Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 7 - Chương 9: Mĩ nhân tại trắc
“Đem cho ta một mĩ nữ, ta đương nhiên là có lợi rồi!” Diệp Vô Ưu thấp giọng lẩm bẩm. Từ trước tới giờ, với tính cách của gã, tuyệt đối không sợ có nhiều mĩ nữ. Tống Loan tự mình hiến thân, gã cầu còn chẳng được. Chỉ là hôm nay tâm huyết gã cuộn dâng, rất muốn nắm rõ việc này, bởi vì, gã luôn khó mà hiểu rõ vì sao Tống Loan có thể chủ động hiến thân chỉ vì cái gọi là pháp bảo đó? Nói trắng ra, gã tịnh không phải là có cái gì đó gọi là có cốt cách, chí khí, không cố ý lợi dụng lúc người nguy cấp để thủ lợi, mà chỉ thuần túy là vì hiếu kì.
“Ta không phải là nói cái lợi đó!” Tống Loan có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Mặc dù gần đây đã mắt thấy tai nghe, giúp nàng ngầm hiểu được rằng, trong mắt Diệp Vô Ưu, mĩ nữ vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu, nhưng lúc này nghe thấy gã vẫn chỉ nhớ tới mĩ nữ, trong lòng lại nổi lên một cảm giác khó nói ra lời.
“Vậy còn có lợi ích gì?” Diệp Vô Ưu có chút mê hoặc hỏi. Gã thực không nghĩ ra còn có thể có lợi ích gì nữa.
“Chẳng phải ngươi nghĩ rằng Kiếm các đối với ngươi không có một điểm giá trị nào đấy chứ?” Tống Loan bất đắc dĩ hỏi.
“Cái này, a… không phải… đương nhiên không phải…” Diệp Vô Ưu buộc miệng nói, vội vã phủ nhận tức thì. Nói cách khác, trong mắt gã, Kiếm các là thứ thực sự không cần để tâm lắm. Gã không phải là Lam Tiểu Phong, say mê với thần binh lợi khí gì đó. Có thể là với pháp bảo, gã cũng còn có một chút điểm hứng thú, nhưng đối với gã, đó là việc quá đỗi xa vời. Có điều, từ một góc độ nào đó mà nói, Kiếm các đối với gã không phải là không có một điểm giá trị, chí ít, hiện tại đã đem Tống Loan một đại mĩ nhân này đến tay gã.
Tống Loan gần như không tức giận nổi, nàng bức tức lườm Diệp Vô Ưu, sau đó quay người ngồi xuống mép giường, đầu cúi thấp buồn bã. Thật hết cách, mặc dù nàng rất muốn nện cho Diệp Vô Ưu một trận, cũng muốn chửi gã mười bảy mười tám câu, nhưng nàng lại có việc cầu đến gã, chỉ sợ làm mất lòng Diệp Vô Ưu, chỉ đành nhẫn nhục nuốt cơn giận xuống.
“Loan tỷ, đừng tức giận. Kì thật… kì thật Kiếm các cũng rất hay mà. Chỉ là ta đối với Kiếm các không rành rẽ chút nào. Vì thế, vì thế không để ý chút nào. Hiện tại đã có Loan tỷ ở bên cạnh, ta sẽ từ từ tìm hiểu kỹ về Kiếm các.” Diệp Vô Ưu quan sát thấy vẻ mặt nữ hài tử đó có chút bực bội, biết rằng Tống Loan lúc này đã nổi giận, vì thế, gã tiến đến bên cạnh Tống Loan, bắt đầu an ủi nàng.
“Ta sao dám bực mình đây?” Tống Loan thở dài một hơi, trên mặt lộ xuất một tia cười khổ. Nàng nhìn tay trái Diệp Vô Ưu, quyết định nhất thiết phải tìm hiểu kỹ lưỡng pháp bảo này trên cổ tay gã.
Đột nhiên, sắc mặt Tống Loan khẽ biến, bất ngờ một trảo chụp lấy tay trái Diệp Vô Ưu, kéo cổ tay gã đến trước mắt nàng, trân trối nhìn cái vòng pháp bảo đó.
“Loan tỷ, sao vậy?” Diệp Vô Ưu có chút kì quái hỏi. Hành động bất thường này của Tống Loan, khiến người có cảm giác có chút mơ hồ.
