Vợ Quan
Chương 16: Món quà thần bí (5)
Hứa Thiếu Phong nghe thấy điện thoại truyền tới một hồi bíp, mới bỏ máy xuống, trong lòng lúc này mới thấy nhẹ nhõm.
Cứ như thế, sau khi Hứa Thiếu Phong thỉnh cầu ý kiến của Phó Thị trưởng Thành phố Chung Học Văn liền mở cuộc họp Đảng bộ, rất nhanh thông qua đơn từ chức Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng của Trần Nghệ Lâm, sau đó báo cáo lên Ban Thị ủy trong thời gian sớm nhất.
Việc này không giống các việc khác, là tiêu điểm toàn thể nhân dân thành phố quan tâm, cũng là chủ đề nóng khiến giới truyền thông chú ý, Thành ủy cũng không đồng ý kéo dài, muốn nhanh chóng cách chức Trưởng ban của Trần Nghệ Lâm, gần như là trong vòng một ngày, nhật báo Hải Tân, đài truyền hình Hải Tân và các trang mạng lớn đã đăng hàng loạt tin như “sự cố hỏa hoạn chết hai người, Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng bị cách chức”, “Hỏa hoạn thiêu cháy mũ ô sa - Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng bị cách chức”…
Ảnh hưởng của truyền thông thật lợi hại, chỉ trong chốc lát, tin tức đã lan truyền khắp thành phố Hải Tân, những lời bàn tán trên mạng cũng muôn hình muôn vẻ, có người nói xử lý sự việc như thế là tốt, người Trưởng ban như thế nên khai trừ sớm hơn mới phải. Có người lại cho rằng, Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng là người có trách nhiệm, đứng đầu vụ việc này phải là Ban An toàn Phòng cháy Chữa cháy, nếu không có giấy phép an toàn phòng cháy chữa cháy của họ, vũ trường sao có thể hoạt động được, càng không thể gây ra sự cố hỏa hoạn? Ủy ban Nhân dân Thành phố phải dựa vào pháp luật điều tra rõ những điều khuất tất giấu đằng sau vụ hỏa hoạn này. Thậm chí còn có những cư dân mạng nói thêm vào, cách chức thì có là gì? Nên truy cứu trách nhiệm hình sự của ông ấy!
Hứa Thiếu Phong đang xem những mẩu tin tức, thấy có người gõ cửa, liền mời người đó vào. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Chính Tài tay cầm văn kiện đang vội vã bước vào.
Hứa Thiếu Phong tiếp lấy tập văn kiện Vương Chính Tài đưa, vừa nhìn đã thấy đó là tờ thông báo của Ủy ban Nhân dân Thành phố trong cuộc họp khẩn cấp của Ban An toàn Phòng cháy Chữa cháy vào sáng ngày mai, yêu cầu lãnh đạo các Cục phải tham gia. Rồi vội vàng ký tên lên thông báo, đưa lại cho Vương Chính Tài nói: “Sau khi Trần Nghệ Lâm bị bãi chức, cậu có nghe ngóng thấy Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh có phản ứng gì không?”
Vương Chính Tài quay đầu nhìn thấy cửa chưa đóng chặt, liền quay người ra, đóng chặt cửa lại, mới nói: “Bọn họ hình như…”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Cậu ngồi đi, ngồi đi rồi nói”.
Vương Chính Tài vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong vừa nhìn điện thoại hiển thị nói: “Là của Phó Thị trưởng Chung, tôi nhận điện đã”.
Vương Chính Tài đang định đứng lên thì Hứa Thiếu Phong dùng tay ấn xuống, ý muốn bảo anh ta ngồi xuống, tiếp tục nhận điện nói: “Là Phó Thị trưởng Chung đấy à, chào anh! Anh có chỉ thị gì sao?”
Đầu dây bên kia nói: “Thiếu Phong à, sau khi cách chức Trần Nghệ Lâm, quần chúng phản ứng rất nhiều”.
Hứa Thiếu Phong thấy trong lòng hơi lo, hỏi vội: “Phó Thị trưởng Chung, không biết là phản ứng tốt hay là phản ứng xấu?”
Chung Học Văn: “Đương nhiên là phản ứng tốt, điều này ít nhất cũng thể hiện thái độ của chúng ta, đưa ra câu trả lời trước dư luận xã hội. Sự cố lớn như thế này, nếu không truy cứu trách nhiệm của người phụ trách đơn vị có liên quan thì không thể nào nói được, cũng không thể nào đối diện với dư luận được.
Các cậu xử lý công việc rất kịp thời, cũng rất có chừng mực, không tồi chút nào. Ngoài ra, trong công tác khắc phục hậu quả hỏa hoạn thái độ của các cậu cũng rất rõ ràng mạch lạc, tích cực chủ động, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đều rất hài lòng. Thiếu Phong, sự việc này mang lại bài học rất lớn cho chúng ta, hi vọng về sau sẽ không còn bất cứ lỗ hổng nào như thế này nữa, nếu còn xảy ra, e rằng cậu và cả tôi đều không giữ nổi chức vụ”.
Hứa Thiếu Phong vội vàng nói: “Phó Thị trưởng Chung, anh yên tâm, những việc thế này chỉ cần xảy ra một lần là quá lắm rồi, tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai đâu ạ”.
Chung Học Văn nói: “Thế thì tốt, cứ thế đi, có việc liên lạc sau nhé”. Nói xong rồi cúp máy.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy điện thoại truyền tới một hồi bíp, mới bỏ máy xuống, trong lòng lúc này mới thấy nhẹ nhõm. Từ sau khi xảy ra sự cố hỏa hoạn, tâm trạng anh chẳng khi nào bình tĩnh được, chỉ sợ có chỗ nào đó có vấn đề lại ảnh hưởng tới bản thân anh, không ngờ cuộc điện thoại của Chung Học Văn đã làm mối lo lắng trong lòng anh lắng xuống, liền thở phào một cái.
Thấy Vương Chính Tài nhìn mình chằm chằm, Hứa Thiếu Phong liền cười nói: “Lúc nãy Phó Thị trưởng Chung nói, Bí thư tỉnh và đồng chí Chủ tịch tỉnh rất hài lòng với những gì chúng ta đã làm trong công tác khắc phục hậu quả hỏa hoạn, Chủ tịch tỉnh cũng rất tán đồng với việc cách chức Trần Nghệ Lâm. Như thế là tốt! Chỉ cần lãnh đạo hài lòng là được. Xem chừng, nước cờ này chúng ta đi đúng rồi. Chính Tài à, làm rất tốt, không tồi chút nào, chủ ý mà cậu đưa ra rất hay, việc của Trần Nghệ Lâm cậu cũng làm rất tốt, tôi đã tính sẵn, đợi qua cửa ải này, tôi sẽ gặp lãnh đạo cấp trên, cậu sẽ được tới nơi cậu nên tới, tranh thủ lúc điều chỉnh tổ chức lần sau kiếm lấy vị trí tốt hơn, lấp vào vị trí Phó Cục trưởng đang thiếu, tôi cũng coi như là có lời nói với cậu”.
Vương Chính Tài nghe vậy, hai mắt lộ rõ ánh sáng như thiêu cháy người. Đợi Hứa Thiếu Phong nói xong, liền cảm kích nói: “Cảm ơn sự cất nhắc đề bạt của anh, Vương Chính Tài tôi đời này kiếp này cảm ơn vô cùng, mãi mãi không bao giờ quên đại ân đại đức của anh”.
Hứa Thiếu Phong liền vỗ tay nói: “Đừng, Chính Tài! Cậu đừng nói như thế. Nói thực, tôi sở dĩ nghĩ cách đề bạt cậu, chủ yếu là nhìn thấy rõ nhân phẩm và tài năng của cậu. Tình hình của Cục giờ cậu cũng thấy đấy, có người sợ thiên hạ đại loạn, nhân cơ hội này mà bon chen vào. Cho nên, Chính Tài à, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng sẽ vượt qua được hoạn nạn”.
Vương Chính Tài nói: “Anh Hứa, anh yên tâm đi, cho dù bất cứ lúc nào, cho dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ luôn đứng về phía anh không rời bỏ anh, lòng luôn nghĩ về một hướng, sức cùng chảy về một nơi, tôi không tin là anh ta có bản lĩnh lớn?”
Hứa Thiếu Phong gật gật đầu nói: “Đúng thế, cái này tôi tin. Nếu tôi không tin cậu, còn có thể tin được ai?” Hứa Thiếu Phong tự hiểu ý của Vương Chính Tài nói “anh ta” là ám chỉ Trương Minh Hoa.
Qua sự cố hỏa hoạn này, Hứa Thiếu Phong cảm thấy Trương Minh Hoa có chút bất thường, lúc đầu bảo muốn bãi chức vụ của Trần Nghệ Lâm, sau đó lại quay đầu 180 độ, đột nhiên chấp thuận khiến người ta cảm thấy bực mình, đúng là thật không rõ trong bình hồ lô của anh ta chứa thuốc gì.
Nghĩ thế, đột nhiên nhớ ra chuyện Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh nói lúc nãy, liền hỏi Vương Chính Tài: “Lúc nãy cậu nói Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh đối với việc cách chức Trần Nghệ Lâm hình như làm sao vậy?”
Vương Chính Tài nói: “Tôi biết được từ người bạn cũ, hình như họ có phản ứng rất tốt, cho rằng thái độ của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đối với sự việc này là vô cùng tích cực, xử lý người có trách nhiệm trong các cơ quan có liên quan, công tác khắc phục hậu quả cũng làm rất tốt, cũng coi như là có câu trả lời đối với quần chúng, sự việc đến đây nên kết thúc”.
Hứa Thiếu Phong thở phào một cái nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt”.
Cứ như thế, sau khi Hứa Thiếu Phong thỉnh cầu ý kiến của Phó Thị trưởng Thành phố Chung Học Văn liền mở cuộc họp Đảng bộ, rất nhanh thông qua đơn từ chức Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng của Trần Nghệ Lâm, sau đó báo cáo lên Ban Thị ủy trong thời gian sớm nhất.
Việc này không giống các việc khác, là tiêu điểm toàn thể nhân dân thành phố quan tâm, cũng là chủ đề nóng khiến giới truyền thông chú ý, Thành ủy cũng không đồng ý kéo dài, muốn nhanh chóng cách chức Trưởng ban của Trần Nghệ Lâm, gần như là trong vòng một ngày, nhật báo Hải Tân, đài truyền hình Hải Tân và các trang mạng lớn đã đăng hàng loạt tin như “sự cố hỏa hoạn chết hai người, Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng bị cách chức”, “Hỏa hoạn thiêu cháy mũ ô sa - Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng bị cách chức”…
Ảnh hưởng của truyền thông thật lợi hại, chỉ trong chốc lát, tin tức đã lan truyền khắp thành phố Hải Tân, những lời bàn tán trên mạng cũng muôn hình muôn vẻ, có người nói xử lý sự việc như thế là tốt, người Trưởng ban như thế nên khai trừ sớm hơn mới phải. Có người lại cho rằng, Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng là người có trách nhiệm, đứng đầu vụ việc này phải là Ban An toàn Phòng cháy Chữa cháy, nếu không có giấy phép an toàn phòng cháy chữa cháy của họ, vũ trường sao có thể hoạt động được, càng không thể gây ra sự cố hỏa hoạn? Ủy ban Nhân dân Thành phố phải dựa vào pháp luật điều tra rõ những điều khuất tất giấu đằng sau vụ hỏa hoạn này. Thậm chí còn có những cư dân mạng nói thêm vào, cách chức thì có là gì? Nên truy cứu trách nhiệm hình sự của ông ấy!
Hứa Thiếu Phong đang xem những mẩu tin tức, thấy có người gõ cửa, liền mời người đó vào. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Chính Tài tay cầm văn kiện đang vội vã bước vào.
Hứa Thiếu Phong tiếp lấy tập văn kiện Vương Chính Tài đưa, vừa nhìn đã thấy đó là tờ thông báo của Ủy ban Nhân dân Thành phố trong cuộc họp khẩn cấp của Ban An toàn Phòng cháy Chữa cháy vào sáng ngày mai, yêu cầu lãnh đạo các Cục phải tham gia. Rồi vội vàng ký tên lên thông báo, đưa lại cho Vương Chính Tài nói: “Sau khi Trần Nghệ Lâm bị bãi chức, cậu có nghe ngóng thấy Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh có phản ứng gì không?”
Vương Chính Tài quay đầu nhìn thấy cửa chưa đóng chặt, liền quay người ra, đóng chặt cửa lại, mới nói: “Bọn họ hình như…”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Cậu ngồi đi, ngồi đi rồi nói”.
Vương Chính Tài vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong vừa nhìn điện thoại hiển thị nói: “Là của Phó Thị trưởng Chung, tôi nhận điện đã”.
Vương Chính Tài đang định đứng lên thì Hứa Thiếu Phong dùng tay ấn xuống, ý muốn bảo anh ta ngồi xuống, tiếp tục nhận điện nói: “Là Phó Thị trưởng Chung đấy à, chào anh! Anh có chỉ thị gì sao?”
Đầu dây bên kia nói: “Thiếu Phong à, sau khi cách chức Trần Nghệ Lâm, quần chúng phản ứng rất nhiều”.
Hứa Thiếu Phong thấy trong lòng hơi lo, hỏi vội: “Phó Thị trưởng Chung, không biết là phản ứng tốt hay là phản ứng xấu?”
Chung Học Văn: “Đương nhiên là phản ứng tốt, điều này ít nhất cũng thể hiện thái độ của chúng ta, đưa ra câu trả lời trước dư luận xã hội. Sự cố lớn như thế này, nếu không truy cứu trách nhiệm của người phụ trách đơn vị có liên quan thì không thể nào nói được, cũng không thể nào đối diện với dư luận được.
Các cậu xử lý công việc rất kịp thời, cũng rất có chừng mực, không tồi chút nào. Ngoài ra, trong công tác khắc phục hậu quả hỏa hoạn thái độ của các cậu cũng rất rõ ràng mạch lạc, tích cực chủ động, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đều rất hài lòng. Thiếu Phong, sự việc này mang lại bài học rất lớn cho chúng ta, hi vọng về sau sẽ không còn bất cứ lỗ hổng nào như thế này nữa, nếu còn xảy ra, e rằng cậu và cả tôi đều không giữ nổi chức vụ”.
Hứa Thiếu Phong vội vàng nói: “Phó Thị trưởng Chung, anh yên tâm, những việc thế này chỉ cần xảy ra một lần là quá lắm rồi, tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai đâu ạ”.
Chung Học Văn nói: “Thế thì tốt, cứ thế đi, có việc liên lạc sau nhé”. Nói xong rồi cúp máy.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy điện thoại truyền tới một hồi bíp, mới bỏ máy xuống, trong lòng lúc này mới thấy nhẹ nhõm. Từ sau khi xảy ra sự cố hỏa hoạn, tâm trạng anh chẳng khi nào bình tĩnh được, chỉ sợ có chỗ nào đó có vấn đề lại ảnh hưởng tới bản thân anh, không ngờ cuộc điện thoại của Chung Học Văn đã làm mối lo lắng trong lòng anh lắng xuống, liền thở phào một cái.
Thấy Vương Chính Tài nhìn mình chằm chằm, Hứa Thiếu Phong liền cười nói: “Lúc nãy Phó Thị trưởng Chung nói, Bí thư tỉnh và đồng chí Chủ tịch tỉnh rất hài lòng với những gì chúng ta đã làm trong công tác khắc phục hậu quả hỏa hoạn, Chủ tịch tỉnh cũng rất tán đồng với việc cách chức Trần Nghệ Lâm. Như thế là tốt! Chỉ cần lãnh đạo hài lòng là được. Xem chừng, nước cờ này chúng ta đi đúng rồi. Chính Tài à, làm rất tốt, không tồi chút nào, chủ ý mà cậu đưa ra rất hay, việc của Trần Nghệ Lâm cậu cũng làm rất tốt, tôi đã tính sẵn, đợi qua cửa ải này, tôi sẽ gặp lãnh đạo cấp trên, cậu sẽ được tới nơi cậu nên tới, tranh thủ lúc điều chỉnh tổ chức lần sau kiếm lấy vị trí tốt hơn, lấp vào vị trí Phó Cục trưởng đang thiếu, tôi cũng coi như là có lời nói với cậu”.
Vương Chính Tài nghe vậy, hai mắt lộ rõ ánh sáng như thiêu cháy người. Đợi Hứa Thiếu Phong nói xong, liền cảm kích nói: “Cảm ơn sự cất nhắc đề bạt của anh, Vương Chính Tài tôi đời này kiếp này cảm ơn vô cùng, mãi mãi không bao giờ quên đại ân đại đức của anh”.
Hứa Thiếu Phong liền vỗ tay nói: “Đừng, Chính Tài! Cậu đừng nói như thế. Nói thực, tôi sở dĩ nghĩ cách đề bạt cậu, chủ yếu là nhìn thấy rõ nhân phẩm và tài năng của cậu. Tình hình của Cục giờ cậu cũng thấy đấy, có người sợ thiên hạ đại loạn, nhân cơ hội này mà bon chen vào. Cho nên, Chính Tài à, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng sẽ vượt qua được hoạn nạn”.
Vương Chính Tài nói: “Anh Hứa, anh yên tâm đi, cho dù bất cứ lúc nào, cho dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ luôn đứng về phía anh không rời bỏ anh, lòng luôn nghĩ về một hướng, sức cùng chảy về một nơi, tôi không tin là anh ta có bản lĩnh lớn?”
Hứa Thiếu Phong gật gật đầu nói: “Đúng thế, cái này tôi tin. Nếu tôi không tin cậu, còn có thể tin được ai?” Hứa Thiếu Phong tự hiểu ý của Vương Chính Tài nói “anh ta” là ám chỉ Trương Minh Hoa.
Qua sự cố hỏa hoạn này, Hứa Thiếu Phong cảm thấy Trương Minh Hoa có chút bất thường, lúc đầu bảo muốn bãi chức vụ của Trần Nghệ Lâm, sau đó lại quay đầu 180 độ, đột nhiên chấp thuận khiến người ta cảm thấy bực mình, đúng là thật không rõ trong bình hồ lô của anh ta chứa thuốc gì.
Nghĩ thế, đột nhiên nhớ ra chuyện Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh nói lúc nãy, liền hỏi Vương Chính Tài: “Lúc nãy cậu nói Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh đối với việc cách chức Trần Nghệ Lâm hình như làm sao vậy?”
Vương Chính Tài nói: “Tôi biết được từ người bạn cũ, hình như họ có phản ứng rất tốt, cho rằng thái độ của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đối với sự việc này là vô cùng tích cực, xử lý người có trách nhiệm trong các cơ quan có liên quan, công tác khắc phục hậu quả cũng làm rất tốt, cũng coi như là có câu trả lời đối với quần chúng, sự việc đến đây nên kết thúc”.
Hứa Thiếu Phong thở phào một cái nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt”.
Tác giả :
Đường Đạt Thiên