Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 70: Ác ma đừng xông tới đây
Sắc trời dần dần tối đen.
Đội tìm kiếm cứu nạn trên biển không thể không ngừng lại, Lâm Việt Thịnh cố chấp đứng ở cạnh bờ không chịu di chuyển.
Nhìn thấy mọi người đều dừng lại, hắn quát: “Tại sao lại ngừng? Lập tức đi tìm, đi tìm ngay…”
Lê Hùng Việt nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, buổi tối tầm nhìn dưới nước không được tốt, tìm nữa cũng phí công thôi. Ngày mai trời vừa sáng tôi sẽ sắp xếp bọn họ đi tìm ngay.”
Anh ta còn chưa nói hết lời, Lâm Việt Thịnh đã tung người, nhảy vào trong biển rộng.
Ba ngày ba đêm đã qua.
Quách Thanh Tú vẫn không có tung tích, còn Lâm Việt Thịnh lại được Lê Hùng Việt kéo lên từ đáy biển.
Hắn đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, chẳng nghỉ ngơi, cũng không thiết ăn uống, cả ngày ngâm mình ở trong nước biển, cơ thể đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa.
Lúc được Lê Hùng Việt kéo lên, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Hôm Lâm Việt Thịnh được đưa vào bệnh viện, đội tìm kiếm cứu nạn trên biển cũng chính thức đình chỉ công việc lại.
Thật ra mọi người đều hiểu rõ rằng, một người muốn tự sát, không mang theo bất kì công cụ cứu sống nào, cũng không mang theo bất cứ thứ đồ ăn gì thì không thể sống trên biển quá ba ngày ba đêm được.
Chỉ là do sợ sự uy hiếp của Lâm Việt Thịnh nên bọn họ mới không dám dừng công việc lại.
Bây giờ hắn vừa đổ bệnh, bọn họ liền nhân dịp này mà dừng lại.
Quách Thanh Tú thật sự đã biến mất không thấy tung tích, Lâm Việt Thịnh cứ nhìn chiếc nhẫn kia mà ngẩn người.
Lâm Việt Thịnh, tôi theo ý của anh, toàn bộ người nhà họ Quách đều chết hết rồi! Lẽ ra hắn nên vui sướng mới đúng nhưng tại sao lại chẳng thể vui lên nổi, tâm trạng lúc này đây còn khó chịu hơn cả khi Thanh qua đời.
Trong một con ngõ nhỏ chật hẹp, người buôn kẻ bán mời chào suốt dọc đường.
“Hạt dẻ rang đây, hạt dẻ rang vừa thơm vừa ngọt đây…”
Quách Thanh Tú chớp mắt một cái, ba đang ôm một túi hạt dẻ rang đi tới, cười nói với cô.
“Thanh Tú, mau đến đây với ba, ba mua rất nhiều hạt dẻ rang này.”
Quách Thanh Tú vui vẻ chạy đến chỗ ba mình.
“Thanh Tú, mau tới đây, chỗ mẹ cũng có hạt dẻ rang, đến đây với mẹ đi.”
Mẹ mỉm cười, mở rộng vòng tay hướng về phía cô, Quách Thanh Tú cười ngọt ngào vội vàng chạy qua đó.
Ba mẹ! Con đến rồi.
Nhưng cho dù Quách Thanh Tú có chạy thế nào đi nữa, khoảng cách giữa bọn họ dường như vĩnh viễn vẫn không thể rút ngắn lại, cô có dùng cách nào cũng không chạy tới được.
Ba mẹ cô hơi nôn nóng đứng bật dậy: “Thanh Tú, nếu con không đến thì ba mẹ phải đi đây.”
Quách Thanh Tú cuống lên, cô nức nở gọi, ba mẹ, đừng đi mà! Chờ con với!
Nhưng bóng báng hai người họ đã nhanh chóng biến mất.
