Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 13 - Chương 16: Vũ hội
Sau sự việc hôm đó thì người của án sát bộ vô cùng đắc ý.
Mỗi ngày bọn họ đều ăn uống, chời bời, cờ bạc, cho dù không có Cổ Diêu thì cuộc sống của bọn họ cũng đã bê tha thế rồi, nhưng Cổ Diêu mang đến cho bọn họ chính là tinh thần thoải mái, trước kia những thằng đực của thành thủ bộ đều rất là kiêu ngạo, nhưng hôm nay gặp phải người của án sát bộ thì cũng rút đầu không dám làm càn, tình thế hoàn toàn đổi ngược.
Dù sao cũng là một ác ma, Duy Cương có thể chịu đựng được, chỉ cần Cổ Diêu không chủ động tìm mình gây sự thì cứ coi như là không biết, nếu như đổi thành những người khác thì Duy Cương sớm đã biến hắn thành một con khô rồi.
Người của thành thủ bộ không ngẩng đầu lên được, Thái Lặc lại ra lệnh cho người của ngự sử bộ và án sát bộ bảo trì quan hệ hữu hảo, hai thế lực cực mạnh của thành Ngân Nguyệt đã như thế rồi thì các thế lực khác càng không cần phải nói, sự hãnh diện của án sát bộ lại càng dâng cao, tâm tình tốt đẹp vì địa vị của mình tại thạn Ngân Nguyệt được tăng lên không ít.
Mọi chuyện cứ thế cho đến vũ hội của thàng ngân nguyệt, mọi người lúc này mới cảm nhận được nguy cơ.
Bất kể là nhân giới hay ma giới, các thượng tầng quý tộc đều hay tổ chức vũ hội, ngoại trừ tiêu khiển ra thì còn có một ý nghĩa quan trọng là giao tiếp, cùng nhau kéo đảng kết phái để kiếm lợi, nếu như quý tộc muốn phát triển thì nhất định phải tham dự hoạt động này, bất luận là do người khác tổ chức hay là do mình tổ chức. Nói tóm lại, đây là một hoạt động không thể thiếu, cũng giống như là bình dân thích đến các quán rượu vậy.
Vũ hội của thành Ngân Nguyệt do nữ tước Địch Lệ Nhã quản lý, và cũng chính là vũ hội lớn nhất của thành, chỉ có những người có địa vị cao trong thành mới có thể tham dự được, nếu chỉ là quý tộc bình thường thì cũng không có tư cách tham dự.
Bởi vì Ngân Nguyệt vũ hội chỉ tổ chức mỗi tháng một lần, mà lại do đích thân nữ tước Địch Lệ Nhã chủ trì, tầm quan trọng của nó không cần nói thì cũng có thể biết được, những người được mời là vô cùng vinh hạnh, trừ khi gặp phải trường hợp bất khả kháng nếu không thì họ nhất định sẽ tham dự vũ hội.
Vũ hội còn có một tác dụng rất quan trọng mà không thể nào thiếu được, đó chính là 'Liệp Diễm', bởi vì vũ hội tụ tập số lượng lớn các công tử quý tộc anh tuấn tiêu sái, và các thiên kim tiểu thư xinh đẹp động lòng người. Nên khó tránh khỏi hấp dẫn lẫn nhau. Nói không chừng sẽ phát sinh một lần diễm ngộ khó quên, trở thành một hồi ức đẹp trong cuộc đời.
Ma giới thì phóng khoáng hơn, bất kể là nam hay nữ, tình một đêm đối với họ chỉ là chuyện bình thường, hơn nữa trong giới thượng lưu lại càng rối loạn hơn, điều này hoàn toàn trái ngược với tạp địch đại lục. Tạp địch đại lục thì bình dân thì phóng khoáng nhưng mà các tiểu thư quý tộc thì lại khác, các nàng từ nhỏ đã được giáo huấn, phải theo quy củ, đừng nói là hành vi, ngay cả các hoạt động ngày thường cũng phải chú ý, Đoan Mộc Tình cũng nằm trong phạm vi đó. Đông Phương Lộ đáng lẽ ra cũng thế nhưng có thể nói nàng là một trường hợp ngoại lệ.
Người của án sát bộ lo lắng nhất chính là, Ngân Nguyệt vũ hội cũng chính là thời gian mà nữ tước Địch Lệ Nhã săn bắn. Rất nhiều người lúc đầu cũng không bị nữ tước mê hoặc, nhưng càng tiếp xúc lâu thì càng bị nàng hấp hẫn, cuối cùng là luân hãm, mà Ngân Nguyệt vũ hội lại chính là thời điểm mà tất cả các con mồi của nàng đều bị khuất phục.
Nếu như Cổ Diêu trở thành tù binh của nàng thì cuộc sống tươi đẹp của người ở án sát bộ coi như cũng kết thúc, nhưng mà họ lại không dám mở miệng nhắc nhở, vì sợ sẽ làm cho nữ tước nổi giận, hậu quả càng kinh khủng hơn, bởi vậy bọn họ âm thầm cầu khẩn cho Cổ Diêu, và cũng chính là cầu khẩn cho chính mình, hi vọng hắn có thể tránh khỏi được cạm bẫy của nữ tước.