“Kì quái, cái vòng tay này vì sao lại không giống như trước vậy?” Tống Loan lẩm bẩm nói, giống như là vừa tự nói, lại cũng giống như là hỏi Diệp Vô Ưu.
nl.Diệp Vô Ưu nhìn nhìn chiếc vòng tay, một lúc sau lắc đầu nói “Chẳng có gì khác cả. Hoàn toàn giống như trước”kien
“Không, có khác biệt rất lớn. Mấy ngày trước, ta đã nghiên cứu nó rất cẩn thận. Mặc dù trên bề mặt nhìn có vẻ như không có khác biệt gì, nhưng trên thực tế, kể cả độ bóng của chiếc vòng, cũng như chất liệu, dường như đều đã có một sự biến đổi.” Tống Loan nói đầy chắc chắn.
“Không phải là thật đấy chứ?” Diệp Vô Ưu lại chăm chú nhìn, cuối cùng rất bất lực thấy rằng, gã chẳng nhìn ra sự bất đồng nào cả
“Ngươi nhìn không ra cũng rất bình thường. Tóm lại ngươi không rành rẽ về phương diện này, còn ta thì khác. Ta là Thủ tịch Chú kiếm sư của Kiếm các. Đối với một Chú kiếm sư, năng lực phân tích chất liệu là không thể thiếu được. Ta lại có năng lực nổi bật ở phương diện này. Những vật bình thường, chỉ cần ta nhìn một cái, là có thể phân biệt chuẩn xác các loại hợp chất pha trộn tạo nên nó. Đây cũng là nguyên nhân Kiếm các phái ta tới đây, bởi vì, dạng năng lực này, ngay cả là ở Kiếm các, cũng là độc nhất vô nhị”. Tống Loan tỏ ra có chút kiêu ngạo nói: “Không phải nói khoa trương, nếu như ta không thể nghiên cứu ra phương pháp chế luyện pháp bảo thì chẳng người nào khác ở Kiếm các có khả năng làm được.”
Dừng lại một chút, Tống Loan lại mở miệng nói tiếp: “Chiếc vòng tay này mặc dù chất liệu rất đặc thù, nhưng ta đã trên cơ bản nghiên cứu ra các loại thành phần phối hợp tạo nên nó. Vì thế, ta chỉ vừa nhìn qua, liền phát hiện có chút bất đồng. Ta hỏi ngươi, mấy ngày qua, chiếc vòng tay này có phát sinh tình huống đặc biệt nào hay không?”
“Tình huống đặc biệt?” Diệp Vô Ưu nghĩ một lúc, tiếp đó nói “Tình huống đặc biệt thì cũng có, đó là cuối giờ ngọ hôm nay, ta đến chỗ ước hẹn với Tô Tố Tố, sau đó bọn họ muốn bắt ta, lúc đó, chiếc vòng này giúp ta chống lại.”
“Ngươi nói rằng, hôm nay chiếc vòng tay này đã phát huy tác dụng?” Tống Loan lúc này rạng rỡ, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, đáng tiếc là chiếc vòng tay này chỉ có khả năng phòng thủ, không có khả năng tấn công, hơn nữa, hiệu quả phòng thủ lại lúc thì linh, lúc lại không linh.” Diệp Vô Ưu than thở.
“Ngươi đem tình huống lúc đó nói cụ thể lại cho ta được không? Nhất định phải thật cụ thể, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.” Tống Loan dùng ngữ khí van cầu nói.
“Được rồi!” Diệp Vô Ưu gật gật đầu. Mĩ nhân yêu cầu, gã không thể nhẫn tâm cự tuyệt, hà huống, mĩ nhân này chẳng chóng thì chày cũng thuộc về gã. Mặc dù gã còn chưa đáp ứng thỉnh cầu của Tống Loan muốn trở thành nữ nhân của gã, nhưng trên thực tế, trong lòng gã đã coi Tống Loan trở thành sở hữu riêng của mình rồi.
Sau khi nghe kể lại kĩ lưỡng tình huống lúc đó, Tống Loan liền hãm nhập vào trầm tư, nhưng Diệp Vô Ưu cũng không quấy rầy nàng, gã nghiêng người dựa vào giường, nhìn Tống Loan đầy vẻ hứng thú. Dáng vẻ trầm tư đó của nàng, quả thật có một vẻ phong vị riêng.
“Ngươi biết làm thế nào sử dụng pháp bảo này sao?” Đột nhiên, Tống Loan quay đầu lại hỏi.