Đây là một căn phòng xa hoa, một người có vóc dáng mảnh mai đang nằm trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt yếu ớt kia đã ngập tràn nước mắt. Dường như cô đang bị một cơn ác mộng quấy rầy, không có cách nào tỉnh lại được, bàn tay bé nhỏ siết chặt lấy ga trải giường, đôi môi anh đào hơi khô nứt lo lắng thốt ra vài chữ: “Ba, mẹ…”
Bỗng chốc, Quách Thanh Tú mở mắt ra.
Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, đây là đâu?
Gian phòng dường như đang chao đảo, hẳn không phải là do đầu của cô có vấn đề. Quách Thanh Tú từ từ nhớ lại, sau khi chìm xuống đáy biển hình như cô được cái gì đó cứu.
Cô lần mò đi xuống giường, ló đầu ra ngoài nhìn, thấy đây là một chiếc thuyền lớn.
Cô đang chuẩn bị ra ngoài xem xét xung quanh, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói hung dữ.
“Lại đây!”
Quách Thanh Tú ngoảnh lại, phía sau là một người đàn ông trông dữ tợn như hung thần, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, ria mép quá dài khiến cả ngũ quan có vẻ hơi nhếch nhác nhưng thân hình lại cao lớn cường tráng…
Cánh tay hắn ta đang bị thương, trên mặt cũng chằng chịt vết máu.
Quách Thanh Tú hoảng hốt, cô nắm chặt cửa phòng theo bản năng, “Anh, anh là ai vậy?”
“Người sống duy nhất trên thuyền này, nếu cô không muốn chết, thì mau chóng làm theo lời tôi…”
Người đàn ông này rất khác so với Lâm Việt Thịnh. Nếu như nói Lâm Việt Thịnh điên cuồng độc ác tàn bạo, thì người đàn ông trước mắt này hoàn toàn là một ác ma giết người. Giọng nói của hắn ta lạnh lẽo, ánh mắt hung tợn, đặc biệt là cái mùi máu tanh nồng kia, khiến người ta không thể không hoài nghi hắn ta vừa mới giết người nào đó.
“Bớt nói linh tinh đi, cô còn dám mở miệng thốt thêm câu nào nữa tôi sẽ giết chết cô.”
Người đàn ông kia lấy một súng ra, nhắm thẳng vào Quách Thanh Tú.
“Được, tôi tới tôi tới…” Sau khi đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, ý thức sinh tồn của Quách Thanh Tú cực kì mạnh mẽ.
Cô chậm chạp đi tới gần hắn ta: “Bỏ súng xuống, anh bị thương rồi, tôi sẽ giúp anh, tôi không hề gây nguy hại gì cho anh mà.”
Quách Thanh Tú nhỏ giọng nói. Người đàn ông kia cứ nhìn cô chằm chằm, nòng súng từ từ hạ xuống nhưng vẫn không buông ra.
Quách Thanh Tú giúp hắn xé cánh tay áo bên trái ra, phát hiện một vết thương rất lớn do súng gây nên. Trên toàn bộ cánh tay, có một nửa đang chảy máu, còn có cả vết dao chém...
Máu thịt be bét nơi vết thương trông vô cùng dữ tợn, Quách Thanh Tú cố nhịn cảm giác buồn nôn xuống.
“Bây giờ phải làm gì?”
“Dao đây, dùng cồn để khử trùng rồi móc viên đạn ra, sau đó dùng thuốc này bôi lên trên, rồi tiêm thuốc kháng sinh này cho tôi…” Người đàn ông kia nói tiếng Trung rất khó khăn, thế nhưng vẫn có thể diễn đạt rõ ràng hoàn chỉnh.
Quách Thanh Tú gật đầu liên tục, nhìn bộ dạng bây giờ của hắn ta, mất máu nhiều như vậy nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Quách Thanh Tú nghĩ rằng nếu hắn ta đã cứu mạng mình, vậy thì cô cũng nên trả lại món nợ ân tình này mới đúng.
Cô cắn răng, dựa theo những gì hắn ta nói mà làm.
Động tác khử trùng đúng là rất nhanh nhẹn nhưng quá trình móc viên đạn ra thật sự quá đáng sợ, cả người Quách Thanh Tú đều run lên bần bật, đây là thịt sống sờ sờ đó!
