Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 91: Tôi sẽ không bao giờ buông tay
"Bác sĩ, bệnh này...."
"Hiện giờ cảm xúc của bệnh nhân không ổn định, tốt nhất là đừng mang đến kích thích quá lớn cho cô ấy. Nếu như có thể, cố gắng hết sức để cô ấy và người cô ấy thân quen ở bên nhau, nhờ đó mà khôi phục lại. Nếu như vẫn chịu kích thích, bệnh tình của bệnh nhân có thể chuyển biến xấu...."
"Chuyển biến xấu?" Dì Nguyễn sợ ngây cả người, lắp bắp nói: "Chuyển biến xấu thế nào?"
"Có thể sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, không nhận ra ai, cũng có thể mắc chứng trầm cảm..."
Dì Nguyễn thở dài một hơi nặng nề, "Vâng ạ, vậy cảm ơn bác sĩ, tôi biết phải làm sao rồi."
Dì Nguyễn xoay người, xém nữa thì đụng phải cơ thể một người, giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đây từ khi nào, hắn giống như một bức tượng đá, khuôn mặt u ám lạnh lùng tới mức dọa người, khiến Dì Nguyễn nhìn mà trong lòng run rẩy.
Bà biết chắc chắn cậu chủ sẽ không cho phép người đàn ông kia tới đây, nhưng nếu cứ giằng co thế này, bệnh tình của cô Quách lại chuyển biến xấu, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Nói đi nói lại, vẫn là cậu chủ đối xử với cô ấy quá độc ác, một người xinh đẹp như hoa, bây giờ lại bị giày vò tới không còn hình người.
"Cho phép...." Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh không chút thay đổi thốt ra hai chữ này, trong chớp mắt, Dì Nguyễn còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác.
Hồi lâu sau bà mới tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu, "Vâng, vâng thưa cậu chủ!"
Nhìn bóng hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh lẫn vào bóng đêm, trong lòng Dì Nguyễn chua xót.
Quách Thanh Tú nhớ rõ số điện thoại của Tăng Thanh Hải, vội vàng gọi tới số điện thoại của anh.
"Anh Hải!"
"Thanh Tú!" Tăng Thanh Hải nhận được điện thoại của Quách Thanh Tú liền trở lên điên cuồng, "Thanh Tú, anh ta đối xử với em thế nào? Giờ em đang ở đâu? Em sống có tốt không?"
Điện thoại bên kia yên lặng một lúc, "Anh Hải, "anh ta" mà anh nói là ai vậy?"
Tăng Thanh Hải không nói nữa, anh cảm nhận rõ ràng được điều không bình thường từ Quách Thanh Tú, vội vàng hỏi: "Em đang ở đâu?"
Quách Thanh Tú ngừng một hồi, quay sang hỏi Dì Nguyễn, "Đây là bệnh viện nào?"
Sắc mặt Dì Nguyễn khổ sở, bà liếc nhìn cô, nói cho cô tên của bệnh viện, Quách Thanh Tú nở nụ cười nhẹ nhắc lại tên của bệnh viện cho Tăng Thanh Hải, Tăng Thanh Hải vội vàng đáp: "Chờ anh, anh sẽ tới ngay."
Dì Nguyễn thở dài lắc đầu, "Cô Quách, cô không thể gọi công tử nhà họ Tăng tới đây, cậu chủ sẽ tức giận đấy."
"Vì sao?" Khuôn mặt Quách Thanh Tú không hề có bất kỳ phòng bị gì, "Anh Hải là bạn trai cháu, vì sao lại làm cho người khác không vui."
Dì Nguyễn nhìn Quách Thanh Tú lắc đầu, "Cô Quách, cô không nhớ gì sao?”
Quách Thanh Tú xoa huyệt Thái Dương, nét mặt đau đớn, "Dì Nguyễn, cháu không biết dì đang nói cái gì? Rốt cuộc cháu bị sao vậy?"
Một tiếng sau, Tăng Thanh Hải vội vàng chạy tới.
