Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!
Chương 49: Ăn trong chén còn muốn gắp trong nồi!
Vân Thủy Dạng chạy rất nhanh, cô sợ Âu Lập Dương sẽ đuổi theo.
Đêm nay cứ bỏ qua thôi, hôm khác cô sẽ mua vòng tay cho Hạ Hương Trừng.
Âu Lập Dương cũng không đuổi theo, mà cẩn thận quan sát Cận Kỳ Ngôn.
Anh thấy, Cận Kỳ Ngôn rất lạnh lùng, sau khi lấy đồ trang sức đã đặt trước, liền ra khỏi tiệm.
Âu Lập Dương đi theo đến bãi giữ xe, anh không thấy Cận Kỳ Ngôn có hành động lạ gì cả, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Xác định Vân Thủy Dạng không phải phụ nữ của Cận Kỳ Ngôn, Âu Lập Dương hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười thâm trầm.
Lam Tâm Lạc nhận được một sấp tài liệu, cô ta mở ra nhìn.
Thấy trong đó là những hình ảnh mập mờ, đôi mắt lập tức xông lên ngọn lửa.
Bởi vì phẫn nộ, mà mặt mũi cô ta có chút dữ tợn.
Nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Bấm đến chảy máu tay, cô cũng không để ý chút đau nhức này, cô chỉ cần người đàn ông của mình ngoan ngoãn nghe lời.
Hay cho một tên Âu Lập Dương, ăn trong chén còn muốn gắp trong nồi!
Ở với cô, bên kia lại ôm ôm ấp ấp Vân Thủy Dạng, hai người còn dán chặt đến như vậy, còn nhớ mãi cô ta không quên, vậy người làm vợ như cô thì sao?
Lam Tâm Lạc cắn chặt răng, trong lòng không thể nào ngăn chặn lữa giận bùng lên.
Phịch một tiếng, laptop cỡ nhỏ trong tay cô ta rơi xuống đất.
Lam Tâm Lạc lập tức gọi điện thoại.
"Ở Thượng Hải này, tôi không muốn nghe thấy tên công ty thực phẩm Chính Đông nữa!"
Cơ bản đối phương không dám hỏi lý do, chỉ gật đầu đồng ý, nói rằng sẽ làm ngay lập tức.
Cúp máy, Lam Tâm Lạc vẫn không cảm thấy hết giận, cô siết chặt tay thành nắm đấm, không kiềm được tức giận, cả người còn hơi hơi run rẩy.
Vân Thủy Dạng, chờ đấy, cô muốn cái người phụ nữ đê tiện này hoàn toàn biết mất!
~
"Ha ha ha... Kỳ Ngôn, ngay cả ông trời cũng không giúp anh, hay là thôi đi, đừng đi Ý nữa."
Bão lớn sắp quét tới Thượng Hải, sau khi nhận được tin tức này, Ôn Lương Dụ liền cảm thấy rất sung sướng!
Anh gọi điện thoại cho Cận Kỳ Ngôn ngay lập tức.
"Ôn Lương Dụ, tôi muốn đánh chết cậu!" Khuôn mặt Cận Kỳ Ngôn đen thui, tiếng nói phát ra từ giữa kẽ răng.
Anh khá không vui, đôi mắt thâm trầm cũng hiện lên vài tia lửa giận.
Anh luôn chú ý đến dự báo thời tiết, đương nhiên anh biết chuyện bão sắp đến.
"Em đã nghe ngóng thay anh, chỉ sợ toàn bộ chuyến bay vào thứ bảy này sẽ bị hủy."
"Miệng quạ đen! Tôi đi sớm trước kế hoạch không được sao?"
"Chuyến bay ngày mai đến Ý không có chỗ trống, tối ngày kia thì còn một ít, chúc anh may mắn!
Không muốn nghe tiếng nhạo báng của Ôn Lương Dụ nữa, không nói gì thêm, Cận Kỳ Ngôn trực tiếp cúp máy.
Nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, Cận Kỳ Ngôn sửa lại vé máy bay.
Anh đổi sang chuyến bay tối thứ sáu.
Vốn Vân Thủy Dạng muốn hẹn Hạ Hương Trừng ăn cơm, nhưng mà cô ấy phải làm thêm giờ, đành đến Michelin ăn một mình.
Vân Thủy Dạng vô tình gặp được người mà mình không muốn thấy nhất.
Người đàn ông ngồi đối diện anh ta, cô vẫn còn nhớ rõ, chính là Ôn Lương Dụ!
Xem ra, bọn họ đi ăn cơm cùng người lớn trong nhà.
Vân Thủy Dạng đến muộn, cô phải xếp hàng để chờ vị trí.
Nhìn thấy trước mặt mình còn rất nhiều người, đột nhiên trong đầu lóe sáng, cô liền đi đến bàn của Cận Kỳ Ngôn.
Đêm nay cứ bỏ qua thôi, hôm khác cô sẽ mua vòng tay cho Hạ Hương Trừng.
Âu Lập Dương cũng không đuổi theo, mà cẩn thận quan sát Cận Kỳ Ngôn.
Anh thấy, Cận Kỳ Ngôn rất lạnh lùng, sau khi lấy đồ trang sức đã đặt trước, liền ra khỏi tiệm.
Âu Lập Dương đi theo đến bãi giữ xe, anh không thấy Cận Kỳ Ngôn có hành động lạ gì cả, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Xác định Vân Thủy Dạng không phải phụ nữ của Cận Kỳ Ngôn, Âu Lập Dương hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười thâm trầm.
Lam Tâm Lạc nhận được một sấp tài liệu, cô ta mở ra nhìn.
Thấy trong đó là những hình ảnh mập mờ, đôi mắt lập tức xông lên ngọn lửa.
Bởi vì phẫn nộ, mà mặt mũi cô ta có chút dữ tợn.
Nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Bấm đến chảy máu tay, cô cũng không để ý chút đau nhức này, cô chỉ cần người đàn ông của mình ngoan ngoãn nghe lời.
Hay cho một tên Âu Lập Dương, ăn trong chén còn muốn gắp trong nồi!
Ở với cô, bên kia lại ôm ôm ấp ấp Vân Thủy Dạng, hai người còn dán chặt đến như vậy, còn nhớ mãi cô ta không quên, vậy người làm vợ như cô thì sao?
Lam Tâm Lạc cắn chặt răng, trong lòng không thể nào ngăn chặn lữa giận bùng lên.
Phịch một tiếng, laptop cỡ nhỏ trong tay cô ta rơi xuống đất.
Lam Tâm Lạc lập tức gọi điện thoại.
"Ở Thượng Hải này, tôi không muốn nghe thấy tên công ty thực phẩm Chính Đông nữa!"
Cơ bản đối phương không dám hỏi lý do, chỉ gật đầu đồng ý, nói rằng sẽ làm ngay lập tức.
Cúp máy, Lam Tâm Lạc vẫn không cảm thấy hết giận, cô siết chặt tay thành nắm đấm, không kiềm được tức giận, cả người còn hơi hơi run rẩy.
Vân Thủy Dạng, chờ đấy, cô muốn cái người phụ nữ đê tiện này hoàn toàn biết mất!
~
"Ha ha ha... Kỳ Ngôn, ngay cả ông trời cũng không giúp anh, hay là thôi đi, đừng đi Ý nữa."
Bão lớn sắp quét tới Thượng Hải, sau khi nhận được tin tức này, Ôn Lương Dụ liền cảm thấy rất sung sướng!
Anh gọi điện thoại cho Cận Kỳ Ngôn ngay lập tức.
"Ôn Lương Dụ, tôi muốn đánh chết cậu!" Khuôn mặt Cận Kỳ Ngôn đen thui, tiếng nói phát ra từ giữa kẽ răng.
Anh khá không vui, đôi mắt thâm trầm cũng hiện lên vài tia lửa giận.
Anh luôn chú ý đến dự báo thời tiết, đương nhiên anh biết chuyện bão sắp đến.
"Em đã nghe ngóng thay anh, chỉ sợ toàn bộ chuyến bay vào thứ bảy này sẽ bị hủy."
"Miệng quạ đen! Tôi đi sớm trước kế hoạch không được sao?"
"Chuyến bay ngày mai đến Ý không có chỗ trống, tối ngày kia thì còn một ít, chúc anh may mắn!
Không muốn nghe tiếng nhạo báng của Ôn Lương Dụ nữa, không nói gì thêm, Cận Kỳ Ngôn trực tiếp cúp máy.
Nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, Cận Kỳ Ngôn sửa lại vé máy bay.
Anh đổi sang chuyến bay tối thứ sáu.
Vốn Vân Thủy Dạng muốn hẹn Hạ Hương Trừng ăn cơm, nhưng mà cô ấy phải làm thêm giờ, đành đến Michelin ăn một mình.
Vân Thủy Dạng vô tình gặp được người mà mình không muốn thấy nhất.
Người đàn ông ngồi đối diện anh ta, cô vẫn còn nhớ rõ, chính là Ôn Lương Dụ!
Xem ra, bọn họ đi ăn cơm cùng người lớn trong nhà.
Vân Thủy Dạng đến muộn, cô phải xếp hàng để chờ vị trí.
Nhìn thấy trước mặt mình còn rất nhiều người, đột nhiên trong đầu lóe sáng, cô liền đi đến bàn của Cận Kỳ Ngôn.
Tác giả :
An Lam