Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi
Chương 6
Tống Tử Ngôn nhìn căn phòng yên tĩnh.
Buổi tối, anh trở lại nhà mình, anh đã nghĩ qua phải đối mặt với lửa giận của bà xã như thế nào, hay là chiến tranh lạnh, không thì tiếp tục tranh cãi không ngững nghỉ, cho dù như thế nào, anh cũng không muốn phải đối mặt với một căn phòng đầy bóng tối.
Cá tính cố chấp của Hiểu Nguyên thật là mạnh, trước khi chiến đấu cô sẽ không bỏ chạy, nhưng sự thật thì, cô đi thật, không tranh luận với anh, hoặc ra sức giành quyền lợi của mình. Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện tìm người, không ngoài dự đoán, điện thoại di động của Hiểu Nguyên tắt máy. Anh thấp giọng nguyền rủa, buồn bực không hiểu, thà rằng hai người cãi vã châm chọc nhau, thà rằng trừng mắt nhìn nhau, vì không có cô ở nhà, cho nên có vẻ vắng vẻ, tối tăm như vậy.
Hơn ba tháng trước, lúc anh còn độc thân cũng không có những suy nghĩ như thế này, là điều gì đã làm anh thay đổi? Hay là anh đã có thói quen có cô bên cạnh?
Cô không ở nhà, trong tủ thiếu đi quần áo của cô, bàn trang điểm trống rỗng, cô mang đi cả mỹ phẩm cùng kem dưỡng thường dùng, chỉ để lại một chiếc nhẫn cưới. Từ buổi tối từ Đài Trung trở về, cô đem nhẫn cưới đặt trên bàn phòng khách, anh giúp cô đem vào phòng để ở chỗ này, sau đó, cũng không thấy Hiểu Nguyên đeo nó nữa.
Hay nói, từ ngày đó về sau, Hiểu Nguyên đã biết chuyện của anh và Đổng Tú Thanh?
Gần đây, cô cũng không hỏi anh đi đâu làm gì, tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười vui vẻ đối mặt với anh, nhưng anh nhìn được trong đáy mắt cô có sự mệt mỏi, anh vốn nghĩ rằng là do công việc của cô, lại không phát hiện cô không yên lòng, rất có khả năng là do chuyện của anh và Đổng Tú Thanh.
“Tử Ngôn, rời khỏi người phụ nữ cay nghiệt đó rất khó sao? Em biết anh yêu em!”
Xa nhau mấy năm, cá tính của Tú Thanh cũng thay đổi, không còn vui vẻ dịu dàng như quá khứ, việc ly hôn khiến cho cô ta trở nên cuồng loạn, cô ta vội vàng phụ thuộc vào người cô ta yêu, vội vàng muốn người cô ta yêu cũng có thể yêu cô ta.
Tú Thanh từng chủ động hôn anh, nhưng nụ hôn của cô ta cùng không khơi dậy được một chút dục vọng hay nhiệt tình của anh, đó là một nụ hôn bình bình thường thường, đơn giản là một nụ hôn, đơn giản là một cái ôm...
“Anh yêu em không? Tử Ngôn?”
Anh nhớ trước đây không lâu, lúc anh cùng Hiểu Nguyên vui vẻ hoan ái, cô cũng đã hỏi vấn đề này.
Khi đó anh không thể cho Hiểu Nguyên biết đáp án, bởi vì anh cũng không biết tình yêu của mình đang ở đâu, người anh yêu có khả năng đang ở nơi nào?
Nhưng lúc Tú Thanh hỏi anh, anh lại nói ra đáp án thế này...
“Anh sẽ quan tâm chăm sóc em.”
Đây là lời hứa của anh với Tú Thanh, chăm sóc cô ta, nhưng không phải yêu cô ta. Còn Hiểu Nguyên thì sao? Người phụ nữ đó là vợ anh trên luật pháp, anh có thể cho cô lời hứa gì?
Điện thoại di động chợt kêu lên, Tống Tử Ngôn để nhẫn cưới xuống, nhận điện thoại.
“Tử Ngôn.”
Gọi tới chính là chú của Hiểu Nguyên.
“Chú.”
“Cái đó... Tử Ngôn a, hôm nay Hiểu Nguyên xách túi lớn túi nhỏ về nhà, các con không sao chứ?”
“Không có.”
“Ác, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi... Tử Ngôn, Con cũng biết cá tính cứng rắn nóng nảy của Hiểu Nguyên, con khá chững chạc, phải bao dung nó nhiều một chút.”
“...”
Anh không trả lời. Người chú khẽ thở dài, cũng biết cháu rể từ trước đến nay không nói nhiều, nhưng mà có nói thế nào, con gái gả đi rồi lại túi lớn túi nhỏ về nhà mẹ đẻ, nhất định là phải chịu oan ức gì đó, thân là chú, vẫn phải ra mặt quan tâm mới tốt. “Ách, vậy để cho Hiểu Nguyên ở nhà thêm mấy ngày đi, thím của Hiểu Nguyên đã lâu không cùng nó tâm sự, kéo lấy nó nói chuyện từ sau cơm chiều tới giờ đây!”
Lúc này, Tống Tử Ngôn nghe âm thanh có cuộc gọi đến. “Con biết, làm phiền mọi người. Chú, con có điện thoại gọi tới.”
“Được được được, vậy không quấy rầy con nữa, thật là, vợ chồng mới cưới cãi nhau là chuyện bình thường, không quan trọng không quan trọng...”
Kết thúc cuộc gọi với chú của Hiểu Nguyên, Tống Tử Ngôn nhận cuộc gọi thứ hai gọi tới.
“Tử Ngôn.”
Là Tú Thanh. “Ừ?”
“Cô ấy có khỏe không?”
Chợt, đối với giọng điệu khẩn cấp của cô ta, Tống Tử Ngôn cảm thấy không vui. “Em hy vọng cô ấy như thế nào?”
Tú Thanh là một người thông minh, biết được lúc nào nên co lúc nào nên dãn. “Ác, kia, ngày mai gặp... Tử Ngôn, em yêu anh.”
“Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Tử Ngôn không đáp lại lời tỏ tình của cô ta, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, điện thoại trong phòng lúc này Reng Reng vang dội.
Anh buồn bực vò đầu...Phát, nhận điện thoại. “A lô?”
“Tử Ngôn à, ngày mai cùng Hiểu Nguyên về nhà ăn cơm được không?” Đó là mẹ Tống.
Ngày chủ nhật cuối mỗi tháng là ngày gia đình Tống gia tụ họp, trừ khi có chuyện khác quan trọng, tất cả mọi người đều trở về nhà chính cùng ăn cơm với cha mẹ, bà nội, hơn nữa Tống Tử Ngôn là con trai cả của Tống gia.
Anh không cần suy nghĩ mà trả lời: “Được ạ.”
“Vợ con đâu? Mẹ muốn nói chuyện với nó. Ngày mai muốn trồng mấy chậu hoa, hỏi trước ý kiến của Hiểu Nguyên một chút, con nên biết vợ con là một cao thủ trồng hoa đó.”
“Cô ấy về nhà mẹ đẻ.”
Quan hệ của mẹ chồng với con dâu rất tốt, mỗi ngày đều dùng điện thoại nói chuyện tâm sự, nếu như không phải Hiểu Nguyên đã về nhà mẹ đẻ, cô nhất định sẽ tiếp điện thoại, cho nên mẹ Tống cảm thấy có phải do đứa con trai cả tính tình cổ quái này bắt nạt người ta hay không. Mẹ Tống lớn tiếng. “Con đã làm chuyện gì, có thể làm cho Hiểu Nguyên tính tình tốt như vậy cũng phải giận chạy về nhà mẹ đẻ? Các con mới kết hôn ba tháng, liền chọc cho nó bỏ về nhà a.”
“Ngày mai mẹ hỏi cô ấy đi, mẹ, đi ngủ sớm một chút.”
Tống Tử Ngôn kết thúc cuộc trò chuyện, đối với sự quan tâm của người lớn cảm thấy khó chịu, tính tình của Hiểu Nguyên chắc chắn là không tốt, thái độ cứng rắn của cô ngược lại làm anh ấn tượng thật mạnh, nếu không làm sao cô có thể bình tĩnh khiêu khích anh và Tú Thanh, ngoài mặt thì như thể hiện công khai quyền lợi của người vợ, trên thực tế rõ ràng nói cho anh biết, cô không phải hoàn toàn không biết, cũng cho anh biết, cô lúc nào cũng chuẩn bị để ly hôn...
Tối nay, anh nhận rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng không nhận được một chút tin tức của cô. Cô không nói hai lời thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ, hay đây mới là nguyên nhân khiến anh cảm thấy thất bại.
Quá khứ lúc hoan ái sôi nổi cô cũng hỏi anh có yêu cô hay không, anh cũng muốn làm rõ một chuyện...
Cô yêu anh sao?
Tống Tử Ngôn cầm lên nhẫn cưới là một đôi với chiếc của mình, nhẫn cưới của cô.
Anh muốn biết đáp án của cô.
Chủ nhật có một lễ cưới tổ chức ở giáo đường, sau khi dự lễ, sẽ tổ chức tiệc cưới theo phong cách châu Âu tại vườn hoa nhỏ bên ngoài giáo đường, Khương Hiểu Nguyên cùng Giai Giai, A Kiệt sáng sớm đã tới đây để bố trí hội trường, xác định các đơn vị hợp tác có thực hiện theo kế hoạch ban đầu hay không.
Giai Giai nhìn thấy tinh thần cô không tốt. “Không phải hôm qua lại hoan ái điên cuồng cả đêm để sinh đứa nhỏ đấy chứ?”
Khương Hiểu Nguyên xoa cổ, dường như bị sái cổ, gần đây có thói quen ngủ trong ngực hắn, ngược lại ngủ một mình lại khó ngủ.
“Không phải, ngày hôm qua tôi về nhà chú.”
Giai Giai giật mình. Chị hai không phải người không có lý do gì lại về nhà mẹ đẻ. “Chị và luật sư Tống...”
“Chắc cũng gần kết thúc rồi.”
Khương Hiểu Nguyên thản nhiên nói, như vậy cũng tốt, tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh), mới phù hợp với tác phong của cô.
Giai Giai thở dài, không nói được lời bào an ủi. Từ khi Đổng Tú Thanh xuất hiện, lại làm cho hôn nhân của chị hai mới ba tháng đã xuất hiện khủng hoảng, mà quan hệ giữa bọn họ chưa bền vững đến mức có thể chống lại tình cũ.
Chợt, điện thoại di động của Khương Hiểu Nguyên vang lên, cô xem số gọi đến, giật mình. Mẹ chồng?
Cô vội vàng nhận điện thoại. “Mẹ?”
“Hiểu Nguyên à!” Mẹ Tống thở dài. “Tử Ngôn nói nó làm con tức giận, cho nên con trở về nhà chú sao?”
Khương Hiểu Nguyên nhíu mày. Anh đi tố cáo? Rõ ràng là một người đàn ông lại để cho người lớn phải quan tâm đến chuyện gia đình mình? “Mẹ, không sao, con chỉ là đã lâu không nói chuyện tâm sự với thím, cho nên mới về nhà một đêm.”
“A? Không phải bởi vì cãi nhau với Tử Ngôn sao?”
Mẹ chồng, cha chồng cùng với người lớn ở Tống gia đối xử với cô rất tốt, lời nói dối có thiện ý nếu có thể làm người lớn yên tâm, cô sẽ nói. “Mẹ, yên tâm, con và Tử Ngôn không có cãi nhau.”
“A, vậy thì tốt vậy thì tốt, bữa trưa về nhà ăn cơm nha!”
“A?” Khương Hiểu Nguyên xoa xoa thái dương, cơ bản quên mất hôm nay là ngày tu họp hàng tháng của Tống gia. “Ác, tốt, con biết...”
“Vậy buổi trưa gặp, con dâu ngoan, bái bai.”
Nói chuyện với mẹ chồng xong, Khương Hiểu Nguyên lắc đầu, buồn bã thở dài. “Giai Giai, tôi quên hôm nay còn phải về nhà cha mẹ chồng ăn cơm.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ngay cả Giai Giai cũng lo lắng thay cô.
“Quên đi, tự tôi gọi tắc xi trở về.” Xe công ty đang ở xưởng bảo trì, xe của Hiểu Nguyên đã đưa cho mấy người A Kiệt sử dụng.
Có Giai Giai với A Kiệt ở đây, cô có thể yên tâm đi về, nhưng quan trọng là Tống Tử Ngôn, ngày hôm qua sau khi cãi nhau, cô còn chưa hết tức giận, cho nên không muốn gặp anh. Đối với cuộc hôn nhân này, cô vốn không còn hy vọng, hiện tại cô chính là chờ điện thoại Tống Tử Ngôn gọi đến hẹn ngày đến tòa án gặp mặt, sau đó ký giấy ly hôn, chưa từng nghĩ đến những thứ khác.
Vừa mới nghĩ đến đây, tiếng chuông điện thoại vui nhộn lại vang lên lần nữa, lúc này Khương Hiểu Nguyên không nhìn số gọi tới mà trực tiếp nghe máy.
“Chúc bạn khỏe mạnh, tôi là Hiểu Nguyên.”
“Em ở đâu?”
Nghe được giọng nói của anh, sắc mặt cô trong nháy mắt tái xanh, không chính xác như vậy chứ? Cô có mua vé số cũng không được may mắn như vậy...
“Có chuyện gì?” Cô thận trọng hỏi.
“Mẹ không tìm em sao?”
Ba giây trước còn lo lắng việc ly hôn lúc này chợt biến mất, bị sự quan tâm của người lớn làm cho tán loạn quên hết tất cả! Lửa giận của Khương Hiểu Nguyên bốc cao. “Có, mẹ có gọi cho tôi, tôi không hiểu, anh có cần nói với mẹ chồng chuyện chúng ta cãi nhau không?”
“Mẹ gọi đến tìm em, anh mới nói em về nhà mẹ đẻ, đây là sự thật.” Tống Tử Ngôn nở nụ cười kỳ quái. Đối với anh mà nói, đối mặt với người phụ nữ đang tức giận đơn giản hơn đối mặt với người phụ nữ cố ý trốn tránh.
“Anh có thể nói tôi về nhà thăm chú thím, lý do gì cũng được, không cần để mẹ anh hiểu lầm tôi chịu oan ức mới bỏ về nhà mẹ đẻ chứ?” Mặc dù đó là sự thật.
“Anh cần phải giúp em tìm lý do sao? Em về nhà mẹ đẻ thậm chí cũng không nói anh biết, không phải sao?” Trong giọng nói của Tống Tử Ngôn lộ ra vẻ không vừa lòng.
Đúng vậy a, anh không cần làm vậy, Khương Hiểu Nguyên tức đến không nói được lời nào. “Quên đi, anh là luật sư lớn, tôi nói thế nào bằng anh được? Nếu không có chuyện gì, bây giờ tôi đang bận.”
“Em ở đâu?”
“Đang làm việc.”
“Ở chỗ nào?”
Khương Hiểu Nguyên một tay chống thắt lưng, giận đến nhe răng. “Anh quan tâm quá nhiều rồi đó, đại luật sư Tống!”
“Anh đến chở em về nhà, hay là em muốn người lớn tiếp tục lo lắng chuyện của chúng ta?”
Tống Tử Ngôn nói đúng chỗ quan trọng, nếu người lớn không thấy họ cùng nhau về nhà, sẽ không tin việc cô trở về nhà mẹ đẻ không liên quan đến hai người cãi nhau. “Anh đang dọa tôi?”
“Đúng.”
Cô là người con hiếu thảo, đại luật sư Tống chỉ cần mang người lớn ra, cô phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng cô nhanh mồm nhanh miệng như thế sao có thể chịu thua?
