Võ Lâm Tĩnh Hải
Quyển 1 - Chương 30: Vạn Băng Kiếm Trận
Trên hồ Thập Tử Sinh, lúc này mấy ngàn nhân sỹ của thập nhị lộ anh hùng đang lâm vào hiểm cảnh. Quân số tử nạn không dưới cả ngàn người. Bầu trời Thập Tử Sinh giữa lúc ban ngày cũng trở lên hắc ám vô cùng. Mọi người còn đang hoang mang lo sợ thì trên bầu trời bỗng nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng khác lạ. Một nữ nhân khoác xiêm y trắng, khoảng chừng hơn 40 tuổi, mặt che khăn lụa, nàng bay ngang qua bầu trời đem theo hương thơm nhẹ nhàng của hoa lan cao quý. Toàn bộ ánh sáng yếu ớt của vùng Thập Tử Sinh đều bị nàng thu hút hết. Đi theo nàng là một thiếu nữ bận hồng y vô cùng xinh đẹp.
Nữ nhân đó thân ngự trên không trung, tay gảy Cổ Cầm, ánh mắt nàng thấm đậm một nỗi u buồn, làn môi ngọc khẽ lẩm nhẩm một câu chú:
Cầm Tâm dẫn dẫn Ngọc Băng chi
Thiên Sơn vô cực ! Dẫn địa chi
….
Lời chú đọc lên cả bầu trời mây đen vần vũ, gió lộng bốn bề, kết giới ngưng đọng trên mặt hồ. Đa phần số thủy quái đều bị kết giới đó vây chặt
Càn khôn nã động cửu âm di
….
Hoa tuyết đã ngưng đầy trời, mặt hồ Thập Tử Sinh đã đóng thành băng trắng. Những kẻ chứng kiến đều kinh ngạc dõi nhìn
Ngọc Băng vạn thế nhật nguyệt di.
Hàng ngàn vạn băng kiếm ngưng đọng trên không trung liền nhằm đám thủy quái đâm xuống. Chỉ trong chốc lát cả ngàn con thủy quái đều thị nát xương tan chìm xuống đáy nước, số còn lại cũng bị băng lạnh làm cho đông cứng.
Bên dưới nhiều tiếng xôn xao:
- Cầm Thánh phu nhân tái xuất giang hồ.
Băng kiếm trận kết thúc mặt hồ lại trở về bình lặng, đám thủy quái còn sót lại cũng khiếp vía bỏ đi xa. Cầm Thánh đáp xuống mạn thuyền bên cạnh hồng y thiếu nữ, nàng cúi chào Trần tiền bối và mấy người còn lại trên thuyền. Trần Danh cũng vòng tay đáp lễ nói:
- Đa tạ Cầm Thánh phu nhân đã ra tay tương trợ.
Bên dưới cũng đồng thanh nhắc lại, nàng vẫn một vẻ sầu muộn nói:
- Chỉ là tiện đường ra tay thôi! Không cần phải đa lễ.
Nói xong cùng thiếu nữ hồng y bước vào trong thuyền. Trần Danh giơ cao thanh kiếm nói cùng đám nhân sỹ:
- Chư vị anh hùng! Chúng ta cùng đến Lữ Gia.
***
Mấy hôm nay ở trong Lữ Gia, Xương Ngập và Ngọc Dung đều âm thầm dò la tung tích nơi giam giữ mấy vị trưởng môn. Nhiều nơi đã ghé qua nhưng đều không có chút manh mối nào. Chỉ riêng Bảo Tháp là nơi canh phòng rất cẩn mật, ngay cả đệ tử Lữ Đường Gia Bảo cũng không được tùy tiện ra vào nơi này.
Sáng nay Lữ Tiểu Bạch không ghé qua phòng Xương Ngập như thường lệ, hẳn là nàng ta có công chuyện gấp đi ra ngoài. Đáng nghi hơn cả bên ngoài sảnh cũng tịnh không một đệ tử nào đứng canh phòng như mọi khi. Xương Ngập dắt hai thanh đoản đao bên mình vội nhằm hướng bảo tháp mà đi.
