Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 185: Muốn tôi hay muốn cô ta
“Lâm Việt Thịnh, đồ khốn khiếp, anh mau ra đây cho tôi…”
Lâm Việt Thịnh vừa đi ra cửa thì nghe thấy tiếng kêu gào điên cuồng của Quách Thanh Tú. Hắn nhăn mày càng chặt.
Chỉ biết cô ấy sẽ phát điên như vậy. Hắn đã nghĩ mọi cách để lừa cô, nhưng không ngờ rằng vẫn bị cô phát hiện.
Quách Thanh Tú bị hai vệ sĩ chặn ở cửa. Thấy Lâm Việt Thịnh, cô ngừng lại, đôi mắt chứa đầy lửa giận trừng hắn một phát.
“Cậu chủ, cô Quách vẫn muốn đi vào.”
Lâm Việt Thịnh phất tay, hai vệ sĩ ngăn cản Quách Thanh Túlập tức lui ra ngoài.
Quách Thanh Tú chạy vào trong một cách liều lĩnh.
Lâm Việt Thịnh vung tay lên, giữ chặt cô lại.
“Em định làm gì?”
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Lâm Việt Thịnh: “Có phải là anh nhốt anh Hải ở đây không hả?”
Lâm Việt Thịnh nhíu chặt mày: “Em đang nói gì đó?”
“Lâm Việt Thịnh, anh đừng lừa em nữa. Anh bắt cóc bác Tăng, còn nhốt anh Hải lại, có đúng không?”
Lâm Việt Thịnh lướt qua Quách Thanh Tú, nhìn về phía chiếc xe phía sau cô.
Hắn hỏi bằng giọng kiêu căng: “Quách Thanh Tú, em không có não à? Bị người khác kích động một chút là chạy tới gây hấn với chồng mình?”
Mặt Quách Thanh Tú đỏ lên. Đúng thế, cô không có chứng cứ xác thực, chỉ nhận được một tin nhắn, cùng với lời xúi giục của Lý Vi Vi mà thôi.
Cộng thêm thấy Lâm Việt Thịnh ra ngoài vào đêm khuya, đủ điều nghi ngờ tập trung trong lòng cô, nên mới nảy sinh xúc động không thể ngăn chặn.
“Được rồi, vậy anh nói anh không bắt cóc anh Hải, thế anh ở đây làm gì? Anh vẫn nói với em là đi làm việc, vậy thì anh cho em một lời giải thích hợp lý đi. Nửa đêm, anh làm gì trong nhà máy bỏ hoang này?”
Lâm Việt Thịnh cười khẽ: “Em thật đúng là khó thuyết phục thật đấy. Có phải là anh làm gì cũng phải báo cáo với em không hả?”
“Lâm Việt Thịnh, nếu anh không làm chuyện đuối lý thì hãy để cho em vào nhìn xem…”
“Nếu đi vào mà cũng không có Tăng Thanh Hải mà em nói thì em phải làm gì đây?”
“Em…” Sắc mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng. Cô suy nghĩ thật lâu rồi nói một cách nghiêm túc: “Nếu anh Hải không ở trong thì sau này em sẽ không nghi ngờ anh, cũng không can thiệp vào chuyện của anh nữa.”
Lâm Việt Thịnh lùi về sau một bước. Đằng xa, Lý Vi Vi cũng bước ra từ trong xe, đứng ở cửa xe, muốn đi vào mà lại không dám, chần chờ nhìn bên này.
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh lại rơi xuống người Quách Thanh Tú lần nữa, khóe môi nhếch lên: “Vào đi thôi! Dám không tin chồng em!”
Quách Thanh Tú cúi đầu hừ một tiếng, nhanh chóng đi vào trong.
Sau lưng cô, Lý Vi Vi cũng đi theo lại đây, chuẩn bị cùng đi vào.
Hai vệ sĩ lập tức xông ra, chặn Lý Vi Vi lại.
“Tôi muốn đi vào! Tại sao cô ta có thể vào mà tôi lại không thể?”
“Cô Quách là mợ chủ nhà tôi, đương nhiên có thể đi vào. Cô tưởng cô là ai chứ?”
Vệ sĩ chế nhạo. Lý Vi Vi đành phải lùi lại, ngước nhìn Quách Thanh Tú đi vào. Lòng cô ta sốt ruột tới mức như bị mèo cào.
