Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Chương 66: Hôn lễ
“Chị, chị hai, chị…..như vậy làm sao mặc áo cưới?”
Mười giờ đúng, cửa phòng bị đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, sau khi Lăng Tuyết nhìn thấy anh hai nhà mình mặt lạnh đi ra khỏi phòng, cười híp mắt đi vào. Thế nhưng khi cô vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lam Duê vào lúc này, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Trên xương quai xanh và bả vai có nhiều dấu vết như vậy, phải che giấu như thế nào đây? Cho dù cô có là thợ trang điểm cao cấp thế giới cũng không biết phải giải quyết ra sao? Anh hai đang tính thử thách trình độ hóa trang của cô ư?
Em gái thứ sáu của Lăng Ngạo, Lăng Lan cũng giương vẻ mặt đưa đám, cô là nhà tạo kiểu tóc, điểm mấu chốt là, như thế này thì tạo kiểu gì?
Gương mặt Lam Duê không chút biểu cảm đứng trước gương, nhìn chằm chằm người ở bên trong, những chấm đỏ phơi bày lộ liễu ra trên cơ thể. Hít một hơi thật sâu, đè xuống sự cuồng nộ trong lòng.
Đáng chết! Đáng chết! Lăng Ngạo đáng chết!
Đã sớm bảo anh đừng để lại dấu vết trên người của cô rõ ràng như vậy, thế nhưng anh không nghe.
Đối mặt với hai cô em chồng đang ở sau lưng giúp cô trang điểm và làm tóc, Lam Duê nhếch khóe môi, nói: “Không sao, các em yên tâm, chị tự có biện pháp!”
"Cốc cốc cốc!"
Sau ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm rãi, cửa phòng đang đóng chặt từ từ mở ra.
"Lam chủ!"
Vân Trạch cúi thấp đầu đứng ở trước mặt cô, đối diện với Lam Duê trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, vẻ dửng dưng bao trùm nơi đáy mắt của anh, nụ cười nhu hòa vẫn thường trực trên khóe miệng.
"Lăng Tuyết, Lăng Lan, đây là Vân Trạch, chị nghĩ, chút chuyện này, giao cho Vân Trạch là được!"
Hai cô gái ngoại trừ gật đầu, thật sự là không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào vào lúc này. Nếu bọn họ nhớ không lầm, bên cạnh Lam Duê có tứ đại hộ pháp, là những cánh tay đắc lực của cô, và tên của bốn người đều được bắt đầu bằng chữ ‘Vân.’ Mà trong số đó, Vân Trạch là người thường xuyên đi theo bên cạnh Lam Duê nhất, rất ít khi rời khỏi cô.
Chẳng lẽ cái anh Vân Trạch kia còn có thể làm được việc này?
"Dạ, Vân Trạch hiểu!"
Ngón tay thon dài vươn ra, sau một cái búng tay, đã có người nhanh chóng đem mấy thứ được chuẩn bị sẵn đi lên.
Dưới tình huống hai chị em kia trợn mắt há mồm, Vân Trạch chỉ tốn chừng mười phút, cẩn thận che đi những dấu đỏ trên người Lam Duê. Song, cũng không cần hai chị em họ ra tay, anh liền bắt đầu trang điểm giúp cô.
"Chị hai......" Lăng Tuyết ấp úng lên tiếng, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ một chân trên đất vì chị hai. Cô chợt phát hiện, người đàn ông anh tuấn này không giống với những người đàn ông bình thường khác, mặc dù đang cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cách xa ngàn dặm.
Phần mặt bên phải đã được dặm phấn đều, Lam Duê cười tủm tỉm nói: "Lăng Tuyết, từ nhỏ, những chuyện của chị đều do một tay Vân Trạch xử lý, có thể là theo thói quen, ngược lại quên mất! Nhưng mà, nói thế nào thì các em cũng đến đây để tham dự hôn lễ của anh hai, nếu như chị lại đi sai bảo các em, hình như hơi vô lý!”
"Lam chủ, chúng ta chuẩn bị thay nhẫn mới!”
Chiếc nhẫn nằm trên ngón út bàn tay phải của Lam Duê là một thiết bị cảm ứng kiêm truyền tin do nhà họ Lam đặc biệt chế tạo ra, mặc dù chưa từng hư, nhưng theo thông lệ, cứ mỗi năm Lam Duê sẽ thay đổi nó một lần. Mà chiếc nhẫn mới này, vốn là nên thay vào ngày mùng 1 tháng 1, không nghĩ tới lại bị trì hoãn đến bây giờ.
Đôi hàng mi cong dài khẽ rũ xuống, nhìn chiếc nhẫn theo mình suốt một năm qua được gỡ ra, Lam Duê thản nhiên nói: “Từ khi đeo vật này vào đến giờ, no đã giúp ích cho tôi rất nhiều!”
“Vật này vốn được chế tạo riêng cho Lam chủ!”
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, Lam Duê đã chuẩn bị tất cả xong xuôi. Một lần nữa hai chị em nhà họ Lăng phải há to miệng, ai tới nói cho bọn họ biết đi, trên Trái Đất này thực sự tồn tại một người đàn ông toàn năng như vậy sao?
Đối với người đàn ông tên Vân Trạch ấy, người luôn đặt mắt cao hơn đầu như Lăng Tuyết, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác quan tâm.
***
So với cô dâu, lễ phục của chú rể đơn giản hơn nhiều, chỉ cần thay đổi quần áo trên người, cũng không cần trang điểm chi hết, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Thời điểm Lăng Ngạo xuất hiện trước mặt mọi người trong trang phục chú rể, tất cả bọn họ theo bản năng ngừng thở.
Đường cong trên gương mặt sắc lạnh như đao, đôi mắt đen nhánh nhuốm màu băng đá, khí chất ngạo nghễ, mái tóc màu nâu hạt dẻ phiêu dật dưới ánh mặt trời làm say lòng người.
Mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng túm tụm chung một chỗ, châu đầu ghé tai, thảo luận về cậu con rể mới này.
Còn những vị khách mời kia, đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, thấy dáng vẻ này của Lăng Ngạo liền ngẩn người. Qủa không hổ danh là thủ lĩnh của nhà họ Lăng, mỗi cử chỉ, động tác đều khiến người ta cảm thấy như có một áp lực vô hình, không gì sánh kịp.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như Lăng thủ lĩnh, vào ngay lúc này đây lại không thể kìm nén được nụ cười khẽ nơi khóe môi, đáy mắt nồng đượm tình cảm dịu dàng trước nay chưa từng thấy qua.
Rất rõ ràng, xem ra Lăng thủ lĩnh mong chờ hôn lễ ngày hôm nay đã lâu.
"Cũng chỉ có người phụ nữ như Lam đương gia mới có thể xứng đôi với Lăng thủ lĩnh rồi!”
"Còn tôi, ban đầu nhận được tấm thiệp mời này, anh có biết tôi kinh hãi thế nào không! Tôi chưa từng nghĩ đến hai vị ấy có thể làm thành một đôi.”
"Ai nói không thể? Hai người kia đấu đá nhau đã bao nhiêu năm? Chưa đến năm năm thì cũng hết bốn năm rồi chứ ít gì? Đấu đi đấu lại thế nào, ngược lại trở thành người một nhà?”
"Khoan hãy nói, cũng chỉ có hai người kia mới có khả năng kìm hãm đối phương. Chỉ là, cứ cái đà này, e rằng không ai có thể vượt qua được thế lực của hai nhà Lam Lăng rồi!”
......
Đối với trận bàn luận bên dưới, không phải là Lăng Ngạo không nghe thấy, chỉ là không màng đến thôi. Hôm nay tâm tình của anh không tệ, thế nên cũng không đi so đo với mấy người đang tranh cãi ầm ỹ kia làm gì.
Trải qua một thời gian dài như vậy, cuối cùng cô cũng chính thức thuộc về một mình anh.
Từ chút hứng thú thưở ban sơ, cho đến bây giờ là yêu, Lăng Ngạo phát hiện, thật ra thì chỉ mới qua có mấy tháng, một phần là do anh nhận định ra tình cảm của mình, cứ thế mà tiếp diễn. Người con gái anh cho rằng suốt cuộc đời này cũng chỉ có một, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể trở thành vợ mình. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là chồng của cô, bọn họ chỉ thuộc về một mình đối phương.
Nhưng nụ cười ấy chỉ có thể duy trì đến thời điểm trước khi Lam Duê xuất hiện, khi cô vừa hiện ra trong tầm mắt của anh, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Chiếc váy cưới hở vai màu trắng tuyền khảm kim cương làm lộ ra đôi bờ vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo. Quan trọng nhất chính là, những vết hôn mà anh cố tình in dấu trên người cô, một cái cũng không còn. (QA: ~ tèn ten~LN ngẩn tò re rồi anh ơi….~)
Híp đôi mắt nguy hiểm, kỹ thuật trang điểm của Lăng Tuyết và Lăng Lan đạt đến trình độ cao siêu như vậy từ bao giờ hả?
Tuy nhiên anh cũng không thể không thừa nhận, Lam Duê thế này, xinh đẹp đến chói mắt người ta, khiến bọn họ nhìn không rời mắt.
Chú ý tới ánh mắt say đắm chung quanh, làn môi mỏng mân thành một đường thẳng, nhấc chân đi nghênh đón. Lúc lướt qua bên người hai chị em Lăng Tuyết, Lăng Lan, đáy mắt thoáng qua một tia tăm tối.
Lăng Tuyết không phải người mù, dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt dọa người ấy, chỉ biết cứng cổ, không dám nhúc nhích.
Anh ba nhà họ Lăng, Lăng Kỳ lại gần, nhỏ giọng nói: "Lăng Tuyết, em làm gì chọc đến anh hai hay sao?”
"Liên quan gì đến em? Nếu mà muốn nói đến chuyện này, vậy đi tìm chị hai đi được không?”
Là chị hai giấu đi hết mấy trái ‘dâu tây’ anh hai vừa gieo xuống, thật sự không liên quan đến cô mà. Hiện tại, Lăng Tuyết và Lăng Lan quả thật khóc không ra nước mắt, sao lại thành ra làm ơn mắc oán thế này? Sớm biết vậy thì đã không phông trương làm gì, xem ra là chọc phải anh hai rồi, thật là quá xui xẻo.
"Chị hai thật sự rất đẹp, aizzz, em còn không kịp chụp ảnh chung với chị ấy!” Lăng Tâm nghiêng đầu ngước nhìn hai người ở cách đó không xa, ánh mắt lấp lánh màu hồng, gương mặt đỏ ửng ngắm nhìn say sưa: “Đem hình của em với chị hai cho mấy đứa bạn học xem, đảm bảo hâm mộ chết bọn họ, hừ!”
Anh năm nhà họ Lăng, Lăng Hoàng cười lạnh nhìn Lăng Tâm háo sắc đang đứng bên cạnh: “Nếu như em muốn anh hai móc đôi mắt dung tục của em ra, vậy thì cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đi!”
Lăng Tâm bất mãn mân mê đôi môi đỏ mọng: "Cái gì chứ, anh năm, em chỉ xem một chút thôi mà? Anh thật là đáng ghét!” Mặc dù bất mãn, thế nhưng con bé vẫn phải ngậm ngùi thu lại ánh mắt lưu luyến của mình, anh hai là người tuyệt đối không thể chọc nổi.
"Ba đem con gái của mình giao cho con, Lăng Ngạo, chăm sóc cho nó thật tốt, con bé thật sự không biết tự chăm sóc cho mình!”
Giờ khắc này, Lam Thành lại cảm thấy có chút đau lòng, con bé gánh vác hết thảy trách nhiệm của những người trong nhà, nhà họ Lam hưng thịnh phồn vinh, tất cả đều giao cho một tay con bé quản lý. Đôi khi ông thực sự lo lắng, không biết con bé ở ngoài một mình liệu có xảy ra nguy hiểm gì không, mà bây giờ cuối cùng cũng có người tình nguyện đứng bên cạnh chăm sóc cho nó, khiến ông không khỏi cảm thấy mừng vui trong lòng.
"Ba, con đã biết!"
Bốn chữ đại biểu cho quyết tâm của Lăng Ngạo, vợ của anh, anh nhất định bảo vệ đến cùng!
Lam Duê mím môi cười khẽ, trên gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ, lúc này nụ cười cũng không còn giả dối khách sáo như trước nữa, mà thay vào đó là nụ cười chân chính từ tận đáy lòng, rạng rỡ lóa mắt.
Thân hình cao lớn hơi cúi xuống, Lăng Ngạo thì thầm bên tai cô: “Lam Duê, ai cho em ăn mặc như thế này?"
Lam Duê vô tội chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ kết hôn mặc áo cưới là sai sao?"
"Lam Duê!" Âm thanh trầm thấp hàm chứa sự cảnh cáo, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai nhạy cảm khiến Lam Duê hơi mất tự nhiên rụt rụt cổ.
Lam Duê oán thầm, dường như ông chồng này có chút bá đạo qua đầu thì phải!
Trước mắt bao người, cả hai vừa đi về phía cha xứ, vừa thấp giọng cắn lỗ tai, đại khái cũng chỉ có hai người bọn họ mới không để ý đến chuyện này mà thôi.
Ngay trước mặt toàn bộ khách mời, hai người vừa mới trao nhau nhẫn cưới, bất chợt nghe thấy giọng nói ma mị quen thuộc truyền đến từ ngưỡng cửa giáo đường.
"Hôn lễ long trọng như thế, nếu như thiếu đi tôi, chẳng phải là có hơi đơn điệu rồi sao?”
Ngay trước mặt toàn bộ khách mời, hai người vừa mới trao nhau nhẫn cưới, bất chợt nghe thấy giọng nói ma mị quen thuộc truyền đến từ ngưỡng cửa giáo đường.
"Hôn lễ long trọng như thế, nếu như thiếu đi tôi, chẳng phải là có hơi đơn điệu rồi sao?”
Nathan Andrew!
Mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh lục, cách ăn mặc hiển hiện rõ rệt như vậy, phần lớn mọi người có thể nhận ra là ai.
Giờ khắc này, sắc mặt của tất cả các vị khách mời ở đây đều biến hóa tựa như một chiếc tấm điều sắc (tấm để họa sĩ pha màu). Tam phương thế lực hội tụ, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy đấy. Không nghĩ tới lần này chỉ đi một chuyến đến Hawaii, chẳng những gặp được Lam Duê và Lăng Ngạo, lại còn có thể thấy được Nathan Andrew, thật sự làm cho người ta rất…….vui mừng!
Sắc mặt của cả người nhà họ Lam và người nhà họ Lăng đều có chút khó coi, người nọ đi vào bằng cách nào?
Lăng Ngạo cùng Lam Duê đứng sóng vai, im lặng nhìn chăm chú vào người đến ngày càng gần.
Andrew đi tới trước mặt của Lam Duê, nhẹ nắm lấy tay cô, đang muốn ấn xuống một nụ hôn lên mu bàn tay, lập tức bị người khác gạt ra.
Tươi cười nhìn người đàn ông bên cạnh Lam Duê, đối với động tác vừa rồi Andrew cũng không giận, chỉ nói: “Lăng thủ lĩnh cần gì phải khẩn trương như vậy? Tôi cũng chỉ làm theo phép tắc xã giao thông thường mà thôi!”
"Hôm nay Lam đương gia xinh đẹp khiến mọi người mờ mắt!"
"Andrew tiên sinh khách sáo rồi!" Lam Duê đem bó hoa cưới trong tay đưa cho Vân Trạch đứng gần đó, bóng hình xinh đẹp cười tươi nhìn lên người trước mặt. Andrew sẽ đến, điểm này cô chắc chắn. Chỉ là không ngờ, hắn lại lựa chọn phương thức thu hút sự chú ý của muôn người thế này, khiến cho ai cũng không thể bỏ qua.
Nhếch môi cười lùi về phía sau một bước, mặc dù Andrew đã che giấu ý lạnh nơi đáy mắt rất tốt, nhưng nhìn chiếc áo cưới trắng thuần tượng trưng cho điều thiêng liêng nhất được mặc trên người cô, vẫn có thứ gì đó như xỏ xuyên vào mắt hắn.
Không biết vì sao, chứng kiến cô như thế này, hắn lại cảm thấy lòng mình thật đau.
Nhận lấy chiếc hộp mà người phía sau vừa đưa đến, tự tay trao cho Lam Duê: “Phần quà tặng này, tôi nghĩ nhất định Lam đương gia sẽ thích!”
Lam Duê nhíu mày, không hiểu vì sao, nhưng cô vẫn nhận lấy chiếc hộp, cũng không vội vã mở ra mà đặt vào trong tay Vân Trạch.
Xoay xoay chiếc nhẫn cưới được đặc biệt chế tác nằm trên ngón áp út, Lam Duê hơi nhướn mi, khẽ nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, nói: “Chỉ mong, chỉ mong phần quà tặng này có thể xóa bỏ tất cả những gì mà Andrew tiên sinh đã gây ra cho tôi! A, tôi rất chờ mong, rốt cuộc là quà tặng gì đây.”
“Mặc dù quả thật tôi đã từng làm ra một số chuyện khiến Lam đương gia không thích, nhưng chẳng phải lần trước Lam đương gia đã cho tôi chút dạy dỗ rồi sao? Như vậy vẫn chưa xóa bỏ được?”
Bọn họ dùng Trung văn để nói chuyện với nhau, ngoại trừ một vài cá nhân biết chút Trung văn, những người còn lại nghe thấy đều tựa như đang lọt vào trong sương mù, không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì. Ba người, ngoại trừ Lăng thủ lĩnh sắc mặc cay nghiệt, gương mặt của Lam Duê và Andrew lại tràn ngập nụ cười, càng làm cho người ta đoán không ra.
Về phần mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng, lại là lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Ngoại trừ hai cụ ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió ở bên ngoài, tính ra những người còn lại của hai nhà, đều chưa từng thấy qua màn tranh đấu đen ăn đen một cách chân chính.
Đối mặt với cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa Lam Duê và Nathan Andrew, tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt.
"Chị hai rất có phong độ!” Lăng Tâm say mê bưng mặt, thì thầm.
Lăng Tuyết chớp chớp mắt, có hơi mất hồn: “Chị hai như vậy, tự tin quyết đoán, chẳng trách anh hai lại thích!”
Một người phụ nữ như vậy, có ai mà không thích chứ?
Ngược lại dáng vẻ của Lăng Lan như bừng tỉnh ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nói: “Các người có nhìn thấy Hải Linh không? Tại sao mà chúng ta đến đây đã hai ngày rồi, ngược lại chẳng thấy bóng dáng của Hải Linh đâu cả!”
"Chị sáu, đang yên đang lành nói đến người kia làm gì? Thiệt là!”
"Nói cũng phải, Hải Linh đi đâu rồi? Anh nhớ cái cô Hải Linh kia vẫn luôn mong đợi được gả cho anh hai! Xem ra mộng đẹp bị hớ, không phải là trốn vào xó nào khóc lên rồi chứ?”
Giọng điệu của Lăng Kỳ vẫn đều đều, không hề gấp gáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi ba người trước mặt.
Lăng Tuyết nhíu đôi chân mày thanh tú, cũng không quay đầu lại, nói: “Không nên nói bậy, dầu gì đó cũng là em gái trên danh nghĩa của chúng ta, không cần phải nói mấy lời khó nghe như vậy. Anh ba, anh tích chút đức đi.”
Lăng Kỳ nhún nhún vai, hình như anh chỉ nói có mấy câu thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?
Đúng lúc này, Andrew chợt tiến tới bên tai Lam Duê, không biết đang nói câu gì, âm thanh rất nhỏ, không để cho bất kỳ ai nghe thấy. Nhưng rất nhiều người bên dưới đã phát hiện, sắc mặc của Lam Duê và Lăng Ngạo dần trở nên khó coi.
Một màn này bỗng chốc dấy lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người, rối rít suy đoán xem hắn ta đã nói cái gì!
Andrew nói xong, liền xoay người khoát tay, thong dong như khi đến, rời khỏi hiện trường buổi lễ.
Đương lúc mọi người còn cảm thấy khó hiểu, Lăng Ngạo bất thình lình giữ chặt chiếc eo nhỏ của người bên cạnh, hung hăng bắt lấy làn môi đỏ hồng của cô, điên cuồng gặm cắn.
"Lam Duê, em là của anh!"
Thoạt đầu Lam Duê cũng sững sờ, rồi sau đó vòng tay lên bờ vai rộng của anh, nhiệt tình đáp trả.
Ly hôn sao? Andrew, sẽ không ly hôn, tuyệt đối sẽ không!
"Cái đó......"
Cha xứ có hơi lo lắng nhắc nhở, trong lòng ông ấy cũng đang kêu rên đây, nơi này không phải là phòng tân hôn của hai người, hôn hít gì cũng nên biết điểm dừng chứ, làm sao mà say mê như vậy?
Cuối cùng Lăng Ngạo cũng kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt đến nghẹt thở, đôi mắt nghiêm nghị xóa đi sự cay nghiệt trước đó, chỉ còn lại yêu thương nồng đậm. Ngón cái khe khẽ lướt qua làn môi đỏ mọng sưng tấy của cô, gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Ôm trọn bờ vai anh, hơi thở có chút rối loạn, đôi con ngươi đen nhánh của Lam Duê cũng mang theo tính độc chiếm cực cao: “Giống nhau, Lăng Ngạo, anh cũng chỉ có thể thuộc về một mình em!"
Lăng Ngạo hơi sững sờ, nhưng cũng kịp phản ứng, đáy mắt lóe lên ý cười, gật đầu: "Ừm…!"
Mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc, sợ hãi, yên tâm, tán thưởng, thật sự là cảm xúc nào cũng có. Rất rõ ràng, nhất định là mới vừa rồi Nathan Andrew kia đã nói gì đó kích thích hai người ấy, mà chủ yếu là kích thích Lăng Ngạo, cho nên mới dẫn đến màn hôn ‘rung động lòng người’ thế này.
Bất quá bọn họ cũng đã yên lòng, nếu không có một màn vừa rồi, bọn họ cũng không biết tình cảm của hai người lại sâu sắc đến vậy.
***
Sau lễ chính ở giáo đường, Lam Duê tựa như được cởi bỏ một lớp da, mang Vân Trạch đi cùng, còn Lăng Ngạo ở lại hiện trường lễ cưới, cô trở về phòng thay quần áo.
Một bộ lễ phục ngắn màu lam nhạt, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu trắng chừng mười phân.
Trong tay Vân Trạch cầm hai khẩu súng lục màu bạc, là vật bất ly thân của Lam Duê, có hơi do dự, không biết có nên đeo vào cho cô hay không.
Lam Duê thấy thế, đưa tay nói: "Vật bất ly thân, không cần thay đổi thì tốt hơn!” Nói xong liền đem hai khẩu súng giắt vào trên đùi.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này Lam Duê và Vân Trạch mới cùng nhau đi ra ngoài.
Trên đường đi từ nơi ở của bọn họ đến nơi diễn ra buổi lễ phải xuyên qua một vườn hoa với diện tích không nhỏ.
Lam Duê và Vân Trạch mới vừa đi tới giữa vườn, bất chợt dừng chân, rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng.
Gần như là trong cùng một lúc. Hai người nhanh chóng vọt đến bồn hoa ở hai bên. Trong nháy mắt, vị trí mà cả hai vừa đứng ban nãy bị hàng loạt đợt súng máy quét đến, để lại nhiều lỗ thủng……
Mười giờ đúng, cửa phòng bị đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, sau khi Lăng Tuyết nhìn thấy anh hai nhà mình mặt lạnh đi ra khỏi phòng, cười híp mắt đi vào. Thế nhưng khi cô vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lam Duê vào lúc này, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Trên xương quai xanh và bả vai có nhiều dấu vết như vậy, phải che giấu như thế nào đây? Cho dù cô có là thợ trang điểm cao cấp thế giới cũng không biết phải giải quyết ra sao? Anh hai đang tính thử thách trình độ hóa trang của cô ư?
Em gái thứ sáu của Lăng Ngạo, Lăng Lan cũng giương vẻ mặt đưa đám, cô là nhà tạo kiểu tóc, điểm mấu chốt là, như thế này thì tạo kiểu gì?
Gương mặt Lam Duê không chút biểu cảm đứng trước gương, nhìn chằm chằm người ở bên trong, những chấm đỏ phơi bày lộ liễu ra trên cơ thể. Hít một hơi thật sâu, đè xuống sự cuồng nộ trong lòng.
Đáng chết! Đáng chết! Lăng Ngạo đáng chết!
Đã sớm bảo anh đừng để lại dấu vết trên người của cô rõ ràng như vậy, thế nhưng anh không nghe.
Đối mặt với hai cô em chồng đang ở sau lưng giúp cô trang điểm và làm tóc, Lam Duê nhếch khóe môi, nói: “Không sao, các em yên tâm, chị tự có biện pháp!”
"Cốc cốc cốc!"
Sau ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm rãi, cửa phòng đang đóng chặt từ từ mở ra.
"Lam chủ!"
Vân Trạch cúi thấp đầu đứng ở trước mặt cô, đối diện với Lam Duê trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, vẻ dửng dưng bao trùm nơi đáy mắt của anh, nụ cười nhu hòa vẫn thường trực trên khóe miệng.
"Lăng Tuyết, Lăng Lan, đây là Vân Trạch, chị nghĩ, chút chuyện này, giao cho Vân Trạch là được!"
Hai cô gái ngoại trừ gật đầu, thật sự là không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào vào lúc này. Nếu bọn họ nhớ không lầm, bên cạnh Lam Duê có tứ đại hộ pháp, là những cánh tay đắc lực của cô, và tên của bốn người đều được bắt đầu bằng chữ ‘Vân.’ Mà trong số đó, Vân Trạch là người thường xuyên đi theo bên cạnh Lam Duê nhất, rất ít khi rời khỏi cô.
Chẳng lẽ cái anh Vân Trạch kia còn có thể làm được việc này?
"Dạ, Vân Trạch hiểu!"
Ngón tay thon dài vươn ra, sau một cái búng tay, đã có người nhanh chóng đem mấy thứ được chuẩn bị sẵn đi lên.
Dưới tình huống hai chị em kia trợn mắt há mồm, Vân Trạch chỉ tốn chừng mười phút, cẩn thận che đi những dấu đỏ trên người Lam Duê. Song, cũng không cần hai chị em họ ra tay, anh liền bắt đầu trang điểm giúp cô.
"Chị hai......" Lăng Tuyết ấp úng lên tiếng, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ một chân trên đất vì chị hai. Cô chợt phát hiện, người đàn ông anh tuấn này không giống với những người đàn ông bình thường khác, mặc dù đang cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cách xa ngàn dặm.
Phần mặt bên phải đã được dặm phấn đều, Lam Duê cười tủm tỉm nói: "Lăng Tuyết, từ nhỏ, những chuyện của chị đều do một tay Vân Trạch xử lý, có thể là theo thói quen, ngược lại quên mất! Nhưng mà, nói thế nào thì các em cũng đến đây để tham dự hôn lễ của anh hai, nếu như chị lại đi sai bảo các em, hình như hơi vô lý!”
"Lam chủ, chúng ta chuẩn bị thay nhẫn mới!”
Chiếc nhẫn nằm trên ngón út bàn tay phải của Lam Duê là một thiết bị cảm ứng kiêm truyền tin do nhà họ Lam đặc biệt chế tạo ra, mặc dù chưa từng hư, nhưng theo thông lệ, cứ mỗi năm Lam Duê sẽ thay đổi nó một lần. Mà chiếc nhẫn mới này, vốn là nên thay vào ngày mùng 1 tháng 1, không nghĩ tới lại bị trì hoãn đến bây giờ.
Đôi hàng mi cong dài khẽ rũ xuống, nhìn chiếc nhẫn theo mình suốt một năm qua được gỡ ra, Lam Duê thản nhiên nói: “Từ khi đeo vật này vào đến giờ, no đã giúp ích cho tôi rất nhiều!”
“Vật này vốn được chế tạo riêng cho Lam chủ!”
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, Lam Duê đã chuẩn bị tất cả xong xuôi. Một lần nữa hai chị em nhà họ Lăng phải há to miệng, ai tới nói cho bọn họ biết đi, trên Trái Đất này thực sự tồn tại một người đàn ông toàn năng như vậy sao?
Đối với người đàn ông tên Vân Trạch ấy, người luôn đặt mắt cao hơn đầu như Lăng Tuyết, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác quan tâm.
***
So với cô dâu, lễ phục của chú rể đơn giản hơn nhiều, chỉ cần thay đổi quần áo trên người, cũng không cần trang điểm chi hết, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Thời điểm Lăng Ngạo xuất hiện trước mặt mọi người trong trang phục chú rể, tất cả bọn họ theo bản năng ngừng thở.
Đường cong trên gương mặt sắc lạnh như đao, đôi mắt đen nhánh nhuốm màu băng đá, khí chất ngạo nghễ, mái tóc màu nâu hạt dẻ phiêu dật dưới ánh mặt trời làm say lòng người.
Mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng túm tụm chung một chỗ, châu đầu ghé tai, thảo luận về cậu con rể mới này.
Còn những vị khách mời kia, đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, thấy dáng vẻ này của Lăng Ngạo liền ngẩn người. Qủa không hổ danh là thủ lĩnh của nhà họ Lăng, mỗi cử chỉ, động tác đều khiến người ta cảm thấy như có một áp lực vô hình, không gì sánh kịp.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như Lăng thủ lĩnh, vào ngay lúc này đây lại không thể kìm nén được nụ cười khẽ nơi khóe môi, đáy mắt nồng đượm tình cảm dịu dàng trước nay chưa từng thấy qua.
Rất rõ ràng, xem ra Lăng thủ lĩnh mong chờ hôn lễ ngày hôm nay đã lâu.
"Cũng chỉ có người phụ nữ như Lam đương gia mới có thể xứng đôi với Lăng thủ lĩnh rồi!”
"Còn tôi, ban đầu nhận được tấm thiệp mời này, anh có biết tôi kinh hãi thế nào không! Tôi chưa từng nghĩ đến hai vị ấy có thể làm thành một đôi.”
"Ai nói không thể? Hai người kia đấu đá nhau đã bao nhiêu năm? Chưa đến năm năm thì cũng hết bốn năm rồi chứ ít gì? Đấu đi đấu lại thế nào, ngược lại trở thành người một nhà?”
"Khoan hãy nói, cũng chỉ có hai người kia mới có khả năng kìm hãm đối phương. Chỉ là, cứ cái đà này, e rằng không ai có thể vượt qua được thế lực của hai nhà Lam Lăng rồi!”
......
Đối với trận bàn luận bên dưới, không phải là Lăng Ngạo không nghe thấy, chỉ là không màng đến thôi. Hôm nay tâm tình của anh không tệ, thế nên cũng không đi so đo với mấy người đang tranh cãi ầm ỹ kia làm gì.
Trải qua một thời gian dài như vậy, cuối cùng cô cũng chính thức thuộc về một mình anh.
Từ chút hứng thú thưở ban sơ, cho đến bây giờ là yêu, Lăng Ngạo phát hiện, thật ra thì chỉ mới qua có mấy tháng, một phần là do anh nhận định ra tình cảm của mình, cứ thế mà tiếp diễn. Người con gái anh cho rằng suốt cuộc đời này cũng chỉ có một, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể trở thành vợ mình. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là chồng của cô, bọn họ chỉ thuộc về một mình đối phương.
Nhưng nụ cười ấy chỉ có thể duy trì đến thời điểm trước khi Lam Duê xuất hiện, khi cô vừa hiện ra trong tầm mắt của anh, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Chiếc váy cưới hở vai màu trắng tuyền khảm kim cương làm lộ ra đôi bờ vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo. Quan trọng nhất chính là, những vết hôn mà anh cố tình in dấu trên người cô, một cái cũng không còn. (QA: ~ tèn ten~LN ngẩn tò re rồi anh ơi….~)
Híp đôi mắt nguy hiểm, kỹ thuật trang điểm của Lăng Tuyết và Lăng Lan đạt đến trình độ cao siêu như vậy từ bao giờ hả?
Tuy nhiên anh cũng không thể không thừa nhận, Lam Duê thế này, xinh đẹp đến chói mắt người ta, khiến bọn họ nhìn không rời mắt.
Chú ý tới ánh mắt say đắm chung quanh, làn môi mỏng mân thành một đường thẳng, nhấc chân đi nghênh đón. Lúc lướt qua bên người hai chị em Lăng Tuyết, Lăng Lan, đáy mắt thoáng qua một tia tăm tối.
Lăng Tuyết không phải người mù, dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt dọa người ấy, chỉ biết cứng cổ, không dám nhúc nhích.
Anh ba nhà họ Lăng, Lăng Kỳ lại gần, nhỏ giọng nói: "Lăng Tuyết, em làm gì chọc đến anh hai hay sao?”
"Liên quan gì đến em? Nếu mà muốn nói đến chuyện này, vậy đi tìm chị hai đi được không?”
Là chị hai giấu đi hết mấy trái ‘dâu tây’ anh hai vừa gieo xuống, thật sự không liên quan đến cô mà. Hiện tại, Lăng Tuyết và Lăng Lan quả thật khóc không ra nước mắt, sao lại thành ra làm ơn mắc oán thế này? Sớm biết vậy thì đã không phông trương làm gì, xem ra là chọc phải anh hai rồi, thật là quá xui xẻo.
"Chị hai thật sự rất đẹp, aizzz, em còn không kịp chụp ảnh chung với chị ấy!” Lăng Tâm nghiêng đầu ngước nhìn hai người ở cách đó không xa, ánh mắt lấp lánh màu hồng, gương mặt đỏ ửng ngắm nhìn say sưa: “Đem hình của em với chị hai cho mấy đứa bạn học xem, đảm bảo hâm mộ chết bọn họ, hừ!”
Anh năm nhà họ Lăng, Lăng Hoàng cười lạnh nhìn Lăng Tâm háo sắc đang đứng bên cạnh: “Nếu như em muốn anh hai móc đôi mắt dung tục của em ra, vậy thì cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đi!”
Lăng Tâm bất mãn mân mê đôi môi đỏ mọng: "Cái gì chứ, anh năm, em chỉ xem một chút thôi mà? Anh thật là đáng ghét!” Mặc dù bất mãn, thế nhưng con bé vẫn phải ngậm ngùi thu lại ánh mắt lưu luyến của mình, anh hai là người tuyệt đối không thể chọc nổi.
"Ba đem con gái của mình giao cho con, Lăng Ngạo, chăm sóc cho nó thật tốt, con bé thật sự không biết tự chăm sóc cho mình!”
Giờ khắc này, Lam Thành lại cảm thấy có chút đau lòng, con bé gánh vác hết thảy trách nhiệm của những người trong nhà, nhà họ Lam hưng thịnh phồn vinh, tất cả đều giao cho một tay con bé quản lý. Đôi khi ông thực sự lo lắng, không biết con bé ở ngoài một mình liệu có xảy ra nguy hiểm gì không, mà bây giờ cuối cùng cũng có người tình nguyện đứng bên cạnh chăm sóc cho nó, khiến ông không khỏi cảm thấy mừng vui trong lòng.
"Ba, con đã biết!"
Bốn chữ đại biểu cho quyết tâm của Lăng Ngạo, vợ của anh, anh nhất định bảo vệ đến cùng!
Lam Duê mím môi cười khẽ, trên gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ, lúc này nụ cười cũng không còn giả dối khách sáo như trước nữa, mà thay vào đó là nụ cười chân chính từ tận đáy lòng, rạng rỡ lóa mắt.
Thân hình cao lớn hơi cúi xuống, Lăng Ngạo thì thầm bên tai cô: “Lam Duê, ai cho em ăn mặc như thế này?"
Lam Duê vô tội chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ kết hôn mặc áo cưới là sai sao?"
"Lam Duê!" Âm thanh trầm thấp hàm chứa sự cảnh cáo, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai nhạy cảm khiến Lam Duê hơi mất tự nhiên rụt rụt cổ.
Lam Duê oán thầm, dường như ông chồng này có chút bá đạo qua đầu thì phải!
Trước mắt bao người, cả hai vừa đi về phía cha xứ, vừa thấp giọng cắn lỗ tai, đại khái cũng chỉ có hai người bọn họ mới không để ý đến chuyện này mà thôi.
Ngay trước mặt toàn bộ khách mời, hai người vừa mới trao nhau nhẫn cưới, bất chợt nghe thấy giọng nói ma mị quen thuộc truyền đến từ ngưỡng cửa giáo đường.
"Hôn lễ long trọng như thế, nếu như thiếu đi tôi, chẳng phải là có hơi đơn điệu rồi sao?”
Ngay trước mặt toàn bộ khách mời, hai người vừa mới trao nhau nhẫn cưới, bất chợt nghe thấy giọng nói ma mị quen thuộc truyền đến từ ngưỡng cửa giáo đường.
"Hôn lễ long trọng như thế, nếu như thiếu đi tôi, chẳng phải là có hơi đơn điệu rồi sao?”
Nathan Andrew!
Mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh lục, cách ăn mặc hiển hiện rõ rệt như vậy, phần lớn mọi người có thể nhận ra là ai.
Giờ khắc này, sắc mặt của tất cả các vị khách mời ở đây đều biến hóa tựa như một chiếc tấm điều sắc (tấm để họa sĩ pha màu). Tam phương thế lực hội tụ, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy đấy. Không nghĩ tới lần này chỉ đi một chuyến đến Hawaii, chẳng những gặp được Lam Duê và Lăng Ngạo, lại còn có thể thấy được Nathan Andrew, thật sự làm cho người ta rất…….vui mừng!
Sắc mặt của cả người nhà họ Lam và người nhà họ Lăng đều có chút khó coi, người nọ đi vào bằng cách nào?
Lăng Ngạo cùng Lam Duê đứng sóng vai, im lặng nhìn chăm chú vào người đến ngày càng gần.
Andrew đi tới trước mặt của Lam Duê, nhẹ nắm lấy tay cô, đang muốn ấn xuống một nụ hôn lên mu bàn tay, lập tức bị người khác gạt ra.
Tươi cười nhìn người đàn ông bên cạnh Lam Duê, đối với động tác vừa rồi Andrew cũng không giận, chỉ nói: “Lăng thủ lĩnh cần gì phải khẩn trương như vậy? Tôi cũng chỉ làm theo phép tắc xã giao thông thường mà thôi!”
"Hôm nay Lam đương gia xinh đẹp khiến mọi người mờ mắt!"
"Andrew tiên sinh khách sáo rồi!" Lam Duê đem bó hoa cưới trong tay đưa cho Vân Trạch đứng gần đó, bóng hình xinh đẹp cười tươi nhìn lên người trước mặt. Andrew sẽ đến, điểm này cô chắc chắn. Chỉ là không ngờ, hắn lại lựa chọn phương thức thu hút sự chú ý của muôn người thế này, khiến cho ai cũng không thể bỏ qua.
Nhếch môi cười lùi về phía sau một bước, mặc dù Andrew đã che giấu ý lạnh nơi đáy mắt rất tốt, nhưng nhìn chiếc áo cưới trắng thuần tượng trưng cho điều thiêng liêng nhất được mặc trên người cô, vẫn có thứ gì đó như xỏ xuyên vào mắt hắn.
Không biết vì sao, chứng kiến cô như thế này, hắn lại cảm thấy lòng mình thật đau.
Nhận lấy chiếc hộp mà người phía sau vừa đưa đến, tự tay trao cho Lam Duê: “Phần quà tặng này, tôi nghĩ nhất định Lam đương gia sẽ thích!”
Lam Duê nhíu mày, không hiểu vì sao, nhưng cô vẫn nhận lấy chiếc hộp, cũng không vội vã mở ra mà đặt vào trong tay Vân Trạch.
Xoay xoay chiếc nhẫn cưới được đặc biệt chế tác nằm trên ngón áp út, Lam Duê hơi nhướn mi, khẽ nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, nói: “Chỉ mong, chỉ mong phần quà tặng này có thể xóa bỏ tất cả những gì mà Andrew tiên sinh đã gây ra cho tôi! A, tôi rất chờ mong, rốt cuộc là quà tặng gì đây.”
“Mặc dù quả thật tôi đã từng làm ra một số chuyện khiến Lam đương gia không thích, nhưng chẳng phải lần trước Lam đương gia đã cho tôi chút dạy dỗ rồi sao? Như vậy vẫn chưa xóa bỏ được?”
Bọn họ dùng Trung văn để nói chuyện với nhau, ngoại trừ một vài cá nhân biết chút Trung văn, những người còn lại nghe thấy đều tựa như đang lọt vào trong sương mù, không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì. Ba người, ngoại trừ Lăng thủ lĩnh sắc mặc cay nghiệt, gương mặt của Lam Duê và Andrew lại tràn ngập nụ cười, càng làm cho người ta đoán không ra.
Về phần mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng, lại là lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Ngoại trừ hai cụ ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió ở bên ngoài, tính ra những người còn lại của hai nhà, đều chưa từng thấy qua màn tranh đấu đen ăn đen một cách chân chính.
Đối mặt với cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa Lam Duê và Nathan Andrew, tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt.
"Chị hai rất có phong độ!” Lăng Tâm say mê bưng mặt, thì thầm.
Lăng Tuyết chớp chớp mắt, có hơi mất hồn: “Chị hai như vậy, tự tin quyết đoán, chẳng trách anh hai lại thích!”
Một người phụ nữ như vậy, có ai mà không thích chứ?
Ngược lại dáng vẻ của Lăng Lan như bừng tỉnh ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nói: “Các người có nhìn thấy Hải Linh không? Tại sao mà chúng ta đến đây đã hai ngày rồi, ngược lại chẳng thấy bóng dáng của Hải Linh đâu cả!”
"Chị sáu, đang yên đang lành nói đến người kia làm gì? Thiệt là!”
"Nói cũng phải, Hải Linh đi đâu rồi? Anh nhớ cái cô Hải Linh kia vẫn luôn mong đợi được gả cho anh hai! Xem ra mộng đẹp bị hớ, không phải là trốn vào xó nào khóc lên rồi chứ?”
Giọng điệu của Lăng Kỳ vẫn đều đều, không hề gấp gáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi ba người trước mặt.
Lăng Tuyết nhíu đôi chân mày thanh tú, cũng không quay đầu lại, nói: “Không nên nói bậy, dầu gì đó cũng là em gái trên danh nghĩa của chúng ta, không cần phải nói mấy lời khó nghe như vậy. Anh ba, anh tích chút đức đi.”
Lăng Kỳ nhún nhún vai, hình như anh chỉ nói có mấy câu thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?
Đúng lúc này, Andrew chợt tiến tới bên tai Lam Duê, không biết đang nói câu gì, âm thanh rất nhỏ, không để cho bất kỳ ai nghe thấy. Nhưng rất nhiều người bên dưới đã phát hiện, sắc mặc của Lam Duê và Lăng Ngạo dần trở nên khó coi.
Một màn này bỗng chốc dấy lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người, rối rít suy đoán xem hắn ta đã nói cái gì!
Andrew nói xong, liền xoay người khoát tay, thong dong như khi đến, rời khỏi hiện trường buổi lễ.
Đương lúc mọi người còn cảm thấy khó hiểu, Lăng Ngạo bất thình lình giữ chặt chiếc eo nhỏ của người bên cạnh, hung hăng bắt lấy làn môi đỏ hồng của cô, điên cuồng gặm cắn.
"Lam Duê, em là của anh!"
Thoạt đầu Lam Duê cũng sững sờ, rồi sau đó vòng tay lên bờ vai rộng của anh, nhiệt tình đáp trả.
Ly hôn sao? Andrew, sẽ không ly hôn, tuyệt đối sẽ không!
"Cái đó......"
Cha xứ có hơi lo lắng nhắc nhở, trong lòng ông ấy cũng đang kêu rên đây, nơi này không phải là phòng tân hôn của hai người, hôn hít gì cũng nên biết điểm dừng chứ, làm sao mà say mê như vậy?
Cuối cùng Lăng Ngạo cũng kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt đến nghẹt thở, đôi mắt nghiêm nghị xóa đi sự cay nghiệt trước đó, chỉ còn lại yêu thương nồng đậm. Ngón cái khe khẽ lướt qua làn môi đỏ mọng sưng tấy của cô, gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Ôm trọn bờ vai anh, hơi thở có chút rối loạn, đôi con ngươi đen nhánh của Lam Duê cũng mang theo tính độc chiếm cực cao: “Giống nhau, Lăng Ngạo, anh cũng chỉ có thể thuộc về một mình em!"
Lăng Ngạo hơi sững sờ, nhưng cũng kịp phản ứng, đáy mắt lóe lên ý cười, gật đầu: "Ừm…!"
Mấy người nhà họ Lam và nhà họ Lăng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc, sợ hãi, yên tâm, tán thưởng, thật sự là cảm xúc nào cũng có. Rất rõ ràng, nhất định là mới vừa rồi Nathan Andrew kia đã nói gì đó kích thích hai người ấy, mà chủ yếu là kích thích Lăng Ngạo, cho nên mới dẫn đến màn hôn ‘rung động lòng người’ thế này.
Bất quá bọn họ cũng đã yên lòng, nếu không có một màn vừa rồi, bọn họ cũng không biết tình cảm của hai người lại sâu sắc đến vậy.
***
Sau lễ chính ở giáo đường, Lam Duê tựa như được cởi bỏ một lớp da, mang Vân Trạch đi cùng, còn Lăng Ngạo ở lại hiện trường lễ cưới, cô trở về phòng thay quần áo.
Một bộ lễ phục ngắn màu lam nhạt, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu trắng chừng mười phân.
Trong tay Vân Trạch cầm hai khẩu súng lục màu bạc, là vật bất ly thân của Lam Duê, có hơi do dự, không biết có nên đeo vào cho cô hay không.
Lam Duê thấy thế, đưa tay nói: "Vật bất ly thân, không cần thay đổi thì tốt hơn!” Nói xong liền đem hai khẩu súng giắt vào trên đùi.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này Lam Duê và Vân Trạch mới cùng nhau đi ra ngoài.
Trên đường đi từ nơi ở của bọn họ đến nơi diễn ra buổi lễ phải xuyên qua một vườn hoa với diện tích không nhỏ.
Lam Duê và Vân Trạch mới vừa đi tới giữa vườn, bất chợt dừng chân, rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng.
Gần như là trong cùng một lúc. Hai người nhanh chóng vọt đến bồn hoa ở hai bên. Trong nháy mắt, vị trí mà cả hai vừa đứng ban nãy bị hàng loạt đợt súng máy quét đến, để lại nhiều lỗ thủng……
Tác giả :
Thiên Thượng Lam Cẩn