Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 116: Tiếp tục thử thách tiêu chuẩn làm ba
Chiếc xe chở Quách Thanh Tú di chuyển chậm rãi, cảnh đường phố thoáng lướt qua, càng lúc càng thấy quen thuộc.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, môi Lâm Việt Thịnh hơi cong lên, cười đắc ý.
Lâm Việt Thịnh khi lái xe rất thích kéo hết cần số rồi tung hoành ngang dọc trên đường, nhưng phong cách bá đạo này làm cho Quách Thanh Tú rất sợ hãi.
Mặc dù đã thắt dây an toàn, nhưng cô vẫn không thấy yên tâm một chút nào, trong lòng luôn thấy căng thẳng, đi được một lúc, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
“Dừng xe, nhanh dừng xe đi, tôi chịu không nổi rồi...”
Sau khi Lâm Việt Thịnh phanh xe lại, Quách Thanh Tú vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa xe và nhảy ra ngoài.
Sau đó, cô ngồi xổm bên đường nôn.
CKhông ngờ cô lại bị say xe!!
“Không phải chứ? Sao cô lại say xe được?” Lâm Việt Thịnh ân cần đưa một chai nước khoáng. Quách Thanh Tú xúc miệng xong liền lên xe nghỉ ngơi một lát: “Anh có thể lái chậm một chút không?”
Lâm Việt Thịnh nghi ngờ nhìn Quách Thanh Tú một lúc lâu mới khẽ gật đầu: “Được!”
LTiếp theo đúng là xe chạy êm hơn nhiều.
Gương mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú vẫn hơi tái, cô dựa vào xe không nói lời nào.
Xe chậm rãi chạy vào sân. Trước tầm mắt cô là bốn chữ lớn quen thuộc, Thanh Tú Bút Màu.
Quách Thanh Tú thoáng ngẩn người ra. Nơi đây...
Cô có rất nhiều kỷ niệm gắn liền với nơi này, có đau khổ, cũng có ngọt ngào.
Lâm Việt Thịnh xuống xe, sau đó đóng mạnh cửa xe lại.
“Từ nay về sau, công ty này sẽ do cô quản lý dưới hình thức hoạt động độc lập. Từ giờ cô cũng là một sếp tổng rồi, địa vị của chúng ta ngang hàng nhau, cô không viện cớ được nữa đâu đó!”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn xung quanh. Sau khi tình cảm của cô và Lâm Việt Thịnh rạn nứt, chỗ này hình như bị bỏ hoang không ai lui tới.
Nhưng bây giờ, nó đã trở lại dáng vẻ như trước đây.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng người bận rộn.
Đúng vậy, đây chính là giấc mơ của Quách Thanh Tú, nhưng chỉ đơn giản như thế mà nó đã trở lại trong tay cô sao?
Quách Thanh Tú đứng trước công ty mà vẫn không thể tin điều này là sự thật.
“Đi nào, chúng ta vào xem thôi...”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh vỗ nhẹ vai cô vài cái, hai người cùng đi về phía cửa lớn của công ty.
Sau khi vào cửa, cô thấy người bên trong đều đã được đổi thành những khuôn mặt mới.
“Tổng giám đốc Quách, chào cô!”
Một người đàn ông trẻ tuổi đi về phía Quách Thanh Tú, tự giới thiệu về mình: “Tôi là Mai Tuấn Dương. Chủ tịch Lâm bổ nhiệm tôi làm tổng thanh tra cho hoạt động ở đây. Sau này vẫn mong tổng giám đốc Quách quan tâm nhiều hơn.”
Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh khôi phục lại vẻ lạnh lùng uy nghiêm lúc trước: “Sau này, tất cả hoạt động đều nghe theo căn dặn của tổng giám đốc Quách là được.”
Quách Thanh Tú kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được. Dưới sự hướng dẫn của Mai Tuấn Dương, cô và Lâm Việt Thịnh đi dạo một vòng trong công ty.
