Vợ Ơi Chào Em
Chương 54: Bà Ngụy thật nhiệt tình…
Sáng sớm ngày thứ sáu, mặc kệ Tô Nhạc không muốn ngày này tới đến mức nào thì nó vẫn cứ tới.
Cô giương mắt nhìn quần áo, váy vóc đủ loại kiểu dáng trên giường, cảm thấy cái nào cũng không phù hợp, tuy cô không muốn thừa nhận mình đang căng thẳng, nhưng sự thật chính là như vậy, cô thật sự đang căng thẳng. = =
Chọn tới chọn lui, cuối cùng, cô chọn một chiếc váy nhạt màu, kiểu dáng đơn giản, mặc trên người làm cho người ta cảm thấy rất thục nữ, ông cụ tám mươi tuổi hẳn sẽ thích cô gái nhã nhặn một chút, đúng không?
Vừa mới chuẩn bị xong Ngụy Sở đã gọi điện tới, Tô Nhạc mang theo túi lớn túi nhỏ quà cáp xuống lầu, thấy vẻ mặt ranh mãnh của người nào đó, gương mặt cô chợt ửng đỏ: “Anh nhìn cái gì?”
“Nhìn người đẹp chứ còn nhìn gì nữa.” Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, để túi lớn túi nhỏ trong tay cô ra ghế sau, cười hì hì nói: “Phục vụ cho người đẹp là niềm vinh dự của anh.” Nói vậy nhưng trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi vì sự coi trọng của Tô Nhạc đối với lần thăm hỏi này. Anh không sợ Tô Nhạc vì coi trọng mà bất an, anh chỉ sợ Tô Nhạc không thèm để ý đến cái nhìn của người lớn trong gia đình anh.
“Em đã ăn sáng chưa?” Ngụy Sở hỏi.
“Em không đói.” Tô Nhạc chỉ cảm thấy căng thẳng đến mức dạ dạy xoắn lại, làm gì còn biết đến đói bụng.
“Em đừng quá lo lắng, bố mẹ anh đều rất thích em, từ lâu đã muốn gọi em về nhà ăn cơm, tính tình ông nội anh cũng rất hiền lành, dễ gần.” Anh nói rồi khom người giúp Tô Nhạc thắt dây an toàn: “Chúng ta đi ăn sáng trước rồi hãy về nhà.”
“Ai căng thẳng, anh chỉ tự suy diễn là giỏi.” Tô Nhạc hừ lạnh một tiếng, nghe Ngụy Sở nói vậy, sự căng thẳng trong lòng cô không giảm đi được bao nhiêu, nhưng quả thực cô có chút đói bụng. Hai người tới quán ăn sáng ăn vài thứ, sự căng thẳng trong lòng Tô Nhạc tuy không giảm bớt nhưng ít ra dạ dày cũng không thắt chặt lại nữa.
Trên đường đi, dáng vẻ giả bộ thoải mái của Tô Nhạc khiến cho tâm trạng của Ngụy Sở rất tốt, vì vậy, anh vừa lái xe vừa nói chuyện đùa cho Tô Nhạc vui vẻ, Tô Nhạc đáp lại câu được câu không, đột nhiên nhớ ra trước đây khi tới gặp bố mẹ Trang Vệ dường như cô cũng không căng thẳng như bây giờ, có lẽ khi đó cô còn quá trẻ, không biết gặp bố mẹ đại diện cho cái gì, cũng không biết người thương yêu mình lúc đó xoay người một cái đã có thể thay lòng đổi dạ.
Khi đó, Trang Vệ đối xử với cô thật sự rất tốt, vô cùng thân mật, cũng thề thốt không ít, hôm nay hai người đã đi hai đường, gặp lại nhau cũng không còn gì để nói. Liệu cô và Ngụy Sở cũng sẽ có một ngày như thế hay không?
“Đang nghĩ gì vậy, sắp đến nhà anh rồi.” Tiếng cười nói của Ngụy Sở truyền tới tai cô, Tô Nhạc quay đầu nhìn ánh mắt tràn đầy vui vẻ và chờ mong của anh. Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, sự căng thẳng lúc đầu đột nhiêu tan biến đi không ít. Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy xe rẽ vào con phố nhỏ, ngừng lại bên cạnh một gốc đại thụ bên ngoài một tứ hợp viện. Bên ngoài cửa viện đã có rất nhiều loại xe xa xỉ đắt tiền.
