Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà
Chương 39
Khi đưa bố tôi về nhà, Giang Ly trợn trừng mắt…hiếm khi nhìn thấy Giang Ly bị dọa như vậy, thế là tôi thích thú thưởng thức một chút…
Giang Ly sau khi mời bố tôi vào phòng, nhân lúc bố tôi không để ý, đẩy tôi đi vào trong phòng ngủ. Tôi đang bồn chồn, quay đầu nhìn một cái, thiện tai, lão thái thái nào đó đang bò trên gường của tôi chơi gỡ mìn.
Tôi nhào lên người bà, tay hơi run, toàn thân bị đắm chìm. Bà ấy lật người tức giận đùng đùng ấn tôi lên gường, u oán nói: “Mẹ đi qua chỗ này liền ghé vào thăm con, không ngờ đến gỡ mìn con cũng không cho mẹ chơi thoái mái nữa.”
Tôi ngã nằm trên gường mặc cho bà chà đạp, cười hi hi nói: “Mẹ, mẹ ra phòng khách, xem xem ai đến rồi.”
Mẹ thả tôi ra, hồ nghi đi ra. Một lát sau, trong phòng khách truyền đến tiếng hét của mẹ tôi: “Trời xanh ơi, Quan Tiểu Yến đầu lợn cuối cùng cũng thông suốt rồi…”
Hức hức, bạn nghe xem, có người mắng con gái thế này sao…
Tôi ở trong bếp bận qua bận lại, Giang Ly làm chân chạy vặt giúp tôi, rửa rau, bưng đĩa. Phải nói có một người để tôi sai khiến, cảm giác này thật sự không tồi.
Tôi dự định hôm nay đích thân xuống bếp, để hai người già kia nếm thử tay nghề của con gái họ. Tuy lão thái thái nào đó chẳng tình nguyện, nhưng cân nhắc đến tâm trạng của tôi hôm nay tương đối đặc biệt, bà ấy cũng chịu nhịn.
Tôi lẩm bẩm hát, bưng một đĩa thịt đổ vào trong nồi, hất gẫy vô cùng có tiết tấu. Giang Ly đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên hỏi: “Cái đầu lợn của cô làm thế nào mà khai thông được vậy?”
Tôi lườm anh ta một cái, hôm nay bản cô nương tâm trạng tốt. sẽ không so đo với anh nữa. Thế là tôi cười đáp: “Dù gì cứ giống như bị sét đánh một cái vậy, đột nhiên phát hiện ra suy nghĩ của mình trước đây rất vô lý khó chịu, phát hiện mình trước đây thực sự là có chút cố chấp…Còn nữa, tôi đột nhiên phát hiện anh nói nhiều lời rất có đạo lý. Giang Ly à, anh nói thật với tôi đi, hồi học đại học, anh có học về tâm lý phải không?”
Giang Ly lắc lắc đầu: “Tôi học kỹ sư mạng. Tôi có một người bạn học tâm lý, bây giờ là một bác sỹ tâm lý. Cô chắc là gặp qua rồi, có lẽ không có ân tượng mà thôi.”
Tôi: “Nói linh tinh, tôi làm sao có thể gặp rồi chứ, anh ta tên là gì?”
Giang Ly: “Cậu ấy có đến tham dự hôn lễ của chúng ta, tên là Hàn Kiêu, cái tên này có lẽ cô chưa từng nghe qua.”
Tôi vỗ vào đầu một cái: “Nhớ ra rồi, Hàn Kiêu mà…nhưng mà anh ta rất rụt rè, xem ra nói chuyện với người khác cũng khó khăn, làm sao có thể làm một bác sỹ tâm lý chứ?”
Giang Ly không hiểu: “Sao nào, cô quen cậu ấy?”
Tôi nhìn anh ta một cái: “Lần trước anh uống say, chính là anh ấy đưa anh về nhà đó.”
Giang Ly nghe thấy tôi nhắc đến chuyện uống say, vẻ mặt nhất thời có chút bất bình, nhưng rất nhanh chóng lại cong khóe miệng cười cười, biểu hiện đó rất quái lạ.
