Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 13 - Chương 11: Hồng phấn hãm tịnh
Phủ Nữ tước rất lớn, cũng may có người phía trước dẫn đường Cổ Diêu mới không bị lạc.
Dọc đường đi có không ít thị nữ, ánh mắt các nàng cũng rất quái lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ Cổ Diêu không biết bàn luận với nhau chuyện gì.
Còn có chút đặc biệt khác là, mặc dù nhiều người như vậy nhưng trừ ngưu đầu nhân dẫn đường ra không thấy bóng dáng một nam nhân nào.
Cổ Diêu trong lòng có chút nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi.
Qua vài cửa, Cổ Diêu đến trước một tòa phủ đệ cách chỗ hắn một cái sân rộng.
Ngưu đầu nhân chỉ hướng đó nói: “Nữ tước đang ở bên kia, ngươi tự mình đến đi.” Nói xong liền quay người bước đi ngay.
Nơi này cuối cùng cũng xuất hiện nam nhân, phần lớn là loài người nhưng cũng có cá biệt vài Ma tộc.
Những người này cũng đều có chút đặc thù, tuổi còn trẻ, tướng mạo anh tuấn, Cổ Diêu còn cảm nhận được thực lực bọn họ không hề tầm thường, nhưng những người này không có chút phong phạm cường giả nào, ai ai cũng hai mắt đờ ra, lục thần cô chủ, đi đi lại lại không có mục đích trong sân. Cho dù là cường giả ẩn nặc vũ kỹ cũng có loại khí chất trầm ổn, nhưng những người này, nói một cách khó nghe thì chỉ như là cái bóng biết đi, Cổ Diêu hoài nghi họ có phải là U linh tộc trong Ma tộc hay không.
Trong phủ nữ tước nhìn thấy nhiều cao thủ như vậy cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái là bọn họ không hề có sức sống.
Một người vô tình quay đầu lại, nhìn Cổ Diêu với ánh mắt đờ đẫn làm Cổ Diêu cực kỳ không thoải mái.
Người nọ rất nhanh nhìn sang chỗ khác, xem chừng Cổ Diêu đến cũng không khiến hắn hứng thú chút nào, thậm chí có thể nói không có gì làm hắn thấy hứng thú.
Chuyện lạ à nha, xem ra Đông Phương Lộ lo lắng cũng không có thừa, Cổ Diêu thầm nói rồi đi qua đám người như u linh này, tới trước cửa phòng, tay hắn giơ lên rồi lại dừng lại, do dự không biết có nên gõ cửa hay không.
Đúng vào lúc này, bên trong truyền ra tiếng nói: “Vào đi.”
Một câu nói rất đơn giản, song có sức mị hoặc tới tận xương tủy, chỉ nghe một thanh âm thôi mà toàn thân yếu mềm, hồn phách cơ hồ bay mất. Cổ Diêu không tự chủ được mà bước tới, cánh cửa không khóa, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa rồi bước vào.
Đây là một gian phòng huy hoàng lộng lẫy, sàn nhà mã não, đèn treo làm bằng thủy tinh, bàn ghế làm bằng phỉ thúy, đồ dùng làm bằng vàng bạc, tóm lại là hết sức xa hoa.
Giữa phòng có một chiếc ghế dài bọc da thú, trên đó là một vị mỹ nữ nửa nằm nửa ngồi. Thoạt nhìn vào mắt nàng, Cổ Diêu đã bị hấp dẫn.
Gợi cảm, phong tao, dâm mị, đây là tuyệt thế vưu vật mà trời cao ban cho nam nhân. Mỹ nữ có đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, so với ánh mặt lạc hồn của đám nam tử bên ngoài, ánh mắt nàng cực kỳ biểu cảm, giống như nam châm làm người khác phái bị hút vào. Ngũ quan của nàng so với quỷ mị còn tinh xảo hơn, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng không thấy nửa điểm tỳ vết, nói là hoàn mỹ cũng không quá đáng. Rồi một đôi môi mọng đỏ gợi tình tựa như điểm nhấn trên gương mặt tuyệt mỹ.