Quách Thanh Tú bước vào nhà máy trống trải, mọi thứ bên trong đều rõ ràng trước mắt.
Chính giữa đặt một chiếc bàn làm thủ công rất lớn, bên cạnh bàn có một người đàn ông đeo kính đang ngồi.
Bên cạnh người đàn ông có một chiếc thùng màu bạc. Trên mặt bàn còn đặt một khẩu súng ngắn, một bao chứa bột gì đó màu trắng.
Quách Thanh Tú giật thót mình, lập tức dừng bước.
“Lâm Việt Thịnh, anh đang buôn thuốc phiện ở đây à?”
Lâm Việt Thịnh nhún vai: “Không phải. Chẳng qua gặp được một ông bạn cũ, thuận tiện ôn chuyện với ông ấy thôi mà. Nhưng rõ ràng là bị em chen ngang, ông ta hoảng sợ, còn tưởng là cảnh sát đến.”
Quách Thanh Tú nhìn chung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tăng Thanh Hải đâu cả.
Chẳng lẽ anh ấy thật sự không ở đây à?
“Còn chưa tin anh à? Vậy em có muốn lại vào trong tìm không?”
Lâm Việt Thịnh cười nhạo, vươn tay bày ra động tác mời.
Quách Thanh Tú lập tức lùi lại, giống một cô nữ sinh vừa làm sai chuyện gì đó vậy.
Lâm Việt Thịnh nháy mắt với Lê Hùng Việt, đi theo sau Quách Thanh Tú ra ngoài.
“Bây giờ em còn gì muốn nói?” Lâm Việt Thịnh cố ý nói.
“Em sai rồi. Xin lỗi Lâm Việt Thịnh, em không nên nghi ngờ anh.”
Quách Thanh Tú ngẩng mặt nhìn Lâm Việt Thịnh, đôi mắt thu thủy tràn đầy áy náy.
Lâm Việt Thịnh nhéo mũi Quách Thanh Tú: “Em làm cho lòng tự trọng của anh bị thương rất nặng. Đêm nay em phải bồi thường cho anh đấy.”
Quách Thanh Tú đỏ mặt: “Vậy anh làm việc đi, em về trước đây.”
“Thôi, em đã tìm đến đây rồi, anh cũng không có tâm trạng để ôn chuyện với hắn nữa. Chúng ta cùng về đi!”
Lâm Việt Thịnh ôm tay Quách Thanh Tú, bình tĩnh đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Lý Vi Vi vẫn chờ đợi thấy cô đi ra, vội hỏi: “Sao rồi?”
Quách Thanh Túlặng lẽ lắc đầu: “Lý Vi Vi, chắc cô đã hiểu lầm Lâm Việt Thịnh rồi. Anh ấy không phải người như vậy.”
Lý Vi Vi ngẩng đầu nhìn Lâm Việt Thịnh. Đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Việt Thịnh che giấu vô số sát khí. Lý Vi Vi chỉ thấy sợ nổi da gà. Có lẽ cô đã quá khinh thường người đàn ông này rồi.
“À, thế thì thôi. Thanh Tú, tôi đi trước nhé. Ngày mai tôi lại gọi điện cho cô.”
Lý Vi Vi chui vào xe rồi vội vàng lái xe đi. Cô không dám dừng lại thêm một giây phút nào nữa, không dám lại đối mặt với ánh mắt ác độc đó của Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đích thân lái xe, Quách Thanh Tú ngồi bên cạnh hắn.
“Em lại đi tin Lý Vi Vi à? Em đã quên cô ta từng đối xử với em như thế nào rồi sao?”
Quách Thanh Tú biết mình sai rồi: “Xin lỗi, tôi chỉ lo cho sự an nguy của anh Hải mà thôi.”
Quách Thanh Tú ngẫm nghĩ rồi nhìn Lâm Việt Thịnh, nói: “Tại sao anh lại muốn thu mua tập đoàn Tăng Thị?”
Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh cực kỳ bình tĩnh, nhẹ nhàng xoay tay lái, cười một cách lười biếng: “Chẳng lẽ vì tập đoàn Tăng Thị là của họ Tăng nên anh phải bỏ qua cơ hội này sao? anh là một thương nhân, anh càng biết cách làm thế nào để kinh doanh một công ty. Anh thu mua tập đoàn Tăng Thị là vì khiến công ty này có thể phát huy khả năng của nó càng tốt hơn. Hơn nữa cho dù anh không thu mua, Tăng Thanh Hải kinh doanh không được, công ty này sớm hay muộn cũng sẽ phá sản thôi.”
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh bằng ánh mắt lo lắng. Cô biết, Lâm Việt Thịnh tuyệt đối sẽ không đối xử với Tăng Thanh Hải như cách mà cô đối xử với anh ta.
Lâm Việt Thịnh là một người đàn ông quyết đoán. Trong lĩnh vực kinh doanh cũng có tài năng kinh người.
Cô không thể can thiệp vào bất cứ quyết sách nào của hắn ta.
“Vậy… Anh không thể tìm anh ấy giúp em được à?”
Lâm Việt Thịnh bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc bén: “Quách Thanh Tú, trong lòng em, rốt cuộc hắn ta quan trọng hơn hay là anh quan trọng hơn?
“Em… Lâm Việt Thịnh, sao anh lại nói thế?”
“Sao anh lại nói thế á?” Lâm Việt Thịnh cười gằn.
“Mỗi ngày đối mặt với anh, em há mồm ra là anh Hải, ngậm miệng lại là anh Hải. Em chưa bao giờ nghĩ xem người đang chung sống với em rốt cuộc là ai hay sao? Có phải tới bây giờ em vẫn còn yêu hắn ta không hả?”
Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh thật sự tức giận, cũng hơi bối rối.
“Lâm Việt Thịnh, anh đang nói vớ vẩn gì đấy! Chẳng qua là em…”
“Được rồi, không cần phải giải thích với anh. Càng giải thích thì càng che giấu…”
Lâm Việt Thịnh tháo dây an toàn ra, sau đó xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh.
Quách Thanh Tú ngơ ngác ngồi trong xe.
Trong cô buồn bực mà không hiểu sao. Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Qua thật lâu, cửa xe bên cạnh cô bị kéo ra từ bên ngoài.
“Có phải em muốn ngồi trong này tới sáng mai luôn không hả?”
Giọng nói chế nhạo của Lâm Việt Thịnh truyền vào. Cô nhóc ngốc này, đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Quách Thanh Tú thế mới giật mình phát hiện thì ra họ đã về tới nhà rồi.
Cô bước xuống xe, Lâm Việt Thịnh khoanh tay nhìn cô bằng ánh giễu cợt.
“Lâm Việt Thịnh, xin lỗi, em thật sự không có ý đó…”
“Đừng giải thích nữa!”
Lâm Việt Thịnh không kiên nhẫn ngắt lời cô: “Em vào nghỉ ngơi đi. Anh hơi bực bội, đi ra ngoài một chút.”
Quách Thanh Tú nhìn hắn sững sờ: “Lâm Việt Thịnh, anh muốn đi đâu?”
Lâm Việt Thịnh không để ý tới cô, chui vào xe rồi khởi động máy.
Chiếc xe lao vào bóng đêm như ngư lôi vào biển, nhanh chóng biến mất tăm.
Quách Thanh Túvào phòng khách một mình.
“Cô Quách, cô đã về rồi!” Dì Trần nghênh đón, thấy sắc mặt Quách Thanh Tú bất thường, bà kinh ngạc hỏi: “Cô Quách làm sao vậy?”
“Tôi không sao!” Quách Thanh Tú phất tay, nặng nề ngồi xuống sofa.
“Cô Quách, cô cãi nhau với cậu chủ à?”
Dì Trần thấy hai người cãi cọ ngoài cổng.
“Dì Trần, vừa nãy tôi ra ngoài mua đồ, hình như có thứ quên lấy. Bà tìm vệ sĩ lái xe chở tôi ra ngoài tìm xem…” Quách Thanh Túnói, không biết vì sao trong lòng cô cứ thấy buồn bực. Cô muốn đi tìm Lâm Việt Thịnh.
Chắc chắn hắn rất tức giận. Cô nhất định phải nói rõ với hắn.
“Hả? Đã khuya lắm rồi, để quên thứ gì? Nếu không quan trọng thì để mai tìm đi!”
Quách Thanh Tú ngạc nhiên nhìn dì Trần. Thật lâu sau, cô cúi đầu xuống: “Thật ra thì tôi cãi nhau với Lâm Việt Thịnh, tôi lo anh ấy tức giận sẽ làm cho mình tổn thương, cho nên bà tìm tài xế chở tôi đi xem anh ấy đi.”
