Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 6 - Chương 18: Kì quái đích tiên bảng
Giang Thiên Thiên – trung cấp tu sĩ. Giang Thiên Thiên? Giang Thiên Thiên là ai? Nếu Li Hận tông chủ Giang Vân Bình ở chỗ này, hắn tự nhiên sẽ biết Giang Thiên Thiên là ai, nhưng lần Bình giám đại hội lần này Giang Vân Bình tuyệt không thấy xuất hiện. Bất quá khi giới thiệu lai lịch của Giang Thiên Thiên, thì tịnh không hề nhắc nàng đến từ Li hận tông mà lại nói đến từ Vô Ưu sơn trang. Khi nghe điều này, rất nhanh sau đó ai cũng đều nhớ đến hình ảnh tiểu yêu tinh Giang Thiên Thiên đứng thu tiền từng người trong bình giám đại hội.
Lúc này trong lòng họ thắc mắc vô cùng, tiểu yêu tinh đó nhìn bộ dạng bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ mười hai tuổi làm sao có thể đạt tới thực lực của một trung cấp tu sĩ? Chỉ là bọn họ vô cùng tin tưởng danh vọng của Thiên Nhai thư viện. Tiên bảng không thể nào sai, nhưng cũng không ít người trong lòng hoài nghi không thôi, có hay không việc Diệp Vô Ưu tu luyện yếu quyết sai đường. Bằng không, tại sao Giang Thiên Thiên lại có thể có tu vi cao cường như vậy?
Hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, Diệp Vô Ưu căn bản không có mặt tại Vô Ưu sơn trang, những nghi hoặc của bọn họ cũng chỉ có thể dấu ở trong lòng mà thôi. Chỉ là khi nhìn đên tên của người đứng thứ ba thì họ đã không thể nhẫn nại được nữa. Bài danh đệ tam, Tiêu Diêu – trung cấp tu sĩ, vì cái gì mà Giang Thiên Thiên được bài danh đệ nhị mà Tiêu Diêu lại phải xếp ở vị trí thứ ba? Sao không phải là Tiêu Diêu xếp trước Giang Thiên Thiên? Nếu không chí ít cũng phải cả hai người đồng xếp thứ hai?
nl.Có người đến hỏi thẳng Lăng Nguyệt Nguyệt yêu cầu trả lời thắc mắc, Lăng Nguyệt Nguyệt bình đạm trả lời, đúng là đều đạt tới cảnh giới trung cấp tu sĩ nhưng trong một cấp cũng phân chia cao thấp, Tiêu Diêu mới chỉ đạt đến trung cấp tu sĩ, còn Giang Thiên Thiên đã đạt tới đính phong, sắp đột phá cảnh giới cho nên Giang Thiên Thiên tu vi xem ra cao hơn Tiêu Diêu chút ít. Chính vì vậy, Lăng Nguyệt Nguyệt đã đưa ra quyết định này, nhưng nàng không có nói ra mà chỉ nói Thiên Nhai thư viện có biện pháp độc môn để đưa ra phán đoán sau cùng.
Sau khi xem tiếp mười cái tên tiếp theo trên danh sách thì thấy tất cả đều là sơ cấp tu sĩ, Lãnh Tâm Âm xếp hạng bốn, Hoa Nguyệt Lan xếp thứ chín, Lâm Lộng Nguyệt đứng thứ mười. Tán Tiên môn ba vị sư huynh của Tiêu Diêu phân chia chiếm vị trí năm, sáu, bảy, đứng thứ tám lại là nha đầu Hàm Yên. Nếu Diệp Vô Ưu đích thân nhìn thấy vị trí này chắc hẳn cũng thấy kì quái, bởi vì mười người xếp trên tiên bảng lần này hắn cơ bản đều biết. Vốn hắn quen biết rất ít người, từng là đại lục thập đại cao thủ chỉ có một người còn có tên trên tiên bảng là Lãnh Tâm Âm.kien
Đương nhiên kì thật nghiêm khắc mà nói, thì đứng ở vị trí đệ nhất trên tiên bảng phải là Tiêu Vấn Thiên. Nhưng Tiêu Vấn Thiên đã phi thăng thành tiên nên không thể xem là người của Vân Mộng đại lục được. Mặt khác, danh sách trên Tiên bảng cũng chưa thật hoàn chỉnh tuyệt đối, bởi vì còn có rất nhiều người trên khắp đại lục có tu vi cường đại, nhưng không tham gia tu tiên bình giám.