“Anh có thể hẹn học muội Tú Thanh a, người anh từng yêu, cha mẹ nhất đinh còn nhớ rõ.”
Tống Tử Ngôn im lặng không nói, Khương Hiểu Nguyên trút hết cơn giận, nói một cái địa chỉ, sau đó dứt khoát chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Thế nào? Chị hai.”
Nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, Khương Hiểu Nguyên lại cảm thấy hết sức cô đơn. “Luật sư Tống muốn đến đón tôi về nhà cha mẹ chồng, bọn họ đối với tôi rất tốt, trở về thăm bọn họ cũng là việc nên làm.”
Giai Giai nghe ra trong giọng nói cô có sự xót xa, trái tim lương thiện không khỏi có chút chua xót. Nếu nói đây chính là hôn nhân, vậy mấy câu chuyện mãi mãi vui vẻ hạnh phúc cũng chỉ là chuyện xưa dùng để gạt người khác? Cho dù có thể là vợ chồng cả đời, xem như là sau khi cưới mới vun đắp tình cảm, cũng khát khao mong đợi tương lai cả hai, cho dù bản thân hạnh phúc, cũng chỉ mong có được cuộc sống yên bình sau khi cưới, ai có thể hiểu được, chỉ vì một người đã từng yêu, lại làm xáo trộn tất cả...
Luật sư Tống đối với Đổng Tú Thanh vừa yêu vừa luyến tiếc, vậy đối với chị hai thì sao? Chẳng lẽ không có một chút tình cảm sao?
Khương Hiểu Nguyên sau khi dặn dò công việc, mua lễ vật cho người lớn xong, đeo cặp kính mát lớn, đứng trước giáo đường chờ Tống Tử Ngôn đến đón cô.
BMW 743 màu đen từ làn xe chạy tới, vững vàng dừng lại trước giáo đường.
Cô bình tĩnh lên xe, hai người đều mang mắt kính, ai cũng không nhìn được vẻ mặt của người kia.
Khương Hiểu Nguyên trước tiên xoay người đặt túi giấy ở ghế sau, sau đó ngồi thẳng, buộc giây an toàn.
Chẳng qua là động tác gần nhau trong chốc lát, nhưng mùi nước hoa thanh nhã trên người cô, lại làm cho Tống Tử Ngôn cảm thấy phải lấy hết bình tĩnh như đứng trước tòa án mới kiềm chế được dục vọng của bản thân.
“Mua cái gì?” Anh lái xe chạy vào làn đường, bàn tay nắm chặt tay lái.
“Nhân sâm bồi bổ thân thể.”
“Chu đáo như vậy, khó trách người lớn trong nhà đều thích em.”
Cô không nói lời nào.
“Ngày hôm qua bỏ nhà đi vui vẻ không?”
“Cũng không tệ lắm, giống như trở lại lúc còn độc thân.”
“Em mong muốn cuộc sống độc thân?”
“Cuộc sống luôn có chút gì đó để nhớ lại.”
“Kết hôn, tất nhiên sẽ không còn tự do như khi độc thân.” Anh ám chỉ việc sau khi cưới có trách nhiệm phải báo cáo hành tung.
Thông minh như cô tất nhiên nghe liền hiểu. “Mình đã không muốn, đừng buộc người khác thực hiện, mình làm không được thì trăm nghìn lần cũng đừng yêu cầu người khác làm. Vả lại, nếu gặp phải người không thuộc về mình, chỉ cần ly hôn, tự nhiên sẽ trở lại cuộc sống độc thân, cũng lập tức có thể tự do.”
“Em muốn ly hôn sao?”
Hai tay của cô đặt trên đùi nắm thật chặt, kính mát lớn che đi đôi mắt ửng hồng của cô.
“Tùy anh.”
“Tiếc là bây giờ anh chưa muốn.”
Cô hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe. “Tùy.”
Điện thoại di động chợt reo lên, điện thoại đặt trước hộp số, màn hình hiện lên số của Đổng Tú Thanh.
Thật là như hình với bóng. Khương Hiểu Nguyên cười lạnh.
Tống Tử Ngôn đeo tai nghe. “Tú Thanh.”
“Tử Ngôn, hôm nay cùng ăn cơm Trung Quốc được không?”
“Anh cùng Hiểu Nguyên trở về nhà mẹ ăn cơm, đây là ngày cố định gia đình tụ họp.”
“Anh đang lái xe, cô ấy có ở bên cạnh anh không?”
“Đúng.”
“Vậy anh sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cô sao?”
“Nói gì?”
“Chuyện ly hôn.”
Tống Tử Ngôn nhíu chặt chân mày. “Tú Thanh, anh chưa từng nói như vậy.”
“Không cần phải nói, nhưng mà không phải nên làm như vậy sao?”
Tống Tử Ngôn nhìn bà xã bên cạnh vẻ mặt xa cách. “Tú Thanh, chúng ta bàn lại sau.”
Anh dặn dò mấy câu, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Khương Hiểu Nguyên im lặng, cảm giác giống như mình là kỳ đà cản trở hai người yêu nhau.
“Lần sau nếu hai người nói chuyện yêu đương, tôi có thể xuống xe tránh đi.”
Anh lạnh lùng trả lời: “Em thật hào phóng.”
Xe tăng tốc chạy trên làn đường đông nghịt, dẫm vào điểm yếu của đại luật sư, anh tất nhiên không vui, tất cả thể hiện thành tốc độ xe.
Khương Hiểu Nguyên cũng không quá sợ hãi, mặc kệ anh tăng tốc, dù sao luật sư cũng nhiều tiền, thêm mấy giấy phạt chạy quá tốc độ thì có là gì?
Nhà chính của Tống gia ở Thiên Mẫu, cha Tống lúc còn trẻ làm xuất nhập khẩu, nhanh chóng tích lũy của cải, sau đó, mua rất nhiều đất đai, là người giàu có ở Thiên Mẫu. Nhà chính là một biệt thự, có sân rộng và hồ bơi.
Tống Tử Ngôn lái xe vào trước nhà, đúng lúc em trai Tống Tử Ngôn đã đậu xe xong.
Tống Tử Cần cũng giống như anh cả, cao lớn đẹp trai, thêm cả nụ cười thân thiện. Anh là nhà thiết kế nội thất, là nghệ sĩ đầy nhiệt huyết và lãng mạn.
“Chị dâu!”
Tử Cần ôm lấy Khương Hiểu Nguyên mới vừa xuống xe, còn khoa trương ôm cô xoay một vòng, làm Khương Hiểu Nguyên sợ hãi kêu lên.
“Đã lâu không gặp, chị dâu có nhớ em không?” Anh đi Nhật bản công tác hai tháng.
Khương Hiểu Nguyên cũng bị nhiễm sự nhiệt tình từ anh, cười rất vui vẻ. “Đương nhiên là nhớ, mỗi ngày đi làm đầu tiên sẽ nhớ đến em.” Sau khi cô kết hôn, “Hoa Dạng” được tu sửa lại, Tử Cần phụ trách thiết kế, quản lý, sau khi hoàn thành kết quả hoàn toàn hợp ý mọi người ở “Hoa Dạng”, Giai Giai, A Kiệt cảm động đến muốn rơi nước mắt.
“Chị dâu, khi em đi Nhật Bản, tìm được trong nhà sách có mấy quyển về tổ chức lễ cưới, em mua hết về cho chị, cho dù phong cách nào, em chỉ thấy phong cách của chị dâu là lãng mạn nhất, xinh đẹp nhất!”
Như là đứa nhỏ ra sức thể hiện nhiệt tình của mình, hoàn toàn không phát hiện người đứng sau lưng chị dâu, sắc mặt anh cả khó coi như đạp phải phân chó.
Chị hai Tử Mãnh nhìn thấy, cô một tay túm lấy anh, Tử Cần oa oa hô to. “Chị?”
Tử Mãnh chỉ vào anh cả. “Em không muốn sống nữa sao?Chị dâu vừa vào cửa em liền ôm người không thả, em xem anh cả là người tàng hình sao?”
“Này này này, em là em trai đáng yêu nhất, anh cả sẽ không để ý a!”
Tốt nhất là không có, Tử Cần đúng là đứa nhỏ đơn giản ngốc nghếch, cho dù anh cả mang mắt kính, cũng nên cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn thù địch, hơn nữa người đàn ông nào lại rộng rãi đến nỗi không thèm để ý bà xã mình bị người khác ôm bậy ôm bạ a?
Tử Cần ngây ngốc hỏi: “Anh cả, anh để ý không?”
Tống Tử Ngôn khóe miệng khẽ nhếch, tiến lên phía trước, ôm lấy thắt lưng Khương Hiểu Nguyên, thể hiện quyền sở hữu của mình. “Anh sẽ.”
Sau đó, anh mang theo bà xã vào nhà.
Tử Mãnh vỗ mạnh bả vai em trai. “Tử Cần, cái gì gọi là khí thế? Đó mới gọi là khí thế! Cái gì gọi là khí chất? Đó mới là khí chất! Em đã hiểu chưa!”
Lòng Khương Hiểu Nguyên đã sớm chết, chỉ cảm thấy thái độ của anh rất vô lý, “Ghen?” Cô cười lạnh, lại nói tiếp: “Đương nhiên là không thể nào, nhưng mà, anh thật giỏi làm trò.”
Tống Tử Ngôn ôm chặt eo của cô, nhìn phía trước, giọng điệu không hờn không giận, làm cho bước chân Khương Hiểu Nguyên hơi lảo đảo, sợ đến mồ hôi lạnh toàn thân...
“Không sai, là anh đang ghen.”
A, Khương Hiểu Nguyên kinh ngạc, bước trật một nhịp, hai chân va vào nhau, thiếu chút nữa ngã nhào. May là Tống Tử Ngôn ôm eo cô, nếu không cô đã ngã như chó ăn phân.
Tống Tử Ngôn nhẹ nhàng nói: “Kết hôn hơn ba tháng, em không biết anh là người dễ giận?”
Cô hít sâu, ổn định thân thể. “Chuyện của anh tôi từ trước đến nay vẫn luôn xa lạ, nhưng suy nghĩ của anh tôi có thể hiểu được, nhiều người đàn ông cũng như vậy, mình không cần, nhưng cũng không muốn người khác động tay động chân.”
Anh bình tĩnh nhìn cô. “Anh không phải không cần em.”
Khương Hiểu Nguyên cúi đầu, nước đọng ở viền mắt. “Tùy anh.”
Mẹ Tống vui vẻ đi về phía bọn họ. “Hiểu Nguyên a, con dâu bảo bối của mẹ!”
Bà thân mật ôm lấy con dâu. “Con làm mẹ lo lắng muốn chết, tưởng đại luật sư nhà ta dám bắt nạt con!”
“Mẹ...”
“Ai nha nha,” Mẹ Tống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác tái nhợt của con dâu. “Hôm qua mất ngủ sao? Nhìn dáng vẻ con mệt như vậy, thật làm mẹ luyến tiếc, hay là hôm nay về nhà với Tử Ngôn đi? Chăm sóc vợ thật tốt chính là trách nhiệm của người chồng.”
Khương Hiểu Nguyên sửng sốt, đề tài cũng đổi quá nhanh a? “Mẹ, con muốn ở nhà chú thím thêm mấy ngày.”
“Ở thêm mấy ngày á... Mới kết hôn, như vậy được không? Ba mẹ còn chờ ôm cháu đây!”
Khương Hiểu Nguyên nhướng mày, biết mình ra tay không đúng chỗ. Nếu người đàn ông này để mình trước mặt mẹ chồng hao tâm tổn trí (tốn công sức) giải thích, cô cũng muốn để anh nếm thử cảm giác này!
Cô tháo kính râm, vẻ mặt tủi thân, đôi mắt ngập hơi nước rất có sức thuyết phục. “Mẹ, Tử Ngôn nói kế hoạch cuộc sống của anh ấy không có ý định có con sớm như vậy.”
Mẹ Tống không tin trừng mắt nhìn con mình. “Tử Ngôn a, cái gì gọi là kế hoạch cuộc sống, con có cùng cả nhà bàn bạc không?”
Tống Tử Ngôn cười. Dễ nhận thấy bà xã của anh quyết định cùng anh tranh hơn thua. Cô muốn mượn tay người lớn chỉnh anh, anh cũng không ngại cùng cô đấu một chút. “Mẹ, kế hoạch lúc nào cũng có thể sửa.”
“Sửa cái gì a... Không biết Hiểu Nguyên phải về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày...”
Khương Hiểu Nguyên không thích cảm giác thua trận, cô cố ý thân thiết an ủi mẹ chồng, còn làm trò thở dài.
“Mẹ, không quan trọng, dù sao công việc của Tử Ngôn cũng bận rộn, thường xuyên đi sớm, cũng thường xuyên về muộn, nếu như bây giờ sinh bảo bảo (em bé), nói không chừng bảo bảo cũng không nhớ người ba ba ngày ngày đi sớm về trễ hình dáng như thê nào...”
Đây chính là phụ nữ tàn nhẫn tính nợ cũ, đàn ông theo không kịp a!
“Con trai, con bận rộn cái gì? Tại sao ngày nào cũng làm thêm giờ? Xã hội có loạn như vậy sao? Khiến cho luật sư làm giấy tờ cũng không hết?”
“Vội vàng cùng người yêu cũ ôn chuyện.” Nhưng những lời này, Khương Hiểu Nguyên sẽ không nói ra tránh làm mọi người mất vui.
Tống Tử Ngôn chỉ luôn cười, thưởng thức bà xã đánh trả. Anh không giải thích, chẳng qua là tháo mắt kính xuống, nhận lời khiêu khích của bà xã.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con hôm nay sẽ đón Hiểu Nguyên về nhà.”
Khương Hiểu Nguyên nhìn anh chằm chằm. “Tôi không muốn về, tôi còn rất nhiều chuyện chưa nói với thím!”
Tống Tử Ngôn treo lên nụ cười thân thiện, học theo cô cố ý làm ra vẻ. “Chẳng phải bà xã thích về nhà mẹ đẻ để kể tội ông xã sao, kể chuyện bản thân chịu nhiều uất ức.”
Mẹ Tống kinh ngạc. “Có thật không? Hiểu Nguyên, con cảm thấy uất ức sao?”
Chiêu mượn đao giết người này thật cao minh, cô mượn mẹ thổ lộ bất mãn của mình. Không ngờ lại bị anh quay ngược lại đâm mình một nhát!
Khương Hiểu Nguyên vội vàng trấn an mẹ chồng. “Mẹ, không có chuyện đó, chẳng qua con với Tử Ngôn đang nói đùa thôi, không có chuyện gì.”
Mẹ Tống thở dài nhẹ nhõm, bà chờ thật lâu mới chờ được con trai cưới vợ, người con dâu mới này rất ôn hòa rất săn sóc, bà cũng không muốn chúng bất hòa, vậy ước muốn ôm cháu của bà làm sao thực hiện a? “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, các con cũng đã kết hôn, còn nghịch ngợm như vậy, thật là... Mọi người đi ăn cơm thôi.” Đoàn người đi vào trong phòng, bữa ăn rất hòa hợp. Cô cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh mẹ chồng, cùng người lớn thoải mái nói chuyện vui vẻ, đem người đàn ông khiến cô khó chịu vứt ra một bên.
Nhưng bữa ăn mới được một nửa, đột nhiên có khách tới chơi, người giúp việc Tống gia dẫn khách vào, chỉ có Khương Hiểu Nguyên hoàn toàn không bất ngờ.
Đổng Tú Thanh.
Cái này không chỉ là như hình với bóng, gọi là âm hồn bất tán cũng không quá!
“Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp, con là Tú Thanh, mọi người còn nhớ con không?”
Buổi tối, anh trở lại nhà mình, anh đã nghĩ qua phải đối mặt với lửa giận của bà xã như thế nào, hay là chiến tranh lạnh, không thì tiếp tục tranh cãi không ngững nghỉ, cho dù như thế nào, anh cũng không muốn phải đối mặt với một căn phòng đầy bóng tối.
Cá tính cố chấp của Hiểu Nguyên thật là mạnh, trước khi chiến đấu cô sẽ không bỏ chạy, nhưng sự thật thì, cô đi thật, không tranh luận với anh, hoặc ra sức giành quyền lợi của mình. Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện tìm người, không ngoài dự đoán, điện thoại di động của Hiểu Nguyên tắt máy. Anh thấp giọng nguyền rủa, buồn bực không hiểu, thà rằng hai người cãi vã châm chọc nhau, thà rằng trừng mắt nhìn nhau, vì không có cô ở nhà, cho nên có vẻ vắng vẻ, tối tăm như vậy.
Hơn ba tháng trước, lúc anh còn độc thân cũng không có những suy nghĩ như thế này, là điều gì đã làm anh thay đổi? Hay là anh đã có thói quen có cô bên cạnh?
Cô không ở nhà, trong tủ thiếu đi quần áo của cô, bàn trang điểm trống rỗng, cô mang đi cả mỹ phẩm cùng kem dưỡng thường dùng, chỉ để lại một chiếc nhẫn cưới. Từ buổi tối từ Đài Trung trở về, cô đem nhẫn cưới đặt trên bàn phòng khách, anh giúp cô đem vào phòng để ở chỗ này, sau đó, cũng không thấy Hiểu Nguyên đeo nó nữa.
Hay nói, từ ngày đó về sau, Hiểu Nguyên đã biết chuyện của anh và Đổng Tú Thanh?
Gần đây, cô cũng không hỏi anh đi đâu làm gì, tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười vui vẻ đối mặt với anh, nhưng anh nhìn được trong đáy mắt cô có sự mệt mỏi, anh vốn nghĩ rằng là do công việc của cô, lại không phát hiện cô không yên lòng, rất có khả năng là do chuyện của anh và Đổng Tú Thanh.
“Tử Ngôn, rời khỏi người phụ nữ cay nghiệt đó rất khó sao? Em biết anh yêu em!”
Xa nhau mấy năm, cá tính của Tú Thanh cũng thay đổi, không còn vui vẻ dịu dàng như quá khứ, việc ly hôn khiến cho cô ta trở nên cuồng loạn, cô ta vội vàng phụ thuộc vào người cô ta yêu, vội vàng muốn người cô ta yêu cũng có thể yêu cô ta.
Tú Thanh từng chủ động hôn anh, nhưng nụ hôn của cô ta cùng không khơi dậy được một chút dục vọng hay nhiệt tình của anh, đó là một nụ hôn bình bình thường thường, đơn giản là một nụ hôn, đơn giản là một cái ôm...
“Anh yêu em không? Tử Ngôn?”
Anh nhớ trước đây không lâu, lúc anh cùng Hiểu Nguyên vui vẻ hoan ái, cô cũng đã hỏi vấn đề này.
Khi đó anh không thể cho Hiểu Nguyên biết đáp án, bởi vì anh cũng không biết tình yêu của mình đang ở đâu, người anh yêu có khả năng đang ở nơi nào?
Nhưng lúc Tú Thanh hỏi anh, anh lại nói ra đáp án thế này...
“Anh sẽ quan tâm chăm sóc em.”
Đây là lời hứa của anh với Tú Thanh, chăm sóc cô ta, nhưng không phải yêu cô ta. Còn Hiểu Nguyên thì sao? Người phụ nữ đó là vợ anh trên luật pháp, anh có thể cho cô lời hứa gì?
Điện thoại di động chợt kêu lên, Tống Tử Ngôn để nhẫn cưới xuống, nhận điện thoại.
“Tử Ngôn.”
Gọi tới chính là chú của Hiểu Nguyên.
“Chú.”
“Cái đó... Tử Ngôn a, hôm nay Hiểu Nguyên xách túi lớn túi nhỏ về nhà, các con không sao chứ?”
“Không có.”
“Ác, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi... Tử Ngôn, Con cũng biết cá tính cứng rắn nóng nảy của Hiểu Nguyên, con khá chững chạc, phải bao dung nó nhiều một chút.”
“...”
Anh không trả lời. Người chú khẽ thở dài, cũng biết cháu rể từ trước đến nay không nói nhiều, nhưng mà có nói thế nào, con gái gả đi rồi lại túi lớn túi nhỏ về nhà mẹ đẻ, nhất định là phải chịu oan ức gì đó, thân là chú, vẫn phải ra mặt quan tâm mới tốt. “Ách, vậy để cho Hiểu Nguyên ở nhà thêm mấy ngày đi, thím của Hiểu Nguyên đã lâu không cùng nó tâm sự, kéo lấy nó nói chuyện từ sau cơm chiều tới giờ đây!”
Lúc này, Tống Tử Ngôn nghe âm thanh có cuộc gọi đến. “Con biết, làm phiền mọi người. Chú, con có điện thoại gọi tới.”
“Được được được, vậy không quấy rầy con nữa, thật là, vợ chồng mới cưới cãi nhau là chuyện bình thường, không quan trọng không quan trọng...”
Kết thúc cuộc gọi với chú của Hiểu Nguyên, Tống Tử Ngôn nhận cuộc gọi thứ hai gọi tới.
“Tử Ngôn.”
Là Tú Thanh. “Ừ?”
“Cô ấy có khỏe không?”
Chợt, đối với giọng điệu khẩn cấp của cô ta, Tống Tử Ngôn cảm thấy không vui. “Em hy vọng cô ấy như thế nào?”
Tú Thanh là một người thông minh, biết được lúc nào nên co lúc nào nên dãn. “Ác, kia, ngày mai gặp... Tử Ngôn, em yêu anh.”
“Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Tử Ngôn không đáp lại lời tỏ tình của cô ta, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, điện thoại trong phòng lúc này Reng Reng vang dội.
Anh buồn bực vò đầu...Phát, nhận điện thoại. “A lô?”
“Tử Ngôn à, ngày mai cùng Hiểu Nguyên về nhà ăn cơm được không?” Đó là mẹ Tống.
Ngày chủ nhật cuối mỗi tháng là ngày gia đình Tống gia tụ họp, trừ khi có chuyện khác quan trọng, tất cả mọi người đều trở về nhà chính cùng ăn cơm với cha mẹ, bà nội, hơn nữa Tống Tử Ngôn là con trai cả của Tống gia.
Anh không cần suy nghĩ mà trả lời: “Được ạ.”
“Vợ con đâu? Mẹ muốn nói chuyện với nó. Ngày mai muốn trồng mấy chậu hoa, hỏi trước ý kiến của Hiểu Nguyên một chút, con nên biết vợ con là một cao thủ trồng hoa đó.”
“Cô ấy về nhà mẹ đẻ.”
Quan hệ của mẹ chồng với con dâu rất tốt, mỗi ngày đều dùng điện thoại nói chuyện tâm sự, nếu như không phải Hiểu Nguyên đã về nhà mẹ đẻ, cô nhất định sẽ tiếp điện thoại, cho nên mẹ Tống cảm thấy có phải do đứa con trai cả tính tình cổ quái này bắt nạt người ta hay không. Mẹ Tống lớn tiếng. “Con đã làm chuyện gì, có thể làm cho Hiểu Nguyên tính tình tốt như vậy cũng phải giận chạy về nhà mẹ đẻ? Các con mới kết hôn ba tháng, liền chọc cho nó bỏ về nhà a.”
“Ngày mai mẹ hỏi cô ấy đi, mẹ, đi ngủ sớm một chút.”
Tống Tử Ngôn kết thúc cuộc trò chuyện, đối với sự quan tâm của người lớn cảm thấy khó chịu, tính tình của Hiểu Nguyên chắc chắn là không tốt, thái độ cứng rắn của cô ngược lại làm anh ấn tượng thật mạnh, nếu không làm sao cô có thể bình tĩnh khiêu khích anh và Tú Thanh, ngoài mặt thì như thể hiện công khai quyền lợi của người vợ, trên thực tế rõ ràng nói cho anh biết, cô không phải hoàn toàn không biết, cũng cho anh biết, cô lúc nào cũng chuẩn bị để ly hôn...
Tối nay, anh nhận rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng không nhận được một chút tin tức của cô. Cô không nói hai lời thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ, hay đây mới là nguyên nhân khiến anh cảm thấy thất bại.
Quá khứ lúc hoan ái sôi nổi cô cũng hỏi anh có yêu cô hay không, anh cũng muốn làm rõ một chuyện...
Cô yêu anh sao?
Tống Tử Ngôn cầm lên nhẫn cưới là một đôi với chiếc của mình, nhẫn cưới của cô.
Anh muốn biết đáp án của cô.
Chủ nhật có một lễ cưới tổ chức ở giáo đường, sau khi dự lễ, sẽ tổ chức tiệc cưới theo phong cách châu Âu tại vườn hoa nhỏ bên ngoài giáo đường, Khương Hiểu Nguyên cùng Giai Giai, A Kiệt sáng sớm đã tới đây để bố trí hội trường, xác định các đơn vị hợp tác có thực hiện theo kế hoạch ban đầu hay không.
Giai Giai nhìn thấy tinh thần cô không tốt. “Không phải hôm qua lại hoan ái điên cuồng cả đêm để sinh đứa nhỏ đấy chứ?”
Khương Hiểu Nguyên xoa cổ, dường như bị sái cổ, gần đây có thói quen ngủ trong ngực hắn, ngược lại ngủ một mình lại khó ngủ.
“Không phải, ngày hôm qua tôi về nhà chú.”
Giai Giai giật mình. Chị hai không phải người không có lý do gì lại về nhà mẹ đẻ. “Chị và luật sư Tống...”
“Chắc cũng gần kết thúc rồi.”
Khương Hiểu Nguyên thản nhiên nói, như vậy cũng tốt, tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh), mới phù hợp với tác phong của cô.
Giai Giai thở dài, không nói được lời bào an ủi. Từ khi Đổng Tú Thanh xuất hiện, lại làm cho hôn nhân của chị hai mới ba tháng đã xuất hiện khủng hoảng, mà quan hệ giữa bọn họ chưa bền vững đến mức có thể chống lại tình cũ.
Chợt, điện thoại di động của Khương Hiểu Nguyên vang lên, cô xem số gọi đến, giật mình. Mẹ chồng?
Cô vội vàng nhận điện thoại. “Mẹ?”
“Hiểu Nguyên à!” Mẹ Tống thở dài. “Tử Ngôn nói nó làm con tức giận, cho nên con trở về nhà chú sao?”
Khương Hiểu Nguyên nhíu mày. Anh đi tố cáo? Rõ ràng là một người đàn ông lại để cho người lớn phải quan tâm đến chuyện gia đình mình? “Mẹ, không sao, con chỉ là đã lâu không nói chuyện tâm sự với thím, cho nên mới về nhà một đêm.”
“A? Không phải bởi vì cãi nhau với Tử Ngôn sao?”
Mẹ chồng, cha chồng cùng với người lớn ở Tống gia đối xử với cô rất tốt, lời nói dối có thiện ý nếu có thể làm người lớn yên tâm, cô sẽ nói. “Mẹ, yên tâm, con và Tử Ngôn không có cãi nhau.”
“A, vậy thì tốt vậy thì tốt, bữa trưa về nhà ăn cơm nha!”
“A?” Khương Hiểu Nguyên xoa xoa thái dương, cơ bản quên mất hôm nay là ngày tu họp hàng tháng của Tống gia. “Ác, tốt, con biết...”
“Vậy buổi trưa gặp, con dâu ngoan, bái bai.”
Nói chuyện với mẹ chồng xong, Khương Hiểu Nguyên lắc đầu, buồn bã thở dài. “Giai Giai, tôi quên hôm nay còn phải về nhà cha mẹ chồng ăn cơm.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ngay cả Giai Giai cũng lo lắng thay cô.
“Quên đi, tự tôi gọi tắc xi trở về.” Xe công ty đang ở xưởng bảo trì, xe của Hiểu Nguyên đã đưa cho mấy người A Kiệt sử dụng.
Có Giai Giai với A Kiệt ở đây, cô có thể yên tâm đi về, nhưng quan trọng là Tống Tử Ngôn, ngày hôm qua sau khi cãi nhau, cô còn chưa hết tức giận, cho nên không muốn gặp anh. Đối với cuộc hôn nhân này, cô vốn không còn hy vọng, hiện tại cô chính là chờ điện thoại Tống Tử Ngôn gọi đến hẹn ngày đến tòa án gặp mặt, sau đó ký giấy ly hôn, chưa từng nghĩ đến những thứ khác.
Vừa mới nghĩ đến đây, tiếng chuông điện thoại vui nhộn lại vang lên lần nữa, lúc này Khương Hiểu Nguyên không nhìn số gọi tới mà trực tiếp nghe máy.
“Chúc bạn khỏe mạnh, tôi là Hiểu Nguyên.”
“Em ở đâu?”
Nghe được giọng nói của anh, sắc mặt cô trong nháy mắt tái xanh, không chính xác như vậy chứ? Cô có mua vé số cũng không được may mắn như vậy...
“Có chuyện gì?” Cô thận trọng hỏi.
“Mẹ không tìm em sao?”
Ba giây trước còn lo lắng việc ly hôn lúc này chợt biến mất, bị sự quan tâm của người lớn làm cho tán loạn quên hết tất cả! Lửa giận của Khương Hiểu Nguyên bốc cao. “Có, mẹ có gọi cho tôi, tôi không hiểu, anh có cần nói với mẹ chồng chuyện chúng ta cãi nhau không?”
“Mẹ gọi đến tìm em, anh mới nói em về nhà mẹ đẻ, đây là sự thật.” Tống Tử Ngôn nở nụ cười kỳ quái. Đối với anh mà nói, đối mặt với người phụ nữ đang tức giận đơn giản hơn đối mặt với người phụ nữ cố ý trốn tránh.
“Anh có thể nói tôi về nhà thăm chú thím, lý do gì cũng được, không cần để mẹ anh hiểu lầm tôi chịu oan ức mới bỏ về nhà mẹ đẻ chứ?” Mặc dù đó là sự thật.
“Anh cần phải giúp em tìm lý do sao? Em về nhà mẹ đẻ thậm chí cũng không nói anh biết, không phải sao?” Trong giọng nói của Tống Tử Ngôn lộ ra vẻ không vừa lòng.
Đúng vậy a, anh không cần làm vậy, Khương Hiểu Nguyên tức đến không nói được lời nào. “Quên đi, anh là luật sư lớn, tôi nói thế nào bằng anh được? Nếu không có chuyện gì, bây giờ tôi đang bận.”
“Em ở đâu?”
“Đang làm việc.”
“Ở chỗ nào?”
Khương Hiểu Nguyên một tay chống thắt lưng, giận đến nhe răng. “Anh quan tâm quá nhiều rồi đó, đại luật sư Tống!”
“Anh đến chở em về nhà, hay là em muốn người lớn tiếp tục lo lắng chuyện của chúng ta?”
Tống Tử Ngôn nói đúng chỗ quan trọng, nếu người lớn không thấy họ cùng nhau về nhà, sẽ không tin việc cô trở về nhà mẹ đẻ không liên quan đến hai người cãi nhau. “Anh đang dọa tôi?”
“Đúng.”
Cô là người con hiếu thảo, đại luật sư Tống chỉ cần mang người lớn ra, cô phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng cô nhanh mồm nhanh miệng như thế sao có thể chịu thua?
“Anh có thể hẹn học muội Tú Thanh a, người anh từng yêu, cha mẹ nhất đinh còn nhớ rõ.”
Tống Tử Ngôn im lặng không nói, Khương Hiểu Nguyên trút hết cơn giận, nói một cái địa chỉ, sau đó dứt khoát chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Thế nào? Chị hai.”
Nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, Khương Hiểu Nguyên lại cảm thấy hết sức cô đơn. “Luật sư Tống muốn đến đón tôi về nhà cha mẹ chồng, bọn họ đối với tôi rất tốt, trở về thăm bọn họ cũng là việc nên làm.”
Giai Giai nghe ra trong giọng nói cô có sự xót xa, trái tim lương thiện không khỏi có chút chua xót. Nếu nói đây chính là hôn nhân, vậy mấy câu chuyện mãi mãi vui vẻ hạnh phúc cũng chỉ là chuyện xưa dùng để gạt người khác? Cho dù có thể là vợ chồng cả đời, xem như là sau khi cưới mới vun đắp tình cảm, cũng khát khao mong đợi tương lai cả hai, cho dù bản thân hạnh phúc, cũng chỉ mong có được cuộc sống yên bình sau khi cưới, ai có thể hiểu được, chỉ vì một người đã từng yêu, lại làm xáo trộn tất cả...
Luật sư Tống đối với Đổng Tú Thanh vừa yêu vừa luyến tiếc, vậy đối với chị hai thì sao? Chẳng lẽ không có một chút tình cảm sao?
Khương Hiểu Nguyên sau khi dặn dò công việc, mua lễ vật cho người lớn xong, đeo cặp kính mát lớn, đứng trước giáo đường chờ Tống Tử Ngôn đến đón cô.
BMW 743 màu đen từ làn xe chạy tới, vững vàng dừng lại trước giáo đường.
Cô bình tĩnh lên xe, hai người đều mang mắt kính, ai cũng không nhìn được vẻ mặt của người kia.
Khương Hiểu Nguyên trước tiên xoay người đặt túi giấy ở ghế sau, sau đó ngồi thẳng, buộc giây an toàn.
Chẳng qua là động tác gần nhau trong chốc lát, nhưng mùi nước hoa thanh nhã trên người cô, lại làm cho Tống Tử Ngôn cảm thấy phải lấy hết bình tĩnh như đứng trước tòa án mới kiềm chế được dục vọng của bản thân.
“Mua cái gì?” Anh lái xe chạy vào làn đường, bàn tay nắm chặt tay lái.
“Nhân sâm bồi bổ thân thể.”
“Chu đáo như vậy, khó trách người lớn trong nhà đều thích em.”
Cô không nói lời nào.
“Ngày hôm qua bỏ nhà đi vui vẻ không?”
“Cũng không tệ lắm, giống như trở lại lúc còn độc thân.”
“Em mong muốn cuộc sống độc thân?”
“Cuộc sống luôn có chút gì đó để nhớ lại.”
“Kết hôn, tất nhiên sẽ không còn tự do như khi độc thân.” Anh ám chỉ việc sau khi cưới có trách nhiệm phải báo cáo hành tung.
Thông minh như cô tất nhiên nghe liền hiểu. “Mình đã không muốn, đừng buộc người khác thực hiện, mình làm không được thì trăm nghìn lần cũng đừng yêu cầu người khác làm. Vả lại, nếu gặp phải người không thuộc về mình, chỉ cần ly hôn, tự nhiên sẽ trở lại cuộc sống độc thân, cũng lập tức có thể tự do.”
“Em muốn ly hôn sao?”
Hai tay của cô đặt trên đùi nắm thật chặt, kính mát lớn che đi đôi mắt ửng hồng của cô.
“Tùy anh.”
“Tiếc là bây giờ anh chưa muốn.”
Cô hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe. “Tùy.”
Điện thoại di động chợt reo lên, điện thoại đặt trước hộp số, màn hình hiện lên số của Đổng Tú Thanh.
Thật là như hình với bóng. Khương Hiểu Nguyên cười lạnh.
Tống Tử Ngôn đeo tai nghe. “Tú Thanh.”
“Tử Ngôn, hôm nay cùng ăn cơm Trung Quốc được không?”
“Anh cùng Hiểu Nguyên trở về nhà mẹ ăn cơm, đây là ngày cố định gia đình tụ họp.”
“Anh đang lái xe, cô ấy có ở bên cạnh anh không?”
“Đúng.”
“Vậy anh sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cô sao?”
“Nói gì?”
“Chuyện ly hôn.”
Tống Tử Ngôn nhíu chặt chân mày. “Tú Thanh, anh chưa từng nói như vậy.”
“Không cần phải nói, nhưng mà không phải nên làm như vậy sao?”
Tống Tử Ngôn nhìn bà xã bên cạnh vẻ mặt xa cách. “Tú Thanh, chúng ta bàn lại sau.”
Anh dặn dò mấy câu, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Khương Hiểu Nguyên im lặng, cảm giác giống như mình là kỳ đà cản trở hai người yêu nhau.
“Lần sau nếu hai người nói chuyện yêu đương, tôi có thể xuống xe tránh đi.”
Anh lạnh lùng trả lời: “Em thật hào phóng.”
Xe tăng tốc chạy trên làn đường đông nghịt, dẫm vào điểm yếu của đại luật sư, anh tất nhiên không vui, tất cả thể hiện thành tốc độ xe.
Khương Hiểu Nguyên cũng không quá sợ hãi, mặc kệ anh tăng tốc, dù sao luật sư cũng nhiều tiền, thêm mấy giấy phạt chạy quá tốc độ thì có là gì?
Nhà chính của Tống gia ở Thiên Mẫu, cha Tống lúc còn trẻ làm xuất nhập khẩu, nhanh chóng tích lũy của cải, sau đó, mua rất nhiều đất đai, là người giàu có ở Thiên Mẫu. Nhà chính là một biệt thự, có sân rộng và hồ bơi.
Tống Tử Ngôn lái xe vào trước nhà, đúng lúc em trai Tống Tử Ngôn đã đậu xe xong.
Tống Tử Cần cũng giống như anh cả, cao lớn đẹp trai, thêm cả nụ cười thân thiện. Anh là nhà thiết kế nội thất, là nghệ sĩ đầy nhiệt huyết và lãng mạn.
“Chị dâu!”
Tử Cần ôm lấy Khương Hiểu Nguyên mới vừa xuống xe, còn khoa trương ôm cô xoay một vòng, làm Khương Hiểu Nguyên sợ hãi kêu lên.
“Đã lâu không gặp, chị dâu có nhớ em không?” Anh đi Nhật bản công tác hai tháng.
Khương Hiểu Nguyên cũng bị nhiễm sự nhiệt tình từ anh, cười rất vui vẻ. “Đương nhiên là nhớ, mỗi ngày đi làm đầu tiên sẽ nhớ đến em.” Sau khi cô kết hôn, “Hoa Dạng” được tu sửa lại, Tử Cần phụ trách thiết kế, quản lý, sau khi hoàn thành kết quả hoàn toàn hợp ý mọi người ở “Hoa Dạng”, Giai Giai, A Kiệt cảm động đến muốn rơi nước mắt.
“Chị dâu, khi em đi Nhật Bản, tìm được trong nhà sách có mấy quyển về tổ chức lễ cưới, em mua hết về cho chị, cho dù phong cách nào, em chỉ thấy phong cách của chị dâu là lãng mạn nhất, xinh đẹp nhất!”
Như là đứa nhỏ ra sức thể hiện nhiệt tình của mình, hoàn toàn không phát hiện người đứng sau lưng chị dâu, sắc mặt anh cả khó coi như đạp phải phân chó.
Chị hai Tử Mãnh nhìn thấy, cô một tay túm lấy anh, Tử Cần oa oa hô to. “Chị?”
Tử Mãnh chỉ vào anh cả. “Em không muốn sống nữa sao?Chị dâu vừa vào cửa em liền ôm người không thả, em xem anh cả là người tàng hình sao?”
“Này này này, em là em trai đáng yêu nhất, anh cả sẽ không để ý a!”
Tốt nhất là không có, Tử Cần đúng là đứa nhỏ đơn giản ngốc nghếch, cho dù anh cả mang mắt kính, cũng nên cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn thù địch, hơn nữa người đàn ông nào lại rộng rãi đến nỗi không thèm để ý bà xã mình bị người khác ôm bậy ôm bạ a?
Tử Cần ngây ngốc hỏi: “Anh cả, anh để ý không?”
Tống Tử Ngôn khóe miệng khẽ nhếch, tiến lên phía trước, ôm lấy thắt lưng Khương Hiểu Nguyên, thể hiện quyền sở hữu của mình. “Anh sẽ.”
Sau đó, anh mang theo bà xã vào nhà.
Tử Mãnh vỗ mạnh bả vai em trai. “Tử Cần, cái gì gọi là khí thế? Đó mới gọi là khí thế! Cái gì gọi là khí chất? Đó mới là khí chất! Em đã hiểu chưa!”
Lòng Khương Hiểu Nguyên đã sớm chết, chỉ cảm thấy thái độ của anh rất vô lý, “Ghen?” Cô cười lạnh, lại nói tiếp: “Đương nhiên là không thể nào, nhưng mà, anh thật giỏi làm trò.”
Tống Tử Ngôn ôm chặt eo của cô, nhìn phía trước, giọng điệu không hờn không giận, làm cho bước chân Khương Hiểu Nguyên hơi lảo đảo, sợ đến mồ hôi lạnh toàn thân...
“Không sai, là anh đang ghen.”
A, Khương Hiểu Nguyên kinh ngạc, bước trật một nhịp, hai chân va vào nhau, thiếu chút nữa ngã nhào. May là Tống Tử Ngôn ôm eo cô, nếu không cô đã ngã như chó ăn phân.
Tống Tử Ngôn nhẹ nhàng nói: “Kết hôn hơn ba tháng, em không biết anh là người dễ giận?”
Cô hít sâu, ổn định thân thể. “Chuyện của anh tôi từ trước đến nay vẫn luôn xa lạ, nhưng suy nghĩ của anh tôi có thể hiểu được, nhiều người đàn ông cũng như vậy, mình không cần, nhưng cũng không muốn người khác động tay động chân.”
Anh bình tĩnh nhìn cô. “Anh không phải không cần em.”
Khương Hiểu Nguyên cúi đầu, nước đọng ở viền mắt. “Tùy anh.”
Mẹ Tống vui vẻ đi về phía bọn họ. “Hiểu Nguyên a, con dâu bảo bối của mẹ!”
Bà thân mật ôm lấy con dâu. “Con làm mẹ lo lắng muốn chết, tưởng đại luật sư nhà ta dám bắt nạt con!”
“Mẹ...”
“Ai nha nha,” Mẹ Tống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác tái nhợt của con dâu. “Hôm qua mất ngủ sao? Nhìn dáng vẻ con mệt như vậy, thật làm mẹ luyến tiếc, hay là hôm nay về nhà với Tử Ngôn đi? Chăm sóc vợ thật tốt chính là trách nhiệm của người chồng.”
Khương Hiểu Nguyên sửng sốt, đề tài cũng đổi quá nhanh a? “Mẹ, con muốn ở nhà chú thím thêm mấy ngày.”
“Ở thêm mấy ngày á... Mới kết hôn, như vậy được không? Ba mẹ còn chờ ôm cháu đây!”
Khương Hiểu Nguyên nhướng mày, biết mình ra tay không đúng chỗ. Nếu người đàn ông này để mình trước mặt mẹ chồng hao tâm tổn trí (tốn công sức) giải thích, cô cũng muốn để anh nếm thử cảm giác này!
Cô tháo kính râm, vẻ mặt tủi thân, đôi mắt ngập hơi nước rất có sức thuyết phục. “Mẹ, Tử Ngôn nói kế hoạch cuộc sống của anh ấy không có ý định có con sớm như vậy.”
Mẹ Tống không tin trừng mắt nhìn con mình. “Tử Ngôn a, cái gì gọi là kế hoạch cuộc sống, con có cùng cả nhà bàn bạc không?”
Tống Tử Ngôn cười. Dễ nhận thấy bà xã của anh quyết định cùng anh tranh hơn thua. Cô muốn mượn tay người lớn chỉnh anh, anh cũng không ngại cùng cô đấu một chút. “Mẹ, kế hoạch lúc nào cũng có thể sửa.”
“Sửa cái gì a... Không biết Hiểu Nguyên phải về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày...”
Khương Hiểu Nguyên không thích cảm giác thua trận, cô cố ý thân thiết an ủi mẹ chồng, còn làm trò thở dài.
“Mẹ, không quan trọng, dù sao công việc của Tử Ngôn cũng bận rộn, thường xuyên đi sớm, cũng thường xuyên về muộn, nếu như bây giờ sinh bảo bảo (em bé), nói không chừng bảo bảo cũng không nhớ người ba ba ngày ngày đi sớm về trễ hình dáng như thê nào...”
Đây chính là phụ nữ tàn nhẫn tính nợ cũ, đàn ông theo không kịp a!
“Con trai, con bận rộn cái gì? Tại sao ngày nào cũng làm thêm giờ? Xã hội có loạn như vậy sao? Khiến cho luật sư làm giấy tờ cũng không hết?”
“Vội vàng cùng người yêu cũ ôn chuyện.” Nhưng những lời này, Khương Hiểu Nguyên sẽ không nói ra tránh làm mọi người mất vui.
Tống Tử Ngôn chỉ luôn cười, thưởng thức bà xã đánh trả. Anh không giải thích, chẳng qua là tháo mắt kính xuống, nhận lời khiêu khích của bà xã.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con hôm nay sẽ đón Hiểu Nguyên về nhà.”
Khương Hiểu Nguyên nhìn anh chằm chằm. “Tôi không muốn về, tôi còn rất nhiều chuyện chưa nói với thím!”
Tống Tử Ngôn treo lên nụ cười thân thiện, học theo cô cố ý làm ra vẻ. “Chẳng phải bà xã thích về nhà mẹ đẻ để kể tội ông xã sao, kể chuyện bản thân chịu nhiều uất ức.”
Mẹ Tống kinh ngạc. “Có thật không? Hiểu Nguyên, con cảm thấy uất ức sao?”
Chiêu mượn đao giết người này thật cao minh, cô mượn mẹ thổ lộ bất mãn của mình. Không ngờ lại bị anh quay ngược lại đâm mình một nhát!
Khương Hiểu Nguyên vội vàng trấn an mẹ chồng. “Mẹ, không có chuyện đó, chẳng qua con với Tử Ngôn đang nói đùa thôi, không có chuyện gì.”
Mẹ Tống thở dài nhẹ nhõm, bà chờ thật lâu mới chờ được con trai cưới vợ, người con dâu mới này rất ôn hòa rất săn sóc, bà cũng không muốn chúng bất hòa, vậy ước muốn ôm cháu của bà làm sao thực hiện a? “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, các con cũng đã kết hôn, còn nghịch ngợm như vậy, thật là... Mọi người đi ăn cơm thôi.” Đoàn người đi vào trong phòng, bữa ăn rất hòa hợp. Cô cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh mẹ chồng, cùng người lớn thoải mái nói chuyện vui vẻ, đem người đàn ông khiến cô khó chịu vứt ra một bên.
Nhưng bữa ăn mới được một nửa, đột nhiên có khách tới chơi, người giúp việc Tống gia dẫn khách vào, chỉ có Khương Hiểu Nguyên hoàn toàn không bất ngờ.
Đổng Tú Thanh.
Cái này không chỉ là như hình với bóng, gọi là âm hồn bất tán cũng không quá!
“Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp, con là Tú Thanh, mọi người còn nhớ con không?”
Tác giả :
Ngũ Vi