“À à, được rồi, tôi đi gọi ngay đây!”
Dì Trần ở nhà họ Lâm bao nhiêu năm, địa vị tương đương với quản gia.
Tài xế cũng được bà thu xếp. Lâm Việt Thịnh có mấy chiếc xe, dì Trần thu xếp một chút, nhanh chóng xuất hiện một chiếc.
“Cô Quách, tôi thu xếp xong rồi. Cô để tài xế chở cô đuổi theo cậu chủ đi! Nhưng phải mang theo di động, tôi sợ lỡ cậu chủ đi đường khác.”
“Không sao đâu, có tài xế mà! Tôi không tìm thấy anh ấy thì sẽ quay lại ngay.”
“Được, được rồi…”
Dì Trần đưa Quách Thanh Tú đến cửa, có một chiếc Ferrari màu bạc đang chờ cô ngoài cổng.
“Cô Quách, muốn đi hướng nào?” Tài xế hỏi.
Quách Thanh Tú suy nghĩ một lát rồi theo trực giác, chỉ vào con đường đi tới ngoại ô.
“Đi hướng này đi! Lái nhanh chút, sợ không đuổi kịp…”
Lúc này, trong nhà máy bỏ hoang, Tăng Thanh Hải lại bị đẩy ra lần nữa. Vừa nãy lúc Quách Thanh Tú đi vào, anh ta bị đẩy xuống dưới gầm bàn, dùng một miếng vải che lại, miệng cũng bị nhét vải, không thể kêu ra tiếng được.
“Lâm Việt Thịnh, anh thật đúng là ác độc…”
“So với mày thì tao còn thua chút xíu… À mà không, đối phó với loại người như mày thì phải dùng thủ đoạn hèn hạ…” Lâm Việt Thịnh nói xong, dùng khuỷu tay thúc vào ngực Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải đau đớn run người.
“Đau không? Đau thì kêu lên đi, dù sao thì bên ngoài cũng không có ai đâu… Còn có cô ả Lý Vi Vi của mày nữa, tao đã sai người xử lý rồi. Bây giờ xem thử còn ai tới cứu mày.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh trở nên đen tối, họng súng trong tay nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Tăng Thanh Hải.
“Nói đi, rốt cuộc thuốc giải ở đâu?”
Lâm Việt Thịnh vừa đi ra cửa thì nghe thấy tiếng kêu gào điên cuồng của Quách Thanh Tú. Hắn nhăn mày càng chặt.
Chỉ biết cô ấy sẽ phát điên như vậy. Hắn đã nghĩ mọi cách để lừa cô, nhưng không ngờ rằng vẫn bị cô phát hiện.
Quách Thanh Tú bị hai vệ sĩ chặn ở cửa. Thấy Lâm Việt Thịnh, cô ngừng lại, đôi mắt chứa đầy lửa giận trừng hắn một phát.
“Cậu chủ, cô Quách vẫn muốn đi vào.”
Lâm Việt Thịnh phất tay, hai vệ sĩ ngăn cản Quách Thanh Túlập tức lui ra ngoài.
Quách Thanh Tú chạy vào trong một cách liều lĩnh.
Lâm Việt Thịnh vung tay lên, giữ chặt cô lại.
“Em định làm gì?”
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Lâm Việt Thịnh: “Có phải là anh nhốt anh Hải ở đây không hả?”
Lâm Việt Thịnh nhíu chặt mày: “Em đang nói gì đó?”
“Lâm Việt Thịnh, anh đừng lừa em nữa. Anh bắt cóc bác Tăng, còn nhốt anh Hải lại, có đúng không?”
Lâm Việt Thịnh lướt qua Quách Thanh Tú, nhìn về phía chiếc xe phía sau cô.
Hắn hỏi bằng giọng kiêu căng: “Quách Thanh Tú, em không có não à? Bị người khác kích động một chút là chạy tới gây hấn với chồng mình?”
Mặt Quách Thanh Tú đỏ lên. Đúng thế, cô không có chứng cứ xác thực, chỉ nhận được một tin nhắn, cùng với lời xúi giục của Lý Vi Vi mà thôi.
Cộng thêm thấy Lâm Việt Thịnh ra ngoài vào đêm khuya, đủ điều nghi ngờ tập trung trong lòng cô, nên mới nảy sinh xúc động không thể ngăn chặn.
“Được rồi, vậy anh nói anh không bắt cóc anh Hải, thế anh ở đây làm gì? Anh vẫn nói với em là đi làm việc, vậy thì anh cho em một lời giải thích hợp lý đi. Nửa đêm, anh làm gì trong nhà máy bỏ hoang này?”
Lâm Việt Thịnh cười khẽ: “Em thật đúng là khó thuyết phục thật đấy. Có phải là anh làm gì cũng phải báo cáo với em không hả?”
“Lâm Việt Thịnh, nếu anh không làm chuyện đuối lý thì hãy để cho em vào nhìn xem…”
“Nếu đi vào mà cũng không có Tăng Thanh Hải mà em nói thì em phải làm gì đây?”
“Em…” Sắc mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng. Cô suy nghĩ thật lâu rồi nói một cách nghiêm túc: “Nếu anh Hải không ở trong thì sau này em sẽ không nghi ngờ anh, cũng không can thiệp vào chuyện của anh nữa.”
Lâm Việt Thịnh lùi về sau một bước. Đằng xa, Lý Vi Vi cũng bước ra từ trong xe, đứng ở cửa xe, muốn đi vào mà lại không dám, chần chờ nhìn bên này.
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh lại rơi xuống người Quách Thanh Tú lần nữa, khóe môi nhếch lên: “Vào đi thôi! Dám không tin chồng em!”
Quách Thanh Tú cúi đầu hừ một tiếng, nhanh chóng đi vào trong.
Sau lưng cô, Lý Vi Vi cũng đi theo lại đây, chuẩn bị cùng đi vào.
Hai vệ sĩ lập tức xông ra, chặn Lý Vi Vi lại.
“Tôi muốn đi vào! Tại sao cô ta có thể vào mà tôi lại không thể?”
“Cô Quách là mợ chủ nhà tôi, đương nhiên có thể đi vào. Cô tưởng cô là ai chứ?”
Vệ sĩ chế nhạo. Lý Vi Vi đành phải lùi lại, ngước nhìn Quách Thanh Tú đi vào. Lòng cô ta sốt ruột tới mức như bị mèo cào.
Quách Thanh Tú bước vào nhà máy trống trải, mọi thứ bên trong đều rõ ràng trước mắt.
Chính giữa đặt một chiếc bàn làm thủ công rất lớn, bên cạnh bàn có một người đàn ông đeo kính đang ngồi.
Bên cạnh người đàn ông có một chiếc thùng màu bạc. Trên mặt bàn còn đặt một khẩu súng ngắn, một bao chứa bột gì đó màu trắng.
Quách Thanh Tú giật thót mình, lập tức dừng bước.
“Lâm Việt Thịnh, anh đang buôn thuốc phiện ở đây à?”
Lâm Việt Thịnh nhún vai: “Không phải. Chẳng qua gặp được một ông bạn cũ, thuận tiện ôn chuyện với ông ấy thôi mà. Nhưng rõ ràng là bị em chen ngang, ông ta hoảng sợ, còn tưởng là cảnh sát đến.”
Quách Thanh Tú nhìn chung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tăng Thanh Hải đâu cả.
Chẳng lẽ anh ấy thật sự không ở đây à?
“Còn chưa tin anh à? Vậy em có muốn lại vào trong tìm không?”
Lâm Việt Thịnh cười nhạo, vươn tay bày ra động tác mời.
Quách Thanh Tú lập tức lùi lại, giống một cô nữ sinh vừa làm sai chuyện gì đó vậy.
Lâm Việt Thịnh nháy mắt với Lê Hùng Việt, đi theo sau Quách Thanh Tú ra ngoài.
“Bây giờ em còn gì muốn nói?” Lâm Việt Thịnh cố ý nói.
“Em sai rồi. Xin lỗi Lâm Việt Thịnh, em không nên nghi ngờ anh.”
Quách Thanh Tú ngẩng mặt nhìn Lâm Việt Thịnh, đôi mắt thu thủy tràn đầy áy náy.
Lâm Việt Thịnh nhéo mũi Quách Thanh Tú: “Em làm cho lòng tự trọng của anh bị thương rất nặng. Đêm nay em phải bồi thường cho anh đấy.”
Quách Thanh Tú đỏ mặt: “Vậy anh làm việc đi, em về trước đây.”
“Thôi, em đã tìm đến đây rồi, anh cũng không có tâm trạng để ôn chuyện với hắn nữa. Chúng ta cùng về đi!”