Vùng địa lý đặt tòa bảo tháp này khác hẳn nơi khác trong Lữ Gia. Số lượng đệ tử canh gác ở đây vẫn không hề giảm đi. Dường như những đệ tử này đều được đặc biệt giao canh giữ nơi này. Xương Ngập tuy võ công không cao cường nhưng thân pháp cũng khá nhanh nhẹn. Hắn núp ở một nơi kín đáo, cẩn thận nhận xét tình huống này. Hắn cơ bản cũng rõ mình không phải đối thủ của nhóm đệ tử Lữ Gia này, nhất nhất ưu phiền chưa nghĩ ra phương sách nào.
Đột nhiên có một bàn tay trắng mềm nắm lấy bờ vai hắn. Xương Ngập có chút thất thần quay lại thì ra đó là Ngọc Dung đôi mắt to tròn đầy ve nghiêm trọng. Một ngón tay đang đặt trên môi ngọc ra hiệu hắn im lặng. Hắn nhìn nàng trong lòng thấy vui vẻ liền nở một nụ cười.
Hai người sau khi dò xét nhận ra con đường từ bảo tháp ra cánh rừng phía sau chỉ có hai tên đệ tử đang canh phòng. Hai người làm ám hiệu rồi cùng nhẹ nhàng tiến về nơi ấy.
Ngọc Dung thân pháp mau lẹ chỉ trong chớp mắt đã đánh ngất hai tên đệ tử, gỡ trên đai hai tấm lệnh bài rồi liền cấp tốc cùng Xương Ngập tiến về phía bảo tháp. Trên đường mấy đệ tử canh phòng nhìn thấy lệnh bài đều nhanh chóng cho qua. Hai người dễ dàng tới cửa lớn bảo tháp.
Cánh cửa vừa mở ra Ngọc Dung có phần thất kinh. Số là đứng chắn ngay trước cửa lớn là một nam tử hán cao to gấp rưỡi người thường. Ngọc Dung còn chưa hết bàng hoàng nam tử hán đó đã lớn giọng quát:
- Các ngươi có lệnh bài không? Vào Bảo Tháp có chuyện gì?
Xương Ngập vội đưa tấm lệnh bài trình lên làm bộ nghiêm trọng nói:
- Lão Thái Gia cho gọi hai chúng tôi đến có việc dặn dò.
Tên này nghe đến ba từ “ Lão Thái Gia” thần tình có chút thất sắc nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng nói:
- Lão Thái Gia sớm nay đã ra ngoài. Các ngươi to gan lớn mật định gạt Lão Thất ta sao?
Xương Ngập còn chưa biết phải nói sao. Ban nãy chàng bịa ra chuyện này vốn không nghĩ Lão Thái Gia đó lại rời đi vào sáng nay. Bây giờ thì hay rồi, kiểu gì tên khổng lồ này cũng bắt hai người giam luôn trong bảo tháp, hoặc một đao lấy mạng không chừng. Nhìn cái tướng to lớn của hắn cũng đủ thấy khiếp sợ rồi.
Ngọc Dung trong lúc nguy cấp nói đại ra một câu:
- Là Lão Thái Gia sai bọn ta đến bảo vệ Lữ tiểu thư.
Lão Thất đó có chút bàng hoàng. Quả thật trong Bảo Tháp có một vị Lữ tiểu thư mà vị tiểu thư này lại không biết võ công, nói chính xác là vì thân thể yếu ớt không thể luyện công phu được. Vị Lữ tiểu thư này rời khỏi Lữ Gia đã 18 năm nay, giờ mới trở về. Chuyện này ngay cả những đệ tử có danh phận trong Lữ Gia đều không hay biết. Hai người này được phái đến bảo vệ thì hẳn không thể xem thường liền vòng tay nói lớn:
- Thất lễ rồi! Hai vị sư đệ hãy theo ta!