Dưới tấm voan nửa kín nửa hở, khi tỏ khi mờ là một thân thể mượt mà, tay mịn như ngọc, hai quả tuyết phong kiêu ngạo vươn lên, trắng trắng tròn tròn, ngón tay búp măng nhỏ mà gợi cảm, trên người nàng bất cứ bộ vị gì cũng làm người ta thấy mà mê mệt, một thân thể bốc lửa dụ người ta phạm tội. (dịch xong ta cũng muốn phạm tội a, dịch đoạn này ghê quá)
Cho dù là kẻ keo kiệt hám tài như thế nào, sau khi bước vào phòng khẳng định ngay lập tức sẽ chú ý đến nàng mà không phải đám tài bảo giá trị liên thành kia, những thứ vàng ngọc đó giờ phút này như không còn ánh sáng rực rỡ vốn có nữa mà thất sắc bởi ánh sáng từ mỹ nữ tỏa ra. Nếu như người nào kiềm chế kém, sợ rằng sẽ lập tức quỳ rạp xuống đất, xem việc có thể liếm ngón chân nàng mà cảm thấy vinh quang.
Còn chưa nói chuyện với nhau nhưng Cổ Diêu lập tức có thể đoán được thân phận nữ tử này, Ma Giới đệ nhất mỹ nữ Địch Lệ Nhã, quả nhiên danh bất hư truyền! Trừ nàng ra Cổ Diêu thật sự không nghĩ ra ai có thể có danh hào này.
Người vừa mới lên tiếng khẳng định cũng là nàng rồi, chỉ có loại thanh âm trong như ngọc đó mới xứng đáng với thân thể hoàn mỹ này.
“Nữ tước Địch Lệ Nhã, ta đã theo yêu cầu của ngài tới Ngân Nguyệt thành.”
“Ta biết, Diêu Cổ, ta đã chờ ngươi rất lâu.” Thân thể của Địch Lệ Nhã tỏ mờ theo từng bước chân, nàng đã tới trước mặt Cổ Diêu.
Từng động tác và vẻ mặt của nàng cũng biến hóa phong tình vạn chủng, mùi thơm phà vào mặt, bụng dưới Cổ Diêu có chút nóng bức, hắn muốn bế xốc Địch Lệ Nhã rồi đặt lên giường, tùy ý tiết mạn, có thể “cưỡi” lên mỹ nữ như vậy khẳng định là giấc mộng của từng nam nhân. Hắn lúc này xúc động phi thường mãnh liệt, khó chịu không nói nên lời, đây là hấp dẫn song trọng cả sinh lý cả tâm lý. Cổ Diêu thầm hít thở một hơi, thúc dục Thiên ma kính mới đem niềm xúc động đè nén xuống.
Nụ cười xinh đẹp hiện lên, Địch Lệ Nhã chậm rãi nói: “Đã vào Ngân Nguyệt thành, vậy ngươi là khách của ta, khách nhân đường xa mà đến, không bằng hãy uống chén rượu tẩy trần này đi.”
Không đợi Cổ Diêu trả lời đã có nữ hầu đi vào phòng, trên bàn có thêm hai chén rượu màu tím.
Địch Lệ Nhã tự mình cầm lấy một chén, đưa chén còn lại cho Cổ Diêu.
Nhìn cổ tay trắng như ngọc của nàng, Cổ Diêu mắt hoa thần trí mê man, từng bộ phận trên cơ thể Địch Lệ Nhã đều có thể tản phát ra lực hấp dẫn vô cùng, rượu chưa uống mà người đã say.
Không nam nhân nào có thể cự tuyệt yêu cầu của nàng, cho dù là rượu độc, rất nhiều người lúc này chỉ sợ uống ngay không chút do dự.
“Có rượu ngon, há có thể không có giai nhân.” Địch Lệ Nhã vỗ vỗ ngọc chưởng, một đoàn nữ tử không biết từ chỗ nào đi ra.
Các nàng so với Địch Lệ Nhã dung mạo cùng khí chất kém hơn, nhưng cũng là mỹ nữ hiếm có, mỗi người đều mang vẻ thanh xuân xinh đẹp, dáng điệu thướt tha.
Tiếng nhạc thanh tân vang lên, các mỹ nữ bắt đầu múa, dáng điệu uyển chuyển, động tác ưu nhã như hồ điệp, thông qua ngôn ngữ cơ thể mà kể ra chuyện xưa.
Cổ Diêu thấy hoa mắt, người như đang ở tiên cảnh, vũ nữ như biến thành một đội cửu thiên thần nữ, các nàng xuất trần thoát tục, ánh mắt thánh khiết không thể xâm phạm.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng dần, thần sắc các nàng cũng bất tri bất giác mà biến hóa, như ngượng ngùng, lại như giận dữ, giống như cửu thiên thần nữ động phàm tâm, lại càng thêm thanh cao xinh đẹp.