Lâm Việt Thịnh ôm tay Quách Thanh Tú, bình tĩnh đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Lý Vi Vi vẫn chờ đợi thấy cô đi ra, vội hỏi: “Sao rồi?”
Quách Thanh Túlặng lẽ lắc đầu: “Lý Vi Vi, chắc cô đã hiểu lầm Lâm Việt Thịnh rồi. Anh ấy không phải người như vậy.”
Lý Vi Vi ngẩng đầu nhìn Lâm Việt Thịnh. Đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Việt Thịnh che giấu vô số sát khí. Lý Vi Vi chỉ thấy sợ nổi da gà. Có lẽ cô đã quá khinh thường người đàn ông này rồi.
“À, thế thì thôi. Thanh Tú, tôi đi trước nhé. Ngày mai tôi lại gọi điện cho cô.”
Lý Vi Vi chui vào xe rồi vội vàng lái xe đi. Cô không dám dừng lại thêm một giây phút nào nữa, không dám lại đối mặt với ánh mắt ác độc đó của Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đích thân lái xe, Quách Thanh Tú ngồi bên cạnh hắn.
“Em lại đi tin Lý Vi Vi à? Em đã quên cô ta từng đối xử với em như thế nào rồi sao?”
Quách Thanh Tú biết mình sai rồi: “Xin lỗi, tôi chỉ lo cho sự an nguy của anh Hải mà thôi.”
Quách Thanh Tú ngẫm nghĩ rồi nhìn Lâm Việt Thịnh, nói: “Tại sao anh lại muốn thu mua tập đoàn Tăng Thị?”
Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh cực kỳ bình tĩnh, nhẹ nhàng xoay tay lái, cười một cách lười biếng: “Chẳng lẽ vì tập đoàn Tăng Thị là của họ Tăng nên anh phải bỏ qua cơ hội này sao? anh là một thương nhân, anh càng biết cách làm thế nào để kinh doanh một công ty. Anh thu mua tập đoàn Tăng Thị là vì khiến công ty này có thể phát huy khả năng của nó càng tốt hơn. Hơn nữa cho dù anh không thu mua, Tăng Thanh Hải kinh doanh không được, công ty này sớm hay muộn cũng sẽ phá sản thôi.”
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh bằng ánh mắt lo lắng. Cô biết, Lâm Việt Thịnh tuyệt đối sẽ không đối xử với Tăng Thanh Hải như cách mà cô đối xử với anh ta.
Lâm Việt Thịnh là một người đàn ông quyết đoán. Trong lĩnh vực kinh doanh cũng có tài năng kinh người.
Cô không thể can thiệp vào bất cứ quyết sách nào của hắn ta.
“Vậy… Anh không thể tìm anh ấy giúp em được à?”
Lâm Việt Thịnh bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc bén: “Quách Thanh Tú, trong lòng em, rốt cuộc hắn ta quan trọng hơn hay là anh quan trọng hơn?
“Em… Lâm Việt Thịnh, sao anh lại nói thế?”
“Sao anh lại nói thế á?” Lâm Việt Thịnh cười gằn.
“Mỗi ngày đối mặt với anh, em há mồm ra là anh Hải, ngậm miệng lại là anh Hải. Em chưa bao giờ nghĩ xem người đang chung sống với em rốt cuộc là ai hay sao? Có phải tới bây giờ em vẫn còn yêu hắn ta không hả?”
Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh thật sự tức giận, cũng hơi bối rối.
“Lâm Việt Thịnh, anh đang nói vớ vẩn gì đấy! Chẳng qua là em…”
“Được rồi, không cần phải giải thích với anh. Càng giải thích thì càng che giấu…”
Lâm Việt Thịnh tháo dây an toàn ra, sau đó xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh.
Quách Thanh Tú ngơ ngác ngồi trong xe.
Trong cô buồn bực mà không hiểu sao. Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Qua thật lâu, cửa xe bên cạnh cô bị kéo ra từ bên ngoài.
“Có phải em muốn ngồi trong này tới sáng mai luôn không hả?”
Giọng nói chế nhạo của Lâm Việt Thịnh truyền vào. Cô nhóc ngốc này, đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Quách Thanh Tú thế mới giật mình phát hiện thì ra họ đã về tới nhà rồi.
Cô bước xuống xe, Lâm Việt Thịnh khoanh tay nhìn cô bằng ánh giễu cợt.
“Lâm Việt Thịnh, xin lỗi, em thật sự không có ý đó…”
“Đừng giải thích nữa!”
Lâm Việt Thịnh không kiên nhẫn ngắt lời cô: “Em vào nghỉ ngơi đi. Anh hơi bực bội, đi ra ngoài một chút.”
Quách Thanh Tú nhìn hắn sững sờ: “Lâm Việt Thịnh, anh muốn đi đâu?”
Lâm Việt Thịnh không để ý tới cô, chui vào xe rồi khởi động máy.
Chiếc xe lao vào bóng đêm như ngư lôi vào biển, nhanh chóng biến mất tăm.
Quách Thanh Túvào phòng khách một mình.
“Cô Quách, cô đã về rồi!” Dì Trần nghênh đón, thấy sắc mặt Quách Thanh Tú bất thường, bà kinh ngạc hỏi: “Cô Quách làm sao vậy?”
“Tôi không sao!” Quách Thanh Tú phất tay, nặng nề ngồi xuống sofa.
“Cô Quách, cô cãi nhau với cậu chủ à?”
Dì Trần thấy hai người cãi cọ ngoài cổng.
“Dì Trần, vừa nãy tôi ra ngoài mua đồ, hình như có thứ quên lấy. Bà tìm vệ sĩ lái xe chở tôi ra ngoài tìm xem…” Quách Thanh Túnói, không biết vì sao trong lòng cô cứ thấy buồn bực. Cô muốn đi tìm Lâm Việt Thịnh.
Chắc chắn hắn rất tức giận. Cô nhất định phải nói rõ với hắn.
“Hả? Đã khuya lắm rồi, để quên thứ gì? Nếu không quan trọng thì để mai tìm đi!”
Quách Thanh Tú ngạc nhiên nhìn dì Trần. Thật lâu sau, cô cúi đầu xuống: “Thật ra thì tôi cãi nhau với Lâm Việt Thịnh, tôi lo anh ấy tức giận sẽ làm cho mình tổn thương, cho nên bà tìm tài xế chở tôi đi xem anh ấy đi.”
“À à, được rồi, tôi đi gọi ngay đây!”
Dì Trần ở nhà họ Lâm bao nhiêu năm, địa vị tương đương với quản gia.
Tài xế cũng được bà thu xếp. Lâm Việt Thịnh có mấy chiếc xe, dì Trần thu xếp một chút, nhanh chóng xuất hiện một chiếc.
“Cô Quách, tôi thu xếp xong rồi. Cô để tài xế chở cô đuổi theo cậu chủ đi! Nhưng phải mang theo di động, tôi sợ lỡ cậu chủ đi đường khác.”
“Không sao đâu, có tài xế mà! Tôi không tìm thấy anh ấy thì sẽ quay lại ngay.”
“Được, được rồi…”
Dì Trần đưa Quách Thanh Tú đến cửa, có một chiếc Ferrari màu bạc đang chờ cô ngoài cổng.
“Cô Quách, muốn đi hướng nào?” Tài xế hỏi.
Quách Thanh Tú suy nghĩ một lát rồi theo trực giác, chỉ vào con đường đi tới ngoại ô.
“Đi hướng này đi! Lái nhanh chút, sợ không đuổi kịp…”
Lúc này, trong nhà máy bỏ hoang, Tăng Thanh Hải lại bị đẩy ra lần nữa. Vừa nãy lúc Quách Thanh Tú đi vào, anh ta bị đẩy xuống dưới gầm bàn, dùng một miếng vải che lại, miệng cũng bị nhét vải, không thể kêu ra tiếng được.
“Lâm Việt Thịnh, anh thật đúng là ác độc…”
“So với mày thì tao còn thua chút xíu… À mà không, đối phó với loại người như mày thì phải dùng thủ đoạn hèn hạ…” Lâm Việt Thịnh nói xong, dùng khuỷu tay thúc vào ngực Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải đau đớn run người.
“Đau không? Đau thì kêu lên đi, dù sao thì bên ngoài cũng không có ai đâu… Còn có cô ả Lý Vi Vi của mày nữa, tao đã sai người xử lý rồi. Bây giờ xem thử còn ai tới cứu mày.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh trở nên đen tối, họng súng trong tay nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Tăng Thanh Hải.
“Nói đi, rốt cuộc thuốc giải ở đâu?”
Tác giả :
Huyền Cầm