Nhưng tôi vừa nhớ đến việc anh ta uống say, lại cảm thấy rất kỳ quặc: “Hôm đó anh vì sao lại uống say vậy? Hàn Kiêu có vẻ không làm sao, sao chỉ có một mình anh say thôi?”
Giang Ly: “Chúng tôi đánh cược, ai kết hôn đầu tiên, người đó sẽ phải uống say, bảo uống bao nhiểu phải uống bấy nhiêu.”
Đơn giản như vậy? Tôi mở trừng mắt, thở dài nói: “Bọn anh đúng là đám độc thân già!”
Bữa tối có thể coi là vui vẻ, tuy tôi và bố vẫn có chút cẩn trọng, nhưng mà dù gì ông ấy vẫn là bố của tôi, sau này sẽ từ từ tốt lên. Huống hồ có mẹ tôi là thằng hề ở đây, không khí cũng không lạnh lẽo lắm.
Ăn tối xong, bố tôi đề nghi đưa mẹ tôi về nhà, tôi và Giang Ly tiễn hai người bọn họ ra ngoài cửa, nhìn hai người lái xe rời đi, cho đến khi bóng dáng mất hút.
Giang Ly nhìn về hướng bọn họ mất hút dần, đột nhiên nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, hôm nay là ngày cô thấy nhẹ nhõm nhất trong mười năm nay nhỉ?”
Khóe mắt tôi đỏ hoe, không nói gì. Nhưng trong lòng lại thừa nhận, chính xác là vậy. Hóa ra yêu thương mãi mãi vẫn thoải mái hơn thù hận.
Giang Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu tôi: “Về nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vừa mới về đến nhà, Giang Ly lại quái dị nhìn tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, hôm nay cô đã mua cái gì?”
“Tôi sao? Chẳng mua gì cả.” Vốn dĩ là muốn đợi Tiết Vân Phong mua cho tôi món nữ trang giá trên trời, nhưng mà vừa hay gặp bố tôi.
“Vậy cô định mua gì cho tôi?”
Sao? Tôi không hiểu, mua đồ cho anh ta? Vì sao tôi phải mua đồ cho anh ta?
Giang Ly nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của tôi, rát tức giận: “Hôm nay chẳng phải cô còn hỏi tôi muốn mua quà gì sao, nhanh như vậy đã quên rồi?”
Ồ, Giang Ly hiểu nhầm rồi. Tôi lắc lắc đầu, giải thích: “Chuyện đó…không phải là tôi muốn mua cho anh, tôi chỉ giúp Tiết Vân Phong hỏi thôi”
“Cái gì!” Giang Ly nheo mắt, xem ra có chút nguy hiểm. “Cô chỉ là giúp người khác hỏi thôi?”
Tôi bị dáng vẻ này của anh ta làm cho sọ hãi, không biết phải làm gì, gật gật đầu.
Giang Ly một tay chống trên cánh cửa, hơi nghiêng người, tôi liền bị một bóng đen bao phủ, cảm giác áp bức ngập tràn. Tôi kinh hoàng, khiếp sợ dựa vào cửa, chỉ hận bản thân mình không thể cuộn lại thành một con nhím, thu nhỏ lại trong góc. Tôi run rẫy nói: “Giang Ly…anh sao vậy?” Biến thái cũng không thể biến thái theo cách này chứ, dọa chết người ta à…
Có lẽ là do căng thẳng quá mức dẫn đến nảy sinh ảo giác, tôi dường như nghe thấy tiếng Giang Ly nghiến răng ken két. Anh ta nói: “Quan Tiểu Yến, cô cũng thật là nhiệt tình hử?” Chữ “hử” nâng cao thanh điệu quen thuộc kia, giọng điệu rất uy hiếp.