Cánh tay trái của anh bị khẩu súng của Lâm Việt Thịnh bắn thương vẫn còn đeo băng gạc, áo trong màu vàng nhạt, một bên tay áo được xoắn lên, bên ngoài khoác một chiếc áo may ô màu cà phê, vẫn là dáng vẻ một chàng trai tuấn tú dịu dàng.
Anh vừa vào đã bổ nhào tới bên người Quách Thanh Tú, ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
"Thanh Tú, anh đến rồi đây, em không cần sợ..."
Lúc này, một đôi mắt ưng hung ác đang nhìn chằm chằm hai bóng người đang dựa vào nhau, nếu ánh mắt kia có thể giết người thì cơ thể Tăng Thanh Hải đã sớm nát bấy từ lâu.
"Cậu chủ...."
Lê Hùng Việt nhẹ nhàng kéo lấy tay áo hắn, hai người chầm chậm đi khỏi bệnh viện.
"Thưa cậu chủ, tìm thấy tung tích của Quách Hoàng Tùng rồi ạ!"
Trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên một tia sáng sắc bén như lóe lên trong bóng tối.
Hắn sẽ không thua được, xem ra cả ông trời cũng đang giúp hắn.
"Lập tức đưa ông tatới đây.”
"Vâng thưa cậu chủ!"
Trong phòng bệnh, Tăng Thanh Hải săn sóc cho Quách Thanh Tú ăn cháo, Dì Nguyễn ở bên cạnh, nhìn sự chăm sóc dịu dàng của Tăng Thanh Hải mà khẽ thở dài. Nếu cậu chủ được một nửa như người đàn ông này thì cô Quách sẽ không trở thành dáng vẻ hiện tại.
Rõ ràng cậu chủ còn yêu cô Quách hơn cả người đàn ông này, vì sao không thể đối xử với cô tốt hơn.
"Thanh Tú, có chỗ nào không thoải mái không?"
Quách Thanh Tú mỉm cười yếu ớt, "Không có chỗ nào khó chịu, chỉ là vài chuyện em không nhớ ra, vừa nghĩ tới thì đau đầu, anh Hải, anh đừng bỏ mặc em, em rất sợ."
"Ừ, anh sẽ không bỏ mặc em." Tăng Thanh Hải dịu dàng an ủi Quách Thanh Tú.
"Đợi em khỏe lại, anh sẽ đưa em về nhà, trở về căn phòng lãng mạn của chúng ra. Anh sẽ cùng em ngắm sao mỗi ngày, cùng em nghe tiếng sóng biển, được không nào?" Nụ cười của Tăng Thanh Hải vô cùng có sức hút, nhất thời khiến cho Quách Thanh Tú cảm thấy vô cùng an toàn thoải mái.
"Dạ, được ạ!" Quách Thanh Tú ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh. Đêm nay, cô chầm chậm chìm vào giấc ngủ trong sự săn sóc của Tăng Thanh Hải, đây là đêm cô ngủ ngon nhất trong năm ngày nằm viện này.
Tăng Thanh Hải sắp xếp mọi chuyện cho Quách Thanh Tú xong, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, một bóng người đen kịt đứng chắn đường đi của anh.
Đôi mắt ôn hòa của Tăng Thanh Hải lóe lên một tia giận dữ, "Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc mày muốn gì? Thanh Tú Bút Màu mày cũng chiếm rồi, giờ mày còn gây tổn thương Thanh Tú thành thế này, tao sẽ không tha cho mày!"
"Ha! Con mẹ mày chứ, giờ mày còn có mặt mũi mà nói, nếu không phải vì mày, Quách Thanh Tú sẽ không thành thế này."
Tăng Thanh Hải không cam lòng yếu thế, "Lâm Việt Thịnh, mày đừng tưởng tao sẽ sợ mày. Cho dù mày dùng thủ đoạn cưỡng ép kiểu này cũng không có tác dụng. Người Thanh Tú yêu là tao, không phải mày!"
Người Thanh Tú yêu là tao, không phải mày!
Người Thanh Tú yêu là tao, không phải mày!