“May mà hôm nay tới sớm, năm ngoái anh tới muộn, ngay cả chỗ đỗ xe cũng không có.” Ngụy Sở cảm thấy may mắn vì có thể chọn được chỗ đỗ xe tốt, anh bước xuống mở cửa xe cho Tô Nhạc, sau đó lại vòng ra ghế sau cầm lấy những món quà của Tô Nhạc dành cho người lớn trong nhà.
Vừa rồi không để ý, hiện giờ anh mới phát hiện Tô Nhạc mua không ít quà biếu, tất cả đều là những thứ bồi bổ thân thể cho người già, nụ cười của Ngụy Sở càng thêm rõ ràng, giơ một tay nắm lấy tay Tô Nhạc: “Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Đi vào trong viện, Tô Nhạc nhìn thấy một vài đứa trẻ đang cười đùa đuổi bắt trong sân, còn có một số nam nữ trung niên ăn mặc không tầm thường đang ngồi dưới bóng cây uống trà chơi mạt chược, trong số đó có mẹ của Ngụy Sở, trong sân vô cùng náo nhiệt, một hai người phụ nữ mặc tạp dề đang bê mâm bát đi qua đi lại trong viện, cảnh tượng rất vội vã.
“Tiểu Sở đã về đấy à?” Một người phụ nữ mập mạp khoảng sáu mươi tuổi ngẩng đầu lên từ bàn mạt chược, nhìn thấy Ngụy Sở liền vội vàng dùng khuỷu tay huých bà Ngụy ở bên cạnh: “Thím Hai, Tiểu Sở nhà thím về rồi kìa.”
Sau đó, Tô Nhạc đang đứng bên cạnh Ngụy Sở phát hiện, toàn bộ ánh mắt của những người trong viện đang đổ dồn về phía bọn họ, nhất thời khiến áp lực của cô tăng vọt.
“A, Tô Nhạc tới rồi à?” Bà Ngụy nhìn thấy hai người, không thèm nói một câu với Ngụy Sở, trực tiếp đi tới bên cạnh hai người, đẩy Ngụy Sở sang một bên, cười cười tiến về phía Tô Nhạc, nhiệt tình hỏi: “Mấy tháng không gặp, vì sao nhìn cháu có vẻ gầy đi không ít, Tiểu Sở không chăm sóc cháu cẩn thận đúng không? Trước khi tới đây đã ăn sáng chưa? Có khát nước không, có muốn uống nước không?”
“Bác gái, cháu không sao, dọc đường Ngụy Sở rất quan tâm đến cháu.” Tô Nhạc bị sự nhiệt tình của bà Ngụy dọa sợ đến mức xanh mặt, cô ngại ngần cúi đầu, che dấu vẻ khó xử trên mặt mình.
“Mẹ, con trai mẹ còn bị mẹ vứt ở một bên đây này.” Ngụy Sở thấy vậy đành lên tiếng cứu nguy, nhưng bà Ngụy dường như không bị chiêu này lừa, bà liếc mắt nhìn Ngụy Sở: “Con thích đi đâu thì đi đi.”
Vì vậy, Ngụy Sở xách một đống đồ đạc, cười khúc khích đứng bên cạnh nhìn bạn gái của mình bị mẹ già nhà mình nhiệt tình hỏi thăm, suýt chút nữa đã coi cô như con gái ruột.
“Đây là bạn gái của Tiểu Sở phải không?” Vợ bác cả của Ngụy Sở cũng tới gần, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần: “Một cô bé thật duyên dáng, nhưng hình như hơi quen mắt.”
Bà Ngụy cười nói: “Chị quên rồi à, lần trước trong hôn lễ của Tiểu Diêu, Tiểu Nhạc cũng có tới mà.”
“Đúng, đúng, chị nhớ ra rồi.” Bác cả cười ha ha rồi cũng đi tới trước mặt Tô Nhạc, cùng bà Ngụy ân cần hỏi han Tô Nhạc. Một lát sau, cô bảy, dì tám của Ngụy Sở liền kéo Tô Nhạc tới một bên, bà Ngụy hớn hở giới thiệu với cô đây là bác gái thứ mấy, kia là dì thứ mấy, con nhà này là ai, con nhà kia là ai, hoàn toàn lãng quên đứa con trai đang cầm quà biếu phía sau.
