Vô Sắc Công Tử
Chương 1
Thư Đường là một thiếu phụ bị ruồng bỏ, có người nói đây là quả báo, chính bản thân nàng cũng nghĩ như vậy.
Lúc Thư Đường còn rất nhỏ, đã từng gây ra chuyện bội tình bạc nghĩa.
Năm ấy là một năm sung túc, hoa đẹp, trăng tròn.
Chiêu Hòa đế của Anh Triêu quốc dẫn theo hai tiểu hoàng tử đến viếng thăm Nam Tuấn quốc.
Anh Triêu là một quốc gia rộng lớn mênh mông, lãnh thổ mở mang gồm có hai kinh thành và mười tám châu thành trải dài trên một diện tích đến mấy vạn dặm. Nam Tuấn là một nước nhỏ như con kiến, tất cả đất đai gộp lại cũng không bằng ba châu thành của Anh Triêu quốc.
Nam Tuấn vương của Nam Tuấn quốc tính tình chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều là bị sĩ diện, nghe nói Hoàng đế nước láng giềng và ấu tử đến, lập tức quýnh đến run chân, suốt đêm triệu kiến đại thần, bằng bất cứ giá nào lần này nhất định cũng phải giữ thể diện trước mặt đại quốc.
Bọn quan lại tính toán sổ sách, nói là tạm thời bạc trong quốc khố vẫn còn có thể gắng gượng chống đỡ nổi chuyện tu bổ cung điện để giữ thể diện, nhưng lại nảy sinh một vấn đề vô cùng nan giải khác. Hậu cung của Hoàng đế Anh Triêu quốc, mỹ nhân hơn ba ngàn người, cung nữ hơn cả vạn người, về điểm này, dù thế nào đi nữa Nam Tuấn quốc cũng không thể so sánh bằng. Phải biết Nam Tuấn quốc là một nước nhỏ, kinh đô đóng tại Kinh Hoa thành, dân cư không nhiều, nữ quyến tuổi thanh xuân còn chưa cưới gả càng ít ỏi.
Nam Tuấn vương lại không đồng ý, hắn nghĩ, trên đời này làm gì có chuyện bạc bẽo bất công như thế.
Mấy ngày sau, nơi nơi đều dán bảng vàng, tuyên bố chiêu mộ cung nữ ngắn hạn, thời hạn phục vụ là một tháng, trả thù lao mười hai lượng bạc.
Dân chúng bị bạc trắng bóng lấp lánh làm đỏ cả mắt, ai nấy đều đem nha đầu nhà mình tiến cung.
Có một gã họ Thư, tên Tam Dịch, làm nghề bói toán dạo, nhân đi ngang qua đọc được bảng vàng, trong lòng rất lấy làm rung động.
Sau khi về nhà, hắn nghiêm túc nói với khuê nữ nhà mình “Trong cung đang chiêu mộ cung nữ ngắn hạn, việc này rất phù hợp với ngươi!”
Khuê nữ nhà hắn gật đầu như giã tỏi.
Thư lão tiên sinh ra vẻ thần bí: "Ngươi biết tại sao loại việc này phù hợp với ngươi hay không?"
Thư lão tiên sinh yêu thương vuốt ve đầu khuê nữ của mình, nhìn xa trông rộng nói: "Nước thường chảy xuống chỗ trũng, làm người phải biết trèo lên chỗ cao. Nếu ngươi cứ đi theo cha ngươi như vầy, sau này cùng lắm chỉ có thể gả cho một tên tiểu tử nào đó. Nhưng nếu lần này ngươi tiến cung, có cơ hội dụ dỗ được con nhà phú quý, sau này mặc sức đeo vàng bạc ngọc ngà đầy người, biến thành phượng hoàng mà bay lên cành cao."
Khuê nữ nhà hắn sửng sốt, nhếch miệng cười hăng hắc nói “Phụ thân, ta thấy tiểu ca ca bán đồ chơi bằng đường phèn ở ngã tư đường trông có vẻ rất oai, ta thích hắn.”
Phụ thân nàng sửng sốt, thái dương hằn lên một đường gân xanh, túm cây chổi hét lớn: "Ta đánh chết ngươi, con nha đầu thối không biết cầu tiến này!"
Nguyên khuê nữ của Thư gia tên là Hồng Nữu.(Tạm dịch: Nữu là con nhóc)
Vì muốn tiến cung, Thư Tam Dịch suốt đêm bói tự, sửa lại cho nàng một cái tên nho nhã hơn, gọi là Thư Đường.
Thư Đường được đặt tên mới, mừng rỡ cười thầm không ngớt.
Lúc đó Thư Đường mới chỉ có sáu tuổi, nhưng Thư Tam Dịch cha nàng lại cho rằng lập gia đình là một kỹ thuật sống, phải đào tạo từ khi còn tấm bé. Vì thế hôm sau, khi Thư Tam Dịch đưa tiễn tiểu khuê nữ vào cung, dặn dò nàng thật kỹ lưỡng, phải hiền lương thục đức, phải quyến rũ mị hoặc, phải đoan trang nhàn tĩnh, tỏ vẻ đáng tin cậy một chút.
Dặn dò xong, Thư Tam Dịch lại nói: "Trong cung, thế gia đệ tử con nhà quan lại ngươi đều có thể dụ dỗ, duy chỉ có một người, ngươi phải cách xa hắn ra nghe chưa!"
Người này không ai khác ngoài Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên đến từ Anh Triêu quốc xa xôi.