Nhạc đột nhiên đổi nhịp, mập mờ mà kích động, tràng cảnh biến ảo tựa như nơi này là địa ngục, khắp nơi xương cốt, lúc này xiêm y các nàng phút chốc tuột ra, chỉ còn nội y bằng lụa mỏng. Theo vũ điệu các bộ phận như ẩn như hiện, lại thêm đôi môi đỏ của các nàng khẽ mím, hơi thở gấp gáp, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, hai tay không kiềm chế được mà tự xoa xoa hai bộ vị mẫn cảm, thậm chí như hôn mãnh liệt vào đám khô lâu, lại như đem những chiếc xương thật dài đút vào… (!!!), uyển chuyển yêu kiều, thân thể uốn éo giãy dụa như rắn, toát ra vẻ khao khát mãnh liệt.
Tình cảnh này thật sự làm cho người ta huyết mạch sục sôi, không thể kiềm chế.
Vũ nữ đứng thành một vòng, ở giữa chỉ còn lại một nàng dâm mị nhất, nàng lấy ngón tay đưa lên miệng, lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh rồi mút, ánh mắt mơ màng nhiếp hồn.
Thánh khiết thần nữ bây giờ đã hoàn toàn trở thành ma nữ dâm đãng, các nàng như mời mọc, chỉ mong được ở dưới thân kẻ khác.
Ngươi, còn do dự cái gì? Đây là ý cảnh mà vũ đạo muốn biểu đạt. Nó đầu độc linh hồn ngươi, làm ngươi rơi xuống vạn trượng vực sâu, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Cổ Diêu chỉ cảm thấy đáy lòng có một ngọn lửa bùng cháy, cước bộ không tự chủ được mà tiến về phía trước, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, là nằm lên người các thần ma nữ này, làm cho các nàng rên rỉ dưới thân mình.
Ngay lúc Cổ Diêu cơ hồ sắp vồ lấy nữ tử đẹp nhất, huyễn cảnh vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Làm gì có địa ngục, làm gì có đọa lạc thần nữ, trước mặt chỉ có đám vũ nữ kia và Địch Lễ Nhã thôi.
Đã đi tới sát Địch Lệ Nhã, Cổ Diêu vội vàng lùi lại hai bước, lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Nguy hiểm thật! Đây là yêu thuật gì mà có thể làm người ta trúng tà.
“Nữ tước Địch Lệ Nhã, thời gian đã không còn sớm, ta còn có bằng hữu đợi bên ngoài, cáo từ.” Cổ Diêu buông chén rượu ra, đi một mạch ra khỏi phòng không quay đầu lại.
Bốn phía ngoài phòng đám nam nhân vẫn đi lại vô ý thức như cũ, bọn họ tự như đám đần độn, chỉ khác là đám đần độn có thực lực không tầm thường.
Thật quỷ dị!
Cổ Diêu đáy lòng dâng lên một cỗ lãnh ý, bộ dạng bây giờ của bọn họ, khẳng định có quan hệ với Địch Lệ Nhã, hắn thậm chí cảm thấy nếu như vừa rồi không kiềm chế được không chừng cũng sẽ gia nhập vào đoàn du hồn này.
Phủ lệ sang trọng xa hoa, ma nữ dâm đãng, nam nhân lạc hồn, địa phương cổ quái này tốt nhất nên rời đi sớm. Nghĩ đến đó Cổ Diêu không chút do dự bước nhanh đi ra sân. Mà Địch Lệ Nhã ở trong phòng mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đã tận mắt thưởng thức ma nữ tiêu hồn vũ mà nhân loại này không bị hấp dẫn, có thể dừng lại trước bờ vực. Ý chí của hắn thật kiên cường a.
Trên thực tế ngay lúc vưa rồi, hai người đã tiến hành một cuộc chiến ngầm.
Nam nhân Ma giới đối với Địch Lệ Nhã vừa yêu vừa sợ, bởi nàng là nữ yêu nổi tiếng vì mị thuật.
Mị thuật vốn là một loài kỹ năng cùng loại với huyễn thuật để tác động vào lòng người, thông qua tinh thần công kích phá hủy ý chí đối phương, dụ phát ma chướng, sự thất bại ấy không đơn giản là bị thương hoặc tử vong, mà thậm chí sẽ bị biến thành nô lệ. Đây vốn là kỳ thuật không đánh mà thắng!
