Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 1 - Chương 14: Vô Hoa Lâu
"Có tin là ta sẽ ném ngươi ra ngoài hay không?" Yến Băng Cơ nói không có chút cảm tình, dứt lời còn thật sự đem Hàm Yên ném ra ngoài, Hàm Yên nhẹ nhàng dừng ở trên mặt đất, vẻ mặt bất mãn.
"Băng tỷ tỷ, Vô Ưu ca ca, các người không chịu cùng ta chơi đùa, ta sẽ tự qua." Hàm Yên còn muốn đi qua, nhưng phát hiện Yến Băng Cơ đang dữ tợn liếc mắt nhìn nàng ta, đôi mắt chuyển động, đột nhiên cười khanh khách, "Ta đi Vô Hoa Lâu vui vẻ, nghe nói nơi đó rất vui."
Lời vừa nói xong, Hàm Yên lại nhanh như chớp chạy vụt ra ngoài.
"Băng tỷ tỷ, Vô Hoa Lâu là nơi nào?" Diệp Vô Ưu thấy tiểu yêu tinh rốt cuộc đã chạy đi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xoay người ôm lấy ngọc thể tuyệt mỹ bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"Kĩ viện!" Yến Băng Cơ trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, "Buông ta ra, đứng dậy!"
********
Vô Hoa Lâu phân bố khắp Vân Mộng đại lục, chính là những thanh lâu liên kết tạo nên, lớn nhất Vân Mộng đại lục, thanh danh hiển hách, không thua kém bất kỳ môn phái nào.
Hàm Yên hớn hở chạy tới bên ngoài Vô Hoa Lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại không ngừng, vốn đang mang bộ dáng tinh linh cổ quái đột nhiên thoáng cái lại biến mất không thấy nữa, mà thay là một bộ dáng rất đáng yêu rất hồn nhiên.
"Ồ, đây là tiểu nha đầu con nhà ai, dáng cao mà còn thật sự xinh đẹp a, nhưng mà làm sao lại chạy đến nơi này?" Nhạn nương thấy Hàm Yên vừa mới đi vào Vô Hoa Lâu, lẩm bẩm nói. Nhạn nương này là tú bà trong phân lầu Vô Hoa Lâu của Bách Hoa thành, có điều tuổi còn trẻ, xem bộ dáng cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, tú bà này quả thật còn rất trẻ so với các tú bà khác.
"Ơ, tiểu muội muội, ngươi có phải đi nhầm nơi rồi không?" Nhạn nương tâm tư chuyển mấy vòng, lại xuống lầu nghêng đón Hàm Yên đang đi tới.
"Đại tỷ tỷ, người gọi ta sao? Nhưng ta không phải gọi là tiểu muội muội mà." Hàm Yên hướng về Nhạn nương cười ngọt, tiếng nói lại vừa nũng nịu vừa du dương, một tiếng đại tỷ tỷ, càng làm cho Nhạn nương nghe thấy thoải mái vô cùng.
"À? Ngươi tên gọi là gì?" Nhạn nương trong lòng thầm vui mừng, chẳng lẽ tiểu nha đầu xinh đẹp này đầu óc không được tốt lắm? Nếu như vậy, nàng ta đúng thật là vận may đã đến.
"Ta à, ta nhớ, mẹ ta hình như gọi ta là nha đầu ngốc, đúng rồi, ta đúng được gọi là nha đầu ngốc." Hàm Yên nghiêng đầu suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó nói.
"Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?" Nhạn nương nhìn xung quanh, vội vàng đưa Hàm Yên kéo qua một bên, thấp giọng hỏi.
"Biết, nơi này không phải tửu lâu sao? Ta đói bụng, muốn ăn cơm mới đến đây." Hàm Yên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nói.
