Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 6 - Chương 17: Lăng thần đích kích tình
“Ta không phải hắn, làm sao mà biết hắn có nguyện vọng gì?” Diệp Vô Ưu ngữ khí vẫn như cũ có chút đó kị trong lòng. Nếu không nghĩ Tuyết Minh Đường là cha của Lãnh Sương Sương chỉ sợ hắn sẽ lại dùng ba chữ “tiểu bạch diện” này để chỉ Tuyết Minh Đường mất.
“Hai trăm năm trước, Vân Mộng đại lục, tứ đại đế quốc bây giờ vốn chỉ là một quốc gia duy nhất. Những năm gần đây có rất nhiều cá nhân hùng tâm vạn trượng, luôn mang trong mình một ước muốn phân đấu cả đời là thống nhất toàn Vân Mộng đai lục, và đó cũng chính là ước nguyện lớn nhất của Tuyết Minh Đường.” Lãnh Tâm Âm ngữ khí chợt trầm xuống “Trước lúc hắn lâm tử, ta đã đáp ứng với hắn một điều đó là khí còn một hơi thở ta nhất định sẽ trợ giúp Phiêu Tuyết đế quốc nhất thống Vân Mộng đại lục.”
“Không thể được, sư phụ tỷ tỷ, việc khó như vậy sao có thể dễ dàng hứa với người ta?” Diệp Vô Ưu giọng nói càng trở nên bất mãn vô cùng.
“Ngươi nghĩ ta thích hắn sao? Nguời ghen à?” Lãnh Tâm Âm giọng nói không chút tức giận, nàng hiển nhiên cũng hiểu ra sự ghen tỵ trong lời nói của Diệp Vô Ưu “Tuyết Minh Đường dù sao cũng đã chết nhiều năm rồi, lại còn là phụ thân của Sương Sương, ngươi… hà tất phải đố kị với hắn làm gì?”
“Hắn tuy đã chết nhưng tỷ vẫn không quên được hắn, ta sao lại không đố kị chứ?” Diệp Vô Ưu ấm ức “Nếu hắn không phải phụ thân của sư tỷ, ta nhất định đã mắng hắn một trận rồi.”
“Đầu ngươi có vấn đề à?” Lãnh Tâm Âm rốt cục cũng không thể nhẫn nại mà mắng hắn một câu “Với một người đã chết cũng sinh lòng đố kị, ngươi đúng là hết thuốc chữa mà.”
“Hẹp hòi ư, vì sư phụ tỷ tỷ ta không cần biết cái gì là hẹp hòi cả!” Diệp Vô Ưu cao giọng. Nói thì nói vậy thôi, đêm nay hắn đã hoạt động quá nhiều, mặc dù song tu công pháp trợ giúp phần lớn nhưng lúc này cũng rất mệt mỏi. Nhờ Lãnh Tâm Âm vẫn còn tấm thân xử nữ, nên Diệp Vô Ưu công lực thu được lợi ích rất lớn, nhưng sau một hồi phong cuồng tảo liễu đã tiêu hao quá nhiều tinh lực. Lãnh Tâm Âm lúc này trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vừa bực mình, vửa buồn cười, lại xen vào đó một chút đắc ý.
Vốn cũng đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng chợt nhớ đến một việc, Lãnh Tâm Âm vội nói: “Ngươi mau trở về phòng mình đi, không thể qua đêm tại đây được!”
“Vì sao lại không thể chứ?” Diệp Vô Ưu bất bình nói.
“Ta không muốn Sương Sương biết được việc này.” Lãnh Tâm Âm hừ nhẹ một tiếng “Ngươi mau về phòng đi, bằng không từ nay về sau đừng mong ta… cho ngươi nữa.”
“Sư phụ tỷ tỷ, người nói sao? Từ nay về sau ta có thể cùng tỷ song tu sao?” Diệp Vô Ưu vừa nghe vậy đã cười hì hì, trong lòng hí hửng vô cùng, hắn đâu phải là thằng ngu mà không hiểu ý tứ trong lời nói của Lãnh Tâm Âm. Vốn theo ước định thì Lãnh Tâm Âm có thể từ nay về sau không cần để ý đến hắn nữa.
“Ngươi có đi hay không?” Lãnh Tâm Âm không trả lời câu hỏi của Diệp Vô Ưu, chỉ là ngữ khí hơi có chút giận dỗi.
