Vô Song
Quyển 1 - Chương 16
Thôi Bất Khứ dứt lời, liền che miệng ho khan.
Ho một tiếng tiếp một tiếng, càng thêm dữ dội, hắn không thể không cong lưng, ho đến mức sau lưng hơi rung, giống như sương trúc đau khổ kiên trì trong gió.
Danh tiếng của Tử Hà quan ở Lục Công thành trong hai tháng đã tăng lên, tất nhiên người người ngồi ở đây hôm nay không phải tất cả đều người bản xứ, nhưng cũng có người biết Thôi Bất Khứ, lập tức liền lớn tiếng nói: “Thôi quan chủ, ngươi sao vậy, có cần giúp không?”
“Giữa ban ngày ban mặt lại có chuyện xấu xa bẩn thỉu cỡ này, Thôi quan chủ, ngươi mau xuống dưới, chúng ta sẽ đi báo quan!” Lại có người nói.
Thôi Bất Khứ ho khan mấy tiếng, cười khổ nói: “Vị này là Phượng lang quân của Giải Kiếm phủ, phụng mệnh tới điều tra án sứ giả Vu Điền, y nói ta có liên quan đến vụ án, kiên quyết bắt ta lại, các ngươi cho dù đi tìm Huyện lệnh, cũng vô dụng, đa tạ ý tốt của các ngươi, ta mới vừa chẳng qua là… Quả thực không thể nhịn được nữa thôi!”
Vừa rồi hắn ho quá dữ dội, nước mắt sinh lí tràn ngập hai mắt, nhưng không có ai quan tâm đến nguyên nhân cả, mọi người chủ thấy sắc mặt Thôi Bất Khứ yếu ớt, dáng vẻ ngập lệ càng thêm đáng thương.
Ngay cả Lâm Ung vốn ôm hảo cảm với Phượng Tiêu thấy vậy, cũng không nhịn được hoài nghi: Chẳng lẽ Phượng Tiêu ngoài mặt ánh mắt thì cao, thực tế lại có sở thích khác người, không chỉ đơn giản là nam nữ đều ăn, lại còn chuyên chọn quỷ bệnh hấp hối để xuống tay?
Vừa nghĩ như thế, việc Phượng Tiêu làm như không thấy mình, hình như cũng có thể hiểu.
Lâm Ung bắt đầu nghiêm túc cân nhắc mình có nên diễn màn Tây Thi ôm ngực trước mặt Phượng Tiêu hay không, nhưng sau khi Thôi Bất Khứ nói ra lai lịch của Phượng Tiêu, lại khiến hắn hơi chấn động một chút. Lâm gia có nội tuyến trong cung, tin tức của Lâm Ung còn linh thông hơn người giang hồ nhiều, ba chữ Giải Kiếm phủ có ý nghĩa như thế nào chứ, tất nhiên đã từng nghe thấy. Trước đây mình không biết thân phận của Phượng Tiêu, lại còn có suy nghĩ không an phận với y, lúc này nghĩ lại, khó tránh khỏi cảm thấy tức cười vì sự không biết lượng sức của mình.
Đấu giá của Lâm Lang các bắt buộc bị cắt đứt, cho dù người trung niên có tùy cơ ứng biến, nhất thời cũng có chút sửng sốt, không biết nên phản ứng gì, đến khi Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng.
“Đều nói cá và tay gấu không thể có được cả hai, nhưng ta lại muốn đẹp cả đôi đường, lệnh muội ngọc tuyết đáng yêu, ngươi lại thông minh như thế, đều thu vào tay thì sao? Lấy địa vị của Giải Kiếm phủ trước mặt Thiên tử, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng để nói về vương pháp! A Thôi, muội tử của ngươi đã được ta dạy dỗ tốt lắm rồi, bây giờ chỉ còn ngươi. Nếu ngươi chịu theo ta, từ nay về sau, sẽ để cho ngươi cơm ngon rượu say, tuyệt đối không ủy khuất!”
Y lộ ra nụ cười tà mị với Thôi Bất Khứ, tựa như Thôi Bất Khứ đúng là có muội muội như thế, đã bị Phượng Tiêu nạp vào phòng, thu làm cấm luyến.
Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang mây(*), còn không phải là bất chấp tất cả sao, ai lại sợ ai? Thôi Bất Khứ cười lạnh một tiếng: “Nhưng ngươi có yếu mến đứng đắn sao? Muội muội ta kể với ta, lúc nàng ở chung với ngươi, ngươi luôn có chút ham mê không muốn để ai biết, không những thích nàng cởi hết đồ, rút roi da đánh người, lại còn phải càng đau càng tốt, nếu nàng không đủ đau, ngươi liền hành hạ nàng đến chết đi sống lại, những chuyện này, chỉ sợ ngươi không muốn để người ngoài biết đi!”
(*) Lưu Lương là trọng thần túc trí đa mưu dưới trướng Hán Cao Tổ – Lưu Bang. Thang mây (过墙梯) xuất hiện vào thời Chiến Quốc. Ý của cả câu này là ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương pháp đối phó.
Cả sảnh đường xôn xao.
Bùi Kinh Chập: …
Hắn đã hoàn toàn chết lặng, mặt không cảm giác nhìn hai người bôi nhọ lẫn nhau, dốc sức làm nhục danh tiếng đối phương.
Lâm Ung lại là há to miệng, mặt đầy giật mình.
Hắn thầm nghĩ, không thể tưởng tượng được Phượng Tiêu dáng vẻ đàng hoàng, lại có đam mê ngầm như vậy, nhìn lại mình, tuy nói đoạn tụ chi phích không thể nói cho người ngoài, nhưng ít nhất ở những phương diện khác vẫn còn bình thường…
Khóe miệng Phượng Tiêu giật giật một cái.
Y cảm thấy phản ứng của mình đã đủ nhanh, cũng đã đủ tàn nhẫn với mình, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn, vô căn cứ lại chui ra một tên Thôi Bất Khứ, còn ác hơn cả y.
Hai người trố mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chỉ chốc lát sau, Phượng Tiêu quyết định tạm thời ngừng chiến, làm chuyện chính đã.
Y phủi phủi tay áo, nói với người trung niên: “Đây là chuyện riêng của Phượng mỗ, không nhọc các vị quan tâm, nếu có nghi ngờ, có thể tự đến Giải Kiếm phủ. Bây giờ còn chưa kết thúc đấu giá, cũng không thể qua loa xong việc như vậy đúng chứ?”
Người trung niên như vừa tỉnh từ trong mộng, vội nói: “Vâng, khối mỹ ngọc này rơi vào tay ai còn chưa biết được, mời các vị khách quý về chỗ!”
Thôi Bất Khứ ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, hắn bây giờ rơi vào trong tay Phượng Tiêu, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng cũng là bàn cờ do hắn bày ra, nếu mình cũng là một quân cờ, tuy không thể thoát thân trước thời hạn, nhưng có thể khiến Phượng Tiêu bị ghê tởm một chút cũng tốt.
Mọi người vừa bị chút nhạc đêm quấy nhiễu, giống như còn chưa lấy lại được tinh thần, tiếp đó không ai tăng giá cho Ngọc Đảm nữa, tất nhiên rơi vào trong tay Phượng Tiêu, sau đó còn có mấy bảo bối, cũng bị mọi người tranh nhau đấu giá như cũ, Phượng Tiêu lại không tham gia, chỉ chờ kết thúc đấu giá, đưa Bùi Kinh Chập và Thôi Bất Khứ rời khỏi Lâm Lang các về biệt viện Thu Sơn.
“Cái miệng này của Thôi quan chủ thật lợi hại, vài ba câu đã làm hỏng danh tiếng của lang quân chúng ta!” Bùi Kinh Chập nghĩ lại một màn vừa rồi, có chút tức tối, miệng lưỡi của hắn không bằng Phượng Tiêu, vào trường hợp lúc ấy, tất nhiên cũng sẽ không nghĩ ra lời nào hay hơn để phản bác, nếu ra tay với Thôi Bất Khứ trước mặt mọi người, ngược lại càng thêm chứng minh lời của Thôi Bất Khứ là đúng.
“Trên người ta còn có Nại Hà hương các ngươi hạ, nói đôi câu để trút giận, cũng không có gì ghê gớm, vừa rồi ta còn chưa hộc máu trước mặt mọi người, đã là nể mặt mũi các ngươi lắm rồi đấy.”
Vẻ mặt Thôi Bất Khứ bình thản, lời lẽ không cố ý sắc bén như vừa rồi, hắn thu liễm toàn bộ khí tức ngồi đó, bình tĩnh như núi xa mây mờ.
Bùi Kinh Chập rất không vui: “Vậy ngươi phun một ngụm máu cho ta xem nào!”
Lời nói vừa dứt, đã thấy Thôi Bất Khứ há mồm khụ một cái, bên mép có một dòng nước đỏ chảy xuống, lập tức hóa thành nhiều dấu vết loang lổ trên y phục.
Bùi Kinh Chập:?!!
Hắn giật mình, lập tức nhảy cao ba thước, thiếu chút nữa liền xông đến xem Thôi Bất Khứ có gì đáng ngại hay không.
Giọng nói nhẹ bẫng của Phượng Tiêu bỗng truyền đến: “Đứa ngốc, đó là nước dâu tằm.”
Hắn định thần nhìn lại, màu đỏ kia quả nhiên không phải là đỏ tươi của máu người, mà là đỏ pha tím.
Bùi Kinh Chập: …
Thôi Bất Khứ nâng tay áo, bình tĩnh lau nước sốt bên khóe môi đi, không có nửa điểm xấu hổ khi bị vạch trần.
“Không cẩn thận sặc một chút.”
Khóe mắt Bùi Kinh Chập không ngừng giật giật, hắn nhớ rồi, lúc trước ở trong Lâm Lang các, thị nữ có mang đến ít nước quả, Thôi Bất Khứ chọn nước dâu tằm, nhưng vừa rồi ngồi uống, đối phương lại có thể ngậm trong miệng đến bây giờ mới phun ra, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phượng Tiêu cười nói: “Khứ Khứ à, bây giờ ta càng nhìn ngươi càng thấy thuận mắt, thật sự ngươi không suy nghĩ đến Giải Kiếm Phủ một chút sao, tứ chủ phủ đang chờ ngươi, ta quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Thôi Bất Khứ: “Quân tử nhất ngôn, ngươi là quân tử sao?”
Phượng Tiêu: “Được rồi, coi như ta không phải quân tử, nhưng lời của tiểu nhân, ít nhất cũng hơn hai con ngựa chứ? Hay là, thân phận của ngươi ở Tả Nguyệt cục, thật ra còn cao hơn tưởng tượng của ta?”
Thôi Bất Khứ: “Ta đã nói, ta chưa từng nghe đến Tả Nguyệt cục.”
Phượng Tiêu: “Vậy chúng ta nói về Ngọc Đảm một chút.”
Y bảo Bùi Kinh Chập đặt Ngọc Đảm lên bàn.
Dưới ánh mặt trời, ngọc thạch lấp lánh, chói lọi, bọn họ gần như có thể thấy được bóng mình phản chiếu trong sắc ngọc lung linh.
“Vừa rồi trả giá, tính cả ta là sáu người, ngươi biết bọn họ là ai không?”
Thôi Bất Khứ ừ một tiếng: “Nhạn Đãng sơn trang, Lâm Ung. Phú thương Vu Điền, Chu Bội. Thôi thị Bác Lăng, Thôi Hạo. Người Cao Câu, Cao Ninh. Trương gia An Lục, Trương Ánh Thủy.”
Hắn đã sớm nghĩ được Phượng Tiêu sẽ hỏi câu này, không cần nghĩ liền một hơi báo lai lịch mấy người kia.
Phượng Tiêu: “Vậy ngươi cảm thấy, trong đó ai khả nghi nhất?”
Bùi Kinh Chập vốn tưởng rằng Thôi Bất Khứ sẽ trả lời “Làm sao ta biết” kiểu vậy, ai ngờ lần này hắn lại vô cùng phối hợp.
“Chu Bội, cha hắn là người Đột Quyết, nghe nói là đường huynh đệ của Sa Bát Lược, cao thủ Phật Nhĩ dưới quyền Khả Hãn. Cùng với, võ giả Cao Câu kia, Cao Ninh.”
Ho một tiếng tiếp một tiếng, càng thêm dữ dội, hắn không thể không cong lưng, ho đến mức sau lưng hơi rung, giống như sương trúc đau khổ kiên trì trong gió.
Danh tiếng của Tử Hà quan ở Lục Công thành trong hai tháng đã tăng lên, tất nhiên người người ngồi ở đây hôm nay không phải tất cả đều người bản xứ, nhưng cũng có người biết Thôi Bất Khứ, lập tức liền lớn tiếng nói: “Thôi quan chủ, ngươi sao vậy, có cần giúp không?”
“Giữa ban ngày ban mặt lại có chuyện xấu xa bẩn thỉu cỡ này, Thôi quan chủ, ngươi mau xuống dưới, chúng ta sẽ đi báo quan!” Lại có người nói.
Thôi Bất Khứ ho khan mấy tiếng, cười khổ nói: “Vị này là Phượng lang quân của Giải Kiếm phủ, phụng mệnh tới điều tra án sứ giả Vu Điền, y nói ta có liên quan đến vụ án, kiên quyết bắt ta lại, các ngươi cho dù đi tìm Huyện lệnh, cũng vô dụng, đa tạ ý tốt của các ngươi, ta mới vừa chẳng qua là… Quả thực không thể nhịn được nữa thôi!”
Vừa rồi hắn ho quá dữ dội, nước mắt sinh lí tràn ngập hai mắt, nhưng không có ai quan tâm đến nguyên nhân cả, mọi người chủ thấy sắc mặt Thôi Bất Khứ yếu ớt, dáng vẻ ngập lệ càng thêm đáng thương.
Ngay cả Lâm Ung vốn ôm hảo cảm với Phượng Tiêu thấy vậy, cũng không nhịn được hoài nghi: Chẳng lẽ Phượng Tiêu ngoài mặt ánh mắt thì cao, thực tế lại có sở thích khác người, không chỉ đơn giản là nam nữ đều ăn, lại còn chuyên chọn quỷ bệnh hấp hối để xuống tay?
Vừa nghĩ như thế, việc Phượng Tiêu làm như không thấy mình, hình như cũng có thể hiểu.
Lâm Ung bắt đầu nghiêm túc cân nhắc mình có nên diễn màn Tây Thi ôm ngực trước mặt Phượng Tiêu hay không, nhưng sau khi Thôi Bất Khứ nói ra lai lịch của Phượng Tiêu, lại khiến hắn hơi chấn động một chút. Lâm gia có nội tuyến trong cung, tin tức của Lâm Ung còn linh thông hơn người giang hồ nhiều, ba chữ Giải Kiếm phủ có ý nghĩa như thế nào chứ, tất nhiên đã từng nghe thấy. Trước đây mình không biết thân phận của Phượng Tiêu, lại còn có suy nghĩ không an phận với y, lúc này nghĩ lại, khó tránh khỏi cảm thấy tức cười vì sự không biết lượng sức của mình.
Đấu giá của Lâm Lang các bắt buộc bị cắt đứt, cho dù người trung niên có tùy cơ ứng biến, nhất thời cũng có chút sửng sốt, không biết nên phản ứng gì, đến khi Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng.
“Đều nói cá và tay gấu không thể có được cả hai, nhưng ta lại muốn đẹp cả đôi đường, lệnh muội ngọc tuyết đáng yêu, ngươi lại thông minh như thế, đều thu vào tay thì sao? Lấy địa vị của Giải Kiếm phủ trước mặt Thiên tử, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng để nói về vương pháp! A Thôi, muội tử của ngươi đã được ta dạy dỗ tốt lắm rồi, bây giờ chỉ còn ngươi. Nếu ngươi chịu theo ta, từ nay về sau, sẽ để cho ngươi cơm ngon rượu say, tuyệt đối không ủy khuất!”
Y lộ ra nụ cười tà mị với Thôi Bất Khứ, tựa như Thôi Bất Khứ đúng là có muội muội như thế, đã bị Phượng Tiêu nạp vào phòng, thu làm cấm luyến.
Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang mây(*), còn không phải là bất chấp tất cả sao, ai lại sợ ai? Thôi Bất Khứ cười lạnh một tiếng: “Nhưng ngươi có yếu mến đứng đắn sao? Muội muội ta kể với ta, lúc nàng ở chung với ngươi, ngươi luôn có chút ham mê không muốn để ai biết, không những thích nàng cởi hết đồ, rút roi da đánh người, lại còn phải càng đau càng tốt, nếu nàng không đủ đau, ngươi liền hành hạ nàng đến chết đi sống lại, những chuyện này, chỉ sợ ngươi không muốn để người ngoài biết đi!”
(*) Lưu Lương là trọng thần túc trí đa mưu dưới trướng Hán Cao Tổ – Lưu Bang. Thang mây (过墙梯) xuất hiện vào thời Chiến Quốc. Ý của cả câu này là ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương pháp đối phó.
Cả sảnh đường xôn xao.
Bùi Kinh Chập: …
Hắn đã hoàn toàn chết lặng, mặt không cảm giác nhìn hai người bôi nhọ lẫn nhau, dốc sức làm nhục danh tiếng đối phương.
Lâm Ung lại là há to miệng, mặt đầy giật mình.
Hắn thầm nghĩ, không thể tưởng tượng được Phượng Tiêu dáng vẻ đàng hoàng, lại có đam mê ngầm như vậy, nhìn lại mình, tuy nói đoạn tụ chi phích không thể nói cho người ngoài, nhưng ít nhất ở những phương diện khác vẫn còn bình thường…
Khóe miệng Phượng Tiêu giật giật một cái.
Y cảm thấy phản ứng của mình đã đủ nhanh, cũng đã đủ tàn nhẫn với mình, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn, vô căn cứ lại chui ra một tên Thôi Bất Khứ, còn ác hơn cả y.
Hai người trố mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chỉ chốc lát sau, Phượng Tiêu quyết định tạm thời ngừng chiến, làm chuyện chính đã.
Y phủi phủi tay áo, nói với người trung niên: “Đây là chuyện riêng của Phượng mỗ, không nhọc các vị quan tâm, nếu có nghi ngờ, có thể tự đến Giải Kiếm phủ. Bây giờ còn chưa kết thúc đấu giá, cũng không thể qua loa xong việc như vậy đúng chứ?”
Người trung niên như vừa tỉnh từ trong mộng, vội nói: “Vâng, khối mỹ ngọc này rơi vào tay ai còn chưa biết được, mời các vị khách quý về chỗ!”
Thôi Bất Khứ ngồi xuống lần nữa, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, hắn bây giờ rơi vào trong tay Phượng Tiêu, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng cũng là bàn cờ do hắn bày ra, nếu mình cũng là một quân cờ, tuy không thể thoát thân trước thời hạn, nhưng có thể khiến Phượng Tiêu bị ghê tởm một chút cũng tốt.
Mọi người vừa bị chút nhạc đêm quấy nhiễu, giống như còn chưa lấy lại được tinh thần, tiếp đó không ai tăng giá cho Ngọc Đảm nữa, tất nhiên rơi vào trong tay Phượng Tiêu, sau đó còn có mấy bảo bối, cũng bị mọi người tranh nhau đấu giá như cũ, Phượng Tiêu lại không tham gia, chỉ chờ kết thúc đấu giá, đưa Bùi Kinh Chập và Thôi Bất Khứ rời khỏi Lâm Lang các về biệt viện Thu Sơn.
“Cái miệng này của Thôi quan chủ thật lợi hại, vài ba câu đã làm hỏng danh tiếng của lang quân chúng ta!” Bùi Kinh Chập nghĩ lại một màn vừa rồi, có chút tức tối, miệng lưỡi của hắn không bằng Phượng Tiêu, vào trường hợp lúc ấy, tất nhiên cũng sẽ không nghĩ ra lời nào hay hơn để phản bác, nếu ra tay với Thôi Bất Khứ trước mặt mọi người, ngược lại càng thêm chứng minh lời của Thôi Bất Khứ là đúng.
“Trên người ta còn có Nại Hà hương các ngươi hạ, nói đôi câu để trút giận, cũng không có gì ghê gớm, vừa rồi ta còn chưa hộc máu trước mặt mọi người, đã là nể mặt mũi các ngươi lắm rồi đấy.”
Vẻ mặt Thôi Bất Khứ bình thản, lời lẽ không cố ý sắc bén như vừa rồi, hắn thu liễm toàn bộ khí tức ngồi đó, bình tĩnh như núi xa mây mờ.
Bùi Kinh Chập rất không vui: “Vậy ngươi phun một ngụm máu cho ta xem nào!”
Lời nói vừa dứt, đã thấy Thôi Bất Khứ há mồm khụ một cái, bên mép có một dòng nước đỏ chảy xuống, lập tức hóa thành nhiều dấu vết loang lổ trên y phục.
Bùi Kinh Chập:?!!
Hắn giật mình, lập tức nhảy cao ba thước, thiếu chút nữa liền xông đến xem Thôi Bất Khứ có gì đáng ngại hay không.
Giọng nói nhẹ bẫng của Phượng Tiêu bỗng truyền đến: “Đứa ngốc, đó là nước dâu tằm.”
Hắn định thần nhìn lại, màu đỏ kia quả nhiên không phải là đỏ tươi của máu người, mà là đỏ pha tím.
Bùi Kinh Chập: …
Thôi Bất Khứ nâng tay áo, bình tĩnh lau nước sốt bên khóe môi đi, không có nửa điểm xấu hổ khi bị vạch trần.
“Không cẩn thận sặc một chút.”
Khóe mắt Bùi Kinh Chập không ngừng giật giật, hắn nhớ rồi, lúc trước ở trong Lâm Lang các, thị nữ có mang đến ít nước quả, Thôi Bất Khứ chọn nước dâu tằm, nhưng vừa rồi ngồi uống, đối phương lại có thể ngậm trong miệng đến bây giờ mới phun ra, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Phượng Tiêu cười nói: “Khứ Khứ à, bây giờ ta càng nhìn ngươi càng thấy thuận mắt, thật sự ngươi không suy nghĩ đến Giải Kiếm Phủ một chút sao, tứ chủ phủ đang chờ ngươi, ta quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Thôi Bất Khứ: “Quân tử nhất ngôn, ngươi là quân tử sao?”
Phượng Tiêu: “Được rồi, coi như ta không phải quân tử, nhưng lời của tiểu nhân, ít nhất cũng hơn hai con ngựa chứ? Hay là, thân phận của ngươi ở Tả Nguyệt cục, thật ra còn cao hơn tưởng tượng của ta?”
Thôi Bất Khứ: “Ta đã nói, ta chưa từng nghe đến Tả Nguyệt cục.”
Phượng Tiêu: “Vậy chúng ta nói về Ngọc Đảm một chút.”
Y bảo Bùi Kinh Chập đặt Ngọc Đảm lên bàn.
Dưới ánh mặt trời, ngọc thạch lấp lánh, chói lọi, bọn họ gần như có thể thấy được bóng mình phản chiếu trong sắc ngọc lung linh.
“Vừa rồi trả giá, tính cả ta là sáu người, ngươi biết bọn họ là ai không?”
Thôi Bất Khứ ừ một tiếng: “Nhạn Đãng sơn trang, Lâm Ung. Phú thương Vu Điền, Chu Bội. Thôi thị Bác Lăng, Thôi Hạo. Người Cao Câu, Cao Ninh. Trương gia An Lục, Trương Ánh Thủy.”
Hắn đã sớm nghĩ được Phượng Tiêu sẽ hỏi câu này, không cần nghĩ liền một hơi báo lai lịch mấy người kia.
Phượng Tiêu: “Vậy ngươi cảm thấy, trong đó ai khả nghi nhất?”
Bùi Kinh Chập vốn tưởng rằng Thôi Bất Khứ sẽ trả lời “Làm sao ta biết” kiểu vậy, ai ngờ lần này hắn lại vô cùng phối hợp.
“Chu Bội, cha hắn là người Đột Quyết, nghe nói là đường huynh đệ của Sa Bát Lược, cao thủ Phật Nhĩ dưới quyền Khả Hãn. Cùng với, võ giả Cao Câu kia, Cao Ninh.”
Tác giả :
Mộng Khê Thạch