Mỗi khi dao của Quách Thanh Tú nhúc nhích, người đàn ông kia đau đớn đến mức cơ thể run lên nhưng vẫn kìm chế không kêu ra tiếng.
Sau khi moi được viên đạn lên một chút, cô tìm một cái kẹp để gắp nó ra. Lúc này, tầm mắt của Quách Thanh Tú đã sắp bị mồ hôi làm cho nhòe đi.
“Được rồi, bây giờ làm gì nữa?”
“Khâu lại…” Người đàn ông kia nói một cách đơn giản, hắn ta đang cố gắng chịu đựng.
“Tôi không thể, tôi thật sự không biết…” Quách Thanh Tú rất sợ hãi.
“Không làm được thì tôi sẽ giết chết cô…” Người đàn ông kia lại lấy súng ra, nhắm ngay đầu Quách Thanh Tú.
“Được rồi, aizz!”
Quách Thanh Tú bắt đầu nghi ngờ liệu người đàn ông này có phải anh em ruột thịt của Lâm Việt Thịnh hay không, sao cả hai người đều hung hăng ngang ngược như vậy.
Hai tay Quách Thanh Tú run rẩy, chậm chạp khâu vết thương trên người hắn ta.
Trước giờ cô không biết rằng mình còn có thể khâu da thịt lại, chỉ là lúc vừa mới bắt đầu động tay có cảm giác rất khổ sở, sau khi khâu mấy mũi lại cảm thấy gần giống như khâu vá quần áo.
Còn người đàn ông kia giống như chẳng hề biết đau, cho dù cô làm nhẹ hay mạnh tay, hắn ta đều nhẫn nhịn không kêu thành tiếng.
Vất vả lắm mới khâu xong, sau khi bôi thuốc bột lên, Quách Thanh Tú tiêm thuốc kháng sinh cho hắn ta.
Làm xong tất cả những chuyện này, cô ngã ngồi xuống như một quả bóng bị xì hơi. Trên người cô đầy mồ hôi lạnh, cô là bị bắt ép phải làm bác sĩ một lần.
Người đàn ông kia choáng váng nằm trên giường, chỉ một lát đã mê man ngủ thiếp đi.
Quách Thanh Tú bước chân trần từ trong phòng ra ngoài, đi thẳng tới boong thuyền.
Cô nhanh chóng phát hiện ra đây là một chiếc du thuyền loại nhỏ, tổng cộng có ba tầng, ba tầng đều có phòng, song lại chẳng có một ai. Chiếc thuyền này cũng đang ở trạng thái thả trôi tự do theo chiều gió trên biển rộng mênh mông không có mục đích.
Quách Thanh Tú còn thấy trên boong thuyền và mạn thuyền dày đặc vết đạn bắn, có vẻ như vừa trải qua một trận đấu súng kịch liệt.
Người đàn ông này, rốt cuộc là ai? Còn mang theo súng nữa!
Quách Thanh Tú tìm mãi cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối có giá trị nào.
Cuối cùng cô nhận ra mình rất đói, bèn đi tới phòng bếp ở khoang phía sau, tìm một vài nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu đun nấu các thứ.
Trứng gà, chân giò hun khói, còn có cần tây, nấu một nồi nui Ý.
Sau khi nấu xong, cả gian bếp đều là mùi thức ăn, Quách Thanh Tú tham lam hít một hơi, hóa ra mùi vị thức ăn lại mê người như thế.
Múc lên một bát, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói dữ dằn.
“Đưa cho tôi…”
Quách Thanh Tú xoay người lại, chạm phải ánh mắt hung thần ác sát của hắn ta, liền vội vàng đứng lên, đẩy chiếc bát lớn đến trước mặt hắn.
Người đàn ông này quả là lợi hại, bị thương nặng như vậy, chẳng những không chết mà trái lại vẫn còn sống vô cùng khỏe mạnh như thế này.
Người đàn ông kia ngồi xuống, dùng bên tay có thể hoạt động được cầm lấy thìa múc ăn.
