Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 2 - Chương 24: Bão Đắc Mỹ Nhân Quy
“Ta tuy không lo lắng về phía hoàng thượng nhưng… Nếu như cùng Phinh Đình tỷ tỷ chân chánh thành thân công khai, e rằng đối với tướng quân rất bất lợi.” Diệp Vô Ưu hoàn toàn vì Tạ Vân Đình mà suy xét. “Nghe nói hoàng thượng là người rất sợ mất mặt, phải không?”
Tạ Vân Đình giật mình. Diệp Vô Ưu đưa ra vấn đề này, hắn ngay lập tức hiểu ra. Chuyện này xác thực không thể phô trương. Không chỉ không thể phô trương mà còn phải tận lực xử lý cho nhỏ lại. Có điều vẫn còn một chuyện… Khi không để cho Diệp Vô Ưu chiếm tiện nghi thế này có quá đơn giản không?
“Diệp công tử, không quản nói như thế nào, Phinh Đình là muội muội duy nhất của ta. Tạ gia chúng ta ở đế quốc cũng có chút danh tiếng, nếu cứ để Phinh Đình đi theo ngươi như thế, có phải cũng khó mà biện bạch được không?” Tạ Phinh Đình trầm ngâm một chút rồi nói. Xem ra, nguyên lai hắn rất kỳ vọng vào Tạ Phinh Đình. Đợi gả nàng ta vào trong cung, một ngày nào đó có thể sẽ trở thành hoàng hậu. Lúc đó địa vị của Tạ gia ở đế quốc sẽ được củng cố vững chắc. Bây giờ, một tên Diệp Vô Ưu từ đâu đâu xuất hiện, đến quyến rũ Tạ Phinh Đình bỏ đi. Không bắt Diệp Vô Ưu chịu một cái giá nào đó, hắn không thể cam tâm.
“Tạ tướng quân, chỉ cần người đáp ứng gả Phinh Đình tỷ tỷ cho ta. Sau này, người đã là đại cữu tử của ta, chúng ta nhất nhất là người nhà, về sau, chuyện gì cũng có thể thương lượng, phải không nào?” Diệp Vô Ưu không biết trong lòng Tạ Vân Đình có chủ ý gì, bất quá, gia hỏa này chắc chắn không thấy thỏ không chịu làm chim ưng (chim đại bàng), muốn tự hắn làm chuyện tốt cho Tạ gia thật không có khả năng.
Nói một hồi, gia hỏa này cũng không đưa ra hảo sự gì. Tuy gia thế hắn không nhỏ, nhưng tự mình hắn thì hoàn toàn không làm nên chuyện gì. Vậy nên ngoại trừ một lời hứa suông chẳng có gì rõ rệt, hắn cũng chẳng đưa ra được hảo sự nào khác.
Tạ Vân Đình ngắm nhìn Tạ Phinh Đình trong lòng Diệp Vô Ưu, lại ngó sang Diệp Vô Ưu, trong lòng có chút bất lực. Ván đã đóng thuyền, Tạ Phinh Đình đã thất thân với Diệp Vô Ưu, hắn đã mất cơ hội tốt để bàn điều kiện với Diệp Vô Ưu. Nhưng thật ra, nếu như Tạ Phinh Đình không thất thân với Diệp Vô Ưu, hắn cũng chả cần phải bàn điều kiện gì với Diệp Vô Ưu. Xem ra lần này hắn đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
“Diệp công tử nói rất có lý, chúng ta sớm sẽ trở thành người một nhà.” Trên mặt Tạ Vân Đình lộ ra nét tươi cười có chút miễn cưỡng. “Theo ta được biết, Diệp công tử mấy ngày nay đều ở trong khách điếm. Ở đông đại nhai ta có một trạch tử bỏ không, ngày mai ta cho người thu dọn một chút, để ta tặng ngươi và Phinh Đình làm tân phòng được không?”
“Đa tạ tướng quân, úc, không, phải là đại cữu tử.” Diệp Vô Ưu cười hi hi, giai nhân vào tay, còn có trạch tử làm của hồi môn, hắn tự nhiên rất vui vẻ.