Ngân Nguyệt vũ hội được tổ chức vào ngày mười lăm. Lúc mà ánh trăng sáng nhất cũng chính là thời điểm bắt đầu vũ hội.
Người phục vụ sẽ bắt đầu đưa thức ăn và rượu lên và đi xuyên qua mọi người. Thảm đỏ trải ra hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đây chính là nơi khiêu vũ của thượng tầng danh lưu. Quý tộc trong thành Ngân Nguyệt tập hợp, thân sĩ quý phụ, tiểu thư thiếu gia, than mặc hoa phục, đeo vàng đội bạc, trang điểm sao cho thật đẹp để dự vũ hội, giờ phút này chỉ cần đưa mắt nhìn là thấy được các sắc màu rực rỡ khiến cho người ta phải hoa mắt.
Mà trong số đó hấp dẫn người khác chính là một gốc hoa, cũng chính là diễn viên chính của vũ hội, chủ nhân của thành Ngân Nguyệt - Địch Lệ Nhã. Khi nàng xuất hiện thì hầu như là toàn trường đều ngừng hô hấp.
Địch Lệ Nhã dường như là khác với thường ngày, không có mặc trang phụ gợi cảm, thay vào đó là một bộ lễ phục vào xanh da trời, sự tương phản mãnh liệt đó càng tạo được thêm khả năng rung động lòng người.
<@Trời tối mà mặc đồ xanh da trời, nổi thật -.-'>
Cao quý, trang nhã, quyến rũ, xinh đẹp khiến cho người khác không dám nhìn kỹ, sợ rằng sẽ không thể khống chế được bản thân, không có ngôn từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của nàng lúc này, nếu như ngày thường Địch Lệ Nhã là một ma nữ khiến khiến người khác phải tự nguyện đi xuống địa ngục, thi lúc này nàng lại là giống như là một thánh nữ dẫn dắt người ta đi lên thiên đường.
Bất kể là đóng vai nào đi chăng nữa thì Địch Lệ Nhã cũng xinh đẹp vô cùng. Nàng chính là ánh trăng giữa bầu trời đêm nay, nàng khiến cho tinh tú phải buồn bã thất sắc, các tiểu thư quý tộc cũng cúi đầu không còn cao ngạo nữa, tất cả các nam nhân đều mê mẫn hoa mắt. Đây chính là đệ nhất mỹ nữ của ma giới, không nam nhân nào có kháng cự lại sắc đẹp của nàng.
Sức quyến rũ của Địch Lệ Nhã thấm vào đến tận xương tủy của người khác, bất cứ một vị trí nào trên cơ thể của nàng cũng có thể trở thành vũ khí 'sát' nhân, cho dù nàng không cần thi triển mị thuật thì sức quyến rũ của nàng cũng chấn động tâm hồn. Bị ảnh hướng bởi nét đẹp kinh hồn này, sau vũ hội có vài nam tử trẻ tuổi thần hồn điên đảo gần cả mười ngày, cơm nước không màng, còn các nữ tử thì tự ti mặc cảm, suốt một thời gian dài mới có thể khôi phục lại được.
<@Kinh thế>
Vũ hội của thành Ngân Nguyệt có thể nói là vừa độc vừa kích thích đối với các người trẻ tuổi, đây là vũ hội cao cấp nhất, đồng thời cũng là nơi bị trúng độc của nữ trước.
Địch Lệ Nhã đi lên sân khấu, mỉm cười, nụ cười của nàng giống như trăm hoa đua nở, một giọng nói nhẹ nhàng và dễ nghe truyền vài tai của mọi người:" Các vị, hy vọng mọi người có thể có được một đêm vui vẻ!"
Mọi người lúc này mới giống như là từ trong mộng vừa tình, lật đật vỗ tay.
Câu nói đơn giản kia đã trở thành lời tuyên bố bắt đầu buổi tiệc, ngón tay của các nhạc sĩ nhẹ nhàng và uyển chuyển, tiếng nhạc du dương vang lên, mọi người bắt đầu tìm mục tiêu của mình.
Chủ đề của vũ hội đương nhiên là vũ đạo rồi, người vời người trong lúc này trao đổi giao tiếp với nhau qua phương thức đặc biệt, nhưng mà trong số này cũng có một số trường hợp đặc biệt, không tìm người để khiêu vũ mà tụ lại một chỗ mà bàn luận.
Bởi vì Địch Lệ Nhã cho nên có nhiều thanh niên lâm vào tình trạng mâu thuẫn, vừa muốn mời nữ tước khiêu vũ, lại vừa sợ hãi. Cũng không phải là sợ hãi, bình thường Địch Lệ Nhã không có từ chối các anh chàng đẹt dzai và có chút phong độ, ngoại trừ Cổ Diêu là trường hợp đặc biệt, những người khác đều là có gia thế, bối cảnh tại thành ngân nguyệt, nữ tước sẽ không vươn ma trảo của mình đến bọn họ.