Lời nói của Tăng Thanh Hải giống như một quả bom nổ tung trong lỗ tai của Lâm Việt Thịnh, tức giận giấu trong mắt hắn trong chớp mắt vỡ tràn ra, hàm răng hắn nghiến kèn kẹt, vứt hết những lời Dì Nguyễn nói ra sau đầu.
Hắn vung nắm đấm về phía cằm Tăng Thanh Hải, cơ thể Tăng Thanh Hải nhanh nhẹn tránh thoát, vung tay phải lên đánh mạnh lên mặt Lâm Việt Thịnh, Lâm Việt Thịnh bị đánh lui về phía sau vài bước.
Hắn không ngờ Tăng Thanh Hải luôn mang vẻ thư sinh yếu đuối lại nhanh nhẹn như vậy.
Miệng hắn phun ra một ngụm bọt máu, cười lạnh nói: "Ha, con mẹ mày, thật giả dối, trước mặt Thanh Tú lúc nào cũng trưng vẻ đáng thương, đồ dối trá."
"Quá khen, đối với người như cậu chủ Lâm, biện pháp tốt nhất là ăn miếng trả miếng..." Tăng Thanh Hải cười khẩy.
Cánh tay băng bó vết thương của anh lùi về sau, nắm đấm vừa rồi dùng lực quá mạnh, khiến phản lực anh gánh hơi vượt mức chịu đựng.
Lâm Việt Thịnh đá một cước tới, đột nhiên phía sau Tăng Thanh Hải có hai bóng người xông tới, vội vàng bảo vệ anh lui về phía sau.
Lê Hùng Việt cũng dẫn người đi ra.
Lực lượng đôi bên đồng đều, Tăng Thanh Hải không muốn tham chiến nữa.
"Lâm Việt Thịnh, một ngày nào đó, tao sẽ lấy lại Thanh Tú Bút Màu về."
Tăng Thanh Hải trầm giọng nói, dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ, đi vào trong xe.
Lâm Việt Thịnh đuổi theo, đá mạnh một cước lên thân xe, chiếc xe rời đi nhanh chóng.
"Thưa cậu chủ, anh có muốn chặn lại không?" Lê Hùng Việt hỏi
Lâm Việt Thịnh đang khá bực bội, hắn gầm lên một tiếng, "Cút!"
Lê Hùng Việt dùng ánh mắt thông cảm nhìn thoáng qua Lâm Việt Thịnh, sau đó xoay người lùi về trong bóng tối.
Buổi sáng, Quách Thanh Tú mở to mắt, ánh mắt trời ấm áp từ khung cửa sổ rọi tới, thoải mái mà yên tĩnh, dường như cô đã mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ, có một người đàn ông luôn gọi to tên cô, nhưng cô không thể nào nhớ ra khuôn mặt của người đàn ông đó.
"Thanh Tú..." Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền tới.
Quách Thanh Tú quay đầu nhìn lại, người người đàn ông trung niên cạo đầu húi cua chậm rãi từ cửa bước vào. Quách Thanh Tú bật dậy ngồi trên giường bệnh, ra sức dụi dụi mắt
Cô vẫn đang nằm mơ? Hay nhìn thấy ảo giác?
"Thanh Tú, con không nhận ra ba sao?" Quách Hoàng Tùng tuôn trào giọt lệ già nua, bước nhanh tới trước giường bệnh.
Lúc này Quách Thanh Tú mới nới lỏng tay, rồi lại véo mạnh lên khuôn mặt mình, đau quá!
Không phải mơ!
"Ba.... con đang nằm mơ ư?" Quách Thanh Tú hô lên một tiếng, bỗng dưng òa khóc nức nở, là ba! Ba về rồi!
Quách Hoàng Tùng lau nước mắt cho Quách Thanh Tú, "Thanh Tú ngoan, không phải mơ! Là ba có lỗi với con! Ba đáng chết, ba để con bơ vơ khổ sở, ba là kẻ có tội!"
Quách Thanh Tú cứ khóc rồi lại cười, cô tìm thấy ba rồi, thật tốt, từ nay cô không còn một thân một mình nữa.
"Ba, bao nhiêu năm nay ba đi đâu vậy?" Đây là vấn đề luôn chôn sâu trong lòng Quách Thanh Tú nhiều năm.
Tuổi tác của Quách Hoàng Tùng đã ngoài bốn mươi, nhưng ngũ quan vẫn tuấn lãng như trước, đường nét sâu sắc, mày rậm mắt to, ông nghe Quách Thanh Tú hỏi như vậy bèn thở dài một hơi,
Những năm này, ông trôi dạt bốn phương trời, núi Trường Bạch, núi Đại Hưng An, Việt Nam, Lào..... đã vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết...
"Một lời khó mà kể hết! Thanh Tú, khó khăn lắm hai cha con chúng ta mới gặp được nhau, chúng ta đừng nhắc tới những chuyện buồn này nữa. Nào, hôm nay ba đón con xuất viện!"
"Vâng ba, con muốn xuất viện từ lâu rồi!"
Tuy Quách Thanh Tú có nghi hoặc đầy bụng nhưng niềm vui trước mắt đã khiến cô tạm thời buông chúng xuống, vội vàng theo sát ba làm thủ tục xuất viện.
Ở cửa lớn, một chiếc xe Golden Cup màu đen đang đậu, đồ dùng của Quách Thanh Tú vốn không nhiều lắm, Dì Nguyễn giúp thu dọn vào một cái rương để mang ra.
Trên người Quách Thanh Tú vẫn mặc đồ bệnh nhân, cô bước bên ngoài, ánh dương xán lạn khiến tâm trạng cô rất vui vẻ.
Ngoài cửa lớn bệnh viện đang đỗ một chiếc xe Ferrari màu đỏ, một thân áo quần đen của Lâm Việt Thịnh vô cùng bắt mắt.
Quách Thanh Tú lướt qua hắn, khuôn mặt tươi cười thoải mái, tầm mắt không không hề dừng lại trên mặt hắn.
"Ba, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Haha, ba đã mua một căn nhà nhỏ ở phía tây thành phố, đi thôi!”
Quách Hoàng Tùng đỡ Quách Thanh Tú lên xe, ông quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Việt Thịnh, hai người trao đổi với nhau ánh mắt đầy ý khó dò.
"Ba, trước kia còn nhận được hai tin nhắn, có phải là ba gửi không?"
"Đúng vậy, ài, mấy năm nay ba vẫn luôn âm thầm dõi theo con, bởi vì không tiện xuất hiện nên không dám gặp con..." Trong lòng Quách Hoàng Tùng như có gánh nặng đè ép nặng nề, đến bây giờ vẫn không dám buông xuống.
Chiếc xe chầm chậm chạy khỏi nội thành, chạy về phía tây thành phố hẻo lánh, ở nơi đây đều là khu nhà chung cư mới xây.
Chiếc xe dừng lại, Quách Hoàng Tùng nhận lấy hành lý trong tay Quách Thanh Tú, bước vào trong từ cửa phòng bảo vệ.
Những người bảo vệ này dường như đều biết ông, cũng không tra hỏi lập tức để họ bước vào.
Nói là nhà nhỏ, thật ra là căn hộ lớn có ba phòng hai sảnh, lắp đặt thiết bị rất mới, xem ra vừa mới sửa sang không lâu.
Quách Hoàng Tùng dẫn Quách Thanh Tú đi tới cửa phòng của cô.
"Đây là phòng của con, nhìn xem có thích không!
Quách Thanh Tú cảm thấy hôm nay mình như trải qua một cơn mộng du dài, dưới sự dẫn dắt của ba, cô bước vào trong.
Đây là một căn phòng ngủ rất lớn, bên trong thiết kế theo phong cách giản dị gần gũi, màu hồng cách điệu mang lại cho người ta cảm giác ấm áp. Hốc mắt của Quách Thanh Tú đã ươn ướt, đây là căn phòng hồi nhỏ cô đã mơ ước, tủ quần áo, giường lớn, đồ dùng đều giống y hệt...