“Mẹ, những thứ này đều là của Tiểu Nhạc mua cho bố mẹ và ông nội, con để vào trong phòng mẹ nhé.” Ngụy Sở thở dài, đành phải cam chịu số phận.
“Con không cần phải nói mẹ cũng biết là Tiểu Nhạc mua, thằng nhóc nhà con làm gì có biết mua gì về, không phải về học làm món ăn thì cũng chỉ về học làm đồ ăn vặt.” Bà Ngụy khoát tay, có ý như con mau đi đi.
Tô Nhạc nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Ngụy Sở, nhưng chỉ thấy anh yên lặng sờ mũi bỏ đi.
Thấy Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở chằm chằm, bà Ngụy nhân tiện nói: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã không thích làm những việc này, bình thường có thể ăn ở ngoài là hoàn toàn ăn ở ngoài, hai năm trước không biết nghĩ cái gì, đột nhiên nói muốn học làm món cay Tứ Xuyên, suýt chút nữa thiêu rụi một nửa phòng bếp. Bác còn tưởng nó định tốt nghiệp xong sẽ đi làm đầu bếp, vậy mà học chưa bao lâu đã bỏ ngang, dáng vẻ nản lòng kia của nó khiến bác và bố nó đều không nỡ nhìn.”
“Hai năm trước ạ?” Tô Nhạc nhớ lại, khi đó vừa đúng lúc cô và Trang Vệ bắt đầu qua lại, trong lòng cô có thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa chua xót, thật sự là cảm giác không nói nên lời.
“Cháu đã ăn đồ ăn Tiểu Sở làm chưa?” Bà Ngụy thấy vẻ mặt Tô Nhạc thay đổi liên đoán được cô đã được ăn đồ ăn Ngụy Sở làm: “Mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm ạ.” Tô Nhạc phải thừa nhận, tay nghề nấu ăn của Ngụy Sở vô cùng xuất sắc.
“Đấy là hiện giờ thôi.” Bà Ngụy có vẻ rất hứng thú với chuyện lật tẩy con trai nhà mình: “Nửa năm trước không biết có chuyện gì xảy ra, nó lại bắt đầu học nấu món Tứ Xuyên, chẳng nói chẳng rằng, lại muốn học làm chân gà ngâm ớt, nó làm hỏng hơn mười cân chân gà, bác cũng không biết nhiệt tình của nó từ đâu mà ra nữa. Không chỉ muốn học làm món Tứ Xuyên từ bà nội mà còn tới quán đồ ăn Tứ Xuyên nhờ đầu bếp dạy cho nữa, nhiệt huyết đến mức bác còn tưởng nó định mở nhà hàng, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”
Tô Nhạc cảm thấy, sự cảm động lúc này của cô còn rõ ràng hơn gấp nhiều lần so với thời khắc cô nhìn thấy tên mình trên tảng đá kia, cô vẫn cho rằng tình cảm của Ngụy Sở đối với cô không sâu nặng như trong tưởng tượng, nhưng đến giờ cô mới biết, thì ra trong lúc cô còn chưa biết gì, Ngụy Sở đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện cô không thể tưởng tượng được.
Một tinh anh trên thương trường, dáng vẻ chật vật học nấu ăn trong phòng bếp, dáng vẻ chăm chỉ học nghề cùng đầu bếp trong quán đồ ăn Tứ Xuyên, những hình ảnh rõ ràng không chút hòa hợp này lại khiến cô cảm thấy được một người đàn ông như vậy yêu thương là một chuyện thật may mắn.
Những dì, thím khác cũng bắt đầu kể những chuyện hồi bé của Ngụy Sở, ngay cả chuyện tè dầm lúc hai tuổi của anh cũng không buông tha, khiến cho Tô Nhạc muốn cười mà lại không dám cười, nhịn đến mức gương mặt đỏ bừng.
“Mẹ, mọi người đang nói với Tiểu Nhạc chuyện gì vậy?” Ngụy Sở tiến lại gần, giữa một đám đàn bà con gái có vẻ khiến người khác vô cùng chú ý.
“Đang nói đến chuyện cháu bị chó đuổi hồi còn bé.” Bác cả ấn một miếng táo vào trong tay Tô Nhạc: “Mọi người đang để Tiểu Nhạc hiểu biết thêm về cháu đấy thôi.”
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc nhịn cười đến mức đỏ mặt, có chút bất lực: “Vậy thật sự cảm ơn mọi người.” Có vẻ tất cả những chuyện ngớ ngẩn trước kia của anh đều bị kể cho Tô Nhạc nghe cả rồi.
“Tiểu Sở à, Tiểu Nhạc đã tới đây rồi thì con dẫn con bé đi thăm quan xung quanh đi.” Bà Ngụy cười tủm tỉm nói: “Khung cảnh xung quanh cũng không tệ đâu.” Bà Ngụy tư tưởng tiến bộ, nghĩ cách gia tăng thời gian ở bên nhau của lớp trẻ, những người lớn khác đều không phản đối, cùng nhau đuổi Tô Nhạc và Ngụy Sở ra khỏi tứ hợp viện.
“Nghe nói tay nghề nấu ăn trước kia của anh rất kém cỏi phải không?” Tô Nhạc sóng vai cùng Ngụy Sở, ánh nắng mặt trời dào dạt, ấm áp chiếu lên người khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Khi đó còn trẻ, chưa kịp học.” Ngụy Sở cười, nắm lấy tay Tô Nhạc: “Có phải mẹ anh nói cho em mấy chuyện ngốc nghếch của anh trước đây không?”
“Đâu có.” Tô Nhạc lắc đầu: “Rất thú vị mà.”
Đi vào con phố nhỏ đầy hương vị cổ kính, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ cười đùa, Tô Nhạc nhìn bốn phía: “Khi còn bé nhất định anh có rất nhiều bạn bè chơi cùng đúng không?”
“Đương nhiên, trước đây anh từng là đại ca của lũ trẻ con khu phố này đấy.” Ngụy Sở kể về một số chuyện thú vị khi còn nhỏ, khi đi tới đầu phố, anh đột nhiên nói: “Trong cuộc sống trước đây của anh không có em, anh hy vọng trong cuộc sống sau này của anh, mỗi một việc đều sẽ có em tham dự.”
“Tít ~” Tiếng còi xe ô tô vang lên trong con phố nhỏ vô cùng rõ ràng.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Sở, một lúc lâu sau, cô nở nụ cười: “Vậy còn phải xem biểu hiện của anh đã.”
Cả đời ở bên một người như vậy dường như là một chuyện thật tốt.
Cô giương mắt nhìn quần áo, váy vóc đủ loại kiểu dáng trên giường, cảm thấy cái nào cũng không phù hợp, tuy cô không muốn thừa nhận mình đang căng thẳng, nhưng sự thật chính là như vậy, cô thật sự đang căng thẳng. = =
Chọn tới chọn lui, cuối cùng, cô chọn một chiếc váy nhạt màu, kiểu dáng đơn giản, mặc trên người làm cho người ta cảm thấy rất thục nữ, ông cụ tám mươi tuổi hẳn sẽ thích cô gái nhã nhặn một chút, đúng không?
Vừa mới chuẩn bị xong Ngụy Sở đã gọi điện tới, Tô Nhạc mang theo túi lớn túi nhỏ quà cáp xuống lầu, thấy vẻ mặt ranh mãnh của người nào đó, gương mặt cô chợt ửng đỏ: “Anh nhìn cái gì?”
“Nhìn người đẹp chứ còn nhìn gì nữa.” Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, để túi lớn túi nhỏ trong tay cô ra ghế sau, cười hì hì nói: “Phục vụ cho người đẹp là niềm vinh dự của anh.” Nói vậy nhưng trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi vì sự coi trọng của Tô Nhạc đối với lần thăm hỏi này. Anh không sợ Tô Nhạc vì coi trọng mà bất an, anh chỉ sợ Tô Nhạc không thèm để ý đến cái nhìn của người lớn trong gia đình anh.
“Em đã ăn sáng chưa?” Ngụy Sở hỏi.
“Em không đói.” Tô Nhạc chỉ cảm thấy căng thẳng đến mức dạ dạy xoắn lại, làm gì còn biết đến đói bụng.
“Em đừng quá lo lắng, bố mẹ anh đều rất thích em, từ lâu đã muốn gọi em về nhà ăn cơm, tính tình ông nội anh cũng rất hiền lành, dễ gần.” Anh nói rồi khom người giúp Tô Nhạc thắt dây an toàn: “Chúng ta đi ăn sáng trước rồi hãy về nhà.”
