Vợ Mới Của Lục Thiếu
Chương 62: Kẻ có tiền là vô tình nhất
Vừa đi vào, tôi có chút kích động lùi ra.
Tôi cho rằng sẽ là một bữa tiệc nhỏ tối đa cũng chỉ có mấy người.
Lại không nghĩ rằng, vừa đi ra khỏi thang máy là một đám đông náo nhiệt.
Tôi có chút ngây người, cứ đứng ở thang máy mãi không ra ngoài.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tôi, khiến tôi càng căng thẳng hơn. Thực tế, tôi chỉ là tình nhân của Lục Nguyên Đăng mà thôi, tôi và anh ấy cùng tham dự trong trường hợp như vậy làm tôi cảm thấy rất lúng túng.
“Đừng hồi hộp, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi.”
Lục Nguyên Đăng nghiêng đầu, thì thầm bên tai tôi. Anh ấy đều không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang hồi hộp chứ?
Tôi cúi đầu nhìn xuống áo của anh bị tôi kéo nhăn, tôi ngượng ngùng buông lỏng tay ra.
Hành động của anh ấy thân mật như vậy làm tất cả mọi người đều lộ ra một nụ cười mập mờ. Tôi đi về phía trước đều cảm thấy chân tay của mình không chịu phối hợp.
Thiếu chút nữa là đường hoàng sánh bước rồi.
Nhưng rất nhanh tôi liền phát hiện, hình như những thứ tôi lo lắng là dư thừa, hình như không có ai nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Cũng đúng, trên mặt tôi cũng không viết lên hai chữ tình nhân. Sau khi nghĩ thông suốt, tôi thản nhiên trở lại.
Lục Nguyên Đăng đi tới, nhận lấy hai ly rượu trong tay của phục vụ, đưa một ly cho tôi.
“Không cần uống, em chỉ cần làm dáng một chút là được rồi.”
Tôi gật đầu, cầm ly rượu rồi quan sát cảnh tượng xung quanh.
Đây chắc là phòng ăn của khách sạn, xung quanh bày rất nhiều đồ ăn. Muộn như thế này, những người này vẫn muốn ăn sao?
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái.
Đi về phía trước hai bước, lúc đi qua người đầu tiên bên cạnh, anh ta nâng ly về phía Lục Nguyên Đăng: “Lục tổng, chúc mừng sinh nhật.”
Hôm nay là sinh nhật Lục Nguyên Đăng? Thảo nào, đã trễ thế này mà những người này còn ở nơi đây.
Tôi chuyển mắt nhìn về phía anh ấy, trong lòng có chút thấp thỏm.
Hôm nay sinh nhật của ông chủ, vậy mà tôi lại không biết, tình nhân như tôi có phải không đủ tiêu chuẩn không, ngay cả làm thế nào lấy lòng ông chủ cũng không biết.
“Cảm ơn.” Lục Nguyên Đăng nhã nhặn nói rồi cụng ly cùng người đàn ông kia, sau đó đưa tôi đi về phía trước.
Đi về phía đám đông ở giữa, tôi nhìn thấy một nhóm phụ nữ đứng thành vòng tròn. Bên trong còn có hai người đàn ông.
Nhan sắc của hai người đàn ông này đều là đỉnh cao, một người nhìn cá tính đẹp trai, còn người đàn ông còn lại, tôi cảm thấy cơ bắp cuồn cuộn của anh ta như đang nhảy nhót sau lớp quần áo vậy. Trông họ vô cùng quyến rũ.
“Nguyên Đăng, cuối cùng cậu cũng đến rồi, một buổi sinh nhật vui vẻ nhé, cậu là nhân vật chính lại kéo dài tới mười hai giờ đêm mới nhập cuộc.”
Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn cũng đến gần, cười nhạo nói: “Cậu thì hiểu cái gì, không có người đẹp đi cùng, sinh nhật này còn có gì thú vị nữa chứ?”
“Lẽ nào người đẹp này...”
Người đàn ông cá tính đẹp trai kia chưa nói xong, người xung quanh đã cười ồ lên.
Tôi cũng không ngốc, tất nhiên biết lời anh ta nói có ý gì, tôi trừng mắt một cái với anh ta.
Lục Nguyên Đăng không có biểu cảm gì, hình như anh ấy không mảy may để ý những lời vui đùa như vậy.
Còn đám người phụ nữ kia sau khi khi nhìn thấy Lục Nguyên Đăng đều vây quanh, bổ nhào về phía anh ấy
“Anh Lục.”
“Anh Lục sao anh đến muộn vậy?”
“Lâu không gặp anh rồi, anh Lục”
Một đám phụ nữ liều mạng, chen lấn bên cạnh Lục Nguyên Đăng, một lúc đã đẩy tôi ra ngoài.
Tùy tiện.
Dù gì tôi cũng đang đói, nhân cơ hội này đi ăn gì đó.
“Ninh Khanh.”
Tôi chuẩn bị bước đi thì Lục Nguyên Đăng trầm giọng gọi tôi lại.
Tôi đành phải quay đầu lại, hai người bạn đẹp trai của anh ấy đứng bên cạnh tôi, cười với Lục Nguyên Đăng: “Sao vậy, lẽ nào cậu muốn mỹ nhân cứu anh hùng sao? Hãy từ từ hưởng thụ cảm giác nữ nhi quốc đi.”
Những người phụ nữ kia lố thật, cứ cọ vào người Lục Nguyên Đăng, quả thật hận hai tay hai chân không thể đi về phía trước.
“Lục thiếu gia của chúng ta luôn phải chịu đựng sự nghênh đón của những phụ nữ đẹp như thế này, cả Trung Quốc này không có ai không muốn trở thành người phụ nữ của Lục thiếu gia, cô là người bên cạnh anh ấy chắc chắn sẽ không để bụng chứ.” Người đàn ông cá tính đẹp trai bên cạnh tôi vừa cười vừa nói.
Toàn bộ phụ nữ Trung Quốc đều muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy sao? Nhưng tôi không muốn, nếu như không phải cùng đường, tôi tuyệt đối sẽ không động đến anh ấy.
“Dáng vẻ của những người phụ nữ này, nhìn nhiều đến phát ngán.” Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn nói thêm một câu.
“Phụ nữ xinh đẹp? Nếu như anh không nói, tôi còn nghĩ rằng mình đi vào nơi phong nguyệt gì đó chứ.” Tôi bất đắc dĩ liếc mắt nói một câu.
“Tránh ra.” Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói.
Đây đã là lần thứ hai tôi nghe thấy nói câu này, nhưng hình như không hề có hiệu quả.
Mặc dù Lục Nguyên Đăng rất đáng sợ, nhưng những người phụ nữ này lại không hề sợ anh ấy. Có lẽ là dục vọng lớn hơn sự sợ hãi.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được vẻ mặt của Lục Nguyên Đăng trở lên u ám. Nhưng đám người phụ nữ không sợ chết này lại không có ý định tránh ra, không ai nhường ai, vây kín Lục Nguyên Đăng không kẽ hở.
Lục Nguyên Đăng đột nhiên cười mỉm với người phụ nữ đứng gần anh ấy nhất rồi nói.
“Em tên là gì? Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn nào vậy?”
Dung mạo của người phụ nữ đó rất quyến rũ, dáng người cũng cao gầy gợi cảm, vừa nhìn là biết ưu tú nhẹ nhàng.
Đúng là không biết xấu hổ, vừa nãy còn làm bộ dáng vẻ không gần nữ sắc, bây giờ đã không kiềm chế được rồi.
Trong lòng tôi phỉ nhổ Lục Nguyên Đăng.
Người phụ nữ vừa được nhắc đến, giống như được hoành thượng lật thẻ vậy, không ngừng phấn khởi, vội vàng nói: “Em là Phương Linh Phụng, là con gái của tập đoàn Phương Thị.”
Lục Nguyên Đăng gật đầu, sau đó liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Thu mua toàn bộ tập đoàn Phương Thị của thành phố Gia.”
Một câu nói đủ làm cho người phụ nữ đối diện biến sắc.
Cô ta sợ hãi kéo Lục Nguyên Đăng lại, khóc lóc: “Lục tổng, em biết em sai rồi, xin anh đừng như vậy, xin anh.”
Nhìn dáng vẻ như vậy tôi có chút động lòng. Sắc mặt Lục Nguyên Đăng vẫn thay đổi, nói với những người phụ nữ xung quanh:”Trong các cô, còn có ai muốn leo lên giường của tôi nữa?”
Anh ấy vừa buông lời, mọi người đều tan tác như chim muông, nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại tiểu thư của tập đoàn Phương Thị, vẻ mặt tuyệt vọng đứng đó.
Lục Nguyên Đăng cuối cùng đã thoát thân, đi về phía của tôi. Trên người của anh ấy đủ loại mùi nước hoa, rất hắc.
“Lục thiếu gia à, cậu không thương hoa tiếc ngọc gì cả, có nhất thiết phải tàn nhẫn như vậy không?” Người đàn ông cá tính đẹp trai nói nhưng trong mắt lại không có chút đồng cảm nào.
Người ta nói người của xã hội thượng lưu là vô tình nhất, cuối cùng tôi cũng được chứng kiến rồi.
“Tôi không như cậu.” Lục Nguyên Đăng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó tiếp tục đưa tôi đi khỏi đám người đó.
Trong bụng không có gì cả, đến cả việc Lục Nguyên Đăng đang nói gì tôi cũng không biết, giờ đây nhìn đâu tôi cũng thấy hoa mắt.
Tôi sẽ không bị đói chết mất chứ.
“Lục Nguyên Đăng, em đói.”
Tôi không còn sức lực nói một câu, người mềm nhũn dựa vào phía Lục Nguyên Đăng.
Bởi vì quá đói nên giọng của tôi giống như muỗi kêu vậy, tôi thậm chí không biết anh ấy có nghe thấy không nữa.
Lục Nguyên Đăng nói chuyện với người đối diện một câu, rồi đưa tôi đi đến chỗ bên cạnh, dìu tôi ngồi xuống.
Tôi nhìn thấy môi anh ấy mấp máy, cũng không biết nói gì, sau đó rời đi.
Bên cạnh là đồ ăn, tôi không đoái hoài đến những thứ khác, liều mạng ăn đồ ăn ở đó.
Ăn lấy ăn để mấy miếng thịt không kịp thở.
“Cô xem dáng ăn kìa, không biết đến từ thôn quê nào nữa, Lục tổng sao lại để người như vậy đến đây chứ?” Một giọng nói chanh chua của một người phụ nữ truyền đến bên tai tôi.
Tôi cho rằng sẽ là một bữa tiệc nhỏ tối đa cũng chỉ có mấy người.
Lại không nghĩ rằng, vừa đi ra khỏi thang máy là một đám đông náo nhiệt.
Tôi có chút ngây người, cứ đứng ở thang máy mãi không ra ngoài.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tôi, khiến tôi càng căng thẳng hơn. Thực tế, tôi chỉ là tình nhân của Lục Nguyên Đăng mà thôi, tôi và anh ấy cùng tham dự trong trường hợp như vậy làm tôi cảm thấy rất lúng túng.
“Đừng hồi hộp, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi.”
Lục Nguyên Đăng nghiêng đầu, thì thầm bên tai tôi. Anh ấy đều không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang hồi hộp chứ?
Tôi cúi đầu nhìn xuống áo của anh bị tôi kéo nhăn, tôi ngượng ngùng buông lỏng tay ra.
Hành động của anh ấy thân mật như vậy làm tất cả mọi người đều lộ ra một nụ cười mập mờ. Tôi đi về phía trước đều cảm thấy chân tay của mình không chịu phối hợp.
Thiếu chút nữa là đường hoàng sánh bước rồi.
Nhưng rất nhanh tôi liền phát hiện, hình như những thứ tôi lo lắng là dư thừa, hình như không có ai nhìn tôi với ánh mắt khác thường. Cũng đúng, trên mặt tôi cũng không viết lên hai chữ tình nhân. Sau khi nghĩ thông suốt, tôi thản nhiên trở lại.
Lục Nguyên Đăng đi tới, nhận lấy hai ly rượu trong tay của phục vụ, đưa một ly cho tôi.
“Không cần uống, em chỉ cần làm dáng một chút là được rồi.”
Tôi gật đầu, cầm ly rượu rồi quan sát cảnh tượng xung quanh.
Đây chắc là phòng ăn của khách sạn, xung quanh bày rất nhiều đồ ăn. Muộn như thế này, những người này vẫn muốn ăn sao?
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái.
Đi về phía trước hai bước, lúc đi qua người đầu tiên bên cạnh, anh ta nâng ly về phía Lục Nguyên Đăng: “Lục tổng, chúc mừng sinh nhật.”
Hôm nay là sinh nhật Lục Nguyên Đăng? Thảo nào, đã trễ thế này mà những người này còn ở nơi đây.
Tôi chuyển mắt nhìn về phía anh ấy, trong lòng có chút thấp thỏm.
Hôm nay sinh nhật của ông chủ, vậy mà tôi lại không biết, tình nhân như tôi có phải không đủ tiêu chuẩn không, ngay cả làm thế nào lấy lòng ông chủ cũng không biết.
“Cảm ơn.” Lục Nguyên Đăng nhã nhặn nói rồi cụng ly cùng người đàn ông kia, sau đó đưa tôi đi về phía trước.
Đi về phía đám đông ở giữa, tôi nhìn thấy một nhóm phụ nữ đứng thành vòng tròn. Bên trong còn có hai người đàn ông.
Nhan sắc của hai người đàn ông này đều là đỉnh cao, một người nhìn cá tính đẹp trai, còn người đàn ông còn lại, tôi cảm thấy cơ bắp cuồn cuộn của anh ta như đang nhảy nhót sau lớp quần áo vậy. Trông họ vô cùng quyến rũ.
“Nguyên Đăng, cuối cùng cậu cũng đến rồi, một buổi sinh nhật vui vẻ nhé, cậu là nhân vật chính lại kéo dài tới mười hai giờ đêm mới nhập cuộc.”
Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn cũng đến gần, cười nhạo nói: “Cậu thì hiểu cái gì, không có người đẹp đi cùng, sinh nhật này còn có gì thú vị nữa chứ?”
“Lẽ nào người đẹp này...”
Người đàn ông cá tính đẹp trai kia chưa nói xong, người xung quanh đã cười ồ lên.
Tôi cũng không ngốc, tất nhiên biết lời anh ta nói có ý gì, tôi trừng mắt một cái với anh ta.
Lục Nguyên Đăng không có biểu cảm gì, hình như anh ấy không mảy may để ý những lời vui đùa như vậy.
Còn đám người phụ nữ kia sau khi khi nhìn thấy Lục Nguyên Đăng đều vây quanh, bổ nhào về phía anh ấy
“Anh Lục.”
“Anh Lục sao anh đến muộn vậy?”
“Lâu không gặp anh rồi, anh Lục”
Một đám phụ nữ liều mạng, chen lấn bên cạnh Lục Nguyên Đăng, một lúc đã đẩy tôi ra ngoài.
Tùy tiện.
Dù gì tôi cũng đang đói, nhân cơ hội này đi ăn gì đó.
“Ninh Khanh.”
Tôi chuẩn bị bước đi thì Lục Nguyên Đăng trầm giọng gọi tôi lại.
Tôi đành phải quay đầu lại, hai người bạn đẹp trai của anh ấy đứng bên cạnh tôi, cười với Lục Nguyên Đăng: “Sao vậy, lẽ nào cậu muốn mỹ nhân cứu anh hùng sao? Hãy từ từ hưởng thụ cảm giác nữ nhi quốc đi.”
Những người phụ nữ kia lố thật, cứ cọ vào người Lục Nguyên Đăng, quả thật hận hai tay hai chân không thể đi về phía trước.
“Lục thiếu gia của chúng ta luôn phải chịu đựng sự nghênh đón của những phụ nữ đẹp như thế này, cả Trung Quốc này không có ai không muốn trở thành người phụ nữ của Lục thiếu gia, cô là người bên cạnh anh ấy chắc chắn sẽ không để bụng chứ.” Người đàn ông cá tính đẹp trai bên cạnh tôi vừa cười vừa nói.
Toàn bộ phụ nữ Trung Quốc đều muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy sao? Nhưng tôi không muốn, nếu như không phải cùng đường, tôi tuyệt đối sẽ không động đến anh ấy.
“Dáng vẻ của những người phụ nữ này, nhìn nhiều đến phát ngán.” Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn nói thêm một câu.
“Phụ nữ xinh đẹp? Nếu như anh không nói, tôi còn nghĩ rằng mình đi vào nơi phong nguyệt gì đó chứ.” Tôi bất đắc dĩ liếc mắt nói một câu.
“Tránh ra.” Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói.
Đây đã là lần thứ hai tôi nghe thấy nói câu này, nhưng hình như không hề có hiệu quả.
Mặc dù Lục Nguyên Đăng rất đáng sợ, nhưng những người phụ nữ này lại không hề sợ anh ấy. Có lẽ là dục vọng lớn hơn sự sợ hãi.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được vẻ mặt của Lục Nguyên Đăng trở lên u ám. Nhưng đám người phụ nữ không sợ chết này lại không có ý định tránh ra, không ai nhường ai, vây kín Lục Nguyên Đăng không kẽ hở.
Lục Nguyên Đăng đột nhiên cười mỉm với người phụ nữ đứng gần anh ấy nhất rồi nói.
“Em tên là gì? Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn nào vậy?”
Dung mạo của người phụ nữ đó rất quyến rũ, dáng người cũng cao gầy gợi cảm, vừa nhìn là biết ưu tú nhẹ nhàng.
Đúng là không biết xấu hổ, vừa nãy còn làm bộ dáng vẻ không gần nữ sắc, bây giờ đã không kiềm chế được rồi.
Trong lòng tôi phỉ nhổ Lục Nguyên Đăng.
Người phụ nữ vừa được nhắc đến, giống như được hoành thượng lật thẻ vậy, không ngừng phấn khởi, vội vàng nói: “Em là Phương Linh Phụng, là con gái của tập đoàn Phương Thị.”
Lục Nguyên Đăng gật đầu, sau đó liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Thu mua toàn bộ tập đoàn Phương Thị của thành phố Gia.”
Một câu nói đủ làm cho người phụ nữ đối diện biến sắc.
Cô ta sợ hãi kéo Lục Nguyên Đăng lại, khóc lóc: “Lục tổng, em biết em sai rồi, xin anh đừng như vậy, xin anh.”
Nhìn dáng vẻ như vậy tôi có chút động lòng. Sắc mặt Lục Nguyên Đăng vẫn thay đổi, nói với những người phụ nữ xung quanh:”Trong các cô, còn có ai muốn leo lên giường của tôi nữa?”
Anh ấy vừa buông lời, mọi người đều tan tác như chim muông, nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại tiểu thư của tập đoàn Phương Thị, vẻ mặt tuyệt vọng đứng đó.
Lục Nguyên Đăng cuối cùng đã thoát thân, đi về phía của tôi. Trên người của anh ấy đủ loại mùi nước hoa, rất hắc.
“Lục thiếu gia à, cậu không thương hoa tiếc ngọc gì cả, có nhất thiết phải tàn nhẫn như vậy không?” Người đàn ông cá tính đẹp trai nói nhưng trong mắt lại không có chút đồng cảm nào.
Người ta nói người của xã hội thượng lưu là vô tình nhất, cuối cùng tôi cũng được chứng kiến rồi.
“Tôi không như cậu.” Lục Nguyên Đăng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó tiếp tục đưa tôi đi khỏi đám người đó.
Trong bụng không có gì cả, đến cả việc Lục Nguyên Đăng đang nói gì tôi cũng không biết, giờ đây nhìn đâu tôi cũng thấy hoa mắt.
Tôi sẽ không bị đói chết mất chứ.
“Lục Nguyên Đăng, em đói.”
Tôi không còn sức lực nói một câu, người mềm nhũn dựa vào phía Lục Nguyên Đăng.
Bởi vì quá đói nên giọng của tôi giống như muỗi kêu vậy, tôi thậm chí không biết anh ấy có nghe thấy không nữa.
Lục Nguyên Đăng nói chuyện với người đối diện một câu, rồi đưa tôi đi đến chỗ bên cạnh, dìu tôi ngồi xuống.
Tôi nhìn thấy môi anh ấy mấp máy, cũng không biết nói gì, sau đó rời đi.
Bên cạnh là đồ ăn, tôi không đoái hoài đến những thứ khác, liều mạng ăn đồ ăn ở đó.
Ăn lấy ăn để mấy miếng thịt không kịp thở.
“Cô xem dáng ăn kìa, không biết đến từ thôn quê nào nữa, Lục tổng sao lại để người như vậy đến đây chứ?” Một giọng nói chanh chua của một người phụ nữ truyền đến bên tai tôi.
Tác giả :
Nam Phong Hướng Vãn