"Hiện giờ cảm xúc của bệnh nhân không ổn định, tốt nhất là đừng mang đến kích thích quá lớn cho cô ấy. Nếu như có thể, cố gắng hết sức để cô ấy và người cô ấy thân quen ở bên nhau, nhờ đó mà khôi phục lại. Nếu như vẫn chịu kích thích, bệnh tình của bệnh nhân có thể chuyển biến xấu...."
"Chuyển biến xấu?" Dì Nguyễn sợ ngây cả người, lắp bắp nói: "Chuyển biến xấu thế nào?"
"Có thể sẽ hoàn toàn mất trí nhớ, không nhận ra ai, cũng có thể mắc chứng trầm cảm..."
Dì Nguyễn thở dài một hơi nặng nề, "Vâng ạ, vậy cảm ơn bác sĩ, tôi biết phải làm sao rồi."
Dì Nguyễn xoay người, xém nữa thì đụng phải cơ thể một người, giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đây từ khi nào, hắn giống như một bức tượng đá, khuôn mặt u ám lạnh lùng tới mức dọa người, khiến Dì Nguyễn nhìn mà trong lòng run rẩy.
Bà biết chắc chắn cậu chủ sẽ không cho phép người đàn ông kia tới đây, nhưng nếu cứ giằng co thế này, bệnh tình của cô Quách lại chuyển biến xấu, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Nói đi nói lại, vẫn là cậu chủ đối xử với cô ấy quá độc ác, một người xinh đẹp như hoa, bây giờ lại bị giày vò tới không còn hình người.
"Cho phép...." Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh không chút thay đổi thốt ra hai chữ này, trong chớp mắt, Dì Nguyễn còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác.
Hồi lâu sau bà mới tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu, "Vâng, vâng thưa cậu chủ!"
Nhìn bóng hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh lẫn vào bóng đêm, trong lòng Dì Nguyễn chua xót.
Quách Thanh Tú nhớ rõ số điện thoại của Tăng Thanh Hải, vội vàng gọi tới số điện thoại của anh.
"Anh Hải!"
"Thanh Tú!" Tăng Thanh Hải nhận được điện thoại của Quách Thanh Tú liền trở lên điên cuồng, "Thanh Tú, anh ta đối xử với em thế nào? Giờ em đang ở đâu? Em sống có tốt không?"
Điện thoại bên kia yên lặng một lúc, "Anh Hải, "anh ta" mà anh nói là ai vậy?"
Tăng Thanh Hải không nói nữa, anh cảm nhận rõ ràng được điều không bình thường từ Quách Thanh Tú, vội vàng hỏi: "Em đang ở đâu?"
Quách Thanh Tú ngừng một hồi, quay sang hỏi Dì Nguyễn, "Đây là bệnh viện nào?"
Sắc mặt Dì Nguyễn khổ sở, bà liếc nhìn cô, nói cho cô tên của bệnh viện, Quách Thanh Tú nở nụ cười nhẹ nhắc lại tên của bệnh viện cho Tăng Thanh Hải, Tăng Thanh Hải vội vàng đáp: "Chờ anh, anh sẽ tới ngay."
Dì Nguyễn thở dài lắc đầu, "Cô Quách, cô không thể gọi công tử nhà họ Tăng tới đây, cậu chủ sẽ tức giận đấy."
"Vì sao?" Khuôn mặt Quách Thanh Tú không hề có bất kỳ phòng bị gì, "Anh Hải là bạn trai cháu, vì sao lại làm cho người khác không vui."
Dì Nguyễn nhìn Quách Thanh Tú lắc đầu, "Cô Quách, cô không nhớ gì sao?”
Quách Thanh Tú xoa huyệt Thái Dương, nét mặt đau đớn, "Dì Nguyễn, cháu không biết dì đang nói cái gì? Rốt cuộc cháu bị sao vậy?"
Một tiếng sau, Tăng Thanh Hải vội vàng chạy tới.
Cánh tay trái của anh bị khẩu súng của Lâm Việt Thịnh bắn thương vẫn còn đeo băng gạc, áo trong màu vàng nhạt, một bên tay áo được xoắn lên, bên ngoài khoác một chiếc áo may ô màu cà phê, vẫn là dáng vẻ một chàng trai tuấn tú dịu dàng.
Anh vừa vào đã bổ nhào tới bên người Quách Thanh Tú, ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
"Thanh Tú, anh đến rồi đây, em không cần sợ..."
Lúc này, một đôi mắt ưng hung ác đang nhìn chằm chằm hai bóng người đang dựa vào nhau, nếu ánh mắt kia có thể giết người thì cơ thể Tăng Thanh Hải đã sớm nát bấy từ lâu.
"Cậu chủ...."
Lê Hùng Việt nhẹ nhàng kéo lấy tay áo hắn, hai người chầm chậm đi khỏi bệnh viện.
"Thưa cậu chủ, tìm thấy tung tích của Quách Hoàng Tùng rồi ạ!"
Trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên một tia sáng sắc bén như lóe lên trong bóng tối.
Hắn sẽ không thua được, xem ra cả ông trời cũng đang giúp hắn.
"Lập tức đưa ông tatới đây.”
"Vâng thưa cậu chủ!"
Trong phòng bệnh, Tăng Thanh Hải săn sóc cho Quách Thanh Tú ăn cháo, Dì Nguyễn ở bên cạnh, nhìn sự chăm sóc dịu dàng của Tăng Thanh Hải mà khẽ thở dài. Nếu cậu chủ được một nửa như người đàn ông này thì cô Quách sẽ không trở thành dáng vẻ hiện tại.
Rõ ràng cậu chủ còn yêu cô Quách hơn cả người đàn ông này, vì sao không thể đối xử với cô tốt hơn.
"Thanh Tú, có chỗ nào không thoải mái không?"
Quách Thanh Tú mỉm cười yếu ớt, "Không có chỗ nào khó chịu, chỉ là vài chuyện em không nhớ ra, vừa nghĩ tới thì đau đầu, anh Hải, anh đừng bỏ mặc em, em rất sợ."
"Ừ, anh sẽ không bỏ mặc em." Tăng Thanh Hải dịu dàng an ủi Quách Thanh Tú.
"Đợi em khỏe lại, anh sẽ đưa em về nhà, trở về căn phòng lãng mạn của chúng ra. Anh sẽ cùng em ngắm sao mỗi ngày, cùng em nghe tiếng sóng biển, được không nào?" Nụ cười của Tăng Thanh Hải vô cùng có sức hút, nhất thời khiến cho Quách Thanh Tú cảm thấy vô cùng an toàn thoải mái.
"Dạ, được ạ!" Quách Thanh Tú ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh. Đêm nay, cô chầm chậm chìm vào giấc ngủ trong sự săn sóc của Tăng Thanh Hải, đây là đêm cô ngủ ngon nhất trong năm ngày nằm viện này.
Tăng Thanh Hải sắp xếp mọi chuyện cho Quách Thanh Tú xong, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, một bóng người đen kịt đứng chắn đường đi của anh.
Đôi mắt ôn hòa của Tăng Thanh Hải lóe lên một tia giận dữ, "Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc mày muốn gì? Thanh Tú Bút Màu mày cũng chiếm rồi, giờ mày còn gây tổn thương Thanh Tú thành thế này, tao sẽ không tha cho mày!"
"Ha! Con mẹ mày chứ, giờ mày còn có mặt mũi mà nói, nếu không phải vì mày, Quách Thanh Tú sẽ không thành thế này."
Tăng Thanh Hải không cam lòng yếu thế, "Lâm Việt Thịnh, mày đừng tưởng tao sẽ sợ mày. Cho dù mày dùng thủ đoạn cưỡng ép kiểu này cũng không có tác dụng. Người Thanh Tú yêu là tao, không phải mày!"
Người Thanh Tú yêu là tao, không phải mày!
Người Thanh Tú yêu là tao, không phải mày!