“Sử dụng thế nào? Không biết đâu, không phải nó tự động sao?” Diệp Vô Ưu tỏ ra ngây ngốc, hỏi ngược lại.
“Không thể, chắc chắn phải có biện pháp sử dụng. Pháp bảo này của ngươi là do Tiêu Vấn Thiên cho ngươi phải không? Ông ấy không có cho ngươi biết biện pháp sử dụng sao?” Tống Loan nghĩ ngợi hỏi.
“Không có, tử lão đầu đó, không có nói gì với ta cả!” Diệp Vô Ưu phẫn nộ nói.
“Tử lão đầu? Ngươi nói là Tiêu Vấn Thiên?” Tống Loan giật mình, nhất thời không có một chút phản ứng nào.
“Không phải lão thì ai!” Diệp Vô Ưu tỏ ra rất bất mãn.
“Ông ấy là đệ nhất vị tiên nhân ở Vân Mộng đại lục, ngươi… ngươi… không ngờ còn gọi ông ấy là tử lão đầu sao?” Tống Loan có chút cười khóc không nổi hỏi.
“Gọi lão là tử lão đầu cũng chẳng sai. Lão lúc này nếu xuất hiện trước mặt ta, ta không chửi lão một trận không xong!” Diệp Vô Ưu hừ lạnh: “Chính lão đã khiến ta lúc đó trở thành tu tiên bình giám giả gì đó, đưa cho ta một pháp bảo chó chết, không nói cho ta tác dụng thế nào, lúc đó còn nói pháp bảo này lợi hại, có biết đâu là ta ngay cả Tô Tố Tố cũng đánh không lại!”
nl.“Ta nghĩ rằng pháp bảo này không thể vô dụng như như vậy. Có thể nguyên nhân là ngươi chưa biết phương pháp sử dụng.” Tống Loan nghĩ ngợi nói: “Theo lí thuyết Tiêu Vấn Thiên đáng lẽ phải nói cho ngươi biết phương pháp sử dụng, có thể ông ta đã quên mất.”kien
“Cái gì mà quên. Ta nghĩ tử lão đầu đó là cố ý chơi ta!” Diệp Vô Ưu vẫn giữ nguyên bộ dạng tức giận.
“Ngươi đừng có tức giận, tức giận cũng chẳng để làm gì. Có tức giận thì Tiêu Vấn Thiên cũng chẳng thể trở lại mà nói cho ngươi được.” Tống Loan có chút bất lực nói.
“Nhưng nếu tử lão đầu sau này còn có thể trở lại, tới lúc đó ta nhất định phải chửi lão một trận cho hả giận!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm.
“Ngươi đừng bực tức nữa, mặc dù Tiêu Vấn Thiên không có nói cho ngươi phương pháp sử dụng, nhưng chỉ cần ngươi cho ta một khoảng thời gian, ta nghĩ, ta có thể tìm ra phương pháp sử dụng.” Tống Loan an ủi gã.
“Loan tỷ, có thực không vậy?” Diệp Vô Ưu tinh thần phấn chấn, vội vã hỏi.
“Đương nhiên là thật. Được rồi, ngươi đã mệt mỏi rồi, trước tiên ngủ đi, đưa tay cho ta, ta sẽ xem xét chiếc vòng cẩn thận lần nữa.” Tống Loan mỉm cười yêu kiều, dịu dàng nói.
“Hay đó!” Diệp Vô Ưu há miệng ngáp dài, gã tựa hồ thực có chút mệt mỏi.
oOo
Diệp Vô Ưu ngủ mê mệt, rồi mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, hé mở cặp mắt, ngọn đèn trong phòng vẫn tỏa sáng. Tống Loan đang nằm cạnh gã, vẫn nắm chặt tay trái gã, ánh mắt đến chớp cũng chẳng chớp đang chăm chú nhìn chiếc vòng tay.
Trận trận u hương bay vào lỗ mũi, trong lòng Diệp Vô Ưu từ từ nổi lên một sự rung động. Gã tỉnh giấc hẳn, bắt đầu chăm chú hân thưởng nàng.
Nhìn đi nhìn lại, gã không tự giác lạc ánh mắt vào song phong cao vút của nàng. Tay trái gã, cũng nằm rất gần song phong của nàng. Khoảng khắc sau, tay trái gã liền thoát khỏi bàn tay Tống Loan, lạc lên bộ vị cao vút thẳng cứng đó của nàng.
“A!” Tống Loan kinh hãi kêu khẽ, quay đầu nhìn Diệp Vô Ưu “Ngươi tỉnh rồi?”
“Loan tỷ, hiện là lúc nào?” Diệp Vô Ưu thấp giọng hỏi.
“Gần sáng rồi. Ngươi cũng đã ngủ được một giấc.” Tống Loan nhẹ nhàng nói.
“Tỷ sao lại không ngủ?” Diệp Vô Ưu hỏi “Tỷ xem cái đồ quỷ này lâu như vậy, không biết mệt sao?”
“Thật may, ta quen rồi.” Tống Loan mỉm cười, vẻ mặt cũng hơi lộ ra một chút thần sắc mệt mỏi.
“Tỷ mà không ngủ, ta cũng không ngủ.” Diệp Vô Ưu thấp giọng nói. Gã xoay mình, ép Tống Loan vào sát người, tay trái nhẹ nhàng vân vê song phong của nàng qua các lớp sam y, còn tay phải trượt xuống dưới phong đồn đàn tính kinh nhân của nàng.
“Đừng, đừng, đừng được không?” Tống Loan sắc mặt ửng hồng. Nàng dù có ngây ngốc, cũng biết hiện tại Diệp Vô Ưu muốn làm gì. “Ta có thể biết cách sử dụng pháp bảo này thế nào, bất quá, còn cần ngươi kiểm chứng một lần.”
“Thật không?” Diệp Vô Ưu có chút kinh ngạc. “Loan tỷ, tỷ tìm ra biện pháp nhanh vậy sao?”
“Thật mà, ta còn có thể lừa ngươi sao?” Tống Loan giận nói. “Ta đã quyết định đem bản thân giao cho ngươi, ngươi còn sợ ta chạy mất sao?”
“Vậy tỷ nói, làm thế nào có thể sử dụng pháp bảo này?” Diệp Vô Ưu trong lúc hỏi, động tác bàn tay cũng không có dừng lại, từ phong đồn của nàng trượt thấp xuống đùi nàng, sau đó lại nhanh chóng chuyển hướng tiến vào giữa hai đùi. Tống Loan da thịt săn chắc nhưng lại có đàn tính vô cùng, có lẽ vì là Chú kiếm sư nên nàng mới có thân thể thế này.
“Ngươi trước hết đừng loạn động nữa được không?” Trong ngữ khí của Tống Loan mang theo một chút van cầu. “Căn cứ theo phán đoán của ta, pháp bảo này có thể cần phải dùng chân khí để khu động, hơn nữa, bản thân nó cũng có thể đã tồn trữ chân khí.”
“Ta không phải là nói cái lợi đó!” Tống Loan có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Mặc dù gần đây đã mắt thấy tai nghe, giúp nàng ngầm hiểu được rằng, trong mắt Diệp Vô Ưu, mĩ nữ vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu, nhưng lúc này nghe thấy gã vẫn chỉ nhớ tới mĩ nữ, trong lòng lại nổi lên một cảm giác khó nói ra lời.
“Vậy còn có lợi ích gì?” Diệp Vô Ưu có chút mê hoặc hỏi. Gã thực không nghĩ ra còn có thể có lợi ích gì nữa.
“Chẳng phải ngươi nghĩ rằng Kiếm các đối với ngươi không có một điểm giá trị nào đấy chứ?” Tống Loan bất đắc dĩ hỏi.
“Cái này, a… không phải… đương nhiên không phải…” Diệp Vô Ưu buộc miệng nói, vội vã phủ nhận tức thì. Nói cách khác, trong mắt gã, Kiếm các là thứ thực sự không cần để tâm lắm. Gã không phải là Lam Tiểu Phong, say mê với thần binh lợi khí gì đó. Có thể là với pháp bảo, gã cũng còn có một chút điểm hứng thú, nhưng đối với gã, đó là việc quá đỗi xa vời. Có điều, từ một góc độ nào đó mà nói, Kiếm các đối với gã không phải là không có một điểm giá trị, chí ít, hiện tại đã đem Tống Loan một đại mĩ nhân này đến tay gã.
Tống Loan gần như không tức giận nổi, nàng bức tức lườm Diệp Vô Ưu, sau đó quay người ngồi xuống mép giường, đầu cúi thấp buồn bã. Thật hết cách, mặc dù nàng rất muốn nện cho Diệp Vô Ưu một trận, cũng muốn chửi gã mười bảy mười tám câu, nhưng nàng lại có việc cầu đến gã, chỉ sợ làm mất lòng Diệp Vô Ưu, chỉ đành nhẫn nhục nuốt cơn giận xuống.
“Loan tỷ, đừng tức giận. Kì thật… kì thật Kiếm các cũng rất hay mà. Chỉ là ta đối với Kiếm các không rành rẽ chút nào. Vì thế, vì thế không để ý chút nào. Hiện tại đã có Loan tỷ ở bên cạnh, ta sẽ từ từ tìm hiểu kỹ về Kiếm các.” Diệp Vô Ưu quan sát thấy vẻ mặt nữ hài tử đó có chút bực bội, biết rằng Tống Loan lúc này đã nổi giận, vì thế, gã tiến đến bên cạnh Tống Loan, bắt đầu an ủi nàng.
“Ta sao dám bực mình đây?” Tống Loan thở dài một hơi, trên mặt lộ xuất một tia cười khổ. Nàng nhìn tay trái Diệp Vô Ưu, quyết định nhất thiết phải tìm hiểu kỹ lưỡng pháp bảo này trên cổ tay gã.
Đột nhiên, sắc mặt Tống Loan khẽ biến, bất ngờ một trảo chụp lấy tay trái Diệp Vô Ưu, kéo cổ tay gã đến trước mắt nàng, trân trối nhìn cái vòng pháp bảo đó.
“Loan tỷ, sao vậy?” Diệp Vô Ưu có chút kì quái hỏi. Hành động bất thường này của Tống Loan, khiến người có cảm giác có chút mơ hồ.
“Kì quái, cái vòng tay này vì sao lại không giống như trước vậy?” Tống Loan lẩm bẩm nói, giống như là vừa tự nói, lại cũng giống như là hỏi Diệp Vô Ưu.
nl.Diệp Vô Ưu nhìn nhìn chiếc vòng tay, một lúc sau lắc đầu nói “Chẳng có gì khác cả. Hoàn toàn giống như trước”kien
“Không, có khác biệt rất lớn. Mấy ngày trước, ta đã nghiên cứu nó rất cẩn thận. Mặc dù trên bề mặt nhìn có vẻ như không có khác biệt gì, nhưng trên thực tế, kể cả độ bóng của chiếc vòng, cũng như chất liệu, dường như đều đã có một sự biến đổi.” Tống Loan nói đầy chắc chắn.
“Không phải là thật đấy chứ?” Diệp Vô Ưu lại chăm chú nhìn, cuối cùng rất bất lực thấy rằng, gã chẳng nhìn ra sự bất đồng nào cả
“Ngươi nhìn không ra cũng rất bình thường. Tóm lại ngươi không rành rẽ về phương diện này, còn ta thì khác. Ta là Thủ tịch Chú kiếm sư của Kiếm các. Đối với một Chú kiếm sư, năng lực phân tích chất liệu là không thể thiếu được. Ta lại có năng lực nổi bật ở phương diện này. Những vật bình thường, chỉ cần ta nhìn một cái, là có thể phân biệt chuẩn xác các loại hợp chất pha trộn tạo nên nó. Đây cũng là nguyên nhân Kiếm các phái ta tới đây, bởi vì, dạng năng lực này, ngay cả là ở Kiếm các, cũng là độc nhất vô nhị”. Tống Loan tỏ ra có chút kiêu ngạo nói: “Không phải nói khoa trương, nếu như ta không thể nghiên cứu ra phương pháp chế luyện pháp bảo thì chẳng người nào khác ở Kiếm các có khả năng làm được.”
Dừng lại một chút, Tống Loan lại mở miệng nói tiếp: “Chiếc vòng tay này mặc dù chất liệu rất đặc thù, nhưng ta đã trên cơ bản nghiên cứu ra các loại thành phần phối hợp tạo nên nó. Vì thế, ta chỉ vừa nhìn qua, liền phát hiện có chút bất đồng. Ta hỏi ngươi, mấy ngày qua, chiếc vòng tay này có phát sinh tình huống đặc biệt nào hay không?”
“Tình huống đặc biệt?” Diệp Vô Ưu nghĩ một lúc, tiếp đó nói “Tình huống đặc biệt thì cũng có, đó là cuối giờ ngọ hôm nay, ta đến chỗ ước hẹn với Tô Tố Tố, sau đó bọn họ muốn bắt ta, lúc đó, chiếc vòng này giúp ta chống lại.”
“Ngươi nói rằng, hôm nay chiếc vòng tay này đã phát huy tác dụng?” Tống Loan lúc này rạng rỡ, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, đáng tiếc là chiếc vòng tay này chỉ có khả năng phòng thủ, không có khả năng tấn công, hơn nữa, hiệu quả phòng thủ lại lúc thì linh, lúc lại không linh.” Diệp Vô Ưu than thở.
“Ngươi đem tình huống lúc đó nói cụ thể lại cho ta được không? Nhất định phải thật cụ thể, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.” Tống Loan dùng ngữ khí van cầu nói.
“Được rồi!” Diệp Vô Ưu gật gật đầu. Mĩ nhân yêu cầu, gã không thể nhẫn tâm cự tuyệt, hà huống, mĩ nhân này chẳng chóng thì chày cũng thuộc về gã. Mặc dù gã còn chưa đáp ứng thỉnh cầu của Tống Loan muốn trở thành nữ nhân của gã, nhưng trên thực tế, trong lòng gã đã coi Tống Loan trở thành sở hữu riêng của mình rồi.
Sau khi nghe kể lại kĩ lưỡng tình huống lúc đó, Tống Loan liền hãm nhập vào trầm tư, nhưng Diệp Vô Ưu cũng không quấy rầy nàng, gã nghiêng người dựa vào giường, nhìn Tống Loan đầy vẻ hứng thú. Dáng vẻ trầm tư đó của nàng, quả thật có một vẻ phong vị riêng.
“Ngươi biết làm thế nào sử dụng pháp bảo này sao?” Đột nhiên, Tống Loan quay đầu lại hỏi.
“Sử dụng thế nào? Không biết đâu, không phải nó tự động sao?” Diệp Vô Ưu tỏ ra ngây ngốc, hỏi ngược lại.
“Không thể, chắc chắn phải có biện pháp sử dụng. Pháp bảo này của ngươi là do Tiêu Vấn Thiên cho ngươi phải không? Ông ấy không có cho ngươi biết biện pháp sử dụng sao?” Tống Loan nghĩ ngợi hỏi.
“Không có, tử lão đầu đó, không có nói gì với ta cả!” Diệp Vô Ưu phẫn nộ nói.
“Tử lão đầu? Ngươi nói là Tiêu Vấn Thiên?” Tống Loan giật mình, nhất thời không có một chút phản ứng nào.
“Không phải lão thì ai!” Diệp Vô Ưu tỏ ra rất bất mãn.
“Ông ấy là đệ nhất vị tiên nhân ở Vân Mộng đại lục, ngươi… ngươi… không ngờ còn gọi ông ấy là tử lão đầu sao?” Tống Loan có chút cười khóc không nổi hỏi.
“Gọi lão là tử lão đầu cũng chẳng sai. Lão lúc này nếu xuất hiện trước mặt ta, ta không chửi lão một trận không xong!” Diệp Vô Ưu hừ lạnh: “Chính lão đã khiến ta lúc đó trở thành tu tiên bình giám giả gì đó, đưa cho ta một pháp bảo chó chết, không nói cho ta tác dụng thế nào, lúc đó còn nói pháp bảo này lợi hại, có biết đâu là ta ngay cả Tô Tố Tố cũng đánh không lại!”
nl.“Ta nghĩ rằng pháp bảo này không thể vô dụng như như vậy. Có thể nguyên nhân là ngươi chưa biết phương pháp sử dụng.” Tống Loan nghĩ ngợi nói: “Theo lí thuyết Tiêu Vấn Thiên đáng lẽ phải nói cho ngươi biết phương pháp sử dụng, có thể ông ta đã quên mất.”kien
“Cái gì mà quên. Ta nghĩ tử lão đầu đó là cố ý chơi ta!” Diệp Vô Ưu vẫn giữ nguyên bộ dạng tức giận.
“Ngươi đừng có tức giận, tức giận cũng chẳng để làm gì. Có tức giận thì Tiêu Vấn Thiên cũng chẳng thể trở lại mà nói cho ngươi được.” Tống Loan có chút bất lực nói.
“Nhưng nếu tử lão đầu sau này còn có thể trở lại, tới lúc đó ta nhất định phải chửi lão một trận cho hả giận!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm.
“Ngươi đừng bực tức nữa, mặc dù Tiêu Vấn Thiên không có nói cho ngươi phương pháp sử dụng, nhưng chỉ cần ngươi cho ta một khoảng thời gian, ta nghĩ, ta có thể tìm ra phương pháp sử dụng.” Tống Loan an ủi gã.
“Loan tỷ, có thực không vậy?” Diệp Vô Ưu tinh thần phấn chấn, vội vã hỏi.
“Đương nhiên là thật. Được rồi, ngươi đã mệt mỏi rồi, trước tiên ngủ đi, đưa tay cho ta, ta sẽ xem xét chiếc vòng cẩn thận lần nữa.” Tống Loan mỉm cười yêu kiều, dịu dàng nói.
“Hay đó!” Diệp Vô Ưu há miệng ngáp dài, gã tựa hồ thực có chút mệt mỏi.
oOo
Diệp Vô Ưu ngủ mê mệt, rồi mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, hé mở cặp mắt, ngọn đèn trong phòng vẫn tỏa sáng. Tống Loan đang nằm cạnh gã, vẫn nắm chặt tay trái gã, ánh mắt đến chớp cũng chẳng chớp đang chăm chú nhìn chiếc vòng tay.
Trận trận u hương bay vào lỗ mũi, trong lòng Diệp Vô Ưu từ từ nổi lên một sự rung động. Gã tỉnh giấc hẳn, bắt đầu chăm chú hân thưởng nàng.
Nhìn đi nhìn lại, gã không tự giác lạc ánh mắt vào song phong cao vút của nàng. Tay trái gã, cũng nằm rất gần song phong của nàng. Khoảng khắc sau, tay trái gã liền thoát khỏi bàn tay Tống Loan, lạc lên bộ vị cao vút thẳng cứng đó của nàng.
“A!” Tống Loan kinh hãi kêu khẽ, quay đầu nhìn Diệp Vô Ưu “Ngươi tỉnh rồi?”
“Loan tỷ, hiện là lúc nào?” Diệp Vô Ưu thấp giọng hỏi.
“Gần sáng rồi. Ngươi cũng đã ngủ được một giấc.” Tống Loan nhẹ nhàng nói.
“Tỷ sao lại không ngủ?” Diệp Vô Ưu hỏi “Tỷ xem cái đồ quỷ này lâu như vậy, không biết mệt sao?”
“Thật may, ta quen rồi.” Tống Loan mỉm cười, vẻ mặt cũng hơi lộ ra một chút thần sắc mệt mỏi.
“Tỷ mà không ngủ, ta cũng không ngủ.” Diệp Vô Ưu thấp giọng nói. Gã xoay mình, ép Tống Loan vào sát người, tay trái nhẹ nhàng vân vê song phong của nàng qua các lớp sam y, còn tay phải trượt xuống dưới phong đồn đàn tính kinh nhân của nàng.
“Đừng, đừng, đừng được không?” Tống Loan sắc mặt ửng hồng. Nàng dù có ngây ngốc, cũng biết hiện tại Diệp Vô Ưu muốn làm gì. “Ta có thể biết cách sử dụng pháp bảo này thế nào, bất quá, còn cần ngươi kiểm chứng một lần.”
“Thật không?” Diệp Vô Ưu có chút kinh ngạc. “Loan tỷ, tỷ tìm ra biện pháp nhanh vậy sao?”
“Thật mà, ta còn có thể lừa ngươi sao?” Tống Loan giận nói. “Ta đã quyết định đem bản thân giao cho ngươi, ngươi còn sợ ta chạy mất sao?”
“Vậy tỷ nói, làm thế nào có thể sử dụng pháp bảo này?” Diệp Vô Ưu trong lúc hỏi, động tác bàn tay cũng không có dừng lại, từ phong đồn của nàng trượt thấp xuống đùi nàng, sau đó lại nhanh chóng chuyển hướng tiến vào giữa hai đùi. Tống Loan da thịt săn chắc nhưng lại có đàn tính vô cùng, có lẽ vì là Chú kiếm sư nên nàng mới có thân thể thế này.
“Ngươi trước hết đừng loạn động nữa được không?” Trong ngữ khí của Tống Loan mang theo một chút van cầu. “Căn cứ theo phán đoán của ta, pháp bảo này có thể cần phải dùng chân khí để khu động, hơn nữa, bản thân nó cũng có thể đã tồn trữ chân khí.”
Tác giả :
Vô Danh