Mị thuật của Địch Lệ Nhã đáng sợ nhất là ở chỗ nó có thể làm cho tâm lý đối phương hoàn toàn sụp đổ, trở thành công cụ của nàng, cho dù là cường giả thực lực cao đến mấy, khi đã quyến luyến sắc đẹp cùng thân thể của Địch Lệ Nhã, liền giống như người nghiện thuốc phiện vậy, tâm lý cùng sinh lý đều bị đầu độc, không có đường quay về. Những người này chính là đuổi cũng không đi, dù là cắt chân cũng sẽ bò trở về, kết cục một đời thật đáng buồn.
Nghe nói Địch Lệ Nhã vốn là dị chủng, là Ác Ma có huyết thống tinh khiết và hồ yêu kết hợp mà thành. Ác Ma có huyết thống trực hệ sau khi giao hợp cùng các chủng tộc ma quỷ khác, tỉ lệ thụ thai thấp tới một phần triệu, bất quá loại con lai này sẽ có năng lực đặc dị, tỷ như Địch Lệ Nhã, kế thừa ưu điểm của cả hai chủng tộc, nàng có thân thể cường hãn của Ác Ma, đồng thời cũng có mị hoặc của hồ yêu, còn có thể thông qua giao hợp mà thực hiện “hấp tinh đại pháp”.
Huyết thống Ác Ma làm nàng thực lực nhanh chóng tăng lên, lại thêm mị thuật hồ yêu trời sinh hấp dẫn rất nhiều cường giả, khiến cho nàng thực lực không ngừng tăng lên sau mỗi lần 'ấy ấy', cuối cùng đạt được tước vị, trở thành nữ tước hiếm hoi của Ma Giới.
Đám nam nhân lạc hồn bên ngoài chính là đám “thức ăn” cho hồ yêu. Danh từ này có điểm khó nghe, bất quá đúng thật như vậy. Địch Lệ Nhã là một nữ nhân thông minh, nàng sẽ không như hồ yêu khác làm chuyện giết gà lấy trứng, mà mỗi lần giao hợp nàng chỉ hấp thụ một bộ phận tinh lực, chờ hắn khôi phục đến một trình độ nhất định lại hấp thụ tiếp.
Tuy sức lực có thể dần dần hồi phục, nhưng tinh nguyên lại rất khó bổ sung trong thời gian ngắn, nguyên khí đại thương sẽ làm cơ thể suy yếu, sớm già đi, khi Địch Lệ Nhã mất hứng thú thì tử kỳ của bọn họ cũng đã đến.
Khác với mỹ nữ xà thông sát <ấy xong giết>, hồ yêu hấp thu tinh nguyên có chọn lọc, chỉ có cường giả có loại lực lượng, huyết mạch thích hợp mới hữu dụng, mà Cổ Diêu vừa vặn có đủ cả hai điều kiện. Nữ tước thấy hắn, lập tức hoan hoan hỉ hỉ muốn đem hắn biến thành đối tượng cho mình hấp thụ, may mà Cổ Diêu đã chịu qua ma luyện của Cực Lạc Quyết, từ trong mị thuật thoát ra vào thời khắc cuối cùng.
Địch Lệ Nhã mong muốn chưa toại nhưng nàng nhìn qua cũng không tức giận, rất nhiều cường giả lúc mới bắt đầu cũng cảnh giác với nàng, nhưng cuối cùng đều quỳ dưới váy nàng hết, dù đuổi cũng không đi.
Nàng coi Cổ Diêu bây giờ như một món đồ chơi cứng đầu, chơi đùa sẽ càng vui. Tiếng cười phóng đãng của Địch Lệ Nhã truyền ra như mang theo một ám hiệu nào đó.
Đám du hồn bên ngoài mắt sáng lên, không thể chờ đợi lũ lượt kéo vào phòng, bởi bọn họ biết rằng thời khắc ân sủng của nữ tước sắp tới rồi.
Địch Lệ Nhã đại triển mị thuật không thể câu dẫn Cổ Diêu, trái lại khiến cho dục hỏa trong mình tăng vọt, nhu cầu cấp bách cần được giải quyết.
Đám du hồn lạc phách giờ phút này đột nhiên biến đổi, tựa như long tinh hổ mãnh biểu hiện mình trước mặt nữ tước.
Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh rung động hồn người, tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, một màn xuân động bắt đầu diễn ra…
Dọc đường đi có không ít thị nữ, ánh mắt các nàng cũng rất quái lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ Cổ Diêu không biết bàn luận với nhau chuyện gì.
Còn có chút đặc biệt khác là, mặc dù nhiều người như vậy nhưng trừ ngưu đầu nhân dẫn đường ra không thấy bóng dáng một nam nhân nào.
Cổ Diêu trong lòng có chút nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi.
Qua vài cửa, Cổ Diêu đến trước một tòa phủ đệ cách chỗ hắn một cái sân rộng.
Ngưu đầu nhân chỉ hướng đó nói: “Nữ tước đang ở bên kia, ngươi tự mình đến đi.” Nói xong liền quay người bước đi ngay.
Nơi này cuối cùng cũng xuất hiện nam nhân, phần lớn là loài người nhưng cũng có cá biệt vài Ma tộc.
Những người này cũng đều có chút đặc thù, tuổi còn trẻ, tướng mạo anh tuấn, Cổ Diêu còn cảm nhận được thực lực bọn họ không hề tầm thường, nhưng những người này không có chút phong phạm cường giả nào, ai ai cũng hai mắt đờ ra, lục thần cô chủ, đi đi lại lại không có mục đích trong sân. Cho dù là cường giả ẩn nặc vũ kỹ cũng có loại khí chất trầm ổn, nhưng những người này, nói một cách khó nghe thì chỉ như là cái bóng biết đi, Cổ Diêu hoài nghi họ có phải là U linh tộc trong Ma tộc hay không.
Trong phủ nữ tước nhìn thấy nhiều cao thủ như vậy cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái là bọn họ không hề có sức sống.
Một người vô tình quay đầu lại, nhìn Cổ Diêu với ánh mắt đờ đẫn làm Cổ Diêu cực kỳ không thoải mái.
Người nọ rất nhanh nhìn sang chỗ khác, xem chừng Cổ Diêu đến cũng không khiến hắn hứng thú chút nào, thậm chí có thể nói không có gì làm hắn thấy hứng thú.
Chuyện lạ à nha, xem ra Đông Phương Lộ lo lắng cũng không có thừa, Cổ Diêu thầm nói rồi đi qua đám người như u linh này, tới trước cửa phòng, tay hắn giơ lên rồi lại dừng lại, do dự không biết có nên gõ cửa hay không.
Đúng vào lúc này, bên trong truyền ra tiếng nói: “Vào đi.”
Một câu nói rất đơn giản, song có sức mị hoặc tới tận xương tủy, chỉ nghe một thanh âm thôi mà toàn thân yếu mềm, hồn phách cơ hồ bay mất. Cổ Diêu không tự chủ được mà bước tới, cánh cửa không khóa, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa rồi bước vào.
Đây là một gian phòng huy hoàng lộng lẫy, sàn nhà mã não, đèn treo làm bằng thủy tinh, bàn ghế làm bằng phỉ thúy, đồ dùng làm bằng vàng bạc, tóm lại là hết sức xa hoa.
Giữa phòng có một chiếc ghế dài bọc da thú, trên đó là một vị mỹ nữ nửa nằm nửa ngồi. Thoạt nhìn vào mắt nàng, Cổ Diêu đã bị hấp dẫn.
Gợi cảm, phong tao, dâm mị, đây là tuyệt thế vưu vật mà trời cao ban cho nam nhân. Mỹ nữ có đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, so với ánh mặt lạc hồn của đám nam tử bên ngoài, ánh mắt nàng cực kỳ biểu cảm, giống như nam châm làm người khác phái bị hút vào. Ngũ quan của nàng so với quỷ mị còn tinh xảo hơn, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng không thấy nửa điểm tỳ vết, nói là hoàn mỹ cũng không quá đáng. Rồi một đôi môi mọng đỏ gợi tình tựa như điểm nhấn trên gương mặt tuyệt mỹ.