Nghe đồn, Anh Cảnh Hiên này tuy tiếng tăm bề ngoài có vẻ rất tốt, nhưng thực tế là một tiểu chủ nhân hư hỏng tồi bại, từ nhỏ đã háo sắc, phong lưu ngang tàng.
Tám tháng tuổi hắn đã biết nói, câu đầu tiên là “tiểu nha đầu”. Khi hắn được một tuổi, trong lễ thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, giữa đống giấy bút và thần binh lợi khí ngổn ngang, hắn chọn đúng chóc một chiếc khăn tay hồng phấn thơm phưng phức. Khi hắn được ba tuổi, luyện đứng trung bình tấn, thân hình không thăng bằng té nhào đè lên người một tiểu cung nữ, còn chảy nước miếng chèm bẹp hôn người ta một cái. Khi hắn được năm tuổi, trên đường đến trường lân la làm quen với vài đứa trẻ khác, còn làm một bài dâm thơ khoe với Thái phó, tựa là “Tiểu Đào hồng xuân tình”.
Lúc sáu tuổi hắn đã bắt đầu biết đùa giỡn cung nữ, bảy tuổi biết thưởng thức Đông cung, tám tuổi biết cải trang trốn ra cung đi dạo kỹ viện, nổi tiếng với biệt danh là "Vân Hiên", trở thành một trong những tay vấn liễu tầm hoa có hạng ở kinh thành năm đó, chính là Vân tiểu gia thanh danh lan xa ngàn dặm.
Năm nay Vân tiểu gia được chín tuổi, cái gì nên hiểu, cái gì không nên hiểu, hắn đều triệt để thấu đáo nắm tuốt trong lòng bàn tay. Nếu ví hắn là một con chồn thành tinh, vậy trong mắt hắn, một nữ oa nho nhỏ chính là một con gà tơ nằm trên thớt đợi bị hắn làm thịt.
Thư Tam Dịch lưu loát phê phán Đại hoàng tử không đáng một đồng tiền, cuối cùng tổng kết lại ba chữ, hắn chính là một Tiểu sắc phôi. (Tạm dịch: thằng nhãi ranh háo sắc)
Thư Đường dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe, cuối cùng cũng nhớ kỹ ba chữ: Tiểu sắc phôi.
Nửa tháng sau, Thư Đường trở thành nữ đồng phục vụ trong cung Tam Hoa. Một tháng sau, Chiêu Hòa đế mang theo hai vị tiểu hoàng tử chính thức viếng thăm Nam Tuấn quốc. Cả nước vui mừng cùng nhau tiếp đón trọng thể.
Một đêm nọ, dưới vầng trăng treo cao cao trên trời, Nam Tuấn vương mở tiệc đón tiếp Chiêu Hòa đế, tận sức khuyển mã lấy lòng Chiêu Hòa đế.
Hai tiểu hoàng tử cũng uống chút rượu, rượu vừa trôi xuống cổ họng thì bỗng nổi can đảm lên, trong hai người liền có một người vỗ ngực bước ra, muốn lên đài hiến nghệ.
Đúng lúc đó, tiểu Đường nhà họ Thư đang ngủ gà ngủ gật, chợt nghe một tràng vỗ tay hoan hô vang dội như sấm, choàng tỉnh dậy, thấy một tiểu đồng trong bộ y phục màu đen đang cầm song đao bước lên đài.
Hình dáng tiểu đồng kia, chậc...chậc..., còn đẹp hơn ba phần so với Đệ nhất đại mỹ nhân Kinh Hoa thành Thủy Sắt, đặc biệt giữa mi tâm còn lộ ra anh khí, không biết sau này trưởng thành dung mạo còn hại nước hại dân đến cỡ nào.
Thư Đường nhìn mà choáng váng. Giờ phút này trong đầu nàng chỉ còn sót lại mỗi một câu dặn dò của cha: chọn trượng phu, chớ chọn người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, dụ dỗ được một gã thị vệ trong cung cũng đủ rồi. (Tục ngữ: Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa: ý là nói thì hay mà làm thì dở)
Nhìn lại tiểu đồng trong bộ hắc y này, cầm song đao trên tay, khoa chân múa tay vô cùng sinh động, còn không phải là thị vệ trong cung sao?
Thư Đường chớp mắt mấy cái, nở nụ cười đen tối.
Tiệc tùng nửa chừng, tiểu đồng trong bộ hắc y khoa chân múa tay xong, liền theo một tiểu đồng trong bộ thanh y khác đến Quỳnh Hoa uyển.
Thư Đường xách lẵng hoa lén đi theo.
Tại Quỳnh Hoa uyển, dưới ánh trăng sáng rực rỡ, vạn cây hoa đào đua nhau khoe sắc thắm.
Hai tiểu đồng dung mạo xinh đẹp đến mức người người đều thầm oán. Hắc y tiểu đồng mặt mày ôn nhuận nhu hòa, hắn vịn cành đào bẻ lấy một đóa hoa, cười nói với tiểu đồng còn lại “Tranh thiên hạ thật không có ý nghĩa, làm người phải lẻ loi cô độc thì còn gì là thú vị? Chi bằng hai ta tranh thê tử đi?”
Thanh y tiểu đồng không thèm quan tâm đến hắn, liếc hắn một cái rồi bước thẳng về phía trước.
Thư Đường nghe được chữ “thê tử” liền hết sức kích động. Lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy đến từ sau cây đào, mặt dày hỏi “Tiểu tướng công, ngươi muốn cưới nương tử sao?”
Hắc y tiểu đồng sửng sốt, khóe môi cong lên.
