Vô Hữu Khả Cập
Chương 35: Hạnh phúc
Đến khi Lương Cảnh Thâm làm bất cứ thức ăn gì cho Lâm Vị, chỉ đều làm cậu nôn mửa không thôi, cũng không khen ngợi gì nữa, hai người đang trong thời kỳ ngọt ngào mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Qua năm, đang đầu xuân, Lâm Vị nhân cơ hội “Phong nhã hào hoa” đóng máy, hướng đông đảo nhà báo tiết lộ tin tức động trời, chuẩn bị xuất ngoại tu nghiệp trong một năm.
Mà Lương thị cũng bí mật đem tên sống chế không bao giờ quan tâm đến công ty Lương Cảnh Tuấn trở về, tạm thời tiếp nhận tất cả công việc trong nước Lương Cảnh Thâm để lại.
Khoảng chừng đầu hạ, gió mát thổi phất phơ qua những cây phong đỏ loang lổ đổ bóng, trong sân sau một tòa biệt thự ở San Francisco, Hoa Kỳ, Lâm Vị đang buồn ngũ, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ là mặt mày nhu hòa, hai má cũng có da có thịt hơn trước. Đã mang thai năm tháng, bụng cũng đã nhô lên rõ ràng, tròn vo như một quả bóng nhỏ.
Lúc này, Lương Cảnh Thâm đang ghé sát vào bụng cậu chăm chú nghe ngóng, một hồi lâu cũng không có tiếng động gì, mi mày xinh đẹp dần dần nhíu lại, không hăng hái mà lẩm nhẩm với bụng Lâm Vị: “Rõ ràng là không làm mấy lần, vậy mà sao đã trúng rồi.” [ ) bó tay anh]
Giọng Lâm Vị lành lạnh truyền đến: “Không thích, lẽ ra không nên.”
Lương Cảnh Thâm từ từ đứng dậy, dán vào người cậu, ôm lấy thắt lưng không hề nhỏ bé của Lâm Vị: “Anh đương nhiên thích, em không biết anh có bao nhiêu sung sướng.”
Lâm Vị nghĩ đến lúc hai người nhận được kết quả chuẩn đoán, Lương Cảnh Thâm hưng phấn ôm lấy Lâm Vị còn đang khiếp sợ, nếu không phải Lương Cảnh Văn đúng lúc can ngăn, chỉ sợ anh vui đến điên lên, cứ thế ôm cậu ra ngoài ‘thông cáo với thiên hạ.’
Lương Cảnh Thâm nhìn Lâm Vị dù hạnh phúc, vẫn không giấu được vẻ buồn ngủ, yêu thương nói: “Chút nữa dậy chúng ta đến cho Sam kiểm tra, giờ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.” Sam là thầy giáo của Lương Cảnh Văn, là một bác sĩ từ ái, chuyên nghiệp.
Lâm Vị gật đầu, gió hạ hiền hòa lướt qua, Lương Cảnh Thâm dịu dàng vuốt ve an ủi Lâm Vị, giúp cậu tiến vào mộng đẹp.
Lương Cảnh Thâm vẫn chăm chú nhìn câụ, biết Lâm Vị ngủ say mới nhẹ nhàng ôm cậu lên lầu, đặt cậu xuống giường lớn trắng tinh, cùng nhau ngủ trưa.
=~=~=~=~=Hoàn chính văn~=~=~=~=
Qua năm, đang đầu xuân, Lâm Vị nhân cơ hội “Phong nhã hào hoa” đóng máy, hướng đông đảo nhà báo tiết lộ tin tức động trời, chuẩn bị xuất ngoại tu nghiệp trong một năm.
Mà Lương thị cũng bí mật đem tên sống chế không bao giờ quan tâm đến công ty Lương Cảnh Tuấn trở về, tạm thời tiếp nhận tất cả công việc trong nước Lương Cảnh Thâm để lại.
Khoảng chừng đầu hạ, gió mát thổi phất phơ qua những cây phong đỏ loang lổ đổ bóng, trong sân sau một tòa biệt thự ở San Francisco, Hoa Kỳ, Lâm Vị đang buồn ngũ, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ là mặt mày nhu hòa, hai má cũng có da có thịt hơn trước. Đã mang thai năm tháng, bụng cũng đã nhô lên rõ ràng, tròn vo như một quả bóng nhỏ.
Lúc này, Lương Cảnh Thâm đang ghé sát vào bụng cậu chăm chú nghe ngóng, một hồi lâu cũng không có tiếng động gì, mi mày xinh đẹp dần dần nhíu lại, không hăng hái mà lẩm nhẩm với bụng Lâm Vị: “Rõ ràng là không làm mấy lần, vậy mà sao đã trúng rồi.” [ ) bó tay anh]
Giọng Lâm Vị lành lạnh truyền đến: “Không thích, lẽ ra không nên.”
Lương Cảnh Thâm từ từ đứng dậy, dán vào người cậu, ôm lấy thắt lưng không hề nhỏ bé của Lâm Vị: “Anh đương nhiên thích, em không biết anh có bao nhiêu sung sướng.”
Lâm Vị nghĩ đến lúc hai người nhận được kết quả chuẩn đoán, Lương Cảnh Thâm hưng phấn ôm lấy Lâm Vị còn đang khiếp sợ, nếu không phải Lương Cảnh Văn đúng lúc can ngăn, chỉ sợ anh vui đến điên lên, cứ thế ôm cậu ra ngoài ‘thông cáo với thiên hạ.’
Lương Cảnh Thâm nhìn Lâm Vị dù hạnh phúc, vẫn không giấu được vẻ buồn ngủ, yêu thương nói: “Chút nữa dậy chúng ta đến cho Sam kiểm tra, giờ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.” Sam là thầy giáo của Lương Cảnh Văn, là một bác sĩ từ ái, chuyên nghiệp.
Lâm Vị gật đầu, gió hạ hiền hòa lướt qua, Lương Cảnh Thâm dịu dàng vuốt ve an ủi Lâm Vị, giúp cậu tiến vào mộng đẹp.
Lương Cảnh Thâm vẫn chăm chú nhìn câụ, biết Lâm Vị ngủ say mới nhẹ nhàng ôm cậu lên lầu, đặt cậu xuống giường lớn trắng tinh, cùng nhau ngủ trưa.
=~=~=~=~=Hoàn chính văn~=~=~=~=
Tác giả :
Đan huyền