Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!
Chương 18: Tiến tới hôn nhân
Sáng sớm ngủ dậy, tôi vùi mặt vào gối, lăn qua lăn lại vài vòng...Ơ, hình như chân chạm vào cái gì đó mềm mềm, nhột nhột?
“Chân của em quả thực rất đẹp nhưng cũng đừng dẫm đạp nên nhan sắc của anh vậy chứ?”
Bàn chân sau đó buồn buồn, tôi cười gập bụng, tỉnh cả ngủ, mở mắt ra liền thấy gương mặt hồ ly của Tiết Khanh...
Tôi nhanh tay túm chăn cuốn chặt người, cảnh giác nhìn Tiết Khanh ngồi dưới đất gác cằm lên giường, trợn mắt hỏi:
“Không có khẩu dụ của bản cung, sao anh dám vào đây?”
Tiết Khanh lười biếng ngáp một cái, mỉa mai liếc tôi:
“Ai đó tối qua ném gối kêu anh ngủ lại, sao lại gọi là không có khẩu dụ được?”
Chết tiệt! Là do anh tự xuyên tạc thì có!
“Vậy anh thực sự ngủ lại đây?”
“Đương nhiên!”
Tôi tái mặt trước sự thản nhiên vô tội của người kia, hé chăn nhìn...Phù, quần áo vẫn còn nguyên!
Một giọng nói châm chọc vang lên ngay lúc đó:
“Em đang coi thường khả năng kiềm chế của anh đấy à? Yên tâm đi, tới giờ thì anh vẫn chưa muốn ăn em!”
Tôi máu dồn nên não, bĩu môi đáp trả:
“Ai đó từng nói gặp em liền xuân tâm nhộn nhạo kìa...”
Giành cho tôi là nụ cười nhếch bỉ ổi của Tiết Khanh. Tôi nghiêm túc kiểm điểm, ặc, có phải lại đi chọc ổ kiến lửa lần nữa rồi không?
“Đang khiêu khích anh, hả?”
Tôi toát mồ hôi hột. Thiện tai, tối qua mới lỡ lời một câu đã bị hắn dọa chết, mà trông bộ dạng hắn bây giờ còn nguy hiểm hơn tối qua nữa...
“Tiểu nhân sao dám chứ...”
Tiết Khanh không quan tâm lời nói của tôi, nhanh chóng tiến sát lại, bàn tay ma quỷ giơ ra...Hahaha...nhột quá...hahaha...Tiết Khanh, anh vô liêm sỉ quá!
“Buông ra...hahaha...buông em ra...ôi...buông...hahaha...”
Bị cù dĩ nhiên không thoải mái sung sướng gì rồi, tôi vùng vẫy như cá mắc cạn, chân tay đạp tứ tung mà Tiết Khanh vẫn tiếp tục cù...Thiện tai! Tiếp tục thế này tôi sẽ vinh hạnh làm người đầu tiên chết vì cù mất.
Tôi lăn qua lăn lại cười, xui xẻo lại lăn thẳng xuống giường...
Bịch!
Tiếng vật thể chạm đất rõ vang, tôi chống tay lên khỏi người vừa đỡ cho mình, lo lắng giữ mặt Tiết Khanh:
“Anh có sao không?”
“Đau! Chỗ nào cũng đau!”
Tôi lo tới tái mặt, luống cuống hết xoa chỗ này lại nắn chỗ kia. Thảm rồi! Tiết Khanh là con cưng của thái hậu, anh ấy có mệnh hệ gì, thái hậu sẽ không tha cho tôi đâu!
“Bệnh viện...đúng rồi! Gọi bệnh viện!”
Tôi định đứng dậy tìm điện thoại đã bị Tiết Khanh kéo lại, thành ra nằm trên ngực anh ấy, nghe người kia nói:
“Em cho rằng anh là thủy tinh à? Làm sao có thể bị thương được! Haizz, em ngốc quá, sau này nhất định nhốt trong nhà thôi.”
Ặc, ở gần thế này, tôi thậm chí có thể nghe được nhịp tim của Tiết Khanh. Đầu óc lập tức ngừng hoạt động, bỏ qua câu trêu chọc của Tiết Khanh...
Cạch!
“Nghiễm Nghiễm, chưa ngủ...”
Tôi nghe tiếng động, giật bắn một cái...
Thiện tai! Thái hậu kìa!
“Khanh Khanh không có nhà đâu Tiếu...”
Thiện tai! Mẹ Tiết Khanh kìa!
------------------Phân cách tuyến “Bắt gian tại giường” ----------------
Tôi ngồi trước mặt hai bậc trưởng bối như tội phạm. Len lén liếc sang gương mặt ung dung của Tiết Khanh, thở dài một hơi liền lấy lại khí thế, ngồi thẳng nhìn “thẩm phán”, có cảm giác giống như “chờ tòa tuyên án” quá.
“Hai đứa...”
Tiết phu nhân lấp lửng lên tiếng. Tôi nuốt nước bọt cái ực, tiếp tục hồi hộp theo dõi...
“Mẹ nói hai đứa các con...”
Thái hậu nói thêm được bốn từ, nhưng vẫn chưa đề cập tới trọng điểm. Ặc! Thái hậu vốn là người ăn ngay nói thẳng, lần này lẽ nào là tức giận tới mức độ cạn lời rồi không? Tôi niệm kinh cầu an...
“Nhà chùa nói thứ bảy tuần sau là ngày đẹp, thích hợp đi đăng ký kết hôn!”
Tôi đang niệm kinh liền cắn phải lưỡi, đau tới ứa nước mắt...
“Hầy, mẹ còn muốn sớm hơn một chút, nhưng mà nhất định là ngày đó mới linh nghiệm, sau đó sẽ mưa thuận gió hòa, gia đình êm ấm, để hai đứa phải chịu thiệt rồi...”
Có lẽ sét đánh bên tai chính là cảm giác của tôi lúc này đây!
Thà rằng thái hậu cứ ngồi giảng đạo, tôi sẵn sàng ngồi nghe. Còn chuyện này...Huhuhu, con chưa muốn đâu!
Mặc dù đã 26 tuổi rồi nhưng tôi là lần đầu yêu, vẫn muốn hưởng thụ qua cái quá trình yêu đương lãng mạn, chưa muốn nhảy vào “mồ chôn của tình yêu” trong truyền thuyết đâu!
“Con...thực ra cũng không cần vội thế đâu mẹ...”
Phản bác! Nhất định phải phản bác! Tôi đâu phải súng liên thanh, vừa mới xác lập quan hệ đã đi tới hôn nhân, cái vận tốc này cũng dọa người quá mà!
“Người già rất vội!”
“Đúng đúng, rất vội!”
Ý kiến của tôi bị bác bỏ còn nhanh hơn cả nhấn Delete...
“Anh cũng vội!”
Tiết Khanh chung thủy im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng. Mà lên tiếng liền phản lại tôi!
“Con không vội, dưa ép chín không ngọt, con nhất quyết không đi!”
Tôi một mình chống lại ba người. Hôn nhân là chuyện cả đời, tuyệt đối không thể vội vàng được!
“Cũng không có gì quan trọng. Con không vội cũng được. Chỉ cần lúc đó ký giúp mẹ một cái tên, vậy là xong rồi!”
Thế thì cũng có khác gì đâu chứ?
“Con dâu, hay là con ghét bỏ mẹ rồi? Huhuhu, Tiếu Tiếu, tôi khổ tâm quá...”
Mẹ Tiết Khanh nước mắt lưng tròng nhìn tôi, còn khoa trương dựa vào mẹ tôi chấm nước mắt. Thiện tai! Tội lỗi-ing!
“Chắc là cô ấy giận con thôi! Con sẽ khuyên nhủ vợ con, mẹ đừng đau lòng!”
Tiết Khanh tiếp tục phản tôi. Mà này, từ lúc nào tôi đã là vợ anh rồi???
---------------Phân cách tuyến “Trẻ chưa lo già đã cuống”-------------
“Chân của em quả thực rất đẹp nhưng cũng đừng dẫm đạp nên nhan sắc của anh vậy chứ?”
Bàn chân sau đó buồn buồn, tôi cười gập bụng, tỉnh cả ngủ, mở mắt ra liền thấy gương mặt hồ ly của Tiết Khanh...
Tôi nhanh tay túm chăn cuốn chặt người, cảnh giác nhìn Tiết Khanh ngồi dưới đất gác cằm lên giường, trợn mắt hỏi:
“Không có khẩu dụ của bản cung, sao anh dám vào đây?”
Tiết Khanh lười biếng ngáp một cái, mỉa mai liếc tôi:
“Ai đó tối qua ném gối kêu anh ngủ lại, sao lại gọi là không có khẩu dụ được?”
Chết tiệt! Là do anh tự xuyên tạc thì có!
“Vậy anh thực sự ngủ lại đây?”
“Đương nhiên!”
Tôi tái mặt trước sự thản nhiên vô tội của người kia, hé chăn nhìn...Phù, quần áo vẫn còn nguyên!
Một giọng nói châm chọc vang lên ngay lúc đó:
“Em đang coi thường khả năng kiềm chế của anh đấy à? Yên tâm đi, tới giờ thì anh vẫn chưa muốn ăn em!”
Tôi máu dồn nên não, bĩu môi đáp trả:
“Ai đó từng nói gặp em liền xuân tâm nhộn nhạo kìa...”
Giành cho tôi là nụ cười nhếch bỉ ổi của Tiết Khanh. Tôi nghiêm túc kiểm điểm, ặc, có phải lại đi chọc ổ kiến lửa lần nữa rồi không?
“Đang khiêu khích anh, hả?”
Tôi toát mồ hôi hột. Thiện tai, tối qua mới lỡ lời một câu đã bị hắn dọa chết, mà trông bộ dạng hắn bây giờ còn nguy hiểm hơn tối qua nữa...
“Tiểu nhân sao dám chứ...”
Tiết Khanh không quan tâm lời nói của tôi, nhanh chóng tiến sát lại, bàn tay ma quỷ giơ ra...Hahaha...nhột quá...hahaha...Tiết Khanh, anh vô liêm sỉ quá!
“Buông ra...hahaha...buông em ra...ôi...buông...hahaha...”
Bị cù dĩ nhiên không thoải mái sung sướng gì rồi, tôi vùng vẫy như cá mắc cạn, chân tay đạp tứ tung mà Tiết Khanh vẫn tiếp tục cù...Thiện tai! Tiếp tục thế này tôi sẽ vinh hạnh làm người đầu tiên chết vì cù mất.
Tôi lăn qua lăn lại cười, xui xẻo lại lăn thẳng xuống giường...
Bịch!
Tiếng vật thể chạm đất rõ vang, tôi chống tay lên khỏi người vừa đỡ cho mình, lo lắng giữ mặt Tiết Khanh:
“Anh có sao không?”
“Đau! Chỗ nào cũng đau!”
Tôi lo tới tái mặt, luống cuống hết xoa chỗ này lại nắn chỗ kia. Thảm rồi! Tiết Khanh là con cưng của thái hậu, anh ấy có mệnh hệ gì, thái hậu sẽ không tha cho tôi đâu!
“Bệnh viện...đúng rồi! Gọi bệnh viện!”
Tôi định đứng dậy tìm điện thoại đã bị Tiết Khanh kéo lại, thành ra nằm trên ngực anh ấy, nghe người kia nói:
“Em cho rằng anh là thủy tinh à? Làm sao có thể bị thương được! Haizz, em ngốc quá, sau này nhất định nhốt trong nhà thôi.”
Ặc, ở gần thế này, tôi thậm chí có thể nghe được nhịp tim của Tiết Khanh. Đầu óc lập tức ngừng hoạt động, bỏ qua câu trêu chọc của Tiết Khanh...
Cạch!
“Nghiễm Nghiễm, chưa ngủ...”
Tôi nghe tiếng động, giật bắn một cái...
Thiện tai! Thái hậu kìa!
“Khanh Khanh không có nhà đâu Tiếu...”
Thiện tai! Mẹ Tiết Khanh kìa!
------------------Phân cách tuyến “Bắt gian tại giường” ----------------
Tôi ngồi trước mặt hai bậc trưởng bối như tội phạm. Len lén liếc sang gương mặt ung dung của Tiết Khanh, thở dài một hơi liền lấy lại khí thế, ngồi thẳng nhìn “thẩm phán”, có cảm giác giống như “chờ tòa tuyên án” quá.
“Hai đứa...”
Tiết phu nhân lấp lửng lên tiếng. Tôi nuốt nước bọt cái ực, tiếp tục hồi hộp theo dõi...
“Mẹ nói hai đứa các con...”
Thái hậu nói thêm được bốn từ, nhưng vẫn chưa đề cập tới trọng điểm. Ặc! Thái hậu vốn là người ăn ngay nói thẳng, lần này lẽ nào là tức giận tới mức độ cạn lời rồi không? Tôi niệm kinh cầu an...
“Nhà chùa nói thứ bảy tuần sau là ngày đẹp, thích hợp đi đăng ký kết hôn!”
Tôi đang niệm kinh liền cắn phải lưỡi, đau tới ứa nước mắt...
“Hầy, mẹ còn muốn sớm hơn một chút, nhưng mà nhất định là ngày đó mới linh nghiệm, sau đó sẽ mưa thuận gió hòa, gia đình êm ấm, để hai đứa phải chịu thiệt rồi...”
Có lẽ sét đánh bên tai chính là cảm giác của tôi lúc này đây!
Thà rằng thái hậu cứ ngồi giảng đạo, tôi sẵn sàng ngồi nghe. Còn chuyện này...Huhuhu, con chưa muốn đâu!
Mặc dù đã 26 tuổi rồi nhưng tôi là lần đầu yêu, vẫn muốn hưởng thụ qua cái quá trình yêu đương lãng mạn, chưa muốn nhảy vào “mồ chôn của tình yêu” trong truyền thuyết đâu!
“Con...thực ra cũng không cần vội thế đâu mẹ...”
Phản bác! Nhất định phải phản bác! Tôi đâu phải súng liên thanh, vừa mới xác lập quan hệ đã đi tới hôn nhân, cái vận tốc này cũng dọa người quá mà!
“Người già rất vội!”
“Đúng đúng, rất vội!”
Ý kiến của tôi bị bác bỏ còn nhanh hơn cả nhấn Delete...
“Anh cũng vội!”
Tiết Khanh chung thủy im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng. Mà lên tiếng liền phản lại tôi!
“Con không vội, dưa ép chín không ngọt, con nhất quyết không đi!”
Tôi một mình chống lại ba người. Hôn nhân là chuyện cả đời, tuyệt đối không thể vội vàng được!
“Cũng không có gì quan trọng. Con không vội cũng được. Chỉ cần lúc đó ký giúp mẹ một cái tên, vậy là xong rồi!”
Thế thì cũng có khác gì đâu chứ?
“Con dâu, hay là con ghét bỏ mẹ rồi? Huhuhu, Tiếu Tiếu, tôi khổ tâm quá...”
Mẹ Tiết Khanh nước mắt lưng tròng nhìn tôi, còn khoa trương dựa vào mẹ tôi chấm nước mắt. Thiện tai! Tội lỗi-ing!
“Chắc là cô ấy giận con thôi! Con sẽ khuyên nhủ vợ con, mẹ đừng đau lòng!”
Tiết Khanh tiếp tục phản tôi. Mà này, từ lúc nào tôi đã là vợ anh rồi???
---------------Phân cách tuyến “Trẻ chưa lo già đã cuống”-------------
Tác giả :
Clexic Gãy Cánh