Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Chương 34
Chương 34 Nghe câu phát ngôn đó của cô , anh chỉ lắc đầu chán nản , không còn gì để nói. Anh cũng biết vợ anh rất ngốc , nhưng mà ngốc đến mức này… Thì vượt qúa mức tưởng tượng của anh . Anh cũng không hiểu tại sao ngày đó anh lại bị cô cuốn hút , mê hoặc nữa . Đáng lẽ ra ngày đó anh lên tránh xa con”hồ ly ” bé nhỏ ngốc nghếch này , thì có phải bây giờ anh … - Này ! Anh đang nghĩ gì ? Mà mặt đần ra thế ? Cô bĩu môi hờn giận nhìn anh . ” người ta đang buồn sắp chết vì tiền đến tay mà không lấy được . Mà anh chẳng thèm hỏi han câu nào cả” - Anh đưa em về phòng. Vừa đặt cô nằm xuống giường xong , anh chậm rãi đứng dậy , khiến cô tròn mắt ra nhìn , ” anh ta không có ý kiến gì ? Tên này hôm nay sao vậy nhỉ? Bình thường anh ta ham hố lắm mà ? Dõ dàng lúc này mọi thứ đều rất thuận lợi , mình còn đang nằm trên giường thế này ! Mà anh ta ngoảnh mặt làm ngơ ? Lạ thật đấy ?? Hay tên này bất lực rồi??? Nếu thế thật con xin cảm tạ trời đất ! Hahaha . Vậy thì mình phải trêu ngươi hắn mới được . Lại còn phải cầu xin cho mấy người kia nữa chứ , mệt thật ” - E Hèm… Anh à… ( cô còn chưa biết phải tiếp truyện với anh thế nào , thì anh đã độp vào mặt có) - Em nghỉ ngơi đi , trông em mệt lắm rồi đó ! Anh về phòng làm việc trước đây . - Nhưng bây giờ tối rồi mà ” Mắt chớp chớp , môi chu ra hờn rỗi” - Anh làm xong rồi sẽ qua. Anh nói xong rồi quay lưng bước đi “EM lại muốn xin xỏ gì nữa đây , chuyện trong bang anh không thể để em lún sâu vào được . Hai~~Tối nay chẳng lẽ mình phải ngủ ở phòng làm việc lạnh lẽo một mình à ?” - Anh… Anh … ” Không được ! Nếu để anh ta đi mất thì kế hoạch của mình phá sản à” - Ui ~da~ hức hức . Đau đầu qúa à ! Đau qúa {vẫn quay lưng bước đi , không ý kiến gì} Huhuhu ! Oaoaoa đau qúa ! Đau qúa đau đầu qúa ” tên khốn xem ngươi có chịu dừng lại không ” {Chân anh bắt đầu bước chậm lại , nhưng vẫn chưa chịu dừng lại} ” vợ ngốc em lại định giở trò gì nữa đây . Mình có lên đi tiếp không? Nhưng lỡ cô ấy bị đau thật thì sao ” Thảo Quyết Minh thấy anh đã bắt đầu do dự . Cô liền lăn quay ra giường , đập đầu vào gối gào thét ,dẫm đạp . Aaaaaa Đau đầu qúa!!! Đau chết tôi mất!!! Huhuhu ba mẹ ơi huhuhu Đưa con về đi … Con ở đây không ai thương con cả… Người ta bỏ mặc con rồi Oaoaoa (=_=”) Khiếp qúa đi mất cái cô này ) - Ngoan ! có anh đây ? Đau lắm à? ( au :Đúng là dại gái , bị lừa rồi Bối phong: Ta lại đạp cho mi một phát dập mặt bây giờ . Cút Au: Viết , viết… Anh Bạch Bối Phong anh đã bị cộng thêm 5 năm bởi khổ vì vợ. Vì tội dám không coi ta ra gì ? Xin cảm ơn) Anh thấy cô khóc lớn vội chạy đến bên cô , ôm cô vào lòng dỗ dành . - Em đau lắm à ? Để anh gọi bác sĩ đến nhé - Không ! Không cần ! Có anh ở đây với em là được rồi ! ( cô dùng giọng nói dịu dàng , ngọt ngào nhất , rót mật vào tai anh . Tay cô bắt đầu đưa lên cổ anh trườn xuống ngực anh xoa vuốt mơn . Ngước đôi mắt long lanh nhìn anh mỉm cười. Cô dựa đầu nhỏ nhỏ xinh xinh dụi dụi vào hõm cổ anh nũng nịu . - Thế bây giờ còn đau nữa không ? Em làm anh lo lắm đấy ! Cô ngẩng đầu lên nhìn anh lắc lắc đầu mỉm cười . Khiến anh không kiềm chế được , mà ôm chầm lấy cô , đè cô xuống giường , tham lam hôn ngấu nghiến lên bờ môi đỏ mọng kia. Khi anh bắt đầu cho tay vào người cô xoa nắn thì cô cầm tay anh lại , dùng ánh mắt dịu dàng mê người nhìn anh. Thủ thỉ bên tai anh - Anh à ! Từ từ đã , chưa được ! Mình nói chuyện đã nào - Chuyện gì ? Để sau đi ! Bây giờ chuyện này là quan trọng nhất ! ( Anh vừa nói vừa điên cuồng hôn liến lên cổ và xương quai xanh của cô) - Không được !!! Đã bảo là từ từ đã rồi mà . Chúng ta nói chuyện đã ( cô dùng sức lấy 2 tay đẩy cổ anh ra, khiến anh khó chịu hậm hực nhìn cô ) - Em muốn nói chuyện gì? - Chuyện về Anh phòng Phong đó ! Anh tha cho anh ấy đi mà ! Nhé! Nhé! Nhé! - Không được ! - Tại sao không ? - không nói về vấn đề này nữa , mình tiếp tục thôi nào . - Không muốn ! Nếu anh không tha cho anh Phòng Phong… thì đừng mơ chạm vào người em . - Em… Trên chiếc giường sang trọng có 2 người đang nằm ôm nhau . Mắt họ đều chuyển sang màu đỏ nhìn nhau rất đắm đuối , nếu thêm tý nữa có thể bắn ra đạn . Người anh đang run lên vì tức giận . Nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ kia , anh đành đứng dậy , phán 1 câu TÙY EM rồi đi thẳm , không thèm nhìn lại . Khiến cô tức đến nỗi cầm gối ném thẳng vào đầu anh.
Tác giả :
Mẫu Đơn Tiên Tử