Dưới tấm voan nửa kín nửa hở, khi tỏ khi mờ là một thân thể mượt mà, tay mịn như ngọc, hai quả tuyết phong kiêu ngạo vươn lên, trắng trắng tròn tròn, ngón tay búp măng nhỏ mà gợi cảm, trên người nàng bất cứ bộ vị gì cũng làm người ta thấy mà mê mệt, một thân thể bốc lửa dụ người ta phạm tội. (dịch xong ta cũng muốn phạm tội a, dịch đoạn này ghê quá)
Cho dù là kẻ keo kiệt hám tài như thế nào, sau khi bước vào phòng khẳng định ngay lập tức sẽ chú ý đến nàng mà không phải đám tài bảo giá trị liên thành kia, những thứ vàng ngọc đó giờ phút này như không còn ánh sáng rực rỡ vốn có nữa mà thất sắc bởi ánh sáng từ mỹ nữ tỏa ra. Nếu như người nào kiềm chế kém, sợ rằng sẽ lập tức quỳ rạp xuống đất, xem việc có thể liếm ngón chân nàng mà cảm thấy vinh quang.
Còn chưa nói chuyện với nhau nhưng Cổ Diêu lập tức có thể đoán được thân phận nữ tử này, Ma Giới đệ nhất mỹ nữ Địch Lệ Nhã, quả nhiên danh bất hư truyền! Trừ nàng ra Cổ Diêu thật sự không nghĩ ra ai có thể có danh hào này.
Người vừa mới lên tiếng khẳng định cũng là nàng rồi, chỉ có loại thanh âm trong như ngọc đó mới xứng đáng với thân thể hoàn mỹ này.
“Nữ tước Địch Lệ Nhã, ta đã theo yêu cầu của ngài tới Ngân Nguyệt thành.”
“Ta biết, Diêu Cổ, ta đã chờ ngươi rất lâu.” Thân thể của Địch Lệ Nhã tỏ mờ theo từng bước chân, nàng đã tới trước mặt Cổ Diêu.
Từng động tác và vẻ mặt của nàng cũng biến hóa phong tình vạn chủng, mùi thơm phà vào mặt, bụng dưới Cổ Diêu có chút nóng bức, hắn muốn bế xốc Địch Lệ Nhã rồi đặt lên giường, tùy ý tiết mạn, có thể “cưỡi” lên mỹ nữ như vậy khẳng định là giấc mộng của từng nam nhân. Hắn lúc này xúc động phi thường mãnh liệt, khó chịu không nói nên lời, đây là hấp dẫn song trọng cả sinh lý cả tâm lý. Cổ Diêu thầm hít thở một hơi, thúc dục Thiên ma kính mới đem niềm xúc động đè nén xuống.
Nụ cười xinh đẹp hiện lên, Địch Lệ Nhã chậm rãi nói: “Đã vào Ngân Nguyệt thành, vậy ngươi là khách của ta, khách nhân đường xa mà đến, không bằng hãy uống chén rượu tẩy trần này đi.”
Không đợi Cổ Diêu trả lời đã có nữ hầu đi vào phòng, trên bàn có thêm hai chén rượu màu tím.
Địch Lệ Nhã tự mình cầm lấy một chén, đưa chén còn lại cho Cổ Diêu.
Nhìn cổ tay trắng như ngọc của nàng, Cổ Diêu mắt hoa thần trí mê man, từng bộ phận trên cơ thể Địch Lệ Nhã đều có thể tản phát ra lực hấp dẫn vô cùng, rượu chưa uống mà người đã say.
Không nam nhân nào có thể cự tuyệt yêu cầu của nàng, cho dù là rượu độc, rất nhiều người lúc này chỉ sợ uống ngay không chút do dự.
“Có rượu ngon, há có thể không có giai nhân.” Địch Lệ Nhã vỗ vỗ ngọc chưởng, một đoàn nữ tử không biết từ chỗ nào đi ra.
Các nàng so với Địch Lệ Nhã dung mạo cùng khí chất kém hơn, nhưng cũng là mỹ nữ hiếm có, mỗi người đều mang vẻ thanh xuân xinh đẹp, dáng điệu thướt tha.
Tiếng nhạc thanh tân vang lên, các mỹ nữ bắt đầu múa, dáng điệu uyển chuyển, động tác ưu nhã như hồ điệp, thông qua ngôn ngữ cơ thể mà kể ra chuyện xưa.
Cổ Diêu thấy hoa mắt, người như đang ở tiên cảnh, vũ nữ như biến thành một đội cửu thiên thần nữ, các nàng xuất trần thoát tục, ánh mắt thánh khiết không thể xâm phạm.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng dần, thần sắc các nàng cũng bất tri bất giác mà biến hóa, như ngượng ngùng, lại như giận dữ, giống như cửu thiên thần nữ động phàm tâm, lại càng thêm thanh cao xinh đẹp.