“Gấp cài gì chứ, trước khí trời sáng ta đi là được!” Diệp Vô Ưu không muốn rời đi ngay lúc này, vòng tay ôm lấy Lãnh Tâm Âm, đôi bàn tay khẽ lướt nhẹ trên ngọc thể mịn màng của nàng.
“Nếu Sương Sương biết chuyện này, ngươi từ nay về sau đừng mong chạm đến ta nữa.” Lãnh Tâm Âm hừ nhẹ, ngữ khí đầy vẻ ấm ức.
“Yên tâm mà, sư tỷ không biết đâu!” Diệp Vô Ưu thuận miệng nói, trong lòng thầm nghĩ dù Lãnh Sương Sương biết cũng không có vấn đề gì lớn.
“Ta hơi mệt, đừng loạn động nữa!” Lãnh Tâm Âm không phản ứng gì trước hành động của hắn, chỉ nhè nhẹ nói rồi sau đó rúc mình vào trong lòng ngực Diệp Vô Ưu, cặp mắt mĩ lệ nhắm lại, từ từ tiến vào giấc mộng đẹp.
“Sư phụ tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng có được nàng rồi.” Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, Mặc dù lúc này toàn thân hắn uể oải vô lực, nhưng cảm giác trong lòng hưng phấn cùng cực, cái cảm giác này khiến hắn bây giờ không hề muốn ngủ chút nào…
Đôi tay háo sắc của hắn bắt đầu không ngững vuốt ve toàn thân Lãnh Tâm Âm rồi nhẹ lướt lên đôi bờ mông căng tròn, tiến thấp dần, thấp dần vào vùng đất bí hiểm. Lãnh Tâm Âm khẽ chuyển mình, ngọc thủ ngăn chặn bàn tay tham lam của Diệp Vô Ưu khiến hắn sững người, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở: “Sư phụ tỷ tỷ, sao giữ ta lại vậy?” Diệp Vô Ưu tâm trạng có chút buồn bực, hướng mắt nhìn phía cửa sổ, thấy bóng tối đã nhàn nhạt, hiển nhiên không lâu nữa trời sẽ sáng.
“Ngươi không chịu về phòng sao?” Lãnh Tâm Âm có chút tức giận. Diệp Vô Ưu im lặng không nói, vẻ mặt si ngốc nhìn nàng. Hình dáng giận dữ của nàng lúc này khiến phong vận thêm vài phần mê hoặc, quyến rũ.
“Ngươi nhìn cài gì?” Lãnh Tâm Âm vừa xấu hổ vừa giận, ngọc chỉ cong lại cào cấu cánh tay của Diệp Vô Ưu. “Sư phụ tỷ tỷ, dậy rồi à!” Diệp Vô Ưu reo lên một tiếng vui mừng rồi nhanh chóng vươn người đè chặt lên hạ thân của người ngọc.
“Không muốn ta cào cấu ngươi nữa chứ, đi ra ngoài mau!” Lãnh Tâm Âm giọng nói tuy còn chút tức giận nhưng đã giảm đi rất nhiều.
“Sư phụ tỷ tỷ, bây giờ còn chưa hửng sáng mà!” Diệp Vô Ưu thấp giọng nói, nam nhân vào buổi sáng sớm dục hỏa thường rất mãnh liệt, lúc này lại tiếp xúc thân mật với thân thể mịn màng tuyệt mĩ đầy tính co dãn của người ngọc khiến dục hỏa bốc cao vạn trượng. Nhìn đôi môi anh đào thơm tho quyến rũ gần trong gang tấc,hắn không nhịn được cúi xuống hôn tới. Lãnh Tâm Âm khẽ dãy dụa một chút, nhưng rất nhanh như thủy triều lên một cảm giác khoan khoái từ các bộ vị nhạy cảm trên người truyền đến.
“Ư” tiếng kiều thanh khẽ thoát ra từ đôi môi anh đào, chiếc lưỡi xinh đẹp thơm tho nhanh chóng tiến sang hòa nhập cùng sự cuồng nhiệt của Diệp Vô Ưu. Vừa say đắm cuộn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Lãnh Tâm Âm, hai tay Diệp Vô Ưu nhanh chóng xoa nắn những bộ vị mẫn cảm trên thân thể nàng. Trong nháy mắt, thân ngọc trở nên nóng rực, uốn éo không ngừng, những động tác tưởng chừng như vô lực này lại khiến cho dục hỏa trong người Diệp Vô Ưu bốc lên đỉnh điểm, yết hầu lên xuống liên tục.
