Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 142: Chúng ta không thể sai lầm nữa
Ở cửa lớn của nhà họ Lâm, Lâm Thanh Tùng đang khoanh hai tay nhìn Quách Thanh Tú về đến nhà, anh ta huýt sáo về phía cô.
“Người đẹp, hoan nghênh em về nhà…”
Dứt lời, anh ta giang tay định ôm Quách Thanh Tú một cái thân thiết thì bị Lâm Việt Thịnh đẩy ra: “Làm cái gì đấy, anh tránh xa cô ấy ra một chút.”
Lâm Thanh Tùng lảo đảo lùi về sau mấy bước, vô cùng uất ức tủi hận: “Chú ba, chú hung dữ gì chứ! Người ta chẳng qua chỉ muốn chào hỏi em ấy thôi mà!” Nói rồi, anh ta nhướn mày với Quách Thanh Tú.
“Xéo, anh tưởng đây là Pháp à? Dẹp cái kiểu chào hỏi đấy của anh đi, không cho phép anh động tay với người phụ nữ của em.”
“OK, chú ba, chú nghiêm túc rồi đấy nhỉ. Anh đảm bảo là sau này sẽ không đến gần người đẹp nữa, được chưa?”
Mỗi lần thấy hai anh em họ đùa giỡn, Quách Thanh Tú đều cảm thấy rất ấm áp.
Nhìn thấy chiếc vali ở cửa ra vào, Quách Thanh Tú ngạc nhiên hỏi: “Lâm Thanh Tùng, anh phải đi đâu à?”
Lâm Thanh Tùng nhún vai: “Chuyến hành trình Trung Quốc của anh kết thúc rồi, anh phải về Pháp thôi. Anh chỉ định chào tạm biệt với em mà bị chú ba phá hỏng mất tiêu rồi, thật đúng là cái tên chẳng hiểu gì sất.”
“Ha ha, đã về rồi, sao anh không ở lại thêm mấy hôm nữa?”
“Haizz, anh cũng muốn đấy chứ, nhưng chú ba… ây dô, chú ba, chú quá đáng lắm, quá đáng lắm lắm. Anh nói cho chú biết, chúng ta chưa có xong đâu. Anh về Pháp rồi sẽ không thèm để ý đến chú nữa, ây dô….”
Lâm Việt Thịnh ra sức đá Lâm Thanh Tùng, Lâm Thanh Tùng vừa lùi về sau vừa không chịu thôi tiếp tục lải nhải. Hai người cứ gây nhau cho đến tận cổng biệt thự, Lê Hùng Việt lúc này mới xách vali của Lâm Thanh Tùng đến.
Quách Thanh Tú đứng ở cửa ngây ngốc nhìn hai anh em họ trêu đùa.
Lâm Việt Thịnh nhanh chóng quay người lại rảo bước về phía Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của anh nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Anh dùng lực kéo cô vào trong phòng khách.
Có lẽ do quá tức giận nên lực tay anh có phần quá đà, Quách Thanh Tú đau tới mức nhíu hàng lông mày lại.
“Lâm Việt Thịnh, anh điên rồi. Anh thả tôi ra, anh đang phát điên cái gì thế hả?”
“Đúng, tôi điên rồi…”
Lâm Việt Thịnh bực tức khẽ gầm lên, dì Nguyễn lo lắng nhìn Quách Thanh Tú, nhưng không dám bước lên trước khuyên ngăn mà chỉ đứng ở lối vào giữa phòng khách và nhà bếp, chốc chốc dì lại liếc mắt nhìn về phía này.
Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh ấn mạnh lên ghế sofa, chiếc sofa mềm mại bị Quách Thanh Tú đè xuống thật sâu.
Quách Thanh Tú chật vật dùng hai tay chống xuống sofa, cổ tay cô bị hắn nắm đỏ lên, đau tới mức phát khóc.
“Quách Thanh Tú, có phải cô vẫn còn tình cảm với Tăng Thanh Hải không?” Hai tay Lâm Việt Thịnh giữ lấy Quách Thanh Tú, khiến cô không thể nhúc nhích, hắn nhìn xuống cô từ trên cao.