“Sau này, ngươi và Phinh Đình ở cùng nhau, cứ gọi ta là đại ca.” Tạ Vân Đình cười cười. “Thời gian không còn sớm, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Cảm tạ đại ca quan tâm. Bất quá ta muốn trở về khách điếm, Phinh Đình tỷ tỷ cũng cùng đi với ta.” Diệp Vô Ưu không muốn để Tạ Phinh Đình lưu lại đây. Theo như hắn thấy, lúc này ở bên cạnh hắn, Tạ Phinh Đình chân chính đã là người của hắn rồi.
“Ta…, ta không đi, ta còn chưa thu thập đồ đạc gì!” Tạ Phinh Đình không nhịn được cất giọng nhỏ nhẹ phản đối.
“Phinh Đình, đồ đạc của ngươi, ta sẽ để hạ nhân đưa qua bên đông đại nhai. Ngươi và muội phu cứ đi về khách điếm đi, ngày mai, ta sẽ phái người đón các ngươi đến đông đại nhai.” Tạ Vân Đình lần này giúp Diệp Vô Ưu mở lời.
Nghe Tạ Vân Đình nói như vậy, Tạ Phinh Đình chỉ còn có thể đáp ứng. Trong lòng có chút khổ sở, chuyện đi về của nàng lại bị hai nam nhân này quyết định.
“Đại ca, chúng ta không quấy nhiễu người nữa.” Diệp Vô Ưu không muốn ở lại đây. Mục đích của hắn đã đạt được, tự nhiên là muốn nhanh chóng ly khai. Nói xong câu này, hắn liền ôm Tạ Phinh Đình đứng dậy.
“Ta tiễn các ngươi.” Tạ Vân Đình giữ chặt nổi bất lực trong tim, cũng đứng dậy.
Tạ Trường Phong vẫn còn đứng ở ngoài cửa, thấy Diệp Vô Ưu ôm Tạ Phinh Đình đi ra, không nhẫn nhịn được muốn tiến tới. Bất quá, liền lập tức bị Tạ Vân Đình dùng nhãn thần chặn lại. Cuối cùng, hắn chỉ dùng mắt yên lặng nhìn Diệp Vô Ưu ôm cô cô hắn bỏ đi, không còn biện pháp nào. Ai để Tạ Vân Đình tự thân bảo hộ hai người?
“Phinh Đình tỷ tỷ, nàng hiện nay là người của ta!” Đi ra khỏi phủ tướng quân, Diệp Vô Ưu có chút hưng phấn nói với Tạ Phinh Đình.
“Tiểu dâm tặc!” Tạ Phinh Đình phẫn hận chửi một câu.
Diệp Vô Ưu hôn một cái lên khuôn mặt phấn hồng của nàng, sau đó vận vô ảnh thân pháp, nhanh chóng hướng khách điếm chạy đến.
Không lâu sau, Diệp Vô Ưu liền trở về gian phong của mình, lập tức phát hiện Lãnh Tâm Âm vẫn còn ở trong phòng.
“Sư phụ người còn chưa đi à?” Diệp Vô Ưu liền đặt Tạ Phinh Đình xuống, lúng túng hỏi.
“Ngươi làm sao bây giờ mới trở lại?” Ngữ khí Lãnh Tâm Âm có một chút bất mãn, liền lập tức nhìn sang Tạ Phinh Đình một cái. “Nàng ta là ai?”
“Sư phụ, đây là đồ tức của người, Phinh Đình tỷ tỷ, mau gọi sư phụ đi!” Diệp Vô Ưu lập cập giới thiệu hai người.
“Sư… sư phụ.” Tạ Phinh Đình tuy có chút không tình nguyện, nhưng nghĩ lại nàng đã chủ định phải gả cho Diệp Vô Ưu, điều này thật sự đã không thể thay đổi, đành bất lực gọi Lãnh Tâm Âm một tiếng.
“Đừng gọi ta là sư phụ!” Lãnh Tâm Âm hừ một tiếng, “Vô Ưu là đồ đệ ta, ngươi không phải!”
Trong lòng Tạ Phinh Đình rất ủy khuất, gần như không thể khóc nổi.
“Sư phụ, Phinh Đình tỷ tỷ là lão bà của ta, đương nhiên gọi người là sư phụ!” Trong lòng Diệp Vô Ưu nghĩ ngợi, sư phụ mỹ nữ này tính khí thật sự có chút cổ quái. Lam Tiểu Phong tiểu hoa si này nói thật không sai.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Bây giờ theo ta, ta muốn đưa ngươi đến một nơi.” Lãnh Tâm Âm hừ lạnh nói.
“Bây giờ?” Diệp Vô Ưu ngắt ngứ, quay nhìn Tạ Phinh Đình một cái, có chút không muốn rời đi.
“Nếu không phải bây giờ, ta đợi ngươi trở lại làm gì?” Lãnh Tâm Âm nói có chút bất mãn.
“Này, sư phụ, người đợi ta một lát.” Diệp Vô Ưu lo lắng nói, nhanh chóng mang Tạ Phinh Đình đi ra ngoài, đến bên ngoài gian phòng của Thất Thất, gõ cửa.
Thoáng chốc Thất Thất đã xuất hiện ở cửa.
“Công tử, mời vào.” Thất Thất yêu kiều nói.
“Không cần vào, Thất Thất, đây là lão bà của ta. Ngươi chiếu cố nàng ta tốt vào, ta có chút chuyện cần phải đi!” Diệp Vô Ưu gấp gáp nói.
“Công tử đừng lo lắng, ta nhất định chiếu cố tốt cho phu nhân.” Thất Thất nói rồi hướng tới Tạ Phinh Đình hành lễ: “Thất Thất ra mắt phu nhân.”
“Phinh Đình tỷ tỷ, ta và sư phụ có việc phải đi. Còn chuyện này, ta sẽ trở lại, nàng đừng sợ, Thất Thất sẽ chiếu cố tốt cho nàng.” Diệp Vô Ưu giọng nhẹ nhàng nói với Tạ Phinh Đình.
Tạ Phinh Đình gật đầu nhè nhẹ, nhưng thật sự không phải vì lời nói của Diệp Vô Ưu mà nàng yên tâm. Chỉ là hiện tại nàng có một loại cảm giác buông xuôi, đối với chuyện gì cũng không để tâm.
“Đi nhanh lên!” Lúc này thanh âm của Lãnh Tâm từ một nơi không xa truyền lại, biểu hiện một chút nôn nóng.
Tạ Vân Đình giật mình. Diệp Vô Ưu đưa ra vấn đề này, hắn ngay lập tức hiểu ra. Chuyện này xác thực không thể phô trương. Không chỉ không thể phô trương mà còn phải tận lực xử lý cho nhỏ lại. Có điều vẫn còn một chuyện… Khi không để cho Diệp Vô Ưu chiếm tiện nghi thế này có quá đơn giản không?
“Diệp công tử, không quản nói như thế nào, Phinh Đình là muội muội duy nhất của ta. Tạ gia chúng ta ở đế quốc cũng có chút danh tiếng, nếu cứ để Phinh Đình đi theo ngươi như thế, có phải cũng khó mà biện bạch được không?” Tạ Phinh Đình trầm ngâm một chút rồi nói. Xem ra, nguyên lai hắn rất kỳ vọng vào Tạ Phinh Đình. Đợi gả nàng ta vào trong cung, một ngày nào đó có thể sẽ trở thành hoàng hậu. Lúc đó địa vị của Tạ gia ở đế quốc sẽ được củng cố vững chắc. Bây giờ, một tên Diệp Vô Ưu từ đâu đâu xuất hiện, đến quyến rũ Tạ Phinh Đình bỏ đi. Không bắt Diệp Vô Ưu chịu một cái giá nào đó, hắn không thể cam tâm.
“Tạ tướng quân, chỉ cần người đáp ứng gả Phinh Đình tỷ tỷ cho ta. Sau này, người đã là đại cữu tử của ta, chúng ta nhất nhất là người nhà, về sau, chuyện gì cũng có thể thương lượng, phải không nào?” Diệp Vô Ưu không biết trong lòng Tạ Vân Đình có chủ ý gì, bất quá, gia hỏa này chắc chắn không thấy thỏ không chịu làm chim ưng (chim đại bàng), muốn tự hắn làm chuyện tốt cho Tạ gia thật không có khả năng.
Nói một hồi, gia hỏa này cũng không đưa ra hảo sự gì. Tuy gia thế hắn không nhỏ, nhưng tự mình hắn thì hoàn toàn không làm nên chuyện gì. Vậy nên ngoại trừ một lời hứa suông chẳng có gì rõ rệt, hắn cũng chẳng đưa ra được hảo sự nào khác.
Tạ Vân Đình ngắm nhìn Tạ Phinh Đình trong lòng Diệp Vô Ưu, lại ngó sang Diệp Vô Ưu, trong lòng có chút bất lực. Ván đã đóng thuyền, Tạ Phinh Đình đã thất thân với Diệp Vô Ưu, hắn đã mất cơ hội tốt để bàn điều kiện với Diệp Vô Ưu. Nhưng thật ra, nếu như Tạ Phinh Đình không thất thân với Diệp Vô Ưu, hắn cũng chả cần phải bàn điều kiện gì với Diệp Vô Ưu. Xem ra lần này hắn đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
“Diệp công tử nói rất có lý, chúng ta sớm sẽ trở thành người một nhà.” Trên mặt Tạ Vân Đình lộ ra nét tươi cười có chút miễn cưỡng. “Theo ta được biết, Diệp công tử mấy ngày nay đều ở trong khách điếm. Ở đông đại nhai ta có một trạch tử bỏ không, ngày mai ta cho người thu dọn một chút, để ta tặng ngươi và Phinh Đình làm tân phòng được không?”
“Đa tạ tướng quân, úc, không, phải là đại cữu tử.” Diệp Vô Ưu cười hi hi, giai nhân vào tay, còn có trạch tử làm của hồi môn, hắn tự nhiên rất vui vẻ.
“Sau này, ngươi và Phinh Đình ở cùng nhau, cứ gọi ta là đại ca.” Tạ Vân Đình cười cười. “Thời gian không còn sớm, các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Cảm tạ đại ca quan tâm. Bất quá ta muốn trở về khách điếm, Phinh Đình tỷ tỷ cũng cùng đi với ta.” Diệp Vô Ưu không muốn để Tạ Phinh Đình lưu lại đây. Theo như hắn thấy, lúc này ở bên cạnh hắn, Tạ Phinh Đình chân chính đã là người của hắn rồi.
“Ta…, ta không đi, ta còn chưa thu thập đồ đạc gì!” Tạ Phinh Đình không nhịn được cất giọng nhỏ nhẹ phản đối.
“Phinh Đình, đồ đạc của ngươi, ta sẽ để hạ nhân đưa qua bên đông đại nhai. Ngươi và muội phu cứ đi về khách điếm đi, ngày mai, ta sẽ phái người đón các ngươi đến đông đại nhai.” Tạ Vân Đình lần này giúp Diệp Vô Ưu mở lời.
Nghe Tạ Vân Đình nói như vậy, Tạ Phinh Đình chỉ còn có thể đáp ứng. Trong lòng có chút khổ sở, chuyện đi về của nàng lại bị hai nam nhân này quyết định.
“Đại ca, chúng ta không quấy nhiễu người nữa.” Diệp Vô Ưu không muốn ở lại đây. Mục đích của hắn đã đạt được, tự nhiên là muốn nhanh chóng ly khai. Nói xong câu này, hắn liền ôm Tạ Phinh Đình đứng dậy.
“Ta tiễn các ngươi.” Tạ Vân Đình giữ chặt nổi bất lực trong tim, cũng đứng dậy.
Tạ Trường Phong vẫn còn đứng ở ngoài cửa, thấy Diệp Vô Ưu ôm Tạ Phinh Đình đi ra, không nhẫn nhịn được muốn tiến tới. Bất quá, liền lập tức bị Tạ Vân Đình dùng nhãn thần chặn lại. Cuối cùng, hắn chỉ dùng mắt yên lặng nhìn Diệp Vô Ưu ôm cô cô hắn bỏ đi, không còn biện pháp nào. Ai để Tạ Vân Đình tự thân bảo hộ hai người?
“Phinh Đình tỷ tỷ, nàng hiện nay là người của ta!” Đi ra khỏi phủ tướng quân, Diệp Vô Ưu có chút hưng phấn nói với Tạ Phinh Đình.
“Tiểu dâm tặc!” Tạ Phinh Đình phẫn hận chửi một câu.
Diệp Vô Ưu hôn một cái lên khuôn mặt phấn hồng của nàng, sau đó vận vô ảnh thân pháp, nhanh chóng hướng khách điếm chạy đến.
Không lâu sau, Diệp Vô Ưu liền trở về gian phong của mình, lập tức phát hiện Lãnh Tâm Âm vẫn còn ở trong phòng.
“Sư phụ người còn chưa đi à?” Diệp Vô Ưu liền đặt Tạ Phinh Đình xuống, lúng túng hỏi.
“Ngươi làm sao bây giờ mới trở lại?” Ngữ khí Lãnh Tâm Âm có một chút bất mãn, liền lập tức nhìn sang Tạ Phinh Đình một cái. “Nàng ta là ai?”
“Sư phụ, đây là đồ tức của người, Phinh Đình tỷ tỷ, mau gọi sư phụ đi!” Diệp Vô Ưu lập cập giới thiệu hai người.
“Sư… sư phụ.” Tạ Phinh Đình tuy có chút không tình nguyện, nhưng nghĩ lại nàng đã chủ định phải gả cho Diệp Vô Ưu, điều này thật sự đã không thể thay đổi, đành bất lực gọi Lãnh Tâm Âm một tiếng.
“Đừng gọi ta là sư phụ!” Lãnh Tâm Âm hừ một tiếng, “Vô Ưu là đồ đệ ta, ngươi không phải!”
Trong lòng Tạ Phinh Đình rất ủy khuất, gần như không thể khóc nổi.
“Sư phụ, Phinh Đình tỷ tỷ là lão bà của ta, đương nhiên gọi người là sư phụ!” Trong lòng Diệp Vô Ưu nghĩ ngợi, sư phụ mỹ nữ này tính khí thật sự có chút cổ quái. Lam Tiểu Phong tiểu hoa si này nói thật không sai.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Bây giờ theo ta, ta muốn đưa ngươi đến một nơi.” Lãnh Tâm Âm hừ lạnh nói.
“Bây giờ?” Diệp Vô Ưu ngắt ngứ, quay nhìn Tạ Phinh Đình một cái, có chút không muốn rời đi.
“Nếu không phải bây giờ, ta đợi ngươi trở lại làm gì?” Lãnh Tâm Âm nói có chút bất mãn.
“Này, sư phụ, người đợi ta một lát.” Diệp Vô Ưu lo lắng nói, nhanh chóng mang Tạ Phinh Đình đi ra ngoài, đến bên ngoài gian phòng của Thất Thất, gõ cửa.
Thoáng chốc Thất Thất đã xuất hiện ở cửa.
“Công tử, mời vào.” Thất Thất yêu kiều nói.
“Không cần vào, Thất Thất, đây là lão bà của ta. Ngươi chiếu cố nàng ta tốt vào, ta có chút chuyện cần phải đi!” Diệp Vô Ưu gấp gáp nói.
“Công tử đừng lo lắng, ta nhất định chiếu cố tốt cho phu nhân.” Thất Thất nói rồi hướng tới Tạ Phinh Đình hành lễ: “Thất Thất ra mắt phu nhân.”
“Phinh Đình tỷ tỷ, ta và sư phụ có việc phải đi. Còn chuyện này, ta sẽ trở lại, nàng đừng sợ, Thất Thất sẽ chiếu cố tốt cho nàng.” Diệp Vô Ưu giọng nhẹ nhàng nói với Tạ Phinh Đình.
Tạ Phinh Đình gật đầu nhè nhẹ, nhưng thật sự không phải vì lời nói của Diệp Vô Ưu mà nàng yên tâm. Chỉ là hiện tại nàng có một loại cảm giác buông xuôi, đối với chuyện gì cũng không để tâm.
“Đi nhanh lên!” Lúc này thanh âm của Lãnh Tâm từ một nơi không xa truyền lại, biểu hiện một chút nôn nóng.
Tác giả :
Vô Danh