Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 7 - Chương 8-2: Nguyên Tử Bạo Liệt Quyền (II)
Nói xong hắn nhảy đến chô Cổ Diêu đứng yên bất động.
Khán giả thấy Hách Liên Kiếm đến gần Cổ Diêu nhưng không có đâm kiếm ra cứ tưởng hắn muốn kéo dài thời gian để hành hạ Cổ Diêu, nhưng mọi người nhanh chónh phát hiện là không đúng!
Từ lúc sử dụng huyễn thuật đến giờ Hách Liên Kiếm khi tấn công không hề dùng đấu khí, mà phút này thì hơi thở của hắn nặng hơn, tử quang bên ngoài bành trướng – Hắn đang vận khí!
Hách Liên Kiếm phải vận khí lâu như vậy thì đâ y là chiêu thức thế nào đây?
Không chỉ có ý muốn vũ nhục đối phương mà còn muốn đưa đối phương vào chỗ chết!
Phát hiện ra ý đồ của Hách Liên Kiếm trước hết chính là Hạ Hầu Cẩn, hắn liều mạng bỏ qua ngăn cản của Đoan Mộc Tích:”Cút ngay cho lão tử!” sau đó công lên lôi đài.
Cái gì là tư cách thi dấu, điểm số, toàn bộ đều là vớ vẩn, trong lòng của Hạ Hầu Cẩn thì tính mạng của huynh đệ trọng yếu hơn hẳn so với các thứ kia!
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, chính là vị mỹ nữ mà dung mạo luôn biến ảo kia, dàng di chuyển theo một bộ pháp huyền ảo, giữa chỗ đông người nhưng lại không hề đụng vào một người nào, vô cùng quỷ dị hơn nữa tốc độ lại vô cùng nhanh.
Cùng lao ra còn có Hàn Đan nhưng nàng ở trong góc của lôi đài cho nên chậm hơn so với thần bí mỹ nữ và Hạ Hầu Cẩn nhiều.
Hách Liên Kiếm cười một cách đê tiện:”yên tâm ta sẽ không giết ngươi đâu, nếu không thì ta sẽ bị mất tư cách thi đấu tiếp, bất quá sau khi trúng chiêu này ngươi nhất định sẽ trở thành một người tàn phế. Hàn Đan sẽ không thể nào thích một phế nhận được, hé hé …”
“Bát Kỳ Kiếm Pháp Chi Đại Xà Trĩ!” trường kiếm vung mạnh, một cự mãng xuất ra, trương cái miệng rộng đỏ như máu hướng đến Cổ Diêu.
Cho dù là thần bí mỹ nữ với bộ pháp vô cùng quỷ mị cũng không đến kịp.
“Không!”
So với thần bí mỹ nữ thì còn có một người khác nhanh hơn, nhưng không phải là khoảng cách, không phải là tốc độ.
Chính là nữ tử trên mặt vẻ đầy đồ án xanh xanh đỏ đỏ cũng đang tiến lại, nhưng nàng còn cách lôi đài một đoạn khá xa, vì để tránh cho ngộ thương khán giả bên ngoài cho nên lôi đài có một tầng kết giới cường đại và tầng kết giới này trở thành một trở ngại rất lớn.
Nhưng tiếng kinh hô của nữ tử đó thì không bị ảnh hưởng bởi kết giới truyền vào tai của Cổ Diêu.
Cổ Diêu đột nhiên giật mình, hắn nhận ra thanh âm này, là của Đoan Mộc Tình.
Mặc dù trong suốt hai tháng ở chung Đoan Mộc Tình bị phong bế không thể nói chuyện nhưng lần trước gặp nhau tại cửa của học viện, nàng đã hỏi hắn một câu, chỉ một câu nói nhưng thanh âm của Đoan Mộc Tình đã vĩnh viễn khắc ghi vào trong tâm trí của Cổ Diêu, vĩnh viễn không thể nào quên.
Trên thực tế sau lần gặp nhau lần trước, Đoan Mộc Tình cũng không có ngừng điều tra về Cổ Diêu, nàng thậm chí còn theo dõi hắn đến sân huấn luyện.