Nói tóm lại, nhìn danh sách tiên bảng lần này, trong mười người Tán Tiên môn chiếm bốn vị trí. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là môn phái danh gia lớn nhất đại lục. Trên thực tế, rất nhiều người cũng thầm hiểu rằng vị trí đệ nhất danh gia lẽ ra phải thuộc về Vô Ưu sơn trang của Diệp Vô Ưu. Thiên Thiên và Hàm Yên xuất thân môn phái đều từ Vô Ưu sơn trang. Còn Hoa Vân La và Hoa Nguyệt Lan bề ngoài tuy xuất thân từ Vô Song cung, tư tình giữa ba người bọn họ ngoại nhân không có nhiều người biết được, nhưng Vô Song cung và mẫu thân của Diệp Vô Ưu là Yến Ngọc Giao có quan hệ mật thiết, thiên hạ ai cũng biết. Rõ ràng Vô Ưu sơn trang và Vô Song cung là một thể thống nhất.
Đương nhiên Lãnh Tâm Âm và Vô Ưu sơn trang lúc này cũng đã có một quan hệ cực kì mật thiết, chỉ một số ít người trong chúng nhân biết được. Theo lí thuyết thì Vô Song cung va Ma tông tuyệt không có quan hệ gì, vậy làm sao Diệp Vô Ưu và Lãnh Tâm Âm lại có quan hệ thân thiết như thế? Và bọn họ lại càng không thể biết rằng trong lúc này tại Phiêu Hương thành cách xa nơi đây hàng ngàn dặm, Diệp Vô Ưu đã chiếm được tấm thân xử nữ của Lãnh Tâm Âm.
Mặc kệ các mối quan hệ, nói tóm lại, bây giờ tất cả bọn họ đều bắt đầu có cảm giác đố kị với Diệp Vô Ưu, nếu trước kia là vì món pháp bảo trên tay hắn thì bây giờ họ dần cảm giác được thực lực đáng sợ của hắn, nhưng đáng tiếc là họ không đánh giá được hết bản thân của Diệp Vô Ưu và những người xung quanh hắn, đặc biệt là Vô Song cung chủ Hoa Vân La – tu vi đạt tới cảnh giới cao cấp tu sĩ, việc này quả đã ngoài dự liệu của nhiều người. Hơn nữa Diệp Vô Ưu có quan hệ mật thiết với Thiên Nhai thư viện điều này lại càng khiến người ta đố kị hơn,
nl.Cứ như vậy, chuyện Diệp Vô Ưu có quan hệ mật thiết với Thiên Nhai thư viện tự nhiên lại khiến người khác kiêng kị. Các thế lực thù địch với Thiên Nhai thư viện đều do dự. Dù cho có kế hoạch gì với Thiên Nhai, mấy người bọn họ cũng chỉ biết nhìn trời, có muốn động thủ cũng phải đợi điều tra kĩ thực lực của Vô Ưu sơn trang. Có điều, muốn biết rõ Vô Ưu sơn trang, đâu phải là một chuyện dễ dàng.
Diệp Vô Ưu tuyệt không biết đến việc này, hắn hoàn toàn vô tư vô lự ngủ một giấc ngon lành thẳng đến giữa trưa. Khi vừa mở mắt tỉnh dậy, hắn bỗng giật mình phắt hiện một bóng người ngồi lù lù ở đầu giường. Người đó không phải ai khác chính là Tống Loan, nàng đang ngồi bất động nhìn chăm chăm vào tay trái của hắn, bất quá mấy ngày nay hắn cũng đã tập coi việc đó là một thói quen nên không để ý gì nhiều.
“Loan tỷ, mấy suốt ngày giương mắt nhìn cái của nợ này không thấy mệt hả?” Diệp Vô Ưu thấy ánh mắt si mê của Tống Loan không nhịn được hỏi lớn.
“Thói quen rồi!” Tống Loan lanh nhạt nói, đầu cũng không ngẩng lên, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chăm chăm vào món pháp bảo “Mấy ngày nay ngươi còn có chút rảnh rỗi ta muốn tận dụng thời gian nghiên cứu thật kĩ, nếu không để đến lúc ngươi có việc, thì sợ rằng không còn có cơ hội tốt như thế này nữa.”