Tôi phát hiện tâm tư biến thái thật sự là khó định đoán, đơn giản chính là kỳ lạ chẳng hiểu được. Thế là tôi cố trấn tĩnh, xốc lại dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói: “Giang Ly…anh cứ nói anh muốn làm cái gì đi, không cần phải chơi thủ đoạn đáng sợ thế này, sẽ gây ra án mạng đó…” Giọng nói của tôi vẫn có chút run rẫy, được rồi, là tôi không có bản lĩnh…
“Tôi muốn làm cái gì ư?” Giang Ly nhướn mày trầm ngâm một hồi, nói: “Tôi muốn đón sinh nhật, dù thế nào cô cũng phải tặng quà sinh nhật tôi nhỉ?” Anh ta nói rồi, thu cánh tay về, đứng thẳng lên, nhìn tôi vẻ lương thiện, dường như sinh vật đáng sợ vừa rồi hoàn toàn là một người khác vậy…mà giọng điệu đó, lại không thể nghi ngờ được. Anh ta nói xong, nghĩ ngẫm rồi bổ sung một câu: “Nếu như cô không tặng, có lẽ tôi sẽ cân nhắc chuyện ức hiếp cô một chút.”
Thiện tai, hóa ra muốn nhân cơ hội lừa bịp. Tôi lau mồ hôi, bất mãn nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tặng quà cho anh chứ?” Phải tiêu tiền đó, anh có biết không!
Giang Ly nói rất thản nhiên, đầy lý lẽ: “Cô là vợ tôi.”
Tôi càng không phục: “Anh vẫn là chồng của tôi đó, sao sinh nhật tôi không thấy anh tặng quà?”
Giang Ly: “Vậy ngày mai tôi sẽ bù.”
Tôi không nói được gì, sinh nhật tôi vào tháng Tám đến tháng Mười hai anh bù quà cho tôi, anh cung không biết ngại hay sao mà còn làm?
Tuy tôi là đầu bếp của Giang Ly nhưng mà đầu bếp vào hai ngày thứ Bảy, Chủ Nhật vẫn có thể ngủ nướng, không cần làm bữa sáng, đối với kiến nghị vô cùng nhân tính này của tôi, Giang Ly lựa chọn đồng ý…Anh ta rất ít khi rộng lượng như thế này.
Thế là Chủ nhật tôi đưa ra chủ ý ngủ nướng một trận thật đã, đến cả phần mất đi của ngày thứ Bảy cùng bù lại cả thể. Nhưng mà trời không chiều lòng người.
Buổi sáng Chủ nhật, khi tôi đang nằm mơ mình xử lý Giang Ly, lại có người không ngừng lắc lắc tôi. Lay rồi lay, lắc rồi lắc. Tôi không nhẫn nại lật người, tiện miệng nói một câu: “Đừng làm loạn.” Thế là lại ngủ tiếp.
Giọng nói mát rượi của Giang Ly từ phía trên truyền đến: “Quan Tiểu Yến, cô còn không dậy, tôi sẽ lột quần áo của cô.”
Anh dám! Anh phản rồi!
Giang Ly dường như biết thuật đọc lòng người vậy: “Cô xem tôi có dám hay không.”
Tôi đành ngồi dậy khỏi gường, cào cào đầu, nheo nheo mắt, u oán nói; “Anh làm cái trò gì vậy, muốn ăn sáng thì xuống lầu mua đi, muốn ăn quẩy thì ăn quẩy, muốn uống sữa thì uống sữa.” Làm gì cứ phải giày vò tôi chứ…
Giang Ly kéo một góc cổ áo sau của tôi, lệnh cho tôi xuống giường: “Nhanh chóng đi tắm rửa, tôi có đồ muốn tặng cô.”
Tôi đành dụi mắt, chẳng biết làm thế nào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Rửa mạt xong xuôi, tôi cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, tuy đầu vẫn nặng trịch,. Tôi lững thững đi vào phòng khách, đổ nhào xuống sofa, u oán nói: “Giang Ly, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Giang Ly đột nhiên móc ra một chiếc hộp to đặt ở trước mặt tôi: “Quà sinh nhật.”
Quà …quà sinh nhật? Tôi mơ màng nhìn anh ta, đột nhiên vỗ vào đầu, nhớ ra rồi. Hôm qua Giang Ly hình như nói muốn mua quà sinh nhật bù cho tôi…Khụ khụ, tuy sinh nhật của tôi đã qua được bốn tháng rồi…
Được rồi, dù gì người ta đã có ý tốt tặng quà, vậy thì tôi cũng đành tự nhiên nhận lấy. Thế là tôi nhận lấy chiếc hộp kia, mở ra. Chiếc hộp đó nặng trịch, không biết bên trong đựng cái gì nhỉ? Thứ đồ có thể khiến cho Giang Ly trong thời gian ngắn như thế này làm ra được…không phải là gạch chứ?
Mà nhìn độ cao, dài, rộng của chiếc hộp kia, nếu như là gạch, chắc không chỉ là một viên.
Nghĩ đến đây, bàn tay mở chiếc hộp của tôi dừng lại, có chút băn khoăn nhìn Giang Ly.
Giang Ly không hiểu gì: “Sao vậy?”
Tôi hắng hắng giọng, nói với Giang Ly: “Giang Ly, anh nói cho tôi biết, trong này là cái gì đi?”
Giang Ly nhìn chiếc hộp, ánh mắt lóe lên: “Cô mở ra là biết ngay thôi, bên trong không có thuốc nổ đâu.”
Tôi do dự nói: “Vậy bên trong…thật sự là gạch đúng không?”
“Quan – Tiểu – yến!” Giang Ly dường như nghiến răng phát ra ba từ này.
Tôi phát hiện lớn chuyện, không tốt rồi, thế là vừa cười nịnh bợ, giải thích chỉ đùa một chút thôi, vừa nhanh nhẹn mở chiếc hộp.
Sau đó, tôi ngẩn ra.
Một chiếc laptop siêu mỏng màu trắng nằm trong hộp, giống như một mỹ nữ thiêng liêng thanh khiết nằm trong chiếc gường lớn, xin thông cảm cho trình độ ngữ văn của tôi, câu so sánh có thể đạt được đến trình độ này đã là cực hạn của tôi rồi (mơn man, đây thực sự là nhân hóa).
Tôi run rẫy vuốt ve vỏ ngoài màu trắng của quả táo bị cắn một miếng kia, kích động hỏi Giang Ly: “Thứ đồ này rất đắt phải không?”
Giang Ly giả vờ phong độ: “Không cần để ý đến vấn đề giá tiền…cô rất vui phải không?”
Tôi gắng sức gật gật đầu, đúng vậy, vui đến mức sắp khóc rồi: “Nhưng mà Giang Ly, anh tặng tôi thứ đồ đắt thế này, vậy khi đến sinh nhật anh, tôi chẳng phải cần…”
Giang Ly nhanh chóng thò mặt đến: “Cô thích hay không?”
Nói rồi, liền muốn cướp chiếc máy tính lại.
Tôi nhanh tay ôm chiếc máy vào trong lòng, cười hì hì, nói: “Vậy thì…cảm ơn anh nhé!”
Giang Ly nhìn lướt qua tôi một cái, bộ dạng khinh bỉ tính toán với tôi. Anh ta nghiêng mặt, nói: “Thực ra quà không nhất định phải đắt, chỉ cần có lòng là được rồi. Đương nhiên…” Anh ta nói rồi, sắc bén chuyển đề tài, mát mẻ nhìn tôi một cái: “Nếu như cô không định có lòng vậy thì ném tiền mạnh vào nhé!”
Khụ khụ, tôi có lòng, tôi nhất định có lòng.
Nhưng mà do tôi nhận đủ sự lăng nhục biến thái này, thế là định tìm lại thế cục trên phương diện ngôn ngữ: “Giang Ly à, loại người như anh đón sinh nhật thế nào, sự ra đời của anh đơn giản là sự bắt đầu của thế giới hắc ám!”
Giang Ly không chịu yếu thế: “Vậy sự ra đời của cô chính là sự thụt lùi của văn minh nhân loại.”
