Vợ Mới Của Lục Thiếu
Chương 25: Bùn nhão không muốn trát lên tường
Đây là tình huống gì vậy?
Nhìn dáng vẻ này, chắc có lẽ Tống Trọng lại muốn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn đây mà. Chỉ là hai người đã tìm đến tận cửa này...
Người phụ nữ của anh ta ư? Làm gì có chuyện dễ gạt vậy chứ?
“A Trọng, lần trước trong công ty có người gửi cho mẹ bức ảnh rồi nói rằng con đang thích một người phụ nữ rất tầm thường, mẹ còn không tin. Bây giờ con lại còn dẫn cô ta đến nhà ở chung? Uyển Uyển môn đăng hộ đối với con như vậy mà con không muốn, lại cứ nhất quyết thích kiểu con gái này là sao? Não con có bị úng nước không hả?”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút giận đùng đùng mắng Tống Trọng, khi nãy bà ta vẫn luôn nhìn album. Tôi còn tưởng bà ta đang tìm kiếm gì, hóa ra là xem bức ảnh của tôi với Tống Trọng.
Uyển Uyển trong lời của bà ta có lẽ là người phụ nữ trẻ tuổi kia. Mặc dù tôi biết bản thân mình không thể sánh với người ta nhưng mượn việc hạ thấp tôi để nâng cao giá trị của bản thân thì cũng hơi quá đáng rồi đấy.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con cảm thấy Ninh Khanh rất tốt mà, vừa thông minh, vừa biết quan tâm người khác lại biết nấu cơm, dáng vẻ cũng đẹp nữa.”
Tống Trọng nói xong, nhìn tôi với ánh mắt hài lòng.
Nhưng tôi lại đắm chìm trong chữ đầu tiên mà anh ta vừa nói ra, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mẹ ư?
Người phụ nữ trẻ tuổi như vậy mà lại là mẹ của Tống Trọng ư?
Tôi đã từng xem hồ sơ về Tống Trọng rồi, anh ta cũng lớn hơn tôi khoảng một hai tuổi. Nhưng tôi không cho rằng, mẹ của anh ta đã sinh anh ta ra từ khi mười tuổi. Chỉ có thể nói, người có tiền có thể chăm sóc da rất tốt, thậm chí bốn mươi mấy tuổi mà nhìn như thể chỉ xấp xỉ tuổi của con cái họ.
Cùng là phụ nữ, mẹ tôi bốn mươi mấy tuổi nhìn như hơn năm mươi tuổi. Người ta năm mươi mấy tuổi nhìn như ba mươi tuổi, sự khác biệt này thực sự quá lớn rồi.
Còn mẹ Tống Trọng ném cho tôi một cái nhìn đầy nặng nề.
“Thân là cổ đông của Tống Thị, tôi chính thức thông báo cho cô biết, hôm nay cô không cần đến Tống Thị làm việc nữa. Muốn dựa vào địa vị của đàn ông, cũng không nhìn lại xem thân phận của mình là gì?” Quả thực lời được thốt ra từ miệng của người phụ nữ cao quý kia nhã nhặn kia cũng vô cùng khó nghe.
Uyển Uyển đứng sau bà ta, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý.
“Nếu như mẹ dám đuổi việc cô ấy, vậy con đành phải đuổi việc cả công ty thôi. Gần đây trời bắt đầu lạnh rồi, quả thực không có chút động lực làm việc nào. Đến Bali chơi hai ba ngày cũng không tệ.”
Tay Tống Trọng vẫn ôm eo tôi như trước, anh ta dẫn tôi ngồi xuống ghế sô pha.
Mẹ anh ta và Uyển Uyển cũng đi vào cùng, sắc mặt hai người họ rất khó coi.
Mẹ anh ta trực tiếp ngồi xuống phía đối diện, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin nói với Tống Trọng: “Con dám bỏ mặc công ty chỉ vì một đứa con gái ư? Xem ra cha con nói rất đúng, con đúng là bùn nhão không trát nổi lên tường mà!”
Tống Trọng mỉm cười một cách lười biếng, cả người ườn ra trên ghế sô pha.
“Từ sáng đến tối chỉ biết nghĩ cách trát bùn nhão lên tường, liệu có từng hỏi ý kiến của bùn nhão chưa? Biết đâu bùn nhão thích ở bãi lầy thì sao?”