Lời nói của Tăng Thanh Hải giống như một quả bom nổ tung trong lỗ tai của Lâm Việt Thịnh, tức giận giấu trong mắt hắn trong chớp mắt vỡ tràn ra, hàm răng hắn nghiến kèn kẹt, vứt hết những lời Dì Nguyễn nói ra sau đầu.
Hắn vung nắm đấm về phía cằm Tăng Thanh Hải, cơ thể Tăng Thanh Hải nhanh nhẹn tránh thoát, vung tay phải lên đánh mạnh lên mặt Lâm Việt Thịnh, Lâm Việt Thịnh bị đánh lui về phía sau vài bước.
Hắn không ngờ Tăng Thanh Hải luôn mang vẻ thư sinh yếu đuối lại nhanh nhẹn như vậy.
Miệng hắn phun ra một ngụm bọt máu, cười lạnh nói: "Ha, con mẹ mày, thật giả dối, trước mặt Thanh Tú lúc nào cũng trưng vẻ đáng thương, đồ dối trá."
"Quá khen, đối với người như cậu chủ Lâm, biện pháp tốt nhất là ăn miếng trả miếng..." Tăng Thanh Hải cười khẩy.
Cánh tay băng bó vết thương của anh lùi về sau, nắm đấm vừa rồi dùng lực quá mạnh, khiến phản lực anh gánh hơi vượt mức chịu đựng.
Lâm Việt Thịnh đá một cước tới, đột nhiên phía sau Tăng Thanh Hải có hai bóng người xông tới, vội vàng bảo vệ anh lui về phía sau.
Lê Hùng Việt cũng dẫn người đi ra.
Lực lượng đôi bên đồng đều, Tăng Thanh Hải không muốn tham chiến nữa.
"Lâm Việt Thịnh, một ngày nào đó, tao sẽ lấy lại Thanh Tú Bút Màu về."
Tăng Thanh Hải trầm giọng nói, dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ, đi vào trong xe.
Lâm Việt Thịnh đuổi theo, đá mạnh một cước lên thân xe, chiếc xe rời đi nhanh chóng.
"Thưa cậu chủ, anh có muốn chặn lại không?" Lê Hùng Việt hỏi
Lâm Việt Thịnh đang khá bực bội, hắn gầm lên một tiếng, "Cút!"
Lê Hùng Việt dùng ánh mắt thông cảm nhìn thoáng qua Lâm Việt Thịnh, sau đó xoay người lùi về trong bóng tối.
Buổi sáng, Quách Thanh Tú mở to mắt, ánh mắt trời ấm áp từ khung cửa sổ rọi tới, thoải mái mà yên tĩnh, dường như cô đã mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ, có một người đàn ông luôn gọi to tên cô, nhưng cô không thể nào nhớ ra khuôn mặt của người đàn ông đó.
"Thanh Tú..." Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền tới.
Quách Thanh Tú quay đầu nhìn lại, người người đàn ông trung niên cạo đầu húi cua chậm rãi từ cửa bước vào. Quách Thanh Tú bật dậy ngồi trên giường bệnh, ra sức dụi dụi mắt
Cô vẫn đang nằm mơ? Hay nhìn thấy ảo giác?
"Thanh Tú, con không nhận ra ba sao?" Quách Hoàng Tùng tuôn trào giọt lệ già nua, bước nhanh tới trước giường bệnh.
Lúc này Quách Thanh Tú mới nới lỏng tay, rồi lại véo mạnh lên khuôn mặt mình, đau quá!
Không phải mơ!
"Ba.... con đang nằm mơ ư?" Quách Thanh Tú hô lên một tiếng, bỗng dưng òa khóc nức nở, là ba! Ba về rồi!
Quách Hoàng Tùng lau nước mắt cho Quách Thanh Tú, "Thanh Tú ngoan, không phải mơ! Là ba có lỗi với con! Ba đáng chết, ba để con bơ vơ khổ sở, ba là kẻ có tội!"
Quách Thanh Tú cứ khóc rồi lại cười, cô tìm thấy ba rồi, thật tốt, từ nay cô không còn một thân một mình nữa.
"Ba, bao nhiêu năm nay ba đi đâu vậy?" Đây là vấn đề luôn chôn sâu trong lòng Quách Thanh Tú nhiều năm.
Tuổi tác của Quách Hoàng Tùng đã ngoài bốn mươi, nhưng ngũ quan vẫn tuấn lãng như trước, đường nét sâu sắc, mày rậm mắt to, ông nghe Quách Thanh Tú hỏi như vậy bèn thở dài một hơi,
Những năm này, ông trôi dạt bốn phương trời, núi Trường Bạch, núi Đại Hưng An, Việt Nam, Lào..... đã vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết...
"Một lời khó mà kể hết! Thanh Tú, khó khăn lắm hai cha con chúng ta mới gặp được nhau, chúng ta đừng nhắc tới những chuyện buồn này nữa. Nào, hôm nay ba đón con xuất viện!"
"Vâng ba, con muốn xuất viện từ lâu rồi!"
Tuy Quách Thanh Tú có nghi hoặc đầy bụng nhưng niềm vui trước mắt đã khiến cô tạm thời buông chúng xuống, vội vàng theo sát ba làm thủ tục xuất viện.
Ở cửa lớn, một chiếc xe Golden Cup màu đen đang đậu, đồ dùng của Quách Thanh Tú vốn không nhiều lắm, Dì Nguyễn giúp thu dọn vào một cái rương để mang ra.
Trên người Quách Thanh Tú vẫn mặc đồ bệnh nhân, cô bước bên ngoài, ánh dương xán lạn khiến tâm trạng cô rất vui vẻ.
Ngoài cửa lớn bệnh viện đang đỗ một chiếc xe Ferrari màu đỏ, một thân áo quần đen của Lâm Việt Thịnh vô cùng bắt mắt.
Quách Thanh Tú lướt qua hắn, khuôn mặt tươi cười thoải mái, tầm mắt không không hề dừng lại trên mặt hắn.
"Ba, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Haha, ba đã mua một căn nhà nhỏ ở phía tây thành phố, đi thôi!”
Quách Hoàng Tùng đỡ Quách Thanh Tú lên xe, ông quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Việt Thịnh, hai người trao đổi với nhau ánh mắt đầy ý khó dò.
"Ba, trước kia còn nhận được hai tin nhắn, có phải là ba gửi không?"
"Đúng vậy, ài, mấy năm nay ba vẫn luôn âm thầm dõi theo con, bởi vì không tiện xuất hiện nên không dám gặp con..." Trong lòng Quách Hoàng Tùng như có gánh nặng đè ép nặng nề, đến bây giờ vẫn không dám buông xuống.
Chiếc xe chầm chậm chạy khỏi nội thành, chạy về phía tây thành phố hẻo lánh, ở nơi đây đều là khu nhà chung cư mới xây.
Chiếc xe dừng lại, Quách Hoàng Tùng nhận lấy hành lý trong tay Quách Thanh Tú, bước vào trong từ cửa phòng bảo vệ.
Những người bảo vệ này dường như đều biết ông, cũng không tra hỏi lập tức để họ bước vào.
Nói là nhà nhỏ, thật ra là căn hộ lớn có ba phòng hai sảnh, lắp đặt thiết bị rất mới, xem ra vừa mới sửa sang không lâu.
Quách Hoàng Tùng dẫn Quách Thanh Tú đi tới cửa phòng của cô.
"Đây là phòng của con, nhìn xem có thích không!
Quách Thanh Tú cảm thấy hôm nay mình như trải qua một cơn mộng du dài, dưới sự dẫn dắt của ba, cô bước vào trong.
Đây là một căn phòng ngủ rất lớn, bên trong thiết kế theo phong cách giản dị gần gũi, màu hồng cách điệu mang lại cho người ta cảm giác ấm áp. Hốc mắt của Quách Thanh Tú đã ươn ướt, đây là căn phòng hồi nhỏ cô đã mơ ước, tủ quần áo, giường lớn, đồ dùng đều giống y hệt...
Tác giả :
Huyền Cầm