Tôi: “…”
Thiện tai, chửi người lại có thể chửi đối xứng cả câu thế này, Giang Ly à, anh chính là đồ biến thái.
Giang Ly sau khi mời bố tôi vào phòng, nhân lúc bố tôi không để ý, đẩy tôi đi vào trong phòng ngủ. Tôi đang bồn chồn, quay đầu nhìn một cái, thiện tai, lão thái thái nào đó đang bò trên gường của tôi chơi gỡ mìn.
Tôi nhào lên người bà, tay hơi run, toàn thân bị đắm chìm. Bà ấy lật người tức giận đùng đùng ấn tôi lên gường, u oán nói: “Mẹ đi qua chỗ này liền ghé vào thăm con, không ngờ đến gỡ mìn con cũng không cho mẹ chơi thoái mái nữa.”
Tôi ngã nằm trên gường mặc cho bà chà đạp, cười hi hi nói: “Mẹ, mẹ ra phòng khách, xem xem ai đến rồi.”
Mẹ thả tôi ra, hồ nghi đi ra. Một lát sau, trong phòng khách truyền đến tiếng hét của mẹ tôi: “Trời xanh ơi, Quan Tiểu Yến đầu lợn cuối cùng cũng thông suốt rồi…”
Hức hức, bạn nghe xem, có người mắng con gái thế này sao…
Tôi ở trong bếp bận qua bận lại, Giang Ly làm chân chạy vặt giúp tôi, rửa rau, bưng đĩa. Phải nói có một người để tôi sai khiến, cảm giác này thật sự không tồi.
Tôi dự định hôm nay đích thân xuống bếp, để hai người già kia nếm thử tay nghề của con gái họ. Tuy lão thái thái nào đó chẳng tình nguyện, nhưng cân nhắc đến tâm trạng của tôi hôm nay tương đối đặc biệt, bà ấy cũng chịu nhịn.
Tôi lẩm bẩm hát, bưng một đĩa thịt đổ vào trong nồi, hất gẫy vô cùng có tiết tấu. Giang Ly đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên hỏi: “Cái đầu lợn của cô làm thế nào mà khai thông được vậy?”
Tôi lườm anh ta một cái, hôm nay bản cô nương tâm trạng tốt. sẽ không so đo với anh nữa. Thế là tôi cười đáp: “Dù gì cứ giống như bị sét đánh một cái vậy, đột nhiên phát hiện ra suy nghĩ của mình trước đây rất vô lý khó chịu, phát hiện mình trước đây thực sự là có chút cố chấp…Còn nữa, tôi đột nhiên phát hiện anh nói nhiều lời rất có đạo lý. Giang Ly à, anh nói thật với tôi đi, hồi học đại học, anh có học về tâm lý phải không?”
Giang Ly lắc lắc đầu: “Tôi học kỹ sư mạng. Tôi có một người bạn học tâm lý, bây giờ là một bác sỹ tâm lý. Cô chắc là gặp qua rồi, có lẽ không có ân tượng mà thôi.”
Tôi: “Nói linh tinh, tôi làm sao có thể gặp rồi chứ, anh ta tên là gì?”
Giang Ly: “Cậu ấy có đến tham dự hôn lễ của chúng ta, tên là Hàn Kiêu, cái tên này có lẽ cô chưa từng nghe qua.”
Tôi vỗ vào đầu một cái: “Nhớ ra rồi, Hàn Kiêu mà…nhưng mà anh ta rất rụt rè, xem ra nói chuyện với người khác cũng khó khăn, làm sao có thể làm một bác sỹ tâm lý chứ?”
Giang Ly không hiểu: “Sao nào, cô quen cậu ấy?”
Tôi nhìn anh ta một cái: “Lần trước anh uống say, chính là anh ấy đưa anh về nhà đó.”
Giang Ly nghe thấy tôi nhắc đến chuyện uống say, vẻ mặt nhất thời có chút bất bình, nhưng rất nhanh chóng lại cong khóe miệng cười cười, biểu hiện đó rất quái lạ.