Sau khi công ty lại một lần nữa được khai trương, mọi thứ đều thay đổi.
Đội quản lý và nhà thiết kế đều là những người đứng đầu thế giới, còn có mấy nhà thiết kế nổi tiếng được trực tiếp mời từ Paris đến.
Xem ra Lâm Việt Thịnh đã tốn rất nhiều công sức, quy mô của công ty này thật ra không lớn, nhưng đoàn đội ở đây đều là tốt nhất.
Nhân lúc Mai Tuấn Dương không ở đó, Quách Thanh Tú hỏi Lâm Việt Thịnh: “Tôi chỉ biết thiết kế, không hiểu về quản lý, anh giao công ty lớn như vậy cho tôi, lỡ làm ăn thua lỗ thì thế nào?”
“Thua lỗ là bình thường, nhưng cô cũng có thể từ từ học cách kinh doanh.”
Bất kể từ phương diện nào, Quách Thanh Tú đều không thể từ chối hắn.
Đây là giấc mơ mà anh Hải tạo ra cho cô, cô không rõ tại sao Lâm Việt Thịnh muốn làm như thế?
Chẳng lẽ hắn thật sự bỏ qua cho Tăng Thanh Hải sao?
“Cô có thích không?”
Lâm Việt Thịnh kiêu ngạo, nhìn Quách Thanh Tú cười khẽ.
Quách Thanh Tú chỉ cười mà không trả lời. Hai tay Lâm Việt Thịnh đột nhiên đè Quách Thanh Tú vào tường.
“Từ giờ trở đi, chúng ta đều bình đẳng, như vậy bây giờ tôi có thể theo đuổi cô rồi chứ?”
Quách Thanh Tú trợn tròn mắt nhìn hắn, cảm giác biết ơn trong lòng vừa xuất hiện đã lập tức biến mất. Hóa ra tên khốn kiếp này làm tất cả những chuyện đó chỉ vì theo đuổi cô, mệt cho cô còn tưởng rằng...
“Này, Lâm Việt Thịnh, anh không cảm thấy mình thật quá đáng sao?”
Khóe miệng hoàn hảo của Lâm Việt Thịnh cong lên nở nụ cười xấu xa, trong chớp mắt tiếp theo, nụ hôn của hắn đã tới bên môi cô.
“Đừng, ở đây có rất nhiều người, đừng mà... A! A, a...”
Đôi môi nóng rực của Lâm Việt Thịnh khóa chặt cái miệng nhỏ nhắn đang nói không ngừng. Người phụ nữ này chẳng hề thay đổi gì cả, lúc nào cũng hẹp hòi như vậy, lúc nào cũng có nhiều lo lắng như vậy, rõ ràng từ đầu tới chân đều là người phụ nữ của hắn, nhưng vẫn còn tìm lý do để biện minh cho mình.
Sau một hồi hôn môi đầy kích động, Quách Thanh Tú thở hổn hển.
Hình như Lâm Việt Thịnh không bao giờ ăn no, lúc nào cũng đòi hưởng thức mùi vị ngọt ngào trong miệng cô.
Bàn tay của hắn đan vào trong mái tóc dài mềm mượt của cô, hắn giữ gáy của cô rất lâu, dần dần khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Bị hắn dây dưa hôn sâu như vậy, Quách Thanh Tú có thể cảm giác được trái tim mình đang đập rất nhanh, gương mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp ửng đỏ và nóng hừng hực.
Cho dù chỉ là một nụ hôn, Lâm Việt Thịnh cũng có thể làm cho cô không cách nào thở nổi.
Hắn chính là một người đàn ông mạnh mẽ, lưu manh vô địch như vậy.
Thật lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới lưu luyến thả đôi môi của cô ra. Quách Thanh Tú dựa vào cánh cửa phía sau thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã dâng lên hai rặng mây đỏ, nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt cô lúc này đầy quyến rũ, đôi môi đỏ mọng bị hôn tới sưng vù.
