Vô Hữu Khả Cập
Chương 13: Lam! bar
7h, trời chạng vạng tối, Trần Minh Nhất đến dưới lầu nhà Lâm Vị. Lâm Vị đợi một chút, thấy hắn cùng với chiếc Lexus gây hoạt, vừa lắc lắc đầu bên cạnh xe, vừa cởi kính và nón lưỡi trai ngụy trang, Lâm Vị một thân đen tuyền nhàn nhã nói: “Ngại chưa đủ hay sao? Anh cũng không tính lên báo với em đâu.”
Trần Minh Nhất ngồi vào ghế lái, áo khoác trùm đầu màu bạc xinh đẹp cùng với quần hiphop đen hoàn toàn xứng với khuôn mặt non nớt đáng yêu của hắn, cặp mắt to tròn đảo tới đảo lui, trông càng hợp hơn nữa. Nghe Lâm Vị nói lời này, Trần Minh Nhất đem tay lên như đỡ trái tim yếu đuối của mình, ai oán: “Tới đón anh đương nhiên phải bảnh rồi. Hóa ra là anh không có ý định chụp hình với em, thật là biết cách tổn thương người ta! ~~”
Lâm Vị liếc liếc nhìn: “Em đi diễn kịch tuyệt đối là xuất sắc, chẳng qua mặt mũi búp bê lại đòi vào vai oán phụ, không biết ai chịu nổi.” Dứt lời, nhu nhu đầu Minh Nhất: “Chạy mau đi, không thì chốc nữa lại bảo chơi không đủ.”
Trần tiểu công tử hai bên trái phải duỗi dài cái cổ, vất vất vả vả tránh khỏi ma chưởng của Lâm Vị đang vò vò mái tóc công phu của mình, kêu la: “Đừng làm bậy, đừng làm bậy nha.”
Đêm nay Trần Minh Nhất vô cùng phấn khích, nhà hắn vốn gia giáo rất nghiêm, phía trên còn có anh hai chị ba, quản cực kỳ chặt, bình thường cũng chẳng được đi đâu chơi thoải mái, có khi còn phải làm ổ trong nhà. Hôm nay khó có dịp được hãnh diện ra ngoài cùng Lâm Vị, hắn một đường ríu ra ríu rít, thì thầm liên hồi, Lâm Vị khi có khi không tiếp lời, quay đầu nhìn Cảng đêm hắn một chút cũng không để ý.
Xe dừng ở khu phố sầm uất bậc nhất đất Cảng, trước mặt một khung cửa có ánh đèn rọi sáng từ khắp nơi, vừa giản dị lại thần bí. Trước cửa đổ xuống một loạt ánh sáng ấm áp nhu hòa nhàn nhạt, bảng hiệu bằng gỗ đính bên mái hiên, phía trên khắc độc một chữ “Lam!”, xung quanh chẳng còn họa tiết nào khác.
Trần Minh Nhất giao xe cho phục vụ, kéo Lâm Vị vào cửa. Đi qua một đoạn hành lang gấp khúc, một khung cảnh hoàn toàn khác hiện ra. Không giống với thế giới xa hoa trụy lạc ngoài kia, nơi đây không có ồn ào náo động, không có tiếng tranh cãi ầm ĩ, không có sân khấu lộng lẫy thu hút ánh nhìn, càng không có những thân người điên cuồng uốn éo, chỉ có những âm sắc mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp như ánh đèn vàng buổi tối.
Lâm Vị phóng dài tầm mắt, chỉ nhìn thấy các vị khách nam, phục vụ cũng nam, quét dọn cũng là nam nốt, nhất thời hiểu ra mình được đưa tới nơi nào, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Trần Minh Nhất.
Trần Minh Nhất hiển nhiên cũng là lần đầu tiên đến đây, hai mắt tròn xoe mở to hiếu kỳ, không che giấu nổi sự phấn khích, quay đầu liên tục nhìn quanh, gãi gãi đầu: “Nghe bạn nói quả là không có gì sai lắm, chúng ta cũng phải thử cho biết nha, đừng để bị tụt hậu so với thời đại!”
Đã vào rồi biết làm gì khác hơn, hai người đứng ở cửa, chính là quá mức thu hút sự chú ý của người khác, Lâm Vị vội kéo Trần Minh Nhất tìm chỗ ngồi.
Trần Minh Nhất ngồi vào ghế lái, áo khoác trùm đầu màu bạc xinh đẹp cùng với quần hiphop đen hoàn toàn xứng với khuôn mặt non nớt đáng yêu của hắn, cặp mắt to tròn đảo tới đảo lui, trông càng hợp hơn nữa. Nghe Lâm Vị nói lời này, Trần Minh Nhất đem tay lên như đỡ trái tim yếu đuối của mình, ai oán: “Tới đón anh đương nhiên phải bảnh rồi. Hóa ra là anh không có ý định chụp hình với em, thật là biết cách tổn thương người ta! ~~”
Lâm Vị liếc liếc nhìn: “Em đi diễn kịch tuyệt đối là xuất sắc, chẳng qua mặt mũi búp bê lại đòi vào vai oán phụ, không biết ai chịu nổi.” Dứt lời, nhu nhu đầu Minh Nhất: “Chạy mau đi, không thì chốc nữa lại bảo chơi không đủ.”
Trần tiểu công tử hai bên trái phải duỗi dài cái cổ, vất vất vả vả tránh khỏi ma chưởng của Lâm Vị đang vò vò mái tóc công phu của mình, kêu la: “Đừng làm bậy, đừng làm bậy nha.”
Đêm nay Trần Minh Nhất vô cùng phấn khích, nhà hắn vốn gia giáo rất nghiêm, phía trên còn có anh hai chị ba, quản cực kỳ chặt, bình thường cũng chẳng được đi đâu chơi thoải mái, có khi còn phải làm ổ trong nhà. Hôm nay khó có dịp được hãnh diện ra ngoài cùng Lâm Vị, hắn một đường ríu ra ríu rít, thì thầm liên hồi, Lâm Vị khi có khi không tiếp lời, quay đầu nhìn Cảng đêm hắn một chút cũng không để ý.
Xe dừng ở khu phố sầm uất bậc nhất đất Cảng, trước mặt một khung cửa có ánh đèn rọi sáng từ khắp nơi, vừa giản dị lại thần bí. Trước cửa đổ xuống một loạt ánh sáng ấm áp nhu hòa nhàn nhạt, bảng hiệu bằng gỗ đính bên mái hiên, phía trên khắc độc một chữ “Lam!”, xung quanh chẳng còn họa tiết nào khác.
Trần Minh Nhất giao xe cho phục vụ, kéo Lâm Vị vào cửa. Đi qua một đoạn hành lang gấp khúc, một khung cảnh hoàn toàn khác hiện ra. Không giống với thế giới xa hoa trụy lạc ngoài kia, nơi đây không có ồn ào náo động, không có tiếng tranh cãi ầm ĩ, không có sân khấu lộng lẫy thu hút ánh nhìn, càng không có những thân người điên cuồng uốn éo, chỉ có những âm sắc mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp như ánh đèn vàng buổi tối.
Lâm Vị phóng dài tầm mắt, chỉ nhìn thấy các vị khách nam, phục vụ cũng nam, quét dọn cũng là nam nốt, nhất thời hiểu ra mình được đưa tới nơi nào, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Trần Minh Nhất.
Trần Minh Nhất hiển nhiên cũng là lần đầu tiên đến đây, hai mắt tròn xoe mở to hiếu kỳ, không che giấu nổi sự phấn khích, quay đầu liên tục nhìn quanh, gãi gãi đầu: “Nghe bạn nói quả là không có gì sai lắm, chúng ta cũng phải thử cho biết nha, đừng để bị tụt hậu so với thời đại!”
Đã vào rồi biết làm gì khác hơn, hai người đứng ở cửa, chính là quá mức thu hút sự chú ý của người khác, Lâm Vị vội kéo Trần Minh Nhất tìm chỗ ngồi.
Tác giả :
Đan huyền