“Ai căng thẳng, anh chỉ tự suy diễn là giỏi.” Tô Nhạc hừ lạnh một tiếng, nghe Ngụy Sở nói vậy, sự căng thẳng trong lòng cô không giảm đi được bao nhiêu, nhưng quả thực cô có chút đói bụng. Hai người tới quán ăn sáng ăn vài thứ, sự căng thẳng trong lòng Tô Nhạc tuy không giảm bớt nhưng ít ra dạ dày cũng không thắt chặt lại nữa.
Trên đường đi, dáng vẻ giả bộ thoải mái của Tô Nhạc khiến cho tâm trạng của Ngụy Sở rất tốt, vì vậy, anh vừa lái xe vừa nói chuyện đùa cho Tô Nhạc vui vẻ, Tô Nhạc đáp lại câu được câu không, đột nhiên nhớ ra trước đây khi tới gặp bố mẹ Trang Vệ dường như cô cũng không căng thẳng như bây giờ, có lẽ khi đó cô còn quá trẻ, không biết gặp bố mẹ đại diện cho cái gì, cũng không biết người thương yêu mình lúc đó xoay người một cái đã có thể thay lòng đổi dạ.
Khi đó, Trang Vệ đối xử với cô thật sự rất tốt, vô cùng thân mật, cũng thề thốt không ít, hôm nay hai người đã đi hai đường, gặp lại nhau cũng không còn gì để nói. Liệu cô và Ngụy Sở cũng sẽ có một ngày như thế hay không?
“Đang nghĩ gì vậy, sắp đến nhà anh rồi.” Tiếng cười nói của Ngụy Sở truyền tới tai cô, Tô Nhạc quay đầu nhìn ánh mắt tràn đầy vui vẻ và chờ mong của anh. Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, sự căng thẳng lúc đầu đột nhiêu tan biến đi không ít. Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy xe rẽ vào con phố nhỏ, ngừng lại bên cạnh một gốc đại thụ bên ngoài một tứ hợp viện. Bên ngoài cửa viện đã có rất nhiều loại xe xa xỉ đắt tiền.
“May mà hôm nay tới sớm, năm ngoái anh tới muộn, ngay cả chỗ đỗ xe cũng không có.” Ngụy Sở cảm thấy may mắn vì có thể chọn được chỗ đỗ xe tốt, anh bước xuống mở cửa xe cho Tô Nhạc, sau đó lại vòng ra ghế sau cầm lấy những món quà của Tô Nhạc dành cho người lớn trong nhà.
Vừa rồi không để ý, hiện giờ anh mới phát hiện Tô Nhạc mua không ít quà biếu, tất cả đều là những thứ bồi bổ thân thể cho người già, nụ cười của Ngụy Sở càng thêm rõ ràng, giơ một tay nắm lấy tay Tô Nhạc: “Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Đi vào trong viện, Tô Nhạc nhìn thấy một vài đứa trẻ đang cười đùa đuổi bắt trong sân, còn có một số nam nữ trung niên ăn mặc không tầm thường đang ngồi dưới bóng cây uống trà chơi mạt chược, trong số đó có mẹ của Ngụy Sở, trong sân vô cùng náo nhiệt, một hai người phụ nữ mặc tạp dề đang bê mâm bát đi qua đi lại trong viện, cảnh tượng rất vội vã.
“Tiểu Sở đã về đấy à?” Một người phụ nữ mập mạp khoảng sáu mươi tuổi ngẩng đầu lên từ bàn mạt chược, nhìn thấy Ngụy Sở liền vội vàng dùng khuỷu tay huých bà Ngụy ở bên cạnh: “Thím Hai, Tiểu Sở nhà thím về rồi kìa.”
Sau đó, Tô Nhạc đang đứng bên cạnh Ngụy Sở phát hiện, toàn bộ ánh mắt của những người trong viện đang đổ dồn về phía bọn họ, nhất thời khiến áp lực của cô tăng vọt.
“A, Tô Nhạc tới rồi à?” Bà Ngụy nhìn thấy hai người, không thèm nói một câu với Ngụy Sở, trực tiếp đi tới bên cạnh hai người, đẩy Ngụy Sở sang một bên, cười cười tiến về phía Tô Nhạc, nhiệt tình hỏi: “Mấy tháng không gặp, vì sao nhìn cháu có vẻ gầy đi không ít, Tiểu Sở không chăm sóc cháu cẩn thận đúng không? Trước khi tới đây đã ăn sáng chưa? Có khát nước không, có muốn uống nước không?”
“Bác gái, cháu không sao, dọc đường Ngụy Sở rất quan tâm đến cháu.” Tô Nhạc bị sự nhiệt tình của bà Ngụy dọa sợ đến mức xanh mặt, cô ngại ngần cúi đầu, che dấu vẻ khó xử trên mặt mình.
“Mẹ, con trai mẹ còn bị mẹ vứt ở một bên đây này.” Ngụy Sở thấy vậy đành lên tiếng cứu nguy, nhưng bà Ngụy dường như không bị chiêu này lừa, bà liếc mắt nhìn Ngụy Sở: “Con thích đi đâu thì đi đi.”
Vì vậy, Ngụy Sở xách một đống đồ đạc, cười khúc khích đứng bên cạnh nhìn bạn gái của mình bị mẹ già nhà mình nhiệt tình hỏi thăm, suýt chút nữa đã coi cô như con gái ruột.
“Đây là bạn gái của Tiểu Sở phải không?” Vợ bác cả của Ngụy Sở cũng tới gần, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần: “Một cô bé thật duyên dáng, nhưng hình như hơi quen mắt.”
Bà Ngụy cười nói: “Chị quên rồi à, lần trước trong hôn lễ của Tiểu Diêu, Tiểu Nhạc cũng có tới mà.”
“Đúng, đúng, chị nhớ ra rồi.” Bác cả cười ha ha rồi cũng đi tới trước mặt Tô Nhạc, cùng bà Ngụy ân cần hỏi han Tô Nhạc. Một lát sau, cô bảy, dì tám của Ngụy Sở liền kéo Tô Nhạc tới một bên, bà Ngụy hớn hở giới thiệu với cô đây là bác gái thứ mấy, kia là dì thứ mấy, con nhà này là ai, con nhà kia là ai, hoàn toàn lãng quên đứa con trai đang cầm quà biếu phía sau.
“Mẹ, những thứ này đều là của Tiểu Nhạc mua cho bố mẹ và ông nội, con để vào trong phòng mẹ nhé.” Ngụy Sở thở dài, đành phải cam chịu số phận.
“Con không cần phải nói mẹ cũng biết là Tiểu Nhạc mua, thằng nhóc nhà con làm gì có biết mua gì về, không phải về học làm món ăn thì cũng chỉ về học làm đồ ăn vặt.” Bà Ngụy khoát tay, có ý như con mau đi đi.
Tô Nhạc nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Ngụy Sở, nhưng chỉ thấy anh yên lặng sờ mũi bỏ đi.
Thấy Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở chằm chằm, bà Ngụy nhân tiện nói: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã không thích làm những việc này, bình thường có thể ăn ở ngoài là hoàn toàn ăn ở ngoài, hai năm trước không biết nghĩ cái gì, đột nhiên nói muốn học làm món cay Tứ Xuyên, suýt chút nữa thiêu rụi một nửa phòng bếp. Bác còn tưởng nó định tốt nghiệp xong sẽ đi làm đầu bếp, vậy mà học chưa bao lâu đã bỏ ngang, dáng vẻ nản lòng kia của nó khiến bác và bố nó đều không nỡ nhìn.”
“Hai năm trước ạ?” Tô Nhạc nhớ lại, khi đó vừa đúng lúc cô và Trang Vệ bắt đầu qua lại, trong lòng cô có thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa chua xót, thật sự là cảm giác không nói nên lời.
“Cháu đã ăn đồ ăn Tiểu Sở làm chưa?” Bà Ngụy thấy vẻ mặt Tô Nhạc thay đổi liên đoán được cô đã được ăn đồ ăn Ngụy Sở làm: “Mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm ạ.” Tô Nhạc phải thừa nhận, tay nghề nấu ăn của Ngụy Sở vô cùng xuất sắc.