Cho dù là như thế thì chỉ cần tiếp xúc một thời gian ngắn ngủi nhưng cũng bị Địch Lệ Nhã làm ảnh hưởng không nhẹ, mặc dù không phải là nghiêm trọng nhưng ít nhất là trong một thời gian ngắn thì trong mắt của hắn ngay cả bồ nhí xinh đẹp nhất cũng chẳng khác nào một con heo mẹ, vô cùng khó coi. Hoàn toàn mất đi đam mê, thậm chí có người còn nôn mửa ra tại chỗ khi thấy kiều thê trước đây mà mình ưu ái, và nghe nói có nhiều người còn không thể nào dựng thẳng lên được nữa. <@Tự hiểu nhoa ;))>
Việc này cũng giống như là một ải nhân sau khi uống cực phẩm Hắc Trân Châu xong thì liền cảm thấy Mạch Tửu chẳng khác nào là nước lã, vô vị.
Cùng Địch Lệ Nhã khiêu vũ một bản thì phải hy sinh thời gian mấy tháng để khôi phục lại tinh thần, đây chính là lý do khiến cho các công tử phong lưu kia chần chừ.
Đây là một quyết định rất là gian nan, nhưng lại có rất nhiều thanh niên cuối cùng vẫn vươn tay ra mời nàng khiêu vũ, biết rõ là sẽ bị trọng thương nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, đây là sức hút chết người của đệ nhất mỹ nữ của ma giới.
Cổ Diêu cầm một ly rượu Kê Vĩ, lẳng lặng ngồi chơi ở một bên, hắn đến đây đương nhiên không phải là vì nhảy múa hay là liệp diễm, mà là có ý định khác.
" Cổ Diêu đại nhân, cuối cùng ta cũng tìm được ngài rồi." Cổ diêu quay đầu lại thì thấy một bộ xương khô đang đứng, ay da, miêu tả có chút vô lễ rồi. Phải nói là ngự sử đại nhân của thành ngân nguyệt.
Mặc dù là trong vũ họi nhưng hắn vẫn mặc một bộ trường bào màu đen, đứng ở nơi này thì có vẻ không hợp. Nhưng thực tế ra thì không phải mặc lễ phục đã là tốt, chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu được, ai lại muốn khiêu vũ với một bộ xương khô chứ?
Thực tế đã chứng minh, hắn không thể hấp dẫn được mỹ nữ, nhưng mà hắn cũng rất là thức tời, trong các lần vũ hội ở thành Ngân Nguyệt chưa bao giờ hắn mời người khác khiêu vũ. Hắn còn thâm trầm hơn cả thành thủ. Tự biết mình cũng là một ưu điểm.
Cổ Diêu cười nói:" Thì ra là Thái Lặc đại nhân!"
" Ta đã tìm Cổ Diêu đại nhân lâu rồi. Cổ Diêu đại nhân trẻ tuổi lại anh tuấn, chỉ cần mời một cái là có biết bao nhiêu là mỹ nữ đồng ý, thế sao lại không đi khiêu vũ." Sau khi ngồi xuống bên cạnh Cổ Diêu thì Thái Lặc lại biểu lộ ra vẻ hài hước nhưng vô vị của mình.
Thật ra hắn cũng rất rõ ràng, cho dù Cổ Diêu có chủ động yêu cầu thì đối phương cũng nhất định sẽ khéo léo từ chối. Nguyên nhân thì khác với lão, bởi vì mọi người đều biết Cổ Diêu chính là con mồi của nữ tước, có nữ nhân nào lại dám đi cướp người với nữ tước chứ, điều này chẳng khác nào đi tự sát.
" Ha ha, Thái Lặc đại nhân thật là biết nói đùa." Cổ diêu cũng cười đại hai tiếng, coi như là cho Thái Lặc vui chút. Sau đó, hai thằng đực, một không ai mời nhảy, một thì mời cũng không ai dám nhảy ngồi kế bên nói chuyện với nhau.
Đề tài cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là mỹ nữ của thành Ngân Nguyệt và vài thứ linh tinh, chứ không có đề cập đến công sự, đó là quy định của vũ hội.
Bởi vì mấy ngày trước Cổ Diêu đã dùng hành động của mình để chèn ép lại thành thủ bộ, trở thành một công cụ vô cùng tốt mà Thái Lặc muốn sử dụng, hắn rất là muốn đầu tư vào đây.
Hắn quả thật là một người thú vị, hiền lành, mà lâu lâu lại biết pha trò nên rất dễ khiến cho người khác sinh ra hảo cảm, trong thành ngân nguyệt, lại có quan hệ rất tốt với mọi người vì thế cho nên mặc dù là quan văn nhưng lại có địa vị ngang hàng với thành thủ duy cương.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy bộ xương khô này thì đều có cảm giác rằng hắn là môt kẻ âm trầm đáng sợ, nhưng sau khi tiếp xúc thì biết được hắn là một người rất tốt, đối xử với người rất chân thành, nhưng nếu như là người tinh ý, có thể nhìn xuyên qua lớp mây mù kia thì có thể nhận ra được hắn quả thật là một tên nham hiểm.