Cửa lớn của Bảo Tháp đóng lại sau lưng. Hai người theo gót Lão Thất đi qua một cầu thang lớn chạy theo hình xoắn ốc, cầu thang này đoán được làm vòng quang bảo tháp với nhiều cơ quan và mật mã mở khóa. Nếu không phải được tên Lão Thất này dẫn đường hẳn là hai người cũng không thể tìm ra lối vào trong.
Đã đến cửa một đại phòng lớn, thần sắc Ngọc Dung có phần căng thẳng, tên Lão Thất cung kính bẩm vọng vào trong:
- Lữ tiểu thư ! Lão Thái Gia sai người đến bảo vệ tiểu thư !
Bên trong giọng một nữ nhân trung tuổi giọng ấm áp nói vọng ra:
- Mẫu thân lo lắng quá rồi! Ta không cần người bảo vệ.
Tên Lão Thất đó người thì to nhưng óc thì thật là chẳng có chút nào mới nghe nói thế đã vội tuân lời liền quay sang nói với hai người.
- Tiểu thư đã nói vậy chúng ta đi thôi.
Hắn lê tấm thân to lớn bước trở về phía lối vào, Ngọc Dung nhìn Xương Ngập dó la đồng thuận. Ngay tức khắc nàng từ phía sau xuất kiếm đâm một đường chí mạng. Tên Lão Thất này nhất thời không cảnh giác trúng kiếm ngã xuống tắt thở ngay. Nhưng thân xác hắn nặng nề vô cùng khiến Xương Ngập khó khăn lắm vẫn phát ra tiếng động.
Bên trong giọng nữ nhân đó vẫn ôn tồn nói:
- Lão Thất ta đã nói là không cần sao ngươi chưa đi đi!
Tiếng bước chân rất gần, cánh cửa đại phòng hé mở. Một nữ nhân trung tuổi bước ra nhìn thấy cái xác to lớn của Lão Thất nằm ngay giữa lối vào thất kinh toan la lớn thì một bàn tay nữ nhân đã bịt miệng nữ nhân đó lại. Họa Bích kiếm đã kề sát lên cổ nói.
- Ngươi la lên một câu thì bản tiểu thư sẽ cắt cái đầu này xuống.
Nữ nhân đó chính là Lữ Tiểu Bảo sợ hãi liền gật đầu, ba người bước vào trong đóng cửa lại.
Sắc mặt hai người đều nhanh chóng thay đổi khi nhìn thấy người đang tọa ở giữa mật phòng này. Ngọc Dung mừng rỡ gieo lên:
- Gia Gia ! Người không sao chứ? Bọn chúng có làm khó người không?
Phạm Chiêm nở nụ cười nhân hậu nói:
- Tiểu nha đầu! Ngươi to gan thật đấy ! Ta không sao ! không sao.
- Lão mừng rỡ toan đứng lên nhưng khí lực đã cạn kiệt lại phải ngồi xuống. Ngọc Dung vội chay lại đỡ lấy Gia Gia, xong xuôi liền giương Họa Bích kiếm về phía Lữ Tiểu Bảo quát lớn:
- Các ngươi dám bỏ độc Gia Gia ta ! Mau giao thuốc giải ra.
Nữ nhân đó vẻ buồn rầu nói:
- Ta không có thuốc giải.
Ngọc Dung vung kiếm kề sát, Phạm Chiêm thấy vậy liền quát:
- Nha đầu vô lễ mau bỏ kiếm xuống !
Ngọc Dung nghe mấy lời này thần tình có chút bàng hoàng. Lại nghe Lão nói tiếp:
- Mau quỳ xuống xin lỗi bá mẫu của con đi.
Ngọc Dung trong lòng ấm ức nhưng không dám cãi lời đành quỳ xuống. Nàng cũng không nói thêm câu nào
Tiểu Bảo thấy vậy vội can ngăn:
- Phụ thân bớt giận! Chuyện này không thể trách Dung Nhi được
Ngọc Dung càng nghe thần tình càng có phần thất sắc. Đầu tiên Gia Gia bắt nàng gọi bà ta là bá mẫu, lại thấy bà ta gọi Gia Gia là phụ thân. Lẽ nào bà ta là sư tỷ của phụ thân nàng. Ngọc Dung còn chưa hết bàng hoàng miệng chưa nói được lời nào thì Xương Ngập đã bước lên bỏ khăn che mặt ra thưa:
- Nghĩa phụ xin bớt giận!