Nhưng tôi vừa nhớ đến việc anh ta uống say, lại cảm thấy rất kỳ quặc: “Hôm đó anh vì sao lại uống say vậy? Hàn Kiêu có vẻ không làm sao, sao chỉ có một mình anh say thôi?”
Giang Ly: “Chúng tôi đánh cược, ai kết hôn đầu tiên, người đó sẽ phải uống say, bảo uống bao nhiểu phải uống bấy nhiêu.”
Đơn giản như vậy? Tôi mở trừng mắt, thở dài nói: “Bọn anh đúng là đám độc thân già!”
Bữa tối có thể coi là vui vẻ, tuy tôi và bố vẫn có chút cẩn trọng, nhưng mà dù gì ông ấy vẫn là bố của tôi, sau này sẽ từ từ tốt lên. Huống hồ có mẹ tôi là thằng hề ở đây, không khí cũng không lạnh lẽo lắm.
Ăn tối xong, bố tôi đề nghi đưa mẹ tôi về nhà, tôi và Giang Ly tiễn hai người bọn họ ra ngoài cửa, nhìn hai người lái xe rời đi, cho đến khi bóng dáng mất hút.
Giang Ly nhìn về hướng bọn họ mất hút dần, đột nhiên nói với tôi: “Quan Tiểu Yến, hôm nay là ngày cô thấy nhẹ nhõm nhất trong mười năm nay nhỉ?”
Khóe mắt tôi đỏ hoe, không nói gì. Nhưng trong lòng lại thừa nhận, chính xác là vậy. Hóa ra yêu thương mãi mãi vẫn thoải mái hơn thù hận.
Giang Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu tôi: “Về nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vừa mới về đến nhà, Giang Ly lại quái dị nhìn tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, hôm nay cô đã mua cái gì?”
“Tôi sao? Chẳng mua gì cả.” Vốn dĩ là muốn đợi Tiết Vân Phong mua cho tôi món nữ trang giá trên trời, nhưng mà vừa hay gặp bố tôi.
“Vậy cô định mua gì cho tôi?”
Sao? Tôi không hiểu, mua đồ cho anh ta? Vì sao tôi phải mua đồ cho anh ta?
Giang Ly nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của tôi, rát tức giận: “Hôm nay chẳng phải cô còn hỏi tôi muốn mua quà gì sao, nhanh như vậy đã quên rồi?”
Ồ, Giang Ly hiểu nhầm rồi. Tôi lắc lắc đầu, giải thích: “Chuyện đó…không phải là tôi muốn mua cho anh, tôi chỉ giúp Tiết Vân Phong hỏi thôi”
“Cái gì!” Giang Ly nheo mắt, xem ra có chút nguy hiểm. “Cô chỉ là giúp người khác hỏi thôi?”
Tôi bị dáng vẻ này của anh ta làm cho sọ hãi, không biết phải làm gì, gật gật đầu.
Giang Ly một tay chống trên cánh cửa, hơi nghiêng người, tôi liền bị một bóng đen bao phủ, cảm giác áp bức ngập tràn. Tôi kinh hoàng, khiếp sợ dựa vào cửa, chỉ hận bản thân mình không thể cuộn lại thành một con nhím, thu nhỏ lại trong góc. Tôi run rẫy nói: “Giang Ly…anh sao vậy?” Biến thái cũng không thể biến thái theo cách này chứ, dọa chết người ta à…
Có lẽ là do căng thẳng quá mức dẫn đến nảy sinh ảo giác, tôi dường như nghe thấy tiếng Giang Ly nghiến răng ken két. Anh ta nói: “Quan Tiểu Yến, cô cũng thật là nhiệt tình hử?” Chữ “hử” nâng cao thanh điệu quen thuộc kia, giọng điệu rất uy hiếp.