Mặc dù rất đói bụng, nhưng động tác khi ăn vẫn vô cùng tao nhã, Quách Thanh Tú nhìn hắn ta đến quên cả chớp mắt. Mãi đến tận khi hắn ta ăn xong, cô mới hỏi: “Có muốn ăn nữa không?”
“Không ăn nữa!” Người đàn ông kia đứng dậy, nhìn cô chằm chằm: “Cô ăn đi!”
“Hả, được!” Lúc này Quách Thanh Tú mới múc cho mình một bát, sau đó từ từ ăn hết.
Trong lúc cô ăn, đôi mắt người đàn ông kia vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt cô không rời, Quách Thanh Tú vừa ăn vừa hỏi: “Anh cứu tôi phải không?”
Người đàn ông kia hừ nhẹ một tiếng, hắn ta đâu có ý định cứu cô, chỉ có điều người trên thuyền đã chết hết rồi, hắn ta nhất định phải tìm một người để giúp mình trị thương.
“Ha ha, anh yên tâm, tôi không phải là người vong ân phụ nghĩa, nếu anh giúp tôi thì tôi cũng sẽ giúp anh.”
Ánh mắt người đàn ông kia vẫn luôn lạnh lùng xa cách, dường như có vẻ khinh thường những lời cô nói.
“À, những người khác trên thuyền đâu cả rồi?” Quách Thanh Tú tò mò hỏi, cô phát hiện ra có rất nhiều rương hành lý được để ở trong các khoang trống, hiển nhiên là có người từng ở đây.
“Chết rồi!” Người đàn ông mất kiên nhẫn nói.
“Chết rồi? Tại sao?” Quách Thanh Tú cảm thấy rất u ám.
“Tôi giết hết bọn họ rồi! Câu trả lời này cô hài lòng chưa. Nếu như cô không nghe lời thì kết cục cũng giống như bọn họ thôi.” Người đàn ông tàn nhẫn nói. Lời này không giống như nói dối, Quách Thanh Tú sởn cả tóc gáy, rùng mình một cái.
“Thế, thế rốt cuộc anh là ai?”
Quách Thanh Tú cẩn thận hỏi.
“Bớt nói nhảm đi, cô càng biết nhiều thì chết càng nhanh. Được rồi, về phòng ngủ đi…”
Người đàn ông kia dùng súng chỉ vào Quách Thanh Tú, cô giơ hai tay lên, đi ra khỏi phòng bếp.
“Đừng như vậy, tôi không chạy trốn đâu, tôi còn không biết đây là đâu mà?”
Người đàn ông kia vẫn chẳng nói thêm gì, cứ thế ép cô đến một gian phòng ngủ, lúc này mới lui ra ngoài, khóa kín cửa phòng lại.
Quách Thanh Tú thở phào nhẹ nhõm, xem ra là vừa thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói rồi.
Dĩ nhiên, người đàn ông này không có tình người như Lâm Việt Thịnh.
Hắn ta là một tên ác ma giết người.
Toàn bộ người trên thuyền đều bị hắn ta giết chết.
Quách Thanh Tú thật sự không biết vận may của mình quá tốt hay là quá kém nữa.
Cung điện Versailles.
Lâm Việt Thịnh hoàn toàn chìm đắm trong nỗi bi thương sâu thẳm, hắn không thể thoát khỏi cái bóng tối rằng Quách Thanh Tú đã tự sát.
Mỗi ngày đứng trước cửa sổ, nhìn ra biển rộng mênh mông, hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.
Đó là một đôi mắt trong veo, xinh đẹp, lúc hiền lành thì nhìn rất dịu dàng, lúc bướng bỉnh thì lại rất lanh lợi…
Đáng tiếc là tất cả những thứ này đã không còn tồn tại nữa.
Đúng vậy, người nhà họ Quách đều đã chết hết rồi.
Hắn đá mạnh một cước vào vách kính, đá đến đau cả chân nhưng tấm kính vẫn chẳng hề hấn gì.
“Đập hết vách kính này ngay lập tức, đổi thành tường...”
Hắn không thể nhìn nơi này nữa, không thể tiếp tục ngắm biển nữa, mỗi ngày nhìn thấy biển, hắn sẽ phát điên.
Đội tìm kiếm cứu nạn trên biển không thể không ngừng lại, Lâm Việt Thịnh cố chấp đứng ở cạnh bờ không chịu di chuyển.
Nhìn thấy mọi người đều dừng lại, hắn quát: “Tại sao lại ngừng? Lập tức đi tìm, đi tìm ngay…”
Lê Hùng Việt nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, buổi tối tầm nhìn dưới nước không được tốt, tìm nữa cũng phí công thôi. Ngày mai trời vừa sáng tôi sẽ sắp xếp bọn họ đi tìm ngay.”
Anh ta còn chưa nói hết lời, Lâm Việt Thịnh đã tung người, nhảy vào trong biển rộng.
Ba ngày ba đêm đã qua.
Quách Thanh Tú vẫn không có tung tích, còn Lâm Việt Thịnh lại được Lê Hùng Việt kéo lên từ đáy biển.
Hắn đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, chẳng nghỉ ngơi, cũng không thiết ăn uống, cả ngày ngâm mình ở trong nước biển, cơ thể đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa.
Lúc được Lê Hùng Việt kéo lên, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Hôm Lâm Việt Thịnh được đưa vào bệnh viện, đội tìm kiếm cứu nạn trên biển cũng chính thức đình chỉ công việc lại.
Thật ra mọi người đều hiểu rõ rằng, một người muốn tự sát, không mang theo bất kì công cụ cứu sống nào, cũng không mang theo bất cứ thứ đồ ăn gì thì không thể sống trên biển quá ba ngày ba đêm được.
Chỉ là do sợ sự uy hiếp của Lâm Việt Thịnh nên bọn họ mới không dám dừng công việc lại.
Bây giờ hắn vừa đổ bệnh, bọn họ liền nhân dịp này mà dừng lại.
Quách Thanh Tú thật sự đã biến mất không thấy tung tích, Lâm Việt Thịnh cứ nhìn chiếc nhẫn kia mà ngẩn người.
Lâm Việt Thịnh, tôi theo ý của anh, toàn bộ người nhà họ Quách đều chết hết rồi! Lẽ ra hắn nên vui sướng mới đúng nhưng tại sao lại chẳng thể vui lên nổi, tâm trạng lúc này đây còn khó chịu hơn cả khi Thanh qua đời.
Trong một con ngõ nhỏ chật hẹp, người buôn kẻ bán mời chào suốt dọc đường.
“Hạt dẻ rang đây, hạt dẻ rang vừa thơm vừa ngọt đây…”
Quách Thanh Tú chớp mắt một cái, ba đang ôm một túi hạt dẻ rang đi tới, cười nói với cô.
“Thanh Tú, mau đến đây với ba, ba mua rất nhiều hạt dẻ rang này.”
Quách Thanh Tú vui vẻ chạy đến chỗ ba mình.
“Thanh Tú, mau tới đây, chỗ mẹ cũng có hạt dẻ rang, đến đây với mẹ đi.”
Mẹ mỉm cười, mở rộng vòng tay hướng về phía cô, Quách Thanh Tú cười ngọt ngào vội vàng chạy qua đó.
Ba mẹ! Con đến rồi.
Nhưng cho dù Quách Thanh Tú có chạy thế nào đi nữa, khoảng cách giữa bọn họ dường như vĩnh viễn vẫn không thể rút ngắn lại, cô có dùng cách nào cũng không chạy tới được.
Ba mẹ cô hơi nôn nóng đứng bật dậy: “Thanh Tú, nếu con không đến thì ba mẹ phải đi đây.”
Quách Thanh Tú cuống lên, cô nức nở gọi, ba mẹ, đừng đi mà! Chờ con với!
Nhưng bóng báng hai người họ đã nhanh chóng biến mất.
Đây là một căn phòng xa hoa, một người có vóc dáng mảnh mai đang nằm trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt yếu ớt kia đã ngập tràn nước mắt. Dường như cô đang bị một cơn ác mộng quấy rầy, không có cách nào tỉnh lại được, bàn tay bé nhỏ siết chặt lấy ga trải giường, đôi môi anh đào hơi khô nứt lo lắng thốt ra vài chữ: “Ba, mẹ…”
Bỗng chốc, Quách Thanh Tú mở mắt ra.
Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, đây là đâu?
Gian phòng dường như đang chao đảo, hẳn không phải là do đầu của cô có vấn đề. Quách Thanh Tú từ từ nhớ lại, sau khi chìm xuống đáy biển hình như cô được cái gì đó cứu.
Cô lần mò đi xuống giường, ló đầu ra ngoài nhìn, thấy đây là một chiếc thuyền lớn.
Cô đang chuẩn bị ra ngoài xem xét xung quanh, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói hung dữ.
“Lại đây!”
Quách Thanh Tú ngoảnh lại, phía sau là một người đàn ông trông dữ tợn như hung thần, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, ria mép quá dài khiến cả ngũ quan có vẻ hơi nhếch nhác nhưng thân hình lại cao lớn cường tráng…
Cánh tay hắn ta đang bị thương, trên mặt cũng chằng chịt vết máu.
Quách Thanh Tú hoảng hốt, cô nắm chặt cửa phòng theo bản năng, “Anh, anh là ai vậy?”
“Người sống duy nhất trên thuyền này, nếu cô không muốn chết, thì mau chóng làm theo lời tôi…”
Người đàn ông này rất khác so với Lâm Việt Thịnh. Nếu như nói Lâm Việt Thịnh điên cuồng độc ác tàn bạo, thì người đàn ông trước mắt này hoàn toàn là một ác ma giết người. Giọng nói của hắn ta lạnh lẽo, ánh mắt hung tợn, đặc biệt là cái mùi máu tanh nồng kia, khiến người ta không thể không hoài nghi hắn ta vừa mới giết người nào đó.
“Bớt nói linh tinh đi, cô còn dám mở miệng thốt thêm câu nào nữa tôi sẽ giết chết cô.”
Người đàn ông kia lấy một súng ra, nhắm thẳng vào Quách Thanh Tú.
“Được, tôi tới tôi tới…” Sau khi đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, ý thức sinh tồn của Quách Thanh Tú cực kì mạnh mẽ.
Cô chậm chạp đi tới gần hắn ta: “Bỏ súng xuống, anh bị thương rồi, tôi sẽ giúp anh, tôi không hề gây nguy hại gì cho anh mà.”
Quách Thanh Tú nhỏ giọng nói. Người đàn ông kia cứ nhìn cô chằm chằm, nòng súng từ từ hạ xuống nhưng vẫn không buông ra.
Quách Thanh Tú giúp hắn xé cánh tay áo bên trái ra, phát hiện một vết thương rất lớn do súng gây nên. Trên toàn bộ cánh tay, có một nửa đang chảy máu, còn có cả vết dao chém...
Máu thịt be bét nơi vết thương trông vô cùng dữ tợn, Quách Thanh Tú cố nhịn cảm giác buồn nôn xuống.
“Bây giờ phải làm gì?”
“Dao đây, dùng cồn để khử trùng rồi móc viên đạn ra, sau đó dùng thuốc này bôi lên trên, rồi tiêm thuốc kháng sinh này cho tôi…” Người đàn ông kia nói tiếng Trung rất khó khăn, thế nhưng vẫn có thể diễn đạt rõ ràng hoàn chỉnh.
Quách Thanh Tú gật đầu liên tục, nhìn bộ dạng bây giờ của hắn ta, mất máu nhiều như vậy nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Quách Thanh Tú nghĩ rằng nếu hắn ta đã cứu mạng mình, vậy thì cô cũng nên trả lại món nợ ân tình này mới đúng.
Cô cắn răng, dựa theo những gì hắn ta nói mà làm.
Động tác khử trùng đúng là rất nhanh nhẹn nhưng quá trình móc viên đạn ra thật sự quá đáng sợ, cả người Quách Thanh Tú đều run lên bần bật, đây là thịt sống sờ sờ đó!