Nói thật lòng, dáng vẻ hiện tại của Tống Trọng quả thực rất giống một vũng bùn nhão, lời mà anh ta nói ra khiến người ta ngẩn người, cũng khiến tôi không nhịn được mà muốn cười.
Hai người phía đối diện, sắc mặt không thể khó coi hơn nữa. Đặc biệt là mẹ anh ta, tức giận tới mức đứng bật dậy nói rằng: “Con ép mẹ tức chết thì con mới cam lòng đúng không? Mẹ còn nói muốn đến thăm con, thật không ngờ con lại nói với mẹ bằng cái giọng khinh khỉnh đó!”
Mẹ anh ta tức giận đùng đùng kéo Uyển Uyển đi ra ngoài, hình như Uyển Uyển không cam lòng rời đi như vậy, nhưng hết cách rồi nên chỉ đành đi theo mẹ của Tống Trọng.
Cửa bị đóng lại “rầm” một tiếng, nét biểu cảm bất cần đời trên mặt Tống Trọng lập tức biến mất.
“Anh khiến mẹ anh tức giận như vậy liệu có ổn không?” Tôi có chút lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, bà ấy chỉ làm bộ vậy thôi, cố ý dẫn Tô Thúy Yên đến đây. Bà ấy cũng không thích Tô Thúy Yên lắm, nhưng biết em ở đây nên mới tới chỗ anh ra oai. Anh cũng không đếm xuể, rốt cuộc anh và mẹ anh có bao nhiêu mối thù nữa.”
Anh ta đứng dậy khỏi sô pha, về phòng rồi nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề.
Bởi thời gian hơi trễ rồi nên tôi cũng không kịp ăn uống gì, vội vàng đến công ty cùng Tống Trọng, đến công ty rồi mua chút đồ ăn làm bữa sáng luôn.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Lục Nguyên Đăng liền gọi điện thoại tới.
Tôi có số điện thoại của Lục Nguyên Đăng nên cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm. Nhưng anh ta có số tôi từ khi nào vậy? Hơn nữa, anh ta tìm tôi có chuyện gì?
Tôi nhìn Tống Trọng đang nằm ngủ trên sô pha phía đối diện rồi đi vào một góc nghe điện thoại.
Nhìn dáng vẻ này, chắc có lẽ Tống Trọng lại muốn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn đây mà. Chỉ là hai người đã tìm đến tận cửa này...
Người phụ nữ của anh ta ư? Làm gì có chuyện dễ gạt vậy chứ?
“A Trọng, lần trước trong công ty có người gửi cho mẹ bức ảnh rồi nói rằng con đang thích một người phụ nữ rất tầm thường, mẹ còn không tin. Bây giờ con lại còn dẫn cô ta đến nhà ở chung? Uyển Uyển môn đăng hộ đối với con như vậy mà con không muốn, lại cứ nhất quyết thích kiểu con gái này là sao? Não con có bị úng nước không hả?”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút giận đùng đùng mắng Tống Trọng, khi nãy bà ta vẫn luôn nhìn album. Tôi còn tưởng bà ta đang tìm kiếm gì, hóa ra là xem bức ảnh của tôi với Tống Trọng.
Uyển Uyển trong lời của bà ta có lẽ là người phụ nữ trẻ tuổi kia. Mặc dù tôi biết bản thân mình không thể sánh với người ta nhưng mượn việc hạ thấp tôi để nâng cao giá trị của bản thân thì cũng hơi quá đáng rồi đấy.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con cảm thấy Ninh Khanh rất tốt mà, vừa thông minh, vừa biết quan tâm người khác lại biết nấu cơm, dáng vẻ cũng đẹp nữa.”
Tống Trọng nói xong, nhìn tôi với ánh mắt hài lòng.
Nhưng tôi lại đắm chìm trong chữ đầu tiên mà anh ta vừa nói ra, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mẹ ư?
Người phụ nữ trẻ tuổi như vậy mà lại là mẹ của Tống Trọng ư?
Tôi đã từng xem hồ sơ về Tống Trọng rồi, anh ta cũng lớn hơn tôi khoảng một hai tuổi. Nhưng tôi không cho rằng, mẹ của anh ta đã sinh anh ta ra từ khi mười tuổi. Chỉ có thể nói, người có tiền có thể chăm sóc da rất tốt, thậm chí bốn mươi mấy tuổi mà nhìn như thể chỉ xấp xỉ tuổi của con cái họ.
Cùng là phụ nữ, mẹ tôi bốn mươi mấy tuổi nhìn như hơn năm mươi tuổi. Người ta năm mươi mấy tuổi nhìn như ba mươi tuổi, sự khác biệt này thực sự quá lớn rồi.
Còn mẹ Tống Trọng ném cho tôi một cái nhìn đầy nặng nề.
“Thân là cổ đông của Tống Thị, tôi chính thức thông báo cho cô biết, hôm nay cô không cần đến Tống Thị làm việc nữa. Muốn dựa vào địa vị của đàn ông, cũng không nhìn lại xem thân phận của mình là gì?” Quả thực lời được thốt ra từ miệng của người phụ nữ cao quý kia nhã nhặn kia cũng vô cùng khó nghe.
Uyển Uyển đứng sau bà ta, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý.
“Nếu như mẹ dám đuổi việc cô ấy, vậy con đành phải đuổi việc cả công ty thôi. Gần đây trời bắt đầu lạnh rồi, quả thực không có chút động lực làm việc nào. Đến Bali chơi hai ba ngày cũng không tệ.”
Tay Tống Trọng vẫn ôm eo tôi như trước, anh ta dẫn tôi ngồi xuống ghế sô pha.
Mẹ anh ta và Uyển Uyển cũng đi vào cùng, sắc mặt hai người họ rất khó coi.
Mẹ anh ta trực tiếp ngồi xuống phía đối diện, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin nói với Tống Trọng: “Con dám bỏ mặc công ty chỉ vì một đứa con gái ư? Xem ra cha con nói rất đúng, con đúng là bùn nhão không trát nổi lên tường mà!”
Tống Trọng mỉm cười một cách lười biếng, cả người ườn ra trên ghế sô pha.
“Từ sáng đến tối chỉ biết nghĩ cách trát bùn nhão lên tường, liệu có từng hỏi ý kiến của bùn nhão chưa? Biết đâu bùn nhão thích ở bãi lầy thì sao?”
Nói thật lòng, dáng vẻ hiện tại của Tống Trọng quả thực rất giống một vũng bùn nhão, lời mà anh ta nói ra khiến người ta ngẩn người, cũng khiến tôi không nhịn được mà muốn cười.
Hai người phía đối diện, sắc mặt không thể khó coi hơn nữa. Đặc biệt là mẹ anh ta, tức giận tới mức đứng bật dậy nói rằng: “Con ép mẹ tức chết thì con mới cam lòng đúng không? Mẹ còn nói muốn đến thăm con, thật không ngờ con lại nói với mẹ bằng cái giọng khinh khỉnh đó!”
Mẹ anh ta tức giận đùng đùng kéo Uyển Uyển đi ra ngoài, hình như Uyển Uyển không cam lòng rời đi như vậy, nhưng hết cách rồi nên chỉ đành đi theo mẹ của Tống Trọng.
Cửa bị đóng lại “rầm” một tiếng, nét biểu cảm bất cần đời trên mặt Tống Trọng lập tức biến mất.
“Anh khiến mẹ anh tức giận như vậy liệu có ổn không?” Tôi có chút lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, bà ấy chỉ làm bộ vậy thôi, cố ý dẫn Tô Thúy Yên đến đây. Bà ấy cũng không thích Tô Thúy Yên lắm, nhưng biết em ở đây nên mới tới chỗ anh ra oai. Anh cũng không đếm xuể, rốt cuộc anh và mẹ anh có bao nhiêu mối thù nữa.”
Anh ta đứng dậy khỏi sô pha, về phòng rồi nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề.
Bởi thời gian hơi trễ rồi nên tôi cũng không kịp ăn uống gì, vội vàng đến công ty cùng Tống Trọng, đến công ty rồi mua chút đồ ăn làm bữa sáng luôn.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Lục Nguyên Đăng liền gọi điện thoại tới.
Tôi có số điện thoại của Lục Nguyên Đăng nên cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm. Nhưng anh ta có số tôi từ khi nào vậy? Hơn nữa, anh ta tìm tôi có chuyện gì?
Tôi nhìn Tống Trọng đang nằm ngủ trên sô pha phía đối diện rồi đi vào một góc nghe điện thoại.
Tác giả :
Nam Phong Hướng Vãn