Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
Chương 148: Trộm đến
Editor: demcodon
Trương Hồng Hoa tưởng tượng đến tiền vốn dĩ thuộc về bà bị Sở Từ cướp đi trong lòng dường như nhỏ máu, cả người vặn vẹo đau đớn.
Cuộc hôn nhân của Từ Nhị cũng chỉ kéo dài một tháng. Nhưng vì chuyện của nó, người làm mẹ là bà xác thực bận rộn hơn nửa năm. Từ đầu năm, bà bắt đầu hỏi thăm những gia đình muốn chọn con rể, tiếp theo lại chọn lựa, cố gắng thương lượng tiền lễ hỏi với đối phương, thật vất vả đạt tới trình độ mình hài lòng lại không nghĩ rằng thằng hai cũng dám tự sát, trực tiếp bị hủy tất cả kế hoạch của bà.
20 đồng... tưởng tượng đến lúc đó nóng lòng bỏ Từ Nhị nửa chết nửa sống mà lấy tiền, trong lòng bà thật mắc nghẹn. Ngoài ra sau đó lại đưa qua chăn bông trị giá hơn 200 đồng.
Trương Hồng Hoa tính toán như vậy càng ngày khó chịu, cả buổi tối cũng không yên tĩnh, không ngừng dong dài ở trước mặt ba Từ. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã vội vàng đi về phía từ đường.
Chỉ là vừa đến từ đường lại phát hiện cửa nhà Sở Từ đã bị người chặn.
"Đây là chuyện gì vậy?" Trương Hồng Hoa tò mò hỏi.
Bà chuẩn bị nói chuyện lễ hỏi này với người khác nhưng còn chưa nói đâu. Tại sao hiện tại mọi người lại bắt đầu đến vô giúp vui vậy?
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ còm ôm đứa con hùng hổ nói: "Mọi người chúng tôi vốn dĩ cho rằng Sở Từ học tốt, ai biết nó lại càng ngày càng vô liêm sỉ! Buổi tối hôm qua nó lại thừa dịp chúng tôi ở ngoài ruộng đốt rơm vào cửa nhà cạy khóa trộm không đồ!"
Trương Hồng Hoa vừa nghe hoảng sợ: "Trộm... trộm bao nhiêu?"
"Nhà người khác tôi không biết, nhưng nhà tôi mất hơn 100 đồng, tiền này chính là tất cả tiền tiết kiệm được. Hiện tại khen ngược, vô cớ lại mất! Mùa đông này còn không biết làm sao vượt qua nó đây!" Người phụ nữ trẻ tuổi vừa khóc vừa nói.
Trương Hồng Hoa sợ hãi không thôi, mà lúc này lại có người nhìn thấy bà lập tức hỏi: "Thím Hồng Hoa, Sở Từ là con dâu thím phải không? Nó ăn trộm đồ vậy thím phải phụ trách, không thể làm cho chúng tôi không công chịu tổn thất này!"
"Dựa vào cái gì?" Trương Hồng Hoa gần như nhảy dựng lên, vội vàng nói tiếp: "Những thứ này cũng không phải tôi trộm! Hơn nữa, hôm qua thằng cả nhà tôi đã dẫn thằng hai về, bọn họ đã ly dị. Sau này nhà chúng tôi không có một chút quan hệ với Sở Từ, không tin mày đi hỏi thằng hai đi!"
Người nọ cũng nghe được chút tin đồn, vừa rồi cũng bất quá chỉ là hỏi thử một câu. Hiện tại có được đáp án cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Mới sáng sớm Sở Từ không ở nhà có phải lấy tiền chúng tôi chạy hay không?" Có thôn dân bắt đầu bất an.
Tối hôm qua mọi người đều bận rộn nhiều việc, gần như mỗi người đều ở ngoài ruộng đốt rơm, ánh lửa chiếu nửa bầu trời đỏ bừng. Hôm nay trong không khí còn tràn ngập mùi khói.
Mà khi đó mọi người làm việc xong trở về đã nửa đêm. Bởi vì vừa buồn ngủ vừa mệt, cho nên có người ngã đầu đã ngủ cũng không chú ý tình huống trong nhà. Chỉ có 2-3 gia đình phát hiện trong nhà mất tiền. Nhưng số lượng không tính quá nhiều còn tưởng rằng con không hiểu chuyện lấy trộm. Ngủ một đêm thẳng đến hừng đông ngày hôm sau phát hiện hàng xóm đều mặt ủ mày cau. Mọi người lúc này mới biết hóa ra có rất nhiều gia đình bị ăn trộm, cẩn thận nghĩ lại hẳn là thừa dịp mọi người đi ra ruộng đốt rơm.
Có thể làm ra chuyện này không nhiều lắm, mà dang tiếng trộm cắp vang dội cũng chính là Sở Từ. Cho nên tất cả mọi người đều tìm tới cửa.
Muốn nói những người này tổn thất ngược lại cũng không phải rất lớn, nhiều nhất chính là người phụ nữ vừa rồi mới nói chuyện mất hơn 100. Những gia đình khác phần lớn chỉ mất mấy chục đồng, thậm chí mấy đồng. Nhưng mặc dù 1 đồng đối với một gia đình cũng cực kỳ quan trọng, tự nhiên không thể đơn giản xong việc như vậy.
Trương Hồng Hoa tưởng tượng đến tiền vốn dĩ thuộc về bà bị Sở Từ cướp đi trong lòng dường như nhỏ máu, cả người vặn vẹo đau đớn.
Cuộc hôn nhân của Từ Nhị cũng chỉ kéo dài một tháng. Nhưng vì chuyện của nó, người làm mẹ là bà xác thực bận rộn hơn nửa năm. Từ đầu năm, bà bắt đầu hỏi thăm những gia đình muốn chọn con rể, tiếp theo lại chọn lựa, cố gắng thương lượng tiền lễ hỏi với đối phương, thật vất vả đạt tới trình độ mình hài lòng lại không nghĩ rằng thằng hai cũng dám tự sát, trực tiếp bị hủy tất cả kế hoạch của bà.
20 đồng... tưởng tượng đến lúc đó nóng lòng bỏ Từ Nhị nửa chết nửa sống mà lấy tiền, trong lòng bà thật mắc nghẹn. Ngoài ra sau đó lại đưa qua chăn bông trị giá hơn 200 đồng.
Trương Hồng Hoa tính toán như vậy càng ngày khó chịu, cả buổi tối cũng không yên tĩnh, không ngừng dong dài ở trước mặt ba Từ. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã vội vàng đi về phía từ đường.
Chỉ là vừa đến từ đường lại phát hiện cửa nhà Sở Từ đã bị người chặn.
"Đây là chuyện gì vậy?" Trương Hồng Hoa tò mò hỏi.
Bà chuẩn bị nói chuyện lễ hỏi này với người khác nhưng còn chưa nói đâu. Tại sao hiện tại mọi người lại bắt đầu đến vô giúp vui vậy?
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ còm ôm đứa con hùng hổ nói: "Mọi người chúng tôi vốn dĩ cho rằng Sở Từ học tốt, ai biết nó lại càng ngày càng vô liêm sỉ! Buổi tối hôm qua nó lại thừa dịp chúng tôi ở ngoài ruộng đốt rơm vào cửa nhà cạy khóa trộm không đồ!"
Trương Hồng Hoa vừa nghe hoảng sợ: "Trộm... trộm bao nhiêu?"
"Nhà người khác tôi không biết, nhưng nhà tôi mất hơn 100 đồng, tiền này chính là tất cả tiền tiết kiệm được. Hiện tại khen ngược, vô cớ lại mất! Mùa đông này còn không biết làm sao vượt qua nó đây!" Người phụ nữ trẻ tuổi vừa khóc vừa nói.
Trương Hồng Hoa sợ hãi không thôi, mà lúc này lại có người nhìn thấy bà lập tức hỏi: "Thím Hồng Hoa, Sở Từ là con dâu thím phải không? Nó ăn trộm đồ vậy thím phải phụ trách, không thể làm cho chúng tôi không công chịu tổn thất này!"
"Dựa vào cái gì?" Trương Hồng Hoa gần như nhảy dựng lên, vội vàng nói tiếp: "Những thứ này cũng không phải tôi trộm! Hơn nữa, hôm qua thằng cả nhà tôi đã dẫn thằng hai về, bọn họ đã ly dị. Sau này nhà chúng tôi không có một chút quan hệ với Sở Từ, không tin mày đi hỏi thằng hai đi!"
Người nọ cũng nghe được chút tin đồn, vừa rồi cũng bất quá chỉ là hỏi thử một câu. Hiện tại có được đáp án cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Mới sáng sớm Sở Từ không ở nhà có phải lấy tiền chúng tôi chạy hay không?" Có thôn dân bắt đầu bất an.
Tối hôm qua mọi người đều bận rộn nhiều việc, gần như mỗi người đều ở ngoài ruộng đốt rơm, ánh lửa chiếu nửa bầu trời đỏ bừng. Hôm nay trong không khí còn tràn ngập mùi khói.
Mà khi đó mọi người làm việc xong trở về đã nửa đêm. Bởi vì vừa buồn ngủ vừa mệt, cho nên có người ngã đầu đã ngủ cũng không chú ý tình huống trong nhà. Chỉ có 2-3 gia đình phát hiện trong nhà mất tiền. Nhưng số lượng không tính quá nhiều còn tưởng rằng con không hiểu chuyện lấy trộm. Ngủ một đêm thẳng đến hừng đông ngày hôm sau phát hiện hàng xóm đều mặt ủ mày cau. Mọi người lúc này mới biết hóa ra có rất nhiều gia đình bị ăn trộm, cẩn thận nghĩ lại hẳn là thừa dịp mọi người đi ra ruộng đốt rơm.
Có thể làm ra chuyện này không nhiều lắm, mà dang tiếng trộm cắp vang dội cũng chính là Sở Từ. Cho nên tất cả mọi người đều tìm tới cửa.
Muốn nói những người này tổn thất ngược lại cũng không phải rất lớn, nhiều nhất chính là người phụ nữ vừa rồi mới nói chuyện mất hơn 100. Những gia đình khác phần lớn chỉ mất mấy chục đồng, thậm chí mấy đồng. Nhưng mặc dù 1 đồng đối với một gia đình cũng cực kỳ quan trọng, tự nhiên không thể đơn giản xong việc như vậy.
Tác giả :
Niên Tiểu Hoa