Thư Đường bịch bịch tiến lên hai bước bám chặt lấy, mạnh dạn tự đề cử bản thân “Tiểu tướng công, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Hắc y tiểu đồng chớp chớp hai mắt như trăng rằm, ánh mắt quét từ nốt ruồi son giữa mi tâm đến nốt ruồi đen nơi khóe mắt của nàng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Thư Đường bị nụ cười của hắn làm chói cả mắt, lấy một cành hải đường trong lẵng hoa ra vân vê trong tay, nửa ngượng ngùng nửa trắng trợn “Tiểu tướng công, ta thấy ngươi thật đẹp, ta thích ngươi nha!”
Đuôi mày của hắc y tiểu đồng khẽ nhướng lên, rốt cuộc hắn cười hì hì hỏi một câu “Tiểu nha đầu ngươi tên họ là gì?”
Thư Đường vừa nghe hắn hỏi, cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân mình tăng hẳn lên, kích động quá, khó tránh khỏi hơi lắp bắp: "Hồng, Hồng Nữu."
Ngừng một lát, bỗng nàng kiễng chân, cầm cành hoa trong tay cắm lên búi tóc của hắc y tiểu đồng, nỗ lực kiên trì nói: "Tiểu tướng công, nếu không ngươi làm tiểu nương tử của ta đi?" Nói xong, nàng "chụt" một tiếng, hôn cái chóc lên mặt của tiểu đồng.
Đôi mắt của hắc y tiểu đồng chớp chớp, ánh mắt lưu chuyển xoay vòng vòng.
Thanh y tiểu đồng phía trước thấy tình cảnh bên này như vậy, “xì” một tiếng cười rộ lên.
Thư Đường tưởng “nương tử” nhà mình thẹn thùng, vừa vui mừng hớn hở chạy đến dắt tay hắn vừa hỏi “Tiểu tướng công, ngươi có nguyện ý theo ta về nhà làm ấm chăn giường không?”
Nói xong, nàng cũng không chờ hắc y tiểu đồng trả lời, cứ lôi xoành xoạch hắn đi theo mình. Ai ngờ vừa xoay người lại, Thư Đường đã thấy toàn bộ cung nữ thái giám đều run rẩy quỳ xuống.
Thư Đường ngây người ra.
Đúng lúc có ba người chạy đến Quỳnh Hoa uyển, trong đó có hai tiểu đồng quỳ xuống liên tục vái lạy, gọi hắc y tiểu đồng là Đại hoàng tử, gọi thanh y tiểu đồng là Nhị hoàng tử.
Nghe bọn họ tung hô xong, trong đầu Thư Đường ong lên một tiếng. Nàng liên tiếp lùi ra sau mấy bước, trừng lớn mắt hỏi “Ngươi...ngươi...ngươi là Đại hoàng tử? Là Anh cái gì Hiên đó hả?”
Ánh mắt hắc y tiểu đồng lưu chuyển vòng vòng, mím môi nhìn nàng cười nói “Anh Cảnh Hiên”.
Thư Đường choáng váng, nhất thời nhảy nhổm lên ba thước, chỉ vào Anh Cảnh Hiên hô to lên một câu: "Tiểu sắc phôi!", rồi ném lẵng hoa trong tay đi, chạy vội mất dạng như một con thỏ.
Các cung nhân có mặt tại hiện trường ai nấy đều choáng váng, chỉ có Nhị hoàng tử là vui sướng khi người khác gặp họa.
Sau một hồi lâu, mọi người mới kịp thời phản ứng, tất cả đều đứng dậy nhao nhao đòi bắt tiểu nha đầu kia lại. Không ngờ Đại hoàng tử lúc này mới chín tuổi đầu khoát tay áo, khoan dung độ lượng nói “Quên đi, chỉ là một tiểu nha đầu ngốc nghếch mà thôi.”
Bọn cung nhân sững sờ gục gặc đầu, lại thấy Anh Cảnh Hiên thâm thúy sờ sờ lên gương mặt của chính mình, liếm liếm môi, khóe miệng cong lên cười “Tiểu sắc phôi? Tiểu tướng công?”
Lại nói Hồng Nữu nhà họ Thư một đường kinh hoàng chạy vội về nhà, ngay cả thù lao làm cung nữ cũng không lĩnh.
Thư Tam Dịch thấy điệu bộ nữ nhi như vậy, liền sà lại hỏi đã xảy ra chuyện gì. Thư Đường thật vất vả mới hoàn hồn lại, bèn đem hết sự tình đầu đuôi ngọn ngành kể lại.
Cũng không biết là tại sao lương tâm chợt trỗi dậy, tiểu Thư Đường sau khi kể lại xong, trong lòng lại thấy có chút hối hận.
Cho dù Đại hoàng tử là một tên háo sắc, nhưng ngẫm lại thì chính nàng đã đùa bỡn hắn trước, còn trước mặt bọn cung nhân tự định chung thân với hắn, cuối cùng vô tình vô nghĩa khước từ rồi vứt bỏ hắn lại.
Mới sáu tuổi, nhận thức của Thư Đường về mặt tình cảm chỉ giới hạn trong những câu chuyện xưa được kể dạo nơi đầu đường cuối phố, cho rằng thổ lộ trước khóm hoa dưới ánh trăng xong liền trực tiếp đưa vào động phòng hoa chúc. Nàng thở ngắn than dài, thập phần ảo não, thầm cảm thấy bản thân mình đã phạm vào tội bội tình bạc nghĩa.