Nhưng nếu như không có xung đột về lợi ích thì Cổ Diêu có thể trở thành bạn hữu của hắn.
Hai người nói chuyện đang vui vẻ thì đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt mang đầy địch ý hướng đến họ, ánh mắt đó không xuất phát từ giữa sân khấu, nơi mọi người khiêu vũ mà là ở một chỗ khác, và chủ nhân của nó là thành thủ duy cương.
Trong khoảng thời gian này phải nhẫn nhịn khiến cho tâm tình của Duy Cương rất là không tốt, nhìn thấy Cổ Diêu và tử địch của mình nói chuyện vui vẻ khiến cho sắc mặt của hắn càng khó coi hơn, các quý phụ, tiểu thư vừa định đến mời hắn khêu vũ, vừa thấy sắc mặt của hắn thì liền lập tức bật ra lại.
Nhìn thấy ánh mắt của Duy Cương thì Thái Lặc lại lơ đểnh, nói chuyện vui vẻ hơn trước, nếu như không phải ngại thân phận ngự sử của mình là phải cần giữ hình tượng thì hắn đã khoác tay nói chuyện với Cổ Diêu thân mật hơn rồi.
<@Có khi nào tên này không được gái thích nên chuyển sang dạng kia không nhỉ >
Mẹ kiếp, hèn chi tên tiểu tử kia lại luôn thích gây sự với mình thì ra là có thằng đực kia đứng đằng sau giựt dây! Trong lòng rất là buồn bực, Duy Cương vừa uống rượu vừa mắng mười tám đời tổ tông của thái lặc.
Nói chyện một hồi, thấy thời cơ cũng đã đến Cổ Diêu nói:" Đúng rồi, Thái Lặc đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ ngài giúp."
Thái Lặc không chút do dự:" Diêu Cổ đại nhân quá lời, với giao tình của chúng ta thì chỉ cần có thể giúp được thì nhất định ta sẽ giúp ngài hết mình!"
Những lời này nghe có vẻ rất là chân thành, nếu không biết thì cứ tưởng họ là sinh tử chi giao, nhưng nếu như phân tích kỹ thì sẽ thấy ở phần sau của câu nói, nếu như yêu cầu của Cổ Diêu tổn hại đến lợi ích của hắn, sau khi cân nhắc nặng nhẹ mà có nhiều nguyên nhân khiến hắn không thể nào giúp đỡ được thì hắn sẽ không làm. Cái miệng trơn như mỡ của lão có được qua giao tiếp đã luyện đến cảnh giới tối cao rồi.
" Là thế này, ta rất là muốn phấn đấu tiến vào ma cung, hoặc có thể nói là ta là một công dân của ma giới nên rất muốn tiến vào ma cung một lần cho biết, nhưng mà thân phận của ta thì thấp kém, không có tư cách để vào ma cung, không biết Thái Lặc đại nhân có cách nào giúp ta thỏa mãn tâm nguyện này không?"
Cổ Diêu làm cho Thái Lặc chủ động tìm đến mình cũng chính là vì mục đích này.
Thái Lặc vừa nghe xong thì cười nói:" Chuyện này cũng không phải là đơn giản, đúng rồi, nửa tháng sau chính là sinh nhật lần thứ hai mươi của yêu nguyệt công chúa, ta thì lại may mắn có thể tham dự, đến lúc đó ta sẽ dẫn theo Diêu Cổ đại nhân là được." Đưa một người vào cung đối với Thái Lặc đơn giản như phất tay nên hắn không hề cự tuyệt.
Đối với Cổ Diêu mà nói, câu trả lời của hắn rất quan trọng, có thể quang minh chính đại đi vào và lén lút đi vào là hai chuyện có khác biệt rất lớn, quang minh chính đại đi vào cũng tương đương với có thể dễ dàng thăm dò hơn, còn trường hợp sau thì nguy hiểm hơn nhiều, nghe thế thì hắn mừng rỡ:" Thật là cám ơn Thái Lặc đại nhân."
Thái Lặc cười ha hả:" Ha ha, cần gì thế chứ, ta và ngài mới quen đã thân, còn cần gì phải khách khí thế chứ?"
Nói đến đây thì hắn đột nhiên chớp chớp mắt, đó là một động tác rất là đáng yêu, nhưng mà nó xuất phát từ một bộ xương khô thì có vẻ vô cùng không đẹp, nhưng mà mặc kệ nó đẹp hay không chỉ cần biết một điều là nó ám chỉ một tin tức.
Cổ Diêu quay đầu lại, chỉ thấy Địch Lệ Nhã đang đi tới.
Giờ phút này thì trong đầu của Thái Lặc chỉ có một ý nghĩ, Cổ Diêu ơi Cổ Diêu, điều kiện của người thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà quan trọng nhất là ngươi có thể sống sót qua đêm nay hay không ...