âm Việt Thịnh không để ý tới ánh mắt của mọi người, hắn đột nhiên cúi người bế cô gái nhỏ trong lòng lên như một nàng công chúa, sau đó bước nhanh vào xeSau khi gần như đói khátđóng mạnh cửa lại.
“Cưng à, tôi rất nhớ em, em làm tôi phải chờ đợi quá lâu rồi...”
Lâm Việt Thịnh hôn lên vành tai như ngọc của Quách Thanh Tú, đầu lưỡi nóng rực không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm của cô.
Quách Thanh Tú theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cảm giác ngứa ngáy trong lòng khiến cô vô thức đắm chìm vào.
Cảm giác đam mê cháy bỏng này làm hai trái tim đập loạn.
Quách Thanh Tú đột nhiên ý thức được, đây mới là tình yêu.
Khi cô ở cùng với Tăng Thanh Hải, hai người không phải chưa từng thân thiết gần gũi như vậy, nhưng cô không hề có cảm giác gì.
Cô ở bên Tăng Thanh Hải chẳng qua chỉ cảm thấy bình yên, cảm giác kia giống như người thân, mà không phải người yêu.
Mà Lâm Việt Thịnh lại khác, hắn có thể làm cho cô sung sướng, mất hồn, kích thích sự sung sướng trên từng giác quan.
“Thanh Tú, em yêu tôi, em sờ thử xem, tim em đập nhanh thế nào...”
Lâm Việt Thịnh hôn vào vành tai của cô, chậm rãi trượt về phía cần cổ trắng mịn.
Hắn nhẹ nhàng cởi cúc áo trước ngực cô, để lộ từng tấc da như ngọc, sờ vào có cảm giác mềm mại lại đàn hồi, khiến Lâm Việt Thịnh say mê điên cuồng.
Cô đã trở về trong lòng hắn, cho hắn cảm giác tuyệt vời như thế.
Tiểu yêu tinh này nhất định sẽ không trốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Ý thức của Quách Thanh Tú dần dần mất đi, cảm giác sung sướng như từng đợt sóng không ngừng đánh vào cô.
Bàn tay của hắn thò vào bên trong cổ áo đã mở rộng của cô, nắm lấy phần đầy đặn và mềm mại đó nhẹ nhàng xoa bóp.
Hắn không hề thô bạo như trước kia, mà săn sóc cô rất dịu dàng.
Hắn cởi hết cúc áo của cô ra, vùi đầu vào giữa hai phần trắng như tuyết đó. Mùi thơm trên cơ thể cô làm cho ham muốn của hắn lập tức bùng cháy.
Cảm giác sưng lên giống như phá trúc lao ra ngoài.
“Đừng...”
Bàn tay nhỏ bé Quách Thanh Tú vung vẩy, ánh mắt cô mơ màng, theo bản năng từ chối Lâm Việt Thịnh.
Cảm giác sung sướng làm cô đắm đuối, ý thức còn sót lại duy nhất đang cảnh cáo cô, không được, Quách Thanh Tú, mày không thể đánh mất chính mình được.
Đột nhiên, một cảm giác nóng hổi và cứng rắn đẩy cô lên.
Cơ thể cô suýt nữa là bị nâng lên cao, ý thức đột nhiên trở nên rõ ràng: “Đừng...”
Quách Thanh Tú đẩy mạnh Lâm Việt Thịnh ra. Lúc đầu Lâm Việt Thịnh còn tưởng rằng cô ngượng ngùng mới từ chối mình.
Vào lúc hắn suýt nữa thực sự tiến vào, không ngờ cô ra sức đẩy hắn ra.
Nhưng lúc này tên đã lên dây, không bắn không được, cái ấy của hắn sưng lên rất khó chịu, cảm giác cơ thể sắp nổ tung rồi.