Gương mặt tuấn tú của hắn u ám, không biết là do cả một đêm không ngủ hay là do tức giận mà hai mắt hắn đỏ ngầu, cao độ giọng nói cũng rất lớn, chấn động tới mức hai tai của Quách Thanh Tú ù cả lên.
Quách Thanh Tú đau khổ nhìn hắn.
Qua đôi mắt đẫm lệ mơ màng, cô có thể nhìn thấy dì Nguyễn đứng sau lưng Lâm Việt Thịnh không ngừng xua tay, ra hiệu Quách Thanh Tú đừng chọc giận Lâm Việt Thịnh.
Hắn vẫn là một bá vương như trước, đây là thế giới của hắn, không ai dám chống lại hắn cả.
Quách Thanh Tú đau khổ cúi đầu.
Cô không yêu Tăng Thanh Hải, đáp án này cô đã rất rõ ràng rồi. Cô những tưởng Lâm Việt Thịnh cũng rất rõ rồi chứ.
Nhưng tại sao hắn vẫn cứ dồn ép cô hết lần này tới lần khác?
Hay tại tình yêu giữa hai người họ căn bản vẫn chưa xây dựng được một chút tin tưởng nào?
Nước mắt như những viên ngọc rơi lã chã, không ngừng chảy ra khỏi mắt Quách Thanh Tú.
Cảm giác đau đớn như thủy triều tràn ngập đáy lòng cô.
“Nói đi…” Lâm Việt Thịnh lại gầm lên lần nữa.
“Cậu ba, cậu nên kiềm chế một chút, cô Quách đang mang thai, cậu không thể làm thế với cô ấy được!” Dì Nguyễn quả thực không thể đứng nhìn thêm được nữa.
Tính tình của cậu ba thì xấu, còn tính cách của cô Quách lại bướng bỉnh. Hai đứa trẻ này ở cùng nhau là lại đối đầu với nhau, không ai chịu nhường ai. Bây giờ còn đang mang thai đứa nhỏ, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?!
Lâm Việt Thịnh quay đầu lại, quát lên với dì Nguyễn đang đi tới: “Chuyện trong nhà từ bao giờ tới lượt dì quản vậy, đi ra ngoài.”
“Dạ, vâng vâng, tôi đi đây ạ…” Dì Nguyễn thở dài đi ra ngoài, bà vừa đi vừa lắc đầu. Bả chỉ là một người giúp việc mà thôi, không thể ngăn cản được chuyện gì cả.
Quách Thanh Tú lại kích động: “Lâm Việt Thịnh, đồ khốn kiếp nhà anh. Dì Nguyễn lớn tuổi như vậy rồi, sao anh có thể dùng loại giọng điệu đấy để nói chuyện với dì ấy hả?”
Đôi mắt phượng của Lâm Việt Thịnh khẽ híp lại, ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Quách Thanh Tú, cô bớt lảm nhảm cho tôi. Mẹ nó nữa rốt cuộc cô đã làm gì với Tăng Thanh Hải rồi hả? Đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là con của ai?”
Mắt Quách Thanh Tú trợn tròn, cô không dám tin nhìn Lâm Việt Thịnh.
Hắn lại có thể… nói những lời đó với cô?
Quách Thanh Tú vung tay đánh mạnh lên gương mặt điển trai của Lâm Việt Thịnh. Lâm Việt Thịnh đang trong cơn phẫn nộ lại ngây ra quên tránh đi, tiếng bạt tai vang dội trong phòng khách.
Lê Hùng Việt đứng ở cửa ra vào cũng ngẩn người, từ lúc nào mà cô Quách cũng trở nên điên cuồng như thế?
Má trái của Lâm Việt Thịnh lập tức xuất hiện một dấu đỏ rất lớn.
“Lâm Việt Thịnh, anh nghe cho rõ đây, dù đứa bé này là con ai thì cũng không phải của Lâm Việt Thịnh anh. Khốn nạn, lưu manh, ngu ngốc. Sao tôi có thể mang thai con của một kẻ khốn kiếp như anh chứ?”
Quách Thanh Tú nổi giận, bao nhiêu bất mãn từ trước đến nay dồn nén trong lòng cô nay phát tiết cả ra ngoài.
Nét sửng sốt trong đáy mắt Lâm Việt Thịnh dần chuyển thành phẫn nộ, nỗi đau đớn trên mặt đã chẳng còn là cái thá gì.
Cô lừa gạt dì Nguyễn nói là đi dạo phố với Lê Quyên Quyên, nhưng không ngờ lại bị hắn bắt gặp cô đang ở cùng với Tăng Thanh Hải, lại còn ôm ôm ấp ấp nữa.
Hắn định đưa cô về nhà, nhưng cô không chịu. Cô thà đi cùng Tăng Thanh Hải về nhà chứ không thèm về cùng hắn.
Vì đợi đón cô về, hắn đã chầu chực như một con chó canh nguyên đêm trước cổng nhà họ Tăng.
Thế mà một câu hỏi thăm dịu dàng cô cũng không nói với hắn, giải thích cũng không, sắc mặt thì hậm hực khi đối diện với hắn, rồi còn cho hắn một cái bạt tai nữa.
Đủ rồi, tốt xấu gì Lâm Việt Thịnh hắn cũng là một người đàn ông. Chưa nói tới chuyện dứt bỏ danh phận tổng giám đốc cao quý, chí ít hắn còn có lòng tự tôn và giới hạn cuối cùng của bản thân chứ?
Người phụ nữ đáng chết này lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn.
Điều khiến hắn điên tiết hơn nữa là cô lại dám gào lên đứa bé trong bụng không phải là con của hắn!!!
Lâm Việt Thịnh vô cùng tức giận, toàn thân hắn bị cơn giận dữ bao vây, không thể nào bình tĩnh được.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đáng sợ hệt như tu la ở dưới địa ngục.
Hắn ấn Quách Thanh Tú xuống sofa, bắt đầu kéo xé quần áo của cô: “Để tôi xem xem, rốt cuộc đứa bé là con của ai…”
Quách Thanh Tú vô cùng kinh hãi, đối diện với hành động điên rồ của Lâm Việt Thịnh, cô bị dọa sợ, quơ quào đôi tay nhỏ gắng sức đánh lại Lâm Việt Thịnh.
“Anh điên rồi!! Anh là đồ điên rồ, mau thả tôi ra…”
“Xoẹt…” Chiếc váy của Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh điên cuồng xé rách, nó tuột thẳng từ cần cổ của cô đến chỗ xương quai xanh, nước da lộ ra trắng như quả trứng gà bóc.
“Thả tôi ra, thả tôi ra…”
Lâm Việt Thịnh dùng chân ép hai chân của Quách Thanh Tú lên sofa, một tay hắn túm lấy hai tay nhỏ của cô, một tay khác ra sức xé rách lớp vải cuối cùng che chắn trên cơ thể cô.
Trong mắt hắn cháy lên ngọn lửa phẫn nộ không tên.
Người phụ nữ của hắn, người phụ nữ mà hắn có thể hy sinh cả tính mạng của mình để đổi lấy, hắn không cho phép người khác chạm vào cô.
Một cơn ớn lạnh kéo tới, Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh lột sạch sẽ chỉ còn lại nội y.
Quách Thanh Tú co thân thể mảnh mai của mình lại, không ngừng rúc vào sofa giống như một vật nhỏ bị thương đối diện với người thợ săn đáng sợ, toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Bàn tay lớn của Lâm Việt Thịnh phủ lên vùng bụng dưới trông vẫn như bình thường của cô, hắn lạnh lùng hỏi: “Đứa bé có phải là con của tôi không?”
Quách Thanh Tú sợ tới mức toàn thân phát run, cô không biết Lâm Việt Thịnh rốt cuộc định làm gì nữa.
Với tính cách của hắn, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
“Lâm Việt Thịnh, anh đừng làm loạn, anh sẽ làm đứa nhỏ bị thương đấy...”
Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Cô sợ rồi sao? Cô cũng biết sợ à? Cô đã làm chuyện gì rồi? Nói cho tôi biết, đứa bé là con của ai?”
Ngón tay thon dài của Lâm Việt Thịnh đang ngao du trên da thịt tinh tế mẫn cảm của Quách Thanh Tú, mang lại cảm giác ngưa ngứa khiến người ta sởn gai ốc.