Đêm đó, cũng có một người cũng ảo não không kém gì nàng, đó chính là Thư lão tiên sinh Thư Tam Dịch.
Thư Tam Dịch nguyên là một tú tài bị thi rớt, chuyển sang làm thầy bói, toàn dựa vào công phu nói hươu nói vượn mà kiếm tiền. Sau khi Thư Đường tiến cung, hắn nghĩ sắp được lĩnh mười lượng bạc ròng, nên không dọn hàng làm ăn nữa. Hiện nay, của cải dành dụm trong nhà đã dùng hết, sắp đói đến nơi.
Cả đêm này, cha và nữ nhi, hai người ngươi than một tiếng, ta than một tiếng, hai đôi mắt trắng dã ngồi chờ hừng đông.
Một tia sáng bình minh le lói xuất hiện, thắp sáng linh cảm của Thư Tam Dịch. Hắn vỗ mạnh lên đùi một cái chát, trải giấy mài mực, nhấc bút lên nói "Nữ nhi, lại đây, đem hết cuộc gặp gỡ bất ngờ ly kỳ giữa ngươi và Đại hoàng tử hồi tối này kể lại tường tận cho cha nghe".
Một tháng sau, trên đường phố Nam Tuấn quốc xuất hiện một quyển tiểu thuyết thể loại nhật ký tựa đề “Cuộc ước hẹn trong bụi hoa của tuyệt sắc công tử”, dưới tiêu đề còn thêm một hàng chữ nhỏ "Một vài chuyện bí mật không thể tiết lộ giữa ta và Đại hoàng tử".
Bản tiểu thuyết này, một nửa là sự thật, một nửa là bịa đặt, vừa ướt át vừa cô đọng, vừa hấp dẫn vừa miên man. Kể lại câu chuyện Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên của Anh Triêu quốc khi còn trẻ tuổi đã đến Nam Tuấn quốc, bất ngờ gặp gỡ một tiểu mỹ nhân, hai người vừa gặp lần đầu thì gây chuyện giận hờn trách móc, gặp lần thứ hai lại sinh ra si mê nhau, gặp lần thứ ba thì yêu nhau, cuối cùng hiểu lòng nhau mà ước hẹn thề nguyền – một câu chuyện tình yêu cổ điển có nhiều tình tiết thay đổi bất ngờ, lên bổng xuống trầm hết sức hấp dẫn.
Sách vừa ra, văn phong tuy lưu manh nhưng cô đọng, tuy cợt nhã nhưng lại có chút hồn nhiên, vừa chào hàng đã lập tức bán hết sạch. Từ tráng đinh tâm hồn sắt đá đến lão già, nữ tử, hài tử, đều đổ xô vào như bầy vịt.
Lại nói tiếp, tác giả quyển bút ký này không ai khác, chính là Thư lão tiên sinh Thư Tam Dịch.
Mặc dù Thư Tam Dịch biết cách này có thể làm giàu, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý hễ việc gì có chuyển biến tốt thì nên ngừng lại. Được một món bạc kha khá, hắn liền mở một khách điếm ở ngõ nhỏ phía tây Kinh Hoa thành, tiện thể bán kèm rượu Thiệu Hưng lâu năm. Vài năm sau, khách sạn thuê thêm vài tiểu nhị, cuộc sống cũng tạm gọi là sung túc.
Nhưng mà, “mãn tắc dật, doanh tắc khuy”, phàm hễ chuyện gì quá tốt đẹp trôi chảy sẽ gặp phải khó khăn trắc trở ngay.
Cha con nhà họ Thư thuận buồm xuôi gió trải qua mười một năm. Năm nay, rốt cuộc Thư Đường cũng tròn mười bảy tuổi, đúng là thời điểm đẹp nhất để xuất giá.
Vào mùa xuân năm nay, tại Kinh Hoa thành – kinh đô của Nam Tuấn quốc, có một vị công tử xuất hiện.
Vị công tử này dung mạo tuyệt sắc, tên gọi Vân Trầm Nhã, từ khi vừa lộ diện trên đường cái, liền lập tức hạ bệ xuống danh hào Kinh Hoa thành đệ nhất mỹ nam của Nguyễn Phượng công tử.
Ngay cả Thư Tam Dịch một hôm vô tình đi trên đường phố, thấy phớt qua diện mạo của Vân Trầm Nhã mà cũng sinh choáng váng.
Hắn về nhà nói với Thư Đường: dung mạo của Vân Trầm Nhã này, ngay cả đệ nhất mỹ nam Nguyễn Phượng công tử căn bản cũng không thể so sánh với hắn, ngay cả đệ nhất mỹ nữ của Kinh Hoa thành năm xưa là Thủy Sắt cũng chỉ là trò hề so với hắn. Chỉ bằng đôi mắt và hàng chân mày của hắn cũng đã đủ vô cùng ngọc thụ lâm phong, kinh nhược thiên nhân rồi.
Mỹ nhân như phong cảnh, xem thì sướng nhưng xài không được.
Thư Đường xem những lời này như gió thoảng bên tai, một lòng một dạ muốn tìm một nhà gia thế vững chắc, một trượng phu trung hậu thật thà.
Nàng cũng không hề biết Vân Trầm Nhã này, thân thế không rõ, thái độ làm người trong ngoài không đồng nhất, che giấu tâm địa gian trá đầy mình, đến từ Anh Triêu quốc rộng lớn xa xôi.
Có lẽ đây là duyên phận, bởi vì hết lần này đến lần khác vận mệnh đưa đẩy Thư Đường gặp Vân Trầm Nhã, cùng hắn dây dưa không rõ.
