Vô Nhầm Phòng Lên Nhầm Giường
Chương 82: Cha con gặp mặt
Khoảng một tuần anh cũng được xuất viện nhưng trong lúc đó chẳng bao giờ cô đến thăm anh.Cô có công việc của riêng mình, cái hợp đồng mà Zane đưa cô tưởng chừng đơn giản tuy nhiên lại rất khó khăn để dành được nó Nguyên Y đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
" Chủ tịch chúng ta lấy được hợp đồng đó rồi! "
Mọi người trong phòng làm việc ai cũng ngạc nhiên vì lúc nào họ cũng cho rằng phó tổng của họ không sợ trời cũng chẳng sợ đất vậy mà yếu điểm duy nhất của cô lại là vị chủ tịch đáng sợ nhất trong lịch sử tập đoàn.
" Rất tốt! Nhưng có một điều thời gian để lấy được hợp đồng này lại vượt qua thời gian quy định. Đáng lẽ cô phải đưa cho tôi vào buổi tối hôm chủ nhật. "
Người đàn ông này làm việc lúc nào cũng công tư phân minh, vào tới công ty cách xưng hô cũng khác hẳn. Có điều nói chuyện lại vô lý vượt mức cho phép mặc dù thời gian quy định là từ thứ hai tới chủ nhật nhưng chủ nhật có đi làm đâu sao đưa cho anh ta được.
" Xin lỗi tôi không cố ý. "
Cô chẳng muốn nói câu này một chút nào. Zane nhìn cô dường như hiểu cô được suy nghĩ của cô vì anh ta biết đối với Nguyên Y Y thì xin lỗi là một chuyện rất khó.
" Được rồi tan họp. "
Một ngày làm việc mệt mỏi kết thúc Nguyên Y bước ra khỏi công ty thì xe đưa rước của cô vừa kịp lúc tới nơi.
" Tới trung tâm thương mại "
Tài xế vâng lời đáp.
" Dạ "
Lúc này khoảng cách không xa có ánh mắt quan sát cô kỹ càng, môi mỏng khẽ nhếch lên.
" Đi theo chiếc xe đằng trước. Nhớ đừng để bị phát hiện."
" Dạ "
Một lúc sau khi tới trung tâm thương mại. Nguyên Y mua rất nhiều đồ rồi lại lên xe về nhà.
" Vưu Trường Tĩnh sao anh ở đây?"
Cô ngạc nhiên vì tại sao anh biết nhà cô mà tới.
" Tôi tới thăm em "
Anh theo dõi cô nãy giờ, còn tưởng cô sẽ phát hiện nhưng hôm nay cô rất sơ xuất.
" Thăm... Thăm gì mà thăm.... Nhà tôi không cho người lạ vào. "
Cô đang rất sợ,cô sợ anh sẽ gặp được Băng Nhi, sợ anh sẽ cướp mất bảo bối của cô lại càng sợ anh phát hiện ra Băng Nhi là con ruột của anh.
Cô nói chuyện lắp ba lắp bắp làm anh rất nghi ngờ và tò mò.
" Hay là...trong nhà em có thứ gì không thể cho tôi thấy! "
Vưu Trường Tĩnh bước chân tiến đến gần Nguyên Y. Anh nhìn cô rồi ôm eo cô cố kéo cô lại gần.
" anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra "
Bỗng nhiên phía dưới phát ra âm thanh ngọt ngào mà non nớt.
" Chú ơi! Buông mami của con ra "
Anh buông Nguyên Y ra cuối đầu nhìn. Đây không phải bé gái anh gặp lúc ở bệnh viện sao?.
Cả cơ thể cô cứng đơ,Nguyên Y sợ hãi che chắn trước mặt con bé.
" Vưu Trường Tĩnh anh về ngay cho tôi!"
Nguyên Y tức giận la lớn.
Nhưng anh lại không quan tâm đến cô ngồi xuống nhìn con bé.
" Băng Nhi sao con ở đây?"
Cô thật không ngờ anh còn biết tên của con bé.
Băng Nhi không trả lời anh mà nó nắm lấy tay anh kéo tới chỗ khác.
Nguyên Y chỉ biết đứng im lặng tại chỗ,cô muốn ngăn Băng Nhi lại nhưng chân cô nó không chịu nghe lời.
" Đây là nhà của con! Mà sao chú biết con ở đây mà đến thăm vậy? "
Có lẽ hai người họ có duyên mà Băng Nhi cũng chẳng biết tại sao nó không những không bài xích anh mà ngược lại còn rất thích.
Mà con bé nói đây là nhà nó khiến anh đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại của Nguyên Y lúc ở bệnh viện. Chẳng lẽ đứa bé mà cô nhắc tới là bé gái như thiên thần đứng trước mặt anh.
" Cho chú hỏi bà cô hồi nãy là mẹ con đúng không? "
Cô mà biết anh gọi cô như vậy chắc chắn sẽ tức chết.
" Dạ phải!"
Giọng nói của nó anh rất thích ngây thơ và trong sáng vô cùng.
" Vậy ba con đâu? "
Câu hỏi này đúng là quá tàn nhẫn với anh. Nếu thật sự cô có hạnh phúc mới với người khác chắc... Anh cũng không muốn sống nữa.
" Băng Nhi không có ba!"
Đáp án này làm anh bất ngờ mà cũng rất hài lòng chợt trong đầu anh thấp thoáng một ý nghĩa lạ lùng. Đó là trước khi bay sang anh cô mang con của anh sau đó sinh nó ra và.... Băng Nhi là con của anh.
" Con cho chú một sợi tóc xinh đẹp của con được không? "
Suy nghĩ đó làm anh háo hức và mong đợi. Anh muốn kiểm chứng
" Để làm gì vậy chú "
Cái đề nghị của anh thật kỳ quặc nên nó nghi ngờ rằng anh có vấn đề về tâm lý.
" à...chú là người tạo ra những bộ tóc giả nên chú rất thích sưu tập những sợi tóc đẹp giống như tóc của con."
Câu trả lời làm nó thay đổi suy nghĩ vừa rồi liền bức một sợi tóc đưa cho anh.
" Con thật ngoan,cũng rất ngây thơ! Rất tốt! "
Anh xoa đầu con bé.
" Chuyện này phải giữ bí mật đó! "
" Dạ "
Vậy là sau ba phút cuộc nói chuyện cũng kết thúc.
" Nguyên Y anh về trước tạm biệt em! "
Cô nãy giờ vẫn đứng ở chỗ cũ, Nguyên Y liếc nhìn anh.
" Không tiễn "
Rồi cô đóng xầm cửa lại rồi bước vào nha.
" Băng Nhi con với người đó đã nói gì với nhau? "
Băng Nhi tắt tivi lon ton chạy tới chỗ cô.
"Chú cho con kẹo và hỏi con bao nhiêu tuổi rồi "
Kỹ năng nói dối của Băng Nhi thật cao nó không chỉ nói miệng mà còn chuẩn bị sẵn đạo cụ để chứng minh một điều rằng nó nói thật.
" Mami ăn đi kẹo này ngon lắm! "
" Được rồi con ăn đi "
--------------------
Ông anh nhà tui lầy lội dễ sợ
" Chủ tịch chúng ta lấy được hợp đồng đó rồi! "
Mọi người trong phòng làm việc ai cũng ngạc nhiên vì lúc nào họ cũng cho rằng phó tổng của họ không sợ trời cũng chẳng sợ đất vậy mà yếu điểm duy nhất của cô lại là vị chủ tịch đáng sợ nhất trong lịch sử tập đoàn.
" Rất tốt! Nhưng có một điều thời gian để lấy được hợp đồng này lại vượt qua thời gian quy định. Đáng lẽ cô phải đưa cho tôi vào buổi tối hôm chủ nhật. "
Người đàn ông này làm việc lúc nào cũng công tư phân minh, vào tới công ty cách xưng hô cũng khác hẳn. Có điều nói chuyện lại vô lý vượt mức cho phép mặc dù thời gian quy định là từ thứ hai tới chủ nhật nhưng chủ nhật có đi làm đâu sao đưa cho anh ta được.
" Xin lỗi tôi không cố ý. "
Cô chẳng muốn nói câu này một chút nào. Zane nhìn cô dường như hiểu cô được suy nghĩ của cô vì anh ta biết đối với Nguyên Y Y thì xin lỗi là một chuyện rất khó.
" Được rồi tan họp. "
Một ngày làm việc mệt mỏi kết thúc Nguyên Y bước ra khỏi công ty thì xe đưa rước của cô vừa kịp lúc tới nơi.
" Tới trung tâm thương mại "
Tài xế vâng lời đáp.
" Dạ "
Lúc này khoảng cách không xa có ánh mắt quan sát cô kỹ càng, môi mỏng khẽ nhếch lên.
" Đi theo chiếc xe đằng trước. Nhớ đừng để bị phát hiện."
" Dạ "
Một lúc sau khi tới trung tâm thương mại. Nguyên Y mua rất nhiều đồ rồi lại lên xe về nhà.
" Vưu Trường Tĩnh sao anh ở đây?"
Cô ngạc nhiên vì tại sao anh biết nhà cô mà tới.
" Tôi tới thăm em "
Anh theo dõi cô nãy giờ, còn tưởng cô sẽ phát hiện nhưng hôm nay cô rất sơ xuất.