Mỗi ngày bọn họ đều ăn uống, chời bời, cờ bạc, cho dù không có Cổ Diêu thì cuộc sống của bọn họ cũng đã bê tha thế rồi, nhưng Cổ Diêu mang đến cho bọn họ chính là tinh thần thoải mái, trước kia những thằng đực của thành thủ bộ đều rất là kiêu ngạo, nhưng hôm nay gặp phải người của án sát bộ thì cũng rút đầu không dám làm càn, tình thế hoàn toàn đổi ngược.
Dù sao cũng là một ác ma, Duy Cương có thể chịu đựng được, chỉ cần Cổ Diêu không chủ động tìm mình gây sự thì cứ coi như là không biết, nếu như đổi thành những người khác thì Duy Cương sớm đã biến hắn thành một con khô rồi.
Người của thành thủ bộ không ngẩng đầu lên được, Thái Lặc lại ra lệnh cho người của ngự sử bộ và án sát bộ bảo trì quan hệ hữu hảo, hai thế lực cực mạnh của thành Ngân Nguyệt đã như thế rồi thì các thế lực khác càng không cần phải nói, sự hãnh diện của án sát bộ lại càng dâng cao, tâm tình tốt đẹp vì địa vị của mình tại thạn Ngân Nguyệt được tăng lên không ít.
Mọi chuyện cứ thế cho đến vũ hội của thàng ngân nguyệt, mọi người lúc này mới cảm nhận được nguy cơ.
Bất kể là nhân giới hay ma giới, các thượng tầng quý tộc đều hay tổ chức vũ hội, ngoại trừ tiêu khiển ra thì còn có một ý nghĩa quan trọng là giao tiếp, cùng nhau kéo đảng kết phái để kiếm lợi, nếu như quý tộc muốn phát triển thì nhất định phải tham dự hoạt động này, bất luận là do người khác tổ chức hay là do mình tổ chức. Nói tóm lại, đây là một hoạt động không thể thiếu, cũng giống như là bình dân thích đến các quán rượu vậy.
Vũ hội của thành Ngân Nguyệt do nữ tước Địch Lệ Nhã quản lý, và cũng chính là vũ hội lớn nhất của thành, chỉ có những người có địa vị cao trong thành mới có thể tham dự được, nếu chỉ là quý tộc bình thường thì cũng không có tư cách tham dự.
Bởi vì Ngân Nguyệt vũ hội chỉ tổ chức mỗi tháng một lần, mà lại do đích thân nữ tước Địch Lệ Nhã chủ trì, tầm quan trọng của nó không cần nói thì cũng có thể biết được, những người được mời là vô cùng vinh hạnh, trừ khi gặp phải trường hợp bất khả kháng nếu không thì họ nhất định sẽ tham dự vũ hội.
Vũ hội còn có một tác dụng rất quan trọng mà không thể nào thiếu được, đó chính là 'Liệp Diễm', bởi vì vũ hội tụ tập số lượng lớn các công tử quý tộc anh tuấn tiêu sái, và các thiên kim tiểu thư xinh đẹp động lòng người. Nên khó tránh khỏi hấp dẫn lẫn nhau. Nói không chừng sẽ phát sinh một lần diễm ngộ khó quên, trở thành một hồi ức đẹp trong cuộc đời.
Ma giới thì phóng khoáng hơn, bất kể là nam hay nữ, tình một đêm đối với họ chỉ là chuyện bình thường, hơn nữa trong giới thượng lưu lại càng rối loạn hơn, điều này hoàn toàn trái ngược với tạp địch đại lục. Tạp địch đại lục thì bình dân thì phóng khoáng nhưng mà các tiểu thư quý tộc thì lại khác, các nàng từ nhỏ đã được giáo huấn, phải theo quy củ, đừng nói là hành vi, ngay cả các hoạt động ngày thường cũng phải chú ý, Đoan Mộc Tình cũng nằm trong phạm vi đó. Đông Phương Lộ đáng lẽ ra cũng thế nhưng có thể nói nàng là một trường hợp ngoại lệ.
Người của án sát bộ lo lắng nhất chính là, Ngân Nguyệt vũ hội cũng chính là thời gian mà nữ tước Địch Lệ Nhã săn bắn. Rất nhiều người lúc đầu cũng không bị nữ tước mê hoặc, nhưng càng tiếp xúc lâu thì càng bị nàng hấp hẫn, cuối cùng là luân hãm, mà Ngân Nguyệt vũ hội lại chính là thời điểm mà tất cả các con mồi của nàng đều bị khuất phục.
Nếu như Cổ Diêu trở thành tù binh của nàng thì cuộc sống tươi đẹp của người ở án sát bộ coi như cũng kết thúc, nhưng mà họ lại không dám mở miệng nhắc nhở, vì sợ sẽ làm cho nữ tước nổi giận, hậu quả càng kinh khủng hơn, bởi vậy bọn họ âm thầm cầu khẩn cho Cổ Diêu, và cũng chính là cầu khẩn cho chính mình, hi vọng hắn có thể tránh khỏi được cạm bẫy của nữ tước.
Ngân Nguyệt vũ hội được tổ chức vào ngày mười lăm. Lúc mà ánh trăng sáng nhất cũng chính là thời điểm bắt đầu vũ hội.
Người phục vụ sẽ bắt đầu đưa thức ăn và rượu lên và đi xuyên qua mọi người. Thảm đỏ trải ra hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đây chính là nơi khiêu vũ của thượng tầng danh lưu. Quý tộc trong thành Ngân Nguyệt tập hợp, thân sĩ quý phụ, tiểu thư thiếu gia, than mặc hoa phục, đeo vàng đội bạc, trang điểm sao cho thật đẹp để dự vũ hội, giờ phút này chỉ cần đưa mắt nhìn là thấy được các sắc màu rực rỡ khiến cho người ta phải hoa mắt.
Mà trong số đó hấp dẫn người khác chính là một gốc hoa, cũng chính là diễn viên chính của vũ hội, chủ nhân của thành Ngân Nguyệt - Địch Lệ Nhã. Khi nàng xuất hiện thì hầu như là toàn trường đều ngừng hô hấp.
Địch Lệ Nhã dường như là khác với thường ngày, không có mặc trang phụ gợi cảm, thay vào đó là một bộ lễ phục vào xanh da trời, sự tương phản mãnh liệt đó càng tạo được thêm khả năng rung động lòng người.
<@Trời tối mà mặc đồ xanh da trời, nổi thật -.-'>
Cao quý, trang nhã, quyến rũ, xinh đẹp khiến cho người khác không dám nhìn kỹ, sợ rằng sẽ không thể khống chế được bản thân, không có ngôn từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của nàng lúc này, nếu như ngày thường Địch Lệ Nhã là một ma nữ khiến khiến người khác phải tự nguyện đi xuống địa ngục, thi lúc này nàng lại là giống như là một thánh nữ dẫn dắt người ta đi lên thiên đường.
Bất kể là đóng vai nào đi chăng nữa thì Địch Lệ Nhã cũng xinh đẹp vô cùng. Nàng chính là ánh trăng giữa bầu trời đêm nay, nàng khiến cho tinh tú phải buồn bã thất sắc, các tiểu thư quý tộc cũng cúi đầu không còn cao ngạo nữa, tất cả các nam nhân đều mê mẫn hoa mắt. Đây chính là đệ nhất mỹ nữ của ma giới, không nam nhân nào có kháng cự lại sắc đẹp của nàng.
Sức quyến rũ của Địch Lệ Nhã thấm vào đến tận xương tủy của người khác, bất cứ một vị trí nào trên cơ thể của nàng cũng có thể trở thành vũ khí 'sát' nhân, cho dù nàng không cần thi triển mị thuật thì sức quyến rũ của nàng cũng chấn động tâm hồn. Bị ảnh hướng bởi nét đẹp kinh hồn này, sau vũ hội có vài nam tử trẻ tuổi thần hồn điên đảo gần cả mười ngày, cơm nước không màng, còn các nữ tử thì tự ti mặc cảm, suốt một thời gian dài mới có thể khôi phục lại được.
<@Kinh thế>
Vũ hội của thành Ngân Nguyệt có thể nói là vừa độc vừa kích thích đối với các người trẻ tuổi, đây là vũ hội cao cấp nhất, đồng thời cũng là nơi bị trúng độc của nữ trước.
Địch Lệ Nhã đi lên sân khấu, mỉm cười, nụ cười của nàng giống như trăm hoa đua nở, một giọng nói nhẹ nhàng và dễ nghe truyền vài tai của mọi người:" Các vị, hy vọng mọi người có thể có được một đêm vui vẻ!"
Mọi người lúc này mới giống như là từ trong mộng vừa tình, lật đật vỗ tay.
Câu nói đơn giản kia đã trở thành lời tuyên bố bắt đầu buổi tiệc, ngón tay của các nhạc sĩ nhẹ nhàng và uyển chuyển, tiếng nhạc du dương vang lên, mọi người bắt đầu tìm mục tiêu của mình.
Chủ đề của vũ hội đương nhiên là vũ đạo rồi, người vời người trong lúc này trao đổi giao tiếp với nhau qua phương thức đặc biệt, nhưng mà trong số này cũng có một số trường hợp đặc biệt, không tìm người để khiêu vũ mà tụ lại một chỗ mà bàn luận.
Bởi vì Địch Lệ Nhã cho nên có nhiều thanh niên lâm vào tình trạng mâu thuẫn, vừa muốn mời nữ tước khiêu vũ, lại vừa sợ hãi. Cũng không phải là sợ hãi, bình thường Địch Lệ Nhã không có từ chối các anh chàng đẹt dzai và có chút phong độ, ngoại trừ Cổ Diêu là trường hợp đặc biệt, những người khác đều là có gia thế, bối cảnh tại thành ngân nguyệt, nữ tước sẽ không vươn ma trảo của mình đến bọn họ.