Hắn giống như một người khách du lịch ở trong sa mạc, trải qua cái nắng nóng cực hạn, có khát vọng mãnh liệt với nguồn nước.
Hắn không thể chờ đợi được nữa, muốn tìm kiếm động mê hồn kia, muốn thỏa thích giải phóng ra ngọn lửa dục vọng của mình.
Nhưng người phụ nữ trước mắt không chịu phối hợp, trong lúc hoảng hốt, hắn hơi buồn bực và mất lý trí kéo cô về, bắt đầu xé áo trên người cô.
“Thanh Tú, em đừng từ chối tôi nữa, Quách Thanh Tú, tôi muốn em...”
Bởi vì quá ham muốn, giọng hắn gấp gáp và đầy nặng nề,.
Đôi mắt đẹp đã đỏ ửng, động tác của hắn trở nên thô bạo và không được linh hoạt.
Cuối cùng hắn làm Quách Thanh Tú đau, cô đột nhiên khóc, mở miệng cắn lấy ngón tay của Lâm Việt Thịnh.
Cảm giác đau đớn làm cho Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí, khi hắn nhìn thấy Quách Thanh Tú trước mặt mình đang khóc với vẻ hoảng hốt lo sợ, đột nhiên hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Em sao rồi?”
Quách Thanh Tú rụt người lại phía sau, run rẩy, ánh mắt mất mát nhìn hắn: “Lâm Việt Thịnh, anh lừa tôi qua đây là muốn làm tình với tôi đúng không?”
Lâm Việt Thịnh ôm đầu và cảm thấy muốn phát điên: “Quách Thanh Tú, em đang nói bậy gì vậy?”
“Anh căn bản không yêu tôi, anh chỉ muốn làm tình với tôi, vì tìm kiếm cảm giác kích thích này thôi đúng không?”
“Anh căn bản không để ý đến cảm nhận của tôi, anh thô bạo cưỡng ép tôi như vậy, có phải sẽ khiến anh thấy rất thoải mái không?”
“Lâm Việt Thịnh, tên khốn kiếp nhà anh!!”
Quách Thanh Tú khẽ mắng, sau đó chỉnh lại quần áo rồi xuống xe, đi thẳng về phía xa mà không hề quay đầu lại.
Lâm Việt Thịnh khởi động xe, đi theo sát phía sau cô. Ban đầu, Quách Thanh Tú còn băng qua đường.
Nhưng sau đó, không ngờ cô gái này đi vào trong công viên, cố tình không để xe của hắn đi theo vào được.
Lâm Việt Thịnh đấm mạnh một cái vào trên tay lái, sau đó đỗ xe rồi đuổi theo Quách Thanh Tú.
Hắn kéo cánh tay cô lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi nghĩ rằng em thích, cho nên mới...”
Hắn xin lỗi cô, một Lâm Việt Thịnh luôn tự phụ lại có thể nhận sai với cô.
Quách Thanh Tú kinh ngạc nhìn hắn, hình như không dám tin tưởng vào mắt mình.
“Quách Thanh Tú, tôi không phải là người đàn ông như vậy, trong lòng em biết mà. Nếu như tôi muốn lên giường với phụ nữ, tôi có thể kiếm được rất nhiều, em có tin không...”
Quách Thanh Tú cắn môi, phẫn nộ nói: “Hừ, tôi tin, tôi tin, tôi rất tin, có ai không biết anh có nhiều phụ nữ chứ!”
Bên cạnh Lâm Việt Thịnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thậm chí không cần tốn một xu cũng có rất nhiều người phụ nữ cởi hết đồ mà nhảy lên giường của hắn.
Không có cách nào, người đàn ông có dáng vẻ yêu nghiệt như thế thường có giá thị trường rất tốt.
Lâm Việt Thịnh nghe được Quách Thanh Tú còn tức giận, cười nói: “Không cần nhắc tới món nợ cũ nữa. Tôi bảo đảm từ nay về sau chỉ có em.”
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, môi Lâm Việt Thịnh hơi cong lên, cười đắc ý.
Lâm Việt Thịnh khi lái xe rất thích kéo hết cần số rồi tung hoành ngang dọc trên đường, nhưng phong cách bá đạo này làm cho Quách Thanh Tú rất sợ hãi.
Mặc dù đã thắt dây an toàn, nhưng cô vẫn không thấy yên tâm một chút nào, trong lòng luôn thấy căng thẳng, đi được một lúc, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
“Dừng xe, nhanh dừng xe đi, tôi chịu không nổi rồi...”
Sau khi Lâm Việt Thịnh phanh xe lại, Quách Thanh Tú vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa xe và nhảy ra ngoài.
Sau đó, cô ngồi xổm bên đường nôn.
CKhông ngờ cô lại bị say xe!!
“Không phải chứ? Sao cô lại say xe được?” Lâm Việt Thịnh ân cần đưa một chai nước khoáng. Quách Thanh Tú xúc miệng xong liền lên xe nghỉ ngơi một lát: “Anh có thể lái chậm một chút không?”
Lâm Việt Thịnh nghi ngờ nhìn Quách Thanh Tú một lúc lâu mới khẽ gật đầu: “Được!”
LTiếp theo đúng là xe chạy êm hơn nhiều.
Gương mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú vẫn hơi tái, cô dựa vào xe không nói lời nào.
Xe chậm rãi chạy vào sân. Trước tầm mắt cô là bốn chữ lớn quen thuộc, Thanh Tú Bút Màu.
Quách Thanh Tú thoáng ngẩn người ra. Nơi đây...
Cô có rất nhiều kỷ niệm gắn liền với nơi này, có đau khổ, cũng có ngọt ngào.
Lâm Việt Thịnh xuống xe, sau đó đóng mạnh cửa xe lại.
“Từ nay về sau, công ty này sẽ do cô quản lý dưới hình thức hoạt động độc lập. Từ giờ cô cũng là một sếp tổng rồi, địa vị của chúng ta ngang hàng nhau, cô không viện cớ được nữa đâu đó!”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn xung quanh. Sau khi tình cảm của cô và Lâm Việt Thịnh rạn nứt, chỗ này hình như bị bỏ hoang không ai lui tới.
Nhưng bây giờ, nó đã trở lại dáng vẻ như trước đây.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng người bận rộn.
Đúng vậy, đây chính là giấc mơ của Quách Thanh Tú, nhưng chỉ đơn giản như thế mà nó đã trở lại trong tay cô sao?
Quách Thanh Tú đứng trước công ty mà vẫn không thể tin điều này là sự thật.
“Đi nào, chúng ta vào xem thôi...”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh vỗ nhẹ vai cô vài cái, hai người cùng đi về phía cửa lớn của công ty.
Sau khi vào cửa, cô thấy người bên trong đều đã được đổi thành những khuôn mặt mới.
“Tổng giám đốc Quách, chào cô!”
Một người đàn ông trẻ tuổi đi về phía Quách Thanh Tú, tự giới thiệu về mình: “Tôi là Mai Tuấn Dương. Chủ tịch Lâm bổ nhiệm tôi làm tổng thanh tra cho hoạt động ở đây. Sau này vẫn mong tổng giám đốc Quách quan tâm nhiều hơn.”
Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh khôi phục lại vẻ lạnh lùng uy nghiêm lúc trước: “Sau này, tất cả hoạt động đều nghe theo căn dặn của tổng giám đốc Quách là được.”
Quách Thanh Tú kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được. Dưới sự hướng dẫn của Mai Tuấn Dương, cô và Lâm Việt Thịnh đi dạo một vòng trong công ty.
Sau khi công ty lại một lần nữa được khai trương, mọi thứ đều thay đổi.
Đội quản lý và nhà thiết kế đều là những người đứng đầu thế giới, còn có mấy nhà thiết kế nổi tiếng được trực tiếp mời từ Paris đến.
Xem ra Lâm Việt Thịnh đã tốn rất nhiều công sức, quy mô của công ty này thật ra không lớn, nhưng đoàn đội ở đây đều là tốt nhất.
Nhân lúc Mai Tuấn Dương không ở đó, Quách Thanh Tú hỏi Lâm Việt Thịnh: “Tôi chỉ biết thiết kế, không hiểu về quản lý, anh giao công ty lớn như vậy cho tôi, lỡ làm ăn thua lỗ thì thế nào?”
“Thua lỗ là bình thường, nhưng cô cũng có thể từ từ học cách kinh doanh.”
Bất kể từ phương diện nào, Quách Thanh Tú đều không thể từ chối hắn.
Đây là giấc mơ mà anh Hải tạo ra cho cô, cô không rõ tại sao Lâm Việt Thịnh muốn làm như thế?
Chẳng lẽ hắn thật sự bỏ qua cho Tăng Thanh Hải sao?
“Cô có thích không?”
Lâm Việt Thịnh kiêu ngạo, nhìn Quách Thanh Tú cười khẽ.
Quách Thanh Tú chỉ cười mà không trả lời. Hai tay Lâm Việt Thịnh đột nhiên đè Quách Thanh Tú vào tường.
“Từ giờ trở đi, chúng ta đều bình đẳng, như vậy bây giờ tôi có thể theo đuổi cô rồi chứ?”
Quách Thanh Tú trợn tròn mắt nhìn hắn, cảm giác biết ơn trong lòng vừa xuất hiện đã lập tức biến mất. Hóa ra tên khốn kiếp này làm tất cả những chuyện đó chỉ vì theo đuổi cô, mệt cho cô còn tưởng rằng...
“Này, Lâm Việt Thịnh, anh không cảm thấy mình thật quá đáng sao?”
Khóe miệng hoàn hảo của Lâm Việt Thịnh cong lên nở nụ cười xấu xa, trong chớp mắt tiếp theo, nụ hôn của hắn đã tới bên môi cô.
“Đừng, ở đây có rất nhiều người, đừng mà... A! A, a...”
Đôi môi nóng rực của Lâm Việt Thịnh khóa chặt cái miệng nhỏ nhắn đang nói không ngừng. Người phụ nữ này chẳng hề thay đổi gì cả, lúc nào cũng hẹp hòi như vậy, lúc nào cũng có nhiều lo lắng như vậy, rõ ràng từ đầu tới chân đều là người phụ nữ của hắn, nhưng vẫn còn tìm lý do để biện minh cho mình.
Sau một hồi hôn môi đầy kích động, Quách Thanh Tú thở hổn hển.
Hình như Lâm Việt Thịnh không bao giờ ăn no, lúc nào cũng đòi hưởng thức mùi vị ngọt ngào trong miệng cô.
Bàn tay của hắn đan vào trong mái tóc dài mềm mượt của cô, hắn giữ gáy của cô rất lâu, dần dần khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Bị hắn dây dưa hôn sâu như vậy, Quách Thanh Tú có thể cảm giác được trái tim mình đang đập rất nhanh, gương mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp ửng đỏ và nóng hừng hực.
Cho dù chỉ là một nụ hôn, Lâm Việt Thịnh cũng có thể làm cho cô không cách nào thở nổi.
Hắn chính là một người đàn ông mạnh mẽ, lưu manh vô địch như vậy.
Thật lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới lưu luyến thả đôi môi của cô ra. Quách Thanh Tú dựa vào cánh cửa phía sau thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã dâng lên hai rặng mây đỏ, nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt cô lúc này đầy quyến rũ, đôi môi đỏ mọng bị hôn tới sưng vù.
âm Việt Thịnh không để ý tới ánh mắt của mọi người, hắn đột nhiên cúi người bế cô gái nhỏ trong lòng lên như một nàng công chúa, sau đó bước nhanh vào xeSau khi gần như đói khátđóng mạnh cửa lại.
“Cưng à, tôi rất nhớ em, em làm tôi phải chờ đợi quá lâu rồi...”
Lâm Việt Thịnh hôn lên vành tai như ngọc của Quách Thanh Tú, đầu lưỡi nóng rực không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm của cô.
Quách Thanh Tú theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng cảm giác ngứa ngáy trong lòng khiến cô vô thức đắm chìm vào.
Cảm giác đam mê cháy bỏng này làm hai trái tim đập loạn.
Quách Thanh Tú đột nhiên ý thức được, đây mới là tình yêu.
Khi cô ở cùng với Tăng Thanh Hải, hai người không phải chưa từng thân thiết gần gũi như vậy, nhưng cô không hề có cảm giác gì.
Cô ở bên Tăng Thanh Hải chẳng qua chỉ cảm thấy bình yên, cảm giác kia giống như người thân, mà không phải người yêu.
Mà Lâm Việt Thịnh lại khác, hắn có thể làm cho cô sung sướng, mất hồn, kích thích sự sung sướng trên từng giác quan.
“Thanh Tú, em yêu tôi, em sờ thử xem, tim em đập nhanh thế nào...”
Lâm Việt Thịnh hôn vào vành tai của cô, chậm rãi trượt về phía cần cổ trắng mịn.
Hắn nhẹ nhàng cởi cúc áo trước ngực cô, để lộ từng tấc da như ngọc, sờ vào có cảm giác mềm mại lại đàn hồi, khiến Lâm Việt Thịnh say mê điên cuồng.
Cô đã trở về trong lòng hắn, cho hắn cảm giác tuyệt vời như thế.
Tiểu yêu tinh này nhất định sẽ không trốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Ý thức của Quách Thanh Tú dần dần mất đi, cảm giác sung sướng như từng đợt sóng không ngừng đánh vào cô.
Bàn tay của hắn thò vào bên trong cổ áo đã mở rộng của cô, nắm lấy phần đầy đặn và mềm mại đó nhẹ nhàng xoa bóp.
Hắn không hề thô bạo như trước kia, mà săn sóc cô rất dịu dàng.
Hắn cởi hết cúc áo của cô ra, vùi đầu vào giữa hai phần trắng như tuyết đó. Mùi thơm trên cơ thể cô làm cho ham muốn của hắn lập tức bùng cháy.
Cảm giác sưng lên giống như phá trúc lao ra ngoài.
“Đừng...”
Bàn tay nhỏ bé Quách Thanh Tú vung vẩy, ánh mắt cô mơ màng, theo bản năng từ chối Lâm Việt Thịnh.
Cảm giác sung sướng làm cô đắm đuối, ý thức còn sót lại duy nhất đang cảnh cáo cô, không được, Quách Thanh Tú, mày không thể đánh mất chính mình được.
Đột nhiên, một cảm giác nóng hổi và cứng rắn đẩy cô lên.
Cơ thể cô suýt nữa là bị nâng lên cao, ý thức đột nhiên trở nên rõ ràng: “Đừng...”
Quách Thanh Tú đẩy mạnh Lâm Việt Thịnh ra. Lúc đầu Lâm Việt Thịnh còn tưởng rằng cô ngượng ngùng mới từ chối mình.
Vào lúc hắn suýt nữa thực sự tiến vào, không ngờ cô ra sức đẩy hắn ra.
Nhưng lúc này tên đã lên dây, không bắn không được, cái ấy của hắn sưng lên rất khó chịu, cảm giác cơ thể sắp nổ tung rồi.
Hắn giống như một người khách du lịch ở trong sa mạc, trải qua cái nắng nóng cực hạn, có khát vọng mãnh liệt với nguồn nước.
Hắn không thể chờ đợi được nữa, muốn tìm kiếm động mê hồn kia, muốn thỏa thích giải phóng ra ngọn lửa dục vọng của mình.
Nhưng người phụ nữ trước mắt không chịu phối hợp, trong lúc hoảng hốt, hắn hơi buồn bực và mất lý trí kéo cô về, bắt đầu xé áo trên người cô.
“Thanh Tú, em đừng từ chối tôi nữa, Quách Thanh Tú, tôi muốn em...”
Bởi vì quá ham muốn, giọng hắn gấp gáp và đầy nặng nề,.
Đôi mắt đẹp đã đỏ ửng, động tác của hắn trở nên thô bạo và không được linh hoạt.
Cuối cùng hắn làm Quách Thanh Tú đau, cô đột nhiên khóc, mở miệng cắn lấy ngón tay của Lâm Việt Thịnh.
Cảm giác đau đớn làm cho Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí, khi hắn nhìn thấy Quách Thanh Tú trước mặt mình đang khóc với vẻ hoảng hốt lo sợ, đột nhiên hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Em sao rồi?”
Quách Thanh Tú rụt người lại phía sau, run rẩy, ánh mắt mất mát nhìn hắn: “Lâm Việt Thịnh, anh lừa tôi qua đây là muốn làm tình với tôi đúng không?”
Lâm Việt Thịnh ôm đầu và cảm thấy muốn phát điên: “Quách Thanh Tú, em đang nói bậy gì vậy?”
“Anh căn bản không yêu tôi, anh chỉ muốn làm tình với tôi, vì tìm kiếm cảm giác kích thích này thôi đúng không?”
“Anh căn bản không để ý đến cảm nhận của tôi, anh thô bạo cưỡng ép tôi như vậy, có phải sẽ khiến anh thấy rất thoải mái không?”
“Lâm Việt Thịnh, tên khốn kiếp nhà anh!!”
Quách Thanh Tú khẽ mắng, sau đó chỉnh lại quần áo rồi xuống xe, đi thẳng về phía xa mà không hề quay đầu lại.
Lâm Việt Thịnh khởi động xe, đi theo sát phía sau cô. Ban đầu, Quách Thanh Tú còn băng qua đường.
Nhưng sau đó, không ngờ cô gái này đi vào trong công viên, cố tình không để xe của hắn đi theo vào được.
Lâm Việt Thịnh đấm mạnh một cái vào trên tay lái, sau đó đỗ xe rồi đuổi theo Quách Thanh Tú.
Hắn kéo cánh tay cô lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi nghĩ rằng em thích, cho nên mới...”
Hắn xin lỗi cô, một Lâm Việt Thịnh luôn tự phụ lại có thể nhận sai với cô.
Quách Thanh Tú kinh ngạc nhìn hắn, hình như không dám tin tưởng vào mắt mình.
“Quách Thanh Tú, tôi không phải là người đàn ông như vậy, trong lòng em biết mà. Nếu như tôi muốn lên giường với phụ nữ, tôi có thể kiếm được rất nhiều, em có tin không...”
Quách Thanh Tú cắn môi, phẫn nộ nói: “Hừ, tôi tin, tôi tin, tôi rất tin, có ai không biết anh có nhiều phụ nữ chứ!”
Bên cạnh Lâm Việt Thịnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thậm chí không cần tốn một xu cũng có rất nhiều người phụ nữ cởi hết đồ mà nhảy lên giường của hắn.
Không có cách nào, người đàn ông có dáng vẻ yêu nghiệt như thế thường có giá thị trường rất tốt.
Lâm Việt Thịnh nghe được Quách Thanh Tú còn tức giận, cười nói: “Không cần nhắc tới món nợ cũ nữa. Tôi bảo đảm từ nay về sau chỉ có em.”
Tác giả :
Huyền Cầm