Vợ Ngố Tổng Tài
Chương 17: Quán Bar
"Ban đầu, mình còn muốn nhẫn nhịn, vì vậy mà hắn ta chuyển tới thành phố G, kết quả hắn cư nhiên lui tới, còn nói mình là vị hôn thê của hắn, mình thật sự không chịu nổi nữa!!"
Nói đến đây, Tạ Phong hai tay vỗ mạnh lên bàn đứng lên, tiếng vang chói tai so với sự yên tĩnh trong quán cafe hoàn toàn tương phản, lại lần thứ hai nhiều khách trợn mắt nhìn, làm cho Mạc Đại Linh chỉ muốn giả vờ không quen biết Tạ Phong.
"Cậu trước tiên nên bình tĩnh... sự việc này... mình có thể giúp như thế nào?"
Đối với loại sự tình này, Mạc Đại Linh đúng là hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Tạ Phong liền nói ra kế hoạch của mình, khuôn mặt hiện rõ sự hưng phấn:
"Buổi tối hắn hẹn mình đi Bar, mình đã nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó cậu cùng đi với mình, khi đó mình liền sẽ cho hắn biết mình chính là thích nữ nhân, xem hắn còn dám dây dưa với mình nữa hay không!!"
Mạc Đại Linh im lặng không nói gì, nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa thái dương hướng Tạ Phong nói:
"Cậu không sợ người quen biết đem chuyện này nói với mẹ cậu!!!"
Tạ Phong nhíu mày nhìn Mạc Đại Linh:
"Sợ cái gì, nếu mẹ mình hỏi, mình sẽ đem sự thật nói với bà, hai chúng ta chỉ vì muốn thoát khỏi cái con ruồi thối kia mà thôi."
"Vậy... được! nhưng mà mình cần về nhà dùng cơm rồi mới có thể đi."
Mạc Đại Linh cũng không quên việc mình đã hứa cùng Đường Vấn.
Tạ Phong vô cùng kinh ngạc nhìn vào ánh mặt Mạc Đại Linh, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy ôn nhu, có thể thấy rõ nàng đã động tâm.
"Đại Linh... mình nói thật, Đường Vấn thật sự không thích hợp với cậu, trước tiên nói về tâm trí cô ấy chẳng khác đứa trẻ 12 tuổi, cùng cậu ở cùng một chỗ, có thể chia sẻ cái gì, còn nữa... cô ấy hiện tại có thể là vì cảm thấy mới mẻ nên cận kề cậu, nhưng những năm sau rất có thể quen biết càng thêm nhiều người, ai có thể đảm bảo sẽ không rời bỏ cậu. Nếu như cậu thật sự muốn cùng Đường Vấn một chỗ, lúc bắt đầu không nên để cô ấy tiếp xúc thế giới bên ngoài."
Đối với lời thấm thía của Tạ Phong, Mạc Đại Linh có chút trầm ngâm, cuối đầu cười khẽ nói:
"Cậu suy nghĩ nhiều quá, mình vẫn là câu nói đó, mình chỉ xem Vấn Vấn như em gái của mình mà thôi."
Nói xong liền xoay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đối với việc khẳng định của Mạc Đại Linh, Tạ Phong cũng không còn biết nói gì, không thể làm khác hơn là nói:
"Cậu nghĩ như vậy là tốt rồi...."
Sau khi hai người nói chuyện, Mạc Đại Linh về nhà, trên bàn cơm đã thấy rất nhiều thức ăn, nhà bếp truyền đến âm thanh:
"Ting... ting... tang... tang..."
Mạc Đại Linh chỉ tưởng là dì bảo mẫu đang làm cơm, vì vậy nàng liền về phòng ngủ tìm Đường Vấn, nhưng tìm một vòng sau đó cũng không nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng bếp, chỉ thấy hiện tại người đang bận rộn không phải là dì bảo mẫu mà là Đường Vấn, Đường Vấn tay trái cầm cái chảo, tay phải cầm cái thìa đang đảo thức ăn, bộ dáng này làm Mạc Đại Linh cảm thấy lòng đầy ấm áp.
Mạc Đại Linh đi đến phía sau, choàng tay ôm lấy thắt lưng, đầu tựa lên vai nàng, Đường Vấn thân cao 1m70, tuy rằng có thể nói là cao nhưng so với Mạc Đại Linh vẫn thấp hơn nửa cái đầu, vừa bị ôm lấy, Đường Vấn chút hoảng sợ, tay liền dừng mọi động tác một chút, thế nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, làm cho nàng thấy an lòng.
Bao lâu rồi không có như vậy được nàng ôm, Đường Vấn lòng chua xót nhưng vẫn không hề biểu lộ ra.
"Vợ... chị ra ngoài trước chờ một chút, thức ăn sẽ liền xong."
"Vấn Vấn, lúc trước không phải em nói không biết nấu ăn?"
Mạc Đại Linh không để ý lời Đường Vấn nói, trái lại liền hỏi ra nghi hoặc bản thân.
"Em chính là mới vừa học từ Dì á..."
Đường Vấn quay đầu trả lời, biểu tình đầy tự hào, làm Mạc Đại Linh không nhịn được cười khẽ, nhéo nhéo vào gương mặt Đường Vấn.
"Hahaha....thế nào tự nhiên lại muốn học nấu ăn."
"Oh... hôm nay là sinh nhật của em, cho nên em liền muốn tự mình nấu ăn cho vợ xinh đẹp."
Nàng cũng không dám mang lời dì bảo mẫu nói với mình nói ra.
Mạc Đại Linh bất ngờ đến há miệng:
"Sao không nói sớm, tôi không có chuẩn bị quà gì cho em..."
"Vợ trở về là tốt rồi..."
Đường Vấn ngượng ngùng cuối đầu quay vào trong chảo thức ăn, đôi mắt len lén nhìn Mạc Đại Linh.
Nghe lời này, Mạc Đại Linh chỉ có thể ôm nàng chặt hơn, cái đứa nhóc này...
Mạc Đại Linh mắt liền lóe lên, nói ra ý mình:
"Vấn Vấn, một chút tôi đưa em ra ngoài chơi chịu không, đi đến nơi mà em chưa từng đến."
"Đi đâu???"
Đường Vấn hơi nghiêng đầu, có chút mê hoặc.
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Mạc Đại Linh cười thần bí.
Lúc hai người dùng cơm không khí cức kì hòa hợp, tựa như đã quên mất chuyện trước kia, hoặc cũng có thể là cố ý không đề cập đến.
8h tối, Mạc Đại Linh lái xe đi đến điểm hẹn cùng với Tạ Phong.
"Đại Linh! Đứa nhỏ nhà cậu vì sao cũng có trên xe??"
Mới vừa mở cửa xe, Tạ Phong nhìn thấy Đường Vấn bên trong liền hoảng sợ.
"Hôm nay sinh nhật Vấn Vấn, mình mang em theo đi cùng, làm sao vậy?"
Mạc Đại Linh từ từ trả lời Tạ Phong.
"Lẽ nào.... cậu muốn dẫn đứa nhỏ này cùng đi quán bar!!!"
Tạ Phong kinh ngọc mở hai mắt nhìn.
"Không được sao...? Vấn Vấn cũng là đủ tuổi vị thành niên."
Mạc Đại Linh cho là đúng nói.
"Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện của mình."
Liếc nhìn Đường Vấn, Tạ Phong nhỏ giọng nói với Mạc Đại Linh, dù sao thì rốt cục nàng cũng là đi mượn vợ người ta, đối với chính chủ bản thân không khỏi có chút chột dạ.
Mạc Đại Linh cười cười:
"Hahaha.... sẽ không đâu, Vấn Vấn rất ngoan, phải không?"
Bên kia Đường Vấn bật người hưởng ứng gật đầu:
"Vâng vâng... Vấn Vấn sẽ rất ngoan..."
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Tạ Phong nhịn không được thở dài, thực sự không có sao chứ?
Địa điểm hẹn Tạ Phong chính là quán bar nổi tiếng tại thành phố G, Mộng Tình, đây cũng là lý do Mạc Đại Linh dám dẫn Đường Vấn đi cùng, nếu như là nơi khác Mạc Đại Linh có thể do dự, nhưng Mộng Tình thời còn đại học nàng có cùng người khác hùng vốn mở ra quán bar này, nói cách khác nàng chính là bà chủ Mộng Tình, tại địa bàn của chính mình, còn sợ người khác làm phiền sao?
Đi đến Mộng Tình, đậu xe tại cửa, ngay cả lúc ở ngoài cũng có thể nghe tiếng nhạc từ bên trong. Bên ngoài sang trọng, trang trí trang hoàng, phục vụ lại tốt, đây là lý do không ít người thượng lưu lui tới nơi này tại thành phố G.
Ba người vừa vào đến cửa liền bị một phục vụ ngăn cản, vừa vặn quản lý cũng liền đi tới khi nhìn thấy Mạc Đại Linh, muốn nói gì đó với Mạc Đại Linh lời chưa kịp thốt ra luồn nuốt vào khi nhìn thấy lắc đầu từ nàng.
Lúc này Tạ Phong liền nói:
"Phiền phức, dẫn chúng ta đến tầng 6."
Quản lí ngẩn người liếc mắt nhìn về Mạc Đại Linh, thấy nàng gật đầu:
"Được, xin mời theo tôi."
Vừa vào đến đại sảnh quán bar, liền nghe tiếng nhạc đinh tai, cũng làm mọi người có chút hưng phấn, nhất là Đường Vấn, nàng chưa từng tới qua những nơi như thế này, đối với quang cảnh ở đây toàn bộ đều là xa lạ, hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Mạc Đại Linh xoa xoa đầu nàng, hướng quản lí nói:
"Anh giúp tôi mở ra cái ghế dài, dẫn em ấy đến đó", lại quay đầu hướng Đường Vấn nói:
"Vấn Vấn, em trước tiên đi theo anh ta, chờ chúng tôi xử lý chút việc xong liền đi tìm em được không?"
Đường Vấn dù có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, đi theo quản lí.
"Được rồi, vậy thì bây giờ chúng ta đi xử lý việc của cậu."
Nhìn Đường Vấn đã rời đi, Mạc Đại Linh quay sang Tạ Phong nói.
Nói đến đây, Tạ Phong hai tay vỗ mạnh lên bàn đứng lên, tiếng vang chói tai so với sự yên tĩnh trong quán cafe hoàn toàn tương phản, lại lần thứ hai nhiều khách trợn mắt nhìn, làm cho Mạc Đại Linh chỉ muốn giả vờ không quen biết Tạ Phong.
"Cậu trước tiên nên bình tĩnh... sự việc này... mình có thể giúp như thế nào?"
Đối với loại sự tình này, Mạc Đại Linh đúng là hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Tạ Phong liền nói ra kế hoạch của mình, khuôn mặt hiện rõ sự hưng phấn:
"Buổi tối hắn hẹn mình đi Bar, mình đã nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó cậu cùng đi với mình, khi đó mình liền sẽ cho hắn biết mình chính là thích nữ nhân, xem hắn còn dám dây dưa với mình nữa hay không!!"
Mạc Đại Linh im lặng không nói gì, nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa thái dương hướng Tạ Phong nói:
"Cậu không sợ người quen biết đem chuyện này nói với mẹ cậu!!!"
Tạ Phong nhíu mày nhìn Mạc Đại Linh:
"Sợ cái gì, nếu mẹ mình hỏi, mình sẽ đem sự thật nói với bà, hai chúng ta chỉ vì muốn thoát khỏi cái con ruồi thối kia mà thôi."
"Vậy... được! nhưng mà mình cần về nhà dùng cơm rồi mới có thể đi."
Mạc Đại Linh cũng không quên việc mình đã hứa cùng Đường Vấn.
Tạ Phong vô cùng kinh ngạc nhìn vào ánh mặt Mạc Đại Linh, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy ôn nhu, có thể thấy rõ nàng đã động tâm.
"Đại Linh... mình nói thật, Đường Vấn thật sự không thích hợp với cậu, trước tiên nói về tâm trí cô ấy chẳng khác đứa trẻ 12 tuổi, cùng cậu ở cùng một chỗ, có thể chia sẻ cái gì, còn nữa... cô ấy hiện tại có thể là vì cảm thấy mới mẻ nên cận kề cậu, nhưng những năm sau rất có thể quen biết càng thêm nhiều người, ai có thể đảm bảo sẽ không rời bỏ cậu. Nếu như cậu thật sự muốn cùng Đường Vấn một chỗ, lúc bắt đầu không nên để cô ấy tiếp xúc thế giới bên ngoài."
Đối với lời thấm thía của Tạ Phong, Mạc Đại Linh có chút trầm ngâm, cuối đầu cười khẽ nói:
"Cậu suy nghĩ nhiều quá, mình vẫn là câu nói đó, mình chỉ xem Vấn Vấn như em gái của mình mà thôi."
Nói xong liền xoay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đối với việc khẳng định của Mạc Đại Linh, Tạ Phong cũng không còn biết nói gì, không thể làm khác hơn là nói:
"Cậu nghĩ như vậy là tốt rồi...."
Sau khi hai người nói chuyện, Mạc Đại Linh về nhà, trên bàn cơm đã thấy rất nhiều thức ăn, nhà bếp truyền đến âm thanh:
"Ting... ting... tang... tang..."
Mạc Đại Linh chỉ tưởng là dì bảo mẫu đang làm cơm, vì vậy nàng liền về phòng ngủ tìm Đường Vấn, nhưng tìm một vòng sau đó cũng không nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng bếp, chỉ thấy hiện tại người đang bận rộn không phải là dì bảo mẫu mà là Đường Vấn, Đường Vấn tay trái cầm cái chảo, tay phải cầm cái thìa đang đảo thức ăn, bộ dáng này làm Mạc Đại Linh cảm thấy lòng đầy ấm áp.
Mạc Đại Linh đi đến phía sau, choàng tay ôm lấy thắt lưng, đầu tựa lên vai nàng, Đường Vấn thân cao 1m70, tuy rằng có thể nói là cao nhưng so với Mạc Đại Linh vẫn thấp hơn nửa cái đầu, vừa bị ôm lấy, Đường Vấn chút hoảng sợ, tay liền dừng mọi động tác một chút, thế nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, làm cho nàng thấy an lòng.
Bao lâu rồi không có như vậy được nàng ôm, Đường Vấn lòng chua xót nhưng vẫn không hề biểu lộ ra.
"Vợ... chị ra ngoài trước chờ một chút, thức ăn sẽ liền xong."
"Vấn Vấn, lúc trước không phải em nói không biết nấu ăn?"
Mạc Đại Linh không để ý lời Đường Vấn nói, trái lại liền hỏi ra nghi hoặc bản thân.
"Em chính là mới vừa học từ Dì á..."
Đường Vấn quay đầu trả lời, biểu tình đầy tự hào, làm Mạc Đại Linh không nhịn được cười khẽ, nhéo nhéo vào gương mặt Đường Vấn.
"Hahaha....thế nào tự nhiên lại muốn học nấu ăn."
"Oh... hôm nay là sinh nhật của em, cho nên em liền muốn tự mình nấu ăn cho vợ xinh đẹp."
Nàng cũng không dám mang lời dì bảo mẫu nói với mình nói ra.
Mạc Đại Linh bất ngờ đến há miệng:
"Sao không nói sớm, tôi không có chuẩn bị quà gì cho em..."
"Vợ trở về là tốt rồi..."
Đường Vấn ngượng ngùng cuối đầu quay vào trong chảo thức ăn, đôi mắt len lén nhìn Mạc Đại Linh.
Nghe lời này, Mạc Đại Linh chỉ có thể ôm nàng chặt hơn, cái đứa nhóc này...
Mạc Đại Linh mắt liền lóe lên, nói ra ý mình:
"Vấn Vấn, một chút tôi đưa em ra ngoài chơi chịu không, đi đến nơi mà em chưa từng đến."
"Đi đâu???"
Đường Vấn hơi nghiêng đầu, có chút mê hoặc.
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Mạc Đại Linh cười thần bí.
Lúc hai người dùng cơm không khí cức kì hòa hợp, tựa như đã quên mất chuyện trước kia, hoặc cũng có thể là cố ý không đề cập đến.
8h tối, Mạc Đại Linh lái xe đi đến điểm hẹn cùng với Tạ Phong.
"Đại Linh! Đứa nhỏ nhà cậu vì sao cũng có trên xe??"
Mới vừa mở cửa xe, Tạ Phong nhìn thấy Đường Vấn bên trong liền hoảng sợ.
"Hôm nay sinh nhật Vấn Vấn, mình mang em theo đi cùng, làm sao vậy?"
Mạc Đại Linh từ từ trả lời Tạ Phong.
"Lẽ nào.... cậu muốn dẫn đứa nhỏ này cùng đi quán bar!!!"
Tạ Phong kinh ngọc mở hai mắt nhìn.
"Không được sao...? Vấn Vấn cũng là đủ tuổi vị thành niên."
Mạc Đại Linh cho là đúng nói.
"Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện của mình."
Liếc nhìn Đường Vấn, Tạ Phong nhỏ giọng nói với Mạc Đại Linh, dù sao thì rốt cục nàng cũng là đi mượn vợ người ta, đối với chính chủ bản thân không khỏi có chút chột dạ.
Mạc Đại Linh cười cười:
"Hahaha.... sẽ không đâu, Vấn Vấn rất ngoan, phải không?"
Bên kia Đường Vấn bật người hưởng ứng gật đầu:
"Vâng vâng... Vấn Vấn sẽ rất ngoan..."
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Tạ Phong nhịn không được thở dài, thực sự không có sao chứ?
Địa điểm hẹn Tạ Phong chính là quán bar nổi tiếng tại thành phố G, Mộng Tình, đây cũng là lý do Mạc Đại Linh dám dẫn Đường Vấn đi cùng, nếu như là nơi khác Mạc Đại Linh có thể do dự, nhưng Mộng Tình thời còn đại học nàng có cùng người khác hùng vốn mở ra quán bar này, nói cách khác nàng chính là bà chủ Mộng Tình, tại địa bàn của chính mình, còn sợ người khác làm phiền sao?
Đi đến Mộng Tình, đậu xe tại cửa, ngay cả lúc ở ngoài cũng có thể nghe tiếng nhạc từ bên trong. Bên ngoài sang trọng, trang trí trang hoàng, phục vụ lại tốt, đây là lý do không ít người thượng lưu lui tới nơi này tại thành phố G.
Ba người vừa vào đến cửa liền bị một phục vụ ngăn cản, vừa vặn quản lý cũng liền đi tới khi nhìn thấy Mạc Đại Linh, muốn nói gì đó với Mạc Đại Linh lời chưa kịp thốt ra luồn nuốt vào khi nhìn thấy lắc đầu từ nàng.
Lúc này Tạ Phong liền nói:
"Phiền phức, dẫn chúng ta đến tầng 6."
Quản lí ngẩn người liếc mắt nhìn về Mạc Đại Linh, thấy nàng gật đầu:
"Được, xin mời theo tôi."
Vừa vào đến đại sảnh quán bar, liền nghe tiếng nhạc đinh tai, cũng làm mọi người có chút hưng phấn, nhất là Đường Vấn, nàng chưa từng tới qua những nơi như thế này, đối với quang cảnh ở đây toàn bộ đều là xa lạ, hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Mạc Đại Linh xoa xoa đầu nàng, hướng quản lí nói:
"Anh giúp tôi mở ra cái ghế dài, dẫn em ấy đến đó", lại quay đầu hướng Đường Vấn nói:
"Vấn Vấn, em trước tiên đi theo anh ta, chờ chúng tôi xử lý chút việc xong liền đi tìm em được không?"
Đường Vấn dù có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, đi theo quản lí.
"Được rồi, vậy thì bây giờ chúng ta đi xử lý việc của cậu."
Nhìn Đường Vấn đã rời đi, Mạc Đại Linh quay sang Tạ Phong nói.
Tác giả :
Cá mập mắc cạn