Nếu Lâm Việt Thịnh mà đánh một đòn xuống, đứa nhỏ trong bụng Quách Thanh Tú sẽ biến thành một vũng máu mất, từ đây nó sẽ không còn nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đầy nước mắt, vì hoảng sợ nên toàn thân cô lạnh toát. Lúc này cô đã không thể suy nghĩ như bình thường được nữa rồi.
“Nói mau…” Lâm Việt Thịnh trầm giọng quát lên đầy phẫn nộ.
“Đứa bé là con anh, là con của anh. Đồ khốn kiếp nhà anh, nếu anh mà dám làm bậy, anh sẽ phải hối hận cả đời.”
Cuối cùng Quách Thanh Tú cũng không chịu đựng nổi nữa, cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình, từng giọt nước mắt nức nở tuôn trào.
Cái gì cô cũng không sợ, chỉ sợ mất đi đứa bé này.
Nếu không phải đang mang thai, cô sẽ chống lại tên khốn kiếp này đến cùng, xem xem hắn có thể làm gì?
Đột nhiên một chiếc khăn bông được ném lên người Quách Thanh Tú, quấn chặt cả người cô vào trong. Quách Thanh Tú chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, cả người bị ôm lên.
Lâm Việt Thịnh không đánh cô, cũng không mắng cô, bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề nhịp nhàng.
Hắn ôm cô lên bước từng bước về phía phòng ngủ.
Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú lên chiếc giường lớn mềm mại: “Nghe cho rõ đây Quách Thanh Tú, nếu cô có suy nghĩ quá phận với tên đàn ông nào khác, cô biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào rồi đấy.”
Lời nói của hắn băng lạnh thấu xương rơi vào trong tai cô, dù toàn thân cô đã được một chiếc chăn dày bao bọc nhưng vẫn cảm thấy cả người ớn lạnh.
Quách Thanh Tú không ngừng run lẩy bẩy.
Lời nói của Lâm Việt Thịnh dần trở nên biến điệu, phảng phất lúc thì gần bên tai lúc thì trở nên thật xa xôi.
“Lạnh quá…” Quách Thanh Tú mê man kêu lên một tiếng, đột nhiên cô cảm thấy bụng mình rất đau.
“Cô Quách, cô Quách, cô làm sao thế?”
Trong lúc mơ màng, dường như có giọng nói của dì Nguyễn vang lên bên tai cô, có một bàn tay đặt lên trán cô.
“Cậu ba, cậu ba, không xong rồi, cô Quách bị sốt rồi…” Giọng hô gọi chói tai của dì Nguyễn kích thích màng nhĩ Quách Thanh Tú.
“Dì Nguyễn, cháu muốn đi vệ sinh…” Quách Thanh Tú vô thức chống tay xuống giường, đột nhiên dưới chân cô mềm nhũn, cả người ngã xuống nền nhà.
“Cô Quách, cô Quách, cô làm sao thế?” Tiếng kêu hoảng loạn của dì Nguyễn vang dội khắp phòng ngủ.
Quách Thanh Tú mềm nhũn nằm trên sàn nhà, gương mặt nhỏ nhắn nóng như lửa đốt, đỏ ửng.
Cô cảm thấy đầu mình rất nặng, mí mắt cũng dính lại với nhau, cô muốn mở mắt ra nhưng không sao mở nổi.
Sau đó cô nhanh chóng mất đi ý thức.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu sau, Quách Thanh Tú mới gắng sức mở mắt ra được, cô nhìn thấy một cái bóng trắng to to đi qua đi lại.
“Cô Quách, cô tỉnh rồi…” Dì Nguyễn sốt ruột hỏi.
Mãi một lúc lâu, Quách Thanh Tú mới lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình lại nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
“Tôi, tôi bị làm sao vậy?”
Dì Nguyễn nắm chặt lấy tay của Quách Thanh Tú: “Cô Quách, hôm qua cô bị viêm ruột thừa nên phát sốt, dọa tôi sợ muốn chết… Cậu ba!”
Dì Nguyễn mới nói được một nửa đã căng thẳng đứng dậy, bà buông tay của Quách Thanh Tú ra rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Quách Thanh Tú chầm chậm nhìn qua, dáng người của Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của cô.
“Người đẹp, hoan nghênh em về nhà…”
Dứt lời, anh ta giang tay định ôm Quách Thanh Tú một cái thân thiết thì bị Lâm Việt Thịnh đẩy ra: “Làm cái gì đấy, anh tránh xa cô ấy ra một chút.”
Lâm Thanh Tùng lảo đảo lùi về sau mấy bước, vô cùng uất ức tủi hận: “Chú ba, chú hung dữ gì chứ! Người ta chẳng qua chỉ muốn chào hỏi em ấy thôi mà!” Nói rồi, anh ta nhướn mày với Quách Thanh Tú.
“Xéo, anh tưởng đây là Pháp à? Dẹp cái kiểu chào hỏi đấy của anh đi, không cho phép anh động tay với người phụ nữ của em.”
“OK, chú ba, chú nghiêm túc rồi đấy nhỉ. Anh đảm bảo là sau này sẽ không đến gần người đẹp nữa, được chưa?”
Mỗi lần thấy hai anh em họ đùa giỡn, Quách Thanh Tú đều cảm thấy rất ấm áp.
Nhìn thấy chiếc vali ở cửa ra vào, Quách Thanh Tú ngạc nhiên hỏi: “Lâm Thanh Tùng, anh phải đi đâu à?”
Lâm Thanh Tùng nhún vai: “Chuyến hành trình Trung Quốc của anh kết thúc rồi, anh phải về Pháp thôi. Anh chỉ định chào tạm biệt với em mà bị chú ba phá hỏng mất tiêu rồi, thật đúng là cái tên chẳng hiểu gì sất.”
“Ha ha, đã về rồi, sao anh không ở lại thêm mấy hôm nữa?”
“Haizz, anh cũng muốn đấy chứ, nhưng chú ba… ây dô, chú ba, chú quá đáng lắm, quá đáng lắm lắm. Anh nói cho chú biết, chúng ta chưa có xong đâu. Anh về Pháp rồi sẽ không thèm để ý đến chú nữa, ây dô….”
Lâm Việt Thịnh ra sức đá Lâm Thanh Tùng, Lâm Thanh Tùng vừa lùi về sau vừa không chịu thôi tiếp tục lải nhải. Hai người cứ gây nhau cho đến tận cổng biệt thự, Lê Hùng Việt lúc này mới xách vali của Lâm Thanh Tùng đến.
Quách Thanh Tú đứng ở cửa ngây ngốc nhìn hai anh em họ trêu đùa.
Lâm Việt Thịnh nhanh chóng quay người lại rảo bước về phía Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của anh nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Anh dùng lực kéo cô vào trong phòng khách.
Có lẽ do quá tức giận nên lực tay anh có phần quá đà, Quách Thanh Tú đau tới mức nhíu hàng lông mày lại.
“Lâm Việt Thịnh, anh điên rồi. Anh thả tôi ra, anh đang phát điên cái gì thế hả?”
“Đúng, tôi điên rồi…”
Lâm Việt Thịnh bực tức khẽ gầm lên, dì Nguyễn lo lắng nhìn Quách Thanh Tú, nhưng không dám bước lên trước khuyên ngăn mà chỉ đứng ở lối vào giữa phòng khách và nhà bếp, chốc chốc dì lại liếc mắt nhìn về phía này.
Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh ấn mạnh lên ghế sofa, chiếc sofa mềm mại bị Quách Thanh Tú đè xuống thật sâu.
Quách Thanh Tú chật vật dùng hai tay chống xuống sofa, cổ tay cô bị hắn nắm đỏ lên, đau tới mức phát khóc.
“Quách Thanh Tú, có phải cô vẫn còn tình cảm với Tăng Thanh Hải không?” Hai tay Lâm Việt Thịnh giữ lấy Quách Thanh Tú, khiến cô không thể nhúc nhích, hắn nhìn xuống cô từ trên cao.
Gương mặt tuấn tú của hắn u ám, không biết là do cả một đêm không ngủ hay là do tức giận mà hai mắt hắn đỏ ngầu, cao độ giọng nói cũng rất lớn, chấn động tới mức hai tai của Quách Thanh Tú ù cả lên.
Quách Thanh Tú đau khổ nhìn hắn.
Qua đôi mắt đẫm lệ mơ màng, cô có thể nhìn thấy dì Nguyễn đứng sau lưng Lâm Việt Thịnh không ngừng xua tay, ra hiệu Quách Thanh Tú đừng chọc giận Lâm Việt Thịnh.
Hắn vẫn là một bá vương như trước, đây là thế giới của hắn, không ai dám chống lại hắn cả.
Quách Thanh Tú đau khổ cúi đầu.
Cô không yêu Tăng Thanh Hải, đáp án này cô đã rất rõ ràng rồi. Cô những tưởng Lâm Việt Thịnh cũng rất rõ rồi chứ.
Nhưng tại sao hắn vẫn cứ dồn ép cô hết lần này tới lần khác?
Hay tại tình yêu giữa hai người họ căn bản vẫn chưa xây dựng được một chút tin tưởng nào?
Nước mắt như những viên ngọc rơi lã chã, không ngừng chảy ra khỏi mắt Quách Thanh Tú.
Cảm giác đau đớn như thủy triều tràn ngập đáy lòng cô.
“Nói đi…” Lâm Việt Thịnh lại gầm lên lần nữa.
“Cậu ba, cậu nên kiềm chế một chút, cô Quách đang mang thai, cậu không thể làm thế với cô ấy được!” Dì Nguyễn quả thực không thể đứng nhìn thêm được nữa.
Tính tình của cậu ba thì xấu, còn tính cách của cô Quách lại bướng bỉnh. Hai đứa trẻ này ở cùng nhau là lại đối đầu với nhau, không ai chịu nhường ai. Bây giờ còn đang mang thai đứa nhỏ, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?!
Lâm Việt Thịnh quay đầu lại, quát lên với dì Nguyễn đang đi tới: “Chuyện trong nhà từ bao giờ tới lượt dì quản vậy, đi ra ngoài.”
“Dạ, vâng vâng, tôi đi đây ạ…” Dì Nguyễn thở dài đi ra ngoài, bà vừa đi vừa lắc đầu. Bả chỉ là một người giúp việc mà thôi, không thể ngăn cản được chuyện gì cả.
Quách Thanh Tú lại kích động: “Lâm Việt Thịnh, đồ khốn kiếp nhà anh. Dì Nguyễn lớn tuổi như vậy rồi, sao anh có thể dùng loại giọng điệu đấy để nói chuyện với dì ấy hả?”
Đôi mắt phượng của Lâm Việt Thịnh khẽ híp lại, ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Quách Thanh Tú, cô bớt lảm nhảm cho tôi. Mẹ nó nữa rốt cuộc cô đã làm gì với Tăng Thanh Hải rồi hả? Đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là con của ai?”
Mắt Quách Thanh Tú trợn tròn, cô không dám tin nhìn Lâm Việt Thịnh.
Hắn lại có thể… nói những lời đó với cô?
Quách Thanh Tú vung tay đánh mạnh lên gương mặt điển trai của Lâm Việt Thịnh. Lâm Việt Thịnh đang trong cơn phẫn nộ lại ngây ra quên tránh đi, tiếng bạt tai vang dội trong phòng khách.
Lê Hùng Việt đứng ở cửa ra vào cũng ngẩn người, từ lúc nào mà cô Quách cũng trở nên điên cuồng như thế?
Má trái của Lâm Việt Thịnh lập tức xuất hiện một dấu đỏ rất lớn.
“Lâm Việt Thịnh, anh nghe cho rõ đây, dù đứa bé này là con ai thì cũng không phải của Lâm Việt Thịnh anh. Khốn nạn, lưu manh, ngu ngốc. Sao tôi có thể mang thai con của một kẻ khốn kiếp như anh chứ?”
Quách Thanh Tú nổi giận, bao nhiêu bất mãn từ trước đến nay dồn nén trong lòng cô nay phát tiết cả ra ngoài.
Nét sửng sốt trong đáy mắt Lâm Việt Thịnh dần chuyển thành phẫn nộ, nỗi đau đớn trên mặt đã chẳng còn là cái thá gì.
Cô lừa gạt dì Nguyễn nói là đi dạo phố với Lê Quyên Quyên, nhưng không ngờ lại bị hắn bắt gặp cô đang ở cùng với Tăng Thanh Hải, lại còn ôm ôm ấp ấp nữa.
Hắn định đưa cô về nhà, nhưng cô không chịu. Cô thà đi cùng Tăng Thanh Hải về nhà chứ không thèm về cùng hắn.
Vì đợi đón cô về, hắn đã chầu chực như một con chó canh nguyên đêm trước cổng nhà họ Tăng.
Thế mà một câu hỏi thăm dịu dàng cô cũng không nói với hắn, giải thích cũng không, sắc mặt thì hậm hực khi đối diện với hắn, rồi còn cho hắn một cái bạt tai nữa.
Đủ rồi, tốt xấu gì Lâm Việt Thịnh hắn cũng là một người đàn ông. Chưa nói tới chuyện dứt bỏ danh phận tổng giám đốc cao quý, chí ít hắn còn có lòng tự tôn và giới hạn cuối cùng của bản thân chứ?
Người phụ nữ đáng chết này lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn.
Điều khiến hắn điên tiết hơn nữa là cô lại dám gào lên đứa bé trong bụng không phải là con của hắn!!!
Lâm Việt Thịnh vô cùng tức giận, toàn thân hắn bị cơn giận dữ bao vây, không thể nào bình tĩnh được.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đáng sợ hệt như tu la ở dưới địa ngục.
Hắn ấn Quách Thanh Tú xuống sofa, bắt đầu kéo xé quần áo của cô: “Để tôi xem xem, rốt cuộc đứa bé là con của ai…”
Quách Thanh Tú vô cùng kinh hãi, đối diện với hành động điên rồ của Lâm Việt Thịnh, cô bị dọa sợ, quơ quào đôi tay nhỏ gắng sức đánh lại Lâm Việt Thịnh.
“Anh điên rồi!! Anh là đồ điên rồ, mau thả tôi ra…”
“Xoẹt…” Chiếc váy của Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh điên cuồng xé rách, nó tuột thẳng từ cần cổ của cô đến chỗ xương quai xanh, nước da lộ ra trắng như quả trứng gà bóc.
“Thả tôi ra, thả tôi ra…”
Lâm Việt Thịnh dùng chân ép hai chân của Quách Thanh Tú lên sofa, một tay hắn túm lấy hai tay nhỏ của cô, một tay khác ra sức xé rách lớp vải cuối cùng che chắn trên cơ thể cô.
Trong mắt hắn cháy lên ngọn lửa phẫn nộ không tên.
Người phụ nữ của hắn, người phụ nữ mà hắn có thể hy sinh cả tính mạng của mình để đổi lấy, hắn không cho phép người khác chạm vào cô.
Một cơn ớn lạnh kéo tới, Quách Thanh Tú bị Lâm Việt Thịnh lột sạch sẽ chỉ còn lại nội y.
Quách Thanh Tú co thân thể mảnh mai của mình lại, không ngừng rúc vào sofa giống như một vật nhỏ bị thương đối diện với người thợ săn đáng sợ, toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Bàn tay lớn của Lâm Việt Thịnh phủ lên vùng bụng dưới trông vẫn như bình thường của cô, hắn lạnh lùng hỏi: “Đứa bé có phải là con của tôi không?”
Quách Thanh Tú sợ tới mức toàn thân phát run, cô không biết Lâm Việt Thịnh rốt cuộc định làm gì nữa.
Với tính cách của hắn, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
“Lâm Việt Thịnh, anh đừng làm loạn, anh sẽ làm đứa nhỏ bị thương đấy...”
Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Cô sợ rồi sao? Cô cũng biết sợ à? Cô đã làm chuyện gì rồi? Nói cho tôi biết, đứa bé là con của ai?”
Ngón tay thon dài của Lâm Việt Thịnh đang ngao du trên da thịt tinh tế mẫn cảm của Quách Thanh Tú, mang lại cảm giác ngưa ngứa khiến người ta sởn gai ốc.