Lúc Thư Đường còn rất nhỏ, đã từng gây ra chuyện bội tình bạc nghĩa.
Năm ấy là một năm sung túc, hoa đẹp, trăng tròn.
Chiêu Hòa đế của Anh Triêu quốc dẫn theo hai tiểu hoàng tử đến viếng thăm Nam Tuấn quốc.
Anh Triêu là một quốc gia rộng lớn mênh mông, lãnh thổ mở mang gồm có hai kinh thành và mười tám châu thành trải dài trên một diện tích đến mấy vạn dặm. Nam Tuấn là một nước nhỏ như con kiến, tất cả đất đai gộp lại cũng không bằng ba châu thành của Anh Triêu quốc.
Nam Tuấn vương của Nam Tuấn quốc tính tình chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều là bị sĩ diện, nghe nói Hoàng đế nước láng giềng và ấu tử đến, lập tức quýnh đến run chân, suốt đêm triệu kiến đại thần, bằng bất cứ giá nào lần này nhất định cũng phải giữ thể diện trước mặt đại quốc.
Bọn quan lại tính toán sổ sách, nói là tạm thời bạc trong quốc khố vẫn còn có thể gắng gượng chống đỡ nổi chuyện tu bổ cung điện để giữ thể diện, nhưng lại nảy sinh một vấn đề vô cùng nan giải khác. Hậu cung của Hoàng đế Anh Triêu quốc, mỹ nhân hơn ba ngàn người, cung nữ hơn cả vạn người, về điểm này, dù thế nào đi nữa Nam Tuấn quốc cũng không thể so sánh bằng. Phải biết Nam Tuấn quốc là một nước nhỏ, kinh đô đóng tại Kinh Hoa thành, dân cư không nhiều, nữ quyến tuổi thanh xuân còn chưa cưới gả càng ít ỏi.
Nam Tuấn vương lại không đồng ý, hắn nghĩ, trên đời này làm gì có chuyện bạc bẽo bất công như thế.
Mấy ngày sau, nơi nơi đều dán bảng vàng, tuyên bố chiêu mộ cung nữ ngắn hạn, thời hạn phục vụ là một tháng, trả thù lao mười hai lượng bạc.
Dân chúng bị bạc trắng bóng lấp lánh làm đỏ cả mắt, ai nấy đều đem nha đầu nhà mình tiến cung.
Có một gã họ Thư, tên Tam Dịch, làm nghề bói toán dạo, nhân đi ngang qua đọc được bảng vàng, trong lòng rất lấy làm rung động.
Sau khi về nhà, hắn nghiêm túc nói với khuê nữ nhà mình “Trong cung đang chiêu mộ cung nữ ngắn hạn, việc này rất phù hợp với ngươi!”
Khuê nữ nhà hắn gật đầu như giã tỏi.
Thư lão tiên sinh ra vẻ thần bí: "Ngươi biết tại sao loại việc này phù hợp với ngươi hay không?"
Thư lão tiên sinh yêu thương vuốt ve đầu khuê nữ của mình, nhìn xa trông rộng nói: "Nước thường chảy xuống chỗ trũng, làm người phải biết trèo lên chỗ cao. Nếu ngươi cứ đi theo cha ngươi như vầy, sau này cùng lắm chỉ có thể gả cho một tên tiểu tử nào đó. Nhưng nếu lần này ngươi tiến cung, có cơ hội dụ dỗ được con nhà phú quý, sau này mặc sức đeo vàng bạc ngọc ngà đầy người, biến thành phượng hoàng mà bay lên cành cao."
Khuê nữ nhà hắn sửng sốt, nhếch miệng cười hăng hắc nói “Phụ thân, ta thấy tiểu ca ca bán đồ chơi bằng đường phèn ở ngã tư đường trông có vẻ rất oai, ta thích hắn.”
Phụ thân nàng sửng sốt, thái dương hằn lên một đường gân xanh, túm cây chổi hét lớn: "Ta đánh chết ngươi, con nha đầu thối không biết cầu tiến này!"
Nguyên khuê nữ của Thư gia tên là Hồng Nữu.(Tạm dịch: Nữu là con nhóc)
Vì muốn tiến cung, Thư Tam Dịch suốt đêm bói tự, sửa lại cho nàng một cái tên nho nhã hơn, gọi là Thư Đường.
Thư Đường được đặt tên mới, mừng rỡ cười thầm không ngớt.
Lúc đó Thư Đường mới chỉ có sáu tuổi, nhưng Thư Tam Dịch cha nàng lại cho rằng lập gia đình là một kỹ thuật sống, phải đào tạo từ khi còn tấm bé. Vì thế hôm sau, khi Thư Tam Dịch đưa tiễn tiểu khuê nữ vào cung, dặn dò nàng thật kỹ lưỡng, phải hiền lương thục đức, phải quyến rũ mị hoặc, phải đoan trang nhàn tĩnh, tỏ vẻ đáng tin cậy một chút.
Dặn dò xong, Thư Tam Dịch lại nói: "Trong cung, thế gia đệ tử con nhà quan lại ngươi đều có thể dụ dỗ, duy chỉ có một người, ngươi phải cách xa hắn ra nghe chưa!"
Người này không ai khác ngoài Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên đến từ Anh Triêu quốc xa xôi.
Nghe đồn, Anh Cảnh Hiên này tuy tiếng tăm bề ngoài có vẻ rất tốt, nhưng thực tế là một tiểu chủ nhân hư hỏng tồi bại, từ nhỏ đã háo sắc, phong lưu ngang tàng.
Tám tháng tuổi hắn đã biết nói, câu đầu tiên là “tiểu nha đầu”. Khi hắn được một tuổi, trong lễ thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, giữa đống giấy bút và thần binh lợi khí ngổn ngang, hắn chọn đúng chóc một chiếc khăn tay hồng phấn thơm phưng phức. Khi hắn được ba tuổi, luyện đứng trung bình tấn, thân hình không thăng bằng té nhào đè lên người một tiểu cung nữ, còn chảy nước miếng chèm bẹp hôn người ta một cái. Khi hắn được năm tuổi, trên đường đến trường lân la làm quen với vài đứa trẻ khác, còn làm một bài dâm thơ khoe với Thái phó, tựa là “Tiểu Đào hồng xuân tình”.
Lúc sáu tuổi hắn đã bắt đầu biết đùa giỡn cung nữ, bảy tuổi biết thưởng thức Đông cung, tám tuổi biết cải trang trốn ra cung đi dạo kỹ viện, nổi tiếng với biệt danh là "Vân Hiên", trở thành một trong những tay vấn liễu tầm hoa có hạng ở kinh thành năm đó, chính là Vân tiểu gia thanh danh lan xa ngàn dặm.
Năm nay Vân tiểu gia được chín tuổi, cái gì nên hiểu, cái gì không nên hiểu, hắn đều triệt để thấu đáo nắm tuốt trong lòng bàn tay. Nếu ví hắn là một con chồn thành tinh, vậy trong mắt hắn, một nữ oa nho nhỏ chính là một con gà tơ nằm trên thớt đợi bị hắn làm thịt.
Thư Tam Dịch lưu loát phê phán Đại hoàng tử không đáng một đồng tiền, cuối cùng tổng kết lại ba chữ, hắn chính là một Tiểu sắc phôi. (Tạm dịch: thằng nhãi ranh háo sắc)
Thư Đường dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe, cuối cùng cũng nhớ kỹ ba chữ: Tiểu sắc phôi.
Nửa tháng sau, Thư Đường trở thành nữ đồng phục vụ trong cung Tam Hoa. Một tháng sau, Chiêu Hòa đế mang theo hai vị tiểu hoàng tử chính thức viếng thăm Nam Tuấn quốc. Cả nước vui mừng cùng nhau tiếp đón trọng thể.
Một đêm nọ, dưới vầng trăng treo cao cao trên trời, Nam Tuấn vương mở tiệc đón tiếp Chiêu Hòa đế, tận sức khuyển mã lấy lòng Chiêu Hòa đế.
Hai tiểu hoàng tử cũng uống chút rượu, rượu vừa trôi xuống cổ họng thì bỗng nổi can đảm lên, trong hai người liền có một người vỗ ngực bước ra, muốn lên đài hiến nghệ.
Đúng lúc đó, tiểu Đường nhà họ Thư đang ngủ gà ngủ gật, chợt nghe một tràng vỗ tay hoan hô vang dội như sấm, choàng tỉnh dậy, thấy một tiểu đồng trong bộ y phục màu đen đang cầm song đao bước lên đài.
Hình dáng tiểu đồng kia, chậc...chậc..., còn đẹp hơn ba phần so với Đệ nhất đại mỹ nhân Kinh Hoa thành Thủy Sắt, đặc biệt giữa mi tâm còn lộ ra anh khí, không biết sau này trưởng thành dung mạo còn hại nước hại dân đến cỡ nào.
Thư Đường nhìn mà choáng váng. Giờ phút này trong đầu nàng chỉ còn sót lại mỗi một câu dặn dò của cha: chọn trượng phu, chớ chọn người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, dụ dỗ được một gã thị vệ trong cung cũng đủ rồi. (Tục ngữ: Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa: ý là nói thì hay mà làm thì dở)
Nhìn lại tiểu đồng trong bộ hắc y này, cầm song đao trên tay, khoa chân múa tay vô cùng sinh động, còn không phải là thị vệ trong cung sao?
Thư Đường chớp mắt mấy cái, nở nụ cười đen tối.
Tiệc tùng nửa chừng, tiểu đồng trong bộ hắc y khoa chân múa tay xong, liền theo một tiểu đồng trong bộ thanh y khác đến Quỳnh Hoa uyển.
Thư Đường xách lẵng hoa lén đi theo.
Tại Quỳnh Hoa uyển, dưới ánh trăng sáng rực rỡ, vạn cây hoa đào đua nhau khoe sắc thắm.
Hai tiểu đồng dung mạo xinh đẹp đến mức người người đều thầm oán. Hắc y tiểu đồng mặt mày ôn nhuận nhu hòa, hắn vịn cành đào bẻ lấy một đóa hoa, cười nói với tiểu đồng còn lại “Tranh thiên hạ thật không có ý nghĩa, làm người phải lẻ loi cô độc thì còn gì là thú vị? Chi bằng hai ta tranh thê tử đi?”
Thanh y tiểu đồng không thèm quan tâm đến hắn, liếc hắn một cái rồi bước thẳng về phía trước.
Thư Đường nghe được chữ “thê tử” liền hết sức kích động. Lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy đến từ sau cây đào, mặt dày hỏi “Tiểu tướng công, ngươi muốn cưới nương tử sao?”
Hắc y tiểu đồng sửng sốt, khóe môi cong lên.
Thư Đường bịch bịch tiến lên hai bước bám chặt lấy, mạnh dạn tự đề cử bản thân “Tiểu tướng công, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Hắc y tiểu đồng chớp chớp hai mắt như trăng rằm, ánh mắt quét từ nốt ruồi son giữa mi tâm đến nốt ruồi đen nơi khóe mắt của nàng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Thư Đường bị nụ cười của hắn làm chói cả mắt, lấy một cành hải đường trong lẵng hoa ra vân vê trong tay, nửa ngượng ngùng nửa trắng trợn “Tiểu tướng công, ta thấy ngươi thật đẹp, ta thích ngươi nha!”
Đuôi mày của hắc y tiểu đồng khẽ nhướng lên, rốt cuộc hắn cười hì hì hỏi một câu “Tiểu nha đầu ngươi tên họ là gì?”
Thư Đường vừa nghe hắn hỏi, cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân mình tăng hẳn lên, kích động quá, khó tránh khỏi hơi lắp bắp: "Hồng, Hồng Nữu."
Ngừng một lát, bỗng nàng kiễng chân, cầm cành hoa trong tay cắm lên búi tóc của hắc y tiểu đồng, nỗ lực kiên trì nói: "Tiểu tướng công, nếu không ngươi làm tiểu nương tử của ta đi?" Nói xong, nàng "chụt" một tiếng, hôn cái chóc lên mặt của tiểu đồng.
Đôi mắt của hắc y tiểu đồng chớp chớp, ánh mắt lưu chuyển xoay vòng vòng.
Thanh y tiểu đồng phía trước thấy tình cảnh bên này như vậy, “xì” một tiếng cười rộ lên.
Thư Đường tưởng “nương tử” nhà mình thẹn thùng, vừa vui mừng hớn hở chạy đến dắt tay hắn vừa hỏi “Tiểu tướng công, ngươi có nguyện ý theo ta về nhà làm ấm chăn giường không?”
Nói xong, nàng cũng không chờ hắc y tiểu đồng trả lời, cứ lôi xoành xoạch hắn đi theo mình. Ai ngờ vừa xoay người lại, Thư Đường đã thấy toàn bộ cung nữ thái giám đều run rẩy quỳ xuống.
Thư Đường ngây người ra.
Đúng lúc có ba người chạy đến Quỳnh Hoa uyển, trong đó có hai tiểu đồng quỳ xuống liên tục vái lạy, gọi hắc y tiểu đồng là Đại hoàng tử, gọi thanh y tiểu đồng là Nhị hoàng tử.
Nghe bọn họ tung hô xong, trong đầu Thư Đường ong lên một tiếng. Nàng liên tiếp lùi ra sau mấy bước, trừng lớn mắt hỏi “Ngươi...ngươi...ngươi là Đại hoàng tử? Là Anh cái gì Hiên đó hả?”
Ánh mắt hắc y tiểu đồng lưu chuyển vòng vòng, mím môi nhìn nàng cười nói “Anh Cảnh Hiên”.
Thư Đường choáng váng, nhất thời nhảy nhổm lên ba thước, chỉ vào Anh Cảnh Hiên hô to lên một câu: "Tiểu sắc phôi!", rồi ném lẵng hoa trong tay đi, chạy vội mất dạng như một con thỏ.
Các cung nhân có mặt tại hiện trường ai nấy đều choáng váng, chỉ có Nhị hoàng tử là vui sướng khi người khác gặp họa.
Sau một hồi lâu, mọi người mới kịp thời phản ứng, tất cả đều đứng dậy nhao nhao đòi bắt tiểu nha đầu kia lại. Không ngờ Đại hoàng tử lúc này mới chín tuổi đầu khoát tay áo, khoan dung độ lượng nói “Quên đi, chỉ là một tiểu nha đầu ngốc nghếch mà thôi.”
Bọn cung nhân sững sờ gục gặc đầu, lại thấy Anh Cảnh Hiên thâm thúy sờ sờ lên gương mặt của chính mình, liếm liếm môi, khóe miệng cong lên cười “Tiểu sắc phôi? Tiểu tướng công?”
Lại nói Hồng Nữu nhà họ Thư một đường kinh hoàng chạy vội về nhà, ngay cả thù lao làm cung nữ cũng không lĩnh.
Thư Tam Dịch thấy điệu bộ nữ nhi như vậy, liền sà lại hỏi đã xảy ra chuyện gì. Thư Đường thật vất vả mới hoàn hồn lại, bèn đem hết sự tình đầu đuôi ngọn ngành kể lại.
Cũng không biết là tại sao lương tâm chợt trỗi dậy, tiểu Thư Đường sau khi kể lại xong, trong lòng lại thấy có chút hối hận.
Cho dù Đại hoàng tử là một tên háo sắc, nhưng ngẫm lại thì chính nàng đã đùa bỡn hắn trước, còn trước mặt bọn cung nhân tự định chung thân với hắn, cuối cùng vô tình vô nghĩa khước từ rồi vứt bỏ hắn lại.
Mới sáu tuổi, nhận thức của Thư Đường về mặt tình cảm chỉ giới hạn trong những câu chuyện xưa được kể dạo nơi đầu đường cuối phố, cho rằng thổ lộ trước khóm hoa dưới ánh trăng xong liền trực tiếp đưa vào động phòng hoa chúc. Nàng thở ngắn than dài, thập phần ảo não, thầm cảm thấy bản thân mình đã phạm vào tội bội tình bạc nghĩa.
Đêm đó, cũng có một người cũng ảo não không kém gì nàng, đó chính là Thư lão tiên sinh Thư Tam Dịch.
Thư Tam Dịch nguyên là một tú tài bị thi rớt, chuyển sang làm thầy bói, toàn dựa vào công phu nói hươu nói vượn mà kiếm tiền. Sau khi Thư Đường tiến cung, hắn nghĩ sắp được lĩnh mười lượng bạc ròng, nên không dọn hàng làm ăn nữa. Hiện nay, của cải dành dụm trong nhà đã dùng hết, sắp đói đến nơi.
Cả đêm này, cha và nữ nhi, hai người ngươi than một tiếng, ta than một tiếng, hai đôi mắt trắng dã ngồi chờ hừng đông.
Một tia sáng bình minh le lói xuất hiện, thắp sáng linh cảm của Thư Tam Dịch. Hắn vỗ mạnh lên đùi một cái chát, trải giấy mài mực, nhấc bút lên nói "Nữ nhi, lại đây, đem hết cuộc gặp gỡ bất ngờ ly kỳ giữa ngươi và Đại hoàng tử hồi tối này kể lại tường tận cho cha nghe".
Một tháng sau, trên đường phố Nam Tuấn quốc xuất hiện một quyển tiểu thuyết thể loại nhật ký tựa đề “Cuộc ước hẹn trong bụi hoa của tuyệt sắc công tử”, dưới tiêu đề còn thêm một hàng chữ nhỏ "Một vài chuyện bí mật không thể tiết lộ giữa ta và Đại hoàng tử".
Bản tiểu thuyết này, một nửa là sự thật, một nửa là bịa đặt, vừa ướt át vừa cô đọng, vừa hấp dẫn vừa miên man. Kể lại câu chuyện Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên của Anh Triêu quốc khi còn trẻ tuổi đã đến Nam Tuấn quốc, bất ngờ gặp gỡ một tiểu mỹ nhân, hai người vừa gặp lần đầu thì gây chuyện giận hờn trách móc, gặp lần thứ hai lại sinh ra si mê nhau, gặp lần thứ ba thì yêu nhau, cuối cùng hiểu lòng nhau mà ước hẹn thề nguyền – một câu chuyện tình yêu cổ điển có nhiều tình tiết thay đổi bất ngờ, lên bổng xuống trầm hết sức hấp dẫn.
Sách vừa ra, văn phong tuy lưu manh nhưng cô đọng, tuy cợt nhã nhưng lại có chút hồn nhiên, vừa chào hàng đã lập tức bán hết sạch. Từ tráng đinh tâm hồn sắt đá đến lão già, nữ tử, hài tử, đều đổ xô vào như bầy vịt.
Lại nói tiếp, tác giả quyển bút ký này không ai khác, chính là Thư lão tiên sinh Thư Tam Dịch.
Mặc dù Thư Tam Dịch biết cách này có thể làm giàu, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý hễ việc gì có chuyển biến tốt thì nên ngừng lại. Được một món bạc kha khá, hắn liền mở một khách điếm ở ngõ nhỏ phía tây Kinh Hoa thành, tiện thể bán kèm rượu Thiệu Hưng lâu năm. Vài năm sau, khách sạn thuê thêm vài tiểu nhị, cuộc sống cũng tạm gọi là sung túc.
Nhưng mà, “mãn tắc dật, doanh tắc khuy”, phàm hễ chuyện gì quá tốt đẹp trôi chảy sẽ gặp phải khó khăn trắc trở ngay.
Cha con nhà họ Thư thuận buồm xuôi gió trải qua mười một năm. Năm nay, rốt cuộc Thư Đường cũng tròn mười bảy tuổi, đúng là thời điểm đẹp nhất để xuất giá.
Vào mùa xuân năm nay, tại Kinh Hoa thành – kinh đô của Nam Tuấn quốc, có một vị công tử xuất hiện.
Vị công tử này dung mạo tuyệt sắc, tên gọi Vân Trầm Nhã, từ khi vừa lộ diện trên đường cái, liền lập tức hạ bệ xuống danh hào Kinh Hoa thành đệ nhất mỹ nam của Nguyễn Phượng công tử.
Ngay cả Thư Tam Dịch một hôm vô tình đi trên đường phố, thấy phớt qua diện mạo của Vân Trầm Nhã mà cũng sinh choáng váng.
Hắn về nhà nói với Thư Đường: dung mạo của Vân Trầm Nhã này, ngay cả đệ nhất mỹ nam Nguyễn Phượng công tử căn bản cũng không thể so sánh với hắn, ngay cả đệ nhất mỹ nữ của Kinh Hoa thành năm xưa là Thủy Sắt cũng chỉ là trò hề so với hắn. Chỉ bằng đôi mắt và hàng chân mày của hắn cũng đã đủ vô cùng ngọc thụ lâm phong, kinh nhược thiên nhân rồi.
Mỹ nhân như phong cảnh, xem thì sướng nhưng xài không được.
Thư Đường xem những lời này như gió thoảng bên tai, một lòng một dạ muốn tìm một nhà gia thế vững chắc, một trượng phu trung hậu thật thà.
Nàng cũng không hề biết Vân Trầm Nhã này, thân thế không rõ, thái độ làm người trong ngoài không đồng nhất, che giấu tâm địa gian trá đầy mình, đến từ Anh Triêu quốc rộng lớn xa xôi.
Có lẽ đây là duyên phận, bởi vì hết lần này đến lần khác vận mệnh đưa đẩy Thư Đường gặp Vân Trầm Nhã, cùng hắn dây dưa không rõ.
Tác giả :
Thẩm Tiểu Chi