Tôi phát hiện tâm tư biến thái thật sự là khó định đoán, đơn giản chính là kỳ lạ chẳng hiểu được. Thế là tôi cố trấn tĩnh, xốc lại dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói: “Giang Ly…anh cứ nói anh muốn làm cái gì đi, không cần phải chơi thủ đoạn đáng sợ thế này, sẽ gây ra án mạng đó…” Giọng nói của tôi vẫn có chút run rẫy, được rồi, là tôi không có bản lĩnh…
“Tôi muốn làm cái gì ư?” Giang Ly nhướn mày trầm ngâm một hồi, nói: “Tôi muốn đón sinh nhật, dù thế nào cô cũng phải tặng quà sinh nhật tôi nhỉ?” Anh ta nói rồi, thu cánh tay về, đứng thẳng lên, nhìn tôi vẻ lương thiện, dường như sinh vật đáng sợ vừa rồi hoàn toàn là một người khác vậy…mà giọng điệu đó, lại không thể nghi ngờ được. Anh ta nói xong, nghĩ ngẫm rồi bổ sung một câu: “Nếu như cô không tặng, có lẽ tôi sẽ cân nhắc chuyện ức hiếp cô một chút.”
Thiện tai, hóa ra muốn nhân cơ hội lừa bịp. Tôi lau mồ hôi, bất mãn nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tặng quà cho anh chứ?” Phải tiêu tiền đó, anh có biết không!
Giang Ly nói rất thản nhiên, đầy lý lẽ: “Cô là vợ tôi.”
Tôi càng không phục: “Anh vẫn là chồng của tôi đó, sao sinh nhật tôi không thấy anh tặng quà?”
Giang Ly: “Vậy ngày mai tôi sẽ bù.”
Tôi không nói được gì, sinh nhật tôi vào tháng Tám đến tháng Mười hai anh bù quà cho tôi, anh cung không biết ngại hay sao mà còn làm?
Tuy tôi là đầu bếp của Giang Ly nhưng mà đầu bếp vào hai ngày thứ Bảy, Chủ Nhật vẫn có thể ngủ nướng, không cần làm bữa sáng, đối với kiến nghị vô cùng nhân tính này của tôi, Giang Ly lựa chọn đồng ý…Anh ta rất ít khi rộng lượng như thế này.
Thế là Chủ nhật tôi đưa ra chủ ý ngủ nướng một trận thật đã, đến cả phần mất đi của ngày thứ Bảy cùng bù lại cả thể. Nhưng mà trời không chiều lòng người.
Buổi sáng Chủ nhật, khi tôi đang nằm mơ mình xử lý Giang Ly, lại có người không ngừng lắc lắc tôi. Lay rồi lay, lắc rồi lắc. Tôi không nhẫn nại lật người, tiện miệng nói một câu: “Đừng làm loạn.” Thế là lại ngủ tiếp.
Giọng nói mát rượi của Giang Ly từ phía trên truyền đến: “Quan Tiểu Yến, cô còn không dậy, tôi sẽ lột quần áo của cô.”
Anh dám! Anh phản rồi!
Giang Ly dường như biết thuật đọc lòng người vậy: “Cô xem tôi có dám hay không.”
Tôi đành ngồi dậy khỏi gường, cào cào đầu, nheo nheo mắt, u oán nói; “Anh làm cái trò gì vậy, muốn ăn sáng thì xuống lầu mua đi, muốn ăn quẩy thì ăn quẩy, muốn uống sữa thì uống sữa.” Làm gì cứ phải giày vò tôi chứ…
Giang Ly kéo một góc cổ áo sau của tôi, lệnh cho tôi xuống giường: “Nhanh chóng đi tắm rửa, tôi có đồ muốn tặng cô.”
Tôi đành dụi mắt, chẳng biết làm thế nào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Rửa mạt xong xuôi, tôi cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, tuy đầu vẫn nặng trịch,. Tôi lững thững đi vào phòng khách, đổ nhào xuống sofa, u oán nói: “Giang Ly, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Giang Ly đột nhiên móc ra một chiếc hộp to đặt ở trước mặt tôi: “Quà sinh nhật.”