" Thăm... Thăm gì mà thăm.... Nhà tôi không cho người lạ vào. "
Cô đang rất sợ,cô sợ anh sẽ gặp được Băng Nhi, sợ anh sẽ cướp mất bảo bối của cô lại càng sợ anh phát hiện ra Băng Nhi là con ruột của anh.
Cô nói chuyện lắp ba lắp bắp làm anh rất nghi ngờ và tò mò.
" Hay là...trong nhà em có thứ gì không thể cho tôi thấy! "
Vưu Trường Tĩnh bước chân tiến đến gần Nguyên Y. Anh nhìn cô rồi ôm eo cô cố kéo cô lại gần.
" anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra "
Bỗng nhiên phía dưới phát ra âm thanh ngọt ngào mà non nớt.
" Chú ơi! Buông mami của con ra "
Anh buông Nguyên Y ra cuối đầu nhìn. Đây không phải bé gái anh gặp lúc ở bệnh viện sao?.
Cả cơ thể cô cứng đơ,Nguyên Y sợ hãi che chắn trước mặt con bé.
" Vưu Trường Tĩnh anh về ngay cho tôi!"
Nguyên Y tức giận la lớn.
Nhưng anh lại không quan tâm đến cô ngồi xuống nhìn con bé.
" Băng Nhi sao con ở đây?"
Cô thật không ngờ anh còn biết tên của con bé.
Băng Nhi không trả lời anh mà nó nắm lấy tay anh kéo tới chỗ khác.
Nguyên Y chỉ biết đứng im lặng tại chỗ,cô muốn ngăn Băng Nhi lại nhưng chân cô nó không chịu nghe lời.
" Đây là nhà của con! Mà sao chú biết con ở đây mà đến thăm vậy? "
Có lẽ hai người họ có duyên mà Băng Nhi cũng chẳng biết tại sao nó không những không bài xích anh mà ngược lại còn rất thích.
Mà con bé nói đây là nhà nó khiến anh đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại của Nguyên Y lúc ở bệnh viện. Chẳng lẽ đứa bé mà cô nhắc tới là bé gái như thiên thần đứng trước mặt anh.
" Cho chú hỏi bà cô hồi nãy là mẹ con đúng không? "
Cô mà biết anh gọi cô như vậy chắc chắn sẽ tức chết.
" Dạ phải!"
Giọng nói của nó anh rất thích ngây thơ và trong sáng vô cùng.
" Vậy ba con đâu? "
Câu hỏi này đúng là quá tàn nhẫn với anh. Nếu thật sự cô có hạnh phúc mới với người khác chắc... Anh cũng không muốn sống nữa.
" Băng Nhi không có ba!"
Đáp án này làm anh bất ngờ mà cũng rất hài lòng chợt trong đầu anh thấp thoáng một ý nghĩa lạ lùng. Đó là trước khi bay sang anh cô mang con của anh sau đó sinh nó ra và.... Băng Nhi là con của anh.
" Con cho chú một sợi tóc xinh đẹp của con được không? "
Suy nghĩ đó làm anh háo hức và mong đợi. Anh muốn kiểm chứng
" Để làm gì vậy chú "
Cái đề nghị của anh thật kỳ quặc nên nó nghi ngờ rằng anh có vấn đề về tâm lý.
" à...chú là người tạo ra những bộ tóc giả nên chú rất thích sưu tập những sợi tóc đẹp giống như tóc của con."
Câu trả lời làm nó thay đổi suy nghĩ vừa rồi liền bức một sợi tóc đưa cho anh.
" Con thật ngoan,cũng rất ngây thơ! Rất tốt! "
Anh xoa đầu con bé.
" Chuyện này phải giữ bí mật đó! "
" Dạ "
Vậy là sau ba phút cuộc nói chuyện cũng kết thúc.
" Nguyên Y anh về trước tạm biệt em! "
Cô nãy giờ vẫn đứng ở chỗ cũ, Nguyên Y liếc nhìn anh.
" Không tiễn "
Rồi cô đóng xầm cửa lại rồi bước vào nha.
" Băng Nhi con với người đó đã nói gì với nhau? "
Băng Nhi tắt tivi lon ton chạy tới chỗ cô.
"Chú cho con kẹo và hỏi con bao nhiêu tuổi rồi "
Kỹ năng nói dối của Băng Nhi thật cao nó không chỉ nói miệng mà còn chuẩn bị sẵn đạo cụ để chứng minh một điều rằng nó nói thật.
" Mami ăn đi kẹo này ngon lắm! "
" Được rồi con ăn đi "
--------------------
Ông anh nhà tui lầy lội dễ sợ
Tác giả :
Hàn Thiên Băng