Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 242
Chương 242
“Em hữu dụng mà.” “Em hữu dụng?”
Hứa Minh Tâm kinh ngạc, dùng đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn anh: “Trước đây, căn nhà đó đối với anh chỉ là một nơi để sinh sống mà thôi, có về hay không cũng chẳng sao cả. Nhưng bây giờ, đối với anh, nó là nhà, vì anh biết vẫn luôn có một người âm thầm đợi anh về ăn cơm, về ngủ chung. Cô ấy sẽ để đèn để cửa chờ anh, sẽ quan tâm anh mệt không, khát không, sẽ tươi cười với anh, nghịch ngợm với anh.”
“Anh cưới người khác rồi, người ta cũng thể mà?”
“Không giống, em với họ khác nhau, em đã chọn bên anh từ thuở anh còn xấu xí ấy, em bảo vệ anh, em biết xót thương anh. Em đã khiến con tim anh rạo rực bùng cháy lại sau bốn năm lạnh lẽo.”
“Người khác cũng sẽ thế.”
“Không đâu, cả đời này anh chẳng thể tìm được ai khác như em cả. Nói rõ hơn, trên thế gian này chỉ có một Hứa Minh Tâm, anh muốn yêu em.”
“Những gì mà em dành cho anh, không ai có thể so sánh được. Tình cảm mà anh dành cho em, cũng chẳng thể đem dành cho người thứ hai nữa. Ai cũng sẽ có một người là độc nhất vô nhị, nên anh cũng muốn trở thành người độc nhất trong tim em, và anh cũng muốn em là của anh.”
“Em sợ sau này anh sẽ hối hận..” Cô đã nói ra nỗi lo cuối cùng của mình.
“Anh không hối hận, anh chỉ sợ em hối hận thôi. Em có thể không tin bất kỳ ai, nhưng em buộc phải tin tưởng anh. Vì anh là người của em, anh sẽ che mưa chắn gió cho em cả cuộc đời này. Dù anh có bỏ lại phía sau cả thế gian này cũng sẽ không bỏ lại em một mình.”
“Em..”
Hứa Minh Tâm định nói thêm, nhưng lại phát hiện không còn gì để nói. Cố Gia Huy đã nói hết rồi, cô còn gì để mà nói nữa chứ?
Có thật là sẽ không hối hận không?
“Ăn cơm thôi, anh đói rồi, em còn gì chưa hiểu được nữa, thì vừa ăn vừa hỏi anh.”
“Bài tập của em.”
“Đưa đây anh xem.”
Hai người đến nhà hàng vẫn hay đi, bình thường Hứa Minh Tâm ăn khoẻ như rồng, mạnh như hổ, hôm nay lại ôn nhu dịu dàng.
Không nhiều lời nữa, nước chanh miễn phí sắp không đủ uống rồi.
“Không ngon à?” Anh hỏi.
“Ngon…chỉ là, em vẫn chưa hiểu lắm.” Hứa Minh Tâm cúi đầu, chán nản nói.
“Em lo gì vậy?”
“Em sợ sau này…
“Còn sống sờ sờ đây, chuyện trước mắt không lo, ai lại đi lo chuyện sau này? Em chỉ cần nhớ, em chạy không thoát được anh, trời đã an bài em là vợ anh rồi.”
“Nếu như…em chạy thì sao?” Cô thận trọng hỏi. Cô thấy Cố Gia Huy khe khẽ nhếch khoé môi, chỉ là ý cười ấy không lan lên đến mắt.
Giọng nói trầm ấm truyền ra từ bờ môi gợi cảm ấy của anh: “Anh sẽ đánh gãy chân em.”
Chỉ với sáu chữ ấy, cô đã run rẩy toàn thân, cô nuốt nước bọt trong tiềm thức.
“Ăn cơm..ăn..ăn đi.”
Hứa Minh Tâm bối rối tột độ, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Rốt cuộc hiện tại cô nên đi hay không đi đây?