Kêu nhẹ một tiếng, hắn khẽ nâng cặp đùi ngọc thon dài của Lãnh Tâm Âm rồi nhanh chóng, mạnh mẽ tiến vào trong người nàng. “Ư” một tiếng rên nhẹ phát ra, tựa hồ như đau đớn, tựa hồ như thỏa mãn, vừa bị phá thân chưa lâu nên hạ thân của Lãnh Tâm Âm vẫn chưa được hồi phục. Diệp Vô Ưu lúc này cũng không chút thương hoa tiếc ngọc, hắn liên tục nhấp nhô phong cuồng bạo vũ trên thân ngọc, những âm thanh rên rỉ vang lên liên miên không dứt…
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Vô Ưu rốt cuộc cũng gào to một tiếng sau cùng, bao nhiêu tinh lực chân nguyên trút hết vào trong cơ thể người ngọc, rồi lảo đảo muốn gục lên thân hình mềm mại của nàng, đột nhiên một cỗ lực đạo cực mạnh vụt tới, Diệp Vô Ưu cả người nặng nề rơi bịch xuống nền đất.
“Sư phụ lão bà, ngươi muốn mưu sát thân phu hả?” Diệp Vô Ưu khuôn mặt nhăn nhó, khóc dở mếu dở, vừa rồi mới hao phí quá nhiều tinh lực, muốn ôm ấp thân thể xinh đẹp của Lãnh Tâm Âm nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên bị đôi chân ngọc xinh đẹp kia cho một cước đá bay xuống giường.
“Ai cho ngươi làm loạn?” Lãnh Tâm Âm kiều hứ một câu “Ngươi còn không mau về phòng? Trời sáng rồi kìa!” Cũng khó trách Lãnh Tâm Âm làm vậy, bây giờ trời đã bắt đầu hửng sáng, vốn là muốn Diệp Vô Ưu thừa dịp trời tối ra ngoài để không bị người phát hiện, ai dè tên sắc quỷ này trên người nàng hoạt động lâu đến vậy. Nghĩ đến cả buổi tối hôm qua để tên tiểu sắc lang này chiếm không biết bao tiện nghi, nàng trong lòng tức giận tiện thể cho hắn một cước bay xuống giường.
“Ta đi là được rồi mà, không cần phải nặng tay thế chứ!” Diệp Vô Ưu than thở một hồi, nặng nhọc nhặt đống quần áo la liệt trên mặt đất mặc vào. Hắn tuyệt không phải giận Lãnh Tâm Âm mà chỉ lo lắng nàng từ nay về sau không cho hắn cùng lên giường nữa, như vậy quả là quá phiền toái, cho nên hắn buộc phải đồng ý yêu cầu của nàng. Mặc xong quần áo, chợt Diệp Vô Ưu chạy nhanh tới bên giường, ngọc ma thủ nhanh như chớp vươn ra cấu nhẹ vào bờ ngực căng tròn của Lãnh Tâm Âm trả thù cú đá, rồi lắc mình vọt ra ngoài theo hướng cửa sổ chạy đi. “Tử sắc lang” Lãnh Tâm Âm mắng thầm một tiếng, ngọc diện đỏ bừng, rất nhanh sau đó đã thấy khẽ thở dài…
Phòng ngủ của Lãnh Tâm Âm vốn ở cạnh phòng của Diệp Vô Ưu, rời khỏi phòng nàng qua phòng hắn chỉ trong một sát na thời gian, căn bản không thể có người nào phát hiện được. Nhảy vội lên giường, Diệp Vô Ưu lúc này quả thật rất muốn ngủ một giấc cho đã đời, tối qua hoạt động cả nửa đêm, sáng sớm lại đại chiến thêm lần nữa, chưa có giờ phút nào được ngơi nghỉ, lúc này quả thật cần phải dưỡng sức một thời gian. Lúc này, khi Diệp Vô Ưu trong phòng đang ngáy khò khò thì ở cách xa hàng ngàn dặm, ở bên ngoài Vô Ưu sơn trang lại náo nhiệt dị thường. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên chính thức tuyên bố danh sách Tiên bảng, trên Tiên bảng lần này phần đông là người tu tiên tham gia Bình giám đại hội, nhưng kể cả người không tu tiên cũng chú ý vô cùng bởi lẽ danh sách thứ bậc lần này sẽ cho họ sự lựa chọn quan trọng khi gia nhập một môn phái tu tiên.