Quà …quà sinh nhật? Tôi mơ màng nhìn anh ta, đột nhiên vỗ vào đầu, nhớ ra rồi. Hôm qua Giang Ly hình như nói muốn mua quà sinh nhật bù cho tôi…Khụ khụ, tuy sinh nhật của tôi đã qua được bốn tháng rồi…
Được rồi, dù gì người ta đã có ý tốt tặng quà, vậy thì tôi cũng đành tự nhiên nhận lấy. Thế là tôi nhận lấy chiếc hộp kia, mở ra. Chiếc hộp đó nặng trịch, không biết bên trong đựng cái gì nhỉ? Thứ đồ có thể khiến cho Giang Ly trong thời gian ngắn như thế này làm ra được…không phải là gạch chứ?
Mà nhìn độ cao, dài, rộng của chiếc hộp kia, nếu như là gạch, chắc không chỉ là một viên.
Nghĩ đến đây, bàn tay mở chiếc hộp của tôi dừng lại, có chút băn khoăn nhìn Giang Ly.
Giang Ly không hiểu gì: “Sao vậy?”
Tôi hắng hắng giọng, nói với Giang Ly: “Giang Ly, anh nói cho tôi biết, trong này là cái gì đi?”
Giang Ly nhìn chiếc hộp, ánh mắt lóe lên: “Cô mở ra là biết ngay thôi, bên trong không có thuốc nổ đâu.”
Tôi do dự nói: “Vậy bên trong…thật sự là gạch đúng không?”
“Quan – Tiểu – yến!” Giang Ly dường như nghiến răng phát ra ba từ này.
Tôi phát hiện lớn chuyện, không tốt rồi, thế là vừa cười nịnh bợ, giải thích chỉ đùa một chút thôi, vừa nhanh nhẹn mở chiếc hộp.
Sau đó, tôi ngẩn ra.
Một chiếc laptop siêu mỏng màu trắng nằm trong hộp, giống như một mỹ nữ thiêng liêng thanh khiết nằm trong chiếc gường lớn, xin thông cảm cho trình độ ngữ văn của tôi, câu so sánh có thể đạt được đến trình độ này đã là cực hạn của tôi rồi (mơn man, đây thực sự là nhân hóa).
Tôi run rẫy vuốt ve vỏ ngoài màu trắng của quả táo bị cắn một miếng kia, kích động hỏi Giang Ly: “Thứ đồ này rất đắt phải không?”
Giang Ly giả vờ phong độ: “Không cần để ý đến vấn đề giá tiền…cô rất vui phải không?”
Tôi gắng sức gật gật đầu, đúng vậy, vui đến mức sắp khóc rồi: “Nhưng mà Giang Ly, anh tặng tôi thứ đồ đắt thế này, vậy khi đến sinh nhật anh, tôi chẳng phải cần…”
Giang Ly nhanh chóng thò mặt đến: “Cô thích hay không?”
Nói rồi, liền muốn cướp chiếc máy tính lại.
Tôi nhanh tay ôm chiếc máy vào trong lòng, cười hì hì, nói: “Vậy thì…cảm ơn anh nhé!”
Giang Ly nhìn lướt qua tôi một cái, bộ dạng khinh bỉ tính toán với tôi. Anh ta nghiêng mặt, nói: “Thực ra quà không nhất định phải đắt, chỉ cần có lòng là được rồi. Đương nhiên…” Anh ta nói rồi, sắc bén chuyển đề tài, mát mẻ nhìn tôi một cái: “Nếu như cô không định có lòng vậy thì ném tiền mạnh vào nhé!”
Khụ khụ, tôi có lòng, tôi nhất định có lòng.
Nhưng mà do tôi nhận đủ sự lăng nhục biến thái này, thế là định tìm lại thế cục trên phương diện ngôn ngữ: “Giang Ly à, loại người như anh đón sinh nhật thế nào, sự ra đời của anh đơn giản là sự bắt đầu của thế giới hắc ám!”
Giang Ly không chịu yếu thế: “Vậy sự ra đời của cô chính là sự thụt lùi của văn minh nhân loại.”
Tôi: “…”
Thiện tai, chửi người lại có thể chửi đối xứng cả câu thế này, Giang Ly à, anh chính là đồ biến thái.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất