Vợ Quan
Chương 31: Ai cũng muốn thể hiện mình (2)
Có khả năng Quyên Tú và Bí thư Uông sớm đã tính đến việc cô sẽ nhờ vả nên mới khóa chặt miệng cô lại. Nếu thực sự như thế, e rằng Hứa Thiếu Phọng gặp đại họa rồi.
Cô đã đến nơi này vài lần rồi, lần trước đến mặc dù có chút sợ sệt nhưng đó là do cảm giác tâm lý lần đầu mà thôi, còn lần này thì lại khác. Lần trước cô đến trên danh nghĩa là một bác sĩ, không hề có mục đích lợi dụng gì cả nhưng hôm nay ngoài là một bác sĩ, cô còn đi nhờ vả người khác, trong hành vi của cô có chút tư lợi. Cảm thấy rất hoang mang nhưng rốt cuộc Lâm Như vẫn ghé vào máy điện thoại chuông cửa của nhà bà Vu Quyên Tú, nói vọng vào: “ Chị Quyên Tú! Em là Lâm Như”. Đối phương liền đáp lại: “Tiểu Lâm à! Mau lên đây đi!”. Cô vừa đặt máy nói xuống, cửa thang máy từ từ mở ra.
Vào thang máy, lên tầng 20, ấn một hồi chuông, cửa liền mở ra ngay.
“Vất vả cho cô quá! Tiểu Lâm!”, Vu Quyên Tú nói.
Lâm Như bước vào nhà: “Không sao! Không sao đâu ạ!”
Thay giày đi trong nhà, qua phòng khách, cô mới phát hiện ra Bí thư Uông đang xem ti vi, liền nhanh nhẹn chào ông ấy một câu: “Chào Bí thư! Anh cũng ở nhà ạ”.
Uông Chính Lương liền gật gật đầu, vừa cười vừa đáp lại cô: “Vâng! Vất vả cho cô quá, đã khiến cô phải chạy đi chạy lại”.
Lâm Như cẩn trọng nói: “Không có gì ạ! So với công việc Bí thư của anh thì có đáng gì?”
Uông Chính Lương cười vang nói: “Đó là do công việc không giống nhau, nếu để tôi làm bác sĩ như cô thì chỉ sợ không có bệnh nhân nào dám để cho tôi chữa bệnh cả”.
Vu Quyên Tú cũng tiếp Uông Chính Lương nói: “Vậy thì bệnh viện không thể không bị đóng cửa sớm”, sau đó quay sang nói với Lâm Như: “Chúng ta vào phòng ngủ được không?”
Lâm Như gật đầu nói: “Được ạ!”, rồi cũng quay sang nói với Uông Chính Lương:
“Bí thư, anh xem ti vi nhé, em đi kiểm tra sức khỏe cho chị đây ạ!”
Uông Chính Lương nói: “Cần tôi giúp gì thì cứ gọi nhé!”
Vu Quyên Tú liền chen vào: “Không mượn anh động tay”.
Lâm Như thấy thoải mái hơn lúc trước rất nhiều liền vừa cười vừa nói: “Chị Quyên Tú! Xem chừng Bí thư Uông rất quan tâm đến chị!”
Vu Quyên Tú nói: “Ông ấy nói như thế chỉ là để người ngoài nhìn thôi, chứ bình thường một câu hỏi thăm cũng không có!”
Lúc này hai người đã đi đến hành lang, vẫn nghe được Uông Chính Lương nói: “Tôi ngoài miệng không nói ra, nhưng chẳng phải vẫn quan tâm tới bà bằng hành động đó sao”.
Vu Quyên Tú tủm tỉm cười, quay sang Lâm Như ra ám hiệu bằng miệng, từ những cử chỉ đó cô thấy được sự hòa thuận và yêu thương nhau giữa hai vợ chồng họ, liền ngoái đầu lại nói: “Bí thư! Chị Quyên Tú nói không nghe thấy những lời anh vừa nói đâu”.
Bí thư cười vang: “Miễn là bà cảm nhận được là tốt rồi”.
Đây là lần thứ ba Lâm Như đến nhà Quyên Tú, trong trí tưởng tượng của cô luôn cho rằng nhà của Bí thư rất sang trọng, đồ đạc trong nhà phải toàn là những thứ đắt tiền, nhưng trên thực tế lại không giống như vậy. Diện tích căn phòng mặc dù rất lớn nhưng trang hoàng đồ đạc lại rất đơn giản, thiết kế cũng rất bình dị, bước vào nhà Bí thư mà có cảm giác như bước vào nhà những người công nhân viên chức bình thường khác, không hề có chút cảm giác đây là nhà của một vị quyền to chức trọng. Phòng ngủ của họ cũng rất đơn giản, giường và tủ quần áo đều đã cũ, có điều cách bố trí lại rất gọn gàng, sạch sẽ.
Lâm Như đợi Quyên Tú cởi bỏ áo ngoài, sau đó mới tiến hành kiểm tra sức khỏe một cách cẩn thận, cô kiểm tra vết mổ dưới nách, tất cả đều rất bình thường, không có vấn đề gì cả, nhất là miệng vết mổ sau khi cắt chỉ liền lại rất nhanh.
Kiểm tra xong, Lâm Như quay sang nói với Quyên Tú: “Chị Quyên Tú! Em đã kiểm tra kỹ cho chị rồi, tất cả đều rất bình thường, vết mổ cũng liền rất nhanh, em sẽ kê thêm cho chị một toa thuốc”.
Quyên Tú hỏi: “Lâm Như, cô xem xem sau này vết sẹo để lại có to không?”.
Lâm Như vừa chia thuốc vừa nói: “Không to lắm đâu, hơn nữa sau này vết sẹo liền hẳn nếu chị không để ý thì có khi còn nhìn không thấy”.
Vu Quyên Tú vui mừng reo lên: “Như thế thì tốt quá! Tôi chỉ sợ sau này có sẹo để lại, ảnh hưởng đến thẩm mỹ”.
Lâm Như nói: “Chị cứ yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, bình thường chị nên chú ý bổ sung thêm nước, không nên uống nhiều loại đồ uống có chất kích thích”.
Chỉ trong chốc lát Lâm Như đã chia xong thuốc cho Quyên Tú.
“Tiểu Lâm, tôi có một câu hỏi muốn được cô thỉnh giáo cho một chút”, Quyên Tú nói.
“Xem chị kìa, lại còn thỉnh giáo nữa chứ, có việc gì chị cứ nói ra đi!”
“Cuộc phẫu thuật này đã làm được gần một tháng rồi, không biết bây giờ có thể… có thể quan hệ vợ chồng được không?”
Trong lòng Lâm Như nghĩ thấy buồn cười, mới được một tháng, bà ấy đã không chịu đựng được rồi? Không thể nhìn ra là bà ấy vẫn còn sung sức đến vậy, có điều, nếu nói như vậy thì có phần thiên vị, không biết chừng là do Bí thư kiên trì chịu đựng không nổi nên mới nhờ bà ấy hỏi cô.
Bất luận thế nào, cô cũng nên giữ vẻ mặt nghiêm trọng, vừa giúp Quyên Tú mát-xa phần ngực vừa giải thích: “Được chị ạ, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu. Có điều, khi quan hệ chị không được quá sức kẻo ảnh hưởng đến vết mổ, hãy để việc đó cho Bí thư”.
Vu Quyên Tú liền vui mừng cười nói: “Tiểu Lâm, cô không hổ danh là một bác sĩ giỏi, lại còn chữa trị cả tâm lý cho bệnh nhân nữa”.
Lâm Như cũng cười ha ha nói: “Không phải thế đâu ạ, đấy là do thói quen nghề nghiệp thôi, có muốn sửa cũng không sửa được”.
Đợi Vu Quyên Tú mặc xong áo, Lâm Như vừa cất dụng cụ khám bệnh vào túi vừa nghĩ làm thế nào để tặng đồng hồ cho bà ấy đây? Bây giờ không phải là lúc thích hợp nhất sao? Nghĩ vậy, cô liền lấy trong túi xách ra một chiếc đồng hồ, quay sang Quyên Tú nói: “Chị Quyên Tú! Lần trước chị tặng em miếng ngọc bội rất đẹp, em thật sự rất thích nó, hàng ngày đều đeo nó lên cổ làm vật hộ thân. Hôm nay, em cũng có một món quà tặng chị làm vật kỷ niệm, nói rồi, chị không được từ chối đâu đấy”.
Vu Quyên Tú nói: “Vậy thì còn phải xem món quà cô tặng tôi là món quà gì? Tôi cũng nói trước, nếu quá đắt là tôi không dám nhận đâu đấy! Đây là quy định riêng của tôi”.
Sắc mặt Lâm Như bất giác đỏ lên, đã mang ra rồi bây giờ phải cất vào thì không thể được, cô đành là kẻ mặt dày đưa món quà đó về phía Quyên Tú: “Đây chỉ là món quà bình thường, không phải là thứ gì quý báu đâu ạ, xin chị hãy nhận cho”.
Quyên Tú nhận lấy, mở hộp quà ra xem, là một chiếc đồng hồ đeo tay, bà ngắm nghía tỉ mỉ. Lâm Như hồi hộp, mong rằng bà ấy không đoán ra nó là hàng hiệu mà tốt nhất chỉ nên nhận ra nó là một chiếc đồng hồ tầm thường cũng được.
Quyên Tú nhìn một lượt, bỗng từ chiếc đồng hồ chuyển sang nhìn Lâm Như. Lâm Như cảm nhận được vẻ mặt đang nóng lên của mình, sợ bà ấy xem xong thì từ chối món quà của cô, liền giả vờ cười nói: “Chị Quyên Tú, lần trước chị tặng em miếng ngọc bội, bây giờ em tặng lại chị chiếc đồng hồ này, cổ nhân có câu, nhận mà không cho phi lễ nghĩa, hơn nữa chiếc đồng hồ này cũng chẳng đáng là bao, chị hãy nhận lấy cho em vui lòng”.
Vu Quyên Tú đóng hộp quà lại, lắc đầu nói: “Cô Lâm, tấm lòng của cô tôi xin nhận. Tuy nhiên, cô cũng phải hiểu cho tôi, tôi không thể phạm vào quy tắc tôi đã đặt ra”, nói xong liền đặt lại món quà vào tay Lâm Như.
Mặt Lâm Như đỏ gay gắt, từ trước đến giờ cô chưa từng tặng cho ai món quà đắt như thế này, cũng chưa từng đi cầu cạnh người khác việc của bản thân, hôm nay nếu không phải việc của chồng cô, cô cũng chẳng phải năm lần bảy lượt hạ mình cầu người khác nhận đồ như thế. Sự việc đã đến bước này, cô đành phải nhận lấy chiếc đồng hồ, rụt rè nói: “Chị Quyên Tú, chị đúng là đã coi em như người ngoài rồi, chị đã từ chối món quà của em thì em cũng đành nhận lại vậy”.
Vu Quyên Tú cũng cảm thấy có chút không phải với Lâm Như, nên trong lúc Lâm Như cất đồng hồ vào túi xách, nhìn thấy trên tay Lâm Như đeo một chuỗi vòng hạt bằng gỗ, liền đợi sau khi cô cất đồ đạc xong mới lôi tay cô về phía bà nói: “Tiểu Lâm, trên tay cô đeo đồ vật gì vậy? Màu sắc của nó nhìn rất hay”.
Lâm Như cười tươi nói: “Cái đó là vật kỷ niệm năm ngoái em lên núi Nga Mi chơi, thấy hay hay nên đã mua đeo thôi chứ chẳng đáng giá gì cả, một trăm tệ hai cái”.
Quyên Tú liền cười nói: “Nếu cô tặng chị cái đó, tôi chắc chắn sẽ nhận”
Lâm Như thấy ngại liền nói: “Thứ không đáng tiền này em làm sao dám mang tặng chị?”
Quyên Tú nói: “Cô nghĩ vậy là sai rồi, thứ được mang từ núi Nga Mi về, cái đó mới gọi là giá trị”.
Lâm Như biết bà ấy đang an ủi cô liền nhẹ nhàng nói: “Nếu chị đã thích cái vòng này thì em xin tặng lại nó cho chị làm kỷ niệm, nói xong liền tháo vòng ra trao cho Quyên Tú.
Quyên Tú cầm lên ngắm nghía, nói: “Không tồi chút nào, nghe nói cái này còn có thể trừ tà ma? Có điều, lấy thứ cô đang đeo thì chắc là không được?”
Lâm Như bất chợt nghĩ ngay đến miếng ngọc bội mà cô đang đeo trên người, liệu có phải Quyên Tú đã sử dụng chiêu thức vu hồi này, từ chối lễ vật của bà Lý Mai Hoa - phu nhân Chung Học Văn, tưởng miếng ngọc bội này là một thứ trang sức tầm thường mà nhận lấy? Sau đó vẫn lầm tưởng đó là vật bình thường mà đem tặng cho cô? Nếu thật sự là như thế, những suy đoán trước đó cũng dễ được lý giải, vì thế đối với cô bây giờ cũng dễ dàng lý giải. Cô giả cười một cái: “Em vẫn còn một chiếc nữa ở nhà, tặng chị cái này làm kỷ niệm”.
Quyên Tú vui mừng đeo vào tay nói: “Được! Vậy tôi xin nhận, cô đừng cho tôi là người khó tính nhé. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác vì để làm được vợ của Bí thư không phải là chuyện dễ. Đôi khi nếu sống quá nguyên tắc sẽ bị người khác cho là vênh váo kiêu ngạo, còn sống quá tùy tiện sẽ mắc phải tội tham ô nhận hối lộ. Tôi tự đặt cho mình ba quy tắc sống, ông Uông nhà tôi cũng biết ba quy tắc đó, không những thế ông ấy còn rất tán thành và hy vọng tôi thực hiện được nó, không nên nói ra rồi lại vi phạm. Ba quy tắc đó để tôi đọc cho cô nghe, một là không nhận bất kỳ đồng tiền hay vật quý giá nào của người khác biếu tặng; hai là không tham gia vào công việc của chồng, không nói giúp công việc cho người khác trước mặt chồng, không nhận lời bất kỳ ai khi không có mặt chồng; ba là không lấy danh nghĩa của chồng để cất nhắc liệu việc, không tham gia các hoạt động giao thương. Cô xem xem, những điều tôi vừa nói có đúng không?”
Lâm Như nghe xong phần nào nhận thấy Vu Quyên Tú đã đi guốc trong bụng cô, đã biết rõ mọi hành động việc làm của cô hôm nay, nhân lúc cô chưa kịp mở miệng nhờ vả đã tìm lý do thoái thác khiến cô không thể nói ra. Cô bất chợt cảm thấy xấu hổ như bị ai đó lột trần đến nỗi mặt đỏ gay gắt, tai nóng bừng bừng, chỉ còn cách phải giả cười đối mặt với người trước mặt: “Chị làm như thế là đúng, không nói đến chức phu nhân Bí thư của chị, mà ngay cả cái chức phu nhân Cục trưởng Cục cỏn con em đây, cũng không ít người đến cầu cạnh, nếu không triệt để thì đã gây ra cho Thiếu Phong nhà em không ít phiền phức rồi. Thực ra mà nói, trước khi quen biết chị thì em đã được nghe người ta nói chị ở nhà là một người vợ hiền còn khi đi làm lại là một người lãnh đạo giỏi, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay em đã thực sự học được từ chị không ít bài học kinh nghiệm rồi”.
Vu Quyên Tú nghe xong không nhịn được cười: “Cô quá khen rồi! Chỉ cần người khác không nói tôi là đàn bà mà không có hương vị đàn bà là được rồi. Tiểu Lâm hãy đến phòng khách uống chút trà và ăn hoa quả đi!”
Lâm Như hiểu rõ, bây giờ bất kể thỉnh cầu gì cũng không thể nói ra, bà ấy đã khóa chặt miệng cô rồi, nếu tiếp tục nhờ vả, bà ấy sẽ không những không nhận lời, mà còn coi thường cho mình là kẻ không hiểu lý lẽ, sự việc đã như thế chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy, biết đâu Bí thư Uông nể tình mình đã chăm sóc chu đáo cho vợ ông ấy mà mở cho chồng mình một con đường sống. Nghĩ như vậy, cô khách khí nói: “Cảm ơn chị Quyên Tú, Bí thư làm việc cả ngày đã mệt rồi, hãy để anh ấy nghỉ ngơi, nhà em có việc cũng nên về sớm một chút”. Nói xong cô liền ra khỏi phòng ngủ, khi ra đến phòng khách đã không còn thấy Bí thư ở đó nữa.
Lâm Như nói: “Chị Quyên Tú! Bí thư đâu rồi mà không thấy nữa?”
“Ông ấy đến thư phòng đọc sách rồi”, Quyên Tú đáp.
Lâm Như nhẹ nhàng nói: “Vậy em không đến chào anh ấy nữa, em về đây”.
“Cô ngồi ăn chút hoa quả đã rồi hãy về”, Quyên Tú nói.
“Cảm ơn chị, để cho Bí thư còn làm việc nữa”, Lâm Như nói xong liền đi giày vào, nhanh chóng ra khỏi căn nhà.
Ra khỏi tòa nhà, đến khu vực đại sảnh của tòa nhà này, Lâm Như thở dài một hơi, toàn thân dường như không còn chút ý chí nào. Cô không thể ngờ rằng Vu Quyên Tú lại thông minh lão luyện như thế, lão luyện đến mức ngay cả theo đuôi cô cũng không thể theo kịp, đối diện với bà ấy cô giống như những kẻ thích học thái cực quyền đối diện trước cao thủ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài chứ không thể nhìn rõ thế giới nội tâm. Có khả năng Quyên Tú và Bí thư Uông sớm đã tính đến việc cô sẽ đến nhờ vả nên mới cố ý khóa chặt miệng cô lại, Bí thư Uông cũng cố ý trốn tránh cô. Nếu thực sự như thế, e rằng Hứa Thiếu Phọng gặp đại họa rồi.
Cô đã đến nơi này vài lần rồi, lần trước đến mặc dù có chút sợ sệt nhưng đó là do cảm giác tâm lý lần đầu mà thôi, còn lần này thì lại khác. Lần trước cô đến trên danh nghĩa là một bác sĩ, không hề có mục đích lợi dụng gì cả nhưng hôm nay ngoài là một bác sĩ, cô còn đi nhờ vả người khác, trong hành vi của cô có chút tư lợi. Cảm thấy rất hoang mang nhưng rốt cuộc Lâm Như vẫn ghé vào máy điện thoại chuông cửa của nhà bà Vu Quyên Tú, nói vọng vào: “ Chị Quyên Tú! Em là Lâm Như”. Đối phương liền đáp lại: “Tiểu Lâm à! Mau lên đây đi!”. Cô vừa đặt máy nói xuống, cửa thang máy từ từ mở ra.
Vào thang máy, lên tầng 20, ấn một hồi chuông, cửa liền mở ra ngay.
“Vất vả cho cô quá! Tiểu Lâm!”, Vu Quyên Tú nói.
Lâm Như bước vào nhà: “Không sao! Không sao đâu ạ!”
Thay giày đi trong nhà, qua phòng khách, cô mới phát hiện ra Bí thư Uông đang xem ti vi, liền nhanh nhẹn chào ông ấy một câu: “Chào Bí thư! Anh cũng ở nhà ạ”.
Uông Chính Lương liền gật gật đầu, vừa cười vừa đáp lại cô: “Vâng! Vất vả cho cô quá, đã khiến cô phải chạy đi chạy lại”.
Lâm Như cẩn trọng nói: “Không có gì ạ! So với công việc Bí thư của anh thì có đáng gì?”
Uông Chính Lương cười vang nói: “Đó là do công việc không giống nhau, nếu để tôi làm bác sĩ như cô thì chỉ sợ không có bệnh nhân nào dám để cho tôi chữa bệnh cả”.
Vu Quyên Tú cũng tiếp Uông Chính Lương nói: “Vậy thì bệnh viện không thể không bị đóng cửa sớm”, sau đó quay sang nói với Lâm Như: “Chúng ta vào phòng ngủ được không?”
Lâm Như gật đầu nói: “Được ạ!”, rồi cũng quay sang nói với Uông Chính Lương:
“Bí thư, anh xem ti vi nhé, em đi kiểm tra sức khỏe cho chị đây ạ!”
Uông Chính Lương nói: “Cần tôi giúp gì thì cứ gọi nhé!”
Vu Quyên Tú liền chen vào: “Không mượn anh động tay”.
Lâm Như thấy thoải mái hơn lúc trước rất nhiều liền vừa cười vừa nói: “Chị Quyên Tú! Xem chừng Bí thư Uông rất quan tâm đến chị!”
Vu Quyên Tú nói: “Ông ấy nói như thế chỉ là để người ngoài nhìn thôi, chứ bình thường một câu hỏi thăm cũng không có!”
Lúc này hai người đã đi đến hành lang, vẫn nghe được Uông Chính Lương nói: “Tôi ngoài miệng không nói ra, nhưng chẳng phải vẫn quan tâm tới bà bằng hành động đó sao”.
Vu Quyên Tú tủm tỉm cười, quay sang Lâm Như ra ám hiệu bằng miệng, từ những cử chỉ đó cô thấy được sự hòa thuận và yêu thương nhau giữa hai vợ chồng họ, liền ngoái đầu lại nói: “Bí thư! Chị Quyên Tú nói không nghe thấy những lời anh vừa nói đâu”.
Bí thư cười vang: “Miễn là bà cảm nhận được là tốt rồi”.
Đây là lần thứ ba Lâm Như đến nhà Quyên Tú, trong trí tưởng tượng của cô luôn cho rằng nhà của Bí thư rất sang trọng, đồ đạc trong nhà phải toàn là những thứ đắt tiền, nhưng trên thực tế lại không giống như vậy. Diện tích căn phòng mặc dù rất lớn nhưng trang hoàng đồ đạc lại rất đơn giản, thiết kế cũng rất bình dị, bước vào nhà Bí thư mà có cảm giác như bước vào nhà những người công nhân viên chức bình thường khác, không hề có chút cảm giác đây là nhà của một vị quyền to chức trọng. Phòng ngủ của họ cũng rất đơn giản, giường và tủ quần áo đều đã cũ, có điều cách bố trí lại rất gọn gàng, sạch sẽ.
Lâm Như đợi Quyên Tú cởi bỏ áo ngoài, sau đó mới tiến hành kiểm tra sức khỏe một cách cẩn thận, cô kiểm tra vết mổ dưới nách, tất cả đều rất bình thường, không có vấn đề gì cả, nhất là miệng vết mổ sau khi cắt chỉ liền lại rất nhanh.
Kiểm tra xong, Lâm Như quay sang nói với Quyên Tú: “Chị Quyên Tú! Em đã kiểm tra kỹ cho chị rồi, tất cả đều rất bình thường, vết mổ cũng liền rất nhanh, em sẽ kê thêm cho chị một toa thuốc”.
Quyên Tú hỏi: “Lâm Như, cô xem xem sau này vết sẹo để lại có to không?”.
Lâm Như vừa chia thuốc vừa nói: “Không to lắm đâu, hơn nữa sau này vết sẹo liền hẳn nếu chị không để ý thì có khi còn nhìn không thấy”.
Vu Quyên Tú vui mừng reo lên: “Như thế thì tốt quá! Tôi chỉ sợ sau này có sẹo để lại, ảnh hưởng đến thẩm mỹ”.
Lâm Như nói: “Chị cứ yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, bình thường chị nên chú ý bổ sung thêm nước, không nên uống nhiều loại đồ uống có chất kích thích”.
Chỉ trong chốc lát Lâm Như đã chia xong thuốc cho Quyên Tú.
“Tiểu Lâm, tôi có một câu hỏi muốn được cô thỉnh giáo cho một chút”, Quyên Tú nói.
“Xem chị kìa, lại còn thỉnh giáo nữa chứ, có việc gì chị cứ nói ra đi!”
“Cuộc phẫu thuật này đã làm được gần một tháng rồi, không biết bây giờ có thể… có thể quan hệ vợ chồng được không?”
Trong lòng Lâm Như nghĩ thấy buồn cười, mới được một tháng, bà ấy đã không chịu đựng được rồi? Không thể nhìn ra là bà ấy vẫn còn sung sức đến vậy, có điều, nếu nói như vậy thì có phần thiên vị, không biết chừng là do Bí thư kiên trì chịu đựng không nổi nên mới nhờ bà ấy hỏi cô.
Bất luận thế nào, cô cũng nên giữ vẻ mặt nghiêm trọng, vừa giúp Quyên Tú mát-xa phần ngực vừa giải thích: “Được chị ạ, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu. Có điều, khi quan hệ chị không được quá sức kẻo ảnh hưởng đến vết mổ, hãy để việc đó cho Bí thư”.
Vu Quyên Tú liền vui mừng cười nói: “Tiểu Lâm, cô không hổ danh là một bác sĩ giỏi, lại còn chữa trị cả tâm lý cho bệnh nhân nữa”.
Lâm Như cũng cười ha ha nói: “Không phải thế đâu ạ, đấy là do thói quen nghề nghiệp thôi, có muốn sửa cũng không sửa được”.
Đợi Vu Quyên Tú mặc xong áo, Lâm Như vừa cất dụng cụ khám bệnh vào túi vừa nghĩ làm thế nào để tặng đồng hồ cho bà ấy đây? Bây giờ không phải là lúc thích hợp nhất sao? Nghĩ vậy, cô liền lấy trong túi xách ra một chiếc đồng hồ, quay sang Quyên Tú nói: “Chị Quyên Tú! Lần trước chị tặng em miếng ngọc bội rất đẹp, em thật sự rất thích nó, hàng ngày đều đeo nó lên cổ làm vật hộ thân. Hôm nay, em cũng có một món quà tặng chị làm vật kỷ niệm, nói rồi, chị không được từ chối đâu đấy”.
Vu Quyên Tú nói: “Vậy thì còn phải xem món quà cô tặng tôi là món quà gì? Tôi cũng nói trước, nếu quá đắt là tôi không dám nhận đâu đấy! Đây là quy định riêng của tôi”.
Sắc mặt Lâm Như bất giác đỏ lên, đã mang ra rồi bây giờ phải cất vào thì không thể được, cô đành là kẻ mặt dày đưa món quà đó về phía Quyên Tú: “Đây chỉ là món quà bình thường, không phải là thứ gì quý báu đâu ạ, xin chị hãy nhận cho”.
Quyên Tú nhận lấy, mở hộp quà ra xem, là một chiếc đồng hồ đeo tay, bà ngắm nghía tỉ mỉ. Lâm Như hồi hộp, mong rằng bà ấy không đoán ra nó là hàng hiệu mà tốt nhất chỉ nên nhận ra nó là một chiếc đồng hồ tầm thường cũng được.
Quyên Tú nhìn một lượt, bỗng từ chiếc đồng hồ chuyển sang nhìn Lâm Như. Lâm Như cảm nhận được vẻ mặt đang nóng lên của mình, sợ bà ấy xem xong thì từ chối món quà của cô, liền giả vờ cười nói: “Chị Quyên Tú, lần trước chị tặng em miếng ngọc bội, bây giờ em tặng lại chị chiếc đồng hồ này, cổ nhân có câu, nhận mà không cho phi lễ nghĩa, hơn nữa chiếc đồng hồ này cũng chẳng đáng là bao, chị hãy nhận lấy cho em vui lòng”.
Vu Quyên Tú đóng hộp quà lại, lắc đầu nói: “Cô Lâm, tấm lòng của cô tôi xin nhận. Tuy nhiên, cô cũng phải hiểu cho tôi, tôi không thể phạm vào quy tắc tôi đã đặt ra”, nói xong liền đặt lại món quà vào tay Lâm Như.
Mặt Lâm Như đỏ gay gắt, từ trước đến giờ cô chưa từng tặng cho ai món quà đắt như thế này, cũng chưa từng đi cầu cạnh người khác việc của bản thân, hôm nay nếu không phải việc của chồng cô, cô cũng chẳng phải năm lần bảy lượt hạ mình cầu người khác nhận đồ như thế. Sự việc đã đến bước này, cô đành phải nhận lấy chiếc đồng hồ, rụt rè nói: “Chị Quyên Tú, chị đúng là đã coi em như người ngoài rồi, chị đã từ chối món quà của em thì em cũng đành nhận lại vậy”.
Vu Quyên Tú cũng cảm thấy có chút không phải với Lâm Như, nên trong lúc Lâm Như cất đồng hồ vào túi xách, nhìn thấy trên tay Lâm Như đeo một chuỗi vòng hạt bằng gỗ, liền đợi sau khi cô cất đồ đạc xong mới lôi tay cô về phía bà nói: “Tiểu Lâm, trên tay cô đeo đồ vật gì vậy? Màu sắc của nó nhìn rất hay”.
Lâm Như cười tươi nói: “Cái đó là vật kỷ niệm năm ngoái em lên núi Nga Mi chơi, thấy hay hay nên đã mua đeo thôi chứ chẳng đáng giá gì cả, một trăm tệ hai cái”.
Quyên Tú liền cười nói: “Nếu cô tặng chị cái đó, tôi chắc chắn sẽ nhận”
Lâm Như thấy ngại liền nói: “Thứ không đáng tiền này em làm sao dám mang tặng chị?”
Quyên Tú nói: “Cô nghĩ vậy là sai rồi, thứ được mang từ núi Nga Mi về, cái đó mới gọi là giá trị”.
Lâm Như biết bà ấy đang an ủi cô liền nhẹ nhàng nói: “Nếu chị đã thích cái vòng này thì em xin tặng lại nó cho chị làm kỷ niệm, nói xong liền tháo vòng ra trao cho Quyên Tú.
Quyên Tú cầm lên ngắm nghía, nói: “Không tồi chút nào, nghe nói cái này còn có thể trừ tà ma? Có điều, lấy thứ cô đang đeo thì chắc là không được?”
Lâm Như bất chợt nghĩ ngay đến miếng ngọc bội mà cô đang đeo trên người, liệu có phải Quyên Tú đã sử dụng chiêu thức vu hồi này, từ chối lễ vật của bà Lý Mai Hoa - phu nhân Chung Học Văn, tưởng miếng ngọc bội này là một thứ trang sức tầm thường mà nhận lấy? Sau đó vẫn lầm tưởng đó là vật bình thường mà đem tặng cho cô? Nếu thật sự là như thế, những suy đoán trước đó cũng dễ được lý giải, vì thế đối với cô bây giờ cũng dễ dàng lý giải. Cô giả cười một cái: “Em vẫn còn một chiếc nữa ở nhà, tặng chị cái này làm kỷ niệm”.
Quyên Tú vui mừng đeo vào tay nói: “Được! Vậy tôi xin nhận, cô đừng cho tôi là người khó tính nhé. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác vì để làm được vợ của Bí thư không phải là chuyện dễ. Đôi khi nếu sống quá nguyên tắc sẽ bị người khác cho là vênh váo kiêu ngạo, còn sống quá tùy tiện sẽ mắc phải tội tham ô nhận hối lộ. Tôi tự đặt cho mình ba quy tắc sống, ông Uông nhà tôi cũng biết ba quy tắc đó, không những thế ông ấy còn rất tán thành và hy vọng tôi thực hiện được nó, không nên nói ra rồi lại vi phạm. Ba quy tắc đó để tôi đọc cho cô nghe, một là không nhận bất kỳ đồng tiền hay vật quý giá nào của người khác biếu tặng; hai là không tham gia vào công việc của chồng, không nói giúp công việc cho người khác trước mặt chồng, không nhận lời bất kỳ ai khi không có mặt chồng; ba là không lấy danh nghĩa của chồng để cất nhắc liệu việc, không tham gia các hoạt động giao thương. Cô xem xem, những điều tôi vừa nói có đúng không?”
Lâm Như nghe xong phần nào nhận thấy Vu Quyên Tú đã đi guốc trong bụng cô, đã biết rõ mọi hành động việc làm của cô hôm nay, nhân lúc cô chưa kịp mở miệng nhờ vả đã tìm lý do thoái thác khiến cô không thể nói ra. Cô bất chợt cảm thấy xấu hổ như bị ai đó lột trần đến nỗi mặt đỏ gay gắt, tai nóng bừng bừng, chỉ còn cách phải giả cười đối mặt với người trước mặt: “Chị làm như thế là đúng, không nói đến chức phu nhân Bí thư của chị, mà ngay cả cái chức phu nhân Cục trưởng Cục cỏn con em đây, cũng không ít người đến cầu cạnh, nếu không triệt để thì đã gây ra cho Thiếu Phong nhà em không ít phiền phức rồi. Thực ra mà nói, trước khi quen biết chị thì em đã được nghe người ta nói chị ở nhà là một người vợ hiền còn khi đi làm lại là một người lãnh đạo giỏi, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay em đã thực sự học được từ chị không ít bài học kinh nghiệm rồi”.
Vu Quyên Tú nghe xong không nhịn được cười: “Cô quá khen rồi! Chỉ cần người khác không nói tôi là đàn bà mà không có hương vị đàn bà là được rồi. Tiểu Lâm hãy đến phòng khách uống chút trà và ăn hoa quả đi!”
Lâm Như hiểu rõ, bây giờ bất kể thỉnh cầu gì cũng không thể nói ra, bà ấy đã khóa chặt miệng cô rồi, nếu tiếp tục nhờ vả, bà ấy sẽ không những không nhận lời, mà còn coi thường cho mình là kẻ không hiểu lý lẽ, sự việc đã như thế chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy, biết đâu Bí thư Uông nể tình mình đã chăm sóc chu đáo cho vợ ông ấy mà mở cho chồng mình một con đường sống. Nghĩ như vậy, cô khách khí nói: “Cảm ơn chị Quyên Tú, Bí thư làm việc cả ngày đã mệt rồi, hãy để anh ấy nghỉ ngơi, nhà em có việc cũng nên về sớm một chút”. Nói xong cô liền ra khỏi phòng ngủ, khi ra đến phòng khách đã không còn thấy Bí thư ở đó nữa.
Lâm Như nói: “Chị Quyên Tú! Bí thư đâu rồi mà không thấy nữa?”
“Ông ấy đến thư phòng đọc sách rồi”, Quyên Tú đáp.
Lâm Như nhẹ nhàng nói: “Vậy em không đến chào anh ấy nữa, em về đây”.
“Cô ngồi ăn chút hoa quả đã rồi hãy về”, Quyên Tú nói.
“Cảm ơn chị, để cho Bí thư còn làm việc nữa”, Lâm Như nói xong liền đi giày vào, nhanh chóng ra khỏi căn nhà.
Ra khỏi tòa nhà, đến khu vực đại sảnh của tòa nhà này, Lâm Như thở dài một hơi, toàn thân dường như không còn chút ý chí nào. Cô không thể ngờ rằng Vu Quyên Tú lại thông minh lão luyện như thế, lão luyện đến mức ngay cả theo đuôi cô cũng không thể theo kịp, đối diện với bà ấy cô giống như những kẻ thích học thái cực quyền đối diện trước cao thủ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài chứ không thể nhìn rõ thế giới nội tâm. Có khả năng Quyên Tú và Bí thư Uông sớm đã tính đến việc cô sẽ đến nhờ vả nên mới cố ý khóa chặt miệng cô lại, Bí thư Uông cũng cố ý trốn tránh cô. Nếu thực sự như thế, e rằng Hứa Thiếu Phọng gặp đại họa rồi.
Tác giả :
Đường Đạt Thiên