Vợ Mới Của Bố Ở Nhà Đối Diện
Chương 32
Cả mâm cơm, toàn là rau quả, chỉ có một bát canh thịt nhỏ đặt trước mặt Bạch Tiểu Sao, Bạch Tiểu Sao kinh ngạc nhìn còn Đậu Đậu thì thèm rỏ dãi.
“Đậu Đậu, đừng có nhìn nữa, mai con còn đi tảo mộ, không thể ăn thịt.” – Hoàng Diệu Sư vỗ đầu Đậu Đậu.
Đậu Đậu không dám nhiều lời, đau khổ ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt vẫn không dời khỏi bát canh thịt trước mặt Bạch Tiểu Sao.
“Em hẳn là cũng không nên ăn.” – Bạch Tiểu Sao cười –“Không cần em đi cùng sao?”
Hoàng Diệu Sư ngây ra một lát, trong mắt tràn ngập vui mừng lẫn kinh ngạc, miệng còn nói: “Em không ăn, để đến mai sẽ hỏng.”
BạchTiểu Sao vẫn đẩy bát ra: “Không sao, để vào tủ lạnh, chắc là sẽ không sao đâu.” – Nói rồi liền đứng lên, để bát canh vào tủ lạnh.
Đậu Đậu rất hưng phấn, không ngừng lẩm bẩm: “Mai chú cũng đi, mai chú cũng đi…….”
Bạch Tiểu Sao đi về bàn ăn, ngang qua chỗ Đậu Đậu, liền vỗ đầu cô bé: “Khi ăn cơm thì không nên nói, nếu cháu không ăn ngoan, ngày mai chú sẽ nói với mẹ cháu là cháu không nghe lời bố, đúng rồi, đã không nghe lời, lại còn kén ăn nữa, không chịu ăn cà rốt với ớt xanh.”
Đậu Đậu vội vàng cúi đầu, nhanh chóng xúc cơm, còn cố nói: “Đậu Đậu rất ngoan mà, ăn cũng ngoan nữa, Đậu Đậu không kén ăn đâu.”
Hoàng Diệu Sư mỉm cười nhìn hai người một lớn một nhỏ.
Khi Hoàng Diệu Sư rửa bát xong đi ra, thấy Đậu Đậu đang chăm chú xem hoạt hình ở phòng khách.
Đi vào phòng, Bạch Tiểu Sao đang chơi game.
Hoàng Diệu Sư ngồi xuống sau lưng cậu, vươn tay ôm trọn lấy cậu, tựa đầu lên vai cậu: “Mai em muốn đi cùng anh thật sao?”
“Vâng.” – Bạch Tiểu Sao trả lời nhưng không rời mắt khỏi trò chơi.
“Vậy để anh chuẩn bị đồ ăn cho ba người.”
“Tùy anh…..A…… Quái đánh em, sắp chết rồi…… Hô…..” – Thở dài chán nản, cậu quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư – “Ra ngoài ăn……”
Môi cậu nhanh chóng bị Hoàng Diệu Sư bắt được, nửa câu nói còn lại biến mất trong miệng anh.
Bạch Tiểu Sao ngồi trên ghế đá trong nghĩa trang, nhìn Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu mặc đồ đen đang bái tế.
Mùa đông, nghĩa trang tiêu điều, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh phả vào người.
Đứng ở xa nhìn, cảm thấy cũng nhàm chán, thế nên cậu đứng dậy, đi đến gần hai người.
Nghe được tiếng bước chân, Đậu Đậu quay đầu, nhìn thấy Bạch Tiểu Sao liền cao hứng chỉ cho cậu xem ảnh chụp trên tấm bia: “Chú Bạch, đây là ảnh mẹ cháu.”
Tấm ảnh đen trắng chụp một cô gái, gương mặt tám phần giống Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu, nhưng lại có một loại cảm giác ôn nhu điềm đạm.
“Mẹ cháu thật đẹp.” – Bạch Tiểu Sao khen.
Đậu Đậu đắc ý cười, lại chỉ bức ảnh bên cạnh: “Đây là bố cháu. Ân…” – Đậu Đậu nói xong, lại nhìn về phía Hoàng Diệu Sư, lúng túng gãi đầu.
Hoàng Diệu Sư nhìn bộ dáng của Đậu Đậu, cười cười nói với Bạch Tiểu Sao: “Đây là anh rể của anh, tên là Hoàng Tây Ngạn, anh ấy được bố mẹ anh nhận nuôi, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là anh trai anh.” – Trong giọng nói của Hoàng Diệu Sư mang theo một chút cảm giác đau thương, giống như làn gió thổi qua làm đung đưa sợi tơ nhện.
Bạch Tiểu Sao nhìn bức ảnh, là một nam nhân rất tuấn tú.
“Hai người họ thực xứng đôi.” – Bạch Tiểu Sao nói.
“Đúng vậy – Rất xứng.” – Hoàng Diệu Sư nói xong, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hai bức ảnh – “Rất xứng.” – Anh thì thào.
“Đậu Đậu, đừng có nhìn nữa, mai con còn đi tảo mộ, không thể ăn thịt.” – Hoàng Diệu Sư vỗ đầu Đậu Đậu.
Đậu Đậu không dám nhiều lời, đau khổ ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt vẫn không dời khỏi bát canh thịt trước mặt Bạch Tiểu Sao.
“Em hẳn là cũng không nên ăn.” – Bạch Tiểu Sao cười –“Không cần em đi cùng sao?”
Hoàng Diệu Sư ngây ra một lát, trong mắt tràn ngập vui mừng lẫn kinh ngạc, miệng còn nói: “Em không ăn, để đến mai sẽ hỏng.”
BạchTiểu Sao vẫn đẩy bát ra: “Không sao, để vào tủ lạnh, chắc là sẽ không sao đâu.” – Nói rồi liền đứng lên, để bát canh vào tủ lạnh.
Đậu Đậu rất hưng phấn, không ngừng lẩm bẩm: “Mai chú cũng đi, mai chú cũng đi…….”
Bạch Tiểu Sao đi về bàn ăn, ngang qua chỗ Đậu Đậu, liền vỗ đầu cô bé: “Khi ăn cơm thì không nên nói, nếu cháu không ăn ngoan, ngày mai chú sẽ nói với mẹ cháu là cháu không nghe lời bố, đúng rồi, đã không nghe lời, lại còn kén ăn nữa, không chịu ăn cà rốt với ớt xanh.”
Đậu Đậu vội vàng cúi đầu, nhanh chóng xúc cơm, còn cố nói: “Đậu Đậu rất ngoan mà, ăn cũng ngoan nữa, Đậu Đậu không kén ăn đâu.”
Hoàng Diệu Sư mỉm cười nhìn hai người một lớn một nhỏ.
Khi Hoàng Diệu Sư rửa bát xong đi ra, thấy Đậu Đậu đang chăm chú xem hoạt hình ở phòng khách.
Đi vào phòng, Bạch Tiểu Sao đang chơi game.
Hoàng Diệu Sư ngồi xuống sau lưng cậu, vươn tay ôm trọn lấy cậu, tựa đầu lên vai cậu: “Mai em muốn đi cùng anh thật sao?”
“Vâng.” – Bạch Tiểu Sao trả lời nhưng không rời mắt khỏi trò chơi.
“Vậy để anh chuẩn bị đồ ăn cho ba người.”
“Tùy anh…..A…… Quái đánh em, sắp chết rồi…… Hô…..” – Thở dài chán nản, cậu quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư – “Ra ngoài ăn……”
Môi cậu nhanh chóng bị Hoàng Diệu Sư bắt được, nửa câu nói còn lại biến mất trong miệng anh.
Bạch Tiểu Sao ngồi trên ghế đá trong nghĩa trang, nhìn Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu mặc đồ đen đang bái tế.
Mùa đông, nghĩa trang tiêu điều, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh phả vào người.
Đứng ở xa nhìn, cảm thấy cũng nhàm chán, thế nên cậu đứng dậy, đi đến gần hai người.
Nghe được tiếng bước chân, Đậu Đậu quay đầu, nhìn thấy Bạch Tiểu Sao liền cao hứng chỉ cho cậu xem ảnh chụp trên tấm bia: “Chú Bạch, đây là ảnh mẹ cháu.”
Tấm ảnh đen trắng chụp một cô gái, gương mặt tám phần giống Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu, nhưng lại có một loại cảm giác ôn nhu điềm đạm.
“Mẹ cháu thật đẹp.” – Bạch Tiểu Sao khen.
Đậu Đậu đắc ý cười, lại chỉ bức ảnh bên cạnh: “Đây là bố cháu. Ân…” – Đậu Đậu nói xong, lại nhìn về phía Hoàng Diệu Sư, lúng túng gãi đầu.
Hoàng Diệu Sư nhìn bộ dáng của Đậu Đậu, cười cười nói với Bạch Tiểu Sao: “Đây là anh rể của anh, tên là Hoàng Tây Ngạn, anh ấy được bố mẹ anh nhận nuôi, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là anh trai anh.” – Trong giọng nói của Hoàng Diệu Sư mang theo một chút cảm giác đau thương, giống như làn gió thổi qua làm đung đưa sợi tơ nhện.
Bạch Tiểu Sao nhìn bức ảnh, là một nam nhân rất tuấn tú.
“Hai người họ thực xứng đôi.” – Bạch Tiểu Sao nói.
“Đúng vậy – Rất xứng.” – Hoàng Diệu Sư nói xong, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hai bức ảnh – “Rất xứng.” – Anh thì thào.
Tác giả :
Đỗ Tử Đằng