Nhạc đột nhiên đổi nhịp, mập mờ mà kích động, tràng cảnh biến ảo tựa như nơi này là địa ngục, khắp nơi xương cốt, lúc này xiêm y các nàng phút chốc tuột ra, chỉ còn nội y bằng lụa mỏng. Theo vũ điệu các bộ phận như ẩn như hiện, lại thêm đôi môi đỏ của các nàng khẽ mím, hơi thở gấp gáp, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, hai tay không kiềm chế được mà tự xoa xoa hai bộ vị mẫn cảm, thậm chí như hôn mãnh liệt vào đám khô lâu, lại như đem những chiếc xương thật dài đút vào… (!!!), uyển chuyển yêu kiều, thân thể uốn éo giãy dụa như rắn, toát ra vẻ khao khát mãnh liệt.
Tình cảnh này thật sự làm cho người ta huyết mạch sục sôi, không thể kiềm chế.
Vũ nữ đứng thành một vòng, ở giữa chỉ còn lại một nàng dâm mị nhất, nàng lấy ngón tay đưa lên miệng, lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh rồi mút, ánh mắt mơ màng nhiếp hồn.
Thánh khiết thần nữ bây giờ đã hoàn toàn trở thành ma nữ dâm đãng, các nàng như mời mọc, chỉ mong được ở dưới thân kẻ khác.
Ngươi, còn do dự cái gì? Đây là ý cảnh mà vũ đạo muốn biểu đạt. Nó đầu độc linh hồn ngươi, làm ngươi rơi xuống vạn trượng vực sâu, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Cổ Diêu chỉ cảm thấy đáy lòng có một ngọn lửa bùng cháy, cước bộ không tự chủ được mà tiến về phía trước, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, là nằm lên người các thần ma nữ này, làm cho các nàng rên rỉ dưới thân mình.
Ngay lúc Cổ Diêu cơ hồ sắp vồ lấy nữ tử đẹp nhất, huyễn cảnh vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Làm gì có địa ngục, làm gì có đọa lạc thần nữ, trước mặt chỉ có đám vũ nữ kia và Địch Lễ Nhã thôi.
Đã đi tới sát Địch Lệ Nhã, Cổ Diêu vội vàng lùi lại hai bước, lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
Nguy hiểm thật! Đây là yêu thuật gì mà có thể làm người ta trúng tà.
“Nữ tước Địch Lệ Nhã, thời gian đã không còn sớm, ta còn có bằng hữu đợi bên ngoài, cáo từ.” Cổ Diêu buông chén rượu ra, đi một mạch ra khỏi phòng không quay đầu lại.
Bốn phía ngoài phòng đám nam nhân vẫn đi lại vô ý thức như cũ, bọn họ tự như đám đần độn, chỉ khác là đám đần độn có thực lực không tầm thường.
Thật quỷ dị!
Cổ Diêu đáy lòng dâng lên một cỗ lãnh ý, bộ dạng bây giờ của bọn họ, khẳng định có quan hệ với Địch Lệ Nhã, hắn thậm chí cảm thấy nếu như vừa rồi không kiềm chế được không chừng cũng sẽ gia nhập vào đoàn du hồn này.
Phủ lệ sang trọng xa hoa, ma nữ dâm đãng, nam nhân lạc hồn, địa phương cổ quái này tốt nhất nên rời đi sớm. Nghĩ đến đó Cổ Diêu không chút do dự bước nhanh đi ra sân. Mà Địch Lệ Nhã ở trong phòng mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đã tận mắt thưởng thức ma nữ tiêu hồn vũ mà nhân loại này không bị hấp dẫn, có thể dừng lại trước bờ vực. Ý chí của hắn thật kiên cường a.
Trên thực tế ngay lúc vưa rồi, hai người đã tiến hành một cuộc chiến ngầm.
Nam nhân Ma giới đối với Địch Lệ Nhã vừa yêu vừa sợ, bởi nàng là nữ yêu nổi tiếng vì mị thuật.
Mị thuật vốn là một loài kỹ năng cùng loại với huyễn thuật để tác động vào lòng người, thông qua tinh thần công kích phá hủy ý chí đối phương, dụ phát ma chướng, sự thất bại ấy không đơn giản là bị thương hoặc tử vong, mà thậm chí sẽ bị biến thành nô lệ. Đây vốn là kỳ thuật không đánh mà thắng!