Nếu Lâm Việt Thịnh mà đánh một đòn xuống, đứa nhỏ trong bụng Quách Thanh Tú sẽ biến thành một vũng máu mất, từ đây nó sẽ không còn nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đầy nước mắt, vì hoảng sợ nên toàn thân cô lạnh toát. Lúc này cô đã không thể suy nghĩ như bình thường được nữa rồi.
“Nói mau…” Lâm Việt Thịnh trầm giọng quát lên đầy phẫn nộ.
“Đứa bé là con anh, là con của anh. Đồ khốn kiếp nhà anh, nếu anh mà dám làm bậy, anh sẽ phải hối hận cả đời.”
Cuối cùng Quách Thanh Tú cũng không chịu đựng nổi nữa, cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình, từng giọt nước mắt nức nở tuôn trào.
Cái gì cô cũng không sợ, chỉ sợ mất đi đứa bé này.
Nếu không phải đang mang thai, cô sẽ chống lại tên khốn kiếp này đến cùng, xem xem hắn có thể làm gì?
Đột nhiên một chiếc khăn bông được ném lên người Quách Thanh Tú, quấn chặt cả người cô vào trong. Quách Thanh Tú chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, cả người bị ôm lên.
Lâm Việt Thịnh không đánh cô, cũng không mắng cô, bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề nhịp nhàng.
Hắn ôm cô lên bước từng bước về phía phòng ngủ.
Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú lên chiếc giường lớn mềm mại: “Nghe cho rõ đây Quách Thanh Tú, nếu cô có suy nghĩ quá phận với tên đàn ông nào khác, cô biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào rồi đấy.”
Lời nói của hắn băng lạnh thấu xương rơi vào trong tai cô, dù toàn thân cô đã được một chiếc chăn dày bao bọc nhưng vẫn cảm thấy cả người ớn lạnh.
Quách Thanh Tú không ngừng run lẩy bẩy.
Lời nói của Lâm Việt Thịnh dần trở nên biến điệu, phảng phất lúc thì gần bên tai lúc thì trở nên thật xa xôi.
“Lạnh quá…” Quách Thanh Tú mê man kêu lên một tiếng, đột nhiên cô cảm thấy bụng mình rất đau.
“Cô Quách, cô Quách, cô làm sao thế?”
Trong lúc mơ màng, dường như có giọng nói của dì Nguyễn vang lên bên tai cô, có một bàn tay đặt lên trán cô.
“Cậu ba, cậu ba, không xong rồi, cô Quách bị sốt rồi…” Giọng hô gọi chói tai của dì Nguyễn kích thích màng nhĩ Quách Thanh Tú.
“Dì Nguyễn, cháu muốn đi vệ sinh…” Quách Thanh Tú vô thức chống tay xuống giường, đột nhiên dưới chân cô mềm nhũn, cả người ngã xuống nền nhà.
“Cô Quách, cô Quách, cô làm sao thế?” Tiếng kêu hoảng loạn của dì Nguyễn vang dội khắp phòng ngủ.
Quách Thanh Tú mềm nhũn nằm trên sàn nhà, gương mặt nhỏ nhắn nóng như lửa đốt, đỏ ửng.
Cô cảm thấy đầu mình rất nặng, mí mắt cũng dính lại với nhau, cô muốn mở mắt ra nhưng không sao mở nổi.
Sau đó cô nhanh chóng mất đi ý thức.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu sau, Quách Thanh Tú mới gắng sức mở mắt ra được, cô nhìn thấy một cái bóng trắng to to đi qua đi lại.
“Cô Quách, cô tỉnh rồi…” Dì Nguyễn sốt ruột hỏi.
Mãi một lúc lâu, Quách Thanh Tú mới lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình lại nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
“Tôi, tôi bị làm sao vậy?”
Dì Nguyễn nắm chặt lấy tay của Quách Thanh Tú: “Cô Quách, hôm qua cô bị viêm ruột thừa nên phát sốt, dọa tôi sợ muốn chết… Cậu ba!”
Dì Nguyễn mới nói được một nửa đã căng thẳng đứng dậy, bà buông tay của Quách Thanh Tú ra rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Quách Thanh Tú chầm chậm nhìn qua, dáng người của Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Tác giả :
Huyền Cầm