Diệp Vô Ưu đang muốn mở miệng phản bác thì thấy Lãnh Sương Sương đẩy cửa bước vào. “Sư đệ ngươi dậy rồi à?” Lãnh Sương Sương thân hình uyển chuyển bước đến gần, ngữ khí ôn nhu vô cùng đầy vẻ quan tâm.
“Sư tỷ có việc gì sao?” Diệp Vô Ưu vội hỏi, nói thật lúc này hắn chỉ muốn có việc gì đó làm, bằng không sẽ lại bị Tống Loan quấy rầy không thôi. “Sư phụ tìm ngươi.” Lãnh Sương Sương gật đầu khẽ nói.
“Úi, ta lập tức đi ngay đây!” Diệp Vô Ưu từ trên giường nhảy dựng lên, hắn vốn để nguyên quần áo mà ngủ, nên cũng không cần mặc y phục, liền kéo Lãnh Sương Sương chạy bay ra ngoài phòng. Vừa bước vào phòng của Lãnh Tâm Âm chợt nhớ đến những hình ảnh kích tình tối hôm qua, Diệp Vô Ưu không nhịn được ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Âm cười si mê. Nhưng đáng tiếc là hắn đã phải thất vọng một phen vì vẻ mặt Lãnh Tâm Âm lúc này lãnh đạm vô cùng, dù hắn xuất hiện, sắc diện nàng tuyệt không có chút thay đổi khác thường.kien
“Ta đã có được tin tình báo do nguời của Thiên Nhai thư viện mang tới.” Lãnh Tâm Âm đưa cho Diệp Vô Ưu một tấm bản đồ thô sơ giản lược “Điểm chấm trên tấm bản đồ chính là nơi tọa lạc của Tô Tố Tố.”
“Đây là địa phương nào?” Diệp Vô Ưu thoáng nhìn tấm địa đồ. Hắn đối với Phiêu Hương thành không biết nhiều, có nhìn tấm bản đồ mãi thì rốt cuộc cũng không biết được nơi nào với nơi nào.
“Đây là một tòa trạch tử của một phú gia Phiêu Hương thành tên là Lí Quách.” Lãnh Tâm Âm khẽ liếc Diệp Vô Ưu, trong mắt ánh lên một tia cổ quái “Lí Quách và hoàng thất của Phiêu Tuyết đế quốc có một mối liên lạc vô cùng mật thiết, chỗ kì lạ theo ta được biết Lí Quách lẽ ra là một phương thế lực trực thuộc Tuyết Minh Cương, không biết vì sao Tô Tố Tố lại dừng chân ở đây.”
“Rất đơn giản thôi mà, Lí Quách có thể bị tên cái gì Tuyết Minh Văn dụ dỗ thu phục rồi!” Diệp Vô Ưu dương dương tự đắc nói.
“Việc này không còn nhiều thời gian để xác minh nữa, ta đã nhờ người của Thiên Nhai thư viện điều tra giùm, sẽ rất nhanh có kết quả thôi.” Lãnh Tâm Âm đột nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng “Lí Quách mặc dù bề ngoài chỉ là một thương nhân bình thường, nhưng trên thực thế hắn cũng có một thế lực không nhỏ, đối với hoàng thất có ảnh hưởng rất lớn. Nếu hắn thực sự quy phục Tuyết Minh Văn thì xem ra khá bất lợi cho chúng ta.”
“Tô Tố Tố tu vi đạt đến cảnh giới nào vậy? Ta và sư tỷ không thể đối phó với nàng ta sao?” Diệp Vô Ưu nghĩ một hồi rồi khẽ hỏi.
“Không rõ ràng lắm, nhưng các người cứ thử một phen xem sao!” Lãnh Tâm Âm khẽ lắc đầu “Tuy nhiên, căn cứ theo phán đoán của ta, phỏng chừng tu vi của Tô Tố Tố không thấp, các ngươi muốn đánh bại nàng ta không phải là một việc đơn giản, hơn nữa xung quanh tất có nhiều thủ hạ xuất sắc, so với hộ vệ hoàng cung cũng không thua kém gì nhiều.”
“Không có vấn đề gì, chỉ cần Tô Tố Tố tu vi không quá lợi hại là được rồi!” Diệp Vô Ưu sắc mặt tự mãn, ngữ khí muời phần tự tin “Có phá hư của Hàm Yên nha đầu và thiên lôi đạn của Mộ Dung tiểu tiểu là quá đủ rồi, nhiều thế nào cũng không quan trọng.”
“Tạm thời không được tự ý hành động, ngươi chờ ta điều tra mọi việc rõ ràng xem Lí Quách đúng là đã quy phục phe Tuyết Minh Văn hay không thì mới bàn tiếp.” Lãnh Tâm Âm trầm ngâm một lúc rồi nói “ Ta có việc quan trọng cần vào cung gấp, các ngươi tự mình giám sát hành động của Tô Tố Tố. Nàng ta khẳng định có liên lạc với Tuyết Minh Văn, chỉ là liên lạc như thế nào chúng ta chưa rõ lắm.”
“Thật là quái lạ, tại sao Tô Tố Tố không trực tiếp di lí đến hoàng cung?” Diệp Vô Ưu lầu bầu trong miệng “Theo lí mà nói, nàng ta lẽ ra ở hoàng cung không tốt hơn sao? Hơn nữa so với bên ngoài lại an toàn hơn nhiều!”
“Việc này ta cũng không được rõ ràng lắm, bất quá trong cung cũng không phải nơi tĩnh lặng gì, so với bên ngoài cũng không an toàn hơn là bao.” Lãnh Tâm Âm lạnh nhạt trả lời “Mặt khác, ta cơ bản đã hiểu Tô Tố Tố vì điều gì mà mà trợ giúp cho Tuyết Minh Văn. Việc này xem ra so với phán đoán của chúng ta lúc trước cơ bản là đồng nhất.”
“Sư phụ tỷ tỷ, người nói Tô Tố Tố thực sự có tư tình với Tuyết Minh Văn sao?” Diệp Vô Ưu vội vàng hỏi. Hắn đối với việc này vô cùng quan tâm, tâm nguyện của hắn vốn là một lưới bắt hết Vân Mộng thập đại tiên tử, bây giờ sự tình liên quan đến việc mỹ nhân bài danh đệ nhất đã yêu nguời khác thì hắn sao thể không quan tâm.
“Quả thật là có việc này, Tô Tố Tố và Tuyết Minh Văn có tư tình riêng, tuy không được rõ ràng lắm nhưng bọn họ có tu giao thì không sai!” Lãnh Tâm Âm khẽ nói “Mặt khác, Tuyết Minh Văn quả thật đồng ý hứa tặng cho Tô Tố Tố và Tố Y Môn một vật, cụ thể là gì đến lúc này ta cũng chưa rõ, nhưng khẳng định rằng Tuyết Minh Văn đã đưa ra điều kiện vô cùng quyến rũ cho Tô Tố Tố và Tố Y môn.”
Lúc này trong lòng họ thắc mắc vô cùng, tiểu yêu tinh đó nhìn bộ dạng bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ mười hai tuổi làm sao có thể đạt tới thực lực của một trung cấp tu sĩ? Chỉ là bọn họ vô cùng tin tưởng danh vọng của Thiên Nhai thư viện. Tiên bảng không thể nào sai, nhưng cũng không ít người trong lòng hoài nghi không thôi, có hay không việc Diệp Vô Ưu tu luyện yếu quyết sai đường. Bằng không, tại sao Giang Thiên Thiên lại có thể có tu vi cao cường như vậy?
Hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, Diệp Vô Ưu căn bản không có mặt tại Vô Ưu sơn trang, những nghi hoặc của bọn họ cũng chỉ có thể dấu ở trong lòng mà thôi. Chỉ là khi nhìn đên tên của người đứng thứ ba thì họ đã không thể nhẫn nại được nữa. Bài danh đệ tam, Tiêu Diêu – trung cấp tu sĩ, vì cái gì mà Giang Thiên Thiên được bài danh đệ nhị mà Tiêu Diêu lại phải xếp ở vị trí thứ ba? Sao không phải là Tiêu Diêu xếp trước Giang Thiên Thiên? Nếu không chí ít cũng phải cả hai người đồng xếp thứ hai?
nl.Có người đến hỏi thẳng Lăng Nguyệt Nguyệt yêu cầu trả lời thắc mắc, Lăng Nguyệt Nguyệt bình đạm trả lời, đúng là đều đạt tới cảnh giới trung cấp tu sĩ nhưng trong một cấp cũng phân chia cao thấp, Tiêu Diêu mới chỉ đạt đến trung cấp tu sĩ, còn Giang Thiên Thiên đã đạt tới đính phong, sắp đột phá cảnh giới cho nên Giang Thiên Thiên tu vi xem ra cao hơn Tiêu Diêu chút ít. Chính vì vậy, Lăng Nguyệt Nguyệt đã đưa ra quyết định này, nhưng nàng không có nói ra mà chỉ nói Thiên Nhai thư viện có biện pháp độc môn để đưa ra phán đoán sau cùng.
Sau khi xem tiếp mười cái tên tiếp theo trên danh sách thì thấy tất cả đều là sơ cấp tu sĩ, Lãnh Tâm Âm xếp hạng bốn, Hoa Nguyệt Lan xếp thứ chín, Lâm Lộng Nguyệt đứng thứ mười. Tán Tiên môn ba vị sư huynh của Tiêu Diêu phân chia chiếm vị trí năm, sáu, bảy, đứng thứ tám lại là nha đầu Hàm Yên. Nếu Diệp Vô Ưu đích thân nhìn thấy vị trí này chắc hẳn cũng thấy kì quái, bởi vì mười người xếp trên tiên bảng lần này hắn cơ bản đều biết. Vốn hắn quen biết rất ít người, từng là đại lục thập đại cao thủ chỉ có một người còn có tên trên tiên bảng là Lãnh Tâm Âm.kien
Đương nhiên kì thật nghiêm khắc mà nói, thì đứng ở vị trí đệ nhất trên tiên bảng phải là Tiêu Vấn Thiên. Nhưng Tiêu Vấn Thiên đã phi thăng thành tiên nên không thể xem là người của Vân Mộng đại lục được. Mặt khác, danh sách trên Tiên bảng cũng chưa thật hoàn chỉnh tuyệt đối, bởi vì còn có rất nhiều người trên khắp đại lục có tu vi cường đại, nhưng không tham gia tu tiên bình giám.
Nói tóm lại, nhìn danh sách tiên bảng lần này, trong mười người Tán Tiên môn chiếm bốn vị trí. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là môn phái danh gia lớn nhất đại lục. Trên thực tế, rất nhiều người cũng thầm hiểu rằng vị trí đệ nhất danh gia lẽ ra phải thuộc về Vô Ưu sơn trang của Diệp Vô Ưu. Thiên Thiên và Hàm Yên xuất thân môn phái đều từ Vô Ưu sơn trang. Còn Hoa Vân La và Hoa Nguyệt Lan bề ngoài tuy xuất thân từ Vô Song cung, tư tình giữa ba người bọn họ ngoại nhân không có nhiều người biết được, nhưng Vô Song cung và mẫu thân của Diệp Vô Ưu là Yến Ngọc Giao có quan hệ mật thiết, thiên hạ ai cũng biết. Rõ ràng Vô Ưu sơn trang và Vô Song cung là một thể thống nhất.
Đương nhiên Lãnh Tâm Âm và Vô Ưu sơn trang lúc này cũng đã có một quan hệ cực kì mật thiết, chỉ một số ít người trong chúng nhân biết được. Theo lí thuyết thì Vô Song cung va Ma tông tuyệt không có quan hệ gì, vậy làm sao Diệp Vô Ưu và Lãnh Tâm Âm lại có quan hệ thân thiết như thế? Và bọn họ lại càng không thể biết rằng trong lúc này tại Phiêu Hương thành cách xa nơi đây hàng ngàn dặm, Diệp Vô Ưu đã chiếm được tấm thân xử nữ của Lãnh Tâm Âm.
Mặc kệ các mối quan hệ, nói tóm lại, bây giờ tất cả bọn họ đều bắt đầu có cảm giác đố kị với Diệp Vô Ưu, nếu trước kia là vì món pháp bảo trên tay hắn thì bây giờ họ dần cảm giác được thực lực đáng sợ của hắn, nhưng đáng tiếc là họ không đánh giá được hết bản thân của Diệp Vô Ưu và những người xung quanh hắn, đặc biệt là Vô Song cung chủ Hoa Vân La – tu vi đạt tới cảnh giới cao cấp tu sĩ, việc này quả đã ngoài dự liệu của nhiều người. Hơn nữa Diệp Vô Ưu có quan hệ mật thiết với Thiên Nhai thư viện điều này lại càng khiến người ta đố kị hơn,
nl.Cứ như vậy, chuyện Diệp Vô Ưu có quan hệ mật thiết với Thiên Nhai thư viện tự nhiên lại khiến người khác kiêng kị. Các thế lực thù địch với Thiên Nhai thư viện đều do dự. Dù cho có kế hoạch gì với Thiên Nhai, mấy người bọn họ cũng chỉ biết nhìn trời, có muốn động thủ cũng phải đợi điều tra kĩ thực lực của Vô Ưu sơn trang. Có điều, muốn biết rõ Vô Ưu sơn trang, đâu phải là một chuyện dễ dàng.
Diệp Vô Ưu tuyệt không biết đến việc này, hắn hoàn toàn vô tư vô lự ngủ một giấc ngon lành thẳng đến giữa trưa. Khi vừa mở mắt tỉnh dậy, hắn bỗng giật mình phắt hiện một bóng người ngồi lù lù ở đầu giường. Người đó không phải ai khác chính là Tống Loan, nàng đang ngồi bất động nhìn chăm chăm vào tay trái của hắn, bất quá mấy ngày nay hắn cũng đã tập coi việc đó là một thói quen nên không để ý gì nhiều.
“Loan tỷ, mấy suốt ngày giương mắt nhìn cái của nợ này không thấy mệt hả?” Diệp Vô Ưu thấy ánh mắt si mê của Tống Loan không nhịn được hỏi lớn.
“Thói quen rồi!” Tống Loan lanh nhạt nói, đầu cũng không ngẩng lên, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chăm chăm vào món pháp bảo “Mấy ngày nay ngươi còn có chút rảnh rỗi ta muốn tận dụng thời gian nghiên cứu thật kĩ, nếu không để đến lúc ngươi có việc, thì sợ rằng không còn có cơ hội tốt như thế này nữa.”
Diệp Vô Ưu đang muốn mở miệng phản bác thì thấy Lãnh Sương Sương đẩy cửa bước vào. “Sư đệ ngươi dậy rồi à?” Lãnh Sương Sương thân hình uyển chuyển bước đến gần, ngữ khí ôn nhu vô cùng đầy vẻ quan tâm.
“Sư tỷ có việc gì sao?” Diệp Vô Ưu vội hỏi, nói thật lúc này hắn chỉ muốn có việc gì đó làm, bằng không sẽ lại bị Tống Loan quấy rầy không thôi. “Sư phụ tìm ngươi.” Lãnh Sương Sương gật đầu khẽ nói.
“Úi, ta lập tức đi ngay đây!” Diệp Vô Ưu từ trên giường nhảy dựng lên, hắn vốn để nguyên quần áo mà ngủ, nên cũng không cần mặc y phục, liền kéo Lãnh Sương Sương chạy bay ra ngoài phòng. Vừa bước vào phòng của Lãnh Tâm Âm chợt nhớ đến những hình ảnh kích tình tối hôm qua, Diệp Vô Ưu không nhịn được ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Âm cười si mê. Nhưng đáng tiếc là hắn đã phải thất vọng một phen vì vẻ mặt Lãnh Tâm Âm lúc này lãnh đạm vô cùng, dù hắn xuất hiện, sắc diện nàng tuyệt không có chút thay đổi khác thường.kien
“Ta đã có được tin tình báo do nguời của Thiên Nhai thư viện mang tới.” Lãnh Tâm Âm đưa cho Diệp Vô Ưu một tấm bản đồ thô sơ giản lược “Điểm chấm trên tấm bản đồ chính là nơi tọa lạc của Tô Tố Tố.”
“Đây là địa phương nào?” Diệp Vô Ưu thoáng nhìn tấm địa đồ. Hắn đối với Phiêu Hương thành không biết nhiều, có nhìn tấm bản đồ mãi thì rốt cuộc cũng không biết được nơi nào với nơi nào.
“Đây là một tòa trạch tử của một phú gia Phiêu Hương thành tên là Lí Quách.” Lãnh Tâm Âm khẽ liếc Diệp Vô Ưu, trong mắt ánh lên một tia cổ quái “Lí Quách và hoàng thất của Phiêu Tuyết đế quốc có một mối liên lạc vô cùng mật thiết, chỗ kì lạ theo ta được biết Lí Quách lẽ ra là một phương thế lực trực thuộc Tuyết Minh Cương, không biết vì sao Tô Tố Tố lại dừng chân ở đây.”
“Rất đơn giản thôi mà, Lí Quách có thể bị tên cái gì Tuyết Minh Văn dụ dỗ thu phục rồi!” Diệp Vô Ưu dương dương tự đắc nói.
“Việc này không còn nhiều thời gian để xác minh nữa, ta đã nhờ người của Thiên Nhai thư viện điều tra giùm, sẽ rất nhanh có kết quả thôi.” Lãnh Tâm Âm đột nhiên sắc mặt có chút ngưng trọng “Lí Quách mặc dù bề ngoài chỉ là một thương nhân bình thường, nhưng trên thực thế hắn cũng có một thế lực không nhỏ, đối với hoàng thất có ảnh hưởng rất lớn. Nếu hắn thực sự quy phục Tuyết Minh Văn thì xem ra khá bất lợi cho chúng ta.”
“Tô Tố Tố tu vi đạt đến cảnh giới nào vậy? Ta và sư tỷ không thể đối phó với nàng ta sao?” Diệp Vô Ưu nghĩ một hồi rồi khẽ hỏi.
“Không rõ ràng lắm, nhưng các người cứ thử một phen xem sao!” Lãnh Tâm Âm khẽ lắc đầu “Tuy nhiên, căn cứ theo phán đoán của ta, phỏng chừng tu vi của Tô Tố Tố không thấp, các ngươi muốn đánh bại nàng ta không phải là một việc đơn giản, hơn nữa xung quanh tất có nhiều thủ hạ xuất sắc, so với hộ vệ hoàng cung cũng không thua kém gì nhiều.”
“Không có vấn đề gì, chỉ cần Tô Tố Tố tu vi không quá lợi hại là được rồi!” Diệp Vô Ưu sắc mặt tự mãn, ngữ khí muời phần tự tin “Có phá hư của Hàm Yên nha đầu và thiên lôi đạn của Mộ Dung tiểu tiểu là quá đủ rồi, nhiều thế nào cũng không quan trọng.”
“Tạm thời không được tự ý hành động, ngươi chờ ta điều tra mọi việc rõ ràng xem Lí Quách đúng là đã quy phục phe Tuyết Minh Văn hay không thì mới bàn tiếp.” Lãnh Tâm Âm trầm ngâm một lúc rồi nói “ Ta có việc quan trọng cần vào cung gấp, các ngươi tự mình giám sát hành động của Tô Tố Tố. Nàng ta khẳng định có liên lạc với Tuyết Minh Văn, chỉ là liên lạc như thế nào chúng ta chưa rõ lắm.”
“Thật là quái lạ, tại sao Tô Tố Tố không trực tiếp di lí đến hoàng cung?” Diệp Vô Ưu lầu bầu trong miệng “Theo lí mà nói, nàng ta lẽ ra ở hoàng cung không tốt hơn sao? Hơn nữa so với bên ngoài lại an toàn hơn nhiều!”
“Việc này ta cũng không được rõ ràng lắm, bất quá trong cung cũng không phải nơi tĩnh lặng gì, so với bên ngoài cũng không an toàn hơn là bao.” Lãnh Tâm Âm lạnh nhạt trả lời “Mặt khác, ta cơ bản đã hiểu Tô Tố Tố vì điều gì mà mà trợ giúp cho Tuyết Minh Văn. Việc này xem ra so với phán đoán của chúng ta lúc trước cơ bản là đồng nhất.”
“Sư phụ tỷ tỷ, người nói Tô Tố Tố thực sự có tư tình với Tuyết Minh Văn sao?” Diệp Vô Ưu vội vàng hỏi. Hắn đối với việc này vô cùng quan tâm, tâm nguyện của hắn vốn là một lưới bắt hết Vân Mộng thập đại tiên tử, bây giờ sự tình liên quan đến việc mỹ nhân bài danh đệ nhất đã yêu nguời khác thì hắn sao thể không quan tâm.
“Quả thật là có việc này, Tô Tố Tố và Tuyết Minh Văn có tư tình riêng, tuy không được rõ ràng lắm nhưng bọn họ có tu giao thì không sai!” Lãnh Tâm Âm khẽ nói “Mặt khác, Tuyết Minh Văn quả thật đồng ý hứa tặng cho Tô Tố Tố và Tố Y Môn một vật, cụ thể là gì đến lúc này ta cũng chưa rõ, nhưng khẳng định rằng Tuyết Minh Văn đã đưa ra điều kiện vô cùng quyến rũ cho Tô Tố Tố và Tố Y môn.”
Tác giả :
Vô Danh