Vốn tất cả mọi người đều nghĩ rằng đứng vị trí thứ nhất trong tiên bảng lần này sẽ là một người của Tán Tiên môn – Tiêu Diêu. Với tu vi cao thâm của Tiêu Diêu chắc chắn không cần phải nói, Tán Tiên môn nhất định sẽ lại tiếp tục bảo trì ngôi vị đệ nhất môn phái, Nhưng khi nhìn lên Tiên bảng họ mới biết rằng mình đã sai, chẳng những Tiêu Diêu không phải đệ nhất nhân trên Tiên bảng, mà căn cứ vào danh sách trên đó chỉ sợ Tán Tiên môn danh hiệu đệ nhất Tu tiên môn phái cũng khó lòng giữ được.
Tiên bảng đệ nhất là Hoa Vân La – cao cấp tu sĩ. Cái tên Hoa Vân La này khiến mọi người đều ngờ vực, bởi lẽ đại bộ phận họ chưa hề nghe nói qua, nhưng thực lực đạt tới cảnh giới cao cấp tu sĩ thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ không thể nghĩ rằng trên đời lại có người đạt tới cảnh giới cao cấp tu sĩ, chỉ là nếu họ biết rằng tu vi thực tế của nàng lúc này đã vượt xa cảnh giới tu sĩ đạt tới chân nhân cảnh giới thì chỉ sợ bọn họ sẽ chết đứng đương trường.
Khi được giới thiệu bọn họ mới biết rằng nàng là vị cung chủ thần bí của Vô Song cung. Đến lúc này trong lòng ai cũng nghĩ, Vô Song cung thực lực quả có thể trở thành tu tiên đệ nhất môn phái. Bài danh đệ nhất tiên bảng có thể ngoài ý muốn của mọi người, nhưng khí biết Hoa Vân La là Vô Song cung chủ thì mọi người cũng dần xem đó là điều dễ hiểu. Nhưng khi nhìn đến cái tên ở vị trí thứ hai, thì quả thực họ không thể nào nghĩ đến được.
“Hai trăm năm trước, Vân Mộng đại lục, tứ đại đế quốc bây giờ vốn chỉ là một quốc gia duy nhất. Những năm gần đây có rất nhiều cá nhân hùng tâm vạn trượng, luôn mang trong mình một ước muốn phân đấu cả đời là thống nhất toàn Vân Mộng đai lục, và đó cũng chính là ước nguyện lớn nhất của Tuyết Minh Đường.” Lãnh Tâm Âm ngữ khí chợt trầm xuống “Trước lúc hắn lâm tử, ta đã đáp ứng với hắn một điều đó là khí còn một hơi thở ta nhất định sẽ trợ giúp Phiêu Tuyết đế quốc nhất thống Vân Mộng đại lục.”
“Không thể được, sư phụ tỷ tỷ, việc khó như vậy sao có thể dễ dàng hứa với người ta?” Diệp Vô Ưu giọng nói càng trở nên bất mãn vô cùng.
“Ngươi nghĩ ta thích hắn sao? Nguời ghen à?” Lãnh Tâm Âm giọng nói không chút tức giận, nàng hiển nhiên cũng hiểu ra sự ghen tỵ trong lời nói của Diệp Vô Ưu “Tuyết Minh Đường dù sao cũng đã chết nhiều năm rồi, lại còn là phụ thân của Sương Sương, ngươi… hà tất phải đố kị với hắn làm gì?”
“Hắn tuy đã chết nhưng tỷ vẫn không quên được hắn, ta sao lại không đố kị chứ?” Diệp Vô Ưu ấm ức “Nếu hắn không phải phụ thân của sư tỷ, ta nhất định đã mắng hắn một trận rồi.”
“Đầu ngươi có vấn đề à?” Lãnh Tâm Âm rốt cục cũng không thể nhẫn nại mà mắng hắn một câu “Với một người đã chết cũng sinh lòng đố kị, ngươi đúng là hết thuốc chữa mà.”
“Hẹp hòi ư, vì sư phụ tỷ tỷ ta không cần biết cái gì là hẹp hòi cả!” Diệp Vô Ưu cao giọng. Nói thì nói vậy thôi, đêm nay hắn đã hoạt động quá nhiều, mặc dù song tu công pháp trợ giúp phần lớn nhưng lúc này cũng rất mệt mỏi. Nhờ Lãnh Tâm Âm vẫn còn tấm thân xử nữ, nên Diệp Vô Ưu công lực thu được lợi ích rất lớn, nhưng sau một hồi phong cuồng tảo liễu đã tiêu hao quá nhiều tinh lực. Lãnh Tâm Âm lúc này trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vừa bực mình, vửa buồn cười, lại xen vào đó một chút đắc ý.
Vốn cũng đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng chợt nhớ đến một việc, Lãnh Tâm Âm vội nói: “Ngươi mau trở về phòng mình đi, không thể qua đêm tại đây được!”
“Vì sao lại không thể chứ?” Diệp Vô Ưu bất bình nói.
“Ta không muốn Sương Sương biết được việc này.” Lãnh Tâm Âm hừ nhẹ một tiếng “Ngươi mau về phòng đi, bằng không từ nay về sau đừng mong ta… cho ngươi nữa.”
“Sư phụ tỷ tỷ, người nói sao? Từ nay về sau ta có thể cùng tỷ song tu sao?” Diệp Vô Ưu vừa nghe vậy đã cười hì hì, trong lòng hí hửng vô cùng, hắn đâu phải là thằng ngu mà không hiểu ý tứ trong lời nói của Lãnh Tâm Âm. Vốn theo ước định thì Lãnh Tâm Âm có thể từ nay về sau không cần để ý đến hắn nữa.
“Ngươi có đi hay không?” Lãnh Tâm Âm không trả lời câu hỏi của Diệp Vô Ưu, chỉ là ngữ khí hơi có chút giận dỗi.
“Gấp cài gì chứ, trước khí trời sáng ta đi là được!” Diệp Vô Ưu không muốn rời đi ngay lúc này, vòng tay ôm lấy Lãnh Tâm Âm, đôi bàn tay khẽ lướt nhẹ trên ngọc thể mịn màng của nàng.
“Nếu Sương Sương biết chuyện này, ngươi từ nay về sau đừng mong chạm đến ta nữa.” Lãnh Tâm Âm hừ nhẹ, ngữ khí đầy vẻ ấm ức.
“Yên tâm mà, sư tỷ không biết đâu!” Diệp Vô Ưu thuận miệng nói, trong lòng thầm nghĩ dù Lãnh Sương Sương biết cũng không có vấn đề gì lớn.
“Ta hơi mệt, đừng loạn động nữa!” Lãnh Tâm Âm không phản ứng gì trước hành động của hắn, chỉ nhè nhẹ nói rồi sau đó rúc mình vào trong lòng ngực Diệp Vô Ưu, cặp mắt mĩ lệ nhắm lại, từ từ tiến vào giấc mộng đẹp.
“Sư phụ tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng có được nàng rồi.” Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, Mặc dù lúc này toàn thân hắn uể oải vô lực, nhưng cảm giác trong lòng hưng phấn cùng cực, cái cảm giác này khiến hắn bây giờ không hề muốn ngủ chút nào…
Đôi tay háo sắc của hắn bắt đầu không ngững vuốt ve toàn thân Lãnh Tâm Âm rồi nhẹ lướt lên đôi bờ mông căng tròn, tiến thấp dần, thấp dần vào vùng đất bí hiểm. Lãnh Tâm Âm khẽ chuyển mình, ngọc thủ ngăn chặn bàn tay tham lam của Diệp Vô Ưu khiến hắn sững người, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở: “Sư phụ tỷ tỷ, sao giữ ta lại vậy?” Diệp Vô Ưu tâm trạng có chút buồn bực, hướng mắt nhìn phía cửa sổ, thấy bóng tối đã nhàn nhạt, hiển nhiên không lâu nữa trời sẽ sáng.
“Ngươi không chịu về phòng sao?” Lãnh Tâm Âm có chút tức giận. Diệp Vô Ưu im lặng không nói, vẻ mặt si ngốc nhìn nàng. Hình dáng giận dữ của nàng lúc này khiến phong vận thêm vài phần mê hoặc, quyến rũ.
“Ngươi nhìn cài gì?” Lãnh Tâm Âm vừa xấu hổ vừa giận, ngọc chỉ cong lại cào cấu cánh tay của Diệp Vô Ưu. “Sư phụ tỷ tỷ, dậy rồi à!” Diệp Vô Ưu reo lên một tiếng vui mừng rồi nhanh chóng vươn người đè chặt lên hạ thân của người ngọc.
“Không muốn ta cào cấu ngươi nữa chứ, đi ra ngoài mau!” Lãnh Tâm Âm giọng nói tuy còn chút tức giận nhưng đã giảm đi rất nhiều.
“Sư phụ tỷ tỷ, bây giờ còn chưa hửng sáng mà!” Diệp Vô Ưu thấp giọng nói, nam nhân vào buổi sáng sớm dục hỏa thường rất mãnh liệt, lúc này lại tiếp xúc thân mật với thân thể mịn màng tuyệt mĩ đầy tính co dãn của người ngọc khiến dục hỏa bốc cao vạn trượng. Nhìn đôi môi anh đào thơm tho quyến rũ gần trong gang tấc,hắn không nhịn được cúi xuống hôn tới. Lãnh Tâm Âm khẽ dãy dụa một chút, nhưng rất nhanh như thủy triều lên một cảm giác khoan khoái từ các bộ vị nhạy cảm trên người truyền đến.
“Ư” tiếng kiều thanh khẽ thoát ra từ đôi môi anh đào, chiếc lưỡi xinh đẹp thơm tho nhanh chóng tiến sang hòa nhập cùng sự cuồng nhiệt của Diệp Vô Ưu. Vừa say đắm cuộn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Lãnh Tâm Âm, hai tay Diệp Vô Ưu nhanh chóng xoa nắn những bộ vị mẫn cảm trên thân thể nàng. Trong nháy mắt, thân ngọc trở nên nóng rực, uốn éo không ngừng, những động tác tưởng chừng như vô lực này lại khiến cho dục hỏa trong người Diệp Vô Ưu bốc lên đỉnh điểm, yết hầu lên xuống liên tục.
Kêu nhẹ một tiếng, hắn khẽ nâng cặp đùi ngọc thon dài của Lãnh Tâm Âm rồi nhanh chóng, mạnh mẽ tiến vào trong người nàng. “Ư” một tiếng rên nhẹ phát ra, tựa hồ như đau đớn, tựa hồ như thỏa mãn, vừa bị phá thân chưa lâu nên hạ thân của Lãnh Tâm Âm vẫn chưa được hồi phục. Diệp Vô Ưu lúc này cũng không chút thương hoa tiếc ngọc, hắn liên tục nhấp nhô phong cuồng bạo vũ trên thân ngọc, những âm thanh rên rỉ vang lên liên miên không dứt…
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Vô Ưu rốt cuộc cũng gào to một tiếng sau cùng, bao nhiêu tinh lực chân nguyên trút hết vào trong cơ thể người ngọc, rồi lảo đảo muốn gục lên thân hình mềm mại của nàng, đột nhiên một cỗ lực đạo cực mạnh vụt tới, Diệp Vô Ưu cả người nặng nề rơi bịch xuống nền đất.
“Sư phụ lão bà, ngươi muốn mưu sát thân phu hả?” Diệp Vô Ưu khuôn mặt nhăn nhó, khóc dở mếu dở, vừa rồi mới hao phí quá nhiều tinh lực, muốn ôm ấp thân thể xinh đẹp của Lãnh Tâm Âm nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên bị đôi chân ngọc xinh đẹp kia cho một cước đá bay xuống giường.
“Ai cho ngươi làm loạn?” Lãnh Tâm Âm kiều hứ một câu “Ngươi còn không mau về phòng? Trời sáng rồi kìa!” Cũng khó trách Lãnh Tâm Âm làm vậy, bây giờ trời đã bắt đầu hửng sáng, vốn là muốn Diệp Vô Ưu thừa dịp trời tối ra ngoài để không bị người phát hiện, ai dè tên sắc quỷ này trên người nàng hoạt động lâu đến vậy. Nghĩ đến cả buổi tối hôm qua để tên tiểu sắc lang này chiếm không biết bao tiện nghi, nàng trong lòng tức giận tiện thể cho hắn một cước bay xuống giường.
“Ta đi là được rồi mà, không cần phải nặng tay thế chứ!” Diệp Vô Ưu than thở một hồi, nặng nhọc nhặt đống quần áo la liệt trên mặt đất mặc vào. Hắn tuyệt không phải giận Lãnh Tâm Âm mà chỉ lo lắng nàng từ nay về sau không cho hắn cùng lên giường nữa, như vậy quả là quá phiền toái, cho nên hắn buộc phải đồng ý yêu cầu của nàng. Mặc xong quần áo, chợt Diệp Vô Ưu chạy nhanh tới bên giường, ngọc ma thủ nhanh như chớp vươn ra cấu nhẹ vào bờ ngực căng tròn của Lãnh Tâm Âm trả thù cú đá, rồi lắc mình vọt ra ngoài theo hướng cửa sổ chạy đi. “Tử sắc lang” Lãnh Tâm Âm mắng thầm một tiếng, ngọc diện đỏ bừng, rất nhanh sau đó đã thấy khẽ thở dài…
Phòng ngủ của Lãnh Tâm Âm vốn ở cạnh phòng của Diệp Vô Ưu, rời khỏi phòng nàng qua phòng hắn chỉ trong một sát na thời gian, căn bản không thể có người nào phát hiện được. Nhảy vội lên giường, Diệp Vô Ưu lúc này quả thật rất muốn ngủ một giấc cho đã đời, tối qua hoạt động cả nửa đêm, sáng sớm lại đại chiến thêm lần nữa, chưa có giờ phút nào được ngơi nghỉ, lúc này quả thật cần phải dưỡng sức một thời gian. Lúc này, khi Diệp Vô Ưu trong phòng đang ngáy khò khò thì ở cách xa hàng ngàn dặm, ở bên ngoài Vô Ưu sơn trang lại náo nhiệt dị thường. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên chính thức tuyên bố danh sách Tiên bảng, trên Tiên bảng lần này phần đông là người tu tiên tham gia Bình giám đại hội, nhưng kể cả người không tu tiên cũng chú ý vô cùng bởi lẽ danh sách thứ bậc lần này sẽ cho họ sự lựa chọn quan trọng khi gia nhập một môn phái tu tiên.
Vốn tất cả mọi người đều nghĩ rằng đứng vị trí thứ nhất trong tiên bảng lần này sẽ là một người của Tán Tiên môn – Tiêu Diêu. Với tu vi cao thâm của Tiêu Diêu chắc chắn không cần phải nói, Tán Tiên môn nhất định sẽ lại tiếp tục bảo trì ngôi vị đệ nhất môn phái, Nhưng khi nhìn lên Tiên bảng họ mới biết rằng mình đã sai, chẳng những Tiêu Diêu không phải đệ nhất nhân trên Tiên bảng, mà căn cứ vào danh sách trên đó chỉ sợ Tán Tiên môn danh hiệu đệ nhất Tu tiên môn phái cũng khó lòng giữ được.
Tiên bảng đệ nhất là Hoa Vân La – cao cấp tu sĩ. Cái tên Hoa Vân La này khiến mọi người đều ngờ vực, bởi lẽ đại bộ phận họ chưa hề nghe nói qua, nhưng thực lực đạt tới cảnh giới cao cấp tu sĩ thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ không thể nghĩ rằng trên đời lại có người đạt tới cảnh giới cao cấp tu sĩ, chỉ là nếu họ biết rằng tu vi thực tế của nàng lúc này đã vượt xa cảnh giới tu sĩ đạt tới chân nhân cảnh giới thì chỉ sợ bọn họ sẽ chết đứng đương trường.
Khi được giới thiệu bọn họ mới biết rằng nàng là vị cung chủ thần bí của Vô Song cung. Đến lúc này trong lòng ai cũng nghĩ, Vô Song cung thực lực quả có thể trở thành tu tiên đệ nhất môn phái. Bài danh đệ nhất tiên bảng có thể ngoài ý muốn của mọi người, nhưng khí biết Hoa Vân La là Vô Song cung chủ thì mọi người cũng dần xem đó là điều dễ hiểu. Nhưng khi nhìn đến cái tên ở vị trí thứ hai, thì quả thực họ không thể nào nghĩ đến được.
Tác giả :
Vô Danh