Vô Nhầm Phòng Lên Nhầm Giường
Chương 11: Tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì
Anh đưa mắt nhìn Nguyên Y . Rồi nghĩ lại những gì mẹ mình nói . Bà nói đúng Nguyên Y là một cô gái tốt.
" Tôi đưa em về nhà "
Nghe anh nói tới đây cô mới trực nhớ . Cô dùng hết sức có thể để đẩy anh ra.
Anh nghĩ mình là ai chứ tại sao bất cứ lời nào của anh cũng đều là mệnh lệnh.
" tôi không về "
Nguyên Y lấy con dao từ trong túi ra chỉ thẳng về phía anh. Thật ra là con dao này cô mua ở tiệm tạp hóa bên đường dùng để gọt trái cây mà thôi.
" Tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì . Chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của em, chịu trách nhiệm cho đứa con trong bụng em ".
Cô bình tĩnh lai buông con dao trên tay xuống , cẩn trọng nhìn anh.
" Được "
Nguyên Y ngồi xuống nhặt con dao lên . Anh hoảng sợ nhìn cô, chẳng lẽ cô muốn giết người.
" Em muốn.. làm gì? "
" Gọt trái cây. Anh yên tâm nếu như tôi mà muốn giết anh sẽ không bao giờ dùng cách ngu ngốc này đâu "
Anh đưa tay vuốt ngực mình . May quá anh còn được sống ( anh thầm nghĩ trong đầu)
Gió yên, biển lặng , cảnh vật êm đềm .
Nguyên Y cắt một miếng soài rồi đưa cho anh.
" Anh biết không hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ không phải là lấy được một người chồng giàu có , càng không phải là lấy được một người đàn ông mình yêu . Mà là lấy được một người đàn ông yêu mình và mình cũng yêu người đó ... Tôi với anh... thời điểm thích hợp sẽ phải ly hôn nhưng tôi không muốn là lúc này vì nó chưa thấy mặt ba mẹ nó "
Nguyên Y đưa tay xoa xoa bụng . Nơi đây có một sinh mệnh nhỏ bé , cô không muốn nó chịu ảnh hưởng .
" Về thôi "
Anh không thích tiếp tục đề tài này. Nó khiến tâm trạng anh không vui.
----------------------
Về tới nhà bà Vưu vui vẻ ôm trầm lấy cô.
" con về là tốt rồi "... Bà quay qua đánh mạnh vào người anh
" thằng nghịch tử này, may cho con là con bé chịu về còn nếu không con cút ra khỏi đây cho mẹ "
Không phải gia đình nhà người ta thường hay có chuyện mẹ chồng nàng dâu hay sao. Tại sao nhà anh lại không như vậy , số anh đúng là sui mà .
" Mẹ con lên phòng tắm rửa nha "
Nói xong cô liền đi ra khỏi đây .
Nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn của cô từ từ biến mất . Trong tim anh tự nhiên cảm thấy đau nghĩ tới chuyện cô vừa nói không khỏi làm anh phiền lòng.
" Mẹ hình như con có gì đó không bình thường "
Bà quan sát anh một hồi rồi cảm thán nói lên một câu.
" ta thấy hình như chẳng có lúc nào con bình thường cả "
" Tôi đưa em về nhà "
Nghe anh nói tới đây cô mới trực nhớ . Cô dùng hết sức có thể để đẩy anh ra.
Anh nghĩ mình là ai chứ tại sao bất cứ lời nào của anh cũng đều là mệnh lệnh.
" tôi không về "
Nguyên Y lấy con dao từ trong túi ra chỉ thẳng về phía anh. Thật ra là con dao này cô mua ở tiệm tạp hóa bên đường dùng để gọt trái cây mà thôi.
" Tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì . Chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của em, chịu trách nhiệm cho đứa con trong bụng em ".
Cô bình tĩnh lai buông con dao trên tay xuống , cẩn trọng nhìn anh.
" Được "
Nguyên Y ngồi xuống nhặt con dao lên . Anh hoảng sợ nhìn cô, chẳng lẽ cô muốn giết người.
" Em muốn.. làm gì? "
" Gọt trái cây. Anh yên tâm nếu như tôi mà muốn giết anh sẽ không bao giờ dùng cách ngu ngốc này đâu "
Anh đưa tay vuốt ngực mình . May quá anh còn được sống ( anh thầm nghĩ trong đầu)
Gió yên, biển lặng , cảnh vật êm đềm .
Nguyên Y cắt một miếng soài rồi đưa cho anh.
" Anh biết không hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ không phải là lấy được một người chồng giàu có , càng không phải là lấy được một người đàn ông mình yêu . Mà là lấy được một người đàn ông yêu mình và mình cũng yêu người đó ... Tôi với anh... thời điểm thích hợp sẽ phải ly hôn nhưng tôi không muốn là lúc này vì nó chưa thấy mặt ba mẹ nó "
Nguyên Y đưa tay xoa xoa bụng . Nơi đây có một sinh mệnh nhỏ bé , cô không muốn nó chịu ảnh hưởng .
" Về thôi "
Anh không thích tiếp tục đề tài này. Nó khiến tâm trạng anh không vui.
----------------------
Về tới nhà bà Vưu vui vẻ ôm trầm lấy cô.
" con về là tốt rồi "... Bà quay qua đánh mạnh vào người anh
" thằng nghịch tử này, may cho con là con bé chịu về còn nếu không con cút ra khỏi đây cho mẹ "
Không phải gia đình nhà người ta thường hay có chuyện mẹ chồng nàng dâu hay sao. Tại sao nhà anh lại không như vậy , số anh đúng là sui mà .
" Mẹ con lên phòng tắm rửa nha "
Nói xong cô liền đi ra khỏi đây .
Nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn của cô từ từ biến mất . Trong tim anh tự nhiên cảm thấy đau nghĩ tới chuyện cô vừa nói không khỏi làm anh phiền lòng.
" Mẹ hình như con có gì đó không bình thường "
Bà quan sát anh một hồi rồi cảm thán nói lên một câu.
" ta thấy hình như chẳng có lúc nào con bình thường cả "
Tác giả :
Hàn Thiên Băng