Vô Song
Quyển 4 - Chương 101
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với Dư thị mà nói, nàng và Thôi Nhị tuy yêu nhau sâu đậm nhưng tuổi còn trẻ đã phải âm dương cách biệt, nửa đời sau với nàng cũng chỉ là hoài niệm về vong phu, vậy mà chuyện xấu ngày đó như ác mộng kéo dài đến thực tế, cuối cùng lại có một nghiệt chủng.
Sau sấm sét giữa trời quang, từ đó nàng ngày đêm bất an, có lúc cảm thấy có lỗi với vong phu, muốn uống thuốc để bỏ nghiệt chủng, rồi lại cảm thấy đứa trẻ này vô tội, cho dù có một cha ruột như vậy cũng không phải là điều mà nó có thể chọn.
Lúc này Dư gia lại có một tin dữ, trên đường Dư phụ tới biệt trang thăm nữ nhi té ngã một cái, vốn tưởng rằng không nghiêm trọng, ai ngờ ban đêm bệnh tình chuyển nặng.
Dư thị vừa nghe xong cũng không để ý được điều gì nữa, vội vàng dẫn người về nhà mẹ, trông nom trước giường bệnh, nàng thậm chí còn không dám nói cho cha biết chuyện này, rất sợ cha tìm Thôi gia tính sổ, càng nổi giận càng không tốt cho sức khỏe.
Nhưng được hòn ngọc quý trên tay chăm sóc không thể khiến cho phụ thân khỏi bệnh, dù sao tuổi tác ông đã cao, cú ngã kia lại va trúng đầu, không chống đỡ được bao lâu thì mất, Dư mẫu cố gắng nén đau thương chuẩn bị hậu sự, rất nhanh cũng bệnh không dậy nổi.
Dư gia mấy đời độc đinh, đến đời Dư Mạt chỉ có mỗi một đứa con gái là nàng, nhà ngoại của Dư Mạt ở bên ngoài, tuy có lòng nhưng cũng không giúp được bao nhiêu, càng không thể chống đỡ được với Thôi gia, Dư Mạt không muốn khiến mẫu thân bệnh càng thêm bệnh, cho nên giấu nhẹm chuyện này đi.
“Nữ tử bình thường nếu gặp phải loại chuyện này sẽ chỉ biết khóc lóc, hoặc có ý định từ bỏ, tùy nhà chồng định đoạt, Dư thị chỉ là một nữ tử bình thường yếu ớt, chưa bao giờ phiêu bạt giang hồ, nhưng gặp phải mấy lần đả kích mà vẫn giữ được tính tình bền bỉ, quả thực hiếm thấy.”
Phượng Tiêu ngẩng đầu nhìn trời một cái, cơn mưa đã nhỏ dần chuyển thành mưa phùn thấm vào y phục, những bả vai sau lưng Thôi Bất Khứ đã ướt đẫm.
Tất nhiên Phượng Tiêu cũng chẳng tốt hơn tí nào, nếu là ngày thường chỉ sợ y đã cau mày đòi về tắm rửa thay y phục, nhưng tối nay y lại có thể nén được tính tình đứng ở đây, ngay cả chính y cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Y không giục Thôi Bất Khứ về, bởi vì y biết, hôm nay Thôi Bất Khứ đến đây không chỉ đơn giản để kể cho y một câu chuyện cũ, mà cũng là cho chủ nhân ngôi mộ này một câu trả lời.
Hơn nữa, Phượng Tiêu cũng rất tò mò tình tiết tiếp theo.
Y vừa đoán sai đoạn mở đầu, cho nên cũng nói rõ phía sau còn có những biến cố mà y không ngờ tới.
Thôi Bất Khứ lạnh nhạt nói: “Đúng là tính tình của nàng bền bỉ, nhưng mà chuyện đời chưa chắc đã như người ta mong muốn.”
Dư phụ mất khiến cho Dư Mạt mất đi người thân nhất, cũng khiến cho nàng quyết định phải giữ đứa bé này lại.
Nếu như thế, ít nhất ở trên đời này vẫn còn có một người thân của nàng.
Dù sao Dư Mạt cũng là quả phụ của Thôi gia, không thể nào lừa tất cả mọi người để sinh đứa trẻ này ra được, cho nên nàng đến tìm Thôi Vịnh kể rõ mọi chuyện.
Thôi Vịnh vốn nghĩ rằng sau khi trói buộc Thôi Tam thì chuyện đã xong rồi, ai ngờ lại đến tiếp một chuyện như tế, lúc này kinh hãi không nói ra lời.
Nghe Dư thị nói muốn sinh đứa bé, tất nhiên Thôi Vịnh một mực phản đối, bởi vì nếu bây giờ Dư thị mang thai sinh con thì người khác đều biết đứa trẻ không phải con của Thôi Nhị, cho dù Thôi Vịnh cũng biết đó là huyết mạch của Thôi gia, nhưng thúc tẩu loạn luân là chuyện xấu cỡ nào chứ, cho dù thế nào cũng không thể cho người khác biết.
Nhưng Dư thị có đầy đủ lí do thuyết phục Thôi Vịnh, nàng nói nếu như nàng không có đứa bé này, tương lai cũng phải nhận một đứa con từ Thôi thị để kéo dài hương khói của phòng nhì, nếu như vậy thì không bằng nàng âm thầm sinh hạ đứa trẻ này, nói với bên ngoài là nhận nuôi từ ba con xa để ghi nhớ danh nghĩ của Thôi Nhị, như vậy thì vẹn cả đôi đường.
Dư thị nhất quyết không chịu bỏ đứa bé, nhưng mà nàng nói cũng đúng, Thôi Vịnh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đồng ý với nàng, Dư thị liền ở lại trong biệt trang, Thôi Vịnh lại phái người có thể tin được qua hầu hạ.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, tin Dư thị thủ tiết mang thai vẫn lặng lẽ truyền đi, cuối cùng truyền vào trong tai Lư thị là vợ của Thôi Tam.
Lư thị vốn xuất thân cao quý, sao có thể dễ dàng tha thứ để chồng mình làm nhục, lúc này đương nhiên phải giận dữ.
Nàng biết, từ nay về sau liên quan đến thân thế đứa trẻ này, phàm là lộ một chút tiếng gió thôi cũng đã đủ để đánh vào phòng ba bọn họ một cái bạt tai rồi, nàng vừa là vợ của Thôi Tam, tất nhiên cũng phải chịu nhục theo, cho nên Lư thị âm thầm đổi thuốc an thai cho Dư thị, Dư Mạt không phát hiện ra, thiếu chút nữa sinh non, may mà mạng lớn, kịp thời phát hiện, nhưng cũng bởi vì như vậy, thân thể nàng bị tổn thương, ngay cả cái thai trong bụng vừa sinh ra cũng đã yếu ớt, cho nên Dư thị khó sinh, sau khi sinh đứa trẻ ra thì triền miên trên giường bệnh.
Gió lạnh thổi tới, Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng.
“Khi ta còn bé, thân thể đã không tốt, không biết nói chuyện, phản ứng chậm chạp, cứ ngồi một mình nửa ngày, ai cũng không để ý tới, có lần còn bị cho rằng thần kinh có vấn đề, còn có thể là kẻ câm.”
Phượng Tiêu trầm ngâm nói: “Thân thế của ngươi vốn không được đưa ra ánh sáng, nếu cơ thể không tốt sẽ rất khó sống đến lúc trưởng thành, cái gọi là kéo dài hương khói cho Thôi Nhị cũng chẳng làm được gì. Cho nên, nhất định Thôi Vịnh sẽ hối hận.”
Thôi Bất Khứ cười nói: “Không sai, ông ta hối hận.”
Sự tồn tại của Thôi Bất Khứ phải cần dùng đến sức mạnh của Thôi gia mới áp chế được những lời đồn nhảm kia, cần phải phí tâm giả mạo cho hắn một thân phận là dòng thứ của Thôi gia, còn phải trấn an Lư thị, để tránh việc nàng về nhà mẹ tố cáo, dẫn tới hai nhà Thôi, Lư bất hòa, huống chi đứa trẻ này sinh ra đã ốm yếu, phí tâm phí sức đi làm mấy chuyện này còn chưa chắc đã có kết quả.
Nhưng nếu như hắn chết, vậy những chuyện kia cũng dễ giải quyết, nỗi sỉ nhục của Thôi thị cũng sẽ không tồn tại.
Thôi Vịnh nổi lên sát tâm.
Giải quyết một đứa bé rất đơn giản, thậm chí căn bản không cần ông ta ra tay, mà chướng ngại cần đối mặt thì chỉ có mỗi Dư thị.
Tuy Dư thị bệnh tật nhưng cũng có thể phát hiện được tình hình không ổn của đứa bé này, nàng dẫn theo bên cạnh ngày đêm không rời, phàm là đồ cho con ăn, nàng đều phải ăn thử trước, mắt thấy người bên cạnh mình dần bị đổi, trong lòng Dư thị biết mình có thể sẽ không gánh được con nữa, liền mang bệnh đi tìm một người.
Nàng không tìm Thôi Vịnh, cũng không tìm Đại Lang Thôi gia, ma tìm Thôi gia Tứ Lang, Thôi Bội.
Dư thị nhờ cậy Thôi Bội, nói thời gian của mình không còn nhiều, nhờ hắn chăm sóc Thôi Bất Khứ.
Thôi Bội không đành lòng, liền đồng ý.
Không lâu sau Dư thị liền ra đi theo chồng, lúc ấy Thôi Bội còn chưa kết hôn, lại sợ mình thường xuyên ra ngoài du học, không thể bảo vệ tốt đứa trẻ, liền ôm Thôi Bất Khứ đi tìm Thôi Vịnh, lấy lời nhờ vả của Dư thị trước lúc lâm chung, nhờ cha bỏ qua cho đứa trẻ này một mạng, cho dù là đưa nó đi xa, mai danh ẩn tính.
Trong bốn đứa con trai, Thôi Vịnh thích nhất là đứa con út, tuy cũng cảm thấy hắn lòng dạ đàn bà, nhưng dưới sự cầu khẩn của đối phương, rốt cuộc đồng ý giữ lại mạng cho đứa trẻ này, điều kiện là nó phải lấy danh nghĩa hạ nhân ở Thôi gia để lớn lên, không được cho nó biết người thân.
Mấy năm trôi qua, sóng gió ban đầu dần lắng xuống, bọn nhóc của Thôi gia dần lớn lên, mặc dù bọn chúng không biết được ân oán năm đó, nhưng lại biết Thôi gia có một đứa trẻ được nuôi ở nhà hạ nhân của Thôi gia, trong lúc người lớn nói chuyện mà nhắc tới sẽ có vẻ mặt kì lạ, lời nói lấp lửng như thể có điều chưa nói hết, có người tò mò hỏi người lớn còn bị mắng cho một trận.
Lâu ngày, bọn chúng liền biết, đứa trẻ ngay cả tên cũng không có kia lại có rất nhiều bí mật trên người, trưởng bối Thôi gia cũng cũng không thích nó.
Tuy bọn nhỏ còn lơ mơ nhưng cũng khá bén nhạy, chúng suy đoán được tâm tư của trưởng bối thì tận lực bắt nạt đứa trẻ kia, đặt cho nó đủ loại biệt danh, A Thảo A Hoa, A Miêu A Cẩu, chỉ dùng để mua vui, ném đủ cách loại sâu bọ kì quái lên người nó, đổ đất cát vào trong bát cơm hay thậm chí là đấm đá.
Rõ ràng cơ thể đứa bé kia không tốt, cũng không vùng vẫy sống sót, ba ngày thì đến hai ngày bị bệnh, kéo theo thân thể không lành lặn đi làm việc với hạ nhân của Thôi gia, nhưng lại không hề chết, nó biết bị bắt nạt thì tố cáo cũng vô dụng, Thôi Bội là người duy nhất có thể bảo vệ nó lại thường xuyên ra cửa, không phải lúc nào cũng có thể che chở cho nó, dần dần cũng học được cách đánh trả, nhưng vẫn không tránh được, một tháng qua gần như bị bắt nạt nhiều hơn trước.
Cảm lạnh phát sốt là điều thường xuyên xảy ra, mạng nhỏ tuy bị Diêm Vương trả về, nhưng cơ thể ngày càng yếu ớt.
Nó cũng không được học cùng Thôi gia, chỉ có thể nhân lúc quét sân nấp ở góc tưởng nghe lỏm, ai cũng không biết nó dùng cỏ tranh lau sậy vạch lên đất, dùng ngón tay viết “Xuân Thu” và “Tả truyện”(*) lên cát.
(*) Sách lịch sử TQ.
Thỉnh thoảng có lúc Thôi Bội về nhà, đó chính là ngày tốt của nó, Thôi Bội sẽ đưa nó đến chỗ đại phu khám bệnh, sẽ đưa nó đến nghĩa trang tế bái mẹ đẻ đã sớm mất của nó, kể cho nó nghe chuyện ngày xưa, không phải Thôi Bội chưa từng nghĩ đến việc đưa nó ra khỏi nhà, nhưng Thôi Vịnh tuyệt đối không đồng ý, Thôi Bội cũng không thể vì cháu trai xuất thân bí ẩn mà chống lại cha, mà cơ thể của nó cũng không chịu nổi bị dày vò trên đường sá xa xôi.
Có nhiều người Thôi gia không có tâm tính trẻ con bắt nạt nó, nhưng sẽ lấy ánh mắt kì dị hoặc khinh miệt quét qua người nó, nói trước mặt nó rằng mạng đứa trẻ này thật dai, lại sống đến chín tuổi, vẫn không thể chết được.
Y phục đồ dùng của nó cũng không khác gì người làm của Thôi gia, tuy Thôi Vịnh không tận lực hành hạ nhưng lại tận lực bỏ rơi nó, nó biết Thôi Vịnh cũng rất nghi ngờ vì sao cơ thể nó không tốt, mà trải qua mấy lần tra tấn vẫn sống sót bình an.
Bởi vì nó cũng không phải là đứa trẻ đần độn ngu si trong mắt người ngoài, nó cũng biết bảo vệ mình, dùng kế để tránh nạn, cố gắng sống sót.
Chẳng qua nó còn quá nhỏ, bầu trời trên đỉnh đầu hạn chế nó, vòng đi vòng lại, sờ soạng tập tễnh, chỉ vì tìm kiếm một đường sống.
Thôi Bội nói cho nó, thật ra thì trước đây tổ phụ đặt tên chữ cho nó là Thôi Giai(*), hi vọng nó có thể giống như bậc thềm đá dưới chân, từng bước từng bước, chân đạp đất đi về phía trước.
(*)Giai là bậc thang, bậc thềm.
Nó biết, hai chữ Thôi Giai này cũng không phải có nghĩa như vậy.
Cho dù thế nào, cái tên này không muốn cũng không được.
Nó thà bị gọi là A Miêu A Cẩu còn hơn là Thôi Giai.
Năm nó chín tuổi bị bệnh rất nặng, còn nặng hơn trước kia, nhưng lại cô đơn nằm trên giường mà chẳng có ai để ý, may Thôi Bội về kịp, cõng nó đi tìm Tôn đại phu.
Năm đó vẫn do triều Chu nắm quyền, Thôi Bội vì học hành xuất chúng mà được Thiên tử coi trọng, vào kinh diện kiến, cho nên hắn gửi tạm nó cho Tôn đại phu chăm nom.
Nó biết cơ hội của mình rốt cuộc đã tới, nó cầu xin Tôn đại phu để nó đi, nói với bên ngoài là nó bị bệnh chết chôn, chắc Thôi gia đã sớm mong nó chết.
Chỉ cần nó không có ở đây, tảng đá lớn đè trong lòng mọi người Thôi gia cũng không còn, bọn họ có khi còn thở phào một cái.
Nó biết, Lư thị vợ Thôi Tam vẫn luôn muốn mình chết, rõ ràng Thôi Tam biết mà lại chọn khoanh tay, nó tránh được một lần hai lần, chưa chắc tránh được ba lần bốn lần, tổ phụ Thôi Vịnh có lẽ còn có một chút mềm lòng, Lư thị và Thôi Tam thì tuyệt đối sẽ không.
Nó phải đi, dù chết ở bên ngoài, cũng là trời cao biển rộng.
Tôn đại phu có biết một hai về thân thế của nó, không chịu nổi nó cầu xin, cuối cùng đồng ý giấu giếm vì nó, lại chế thuốc cho mang theo bên người, đưa y phục cho nó, gửi nó cho thương đội xuôi nam.
Thôi Bất Khứ lạnh nhạt nói, Phượng Tiêu lặng lẽ nghe.
Trong lời nói không có bất kỳ cái gì khoa trương, nhưng lại cất giấu vô số thứ kinh tâm động phách.
Phượng Tiêu đã từng gặp được nhiều người thảm hại hơn Thôi Bất Khứ, nhưng bọn họ cũng không sống được đến khi trưởng thành, y cũng đã gặp người tâm chí bền bỉ không kém Thôi Bất Khứ, nhưng những người đó, bao gồm chính y, cũng không trải qua một hai phần trắc trở như Thôi Bất Khứ.
Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ khiến hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, rối loạn về hành động, không thể không tăng thêm.
Mỗi một người vác sách thánh hiền, lại có mấy ai có thể kiên trì đến cuối cùng?
Bao nhiêu người đi được nửa đường, mệt mỏi đan xen, buông tha chính mình?
“Nếu Tôn đại phu thương hại ngươi, vì sao không đưa ngươi theo bên người?” Phượng Tiêu hỏi.
Thôi Bất Khứ lạnh nhạt nói: “Tôn đại phu cũng có gia quyến ở bản xứ, làm sao có thể vì ta đối nghịch với Thôi gia? Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, đã là lòng tốt lớn nhất của ông ấy, phần ân tình này, ta nhận.”
Phượng Tiêu: “Cho nên, ngươi đổi tên thành Thôi Bất Khứ, ý là cuộc đời này không trở về Thôi gia?”
Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái, nắm quyền để lên môi, thấp giọng ho khan: “Sau khi Dư thị sinh ra ta, vốn định để ta làm huyết mạch của Thôi Nhị, ta dùng họ Thôi, chính là như nàng mong muốn. Còn Bất Khứ, bọn họ ai ai cũng muốn ta chết, đều ở đây chờ ta lúc nào sẽ chết— “
Khóe môi hắn nâng lên một nụ cười sâu, “Nhưng ta cứ mãi không chết, cứ mãi sống tiếp, dù bệnh lại đau, dù có sống khổ đi nữa, chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn phải ở lại.”
Hắn nhìn bia mộ, Phượng Tiêu ở sau lưng nhìn hắn.
Như có một ngọn đuốc cháy lên trong lòng, không thể dùng bất kì lời nào để gọi tên được.
Hồi lâu, Phượng Tiêu dời tầm mắt: “Vậy ngươi lúc ấy xuôi nam, là muốn đi nơi nào?”
Thôi Bất Khứ: “Tìm một chỗ an thân lập mệnh.”
Chuyện đời lênh đênh, hắn chỉ là một đứa bé, tuy có khéo léo nhưng vẫn dễ gặp kẻ xấu, Tôn đại phu suy nghĩ cẩn thận, để thương đội có thể tin được đưa hắn đi, cũng đảm bảo được mấy phần, nhưng khi thương đội đến nơi, tháo dỡ đổi chác hàng hóa xong, dù sao vẫn phải quay lại chỗ cũ, hắn không thể lúc nào cũng có người che chở được.
Thủ lĩnh thương đội nhìn trúng cơ trí của hắn, muốn giữ hắn lại giúp đỡ, hắn cũng đã từng cân nhắc, cảm thấy mình lẻ loi khó giữ được mạng, cho nên đồng ý, từ đó bôn ba khắp nơi với thương đội, thành thạo kiểm kê tính sổ, nhìn mặt gửi lời, biết được nhiều chữ hơn, giao tiếp với nhiều người hơn, cơ thể cũng theo đó mà cứng cáp hơn chút, nhưng bệnh tật năm xưa cũng tăng theo thời gian, càng phát càng nặng, may được thủ lĩnh quý tài năng của hắn, luyến tiếc gặp được hắn, mà dưới gối không con, cho nên dạy dỗ như con nuôi, còn mời danh ý cho hắn.
Đáng tiếc vị thủ lĩnh này không cẩn thận đắc tội một tiểu bang là Thất Tinh bang, cho nên bị giết chết, Thôi Bất Khứ mất đi chỗ dựa, từ đây một thân một mình trôi nổi khắp nơi, cho đến về sau hắn gặp tiên sinh Phạm Vân.
Hắn sinh ra đã thông minh, đã gặp qua là không quên được, còn nhỏ rất nhiều chuyện đều nhớ rõ ràng, mặc dù có chút chi tiết mơ hồ không rõ, sau đó nắm giữ Tả Nguyệt cục, lại phái người âm thầm điều tra, cũng đều lộ ra chân tướng.
Phượng Tiêu nói: “Kết cục của Thất Tinh bang kia nhất định rất thảm.”
Thôi Bất Khứ nhếch môi mỏng: “Bang chủ Thất Tinh bang lúc đó phụ thuộc vào Ma Môn Hợp Hoan tông trên giang hồ, tự cho là không ai dám đối phó với bọn chúng, ta dùng kế nhỏ khơi lên sự bất mãn của đệ nhất đại phái Nam Triều là hái Lâm Xuyên Học Cung với Thất Tinh bang, tiêu diệt bọn chúng.”
Ai nói người không có võ công không thể lăn lộn trên giang hồ, kẻ đắc tội với Thôi Bất Khứ, chỉ sợ đến chết cũng còn không biết vì sao mình chết.
Phượng Tiêu: “Cho nên những năm này, ngươi cũng không phải là tha cho Thôi gia, mà đang tìm một cơ hội.”
Thôi Bất Khứ: “Giống như Thôi Vịnh là người để ý danh tiếng mặt mũi như thế, để cho ông ta nhìn tận mắt toàn bộ Thôi gia dần suy bại, để cho ông ta mất đi quyền lực ở Thôi gia, còn khó chịu hơn so với giết chết. Còn có Thôi Tam, những năm này, hắn luôn bị giữ trong quận Bác Lăng không ra ngoài, vợ hắn thất vọng, hai người mỗi ngày cãi vã không nghỉ, hắn không chịu được tịch mịch nuôi phòng ngoài, lại bị vợ biết được, Thôi gia gà chó không yên, sống trong cuộc sống như thế, để hắn từ từ chịu đủ tra tấn, có lẽ còn thống khổ hơn so với một đao giết hắn.”
Phượng Tiêu: “Cho nên lần trước ngươi nói, Thôi Đại Lang âm thầm tài trợ cho Lâm Xuyên Học Cung ở Nam Triều, rốt cuộc là thật hay giả?”
Thôi Bất Khứ cau mày ho khan nói: “Tất nhiên là thật, ta vốn đã nghĩ xong thủ đoạn khác đối phó với Thôi gia, nhưng tội chứng của Thôi Đại Lang được đưa ra, muốn trắng cũng không được, ta cần gì phải tốn nhiều sức?”
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Được, khoái chí, ta thích nghe câu chuyện như vậy hơn, quả nhiên là Thôi Bất Khứ mà ta biết, có thù phải trả, tuyệt đối không nương tay!”
Tiếng ho khan của Thôi Bất Khứ không dừng lại, nhiều tiếng liên tục, ho đến nỗi eo cũng cong.
“Được rồi, kể xong chuyện rồi. Dư thị cũng nghe được rồi, ngươi lần này trở về, sẽ giúp nàng báo thù!”
Phượng Tiêu quả thực không nhìn nổi nữa, lôi hắn một cái: “Cái vẻ nửa chết nửa sống của ngươi, ta sợ ngươi đứng thêm một lúc nữa thì sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai mất, ta cũng không muốn còn chưa xem được kịch hay đã phải về phủ!”
Y không dùng nhiều sức, Thôi Bất Khứ lại bị kéo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Phượng Tiêu kịp thời đưa tay ra, áo bên ngoài ướt nhẹp, gần có thể vắt ra nước.
“Nếu ta không có ở đây, ngươi còn có thể trở về sao?” Phượng Tiêu bĩu môi một cái, mặt đầy miễn cưỡng vác người lên lưng.
“Nếu ngươi không ở đây, bên cạnh ta phải là Kiều Tiên hoặc Trưởng Tôn, dù sao, còn có Tả Nguyệt Vệ.” Thôi Bất Khứ vừa ho vừa nói, giọng cũng rất bình tĩnh, “Khẳng định Thôi gia đang tìm chúng ta khắp nơi, bây giờ đi về có thể đuổi kịp một vở kịch hay.”
“Kiều Tiên và Trưởng Tôn của ngươi có thể bằng ta sao?” Phượng Tiêu cười nhạt, vừa đi vừa chê, “Toàn là xương, cấn người muốn chết, thiệt thòi cho tấm thân quý giá này của bổn tọa tự mình cõng ngươi, dính cả nước mưa, bộ y phục này cũng phải vứt rồi.”
Có người cõng, Thôi Bất Khứ đương nhiên sẽ không già mồm, hắn dính mưa gió đã lâu, cũng có chút mơ màng, không tự chủ được dựa trán vào gáy đối phương, nhiệt độ cơ thể truyền tới, hòa tan lạnh băng.
Hắn thoải mái cảm thán một tiếng: “Có thể được cõng bổn tọa, cũng là phúc khí của ngươi.”
Phượng Tiêu: “Có tin bây giờ ta ném ngươi xuống không?”
Thôi Bất Khứ: “Vậy ngươi chờ lát nữa còn có thể xem kịch vui không.”
Hai người càng lúc càng xa, bóng người dần dần biến mất.
Bia mộ đơn độc cùng đèn lồng trước mộ không nói gì với nhau.
Mưa tạnh trời trong, trăng lại hiện lên, nhuộm đèn lồng và bia đá trong sắc trắng bạc.
Đối với Dư thị mà nói, nàng và Thôi Nhị tuy yêu nhau sâu đậm nhưng tuổi còn trẻ đã phải âm dương cách biệt, nửa đời sau với nàng cũng chỉ là hoài niệm về vong phu, vậy mà chuyện xấu ngày đó như ác mộng kéo dài đến thực tế, cuối cùng lại có một nghiệt chủng.
Sau sấm sét giữa trời quang, từ đó nàng ngày đêm bất an, có lúc cảm thấy có lỗi với vong phu, muốn uống thuốc để bỏ nghiệt chủng, rồi lại cảm thấy đứa trẻ này vô tội, cho dù có một cha ruột như vậy cũng không phải là điều mà nó có thể chọn.
Lúc này Dư gia lại có một tin dữ, trên đường Dư phụ tới biệt trang thăm nữ nhi té ngã một cái, vốn tưởng rằng không nghiêm trọng, ai ngờ ban đêm bệnh tình chuyển nặng.
Dư thị vừa nghe xong cũng không để ý được điều gì nữa, vội vàng dẫn người về nhà mẹ, trông nom trước giường bệnh, nàng thậm chí còn không dám nói cho cha biết chuyện này, rất sợ cha tìm Thôi gia tính sổ, càng nổi giận càng không tốt cho sức khỏe.
Nhưng được hòn ngọc quý trên tay chăm sóc không thể khiến cho phụ thân khỏi bệnh, dù sao tuổi tác ông đã cao, cú ngã kia lại va trúng đầu, không chống đỡ được bao lâu thì mất, Dư mẫu cố gắng nén đau thương chuẩn bị hậu sự, rất nhanh cũng bệnh không dậy nổi.
Dư gia mấy đời độc đinh, đến đời Dư Mạt chỉ có mỗi một đứa con gái là nàng, nhà ngoại của Dư Mạt ở bên ngoài, tuy có lòng nhưng cũng không giúp được bao nhiêu, càng không thể chống đỡ được với Thôi gia, Dư Mạt không muốn khiến mẫu thân bệnh càng thêm bệnh, cho nên giấu nhẹm chuyện này đi.
“Nữ tử bình thường nếu gặp phải loại chuyện này sẽ chỉ biết khóc lóc, hoặc có ý định từ bỏ, tùy nhà chồng định đoạt, Dư thị chỉ là một nữ tử bình thường yếu ớt, chưa bao giờ phiêu bạt giang hồ, nhưng gặp phải mấy lần đả kích mà vẫn giữ được tính tình bền bỉ, quả thực hiếm thấy.”
Phượng Tiêu ngẩng đầu nhìn trời một cái, cơn mưa đã nhỏ dần chuyển thành mưa phùn thấm vào y phục, những bả vai sau lưng Thôi Bất Khứ đã ướt đẫm.
Tất nhiên Phượng Tiêu cũng chẳng tốt hơn tí nào, nếu là ngày thường chỉ sợ y đã cau mày đòi về tắm rửa thay y phục, nhưng tối nay y lại có thể nén được tính tình đứng ở đây, ngay cả chính y cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Y không giục Thôi Bất Khứ về, bởi vì y biết, hôm nay Thôi Bất Khứ đến đây không chỉ đơn giản để kể cho y một câu chuyện cũ, mà cũng là cho chủ nhân ngôi mộ này một câu trả lời.
Hơn nữa, Phượng Tiêu cũng rất tò mò tình tiết tiếp theo.
Y vừa đoán sai đoạn mở đầu, cho nên cũng nói rõ phía sau còn có những biến cố mà y không ngờ tới.
Thôi Bất Khứ lạnh nhạt nói: “Đúng là tính tình của nàng bền bỉ, nhưng mà chuyện đời chưa chắc đã như người ta mong muốn.”
Dư phụ mất khiến cho Dư Mạt mất đi người thân nhất, cũng khiến cho nàng quyết định phải giữ đứa bé này lại.
Nếu như thế, ít nhất ở trên đời này vẫn còn có một người thân của nàng.
Dù sao Dư Mạt cũng là quả phụ của Thôi gia, không thể nào lừa tất cả mọi người để sinh đứa trẻ này ra được, cho nên nàng đến tìm Thôi Vịnh kể rõ mọi chuyện.
Thôi Vịnh vốn nghĩ rằng sau khi trói buộc Thôi Tam thì chuyện đã xong rồi, ai ngờ lại đến tiếp một chuyện như tế, lúc này kinh hãi không nói ra lời.
Nghe Dư thị nói muốn sinh đứa bé, tất nhiên Thôi Vịnh một mực phản đối, bởi vì nếu bây giờ Dư thị mang thai sinh con thì người khác đều biết đứa trẻ không phải con của Thôi Nhị, cho dù Thôi Vịnh cũng biết đó là huyết mạch của Thôi gia, nhưng thúc tẩu loạn luân là chuyện xấu cỡ nào chứ, cho dù thế nào cũng không thể cho người khác biết.
Nhưng Dư thị có đầy đủ lí do thuyết phục Thôi Vịnh, nàng nói nếu như nàng không có đứa bé này, tương lai cũng phải nhận một đứa con từ Thôi thị để kéo dài hương khói của phòng nhì, nếu như vậy thì không bằng nàng âm thầm sinh hạ đứa trẻ này, nói với bên ngoài là nhận nuôi từ ba con xa để ghi nhớ danh nghĩ của Thôi Nhị, như vậy thì vẹn cả đôi đường.
Dư thị nhất quyết không chịu bỏ đứa bé, nhưng mà nàng nói cũng đúng, Thôi Vịnh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đồng ý với nàng, Dư thị liền ở lại trong biệt trang, Thôi Vịnh lại phái người có thể tin được qua hầu hạ.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, tin Dư thị thủ tiết mang thai vẫn lặng lẽ truyền đi, cuối cùng truyền vào trong tai Lư thị là vợ của Thôi Tam.
Lư thị vốn xuất thân cao quý, sao có thể dễ dàng tha thứ để chồng mình làm nhục, lúc này đương nhiên phải giận dữ.
Nàng biết, từ nay về sau liên quan đến thân thế đứa trẻ này, phàm là lộ một chút tiếng gió thôi cũng đã đủ để đánh vào phòng ba bọn họ một cái bạt tai rồi, nàng vừa là vợ của Thôi Tam, tất nhiên cũng phải chịu nhục theo, cho nên Lư thị âm thầm đổi thuốc an thai cho Dư thị, Dư Mạt không phát hiện ra, thiếu chút nữa sinh non, may mà mạng lớn, kịp thời phát hiện, nhưng cũng bởi vì như vậy, thân thể nàng bị tổn thương, ngay cả cái thai trong bụng vừa sinh ra cũng đã yếu ớt, cho nên Dư thị khó sinh, sau khi sinh đứa trẻ ra thì triền miên trên giường bệnh.
Gió lạnh thổi tới, Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng.
“Khi ta còn bé, thân thể đã không tốt, không biết nói chuyện, phản ứng chậm chạp, cứ ngồi một mình nửa ngày, ai cũng không để ý tới, có lần còn bị cho rằng thần kinh có vấn đề, còn có thể là kẻ câm.”
Phượng Tiêu trầm ngâm nói: “Thân thế của ngươi vốn không được đưa ra ánh sáng, nếu cơ thể không tốt sẽ rất khó sống đến lúc trưởng thành, cái gọi là kéo dài hương khói cho Thôi Nhị cũng chẳng làm được gì. Cho nên, nhất định Thôi Vịnh sẽ hối hận.”
Thôi Bất Khứ cười nói: “Không sai, ông ta hối hận.”
Sự tồn tại của Thôi Bất Khứ phải cần dùng đến sức mạnh của Thôi gia mới áp chế được những lời đồn nhảm kia, cần phải phí tâm giả mạo cho hắn một thân phận là dòng thứ của Thôi gia, còn phải trấn an Lư thị, để tránh việc nàng về nhà mẹ tố cáo, dẫn tới hai nhà Thôi, Lư bất hòa, huống chi đứa trẻ này sinh ra đã ốm yếu, phí tâm phí sức đi làm mấy chuyện này còn chưa chắc đã có kết quả.
Nhưng nếu như hắn chết, vậy những chuyện kia cũng dễ giải quyết, nỗi sỉ nhục của Thôi thị cũng sẽ không tồn tại.
Thôi Vịnh nổi lên sát tâm.
Giải quyết một đứa bé rất đơn giản, thậm chí căn bản không cần ông ta ra tay, mà chướng ngại cần đối mặt thì chỉ có mỗi Dư thị.
Tuy Dư thị bệnh tật nhưng cũng có thể phát hiện được tình hình không ổn của đứa bé này, nàng dẫn theo bên cạnh ngày đêm không rời, phàm là đồ cho con ăn, nàng đều phải ăn thử trước, mắt thấy người bên cạnh mình dần bị đổi, trong lòng Dư thị biết mình có thể sẽ không gánh được con nữa, liền mang bệnh đi tìm một người.
Nàng không tìm Thôi Vịnh, cũng không tìm Đại Lang Thôi gia, ma tìm Thôi gia Tứ Lang, Thôi Bội.
Dư thị nhờ cậy Thôi Bội, nói thời gian của mình không còn nhiều, nhờ hắn chăm sóc Thôi Bất Khứ.
Thôi Bội không đành lòng, liền đồng ý.
Không lâu sau Dư thị liền ra đi theo chồng, lúc ấy Thôi Bội còn chưa kết hôn, lại sợ mình thường xuyên ra ngoài du học, không thể bảo vệ tốt đứa trẻ, liền ôm Thôi Bất Khứ đi tìm Thôi Vịnh, lấy lời nhờ vả của Dư thị trước lúc lâm chung, nhờ cha bỏ qua cho đứa trẻ này một mạng, cho dù là đưa nó đi xa, mai danh ẩn tính.
Trong bốn đứa con trai, Thôi Vịnh thích nhất là đứa con út, tuy cũng cảm thấy hắn lòng dạ đàn bà, nhưng dưới sự cầu khẩn của đối phương, rốt cuộc đồng ý giữ lại mạng cho đứa trẻ này, điều kiện là nó phải lấy danh nghĩa hạ nhân ở Thôi gia để lớn lên, không được cho nó biết người thân.
Mấy năm trôi qua, sóng gió ban đầu dần lắng xuống, bọn nhóc của Thôi gia dần lớn lên, mặc dù bọn chúng không biết được ân oán năm đó, nhưng lại biết Thôi gia có một đứa trẻ được nuôi ở nhà hạ nhân của Thôi gia, trong lúc người lớn nói chuyện mà nhắc tới sẽ có vẻ mặt kì lạ, lời nói lấp lửng như thể có điều chưa nói hết, có người tò mò hỏi người lớn còn bị mắng cho một trận.
Lâu ngày, bọn chúng liền biết, đứa trẻ ngay cả tên cũng không có kia lại có rất nhiều bí mật trên người, trưởng bối Thôi gia cũng cũng không thích nó.
Tuy bọn nhỏ còn lơ mơ nhưng cũng khá bén nhạy, chúng suy đoán được tâm tư của trưởng bối thì tận lực bắt nạt đứa trẻ kia, đặt cho nó đủ loại biệt danh, A Thảo A Hoa, A Miêu A Cẩu, chỉ dùng để mua vui, ném đủ cách loại sâu bọ kì quái lên người nó, đổ đất cát vào trong bát cơm hay thậm chí là đấm đá.
Rõ ràng cơ thể đứa bé kia không tốt, cũng không vùng vẫy sống sót, ba ngày thì đến hai ngày bị bệnh, kéo theo thân thể không lành lặn đi làm việc với hạ nhân của Thôi gia, nhưng lại không hề chết, nó biết bị bắt nạt thì tố cáo cũng vô dụng, Thôi Bội là người duy nhất có thể bảo vệ nó lại thường xuyên ra cửa, không phải lúc nào cũng có thể che chở cho nó, dần dần cũng học được cách đánh trả, nhưng vẫn không tránh được, một tháng qua gần như bị bắt nạt nhiều hơn trước.
Cảm lạnh phát sốt là điều thường xuyên xảy ra, mạng nhỏ tuy bị Diêm Vương trả về, nhưng cơ thể ngày càng yếu ớt.
Nó cũng không được học cùng Thôi gia, chỉ có thể nhân lúc quét sân nấp ở góc tưởng nghe lỏm, ai cũng không biết nó dùng cỏ tranh lau sậy vạch lên đất, dùng ngón tay viết “Xuân Thu” và “Tả truyện”(*) lên cát.
(*) Sách lịch sử TQ.
Thỉnh thoảng có lúc Thôi Bội về nhà, đó chính là ngày tốt của nó, Thôi Bội sẽ đưa nó đến chỗ đại phu khám bệnh, sẽ đưa nó đến nghĩa trang tế bái mẹ đẻ đã sớm mất của nó, kể cho nó nghe chuyện ngày xưa, không phải Thôi Bội chưa từng nghĩ đến việc đưa nó ra khỏi nhà, nhưng Thôi Vịnh tuyệt đối không đồng ý, Thôi Bội cũng không thể vì cháu trai xuất thân bí ẩn mà chống lại cha, mà cơ thể của nó cũng không chịu nổi bị dày vò trên đường sá xa xôi.
Có nhiều người Thôi gia không có tâm tính trẻ con bắt nạt nó, nhưng sẽ lấy ánh mắt kì dị hoặc khinh miệt quét qua người nó, nói trước mặt nó rằng mạng đứa trẻ này thật dai, lại sống đến chín tuổi, vẫn không thể chết được.
Y phục đồ dùng của nó cũng không khác gì người làm của Thôi gia, tuy Thôi Vịnh không tận lực hành hạ nhưng lại tận lực bỏ rơi nó, nó biết Thôi Vịnh cũng rất nghi ngờ vì sao cơ thể nó không tốt, mà trải qua mấy lần tra tấn vẫn sống sót bình an.
Bởi vì nó cũng không phải là đứa trẻ đần độn ngu si trong mắt người ngoài, nó cũng biết bảo vệ mình, dùng kế để tránh nạn, cố gắng sống sót.
Chẳng qua nó còn quá nhỏ, bầu trời trên đỉnh đầu hạn chế nó, vòng đi vòng lại, sờ soạng tập tễnh, chỉ vì tìm kiếm một đường sống.
Thôi Bội nói cho nó, thật ra thì trước đây tổ phụ đặt tên chữ cho nó là Thôi Giai(*), hi vọng nó có thể giống như bậc thềm đá dưới chân, từng bước từng bước, chân đạp đất đi về phía trước.
(*)Giai là bậc thang, bậc thềm.
Nó biết, hai chữ Thôi Giai này cũng không phải có nghĩa như vậy.
Cho dù thế nào, cái tên này không muốn cũng không được.
Nó thà bị gọi là A Miêu A Cẩu còn hơn là Thôi Giai.
Năm nó chín tuổi bị bệnh rất nặng, còn nặng hơn trước kia, nhưng lại cô đơn nằm trên giường mà chẳng có ai để ý, may Thôi Bội về kịp, cõng nó đi tìm Tôn đại phu.
Năm đó vẫn do triều Chu nắm quyền, Thôi Bội vì học hành xuất chúng mà được Thiên tử coi trọng, vào kinh diện kiến, cho nên hắn gửi tạm nó cho Tôn đại phu chăm nom.
Nó biết cơ hội của mình rốt cuộc đã tới, nó cầu xin Tôn đại phu để nó đi, nói với bên ngoài là nó bị bệnh chết chôn, chắc Thôi gia đã sớm mong nó chết.
Chỉ cần nó không có ở đây, tảng đá lớn đè trong lòng mọi người Thôi gia cũng không còn, bọn họ có khi còn thở phào một cái.
Nó biết, Lư thị vợ Thôi Tam vẫn luôn muốn mình chết, rõ ràng Thôi Tam biết mà lại chọn khoanh tay, nó tránh được một lần hai lần, chưa chắc tránh được ba lần bốn lần, tổ phụ Thôi Vịnh có lẽ còn có một chút mềm lòng, Lư thị và Thôi Tam thì tuyệt đối sẽ không.
Nó phải đi, dù chết ở bên ngoài, cũng là trời cao biển rộng.
Tôn đại phu có biết một hai về thân thế của nó, không chịu nổi nó cầu xin, cuối cùng đồng ý giấu giếm vì nó, lại chế thuốc cho mang theo bên người, đưa y phục cho nó, gửi nó cho thương đội xuôi nam.
Thôi Bất Khứ lạnh nhạt nói, Phượng Tiêu lặng lẽ nghe.
Trong lời nói không có bất kỳ cái gì khoa trương, nhưng lại cất giấu vô số thứ kinh tâm động phách.
Phượng Tiêu đã từng gặp được nhiều người thảm hại hơn Thôi Bất Khứ, nhưng bọn họ cũng không sống được đến khi trưởng thành, y cũng đã gặp người tâm chí bền bỉ không kém Thôi Bất Khứ, nhưng những người đó, bao gồm chính y, cũng không trải qua một hai phần trắc trở như Thôi Bất Khứ.
Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ khiến hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, rối loạn về hành động, không thể không tăng thêm.
Mỗi một người vác sách thánh hiền, lại có mấy ai có thể kiên trì đến cuối cùng?
Bao nhiêu người đi được nửa đường, mệt mỏi đan xen, buông tha chính mình?
“Nếu Tôn đại phu thương hại ngươi, vì sao không đưa ngươi theo bên người?” Phượng Tiêu hỏi.
Thôi Bất Khứ lạnh nhạt nói: “Tôn đại phu cũng có gia quyến ở bản xứ, làm sao có thể vì ta đối nghịch với Thôi gia? Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, đã là lòng tốt lớn nhất của ông ấy, phần ân tình này, ta nhận.”
Phượng Tiêu: “Cho nên, ngươi đổi tên thành Thôi Bất Khứ, ý là cuộc đời này không trở về Thôi gia?”
Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái, nắm quyền để lên môi, thấp giọng ho khan: “Sau khi Dư thị sinh ra ta, vốn định để ta làm huyết mạch của Thôi Nhị, ta dùng họ Thôi, chính là như nàng mong muốn. Còn Bất Khứ, bọn họ ai ai cũng muốn ta chết, đều ở đây chờ ta lúc nào sẽ chết— “
Khóe môi hắn nâng lên một nụ cười sâu, “Nhưng ta cứ mãi không chết, cứ mãi sống tiếp, dù bệnh lại đau, dù có sống khổ đi nữa, chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn phải ở lại.”
Hắn nhìn bia mộ, Phượng Tiêu ở sau lưng nhìn hắn.
Như có một ngọn đuốc cháy lên trong lòng, không thể dùng bất kì lời nào để gọi tên được.
Hồi lâu, Phượng Tiêu dời tầm mắt: “Vậy ngươi lúc ấy xuôi nam, là muốn đi nơi nào?”
Thôi Bất Khứ: “Tìm một chỗ an thân lập mệnh.”
Chuyện đời lênh đênh, hắn chỉ là một đứa bé, tuy có khéo léo nhưng vẫn dễ gặp kẻ xấu, Tôn đại phu suy nghĩ cẩn thận, để thương đội có thể tin được đưa hắn đi, cũng đảm bảo được mấy phần, nhưng khi thương đội đến nơi, tháo dỡ đổi chác hàng hóa xong, dù sao vẫn phải quay lại chỗ cũ, hắn không thể lúc nào cũng có người che chở được.
Thủ lĩnh thương đội nhìn trúng cơ trí của hắn, muốn giữ hắn lại giúp đỡ, hắn cũng đã từng cân nhắc, cảm thấy mình lẻ loi khó giữ được mạng, cho nên đồng ý, từ đó bôn ba khắp nơi với thương đội, thành thạo kiểm kê tính sổ, nhìn mặt gửi lời, biết được nhiều chữ hơn, giao tiếp với nhiều người hơn, cơ thể cũng theo đó mà cứng cáp hơn chút, nhưng bệnh tật năm xưa cũng tăng theo thời gian, càng phát càng nặng, may được thủ lĩnh quý tài năng của hắn, luyến tiếc gặp được hắn, mà dưới gối không con, cho nên dạy dỗ như con nuôi, còn mời danh ý cho hắn.
Đáng tiếc vị thủ lĩnh này không cẩn thận đắc tội một tiểu bang là Thất Tinh bang, cho nên bị giết chết, Thôi Bất Khứ mất đi chỗ dựa, từ đây một thân một mình trôi nổi khắp nơi, cho đến về sau hắn gặp tiên sinh Phạm Vân.
Hắn sinh ra đã thông minh, đã gặp qua là không quên được, còn nhỏ rất nhiều chuyện đều nhớ rõ ràng, mặc dù có chút chi tiết mơ hồ không rõ, sau đó nắm giữ Tả Nguyệt cục, lại phái người âm thầm điều tra, cũng đều lộ ra chân tướng.
Phượng Tiêu nói: “Kết cục của Thất Tinh bang kia nhất định rất thảm.”
Thôi Bất Khứ nhếch môi mỏng: “Bang chủ Thất Tinh bang lúc đó phụ thuộc vào Ma Môn Hợp Hoan tông trên giang hồ, tự cho là không ai dám đối phó với bọn chúng, ta dùng kế nhỏ khơi lên sự bất mãn của đệ nhất đại phái Nam Triều là hái Lâm Xuyên Học Cung với Thất Tinh bang, tiêu diệt bọn chúng.”
Ai nói người không có võ công không thể lăn lộn trên giang hồ, kẻ đắc tội với Thôi Bất Khứ, chỉ sợ đến chết cũng còn không biết vì sao mình chết.
Phượng Tiêu: “Cho nên những năm này, ngươi cũng không phải là tha cho Thôi gia, mà đang tìm một cơ hội.”
Thôi Bất Khứ: “Giống như Thôi Vịnh là người để ý danh tiếng mặt mũi như thế, để cho ông ta nhìn tận mắt toàn bộ Thôi gia dần suy bại, để cho ông ta mất đi quyền lực ở Thôi gia, còn khó chịu hơn so với giết chết. Còn có Thôi Tam, những năm này, hắn luôn bị giữ trong quận Bác Lăng không ra ngoài, vợ hắn thất vọng, hai người mỗi ngày cãi vã không nghỉ, hắn không chịu được tịch mịch nuôi phòng ngoài, lại bị vợ biết được, Thôi gia gà chó không yên, sống trong cuộc sống như thế, để hắn từ từ chịu đủ tra tấn, có lẽ còn thống khổ hơn so với một đao giết hắn.”
Phượng Tiêu: “Cho nên lần trước ngươi nói, Thôi Đại Lang âm thầm tài trợ cho Lâm Xuyên Học Cung ở Nam Triều, rốt cuộc là thật hay giả?”
Thôi Bất Khứ cau mày ho khan nói: “Tất nhiên là thật, ta vốn đã nghĩ xong thủ đoạn khác đối phó với Thôi gia, nhưng tội chứng của Thôi Đại Lang được đưa ra, muốn trắng cũng không được, ta cần gì phải tốn nhiều sức?”
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Được, khoái chí, ta thích nghe câu chuyện như vậy hơn, quả nhiên là Thôi Bất Khứ mà ta biết, có thù phải trả, tuyệt đối không nương tay!”
Tiếng ho khan của Thôi Bất Khứ không dừng lại, nhiều tiếng liên tục, ho đến nỗi eo cũng cong.
“Được rồi, kể xong chuyện rồi. Dư thị cũng nghe được rồi, ngươi lần này trở về, sẽ giúp nàng báo thù!”
Phượng Tiêu quả thực không nhìn nổi nữa, lôi hắn một cái: “Cái vẻ nửa chết nửa sống của ngươi, ta sợ ngươi đứng thêm một lúc nữa thì sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai mất, ta cũng không muốn còn chưa xem được kịch hay đã phải về phủ!”
Y không dùng nhiều sức, Thôi Bất Khứ lại bị kéo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Phượng Tiêu kịp thời đưa tay ra, áo bên ngoài ướt nhẹp, gần có thể vắt ra nước.
“Nếu ta không có ở đây, ngươi còn có thể trở về sao?” Phượng Tiêu bĩu môi một cái, mặt đầy miễn cưỡng vác người lên lưng.
“Nếu ngươi không ở đây, bên cạnh ta phải là Kiều Tiên hoặc Trưởng Tôn, dù sao, còn có Tả Nguyệt Vệ.” Thôi Bất Khứ vừa ho vừa nói, giọng cũng rất bình tĩnh, “Khẳng định Thôi gia đang tìm chúng ta khắp nơi, bây giờ đi về có thể đuổi kịp một vở kịch hay.”
“Kiều Tiên và Trưởng Tôn của ngươi có thể bằng ta sao?” Phượng Tiêu cười nhạt, vừa đi vừa chê, “Toàn là xương, cấn người muốn chết, thiệt thòi cho tấm thân quý giá này của bổn tọa tự mình cõng ngươi, dính cả nước mưa, bộ y phục này cũng phải vứt rồi.”
Có người cõng, Thôi Bất Khứ đương nhiên sẽ không già mồm, hắn dính mưa gió đã lâu, cũng có chút mơ màng, không tự chủ được dựa trán vào gáy đối phương, nhiệt độ cơ thể truyền tới, hòa tan lạnh băng.
Hắn thoải mái cảm thán một tiếng: “Có thể được cõng bổn tọa, cũng là phúc khí của ngươi.”
Phượng Tiêu: “Có tin bây giờ ta ném ngươi xuống không?”
Thôi Bất Khứ: “Vậy ngươi chờ lát nữa còn có thể xem kịch vui không.”
Hai người càng lúc càng xa, bóng người dần dần biến mất.
Bia mộ đơn độc cùng đèn lồng trước mộ không nói gì với nhau.
Mưa tạnh trời trong, trăng lại hiện lên, nhuộm đèn lồng và bia đá trong sắc trắng bạc.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch