Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 127: Không Có Sức Lực Giải Thích
"Lâm Kim Thư?” Triệu Văn Vương vẫn chưa nhận ra Lâm Kim Thư.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Nhân viên mới của phòng Công nghệ thông tin, là một hacker có tiếng trên mạng!" Nghe đến đây, tim Miêu Linh run lên, tự hỏi kỹ thuật tìm kiếm của người đó như thế nào, đã hack được đoạn video giám sát chưa, liệu có thể khôi phục lại được hay không.
Triệu Văn Vương gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau Lâm Kim Thư gõ cửa bước vào.
Nhìn thấy Lâm Kim Thư, Miêu Linh có chút hoảng sợ không thể giải thích được.
Lâm Kim Thư vốn dĩ đã lạnh lùng, vẻ mặt giờ đây lại càng giống như đang muốn lấy mạng người khác.
Bạch Cẩm Sương nhướng mày: "Sao cậu lại mang theo một cuốn sổ đến đây?” Lâm Kim Thư liếc cô một cái, tâm mặt rơi vào Miêu Linh: "Video giám sát được khôi phục rồi!" Sắc mặt Miêu Linh lập tức tái hẳn đi.
Lâm Kim Thư bước tới, đặt quyển sổ lên bàn tròn bên cạnh, cô lạnh lùng nhìn Miêu Linh: “Cô nói gì đi? Hay chúng ta cùng nhau xem video giám sát trước?” Miêu Linh hoảng sợ lùi lại một bước, mồi trắng bệch, hai tay nắm chặt, cô không ngừng tự an ủi bản thân, đây là Lâm Kim Thư đang lừa mình thôi.
Cô hít một hơi thật sâu: "Tôi...!tôi nói cái gì, tôi cái gì cũng không biết!" Lâm Kim Thư cười chế nhạo: "Thật sao?" Lâm Kim Thư không nói những điều vô nghĩa với Miêu Linh nữa, mà mở đoạn video giám sát đã thu hồi được ra.
Nhìn thấy màn hình máy tính, người Miêu Linh không còn sức lực ngã xuống sô pha.
Ánh mắt Triệu Văn Vương vừa hiếu kỳ vừa ngạc nhiên, anh không ngờ tới cô gái lạnh lùng này lại làm được điều mà rất nhiều người ở phòng công nghệ thông tin không làm được.
Hơn nữa, chỉ mất rất ít thời gian đã làm xong.
Anh mới gọi điện thoại có được một lúc thôi mà! Trong video, Bạch Cẩm Sương đặt bản thảo thiết kế xuống rồi rời đi, Miêu Linh lúc đó đang nghe điện thoại.
Sau đó, lợi dụng không có ai, cô ta nhanh chóng câm lấy bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương, gấp nhỏ lại, nhét vào túi rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Không lâu sau, cô ta từ phòng vệ sinh quay trở lại, sau đó lấy ra một bản thảo thiết kế giống hệt từ túi mình ra rồi đặt sang bên cạnh, đợi anh chuyển phát nhanh đến mang đi.
Triệu Văn Vương dửng dưng nhìn Miêu Linh: "Cô còn muốn giải thích thêm gì không?" Miêu Linh môi run run, cô ta không ngờ sự việc này lại bại lộ, người kia rõ ràng nói là bản thảo thiết kế này sẽ không vượt qua cuộc thi sơ khảo, sẽ không có ai để ý tới chuyện nhỏ nhặt này! Hơn nữa, ngay cả khi có người để ý đi chăng nữa, video giám sát đã bị hack, cũng không ai nghi ngờ cô.
Tuy nhiên, bọn họ không những để ý mà còn khôi phục lại video giám sát, bây giờ, bằng chứng ở đó, cô hoàn toàn không có sức lực để giải thích rõ ràng việc này! Triệu Văn Vương thấy Miêu Linh không lên tiếng, vẻ mặt càng lạnh lùng: “Sao cô không nói nữa? Đây là lợn chết không sợ nước sôi, có bị phát hiện cũng không có vấn đề gì sao? Vừa nãy không phải nói cái gì cũng không biết ư?"
Miêu Linh cúi đầu, cần chặt môi, không nói gì! Giọng nói của Triệu Văn Vương lạnh đi: "Vì cô không nói gì, vậy nên tôi chỉ có thể báo cảnh sát!"
Miêu Linh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe: "Không phải tôi” Triệu Văn Vương hừ lạnh một tiếng: "Không phải cô, vậy cô nói cho tôi biết, là ai chỉ cho cô làm như này?”
Miêu Linh sững sờ, không biết cô ta đang nghĩ gì, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Là tôi...!Tôi tự mình làm chuyện này, là tôi ghen tị với tài hoa của nhà thiết kế Bạch, tôi muốn hạ bệ cô ấy!"
" Bạch Cẩm Sương vẻ mặt không thể tin được nhìn Miêu Linh, có thể thấy Miêu Linh chắc chắn là bị người ta xúi giục, Triệu Văn Vương tại sao lại không nhìn ra chứt Bạch Cẩm Sương nói với Triệu Văn Vương: "Trợ lý Triệu, cậu điều tra đi, tôi cùng Lâm Kim Thư đi trước!" Triệu Văn Vương gật đầu.
Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư rời khỏi phòng họp, Lâm Kim Thư từng bước từng bước đi cùng Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương quay đầu lại liếc Lâm Kim Thư: "Cậu không về phòng Công nghệ thông tin à?" Lâm Kim Thư xoa xoa lỗ tai: "Tôi...!Tôi vừa mới khôi phục lại được video giám sát nên bọn họ đối đãi tôi nhiệt tình quá, tôi sang phòng thiết kế tránh đi một chút!" Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Lâm Kim Thu, cô tránh đi là giả, muốn gặp Lâm Thanh Tuấn mới là thật.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Vậy thì đi!" Hai người vừa đến phòng thiết kế, bọn họ đã thấy Lâm Thanh Tuấn từ văn phòng đi ra.
Khi Lâm Thanh Tuấn biết chuyện bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương bị tráo đổi, anh đã định gọi Bạch Cẩm Sương đến văn phòng để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, thì thấy Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư từ bên ngoài đi vào.
Anh trầm trọng nói: "Nhà thiết kế Bạch, cô đến văn phòng của tôi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cô!" Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Thanh Tuấn: "Giám đốc Lâm, tôi biết anh muốn hỏi gì, những chuyện này Lâm Kim Thu hiểu rõ hơn tôi, để cô ấy nói cho anh biết đi!" Lâm Thanh Tuấn không biết Bạch Cẩm Sương mua thuốc gì cho cổ họng, nhưng Bạch Cẩm Sương đã nói như vậy, rõ ràng là cô ấy không muốn tự mình nói ra, cho nên anh cũng không thể ép buộc cô.
Hơn nữa, khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Lâm Kim Thư, anh ta gật đầu lia lịa: "Vậy thì Kim Thư, lại đây!" Thành thật mà nói, anh ta không biết tại sao Lâm Kim Thư lại ở đây! Lâm Kim Thư thấy Lâm Thanh Tuấn gọi, nhanh chóng nhỏ bước chạy tới.
Khi cửa văn phòng của Lâm Thanh Tuấn đóng lại, Phùng Hoàng Hân đã mỉa mai nói: "Có người thật sự rất coi trọng bản thân, đến giám đốc quát mà cũng không qua" Bạch Cẩm Sương biết, Phùng Hoàng Hân đang nói mình, nhưng cô không buồn để ý tới cô ta.
Tầng cao nhất của trang sức đá quý Hoàng Thụy, văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi thẩm vấn Miêu Linh xong, Triệu Văn Vương hỏi Mặc Tu Nhân anh định làm gì tiếp theo.
Mặc Tu Nhân cau mày: "Cô ta không nói gì sao?" Triệu Văn Vương gật đầu: "Vâng, rõ ràng là cô ta đã được ai đó chỉ thị làm việc này, nhưng cô ta lại không nói gì ra” Mặc Tu Nhân im lặng hai giây, nói: "Vậy kiểm tra lý lịch của cô ta đi xem có phát hiện ra điều gì không!" Triệu Thâm gật đầu, lập tức đi điều tra.
Buổi trưa.
Bạch Cẩm Sương dự định đi ăn trưa cùng Lâm Kim Thu và Lâm Thanh Tuấn để chúc mừng Lâm Kim Thu gia nhập công ty.
Kết quả là vừa ra khỏi thang máy, cô lại nhận được điện thoại của Sở Tuấn Thịnh.
"Cẩm Sương, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi!" Sở Tuấn Thịnh cười nói qua điện thoại.