Mỗi khi dao của Quách Thanh Tú nhúc nhích, người đàn ông kia đau đớn đến mức cơ thể run lên nhưng vẫn kìm chế không kêu ra tiếng.
Sau khi moi được viên đạn lên một chút, cô tìm một cái kẹp để gắp nó ra. Lúc này, tầm mắt của Quách Thanh Tú đã sắp bị mồ hôi làm cho nhòe đi.
“Được rồi, bây giờ làm gì nữa?”
“Khâu lại…” Người đàn ông kia nói một cách đơn giản, hắn ta đang cố gắng chịu đựng.
“Tôi không thể, tôi thật sự không biết…” Quách Thanh Tú rất sợ hãi.
“Không làm được thì tôi sẽ giết chết cô…” Người đàn ông kia lại lấy súng ra, nhắm ngay đầu Quách Thanh Tú.
“Được rồi, aizz!”
Quách Thanh Tú bắt đầu nghi ngờ liệu người đàn ông này có phải anh em ruột thịt của Lâm Việt Thịnh hay không, sao cả hai người đều hung hăng ngang ngược như vậy.
Hai tay Quách Thanh Tú run rẩy, chậm chạp khâu vết thương trên người hắn ta.
Trước giờ cô không biết rằng mình còn có thể khâu da thịt lại, chỉ là lúc vừa mới bắt đầu động tay có cảm giác rất khổ sở, sau khi khâu mấy mũi lại cảm thấy gần giống như khâu vá quần áo.
Còn người đàn ông kia giống như chẳng hề biết đau, cho dù cô làm nhẹ hay mạnh tay, hắn ta đều nhẫn nhịn không kêu thành tiếng.
Vất vả lắm mới khâu xong, sau khi bôi thuốc bột lên, Quách Thanh Tú tiêm thuốc kháng sinh cho hắn ta.
Làm xong tất cả những chuyện này, cô ngã ngồi xuống như một quả bóng bị xì hơi. Trên người cô đầy mồ hôi lạnh, cô là bị bắt ép phải làm bác sĩ một lần.
Người đàn ông kia choáng váng nằm trên giường, chỉ một lát đã mê man ngủ thiếp đi.
Quách Thanh Tú bước chân trần từ trong phòng ra ngoài, đi thẳng tới boong thuyền.
Cô nhanh chóng phát hiện ra đây là một chiếc du thuyền loại nhỏ, tổng cộng có ba tầng, ba tầng đều có phòng, song lại chẳng có một ai. Chiếc thuyền này cũng đang ở trạng thái thả trôi tự do theo chiều gió trên biển rộng mênh mông không có mục đích.
Quách Thanh Tú còn thấy trên boong thuyền và mạn thuyền dày đặc vết đạn bắn, có vẻ như vừa trải qua một trận đấu súng kịch liệt.
Người đàn ông này, rốt cuộc là ai? Còn mang theo súng nữa!
Quách Thanh Tú tìm mãi cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối có giá trị nào.
Cuối cùng cô nhận ra mình rất đói, bèn đi tới phòng bếp ở khoang phía sau, tìm một vài nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu đun nấu các thứ.
Trứng gà, chân giò hun khói, còn có cần tây, nấu một nồi nui Ý.
Sau khi nấu xong, cả gian bếp đều là mùi thức ăn, Quách Thanh Tú tham lam hít một hơi, hóa ra mùi vị thức ăn lại mê người như thế.
Múc lên một bát, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói dữ dằn.
“Đưa cho tôi…”
Quách Thanh Tú xoay người lại, chạm phải ánh mắt hung thần ác sát của hắn ta, liền vội vàng đứng lên, đẩy chiếc bát lớn đến trước mặt hắn.
Người đàn ông này quả là lợi hại, bị thương nặng như vậy, chẳng những không chết mà trái lại vẫn còn sống vô cùng khỏe mạnh như thế này.
Người đàn ông kia ngồi xuống, dùng bên tay có thể hoạt động được cầm lấy thìa múc ăn.
Mặc dù rất đói bụng, nhưng động tác khi ăn vẫn vô cùng tao nhã, Quách Thanh Tú nhìn hắn ta đến quên cả chớp mắt. Mãi đến tận khi hắn ta ăn xong, cô mới hỏi: “Có muốn ăn nữa không?”
“Không ăn nữa!” Người đàn ông kia đứng dậy, nhìn cô chằm chằm: “Cô ăn đi!”
“Hả, được!” Lúc này Quách Thanh Tú mới múc cho mình một bát, sau đó từ từ ăn hết.
Trong lúc cô ăn, đôi mắt người đàn ông kia vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt cô không rời, Quách Thanh Tú vừa ăn vừa hỏi: “Anh cứu tôi phải không?”
Người đàn ông kia hừ nhẹ một tiếng, hắn ta đâu có ý định cứu cô, chỉ có điều người trên thuyền đã chết hết rồi, hắn ta nhất định phải tìm một người để giúp mình trị thương.
“Ha ha, anh yên tâm, tôi không phải là người vong ân phụ nghĩa, nếu anh giúp tôi thì tôi cũng sẽ giúp anh.”
Ánh mắt người đàn ông kia vẫn luôn lạnh lùng xa cách, dường như có vẻ khinh thường những lời cô nói.
“À, những người khác trên thuyền đâu cả rồi?” Quách Thanh Tú tò mò hỏi, cô phát hiện ra có rất nhiều rương hành lý được để ở trong các khoang trống, hiển nhiên là có người từng ở đây.
“Chết rồi!” Người đàn ông mất kiên nhẫn nói.
“Chết rồi? Tại sao?” Quách Thanh Tú cảm thấy rất u ám.
“Tôi giết hết bọn họ rồi! Câu trả lời này cô hài lòng chưa. Nếu như cô không nghe lời thì kết cục cũng giống như bọn họ thôi.” Người đàn ông tàn nhẫn nói. Lời này không giống như nói dối, Quách Thanh Tú sởn cả tóc gáy, rùng mình một cái.
“Thế, thế rốt cuộc anh là ai?”
Quách Thanh Tú cẩn thận hỏi.
“Bớt nói nhảm đi, cô càng biết nhiều thì chết càng nhanh. Được rồi, về phòng ngủ đi…”
Người đàn ông kia dùng súng chỉ vào Quách Thanh Tú, cô giơ hai tay lên, đi ra khỏi phòng bếp.
“Đừng như vậy, tôi không chạy trốn đâu, tôi còn không biết đây là đâu mà?”
Người đàn ông kia vẫn chẳng nói thêm gì, cứ thế ép cô đến một gian phòng ngủ, lúc này mới lui ra ngoài, khóa kín cửa phòng lại.
Quách Thanh Tú thở phào nhẹ nhõm, xem ra là vừa thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói rồi.
Dĩ nhiên, người đàn ông này không có tình người như Lâm Việt Thịnh.
Hắn ta là một tên ác ma giết người.
Toàn bộ người trên thuyền đều bị hắn ta giết chết.
Quách Thanh Tú thật sự không biết vận may của mình quá tốt hay là quá kém nữa.
Cung điện Versailles.
Lâm Việt Thịnh hoàn toàn chìm đắm trong nỗi bi thương sâu thẳm, hắn không thể thoát khỏi cái bóng tối rằng Quách Thanh Tú đã tự sát.
Mỗi ngày đứng trước cửa sổ, nhìn ra biển rộng mênh mông, hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.
Đó là một đôi mắt trong veo, xinh đẹp, lúc hiền lành thì nhìn rất dịu dàng, lúc bướng bỉnh thì lại rất lanh lợi…
Đáng tiếc là tất cả những thứ này đã không còn tồn tại nữa.
Đúng vậy, người nhà họ Quách đều đã chết hết rồi.
Hắn đá mạnh một cước vào vách kính, đá đến đau cả chân nhưng tấm kính vẫn chẳng hề hấn gì.
“Đập hết vách kính này ngay lập tức, đổi thành tường...”
Hắn không thể nhìn nơi này nữa, không thể tiếp tục ngắm biển nữa, mỗi ngày nhìn thấy biển, hắn sẽ phát điên.
Tác giả :
Huyền Cầm