Cho dù là như thế thì chỉ cần tiếp xúc một thời gian ngắn ngủi nhưng cũng bị Địch Lệ Nhã làm ảnh hưởng không nhẹ, mặc dù không phải là nghiêm trọng nhưng ít nhất là trong một thời gian ngắn thì trong mắt của hắn ngay cả bồ nhí xinh đẹp nhất cũng chẳng khác nào một con heo mẹ, vô cùng khó coi. Hoàn toàn mất đi đam mê, thậm chí có người còn nôn mửa ra tại chỗ khi thấy kiều thê trước đây mà mình ưu ái, và nghe nói có nhiều người còn không thể nào dựng thẳng lên được nữa. <@Tự hiểu nhoa ;))>
Việc này cũng giống như là một ải nhân sau khi uống cực phẩm Hắc Trân Châu xong thì liền cảm thấy Mạch Tửu chẳng khác nào là nước lã, vô vị.
Cùng Địch Lệ Nhã khiêu vũ một bản thì phải hy sinh thời gian mấy tháng để khôi phục lại tinh thần, đây chính là lý do khiến cho các công tử phong lưu kia chần chừ.
Đây là một quyết định rất là gian nan, nhưng lại có rất nhiều thanh niên cuối cùng vẫn vươn tay ra mời nàng khiêu vũ, biết rõ là sẽ bị trọng thương nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, đây là sức hút chết người của đệ nhất mỹ nữ của ma giới.
Cổ Diêu cầm một ly rượu Kê Vĩ, lẳng lặng ngồi chơi ở một bên, hắn đến đây đương nhiên không phải là vì nhảy múa hay là liệp diễm, mà là có ý định khác.
" Cổ Diêu đại nhân, cuối cùng ta cũng tìm được ngài rồi." Cổ diêu quay đầu lại thì thấy một bộ xương khô đang đứng, ay da, miêu tả có chút vô lễ rồi. Phải nói là ngự sử đại nhân của thành ngân nguyệt.
Mặc dù là trong vũ họi nhưng hắn vẫn mặc một bộ trường bào màu đen, đứng ở nơi này thì có vẻ không hợp. Nhưng thực tế ra thì không phải mặc lễ phục đã là tốt, chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu được, ai lại muốn khiêu vũ với một bộ xương khô chứ?
Thực tế đã chứng minh, hắn không thể hấp dẫn được mỹ nữ, nhưng mà hắn cũng rất là thức tời, trong các lần vũ hội ở thành Ngân Nguyệt chưa bao giờ hắn mời người khác khiêu vũ. Hắn còn thâm trầm hơn cả thành thủ. Tự biết mình cũng là một ưu điểm.
Cổ Diêu cười nói:" Thì ra là Thái Lặc đại nhân!"
" Ta đã tìm Cổ Diêu đại nhân lâu rồi. Cổ Diêu đại nhân trẻ tuổi lại anh tuấn, chỉ cần mời một cái là có biết bao nhiêu là mỹ nữ đồng ý, thế sao lại không đi khiêu vũ." Sau khi ngồi xuống bên cạnh Cổ Diêu thì Thái Lặc lại biểu lộ ra vẻ hài hước nhưng vô vị của mình.
Thật ra hắn cũng rất rõ ràng, cho dù Cổ Diêu có chủ động yêu cầu thì đối phương cũng nhất định sẽ khéo léo từ chối. Nguyên nhân thì khác với lão, bởi vì mọi người đều biết Cổ Diêu chính là con mồi của nữ tước, có nữ nhân nào lại dám đi cướp người với nữ tước chứ, điều này chẳng khác nào đi tự sát.
" Ha ha, Thái Lặc đại nhân thật là biết nói đùa." Cổ diêu cũng cười đại hai tiếng, coi như là cho Thái Lặc vui chút. Sau đó, hai thằng đực, một không ai mời nhảy, một thì mời cũng không ai dám nhảy ngồi kế bên nói chuyện với nhau.
Đề tài cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là mỹ nữ của thành Ngân Nguyệt và vài thứ linh tinh, chứ không có đề cập đến công sự, đó là quy định của vũ hội.
Bởi vì mấy ngày trước Cổ Diêu đã dùng hành động của mình để chèn ép lại thành thủ bộ, trở thành một công cụ vô cùng tốt mà Thái Lặc muốn sử dụng, hắn rất là muốn đầu tư vào đây.
Hắn quả thật là một người thú vị, hiền lành, mà lâu lâu lại biết pha trò nên rất dễ khiến cho người khác sinh ra hảo cảm, trong thành ngân nguyệt, lại có quan hệ rất tốt với mọi người vì thế cho nên mặc dù là quan văn nhưng lại có địa vị ngang hàng với thành thủ duy cương.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy bộ xương khô này thì đều có cảm giác rằng hắn là môt kẻ âm trầm đáng sợ, nhưng sau khi tiếp xúc thì biết được hắn là một người rất tốt, đối xử với người rất chân thành, nhưng nếu như là người tinh ý, có thể nhìn xuyên qua lớp mây mù kia thì có thể nhận ra được hắn quả thật là một tên nham hiểm.