Mỗi trận đấu của Cổ Diêu, Đông Phương Lộ đều tìm mọi cách để ngăn cản nàng đến, chỉ tiếc là Đông Phương Lộ hoàn toàn không biết mỗi trận đấu của Cổ Diêu nàng đều đến xem, chỉ là nàng giả trang nên người khác không nhận ra mà thôi.
Đoan Mộc Tình vẫn muốn từ trong trận đấu tìm được một thứ gì đó nhưng đáng tiếc kết quả cuối cùng làm cho nàng thất vọng.
Nếu so với vị đạo tặc siêu cấp kia thì Cổ Diêu yếu hơn rất nhiều, cho dù người bắt nàng ra khỏi gia tộc là sư phụ của hắn thì khả năng của hắn không phải chỉ có thể mới đúng.
Lần lượt thất vọng nhưng Đoan Mộc Tình vẫn không bỏ cuộc, bởi vì người xa lạ này đem đến cho nàng một cảm giác rất là quen thuộc, đây chính là trực giác của nữ nhân, đến khi Cổ Diêu gặp nguy hiểm thì nàng không tự chủ được mà tiến đến lôi đài.
Đoan Mộc Tình, chính là cái tên này, chính cái tên này là động lực để Cổ Diêu tiến vào thần thánh học viện, cũng chính cái tên này thúc dục hắn huấn luyện một cách khổ cực như Hạ Hầu Cẩn.
Khí huyết của Cổ Diêu dâng trào, trong đầu trống rỗng, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm.
Sức mạnh, hắn muốn có sức mạng bất luận là cách thức gì!
Cho dù trong Thiên Ma Quyết có cạm bẫy, cho dù là có bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù có phải chịu thống khổ đến cực điểm mà chết đi thì so với làm phế nhân dưới kiếm của Hách Liên Kiếm còn tốt hơn!
Khai!
Trong lòng vừa nghĩ Cổ Diêu đồng thời cũng vận khởi phương pháp trong Sinh Môn của Thiên Ma Quyết.
Ầm!
Một nỗi thống khổ thấu tận tâm hồn, không có xảy ra tình huống tẩu hỏa nhập ma, ngược lại một lực lượng không cách nào tả được sinh ra, tràn ngập toàn thân, bám vào mọi chỗ trên cơ thể, mỗi gân mạch thậm chí là từng tế bào.
Mà đều thần kỳ chính là Cổ Diêu khôi phục lại năng lực hành động.
Tất cả những chuyện này nói ra thì chậm nhưng trên thực tế thì rất nhanh, lúc này cự mãng cũng tiến tới với một khí thế không thể ngăn cản, cái miệng rộng đầy máu hé ra, mấy chiếc răng độc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không do dự gì hết, cũng không lo lắng về thời gian, Cổ Diêu theo tiềm thức mà đem kỹ năng thuần thục nhất trong Thiên Ma Quyết xuất ra.
Trước kia hắn đã thử qua hơn trăm ngàn lần nhưng không có hiệu quả gì khác ngoài một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng lần này lại hoàn toàn khác!
Trong làn gió nhẹ có ẩn chứa lực lượng được tăng lên theo thừa số, một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, mưới sáu thành ba hai …cứ tiếp tục biến đổi với tốc độ cao không cách nào tưởng tượng được!
Sau khi khối lực lượng phân ra thành hàng ngàn hàng vạn lần thì cơn gió nhẹ cũng có biến hóa, biến thành một vòng xoáy màu đen có đường kính nửa thước giống như là một tiểu vụ trụ hình cầu.
Khi chạm vào vòng xoáy mày đen thì cự mãng với khí thế hung hãn liền biến mất, mà vòng xoáy vẫn tiến về phía Hách Liên Kiếm với khí thế không hề suy giảm.
“Ặc?”
Cổ Diêu có thể thoát khỏi huyễn cảnh đã là chuyện không tưởng đối với Hách Liên Kiếm rồi, mà lại càng làm cho hắn thêm kinh ngạc chính là ngay cả Đại Xà Trĩ cũng bị phá!
Biến cố xảy ra bất thình lình làm cho hắn ngây người, khi hồi phục tinh thfn thì vòng xoáy hình cầu đã đến trước ngực.
Hách Liên Kiếm không biết cái vòng xoáy hình cầu cổ quái này là chiêu thức gì, nhưng nó có thể dễ dàng phá được Đại Xà Trĩ thì khẳng định là một kỹ năng mạnh mẽ.
Hắn liền vội vàng vận khởi thiên mị đấu khí, tử khí điên cuồng bành trước ra trước người hắn.
Ầm!!!
Một tiếng nổ long trời vang lên, cả sân huấn luyện cũng rung chuyển một chút.
Hách Liên Kiếm bị văng đi như một viên đạn bay thẳng vào khán giả, vừa vặn trúng ngay vào chỗ của đám người bên hắn.
“Kiếm ca ca!” nữ tử tươi đẹp ngực to nhất thời kinh hãi, vội vàng chạy lại dìu hắn.
“Cút ngay!” Hách Liên Kiếm không thể nhớt nhác mà đứng lên được, hắn muốn lập tức trở lại lôi đài, nếu ở dưới lôi đài quá năm giây thì sẽ bị tính là thua.
Lúc này đèn đỏ chợt sáng lên, Hách Liên Kiếm nhìn lên màn hình, thanh máu của hắn đã cạn.
“Không, không thể được, không có khả năng!” thân hình của Hách Liên Kiếm run run, hắn thật không thể tiếp nhận chuyện này.
Tất cả những người có mặt cũng sợ ngây người, kể cả Hạ Hầu Cẩn, Đoan Mộc Tích, Tạp La, Nguyên Tội, Hàn Đan, Đông Phương Lộ, Mộc Linh Linh cùng với vị mỹ nữ thần bí kia cùng với đám người của Hách Liên Kiếm, và mỗi người ở đây.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Cổ Diêu cũng sợ ngây người, kinh ngạc thậm chí có chút không tin vào chính tay phải của mình.
Nguyên Tử Bạo Liệt quyền! Đây mới là Nguyên Tử Bạo Liệt quyền chân chính!
Khán giả thấy Hách Liên Kiếm đến gần Cổ Diêu nhưng không có đâm kiếm ra cứ tưởng hắn muốn kéo dài thời gian để hành hạ Cổ Diêu, nhưng mọi người nhanh chónh phát hiện là không đúng!
Từ lúc sử dụng huyễn thuật đến giờ Hách Liên Kiếm khi tấn công không hề dùng đấu khí, mà phút này thì hơi thở của hắn nặng hơn, tử quang bên ngoài bành trướng – Hắn đang vận khí!
Hách Liên Kiếm phải vận khí lâu như vậy thì đâ y là chiêu thức thế nào đây?
Không chỉ có ý muốn vũ nhục đối phương mà còn muốn đưa đối phương vào chỗ chết!
Phát hiện ra ý đồ của Hách Liên Kiếm trước hết chính là Hạ Hầu Cẩn, hắn liều mạng bỏ qua ngăn cản của Đoan Mộc Tích:”Cút ngay cho lão tử!” sau đó công lên lôi đài.
Cái gì là tư cách thi dấu, điểm số, toàn bộ đều là vớ vẩn, trong lòng của Hạ Hầu Cẩn thì tính mạng của huynh đệ trọng yếu hơn hẳn so với các thứ kia!
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, chính là vị mỹ nữ mà dung mạo luôn biến ảo kia, dàng di chuyển theo một bộ pháp huyền ảo, giữa chỗ đông người nhưng lại không hề đụng vào một người nào, vô cùng quỷ dị hơn nữa tốc độ lại vô cùng nhanh.
Cùng lao ra còn có Hàn Đan nhưng nàng ở trong góc của lôi đài cho nên chậm hơn so với thần bí mỹ nữ và Hạ Hầu Cẩn nhiều.
Hách Liên Kiếm cười một cách đê tiện:”yên tâm ta sẽ không giết ngươi đâu, nếu không thì ta sẽ bị mất tư cách thi đấu tiếp, bất quá sau khi trúng chiêu này ngươi nhất định sẽ trở thành một người tàn phế. Hàn Đan sẽ không thể nào thích một phế nhận được, hé hé …”
“Bát Kỳ Kiếm Pháp Chi Đại Xà Trĩ!” trường kiếm vung mạnh, một cự mãng xuất ra, trương cái miệng rộng đỏ như máu hướng đến Cổ Diêu.
Cho dù là thần bí mỹ nữ với bộ pháp vô cùng quỷ mị cũng không đến kịp.
“Không!”
So với thần bí mỹ nữ thì còn có một người khác nhanh hơn, nhưng không phải là khoảng cách, không phải là tốc độ.
Chính là nữ tử trên mặt vẻ đầy đồ án xanh xanh đỏ đỏ cũng đang tiến lại, nhưng nàng còn cách lôi đài một đoạn khá xa, vì để tránh cho ngộ thương khán giả bên ngoài cho nên lôi đài có một tầng kết giới cường đại và tầng kết giới này trở thành một trở ngại rất lớn.
Nhưng tiếng kinh hô của nữ tử đó thì không bị ảnh hưởng bởi kết giới truyền vào tai của Cổ Diêu.
Cổ Diêu đột nhiên giật mình, hắn nhận ra thanh âm này, là của Đoan Mộc Tình.
Mặc dù trong suốt hai tháng ở chung Đoan Mộc Tình bị phong bế không thể nói chuyện nhưng lần trước gặp nhau tại cửa của học viện, nàng đã hỏi hắn một câu, chỉ một câu nói nhưng thanh âm của Đoan Mộc Tình đã vĩnh viễn khắc ghi vào trong tâm trí của Cổ Diêu, vĩnh viễn không thể nào quên.
Trên thực tế sau lần gặp nhau lần trước, Đoan Mộc Tình cũng không có ngừng điều tra về Cổ Diêu, nàng thậm chí còn theo dõi hắn đến sân huấn luyện.
Mỗi trận đấu của Cổ Diêu, Đông Phương Lộ đều tìm mọi cách để ngăn cản nàng đến, chỉ tiếc là Đông Phương Lộ hoàn toàn không biết mỗi trận đấu của Cổ Diêu nàng đều đến xem, chỉ là nàng giả trang nên người khác không nhận ra mà thôi.
Đoan Mộc Tình vẫn muốn từ trong trận đấu tìm được một thứ gì đó nhưng đáng tiếc kết quả cuối cùng làm cho nàng thất vọng.
Nếu so với vị đạo tặc siêu cấp kia thì Cổ Diêu yếu hơn rất nhiều, cho dù người bắt nàng ra khỏi gia tộc là sư phụ của hắn thì khả năng của hắn không phải chỉ có thể mới đúng.
Lần lượt thất vọng nhưng Đoan Mộc Tình vẫn không bỏ cuộc, bởi vì người xa lạ này đem đến cho nàng một cảm giác rất là quen thuộc, đây chính là trực giác của nữ nhân, đến khi Cổ Diêu gặp nguy hiểm thì nàng không tự chủ được mà tiến đến lôi đài.
Đoan Mộc Tình, chính là cái tên này, chính cái tên này là động lực để Cổ Diêu tiến vào thần thánh học viện, cũng chính cái tên này thúc dục hắn huấn luyện một cách khổ cực như Hạ Hầu Cẩn.
Khí huyết của Cổ Diêu dâng trào, trong đầu trống rỗng, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm.
Sức mạnh, hắn muốn có sức mạng bất luận là cách thức gì!
Cho dù trong Thiên Ma Quyết có cạm bẫy, cho dù là có bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù có phải chịu thống khổ đến cực điểm mà chết đi thì so với làm phế nhân dưới kiếm của Hách Liên Kiếm còn tốt hơn!
Khai!
Trong lòng vừa nghĩ Cổ Diêu đồng thời cũng vận khởi phương pháp trong Sinh Môn của Thiên Ma Quyết.
Ầm!
Một nỗi thống khổ thấu tận tâm hồn, không có xảy ra tình huống tẩu hỏa nhập ma, ngược lại một lực lượng không cách nào tả được sinh ra, tràn ngập toàn thân, bám vào mọi chỗ trên cơ thể, mỗi gân mạch thậm chí là từng tế bào.
Mà đều thần kỳ chính là Cổ Diêu khôi phục lại năng lực hành động.
Tất cả những chuyện này nói ra thì chậm nhưng trên thực tế thì rất nhanh, lúc này cự mãng cũng tiến tới với một khí thế không thể ngăn cản, cái miệng rộng đầy máu hé ra, mấy chiếc răng độc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không do dự gì hết, cũng không lo lắng về thời gian, Cổ Diêu theo tiềm thức mà đem kỹ năng thuần thục nhất trong Thiên Ma Quyết xuất ra.
Trước kia hắn đã thử qua hơn trăm ngàn lần nhưng không có hiệu quả gì khác ngoài một cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng lần này lại hoàn toàn khác!
Trong làn gió nhẹ có ẩn chứa lực lượng được tăng lên theo thừa số, một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, mưới sáu thành ba hai …cứ tiếp tục biến đổi với tốc độ cao không cách nào tưởng tượng được!
Sau khi khối lực lượng phân ra thành hàng ngàn hàng vạn lần thì cơn gió nhẹ cũng có biến hóa, biến thành một vòng xoáy màu đen có đường kính nửa thước giống như là một tiểu vụ trụ hình cầu.
Khi chạm vào vòng xoáy mày đen thì cự mãng với khí thế hung hãn liền biến mất, mà vòng xoáy vẫn tiến về phía Hách Liên Kiếm với khí thế không hề suy giảm.
“Ặc?”
Cổ Diêu có thể thoát khỏi huyễn cảnh đã là chuyện không tưởng đối với Hách Liên Kiếm rồi, mà lại càng làm cho hắn thêm kinh ngạc chính là ngay cả Đại Xà Trĩ cũng bị phá!
Biến cố xảy ra bất thình lình làm cho hắn ngây người, khi hồi phục tinh thfn thì vòng xoáy hình cầu đã đến trước ngực.
Hách Liên Kiếm không biết cái vòng xoáy hình cầu cổ quái này là chiêu thức gì, nhưng nó có thể dễ dàng phá được Đại Xà Trĩ thì khẳng định là một kỹ năng mạnh mẽ.
Hắn liền vội vàng vận khởi thiên mị đấu khí, tử khí điên cuồng bành trước ra trước người hắn.
Ầm!!!
Một tiếng nổ long trời vang lên, cả sân huấn luyện cũng rung chuyển một chút.
Hách Liên Kiếm bị văng đi như một viên đạn bay thẳng vào khán giả, vừa vặn trúng ngay vào chỗ của đám người bên hắn.
“Kiếm ca ca!” nữ tử tươi đẹp ngực to nhất thời kinh hãi, vội vàng chạy lại dìu hắn.
“Cút ngay!” Hách Liên Kiếm không thể nhớt nhác mà đứng lên được, hắn muốn lập tức trở lại lôi đài, nếu ở dưới lôi đài quá năm giây thì sẽ bị tính là thua.
Lúc này đèn đỏ chợt sáng lên, Hách Liên Kiếm nhìn lên màn hình, thanh máu của hắn đã cạn.
“Không, không thể được, không có khả năng!” thân hình của Hách Liên Kiếm run run, hắn thật không thể tiếp nhận chuyện này.
Tất cả những người có mặt cũng sợ ngây người, kể cả Hạ Hầu Cẩn, Đoan Mộc Tích, Tạp La, Nguyên Tội, Hàn Đan, Đông Phương Lộ, Mộc Linh Linh cùng với vị mỹ nữ thần bí kia cùng với đám người của Hách Liên Kiếm, và mỗi người ở đây.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Cổ Diêu cũng sợ ngây người, kinh ngạc thậm chí có chút không tin vào chính tay phải của mình.
Nguyên Tử Bạo Liệt quyền! Đây mới là Nguyên Tử Bạo Liệt quyền chân chính!
Tác giả :
Vô Xỉ Đạo Tặc