Mị thuật của Địch Lệ Nhã đáng sợ nhất là ở chỗ nó có thể làm cho tâm lý đối phương hoàn toàn sụp đổ, trở thành công cụ của nàng, cho dù là cường giả thực lực cao đến mấy, khi đã quyến luyến sắc đẹp cùng thân thể của Địch Lệ Nhã, liền giống như người nghiện thuốc phiện vậy, tâm lý cùng sinh lý đều bị đầu độc, không có đường quay về. Những người này chính là đuổi cũng không đi, dù là cắt chân cũng sẽ bò trở về, kết cục một đời thật đáng buồn.
Nghe nói Địch Lệ Nhã vốn là dị chủng, là Ác Ma có huyết thống tinh khiết và hồ yêu kết hợp mà thành. Ác Ma có huyết thống trực hệ sau khi giao hợp cùng các chủng tộc ma quỷ khác, tỉ lệ thụ thai thấp tới một phần triệu, bất quá loại con lai này sẽ có năng lực đặc dị, tỷ như Địch Lệ Nhã, kế thừa ưu điểm của cả hai chủng tộc, nàng có thân thể cường hãn của Ác Ma, đồng thời cũng có mị hoặc của hồ yêu, còn có thể thông qua giao hợp mà thực hiện “hấp tinh đại pháp”.
Huyết thống Ác Ma làm nàng thực lực nhanh chóng tăng lên, lại thêm mị thuật hồ yêu trời sinh hấp dẫn rất nhiều cường giả, khiến cho nàng thực lực không ngừng tăng lên sau mỗi lần 'ấy ấy', cuối cùng đạt được tước vị, trở thành nữ tước hiếm hoi của Ma Giới.
Đám nam nhân lạc hồn bên ngoài chính là đám “thức ăn” cho hồ yêu. Danh từ này có điểm khó nghe, bất quá đúng thật như vậy. Địch Lệ Nhã là một nữ nhân thông minh, nàng sẽ không như hồ yêu khác làm chuyện giết gà lấy trứng, mà mỗi lần giao hợp nàng chỉ hấp thụ một bộ phận tinh lực, chờ hắn khôi phục đến một trình độ nhất định lại hấp thụ tiếp.
Tuy sức lực có thể dần dần hồi phục, nhưng tinh nguyên lại rất khó bổ sung trong thời gian ngắn, nguyên khí đại thương sẽ làm cơ thể suy yếu, sớm già đi, khi Địch Lệ Nhã mất hứng thú thì tử kỳ của bọn họ cũng đã đến.
Khác với mỹ nữ xà thông sát <ấy xong giết>, hồ yêu hấp thu tinh nguyên có chọn lọc, chỉ có cường giả có loại lực lượng, huyết mạch thích hợp mới hữu dụng, mà Cổ Diêu vừa vặn có đủ cả hai điều kiện. Nữ tước thấy hắn, lập tức hoan hoan hỉ hỉ muốn đem hắn biến thành đối tượng cho mình hấp thụ, may mà Cổ Diêu đã chịu qua ma luyện của Cực Lạc Quyết, từ trong mị thuật thoát ra vào thời khắc cuối cùng.
Địch Lệ Nhã mong muốn chưa toại nhưng nàng nhìn qua cũng không tức giận, rất nhiều cường giả lúc mới bắt đầu cũng cảnh giác với nàng, nhưng cuối cùng đều quỳ dưới váy nàng hết, dù đuổi cũng không đi.
Nàng coi Cổ Diêu bây giờ như một món đồ chơi cứng đầu, chơi đùa sẽ càng vui. Tiếng cười phóng đãng của Địch Lệ Nhã truyền ra như mang theo một ám hiệu nào đó.
Đám du hồn bên ngoài mắt sáng lên, không thể chờ đợi lũ lượt kéo vào phòng, bởi bọn họ biết rằng thời khắc ân sủng của nữ tước sắp tới rồi.
Địch Lệ Nhã đại triển mị thuật không thể câu dẫn Cổ Diêu, trái lại khiến cho dục hỏa trong mình tăng vọt, nhu cầu cấp bách cần được giải quyết.
Đám du hồn lạc phách giờ phút này đột nhiên biến đổi, tựa như long tinh hổ mãnh biểu hiện mình trước mặt nữ tước.
Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh rung động hồn người, tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, một màn xuân động bắt đầu diễn ra…
Tác giả :
Vô Xỉ Đạo Tặc