"Té ra thật sự là một con nha đầu ngốc, Vân nương à Vân nương, Nhạn nương ta rốt cuộc cũng đến ngày phong quang rồi." Nhạn nương trong lòng kêu lên vui mừng, thị vốn là một trong những thành viên chủ chốt của Vô Hoa Lâu, nhưng mà lại cứ bị Vân nương áp chế. Vân nương dưới tay có hai đệ tử, Vô Nguyệt và Vô Tinh, các nàng ta chính là hai đại chiêu bài của Vô Hoa Lâu. Hằng năm Vô Hoa Lâu biểu diễn lưu động trên toàn lãnh thổ, chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nhưng mỗi lần đến một địa phương, đều làm toàn bộ công tử vương tôn đổ xô vào. Mà đệ tử dưới tay Nhạn nương, kỹ nghệ lại bình thường, khó mà đảm đương.
Hôm nay nhìn thấy Hàm Yên, với sự lọc lõi nhìn người của thị làm sao lại không nhìn ra, Hàm Yên chẳng những dung mạo xinh đẹp phi phàm, càng mị cốt trời sanh, chỉ cần qua loa dạy bảo một chút, khẳng định có thể vượt hơn hẳn Vô Nguyệt và Vô Tinh, lúc đầu thị còn lo lắng tiểu nha đầu này sẽ không dễ dàng chui vào cái lồng của thị, nhưng mà bây giờ xem ra, chỉ là một nha đầu ngốc, thị dùng kinh nghiệm nhiều năm đối phó tiểu cô nương, muốn đối phó nàng ta tự nhiên là dư dả có thừa.
"Nha đầu ngốc, ta bây giờ sẽ dẫn ngươi đi ăn, được không?" Nhạn nương làm ra một bộ dạng rất hòa nhã cùng dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với Hàm Yên.
"Được, được, ta đang rất đói bụng." Hàm Yên xoa đầu, bộ dạng hết sức phấn khởi.
"Đến đây, ta dẫn ngươi lên trên ăn, được không?" Nhạn nương kéo tay Hàm Yên muốn dẫn lên trên lầu.
"Đợi một chút, đợi một chút." Một tiếng nói vang dội từ phía sau Nhạn nương vang lên, sau đó nói ra một câu khiến thị suýt chút nữa hộc máu, "Lão bà bà, bà đem vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp dẫn đi đâu thế?"
"Lão bà bà? Ngươi, ngươi, ngươi từ đâu tới, tên tiểu tử lỗ mãng?" Nhạn nương xoay người, hổn hển chỉ vào người thiếu niên mặc lam y phía trước, trên tay cầm một cây chiết phiến, hung hăng nói.
"Vị tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu sinh xin hữu lễ. Lam y thiếu niên căn bản vốn không để ý tới Nhạn nương, lại quay về phía Hàm Yến cúi chào, "Tiểu sinh Lam Tiểu Phong, năm nay mười tám tuổi, mặc dù không phải ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng khôi ngô tiêu sái, tuy không có vạn vàng quanh thân, nhưng cũng bạc làm gia sản, tiểu sinh còn chưa lấy vợ, xin hỏi vị thiên tiên tỷ tỷ này có ý định làm thê thiếp của tại hạ?"
Giọng nói của Lam Tiểu Phong vang dội vô cùng, người trong cả Vô Hoa Lâu gần như đều nghe rõ ràng, đám oanh oanh yến yến khi nghe xong những lời này thì cười sằng sặc không ngừng, nhưng mà Lam Tiểu Phong lại một chút cũng không có cảm giác xấu hổ.
"Đại tỷ tỷ, vị tiểu ca ca này nói cái gì vậy?" Phần đông khách làng chơi và kỹ nữ lần đầu nghe được kiểu cầu thân của Lam Tiểu Phong đều ngạc nhiên, cho nên làm cho Vô Hoa Lâu xuất hiện giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, lúc này lại bị một tiếng nói vừa nũng nịu vừa du dương phá tan tĩnh mịch, truyền đến trong tai từng người, sau đó Nhạn nương lại phát hiện Hàm Yên hình dáng vẻ mặt đang mơ màng nhìn thị, trong ánh mắt càng tràn ngập vẻ mê hoặc không giải thích được.
Nhạn nương tuy bị Lam Tiểu Phong gọi một tiếng lão bà bà mà tức giận không ngớt, nhưng mà bây giờ thị càng khẳng định được Hàm Yên đầu óc không được tốt lắm, vì thế mà trong lòng lại nổi lên một trận vui sướng, thị tựa hồ đã thấy được ánh bạc óng ánh cuồn cuộn mà đến, nhiều không đếm xuể.
Nhạn nương tâm tư thay đổi nhanh như điện, lập tức liền có chủ ý, thị hướng về bên cạnh đưa mắt ra hiệu, trong nháy mắt Lam Tiểu Phong lại cảm giác mùi phấn son dày đặc từ bốn phương tám hướng tiến về phía hắn, một lát sau hắn đã bị một đám oanh oanh yến yến vây chặt kín, tiểu tử này thật sự là diễm phúc không nhỏ.
Nhạn nương khóe miệng lộ ra một nụ cười hài lòng, mặc dù dưới quyền thị không có đệ tử giống như Vô Tinh và Vô Nguyệt, nhưng cũng có vài cô nương được xem là môn sinh đắc ý của thị, thị chỉ cần tùy tiện đưa mắt ra hiệu một cái, các nàng ta có thể ngầm hiểu ý. Xem ra bộ dáng của Lam Tiểu Phong lúc này, nhất thời nửa khắc không có biện pháp thoát thân, mà thị cũng tự nhiên có thể yên tâm mang nha đầu ngốc nhưng xinh đẹp không thể tưởng tượng, vội vã dụ lên trên lầu.
"Tiểu muội muội, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn đồ nhé." Giọng nói của Nhạn nương có lẽ chưa hề dịu dàng thân thiết đến như vậy, Hàm Yên rất ngoan ngoãn đi theo phía sau thị, chỉ là vừa đi vừa quay đầu lại dùng ánh mắt tò mò nhìn Lam Tiểu Phong bị nhốt trong đống mỹ nữ kia.
"Băng tỷ tỷ, Vô Ưu ca ca, các người không chịu cùng ta chơi đùa, ta sẽ tự qua." Hàm Yên còn muốn đi qua, nhưng phát hiện Yến Băng Cơ đang dữ tợn liếc mắt nhìn nàng ta, đôi mắt chuyển động, đột nhiên cười khanh khách, "Ta đi Vô Hoa Lâu vui vẻ, nghe nói nơi đó rất vui."
Lời vừa nói xong, Hàm Yên lại nhanh như chớp chạy vụt ra ngoài.
"Băng tỷ tỷ, Vô Hoa Lâu là nơi nào?" Diệp Vô Ưu thấy tiểu yêu tinh rốt cuộc đã chạy đi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xoay người ôm lấy ngọc thể tuyệt mỹ bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"Kĩ viện!" Yến Băng Cơ trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, "Buông ta ra, đứng dậy!"
********
Vô Hoa Lâu phân bố khắp Vân Mộng đại lục, chính là những thanh lâu liên kết tạo nên, lớn nhất Vân Mộng đại lục, thanh danh hiển hách, không thua kém bất kỳ môn phái nào.
Hàm Yên hớn hở chạy tới bên ngoài Vô Hoa Lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại không ngừng, vốn đang mang bộ dáng tinh linh cổ quái đột nhiên thoáng cái lại biến mất không thấy nữa, mà thay là một bộ dáng rất đáng yêu rất hồn nhiên.
"Ồ, đây là tiểu nha đầu con nhà ai, dáng cao mà còn thật sự xinh đẹp a, nhưng mà làm sao lại chạy đến nơi này?" Nhạn nương thấy Hàm Yên vừa mới đi vào Vô Hoa Lâu, lẩm bẩm nói. Nhạn nương này là tú bà trong phân lầu Vô Hoa Lâu của Bách Hoa thành, có điều tuổi còn trẻ, xem bộ dáng cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, tú bà này quả thật còn rất trẻ so với các tú bà khác.
"Ơ, tiểu muội muội, ngươi có phải đi nhầm nơi rồi không?" Nhạn nương tâm tư chuyển mấy vòng, lại xuống lầu nghêng đón Hàm Yên đang đi tới.
"Đại tỷ tỷ, người gọi ta sao? Nhưng ta không phải gọi là tiểu muội muội mà." Hàm Yên hướng về Nhạn nương cười ngọt, tiếng nói lại vừa nũng nịu vừa du dương, một tiếng đại tỷ tỷ, càng làm cho Nhạn nương nghe thấy thoải mái vô cùng.
"À? Ngươi tên gọi là gì?" Nhạn nương trong lòng thầm vui mừng, chẳng lẽ tiểu nha đầu xinh đẹp này đầu óc không được tốt lắm? Nếu như vậy, nàng ta đúng thật là vận may đã đến.
"Ta à, ta nhớ, mẹ ta hình như gọi ta là nha đầu ngốc, đúng rồi, ta đúng được gọi là nha đầu ngốc." Hàm Yên nghiêng đầu suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó nói.
"Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?" Nhạn nương nhìn xung quanh, vội vàng đưa Hàm Yên kéo qua một bên, thấp giọng hỏi.
"Biết, nơi này không phải tửu lâu sao? Ta đói bụng, muốn ăn cơm mới đến đây." Hàm Yên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nói.
"Té ra thật sự là một con nha đầu ngốc, Vân nương à Vân nương, Nhạn nương ta rốt cuộc cũng đến ngày phong quang rồi." Nhạn nương trong lòng kêu lên vui mừng, thị vốn là một trong những thành viên chủ chốt của Vô Hoa Lâu, nhưng mà lại cứ bị Vân nương áp chế. Vân nương dưới tay có hai đệ tử, Vô Nguyệt và Vô Tinh, các nàng ta chính là hai đại chiêu bài của Vô Hoa Lâu. Hằng năm Vô Hoa Lâu biểu diễn lưu động trên toàn lãnh thổ, chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nhưng mỗi lần đến một địa phương, đều làm toàn bộ công tử vương tôn đổ xô vào. Mà đệ tử dưới tay Nhạn nương, kỹ nghệ lại bình thường, khó mà đảm đương.
Hôm nay nhìn thấy Hàm Yên, với sự lọc lõi nhìn người của thị làm sao lại không nhìn ra, Hàm Yên chẳng những dung mạo xinh đẹp phi phàm, càng mị cốt trời sanh, chỉ cần qua loa dạy bảo một chút, khẳng định có thể vượt hơn hẳn Vô Nguyệt và Vô Tinh, lúc đầu thị còn lo lắng tiểu nha đầu này sẽ không dễ dàng chui vào cái lồng của thị, nhưng mà bây giờ xem ra, chỉ là một nha đầu ngốc, thị dùng kinh nghiệm nhiều năm đối phó tiểu cô nương, muốn đối phó nàng ta tự nhiên là dư dả có thừa.
"Nha đầu ngốc, ta bây giờ sẽ dẫn ngươi đi ăn, được không?" Nhạn nương làm ra một bộ dạng rất hòa nhã cùng dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với Hàm Yên.
"Được, được, ta đang rất đói bụng." Hàm Yên xoa đầu, bộ dạng hết sức phấn khởi.
"Đến đây, ta dẫn ngươi lên trên ăn, được không?" Nhạn nương kéo tay Hàm Yên muốn dẫn lên trên lầu.
"Đợi một chút, đợi một chút." Một tiếng nói vang dội từ phía sau Nhạn nương vang lên, sau đó nói ra một câu khiến thị suýt chút nữa hộc máu, "Lão bà bà, bà đem vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp dẫn đi đâu thế?"
"Lão bà bà? Ngươi, ngươi, ngươi từ đâu tới, tên tiểu tử lỗ mãng?" Nhạn nương xoay người, hổn hển chỉ vào người thiếu niên mặc lam y phía trước, trên tay cầm một cây chiết phiến, hung hăng nói.
"Vị tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu sinh xin hữu lễ. Lam y thiếu niên căn bản vốn không để ý tới Nhạn nương, lại quay về phía Hàm Yến cúi chào, "Tiểu sinh Lam Tiểu Phong, năm nay mười tám tuổi, mặc dù không phải ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng khôi ngô tiêu sái, tuy không có vạn vàng quanh thân, nhưng cũng bạc làm gia sản, tiểu sinh còn chưa lấy vợ, xin hỏi vị thiên tiên tỷ tỷ này có ý định làm thê thiếp của tại hạ?"
Giọng nói của Lam Tiểu Phong vang dội vô cùng, người trong cả Vô Hoa Lâu gần như đều nghe rõ ràng, đám oanh oanh yến yến khi nghe xong những lời này thì cười sằng sặc không ngừng, nhưng mà Lam Tiểu Phong lại một chút cũng không có cảm giác xấu hổ.
"Đại tỷ tỷ, vị tiểu ca ca này nói cái gì vậy?" Phần đông khách làng chơi và kỹ nữ lần đầu nghe được kiểu cầu thân của Lam Tiểu Phong đều ngạc nhiên, cho nên làm cho Vô Hoa Lâu xuất hiện giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, lúc này lại bị một tiếng nói vừa nũng nịu vừa du dương phá tan tĩnh mịch, truyền đến trong tai từng người, sau đó Nhạn nương lại phát hiện Hàm Yên hình dáng vẻ mặt đang mơ màng nhìn thị, trong ánh mắt càng tràn ngập vẻ mê hoặc không giải thích được.
Nhạn nương tuy bị Lam Tiểu Phong gọi một tiếng lão bà bà mà tức giận không ngớt, nhưng mà bây giờ thị càng khẳng định được Hàm Yên đầu óc không được tốt lắm, vì thế mà trong lòng lại nổi lên một trận vui sướng, thị tựa hồ đã thấy được ánh bạc óng ánh cuồn cuộn mà đến, nhiều không đếm xuể.
Nhạn nương tâm tư thay đổi nhanh như điện, lập tức liền có chủ ý, thị hướng về bên cạnh đưa mắt ra hiệu, trong nháy mắt Lam Tiểu Phong lại cảm giác mùi phấn son dày đặc từ bốn phương tám hướng tiến về phía hắn, một lát sau hắn đã bị một đám oanh oanh yến yến vây chặt kín, tiểu tử này thật sự là diễm phúc không nhỏ.
Nhạn nương khóe miệng lộ ra một nụ cười hài lòng, mặc dù dưới quyền thị không có đệ tử giống như Vô Tinh và Vô Nguyệt, nhưng cũng có vài cô nương được xem là môn sinh đắc ý của thị, thị chỉ cần tùy tiện đưa mắt ra hiệu một cái, các nàng ta có thể ngầm hiểu ý. Xem ra bộ dáng của Lam Tiểu Phong lúc này, nhất thời nửa khắc không có biện pháp thoát thân, mà thị cũng tự nhiên có thể yên tâm mang nha đầu ngốc nhưng xinh đẹp không thể tưởng tượng, vội vã dụ lên trên lầu.
"Tiểu muội muội, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn đồ nhé." Giọng nói của Nhạn nương có lẽ chưa hề dịu dàng thân thiết đến như vậy, Hàm Yên rất ngoan ngoãn đi theo phía sau thị, chỉ là vừa đi vừa quay đầu lại dùng ánh mắt tò mò nhìn Lam Tiểu Phong bị nhốt trong đống mỹ nữ kia.
Tác giả :
Vô Danh