Nhưng nếu như không có xung đột về lợi ích thì Cổ Diêu có thể trở thành bạn hữu của hắn.
Hai người nói chuyện đang vui vẻ thì đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt mang đầy địch ý hướng đến họ, ánh mắt đó không xuất phát từ giữa sân khấu, nơi mọi người khiêu vũ mà là ở một chỗ khác, và chủ nhân của nó là thành thủ duy cương.
Trong khoảng thời gian này phải nhẫn nhịn khiến cho tâm tình của Duy Cương rất là không tốt, nhìn thấy Cổ Diêu và tử địch của mình nói chuyện vui vẻ khiến cho sắc mặt của hắn càng khó coi hơn, các quý phụ, tiểu thư vừa định đến mời hắn khêu vũ, vừa thấy sắc mặt của hắn thì liền lập tức bật ra lại.
Nhìn thấy ánh mắt của Duy Cương thì Thái Lặc lại lơ đểnh, nói chuyện vui vẻ hơn trước, nếu như không phải ngại thân phận ngự sử của mình là phải cần giữ hình tượng thì hắn đã khoác tay nói chuyện với Cổ Diêu thân mật hơn rồi.
<@Có khi nào tên này không được gái thích nên chuyển sang dạng kia không nhỉ >
Mẹ kiếp, hèn chi tên tiểu tử kia lại luôn thích gây sự với mình thì ra là có thằng đực kia đứng đằng sau giựt dây! Trong lòng rất là buồn bực, Duy Cương vừa uống rượu vừa mắng mười tám đời tổ tông của thái lặc.
Nói chyện một hồi, thấy thời cơ cũng đã đến Cổ Diêu nói:" Đúng rồi, Thái Lặc đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ ngài giúp."
Thái Lặc không chút do dự:" Diêu Cổ đại nhân quá lời, với giao tình của chúng ta thì chỉ cần có thể giúp được thì nhất định ta sẽ giúp ngài hết mình!"
Những lời này nghe có vẻ rất là chân thành, nếu không biết thì cứ tưởng họ là sinh tử chi giao, nhưng nếu như phân tích kỹ thì sẽ thấy ở phần sau của câu nói, nếu như yêu cầu của Cổ Diêu tổn hại đến lợi ích của hắn, sau khi cân nhắc nặng nhẹ mà có nhiều nguyên nhân khiến hắn không thể nào giúp đỡ được thì hắn sẽ không làm. Cái miệng trơn như mỡ của lão có được qua giao tiếp đã luyện đến cảnh giới tối cao rồi.
" Là thế này, ta rất là muốn phấn đấu tiến vào ma cung, hoặc có thể nói là ta là một công dân của ma giới nên rất muốn tiến vào ma cung một lần cho biết, nhưng mà thân phận của ta thì thấp kém, không có tư cách để vào ma cung, không biết Thái Lặc đại nhân có cách nào giúp ta thỏa mãn tâm nguyện này không?"
Cổ Diêu làm cho Thái Lặc chủ động tìm đến mình cũng chính là vì mục đích này.
Thái Lặc vừa nghe xong thì cười nói:" Chuyện này cũng không phải là đơn giản, đúng rồi, nửa tháng sau chính là sinh nhật lần thứ hai mươi của yêu nguyệt công chúa, ta thì lại may mắn có thể tham dự, đến lúc đó ta sẽ dẫn theo Diêu Cổ đại nhân là được." Đưa một người vào cung đối với Thái Lặc đơn giản như phất tay nên hắn không hề cự tuyệt.
Đối với Cổ Diêu mà nói, câu trả lời của hắn rất quan trọng, có thể quang minh chính đại đi vào và lén lút đi vào là hai chuyện có khác biệt rất lớn, quang minh chính đại đi vào cũng tương đương với có thể dễ dàng thăm dò hơn, còn trường hợp sau thì nguy hiểm hơn nhiều, nghe thế thì hắn mừng rỡ:" Thật là cám ơn Thái Lặc đại nhân."
Thái Lặc cười ha hả:" Ha ha, cần gì thế chứ, ta và ngài mới quen đã thân, còn cần gì phải khách khí thế chứ?"
Nói đến đây thì hắn đột nhiên chớp chớp mắt, đó là một động tác rất là đáng yêu, nhưng mà nó xuất phát từ một bộ xương khô thì có vẻ vô cùng không đẹp, nhưng mà mặc kệ nó đẹp hay không chỉ cần biết một điều là nó ám chỉ một tin tức.
Cổ Diêu quay đầu lại, chỉ thấy Địch Lệ Nhã đang đi tới.
Giờ phút này thì trong đầu của Thái Lặc chỉ có một ý nghĩ, Cổ Diêu ơi Cổ Diêu, điều kiện của người thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà quan trọng nhất là ngươi có thể sống sót qua đêm nay hay không ...
Tác giả :
Vô Xỉ Đạo Tặc