Lão nhìn thấy Xương Ngập vội hành lễ nói:
- Điện Hạ ! Sao người lại tới đây!
Lão nhìn sang Ngọc Dung tức tối quát:
- Nha đầu ngươi thật không biết trời cao đất giầy gì cả. Lại dẫn Điện Hạ tới nơi nguy hiểm này.
Ngọc Dung thần sắc tái mét. Thực là nàng không nghĩ đến chuyện này, cơ bản khi đến Lữ Gia nàng chỉ mong có Ngô ca đồng hành. Thật không ngờ trên đường gặp toàn chuyện kinh thiên động địa, không ít pha xém đã mất tính mạng của hắn. Xương Ngập thấy nàng như vậy liền bào chữa:
- Lần này đến đây là ý của vãn sinh không liên quan gì đến Phạm tiểu thư.
Phạm Chiêm nghe nói vậy đành thở dài một cái.
***
Lúc này bên ngoài Lữ Đường Bảo Tháp không xa, Phạm Bạch Hổ và Lữ Đường trong lúc giao chiến cũng đã kéo nhau đến Thủy Nguyệt Hồ. Hai người nãy giờ giao thủ đến 300 chiêu mà vẫn bất phân thắng bại.
Lữ Đường cũng đã thấm mệt phá chiêu lăng không ra chừng 50 thước nói lớn.
- Phạm Gia thương thuật danh trấn thiên hạ! Hôm nay diện kiến quả là được mở rộng tầm mắt.
Bạch Hổ có phần phẫn nộ nói:
- Lữ Đường ! Mau thả người ra nếu không đừng trách bọn ta không niệm tình!
Lữ Đường cười lạnh nói:
- Đây là Lữ Đường Gia Bảo! Quyền lực thuộc về tay kẻ mạnh. Hơn nữa ta e rằng bằng hữu của ngươi đều đã bỏ mạng trên Thập Tử Sinh vì đám thủy quái khát máu rồi.
Bạch Hổ nghe nói vậy vẻ mặt thất thần. Thì ra ngay từ đầu đây đã là cái bẫy mà Lữ Đường đã cố ý bày ra.
Hắn lo lắng nhìn về phía Thập Tử Sinh đang mịt mờ khói trắng sau lưng.
Nữ nhân đó thân ngự trên không trung, tay gảy Cổ Cầm, ánh mắt nàng thấm đậm một nỗi u buồn, làn môi ngọc khẽ lẩm nhẩm một câu chú:
Cầm Tâm dẫn dẫn Ngọc Băng chi
Thiên Sơn vô cực ! Dẫn địa chi
….
Lời chú đọc lên cả bầu trời mây đen vần vũ, gió lộng bốn bề, kết giới ngưng đọng trên mặt hồ. Đa phần số thủy quái đều bị kết giới đó vây chặt
Càn khôn nã động cửu âm di
….
Hoa tuyết đã ngưng đầy trời, mặt hồ Thập Tử Sinh đã đóng thành băng trắng. Những kẻ chứng kiến đều kinh ngạc dõi nhìn
Ngọc Băng vạn thế nhật nguyệt di.
Hàng ngàn vạn băng kiếm ngưng đọng trên không trung liền nhằm đám thủy quái đâm xuống. Chỉ trong chốc lát cả ngàn con thủy quái đều thị nát xương tan chìm xuống đáy nước, số còn lại cũng bị băng lạnh làm cho đông cứng.
Bên dưới nhiều tiếng xôn xao:
- Cầm Thánh phu nhân tái xuất giang hồ.
Băng kiếm trận kết thúc mặt hồ lại trở về bình lặng, đám thủy quái còn sót lại cũng khiếp vía bỏ đi xa. Cầm Thánh đáp xuống mạn thuyền bên cạnh hồng y thiếu nữ, nàng cúi chào Trần tiền bối và mấy người còn lại trên thuyền. Trần Danh cũng vòng tay đáp lễ nói:
- Đa tạ Cầm Thánh phu nhân đã ra tay tương trợ.
Bên dưới cũng đồng thanh nhắc lại, nàng vẫn một vẻ sầu muộn nói:
- Chỉ là tiện đường ra tay thôi! Không cần phải đa lễ.
Nói xong cùng thiếu nữ hồng y bước vào trong thuyền. Trần Danh giơ cao thanh kiếm nói cùng đám nhân sỹ:
- Chư vị anh hùng! Chúng ta cùng đến Lữ Gia.
***
Mấy hôm nay ở trong Lữ Gia, Xương Ngập và Ngọc Dung đều âm thầm dò la tung tích nơi giam giữ mấy vị trưởng môn. Nhiều nơi đã ghé qua nhưng đều không có chút manh mối nào. Chỉ riêng Bảo Tháp là nơi canh phòng rất cẩn mật, ngay cả đệ tử Lữ Đường Gia Bảo cũng không được tùy tiện ra vào nơi này.
Sáng nay Lữ Tiểu Bạch không ghé qua phòng Xương Ngập như thường lệ, hẳn là nàng ta có công chuyện gấp đi ra ngoài. Đáng nghi hơn cả bên ngoài sảnh cũng tịnh không một đệ tử nào đứng canh phòng như mọi khi. Xương Ngập dắt hai thanh đoản đao bên mình vội nhằm hướng bảo tháp mà đi.
Vùng địa lý đặt tòa bảo tháp này khác hẳn nơi khác trong Lữ Gia. Số lượng đệ tử canh gác ở đây vẫn không hề giảm đi. Dường như những đệ tử này đều được đặc biệt giao canh giữ nơi này. Xương Ngập tuy võ công không cao cường nhưng thân pháp cũng khá nhanh nhẹn. Hắn núp ở một nơi kín đáo, cẩn thận nhận xét tình huống này. Hắn cơ bản cũng rõ mình không phải đối thủ của nhóm đệ tử Lữ Gia này, nhất nhất ưu phiền chưa nghĩ ra phương sách nào.
Đột nhiên có một bàn tay trắng mềm nắm lấy bờ vai hắn. Xương Ngập có chút thất thần quay lại thì ra đó là Ngọc Dung đôi mắt to tròn đầy ve nghiêm trọng. Một ngón tay đang đặt trên môi ngọc ra hiệu hắn im lặng. Hắn nhìn nàng trong lòng thấy vui vẻ liền nở một nụ cười.
Hai người sau khi dò xét nhận ra con đường từ bảo tháp ra cánh rừng phía sau chỉ có hai tên đệ tử đang canh phòng. Hai người làm ám hiệu rồi cùng nhẹ nhàng tiến về nơi ấy.
Ngọc Dung thân pháp mau lẹ chỉ trong chớp mắt đã đánh ngất hai tên đệ tử, gỡ trên đai hai tấm lệnh bài rồi liền cấp tốc cùng Xương Ngập tiến về phía bảo tháp. Trên đường mấy đệ tử canh phòng nhìn thấy lệnh bài đều nhanh chóng cho qua. Hai người dễ dàng tới cửa lớn bảo tháp.
Cánh cửa vừa mở ra Ngọc Dung có phần thất kinh. Số là đứng chắn ngay trước cửa lớn là một nam tử hán cao to gấp rưỡi người thường. Ngọc Dung còn chưa hết bàng hoàng nam tử hán đó đã lớn giọng quát:
- Các ngươi có lệnh bài không? Vào Bảo Tháp có chuyện gì?
Xương Ngập vội đưa tấm lệnh bài trình lên làm bộ nghiêm trọng nói:
- Lão Thái Gia cho gọi hai chúng tôi đến có việc dặn dò.
Tên này nghe đến ba từ “ Lão Thái Gia” thần tình có chút thất sắc nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng nói:
- Lão Thái Gia sớm nay đã ra ngoài. Các ngươi to gan lớn mật định gạt Lão Thất ta sao?
Xương Ngập còn chưa biết phải nói sao. Ban nãy chàng bịa ra chuyện này vốn không nghĩ Lão Thái Gia đó lại rời đi vào sáng nay. Bây giờ thì hay rồi, kiểu gì tên khổng lồ này cũng bắt hai người giam luôn trong bảo tháp, hoặc một đao lấy mạng không chừng. Nhìn cái tướng to lớn của hắn cũng đủ thấy khiếp sợ rồi.
Ngọc Dung trong lúc nguy cấp nói đại ra một câu:
- Là Lão Thái Gia sai bọn ta đến bảo vệ Lữ tiểu thư.
Lão Thất đó có chút bàng hoàng. Quả thật trong Bảo Tháp có một vị Lữ tiểu thư mà vị tiểu thư này lại không biết võ công, nói chính xác là vì thân thể yếu ớt không thể luyện công phu được. Vị Lữ tiểu thư này rời khỏi Lữ Gia đã 18 năm nay, giờ mới trở về. Chuyện này ngay cả những đệ tử có danh phận trong Lữ Gia đều không hay biết. Hai người này được phái đến bảo vệ thì hẳn không thể xem thường liền vòng tay nói lớn:
- Thất lễ rồi! Hai vị sư đệ hãy theo ta!
Cửa lớn của Bảo Tháp đóng lại sau lưng. Hai người theo gót Lão Thất đi qua một cầu thang lớn chạy theo hình xoắn ốc, cầu thang này đoán được làm vòng quang bảo tháp với nhiều cơ quan và mật mã mở khóa. Nếu không phải được tên Lão Thất này dẫn đường hẳn là hai người cũng không thể tìm ra lối vào trong.
Đã đến cửa một đại phòng lớn, thần sắc Ngọc Dung có phần căng thẳng, tên Lão Thất cung kính bẩm vọng vào trong:
- Lữ tiểu thư ! Lão Thái Gia sai người đến bảo vệ tiểu thư !
Bên trong giọng một nữ nhân trung tuổi giọng ấm áp nói vọng ra:
- Mẫu thân lo lắng quá rồi! Ta không cần người bảo vệ.
Tên Lão Thất đó người thì to nhưng óc thì thật là chẳng có chút nào mới nghe nói thế đã vội tuân lời liền quay sang nói với hai người.
- Tiểu thư đã nói vậy chúng ta đi thôi.
Hắn lê tấm thân to lớn bước trở về phía lối vào, Ngọc Dung nhìn Xương Ngập dó la đồng thuận. Ngay tức khắc nàng từ phía sau xuất kiếm đâm một đường chí mạng. Tên Lão Thất này nhất thời không cảnh giác trúng kiếm ngã xuống tắt thở ngay. Nhưng thân xác hắn nặng nề vô cùng khiến Xương Ngập khó khăn lắm vẫn phát ra tiếng động.
Bên trong giọng nữ nhân đó vẫn ôn tồn nói:
- Lão Thất ta đã nói là không cần sao ngươi chưa đi đi!
Tiếng bước chân rất gần, cánh cửa đại phòng hé mở. Một nữ nhân trung tuổi bước ra nhìn thấy cái xác to lớn của Lão Thất nằm ngay giữa lối vào thất kinh toan la lớn thì một bàn tay nữ nhân đã bịt miệng nữ nhân đó lại. Họa Bích kiếm đã kề sát lên cổ nói.
- Ngươi la lên một câu thì bản tiểu thư sẽ cắt cái đầu này xuống.
Nữ nhân đó chính là Lữ Tiểu Bảo sợ hãi liền gật đầu, ba người bước vào trong đóng cửa lại.
Sắc mặt hai người đều nhanh chóng thay đổi khi nhìn thấy người đang tọa ở giữa mật phòng này. Ngọc Dung mừng rỡ gieo lên:
- Gia Gia ! Người không sao chứ? Bọn chúng có làm khó người không?
Phạm Chiêm nở nụ cười nhân hậu nói:
- Tiểu nha đầu! Ngươi to gan thật đấy ! Ta không sao ! không sao.
- Lão mừng rỡ toan đứng lên nhưng khí lực đã cạn kiệt lại phải ngồi xuống. Ngọc Dung vội chay lại đỡ lấy Gia Gia, xong xuôi liền giương Họa Bích kiếm về phía Lữ Tiểu Bảo quát lớn:
- Các ngươi dám bỏ độc Gia Gia ta ! Mau giao thuốc giải ra.
Nữ nhân đó vẻ buồn rầu nói:
- Ta không có thuốc giải.
Ngọc Dung vung kiếm kề sát, Phạm Chiêm thấy vậy liền quát:
- Nha đầu vô lễ mau bỏ kiếm xuống !
Ngọc Dung nghe mấy lời này thần tình có chút bàng hoàng. Lại nghe Lão nói tiếp:
- Mau quỳ xuống xin lỗi bá mẫu của con đi.
Ngọc Dung trong lòng ấm ức nhưng không dám cãi lời đành quỳ xuống. Nàng cũng không nói thêm câu nào
Tiểu Bảo thấy vậy vội can ngăn:
- Phụ thân bớt giận! Chuyện này không thể trách Dung Nhi được
Ngọc Dung càng nghe thần tình càng có phần thất sắc. Đầu tiên Gia Gia bắt nàng gọi bà ta là bá mẫu, lại thấy bà ta gọi Gia Gia là phụ thân. Lẽ nào bà ta là sư tỷ của phụ thân nàng. Ngọc Dung còn chưa hết bàng hoàng miệng chưa nói được lời nào thì Xương Ngập đã bước lên bỏ khăn che mặt ra thưa:
- Nghĩa phụ xin bớt giận!
Lão nhìn thấy Xương Ngập vội hành lễ nói:
- Điện Hạ ! Sao người lại tới đây!
Lão nhìn sang Ngọc Dung tức tối quát:
- Nha đầu ngươi thật không biết trời cao đất giầy gì cả. Lại dẫn Điện Hạ tới nơi nguy hiểm này.
Ngọc Dung thần sắc tái mét. Thực là nàng không nghĩ đến chuyện này, cơ bản khi đến Lữ Gia nàng chỉ mong có Ngô ca đồng hành. Thật không ngờ trên đường gặp toàn chuyện kinh thiên động địa, không ít pha xém đã mất tính mạng của hắn. Xương Ngập thấy nàng như vậy liền bào chữa:
- Lần này đến đây là ý của vãn sinh không liên quan gì đến Phạm tiểu thư.
Phạm Chiêm nghe nói vậy đành thở dài một cái.
***
Lúc này bên ngoài Lữ Đường Bảo Tháp không xa, Phạm Bạch Hổ và Lữ Đường trong lúc giao chiến cũng đã kéo nhau đến Thủy Nguyệt Hồ. Hai người nãy giờ giao thủ đến 300 chiêu mà vẫn bất phân thắng bại.
Lữ Đường cũng đã thấm mệt phá chiêu lăng không ra chừng 50 thước nói lớn.
- Phạm Gia thương thuật danh trấn thiên hạ! Hôm nay diện kiến quả là được mở rộng tầm mắt.
Bạch Hổ có phần phẫn nộ nói:
- Lữ Đường ! Mau thả người ra nếu không đừng trách bọn ta không niệm tình!
Lữ Đường cười lạnh nói:
- Đây là Lữ Đường Gia Bảo! Quyền lực thuộc về tay kẻ mạnh. Hơn nữa ta e rằng bằng hữu của ngươi đều đã bỏ mạng trên Thập Tử Sinh vì đám thủy quái khát máu rồi.
Bạch Hổ nghe nói vậy vẻ mặt thất thần. Thì ra ngay từ đầu đây đã là cái bẫy mà Lữ Đường đã cố ý bày ra.
Hắn lo lắng nhìn về phía Thập Tử Sinh đang mịt mờ khói trắng sau lưng.
Tác giả :
Phong Nhi