“Đấy là hiện giờ thôi.” Bà Ngụy có vẻ rất hứng thú với chuyện lật tẩy con trai nhà mình: “Nửa năm trước không biết có chuyện gì xảy ra, nó lại bắt đầu học nấu món Tứ Xuyên, chẳng nói chẳng rằng, lại muốn học làm chân gà ngâm ớt, nó làm hỏng hơn mười cân chân gà, bác cũng không biết nhiệt tình của nó từ đâu mà ra nữa. Không chỉ muốn học làm món Tứ Xuyên từ bà nội mà còn tới quán đồ ăn Tứ Xuyên nhờ đầu bếp dạy cho nữa, nhiệt huyết đến mức bác còn tưởng nó định mở nhà hàng, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”
Tô Nhạc cảm thấy, sự cảm động lúc này của cô còn rõ ràng hơn gấp nhiều lần so với thời khắc cô nhìn thấy tên mình trên tảng đá kia, cô vẫn cho rằng tình cảm của Ngụy Sở đối với cô không sâu nặng như trong tưởng tượng, nhưng đến giờ cô mới biết, thì ra trong lúc cô còn chưa biết gì, Ngụy Sở đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện cô không thể tưởng tượng được.
Một tinh anh trên thương trường, dáng vẻ chật vật học nấu ăn trong phòng bếp, dáng vẻ chăm chỉ học nghề cùng đầu bếp trong quán đồ ăn Tứ Xuyên, những hình ảnh rõ ràng không chút hòa hợp này lại khiến cô cảm thấy được một người đàn ông như vậy yêu thương là một chuyện thật may mắn.
Những dì, thím khác cũng bắt đầu kể những chuyện hồi bé của Ngụy Sở, ngay cả chuyện tè dầm lúc hai tuổi của anh cũng không buông tha, khiến cho Tô Nhạc muốn cười mà lại không dám cười, nhịn đến mức gương mặt đỏ bừng.
“Mẹ, mọi người đang nói với Tiểu Nhạc chuyện gì vậy?” Ngụy Sở tiến lại gần, giữa một đám đàn bà con gái có vẻ khiến người khác vô cùng chú ý.
“Đang nói đến chuyện cháu bị chó đuổi hồi còn bé.” Bác cả ấn một miếng táo vào trong tay Tô Nhạc: “Mọi người đang để Tiểu Nhạc hiểu biết thêm về cháu đấy thôi.”
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc nhịn cười đến mức đỏ mặt, có chút bất lực: “Vậy thật sự cảm ơn mọi người.” Có vẻ tất cả những chuyện ngớ ngẩn trước kia của anh đều bị kể cho Tô Nhạc nghe cả rồi.
“Tiểu Sở à, Tiểu Nhạc đã tới đây rồi thì con dẫn con bé đi thăm quan xung quanh đi.” Bà Ngụy cười tủm tỉm nói: “Khung cảnh xung quanh cũng không tệ đâu.” Bà Ngụy tư tưởng tiến bộ, nghĩ cách gia tăng thời gian ở bên nhau của lớp trẻ, những người lớn khác đều không phản đối, cùng nhau đuổi Tô Nhạc và Ngụy Sở ra khỏi tứ hợp viện.
“Nghe nói tay nghề nấu ăn trước kia của anh rất kém cỏi phải không?” Tô Nhạc sóng vai cùng Ngụy Sở, ánh nắng mặt trời dào dạt, ấm áp chiếu lên người khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Khi đó còn trẻ, chưa kịp học.” Ngụy Sở cười, nắm lấy tay Tô Nhạc: “Có phải mẹ anh nói cho em mấy chuyện ngốc nghếch của anh trước đây không?”
“Đâu có.” Tô Nhạc lắc đầu: “Rất thú vị mà.”
Đi vào con phố nhỏ đầy hương vị cổ kính, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ cười đùa, Tô Nhạc nhìn bốn phía: “Khi còn bé nhất định anh có rất nhiều bạn bè chơi cùng đúng không?”
“Đương nhiên, trước đây anh từng là đại ca của lũ trẻ con khu phố này đấy.” Ngụy Sở kể về một số chuyện thú vị khi còn nhỏ, khi đi tới đầu phố, anh đột nhiên nói: “Trong cuộc sống trước đây của anh không có em, anh hy vọng trong cuộc sống sau này của anh, mỗi một việc đều sẽ có em tham dự.”
“Tít ~” Tiếng còi xe ô tô vang lên trong con phố nhỏ vô cùng rõ ràng.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngụy Sở, một lúc lâu sau, cô nở nụ cười: “Vậy còn phải xem biểu hiện của anh đã.”
Cả đời ở bên một người như vậy dường như là một chuyện thật tốt.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh