Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà
Chương 8
Anh em bạn bè của Giang Ly, đa số là những người đàn ông tương đối nam tính, rất ít vẻ nữ tính, điều này khiến tôi nảy sinh sự hoài nghi. Tuy tôi không phải là hủ nữ, nhưng đối với vấn đề công thụ giữa gay tôi cũng hiểu một chút. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng Giang Ly chắc làm một tiểu công, và mỹ nam đệ đệ mà hai tuần trước tôi nhìn thấy kia kết hợp với nhau mới coi là hoàn mỹ. Nhưng nhìn thấy những người đàn ông nam tính hôm nay chạy đến góp vui trong tiệc cưới, tôi lại băn khoăn. Lẽ nào, Giang Ly, anh ta… ừm?
Tôi quan sát Giang Ly một lượt từ trên xuống dưới, trên người anh ta vẫn khó để tìm được hình ảnh của tiểu thụ.
Có lẽ là giữa những người đàn ông rất khó nảy sinh mỹ cảm nhỉ, tôi vừa nghĩ đến giữa Giang Ly và đại lão gia tình cảm dạt dào, liền… nhộn nhạo trong gió.
Cho nên bây giờ tôi đặc biệt rầu rĩ khó chịu, liền lén hỏi Giang Ly: “Hôm nay mỹ nam đệ đệ của anh sao lại không đến?” Vì sao lại là một đám đàn ông cường tráng!
Giang Ly ngẩng đầu vẻ ngờ vực nhìn tôi: “Mỹ nam đệ đệ nào?”
“Chính là lần trước khi Hạp Tử say, anh để cậu ta một mình về nhà, lúc đó cậu ta ở phía sau nhìn chúng ta rất lâu, giống như một cô con dâu nhỏ vậy.”
Giang Ly vừa nghe thấy tôi giải thích xong, khinh bỉ nhìn tôi trong chốc lát: “Cô vẫn nhớ cậu ấy cơ à?”
“Khụ khụ, không phải, tôi…” Tôi cũng không biết giải thích thế nào, tóm lại không thể nói thẳng với anh ta tôi cảm thấy anh ta và những người ở đây không phân rõ công thụ, cần một số người đến cân bằng lại lực lượng tiểu thụ chứ? Tôi chỉ đành từ từ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chuyển qua lại giữa Giang Ly và những người bạn của anh ta, như thế này, đủ rõ ràng rồi chứ?
Giang Ly không ngốc, nhanh chóng hiểu ra ý của tôi, thế là mặt anh ta không chút biểu cảm, trả lời: “Bọn họ không hề biết chuyện của tôi.”
Hiểu rõ rồi, vẫn chưa lộ diện. Vậy tiểu mỹ nam kia là người tình bí mật, không thể đến chốn công khai như thế này, sao tôi lại quên sự việc như thế này nhỉ, xem ra hôm nay thật sự mệt mỏi quá rồi.
Cũng khó trách Giang Ly sẽ chọn nhóm người như thế này làm bạn, anh ta để một tiểu mỹ nam duyên dáng ở bên cạnh, nếu như một ngày nào đó không nhịn được, thú tính đại phát, vậy chẳng phải là lộ nguyên hình sao?
Nghĩ đến đây, tôi đã xác định chắc chắn Giang Ly là một tiểu công rồi. Thế là vui vui mừng mừng, tôi liền lùi lại một bên, mặc cho anh ta và bạn bè, anh em của mình có thể thoải mái.
Trong tình huống bình thường, khi tôi bị trêu đùa, Giang Ly luôn luôn chọn một tư thế vô cùng thoải mái khoanh tay bàng quan, trên đầu viết mấy chữ rất rõ ràng: Cười trên sự đau khổ của người khác. Điều này khiến tôi không thoải mái, nhưng cân nhắc đến khuynh hướng giới tính của anh ta, xem ra anh ta nhìn thấy con gái bị ngược đãi thì trong lòng đặc biệt thoải mái. Thế là tôi đành rộng lượng tha thứ cho anh ta, dù gì qua ngày hôm nay, mọi người sẽ ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau, đến lúc đó ngoại trừ sống cùng dưới một mái nhà ra, những thứ khác xem như không có quan hệ gì.
Cuối cùng, tiệc cưới tan, mọi người tản đi. Tôi gọi Hạp Tử lại, người khác đi được, nhưng cô ấy không thể đi, trong lòng tôi còn đang nén một bụng lửa.
Hạp Tử quả nhiên nhụt chí… nhưng may mà hôm nay cô ấy không uống say, nếu không thì cũng chưa biết được bây giờ ai ngược đãi ai.
Tôi nói: “Hạp Tử, cậu cũng thật tình sâu nghĩa nặng đó, mời đến toàn những người mình không thích gặp nhất trong thiên hạ này!”
Hạp Tử giơ tay lên thề, tố cáo mẹ tôi: “Bố cậu không phải là do mình mời đến, đó là quyết định cuối cùng của dì Tiếu!”
Còn chưa dùng cực hình, cô ấy liền khai ra đồng đảng rồi, tôi vô cùng khinh bỉ tinh thần hợp tác cao độ này của Hạp Tử, tiếp tục truy hỏi: “Vậy Vu Tử Phi và Tuyết Hồng thì sao? Cũng là mẹ mình mời đến à?”
Hạp Tử lập tức cười trừ, nói: “Lúc đó còn thừa hai tờ thiệp mời không biết viết sao, mình cảm thấy rất lãng phí, cho nên liền…”
Đây là cái lý do vớ vẩn gì vậy! Tôi vỗ lên đầu cô ấy, tức giận nói: “Cậu tùy tiện mời hai con lợn đến mà không nói với mình, làm gì buộc phải mời họ đến? Hôm nay cái thân mình suýt chút nữa thì tán tận!”
Hạp Tử cúi đầu, lẩm bẩm: “Cậu đã có niềm vui mới rồi, vẫn sợ gặp tình cũ sao?”
Tôi nghe thấy câu này, nhất thời không biết phải phản bác cô ấy thế nào. Lúc này, Giang Ly đến hòa giải. Anh ta vỗ vỗ vào vai tôi, dịu dàng cười với Hạp Tử: “Em đừng để ý, hôm nay cô ấy vui quá, không biết phải biểu đạt thế nào.”
Có Giang Ly chống lưng, khí thế của Hạp Tử trong chốc lát tăng thêm ba phần, nói mát mẻ: “Nhưng mà có một số người, luôn coi lòng tốt của người khác là gan phổi con lừa.”
Giang Ly giữ chặt lấy tôi, không để tôi tấn công, anh ta ở bên cạnh tiếp tục nói: “Em cũng hiểu cô ấy, ân oán mấy năm nay rồi, cuối cùng bộc phát, tinh thần cô ấy không bình thường là điều dễ hiểu.”
Nói cái gì chứ, tinh thần của tôi không bình thường là điều dễ hiểu ư?
Hạp Tử nhanh chóng tin lời nói quỷ quái của Giang Ly, làm mặt quỷ với tôi, rồi rời đi. Tôi đá vào cửa trút giận, nhưng lại đau suýt phát khóc.
Giang Ly thản nhiên nói: “Cô quá khích rồi.”
Tôi… tôi… tôi sao mà lại quá khích rồi?
Anh ta dường như cũng không có ý định giải thích, chỉ cười vẻ châm chọc: “Có niềm vui mới, nhưng không quên được tình cũ sao?”
Tôi phẫn nộ nhìn anh ta: “Ai không quên được anh ta, tôi đã quên anh ta sạch sành sanh rồi!”
“Tùy cô!” Anh ta chán nản xua tay một cái. “Chẳng liên quan gì đến tôi.” Nói rồi, anh ta thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
Tôi ngồi trên nền nhà, bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề Vu Tử Phi này.
Tôi thực sự kém như vậy sao, đến bây giờ còn nhớ nhung, không quên được anh ta?
Tôi nghĩ cẩn thận một chút, loại trừ giả thiết đó. Tuy con người tôi thỉnh thoảng cũng có lúc ngốc, nhưng mình rốt cuộc thích một người hay không, tôi vẫn có thể phân biệt được. Bây giờ tôi gặp Vu Tử Phi, không phải là cảm giác như lúc đầu, không có hạnh phúc cũng không có kích động, thậm chí không có khát vọng, chỉ là có chút gì đó… mất tự nhiên! Vì sao lại mất tự nhiên chứ, tôi không có lỗi với anh ta, là anh ta phản bội tôi trước mà! Tôi cảm thấy bản thân mình rất kỳ quái. Tôi thừa nhận, khi chuẩn bị cho hôn lễ, trong đầu tôi luôn chập chờn hình bóng của Vu Tử Phi, đôi khi tôi cũng hoài nghi tôi còn ôm hoang tưởng. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy anh ta, tôi phát hiện, tôi không thích anh ta nữa, thật sự không thích nữa. Tuy nhiên hôm nay khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta, cơ não mềm nhũn, căng thẳng vô cùng.
Nhưng mà vì sao tôi lại vừa bất an, căng thẳng, lại vừa không biết làm gì? Tôi chẳng làm chuyện gì xấu hổ, là vì sao, vì sao!!!
Tâm trí hoảng loạn, tôi tiện tay mở ti vi, tiêu khiển một chút.
Trong tiết mục nghệ thuật luôn không thể thiếu trai xinh gái đẹp, là hội viên trụ cột của hiệp hội thích vẻ ngoài, thứ như thế này thật sự rất hợp khẩu vị của tôi. Bị những khuôn mặt đẹp trai trong các tiết mục đặc sắc kia hấp dẫn, tôi nhanh chóng quên đi chuyện Vu Tử Phi.
Xem ti vi một lát, Giang Ly tắm rửa xong đi đến. Tôi vô tình nhìn anh ta một cái, trong thoáng chốc ngẩn ra.
Thiện tai, tên tiểu công này vẫn có một vẻ mê hoặc như thế này sao, thiên lý ở đâu!!!
Giang Ly đã thay quần áo rồi, khắp người toát ra khí chất lười nhác mà thong thả. Tóc anh ta vẫn còn ướt, dính trên trán, ngũ quan vốn dĩ đã hoàn mỹ, lúc này vì vẻ mệt mỏi mà dịu dàng hơn rất nhiều. Quần áo anh ta mặc là loại không có khuy, chỉ có một dải đai thắt ở eo. Chiếc cổ dài của anh ta, xương đòn gợi cảm và vòm ngực săn chắc, cứ như vậy diễu võ dương oai trước mặt tôi. Áo ngủ của anh ta rất mỏng, toàn bộ cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo ngủ mỏng manh, càng làm nổi rõ chiếc eo nhỏ và cặp chân dài, vô cùng rắn chắc và mạnh mẽ.
Thân hình này, tỷ lệ này, he he, tuyệt đối không phải là hàng thường…
Một câu nói của Giang Ly cắt ngang tinh thần phiêu du của tôi. Anh ta nói: “Muốn xem à?”
Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ra anh ta đang cười híp mắt nhìn mình, hai tay đặt lên chiếc đai chỗ thắt lưng, dường như lập tức muốn cởi ra vậy. Sau đó, anh ta lặp lại một câu: “Muốn xem à?”
Mặt tôi đỏ rực, quay đầu tiếp tục xem ti vi. Thiện tai, biểu hiện của tôi có háo sắc như vậy không? Xem ti vi, xem ti vi, tôi đây tư tưởng rất thuần khiết! Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà… tôi thật sự rất muốn, á! So sánh những minh tinh nam trong ti vi kia với Giang Ly, tôi chỉ thấy quá kém! Hơn nữa, lại không mặc áo ngủ… Tôi không có bản lĩnh nuốt nước bọt, nhìn lên ti vi, tiếp tục để tâm hồn lang thang.
Tôi đang nhìn ti vi không chớp mắt, Giang Ly đột nhiên ngồi xuống sofa, nói: “Muốn xem cũng không cho xem.”
Khốn nạn, ức hiếp người quá đáng!
Tôi nỗ lực thể hiện vẻ khinh thường trên mặt, nhìn anh ta một cái, mờ ám nói: “Anh cho rằng ai muốn xem? Háo sắc gì chứ!”
Giang Ly không vội vàng nói: “Lau sạch nước miếng trên miệng cô đi rồi hãy nói những lời này, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút đấy.”
Tôi vội vàng đưa tay lau miệng, làm gì có nước miếng?
Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhỏ của Giang Ly, vì đắc ý mà càng thêm khinh bỉ tôi.
Tôi vứt điều khiển từ xa lên sofa, tẩy trang, tắm rửa rồi đi ngủ! Tôi chẳng có sức mà nói chuyện cùng đồ cặn bã, quan trọng đây không phải là nói chuyện, mà là đang ngược đãi và bị ngược đãi tinh thần!
Tôi và Giang Ly sớm đã quyết định xong việc chia phòng ngủ, vợ chồng từ đêm động phòng hoa chúc đã bắt đầu chia chỗ ở như chúng tôi thật sự là hiếm gặp, quan trọng là chúng tôi rất bình tĩnh, rất vui vẻ chia chỗ ở, thật là điều đáng vui mừng.
Thực ra băn khoăn liên quan đến chuyện chia chỗ ở chẳng liên quan gì đến Giang Ly, chủ yếu vấn đề là ở tôi. Ở trên chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi không dám ngủ một mình, thói quen xấu này bắt đầu từ bốn năm trước, khi tôi không cẩn thận thất tình mà ra. Lúc đó lễ kết hôn bị Vu Tử Phi bỏ bom, kết quả sau này một thời gian rất dài tôi gần như ngày ngày nằm mơ thấy đủ loại ác mộng, đa số là mơ thấy mình ở trên hoang đảo, hoặc là trong chiến loạn, hoặc là trong thiên tai hoạn nạn, khi mọi người chạy loạn thì không cẩn thận bỏ rơi tôi. Dù gì trong mơ, cuối cùng đều là tôi một mình lưu lại trong một chỗ tối đen hoặc là nơi lửa lớn đầy trời, quang cảnh xung quanh hung ác vô cùng, tôi chỉ biết co rúm lại ở đó run rẩy… Sau này, việc tôi nửa đêm tỉnh giấc sau cơn ác mộng đã được nuôi dưỡng thành thói quen. Sau khi tỉnh lại, không thể nào ngủ tiếp được nữa, tôi liền xem phim kinh dị. Con người tôi đặc biệt sợ phim ma, nhưng tôi cũng không biết vì sao, khi đó đầu óc mình bị ngấm thứ gì, đột nhiên thích một mình nửa đêm xem phim ma, có lẽ là cái gì đến cực điểm của nó thì sẽ thay đổi chăng. Sau khi xem xong phim ma, thường tôi sẽ càng run rẩy dữ dội hơn, trái tim như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào vậy. Khi đó tôi luôn cảm thấy trong phòng mình có đầy các loại ma quỷ, trong chăn có, gầm giường có, trên gối cũng có… thật kinh dị. Sau này, tôi xem xong phim ma liền bò sang giường của mẹ tôi ngủ, bất ngờ là tôi có thể ngủ rất ngon…
Sau này, mỗi tối tôi đều đến quấy nhiễu mẹ tôi, kết quả giống như kỳ tích, tôi trị khỏi chứng ác mộng và tinh thần sợ ma. Chỉ có điều, sau này chỉ cần tôi ngủ một mình, tất cả cảm giác khủng bố kia sẽ quay lại tìm tôi.
Chính vì vậy, bởi vì thất tình, tôi nuôi dưỡng sở thích xem phim ma và thói quen không dám ngủ một mình. Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, nói ra thật mất mặt!
Sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tôi sắp đến rồi, tôi có lý tưởng muốn thay đổi thành một Quan Tiểu Yến hoàn toàn mới, được rồi, bắt đầu từ việc ngủ một mình.
Tôi quan sát Giang Ly một lượt từ trên xuống dưới, trên người anh ta vẫn khó để tìm được hình ảnh của tiểu thụ.
Có lẽ là giữa những người đàn ông rất khó nảy sinh mỹ cảm nhỉ, tôi vừa nghĩ đến giữa Giang Ly và đại lão gia tình cảm dạt dào, liền… nhộn nhạo trong gió.
Cho nên bây giờ tôi đặc biệt rầu rĩ khó chịu, liền lén hỏi Giang Ly: “Hôm nay mỹ nam đệ đệ của anh sao lại không đến?” Vì sao lại là một đám đàn ông cường tráng!
Giang Ly ngẩng đầu vẻ ngờ vực nhìn tôi: “Mỹ nam đệ đệ nào?”
“Chính là lần trước khi Hạp Tử say, anh để cậu ta một mình về nhà, lúc đó cậu ta ở phía sau nhìn chúng ta rất lâu, giống như một cô con dâu nhỏ vậy.”
Giang Ly vừa nghe thấy tôi giải thích xong, khinh bỉ nhìn tôi trong chốc lát: “Cô vẫn nhớ cậu ấy cơ à?”
“Khụ khụ, không phải, tôi…” Tôi cũng không biết giải thích thế nào, tóm lại không thể nói thẳng với anh ta tôi cảm thấy anh ta và những người ở đây không phân rõ công thụ, cần một số người đến cân bằng lại lực lượng tiểu thụ chứ? Tôi chỉ đành từ từ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt chuyển qua lại giữa Giang Ly và những người bạn của anh ta, như thế này, đủ rõ ràng rồi chứ?
Giang Ly không ngốc, nhanh chóng hiểu ra ý của tôi, thế là mặt anh ta không chút biểu cảm, trả lời: “Bọn họ không hề biết chuyện của tôi.”
Hiểu rõ rồi, vẫn chưa lộ diện. Vậy tiểu mỹ nam kia là người tình bí mật, không thể đến chốn công khai như thế này, sao tôi lại quên sự việc như thế này nhỉ, xem ra hôm nay thật sự mệt mỏi quá rồi.
Cũng khó trách Giang Ly sẽ chọn nhóm người như thế này làm bạn, anh ta để một tiểu mỹ nam duyên dáng ở bên cạnh, nếu như một ngày nào đó không nhịn được, thú tính đại phát, vậy chẳng phải là lộ nguyên hình sao?
Nghĩ đến đây, tôi đã xác định chắc chắn Giang Ly là một tiểu công rồi. Thế là vui vui mừng mừng, tôi liền lùi lại một bên, mặc cho anh ta và bạn bè, anh em của mình có thể thoải mái.
Trong tình huống bình thường, khi tôi bị trêu đùa, Giang Ly luôn luôn chọn một tư thế vô cùng thoải mái khoanh tay bàng quan, trên đầu viết mấy chữ rất rõ ràng: Cười trên sự đau khổ của người khác. Điều này khiến tôi không thoải mái, nhưng cân nhắc đến khuynh hướng giới tính của anh ta, xem ra anh ta nhìn thấy con gái bị ngược đãi thì trong lòng đặc biệt thoải mái. Thế là tôi đành rộng lượng tha thứ cho anh ta, dù gì qua ngày hôm nay, mọi người sẽ ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau, đến lúc đó ngoại trừ sống cùng dưới một mái nhà ra, những thứ khác xem như không có quan hệ gì.
Cuối cùng, tiệc cưới tan, mọi người tản đi. Tôi gọi Hạp Tử lại, người khác đi được, nhưng cô ấy không thể đi, trong lòng tôi còn đang nén một bụng lửa.
Hạp Tử quả nhiên nhụt chí… nhưng may mà hôm nay cô ấy không uống say, nếu không thì cũng chưa biết được bây giờ ai ngược đãi ai.
Tôi nói: “Hạp Tử, cậu cũng thật tình sâu nghĩa nặng đó, mời đến toàn những người mình không thích gặp nhất trong thiên hạ này!”
Hạp Tử giơ tay lên thề, tố cáo mẹ tôi: “Bố cậu không phải là do mình mời đến, đó là quyết định cuối cùng của dì Tiếu!”
Còn chưa dùng cực hình, cô ấy liền khai ra đồng đảng rồi, tôi vô cùng khinh bỉ tinh thần hợp tác cao độ này của Hạp Tử, tiếp tục truy hỏi: “Vậy Vu Tử Phi và Tuyết Hồng thì sao? Cũng là mẹ mình mời đến à?”
Hạp Tử lập tức cười trừ, nói: “Lúc đó còn thừa hai tờ thiệp mời không biết viết sao, mình cảm thấy rất lãng phí, cho nên liền…”
Đây là cái lý do vớ vẩn gì vậy! Tôi vỗ lên đầu cô ấy, tức giận nói: “Cậu tùy tiện mời hai con lợn đến mà không nói với mình, làm gì buộc phải mời họ đến? Hôm nay cái thân mình suýt chút nữa thì tán tận!”
Hạp Tử cúi đầu, lẩm bẩm: “Cậu đã có niềm vui mới rồi, vẫn sợ gặp tình cũ sao?”
Tôi nghe thấy câu này, nhất thời không biết phải phản bác cô ấy thế nào. Lúc này, Giang Ly đến hòa giải. Anh ta vỗ vỗ vào vai tôi, dịu dàng cười với Hạp Tử: “Em đừng để ý, hôm nay cô ấy vui quá, không biết phải biểu đạt thế nào.”
Có Giang Ly chống lưng, khí thế của Hạp Tử trong chốc lát tăng thêm ba phần, nói mát mẻ: “Nhưng mà có một số người, luôn coi lòng tốt của người khác là gan phổi con lừa.”
Giang Ly giữ chặt lấy tôi, không để tôi tấn công, anh ta ở bên cạnh tiếp tục nói: “Em cũng hiểu cô ấy, ân oán mấy năm nay rồi, cuối cùng bộc phát, tinh thần cô ấy không bình thường là điều dễ hiểu.”
Nói cái gì chứ, tinh thần của tôi không bình thường là điều dễ hiểu ư?
Hạp Tử nhanh chóng tin lời nói quỷ quái của Giang Ly, làm mặt quỷ với tôi, rồi rời đi. Tôi đá vào cửa trút giận, nhưng lại đau suýt phát khóc.
Giang Ly thản nhiên nói: “Cô quá khích rồi.”
Tôi… tôi… tôi sao mà lại quá khích rồi?
Anh ta dường như cũng không có ý định giải thích, chỉ cười vẻ châm chọc: “Có niềm vui mới, nhưng không quên được tình cũ sao?”
Tôi phẫn nộ nhìn anh ta: “Ai không quên được anh ta, tôi đã quên anh ta sạch sành sanh rồi!”
“Tùy cô!” Anh ta chán nản xua tay một cái. “Chẳng liên quan gì đến tôi.” Nói rồi, anh ta thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
Tôi ngồi trên nền nhà, bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề Vu Tử Phi này.
Tôi thực sự kém như vậy sao, đến bây giờ còn nhớ nhung, không quên được anh ta?
Tôi nghĩ cẩn thận một chút, loại trừ giả thiết đó. Tuy con người tôi thỉnh thoảng cũng có lúc ngốc, nhưng mình rốt cuộc thích một người hay không, tôi vẫn có thể phân biệt được. Bây giờ tôi gặp Vu Tử Phi, không phải là cảm giác như lúc đầu, không có hạnh phúc cũng không có kích động, thậm chí không có khát vọng, chỉ là có chút gì đó… mất tự nhiên! Vì sao lại mất tự nhiên chứ, tôi không có lỗi với anh ta, là anh ta phản bội tôi trước mà! Tôi cảm thấy bản thân mình rất kỳ quái. Tôi thừa nhận, khi chuẩn bị cho hôn lễ, trong đầu tôi luôn chập chờn hình bóng của Vu Tử Phi, đôi khi tôi cũng hoài nghi tôi còn ôm hoang tưởng. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy anh ta, tôi phát hiện, tôi không thích anh ta nữa, thật sự không thích nữa. Tuy nhiên hôm nay khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta, cơ não mềm nhũn, căng thẳng vô cùng.
Nhưng mà vì sao tôi lại vừa bất an, căng thẳng, lại vừa không biết làm gì? Tôi chẳng làm chuyện gì xấu hổ, là vì sao, vì sao!!!
Tâm trí hoảng loạn, tôi tiện tay mở ti vi, tiêu khiển một chút.
Trong tiết mục nghệ thuật luôn không thể thiếu trai xinh gái đẹp, là hội viên trụ cột của hiệp hội thích vẻ ngoài, thứ như thế này thật sự rất hợp khẩu vị của tôi. Bị những khuôn mặt đẹp trai trong các tiết mục đặc sắc kia hấp dẫn, tôi nhanh chóng quên đi chuyện Vu Tử Phi.
Xem ti vi một lát, Giang Ly tắm rửa xong đi đến. Tôi vô tình nhìn anh ta một cái, trong thoáng chốc ngẩn ra.
Thiện tai, tên tiểu công này vẫn có một vẻ mê hoặc như thế này sao, thiên lý ở đâu!!!
Giang Ly đã thay quần áo rồi, khắp người toát ra khí chất lười nhác mà thong thả. Tóc anh ta vẫn còn ướt, dính trên trán, ngũ quan vốn dĩ đã hoàn mỹ, lúc này vì vẻ mệt mỏi mà dịu dàng hơn rất nhiều. Quần áo anh ta mặc là loại không có khuy, chỉ có một dải đai thắt ở eo. Chiếc cổ dài của anh ta, xương đòn gợi cảm và vòm ngực săn chắc, cứ như vậy diễu võ dương oai trước mặt tôi. Áo ngủ của anh ta rất mỏng, toàn bộ cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo ngủ mỏng manh, càng làm nổi rõ chiếc eo nhỏ và cặp chân dài, vô cùng rắn chắc và mạnh mẽ.
Thân hình này, tỷ lệ này, he he, tuyệt đối không phải là hàng thường…
Một câu nói của Giang Ly cắt ngang tinh thần phiêu du của tôi. Anh ta nói: “Muốn xem à?”
Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ra anh ta đang cười híp mắt nhìn mình, hai tay đặt lên chiếc đai chỗ thắt lưng, dường như lập tức muốn cởi ra vậy. Sau đó, anh ta lặp lại một câu: “Muốn xem à?”
Mặt tôi đỏ rực, quay đầu tiếp tục xem ti vi. Thiện tai, biểu hiện của tôi có háo sắc như vậy không? Xem ti vi, xem ti vi, tôi đây tư tưởng rất thuần khiết! Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà… tôi thật sự rất muốn, á! So sánh những minh tinh nam trong ti vi kia với Giang Ly, tôi chỉ thấy quá kém! Hơn nữa, lại không mặc áo ngủ… Tôi không có bản lĩnh nuốt nước bọt, nhìn lên ti vi, tiếp tục để tâm hồn lang thang.
Tôi đang nhìn ti vi không chớp mắt, Giang Ly đột nhiên ngồi xuống sofa, nói: “Muốn xem cũng không cho xem.”
Khốn nạn, ức hiếp người quá đáng!
Tôi nỗ lực thể hiện vẻ khinh thường trên mặt, nhìn anh ta một cái, mờ ám nói: “Anh cho rằng ai muốn xem? Háo sắc gì chứ!”
Giang Ly không vội vàng nói: “Lau sạch nước miếng trên miệng cô đi rồi hãy nói những lời này, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút đấy.”
Tôi vội vàng đưa tay lau miệng, làm gì có nước miếng?
Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhỏ của Giang Ly, vì đắc ý mà càng thêm khinh bỉ tôi.
Tôi vứt điều khiển từ xa lên sofa, tẩy trang, tắm rửa rồi đi ngủ! Tôi chẳng có sức mà nói chuyện cùng đồ cặn bã, quan trọng đây không phải là nói chuyện, mà là đang ngược đãi và bị ngược đãi tinh thần!
Tôi và Giang Ly sớm đã quyết định xong việc chia phòng ngủ, vợ chồng từ đêm động phòng hoa chúc đã bắt đầu chia chỗ ở như chúng tôi thật sự là hiếm gặp, quan trọng là chúng tôi rất bình tĩnh, rất vui vẻ chia chỗ ở, thật là điều đáng vui mừng.
Thực ra băn khoăn liên quan đến chuyện chia chỗ ở chẳng liên quan gì đến Giang Ly, chủ yếu vấn đề là ở tôi. Ở trên chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi không dám ngủ một mình, thói quen xấu này bắt đầu từ bốn năm trước, khi tôi không cẩn thận thất tình mà ra. Lúc đó lễ kết hôn bị Vu Tử Phi bỏ bom, kết quả sau này một thời gian rất dài tôi gần như ngày ngày nằm mơ thấy đủ loại ác mộng, đa số là mơ thấy mình ở trên hoang đảo, hoặc là trong chiến loạn, hoặc là trong thiên tai hoạn nạn, khi mọi người chạy loạn thì không cẩn thận bỏ rơi tôi. Dù gì trong mơ, cuối cùng đều là tôi một mình lưu lại trong một chỗ tối đen hoặc là nơi lửa lớn đầy trời, quang cảnh xung quanh hung ác vô cùng, tôi chỉ biết co rúm lại ở đó run rẩy… Sau này, việc tôi nửa đêm tỉnh giấc sau cơn ác mộng đã được nuôi dưỡng thành thói quen. Sau khi tỉnh lại, không thể nào ngủ tiếp được nữa, tôi liền xem phim kinh dị. Con người tôi đặc biệt sợ phim ma, nhưng tôi cũng không biết vì sao, khi đó đầu óc mình bị ngấm thứ gì, đột nhiên thích một mình nửa đêm xem phim ma, có lẽ là cái gì đến cực điểm của nó thì sẽ thay đổi chăng. Sau khi xem xong phim ma, thường tôi sẽ càng run rẩy dữ dội hơn, trái tim như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào vậy. Khi đó tôi luôn cảm thấy trong phòng mình có đầy các loại ma quỷ, trong chăn có, gầm giường có, trên gối cũng có… thật kinh dị. Sau này, tôi xem xong phim ma liền bò sang giường của mẹ tôi ngủ, bất ngờ là tôi có thể ngủ rất ngon…
Sau này, mỗi tối tôi đều đến quấy nhiễu mẹ tôi, kết quả giống như kỳ tích, tôi trị khỏi chứng ác mộng và tinh thần sợ ma. Chỉ có điều, sau này chỉ cần tôi ngủ một mình, tất cả cảm giác khủng bố kia sẽ quay lại tìm tôi.
Chính vì vậy, bởi vì thất tình, tôi nuôi dưỡng sở thích xem phim ma và thói quen không dám ngủ một mình. Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, nói ra thật mất mặt!
Sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tôi sắp đến rồi, tôi có lý tưởng muốn thay đổi thành một Quan Tiểu Yến hoàn toàn mới, được rồi, bắt đầu từ việc ngủ một mình.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất