Vô Song
Quyển 7 - Chương 172
Thôi Bất Khứ không lên tiếng một lúc lâu.
Hắn tới quá nhanh, hô hấp không đều, lúc này nửa người ẩn ở trong bóng tối, ngực nóng lên rất nhanh, gần như hóa thành trọc khí xông lên cổ họng.
Hắn cho là mình rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng làm sao giấu được lỗ tai Phượng Tiêu.
Phượng Nhị chậc chậc hai tiếng, thở dài: “Ngươi nhìn ngươi đi, ta mới không có mặt mà đã dày vò mình thành như vậy rồi, đưa tay qua đây.”
“Ngươi có biết bây giờ chuyện nghiêm trọng thế nào…” Lời giận còn chưa nói hết, tiếng ho khan đã không nén được nữa, nhiều tiếng liên tiếp vang vọng trong lao ngục âm u, giống như quỷ mị du đãng, thê lương khó tả.
Cổ tay bị một cái tay duỗi từ trong ngục ra nắm lấy.
Chân khí theo đầu ngón tay chảy vào kinh mạch, trong nháy mắt đã làm giảm khí huyết sôi trào, Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy hơi thở ở cổ họng cũng từ từ đi xuống, khí tức dồn dập dần khôi phục bình thường.
Hắn ngửi được một mùi máu tanh.
Trong khi tức lạnh lẽo tràn ngập bốn phía, mùi máu vô cùng gay mũi.
“Ngươi bị thương?” Thôi Bất Khứ nhìn đối phương.
Ánh nến mờ ảo trên vách chiếu xuống bóng người mơ hồ, phân không phân biệt rõ được, càng chớ bàn về vết thương bị che giấu dưới màu áo tối.
Phượng Nhị rút tay về, đứng dậy dưới đèn, từ từ tháo đai lưng.
Đương nhiên Thôi Bất Khứ sẽ không nghĩ đối phương còn có tâm tư đùa giỡn vào lúc này.
Nhưng vẻ mặt hắn trở nên lạnh thấu xương.
Sắc bén như lưỡi đao ra khỏi vỏ, lạnh đến mức đủ để đông chết bất kỳ một ai ở gần.
Bởi vì trên ngực Phượng Tiêu, có một lỗ máu to bằng ngón cái ở gần buồng tim.
Không nhìn ra lỗ máu sâu bao nhiều, màu tím đen ở xung quanh vết máu khô khốc, cho thấy chủ nhân của thân thể này rất có thể đã trúng độc, hơn nữa độc tính còn rất mạnh.
Lòng Thôi Bất Khứ chợt trầm xuống.
“Cổ độc?”
“Ta đi được nửa đường thì gặp phải một người tên là Đồ Ngạn Thanh Hà.”
“Người này có võ công đến từ ngoại vực, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là hậu nhân hoặc đệ tử của đệ nhất cao thủ Đột Quyết năm đó – Hồ Lộc Cổ.”
“Mặc dù Phật Nhĩ cũng từng có danh hiệu đệ nhất cao thủ Đột Quyết, nhưng hắn còn kém xa Đồ Ngạn Thanh Hà này.”
“Ta chưa từng giao thủ với Hồ Lộc Cổ, nhưng võ công của Đồ Ngạn Thanh Hà hẳn không chênh lệnh mấy với Hồ Lộc Cổ năm đó.”
“Chắc cổ này bị gieo lúc ta giao thủ với hắn.”
Thôi Bất Khứ hỏi: “Ta chưa từng gặp Hồ Lộc Cổ, võ công của Đồ Ngạn Thanh Hà so với Tiêu Lý như thế nào?”
Phượng Tiêu: “Hơi thắng một nửa.”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi dùng hết sức đánh một trận, thắng bại với hắn như thế nào?”
Phượng Tiêu: “Năm năm.”
Mặc dù bình thường Phượng Nhị cà lơ phất phơ, nhưng võ công của y cực cao không thể nghi ngờ được, cõi đời này lác đác không có mấy ai có thể được y cho một câu “năm năm”.
Lấy sự hiểu biết như lòng bàn tay của Thôi Bất Khứ đối với các môn các phái giang hồ, trước khi đến đây, hắn lại chưa từng nghe qua cái tên Đồ Ngạn Thanh Hà này.
Nhưng giao chiến với một cao thủ như vậy, tất nhiên cho dù Phượng Tiêu dùng hết toàn lực, cũng không đoán được đối phương sẽ thừa dịp y không để ý mà hạ cổ.
Loại cổ độc này từng phá hủy cả Nhạn Đãng sơn trang.
Bùi Kinh Chập cũng thiếu chút nữa trúng chiêu, nhưng may mà phát hiện sớm, phải dùng đao lấy ra.
Hắn động chân khí một cái, cổ độc liền chui càng sâu, thiếu chút nữa không còn cách cứu vãn.
Thôi Bất Khứ đến gần thêm một bước.
Nhưng nơi đây quá mờ tối, hắn không thấy rõ cổ kia còn ở lại trong cơ thể Phượng Tiêu hay không.
Đây chính là nguyên nhân Phượng Nhị lại đột nhiên nổi điên tàn sát sao?
“Cổ độc đã bị ngươi bức ra chưa?”
Phượng Tiêu yên lặng chốc lát.
“Ta giao thủ với hắn, đặt hết sự chú ý lên võ công của hắn, cho đến đi trên đường, mới phát hiện mu bàn tay ngứa ngáy như có vật sống, mà lúc đó ta đã động chân khí. Huyết khí vận hành toàn thân, cổ theo máu từ mu bàn tay đến ngực.”
“Vừa rồi ta vận công hồi lâu, cổ kia lại càng thêm linh hoạt, từ dưới da đi sâu vào trong cơ, vết thương này của ta chính là tự mình đào ra.”
Giọng nói của y bình thản không sóng, như có nỗi khổ riêng vô tận không thể miêu tả, không thể nói rõ.
Nói cách khác, đến nay cổ trùng vẫn chưa bị bức ra?
Thôi Bất Khứ hơi cau mày.
Cổ họng lại bắt đầu tê ngứa, nhưng hắn cúi đầu thu mắt, mạnh mẽ ép xuống.
Giọng nói càng khàn khàn: “Còn cách nào khác không?”
Hắn không cách nào tưởng tượng được Phượng Tiêu kiêu ngạo lại bị cổ độc xâm nhập vào trong xương tủy, giống như những người trong Nhạn Đãng sơn trang, giống như mật thám của Tả Nguyệt cục, điên cuồng, không còn thần trí, giết người tự sát, cái chết thê thảm.
Giống như không cách nào tưởng tượng được một con Phượng Hoàng chói mắt bị gãy hai cánh, ngã từ trên chín tầng trời xuống, dính đầy bụi đất cáu bẩn, biến thành vật phàm dơ bẩn không chịu nổi.
Phượng Tiêu thở dài, không trả lời vấn đề này.
Nhưng không trả lời, đã nói rõ ra câu trả lời.
Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt.
Đầu óc hắn rối loạn, gần như không bình tĩnh mà suy nghĩ nữa, đây là điều hắn chưa gặp bao giờ.
Dù là tình trạng hỗn loạn khó khăn hơn nữa, hắn cũng có thể tính ra một con đường sống.
Lần này, nhất định cũng có thể.
“Bây giờ ta sẽ đi bảo Kiều Tiên trở lại ngay, trước hết để nàng chế trụ thương thế của ngươi, lại đi tìm Phạm Vân, năm đó hắn rời khỏi Lưu Ly cung, cũng mang theo không ít thứ tốt, cho dù hắn nói ra điều kiện gì…”
Thôi Bất Khứ dừng một chút, “Ta cũng sẽ khiến hắn chữa khỏi cho ngươi.”
“Còn vụ án, còn có Tiêu Lý, ngươi cũng mặc kệ?”
Phượng Tiêu nhìn hắn.
Trong bóng tối, một đôi mắt đang tỏa sáng.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Bây giờ vụ án đã kinh động đến trong cung, có Hình bộ nhận lấy, Tả Nguyệt cục chỉ là trợ giúp điều tra, nhân tài Đại Tùy đông đúc, thêm một ta hay thiếu một ta cũng không liên quan.”
Phượng Tiêu thở dài nói: “Thôi Bất Khứ, ngươi chịu nói nhảm nhiều như vậy, cũng không chịu nói một câu ‘An nguy của ngươi nhất quan trọng’ sao?”
Thôi Bất Khứ: “Nói và không nói, có gì khác nhau?”
Phượng Tiêu: “Đương nhiên là khác. Nếu ngươi chịu nói những lời này, ta liền nói cho ngươi một chuyện quan trọng.”
Thôi Bất Khứ nhìn chằm chằm y trong chốc lát, giọng nói đột nhiên lạnh xuống.
“Ngươi đang gạt ta?”
“Ngươi, con mẹ nó, có phải không trúng cổ độc hay không?” Thôi Bất Khứ nói ra từng câu từng chữ, chất giọng êm ái, nhưng lại thấy rõ đã thật sự nổi giận.
“Đúng là trúng, nếu không tự nhiên ta đâm mấy nhát lên người mình làm gì?” Phượng Tiêu vô tội nói, “Chỉ là ta anh minh thần vũ, phát hiện kịp thời, mặc dù mất chút thời gian nhưng vẫn bức được cổ ra, vừa rồi ngươi hỏi ta, ta cũng không có lừa gạt ngươi mà.”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Cho ngươi nửa nén hương nói rõ ràng mọi chuyện.”
Phượng Tiêu có chút tiếc nuối, vừa rồi tí nữa thì y đã bắt người này nói ra lời thật lòng, mặc dù vòng vo cũng là ý đó, đáng tiếc lại ít đi mấy phần thú vị.
Nhưng nếu thật sự khiến người ta tức hộc máu, không phải vẫn phải mình độ chân khí sao.
“Ta không giết người.”
Phượng Tiêu là một người có tâm chí rất kiên định.
Bị gieo cổ độc, cộng thêm mùi thơm và tiếng nhạc dẫn dắt mới để cho y mê loạn tâm thần trong nháy mắt, lầm vào ảo cảnh.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.
Lúc tỉnh táo lại lần nữa, trên tay y đã có thêm một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia là của một tên thị vệ bên cạnh Thái tử, thị vệ kia đã nằm trên đất, mà kiếm ở trong tay Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nói: “Ta đã xem qua vết thương của thị vệ kia, ở sau lưng, mà lúc đó giữa ta và gã còn cách nhau ba bốn người, trong đó bao gồm cả Thái tử. Nếu Thái tử cũng chưa chết, ta không thể nào vòng qua Thái tử, từ phía sau lưng giết thị vệ kia được.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Bất Khứ: Ha ha, ngươi cứ chờ đấy.
Hắn tới quá nhanh, hô hấp không đều, lúc này nửa người ẩn ở trong bóng tối, ngực nóng lên rất nhanh, gần như hóa thành trọc khí xông lên cổ họng.
Hắn cho là mình rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng làm sao giấu được lỗ tai Phượng Tiêu.
Phượng Nhị chậc chậc hai tiếng, thở dài: “Ngươi nhìn ngươi đi, ta mới không có mặt mà đã dày vò mình thành như vậy rồi, đưa tay qua đây.”
“Ngươi có biết bây giờ chuyện nghiêm trọng thế nào…” Lời giận còn chưa nói hết, tiếng ho khan đã không nén được nữa, nhiều tiếng liên tiếp vang vọng trong lao ngục âm u, giống như quỷ mị du đãng, thê lương khó tả.
Cổ tay bị một cái tay duỗi từ trong ngục ra nắm lấy.
Chân khí theo đầu ngón tay chảy vào kinh mạch, trong nháy mắt đã làm giảm khí huyết sôi trào, Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy hơi thở ở cổ họng cũng từ từ đi xuống, khí tức dồn dập dần khôi phục bình thường.
Hắn ngửi được một mùi máu tanh.
Trong khi tức lạnh lẽo tràn ngập bốn phía, mùi máu vô cùng gay mũi.
“Ngươi bị thương?” Thôi Bất Khứ nhìn đối phương.
Ánh nến mờ ảo trên vách chiếu xuống bóng người mơ hồ, phân không phân biệt rõ được, càng chớ bàn về vết thương bị che giấu dưới màu áo tối.
Phượng Nhị rút tay về, đứng dậy dưới đèn, từ từ tháo đai lưng.
Đương nhiên Thôi Bất Khứ sẽ không nghĩ đối phương còn có tâm tư đùa giỡn vào lúc này.
Nhưng vẻ mặt hắn trở nên lạnh thấu xương.
Sắc bén như lưỡi đao ra khỏi vỏ, lạnh đến mức đủ để đông chết bất kỳ một ai ở gần.
Bởi vì trên ngực Phượng Tiêu, có một lỗ máu to bằng ngón cái ở gần buồng tim.
Không nhìn ra lỗ máu sâu bao nhiều, màu tím đen ở xung quanh vết máu khô khốc, cho thấy chủ nhân của thân thể này rất có thể đã trúng độc, hơn nữa độc tính còn rất mạnh.
Lòng Thôi Bất Khứ chợt trầm xuống.
“Cổ độc?”
“Ta đi được nửa đường thì gặp phải một người tên là Đồ Ngạn Thanh Hà.”
“Người này có võ công đến từ ngoại vực, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là hậu nhân hoặc đệ tử của đệ nhất cao thủ Đột Quyết năm đó – Hồ Lộc Cổ.”
“Mặc dù Phật Nhĩ cũng từng có danh hiệu đệ nhất cao thủ Đột Quyết, nhưng hắn còn kém xa Đồ Ngạn Thanh Hà này.”
“Ta chưa từng giao thủ với Hồ Lộc Cổ, nhưng võ công của Đồ Ngạn Thanh Hà hẳn không chênh lệnh mấy với Hồ Lộc Cổ năm đó.”
“Chắc cổ này bị gieo lúc ta giao thủ với hắn.”
Thôi Bất Khứ hỏi: “Ta chưa từng gặp Hồ Lộc Cổ, võ công của Đồ Ngạn Thanh Hà so với Tiêu Lý như thế nào?”
Phượng Tiêu: “Hơi thắng một nửa.”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi dùng hết sức đánh một trận, thắng bại với hắn như thế nào?”
Phượng Tiêu: “Năm năm.”
Mặc dù bình thường Phượng Nhị cà lơ phất phơ, nhưng võ công của y cực cao không thể nghi ngờ được, cõi đời này lác đác không có mấy ai có thể được y cho một câu “năm năm”.
Lấy sự hiểu biết như lòng bàn tay của Thôi Bất Khứ đối với các môn các phái giang hồ, trước khi đến đây, hắn lại chưa từng nghe qua cái tên Đồ Ngạn Thanh Hà này.
Nhưng giao chiến với một cao thủ như vậy, tất nhiên cho dù Phượng Tiêu dùng hết toàn lực, cũng không đoán được đối phương sẽ thừa dịp y không để ý mà hạ cổ.
Loại cổ độc này từng phá hủy cả Nhạn Đãng sơn trang.
Bùi Kinh Chập cũng thiếu chút nữa trúng chiêu, nhưng may mà phát hiện sớm, phải dùng đao lấy ra.
Hắn động chân khí một cái, cổ độc liền chui càng sâu, thiếu chút nữa không còn cách cứu vãn.
Thôi Bất Khứ đến gần thêm một bước.
Nhưng nơi đây quá mờ tối, hắn không thấy rõ cổ kia còn ở lại trong cơ thể Phượng Tiêu hay không.
Đây chính là nguyên nhân Phượng Nhị lại đột nhiên nổi điên tàn sát sao?
“Cổ độc đã bị ngươi bức ra chưa?”
Phượng Tiêu yên lặng chốc lát.
“Ta giao thủ với hắn, đặt hết sự chú ý lên võ công của hắn, cho đến đi trên đường, mới phát hiện mu bàn tay ngứa ngáy như có vật sống, mà lúc đó ta đã động chân khí. Huyết khí vận hành toàn thân, cổ theo máu từ mu bàn tay đến ngực.”
“Vừa rồi ta vận công hồi lâu, cổ kia lại càng thêm linh hoạt, từ dưới da đi sâu vào trong cơ, vết thương này của ta chính là tự mình đào ra.”
Giọng nói của y bình thản không sóng, như có nỗi khổ riêng vô tận không thể miêu tả, không thể nói rõ.
Nói cách khác, đến nay cổ trùng vẫn chưa bị bức ra?
Thôi Bất Khứ hơi cau mày.
Cổ họng lại bắt đầu tê ngứa, nhưng hắn cúi đầu thu mắt, mạnh mẽ ép xuống.
Giọng nói càng khàn khàn: “Còn cách nào khác không?”
Hắn không cách nào tưởng tượng được Phượng Tiêu kiêu ngạo lại bị cổ độc xâm nhập vào trong xương tủy, giống như những người trong Nhạn Đãng sơn trang, giống như mật thám của Tả Nguyệt cục, điên cuồng, không còn thần trí, giết người tự sát, cái chết thê thảm.
Giống như không cách nào tưởng tượng được một con Phượng Hoàng chói mắt bị gãy hai cánh, ngã từ trên chín tầng trời xuống, dính đầy bụi đất cáu bẩn, biến thành vật phàm dơ bẩn không chịu nổi.
Phượng Tiêu thở dài, không trả lời vấn đề này.
Nhưng không trả lời, đã nói rõ ra câu trả lời.
Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt.
Đầu óc hắn rối loạn, gần như không bình tĩnh mà suy nghĩ nữa, đây là điều hắn chưa gặp bao giờ.
Dù là tình trạng hỗn loạn khó khăn hơn nữa, hắn cũng có thể tính ra một con đường sống.
Lần này, nhất định cũng có thể.
“Bây giờ ta sẽ đi bảo Kiều Tiên trở lại ngay, trước hết để nàng chế trụ thương thế của ngươi, lại đi tìm Phạm Vân, năm đó hắn rời khỏi Lưu Ly cung, cũng mang theo không ít thứ tốt, cho dù hắn nói ra điều kiện gì…”
Thôi Bất Khứ dừng một chút, “Ta cũng sẽ khiến hắn chữa khỏi cho ngươi.”
“Còn vụ án, còn có Tiêu Lý, ngươi cũng mặc kệ?”
Phượng Tiêu nhìn hắn.
Trong bóng tối, một đôi mắt đang tỏa sáng.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Bây giờ vụ án đã kinh động đến trong cung, có Hình bộ nhận lấy, Tả Nguyệt cục chỉ là trợ giúp điều tra, nhân tài Đại Tùy đông đúc, thêm một ta hay thiếu một ta cũng không liên quan.”
Phượng Tiêu thở dài nói: “Thôi Bất Khứ, ngươi chịu nói nhảm nhiều như vậy, cũng không chịu nói một câu ‘An nguy của ngươi nhất quan trọng’ sao?”
Thôi Bất Khứ: “Nói và không nói, có gì khác nhau?”
Phượng Tiêu: “Đương nhiên là khác. Nếu ngươi chịu nói những lời này, ta liền nói cho ngươi một chuyện quan trọng.”
Thôi Bất Khứ nhìn chằm chằm y trong chốc lát, giọng nói đột nhiên lạnh xuống.
“Ngươi đang gạt ta?”
“Ngươi, con mẹ nó, có phải không trúng cổ độc hay không?” Thôi Bất Khứ nói ra từng câu từng chữ, chất giọng êm ái, nhưng lại thấy rõ đã thật sự nổi giận.
“Đúng là trúng, nếu không tự nhiên ta đâm mấy nhát lên người mình làm gì?” Phượng Tiêu vô tội nói, “Chỉ là ta anh minh thần vũ, phát hiện kịp thời, mặc dù mất chút thời gian nhưng vẫn bức được cổ ra, vừa rồi ngươi hỏi ta, ta cũng không có lừa gạt ngươi mà.”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Cho ngươi nửa nén hương nói rõ ràng mọi chuyện.”
Phượng Tiêu có chút tiếc nuối, vừa rồi tí nữa thì y đã bắt người này nói ra lời thật lòng, mặc dù vòng vo cũng là ý đó, đáng tiếc lại ít đi mấy phần thú vị.
Nhưng nếu thật sự khiến người ta tức hộc máu, không phải vẫn phải mình độ chân khí sao.
“Ta không giết người.”
Phượng Tiêu là một người có tâm chí rất kiên định.
Bị gieo cổ độc, cộng thêm mùi thơm và tiếng nhạc dẫn dắt mới để cho y mê loạn tâm thần trong nháy mắt, lầm vào ảo cảnh.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.
Lúc tỉnh táo lại lần nữa, trên tay y đã có thêm một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia là của một tên thị vệ bên cạnh Thái tử, thị vệ kia đã nằm trên đất, mà kiếm ở trong tay Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nói: “Ta đã xem qua vết thương của thị vệ kia, ở sau lưng, mà lúc đó giữa ta và gã còn cách nhau ba bốn người, trong đó bao gồm cả Thái tử. Nếu Thái tử cũng chưa chết, ta không thể nào vòng qua Thái tử, từ phía sau lưng giết thị vệ kia được.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Bất Khứ: Ha ha, ngươi cứ chờ đấy.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch