Vô Song Chi Chủ
Chương 95: Độc chiến (1)
”Không ngờ... Vân Hoàng ta hai đời lịch luyện... Lại bị một con yêu thú lừa gạt hành hạ đến mức này. Bi ai a bi ai a...”
Vân Hoàng lắc đầu cười khổ, hắn tế xuất từ trong nhẫn trữ vật ra mấy món pháp bảo hàng cướp được toàn bộ luyện hoá. Thân hình Vân Hoàng máy động, hướng về phía bắc đánh ra.
Nếu bị bao vây à? Được rồi, ta chỉ cần phá vòng vây thôi!
Nhóm yêu thú đầu tiên xông lên như vũ bão, từng con từng con một ánh mắt đỏ ngầu, hận không thể đem hắn xé xác ra vậy. Vân Hoàng hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt trở nên lăng lệ sát phạt. Một quyền đánh ra, mang theo vô tận cuồng phong.
“Khởi Phong Thức!”
Cường hoành phong bạo cuốn lên bên trong hang đá, sắc bén như hàng vạn, hàng chục vạn lưỡi đao cùng nhau xay máu xay thịt. Yêu thú gần thét, kinh khủng yêu lực từ mấy chục con Tam cấp đê giai Thanh vũ phi ưng hoá thành lục sắc phong quyển, cùng Khỏi Phong Thức đối mặt. Vân Hoàng thế công vẫn chưa kết thúc như vậy. Hắn co người lại thành một khối, ngón chân đẩy cả thân hình như một trái cầu lên trên không trung, phong bạo bị dập tắt giờ phút này lại bùng lên, mạnh so với lúc trước ít nhất cũng gấp đôi.
”Truy Phong Thức!”
Phong bạo hoá thành một cái phong quyển, phong quyển đem Vân Hoàng xem như một cục đá ném đi. Vân Hoàng cương nguyên toàn thân vận chuyển tới cực hạn, tạo thành một lớp vỏ mờ nhạt cứng rắn như huyền thiết cô đúc. Hai toà đạo đài một lớn một nhỏ cũng xuất hiện, giống như một cái thiên thạch từ trên không trung hạ thế.
Một tiếng nổ lớn vang vọng làm rung chuyển cả hang đá, sóng xung kích tràn rắc máy thân thể của những con Tam cấp đê giai hung thú cách hắn mười trượng trở vào. Bên ngoài yêu thua cũng không tốt hơn là bao, không bị trấn bay thì cũng là bị trọng thương. Vân Hoàng bật dậy một điểm thương tích cũng không thụ, ba chục cái hư ảnh cự trụ nằm ngang, liên tục đam vào những yêu thú kia.
Chúng chỉ cảm như trong một chốc lát tốc độ phản ứng lẫn sự nhanh nhẹn như tiêu biến, biến thành si ngốc. Nhưng đó cũng là quá đủ để Vân Hoàng tiếp cận. Khi ý thức cùng bản năng đã trở lại, hai thanh kiếm trong tay hắn đã đem đầu của những con yêu thú xấu số đó chém bay.
Phốc phốc phốc
Tiên huyết liên tục văng lên, biến thành những dải đỏ mĩ lệ trên không trung. Ở trung tâm, Vân Hoàng như một hung thần ác sát, một kiếm đem đầu của cự hùng chẻ làm hai nửa.
”Sát sát sát sát!!!”
Vân Hoàng trong tay hai thanh kiếm bay ra, hoá thành phi kiếm xé gió chém giết. Một đầu dạ lang răng nanh ngoạm trúng một thanh phi kiếm liền bị thanh còn lại vẽ một đường kiếm trên không trung đem phần lưng của nó chặt ra. Dạ lang kêu gào trong đau đớn, thanh phi kiếm bị kẹp trong hàm răng của nó đã mất đi sự khống chế, từ trong cổ họng của dạ lang đâm xuyên ra.
Vân Hoàng vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tế xuất thêm ba cây phi kiếm khác, tất cả đều là Linh giai thượng phẩm pháp bảo. Vân Hoàng dù tiếc rẻ nhưng bây giờ cũng không phải lúc để ý những điều vặt vãnh này. Ba thanh phi kiếm mới vào trận phân làm ba luồng tấn công.
Vân Hoàng phi kiếm không có kĩ xảo gì cả, chỉ đơn thuần một chữ nhanh đến tận cùng. Mang theo hắn vốn có Tử Vong Phong Bạo. Đơn giản giống như những tử sĩ gặt mạng quân địch trên chiến trường.
Mọi việc có vẻ vẫn đang nghiêng về phía Vân Hoàng thì đột nhiên một tiếng lớn phát sinh, thanh phi kiếm của hắn bị một cánh tay cơ bắp màu trắng đánh bay. Một đầu bạch viên xông ra, hướng về phía Vân Hoàng tiến đánh.
”Tam cấp trung giai yêu thú!”
Hắn có thể dễ dàng đem Tam cấp đê giai yêu thú chém giết không có nghĩa là hắn có thể coi thường Tam cấp trung giai yêu thú. Đê giai và trung giai nhìn như chỉ có một nấc nhỏ, nhưng kì thật chênh nhau gấp ba lần, tức là thực lực tổng thể chênh lêch nhau không dưới bảy lần, tám lần. Cả e bản không cùng một cái cấp bậc.
Bạch viên tốc độ không vì thể hình của nó mà giảm bớt, một quyền cực mạnh giáng lên hắn phần bụng. Dưới làn sóng yêu lực trùng kích, Vân Hoàng có cảm giác nội tạng của mình đã sắp bị đánh nát ra rồi. Trấn áp khí huyết dần trào dưới, Vân Hoàng tế xuất ra một cái cự chuỳ, cự chuỳ có đầu những gai nhọn trên thân, hắn cơ bắp căng như dây cung bắn ra, âm thanh phảng phất như tiếng Long ngâm. Cự chuỳ cùng nắm đấm của bạch viên đối mặt, ngay lập tức cánh tay của bạch viên chảy ra máy tươi, cánh tay của hắn cũng bị lực đạo phản trấn từ nắm đấm bạch viên đáng cho đỏ cả tay. Vân Hoàng nhanh chóng đem cự chuỳ ném đi, cả thân hình trên không mượn lực gió phi tốc như một mũi tên.
Rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng giống như tiếng xương gãy. Bạch viên lui về sau ba bước, khuỷu tay của Vân Hoàng đập vào đã khiến phần quai hàm bên trái của nó gần như vỡ vụn, cả phần miệng dưới gần như lệch hẳn về bên phải. Bạch viên gầm to giận dữ, yêu lực hội tụ nơi đầu quyền đấm ra. Vân Hoàng đã dự trù một kích này, hắn có cả người lại, bàn chân duy nhất chống trên mặt đất đẩy mạnh người hắn lên, tránh khỏi cú đấm của Bạch Viên đánh xuống. Nhưng khi hắn chuẩn bị một kích đắc thủ thì một con Tam cấp trung giai yêu thú Tam Nhãn Phi Ưng lợi trảo chém lên trên người hắn một đạo vết thương, một đầu Kim Vân Báo tốc độ cực nhanh húc hắn bay ra xa. Một đầu Hoang Thiên Xà phần đuôi quật hắn ngã xuống đất.
Vân Hoàng đứng dậy, thân thể không tránh khỏi một chút có giật vì đau đớn, một trận công kích liên Hoàng vừa rồi đã tổn hao của hắn ba thành cương nguyên thủ hộ.
Tam Nhãn Phi Ưng, Bạch Viên, Kim Vân Báo, Hoang Thiên Xà. Tất cả đều là Tam cấp trung giai yêu thú. Lại cộng thêm rất nhiều Tam cấp đê giai yêu thú thú đang bao vây mặt ngoài. Vân Hoàng đoán chừng chỉ một ít thời gian nữa thôi, toàn bộ yêu thú từ những chỗ cong lại sẽ kéo đến đây. Hắn có lẽ sẽ phải đối đầu với mười hai đầu Tam cấp trung giai yêu thú, gần một trăm năm mươi đầu Tam cấp đê giai yêu thú. Trước tình cảnh này, tu sĩ khác chỉ sợ đã tuyệt vọng không chống trả.
Vân Hoàng biết, cơ hội thoát khốn của hắn chỉ là một phần ngàn, một phần vạn, thậm chí là không có một cơ hội nào. Nhưng hắn vẫn muốn thử, hắn vẫn phải thử, vì Vân Hoàng hắn cong trách nhiệm ở ngoài kia, một thứ Trạch nhiệm không thể theo hắn xuống mồ được. Ít nhất là bây giờ.
”Tới đi!”
Vân Hoàng linh lực tu vi mới ngang bằng Thông Linh cảnh tứ cấp đỉnh phong, thân thể tu vi mới ngang bằng Thông Linh cảnh ngũ cấp, thức hồn tu vi mới ngang bằng Thông Linh cảnh ngũ cấp. Uy lực của mỗi cái đều không mạnh cho lắm, nhưng nếu đem cả ba chồng chất lên nhau thì sao? Sức mạnh của hắn sẽ không phải như một cộng một thành hai đơn giản như vậy.
Ba loại lực lượng chồng chất lên nhau không phải Vân Hoàng chưa từng làm, nhưng lúc đó giữa các lực lượng vẫn có chênh lệch khá lớn. Nhưng khi cắt ba chênh lêch không có quá lớn tình trạng, lập tức đối với Vân Hoàng sinh ra siêu phụ tải, đồng thời cũng khiến hắn mạnh hơn bao giờ hết.
Vân Hoàng đứng thẳng tắp tại chỗ, quanh người như có một cỗ ba động mờ ảo, có thể nhưng bằng mắt thường xung quanh hắn cảnh vật dường nghe bị bẻ cong vặn vẹo, đó chính là tác dụng của ba loại lực lượng trùng Điệp lên nhau.
Bốn con Tam cấp trung giai yêu thú dừng lại việc tấn công, bản năng của yêu thú so với tu sĩ còn nhạy nén hơn nhiều. Chúng có thể cảm nhận được sinh vật trước mắt này tuyệt đối có thể giết chết chúng.
Vân Hoàng lắc đầu cười khổ, hắn tế xuất từ trong nhẫn trữ vật ra mấy món pháp bảo hàng cướp được toàn bộ luyện hoá. Thân hình Vân Hoàng máy động, hướng về phía bắc đánh ra.
Nếu bị bao vây à? Được rồi, ta chỉ cần phá vòng vây thôi!
Nhóm yêu thú đầu tiên xông lên như vũ bão, từng con từng con một ánh mắt đỏ ngầu, hận không thể đem hắn xé xác ra vậy. Vân Hoàng hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt trở nên lăng lệ sát phạt. Một quyền đánh ra, mang theo vô tận cuồng phong.
“Khởi Phong Thức!”
Cường hoành phong bạo cuốn lên bên trong hang đá, sắc bén như hàng vạn, hàng chục vạn lưỡi đao cùng nhau xay máu xay thịt. Yêu thú gần thét, kinh khủng yêu lực từ mấy chục con Tam cấp đê giai Thanh vũ phi ưng hoá thành lục sắc phong quyển, cùng Khỏi Phong Thức đối mặt. Vân Hoàng thế công vẫn chưa kết thúc như vậy. Hắn co người lại thành một khối, ngón chân đẩy cả thân hình như một trái cầu lên trên không trung, phong bạo bị dập tắt giờ phút này lại bùng lên, mạnh so với lúc trước ít nhất cũng gấp đôi.
”Truy Phong Thức!”
Phong bạo hoá thành một cái phong quyển, phong quyển đem Vân Hoàng xem như một cục đá ném đi. Vân Hoàng cương nguyên toàn thân vận chuyển tới cực hạn, tạo thành một lớp vỏ mờ nhạt cứng rắn như huyền thiết cô đúc. Hai toà đạo đài một lớn một nhỏ cũng xuất hiện, giống như một cái thiên thạch từ trên không trung hạ thế.
Một tiếng nổ lớn vang vọng làm rung chuyển cả hang đá, sóng xung kích tràn rắc máy thân thể của những con Tam cấp đê giai hung thú cách hắn mười trượng trở vào. Bên ngoài yêu thua cũng không tốt hơn là bao, không bị trấn bay thì cũng là bị trọng thương. Vân Hoàng bật dậy một điểm thương tích cũng không thụ, ba chục cái hư ảnh cự trụ nằm ngang, liên tục đam vào những yêu thú kia.
Chúng chỉ cảm như trong một chốc lát tốc độ phản ứng lẫn sự nhanh nhẹn như tiêu biến, biến thành si ngốc. Nhưng đó cũng là quá đủ để Vân Hoàng tiếp cận. Khi ý thức cùng bản năng đã trở lại, hai thanh kiếm trong tay hắn đã đem đầu của những con yêu thú xấu số đó chém bay.
Phốc phốc phốc
Tiên huyết liên tục văng lên, biến thành những dải đỏ mĩ lệ trên không trung. Ở trung tâm, Vân Hoàng như một hung thần ác sát, một kiếm đem đầu của cự hùng chẻ làm hai nửa.
”Sát sát sát sát!!!”
Vân Hoàng trong tay hai thanh kiếm bay ra, hoá thành phi kiếm xé gió chém giết. Một đầu dạ lang răng nanh ngoạm trúng một thanh phi kiếm liền bị thanh còn lại vẽ một đường kiếm trên không trung đem phần lưng của nó chặt ra. Dạ lang kêu gào trong đau đớn, thanh phi kiếm bị kẹp trong hàm răng của nó đã mất đi sự khống chế, từ trong cổ họng của dạ lang đâm xuyên ra.
Vân Hoàng vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tế xuất thêm ba cây phi kiếm khác, tất cả đều là Linh giai thượng phẩm pháp bảo. Vân Hoàng dù tiếc rẻ nhưng bây giờ cũng không phải lúc để ý những điều vặt vãnh này. Ba thanh phi kiếm mới vào trận phân làm ba luồng tấn công.
Vân Hoàng phi kiếm không có kĩ xảo gì cả, chỉ đơn thuần một chữ nhanh đến tận cùng. Mang theo hắn vốn có Tử Vong Phong Bạo. Đơn giản giống như những tử sĩ gặt mạng quân địch trên chiến trường.
Mọi việc có vẻ vẫn đang nghiêng về phía Vân Hoàng thì đột nhiên một tiếng lớn phát sinh, thanh phi kiếm của hắn bị một cánh tay cơ bắp màu trắng đánh bay. Một đầu bạch viên xông ra, hướng về phía Vân Hoàng tiến đánh.
”Tam cấp trung giai yêu thú!”
Hắn có thể dễ dàng đem Tam cấp đê giai yêu thú chém giết không có nghĩa là hắn có thể coi thường Tam cấp trung giai yêu thú. Đê giai và trung giai nhìn như chỉ có một nấc nhỏ, nhưng kì thật chênh nhau gấp ba lần, tức là thực lực tổng thể chênh lêch nhau không dưới bảy lần, tám lần. Cả e bản không cùng một cái cấp bậc.
Bạch viên tốc độ không vì thể hình của nó mà giảm bớt, một quyền cực mạnh giáng lên hắn phần bụng. Dưới làn sóng yêu lực trùng kích, Vân Hoàng có cảm giác nội tạng của mình đã sắp bị đánh nát ra rồi. Trấn áp khí huyết dần trào dưới, Vân Hoàng tế xuất ra một cái cự chuỳ, cự chuỳ có đầu những gai nhọn trên thân, hắn cơ bắp căng như dây cung bắn ra, âm thanh phảng phất như tiếng Long ngâm. Cự chuỳ cùng nắm đấm của bạch viên đối mặt, ngay lập tức cánh tay của bạch viên chảy ra máy tươi, cánh tay của hắn cũng bị lực đạo phản trấn từ nắm đấm bạch viên đáng cho đỏ cả tay. Vân Hoàng nhanh chóng đem cự chuỳ ném đi, cả thân hình trên không mượn lực gió phi tốc như một mũi tên.
Rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng giống như tiếng xương gãy. Bạch viên lui về sau ba bước, khuỷu tay của Vân Hoàng đập vào đã khiến phần quai hàm bên trái của nó gần như vỡ vụn, cả phần miệng dưới gần như lệch hẳn về bên phải. Bạch viên gầm to giận dữ, yêu lực hội tụ nơi đầu quyền đấm ra. Vân Hoàng đã dự trù một kích này, hắn có cả người lại, bàn chân duy nhất chống trên mặt đất đẩy mạnh người hắn lên, tránh khỏi cú đấm của Bạch Viên đánh xuống. Nhưng khi hắn chuẩn bị một kích đắc thủ thì một con Tam cấp trung giai yêu thú Tam Nhãn Phi Ưng lợi trảo chém lên trên người hắn một đạo vết thương, một đầu Kim Vân Báo tốc độ cực nhanh húc hắn bay ra xa. Một đầu Hoang Thiên Xà phần đuôi quật hắn ngã xuống đất.
Vân Hoàng đứng dậy, thân thể không tránh khỏi một chút có giật vì đau đớn, một trận công kích liên Hoàng vừa rồi đã tổn hao của hắn ba thành cương nguyên thủ hộ.
Tam Nhãn Phi Ưng, Bạch Viên, Kim Vân Báo, Hoang Thiên Xà. Tất cả đều là Tam cấp trung giai yêu thú. Lại cộng thêm rất nhiều Tam cấp đê giai yêu thú thú đang bao vây mặt ngoài. Vân Hoàng đoán chừng chỉ một ít thời gian nữa thôi, toàn bộ yêu thú từ những chỗ cong lại sẽ kéo đến đây. Hắn có lẽ sẽ phải đối đầu với mười hai đầu Tam cấp trung giai yêu thú, gần một trăm năm mươi đầu Tam cấp đê giai yêu thú. Trước tình cảnh này, tu sĩ khác chỉ sợ đã tuyệt vọng không chống trả.
Vân Hoàng biết, cơ hội thoát khốn của hắn chỉ là một phần ngàn, một phần vạn, thậm chí là không có một cơ hội nào. Nhưng hắn vẫn muốn thử, hắn vẫn phải thử, vì Vân Hoàng hắn cong trách nhiệm ở ngoài kia, một thứ Trạch nhiệm không thể theo hắn xuống mồ được. Ít nhất là bây giờ.
”Tới đi!”
Vân Hoàng linh lực tu vi mới ngang bằng Thông Linh cảnh tứ cấp đỉnh phong, thân thể tu vi mới ngang bằng Thông Linh cảnh ngũ cấp, thức hồn tu vi mới ngang bằng Thông Linh cảnh ngũ cấp. Uy lực của mỗi cái đều không mạnh cho lắm, nhưng nếu đem cả ba chồng chất lên nhau thì sao? Sức mạnh của hắn sẽ không phải như một cộng một thành hai đơn giản như vậy.
Ba loại lực lượng chồng chất lên nhau không phải Vân Hoàng chưa từng làm, nhưng lúc đó giữa các lực lượng vẫn có chênh lệch khá lớn. Nhưng khi cắt ba chênh lêch không có quá lớn tình trạng, lập tức đối với Vân Hoàng sinh ra siêu phụ tải, đồng thời cũng khiến hắn mạnh hơn bao giờ hết.
Vân Hoàng đứng thẳng tắp tại chỗ, quanh người như có một cỗ ba động mờ ảo, có thể nhưng bằng mắt thường xung quanh hắn cảnh vật dường nghe bị bẻ cong vặn vẹo, đó chính là tác dụng của ba loại lực lượng trùng Điệp lên nhau.
Bốn con Tam cấp trung giai yêu thú dừng lại việc tấn công, bản năng của yêu thú so với tu sĩ còn nhạy nén hơn nhiều. Chúng có thể cảm nhận được sinh vật trước mắt này tuyệt đối có thể giết chết chúng.
Tác giả :
Tam Tu