Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 20: Chìm sâu vào ảo mộng
Đứng ngay cửa hang động hoa, khung cảnh xinh đẹp như không chân thật này không những không làm cho Hình Na cảm thấy thoải mái mà nó còn khiến cho cô vô cùng rùng rợn.
Áp lực như có như không tại đáy hang tối đen như thể nó muốn nuốt chửng cô vào, cộng thêm việc Alvis cho cô đi một mình làm cho cô mất đi chỗ dựa cuối cùng.
Tại chốn xa lạ này, Alvis đã nói với cô rằng, đây là cửa ải mà cô bắt buộc phải qua, nếu như cô ngay cả cửa ải này mà cũng không thể qua thì làm sao cô có thể trở thành cường giả được.
Hơn tất cả, tuy nơi này tràn đầy nguy hiểm nhưng lại cũng tràn đầy cơ hội, có câu ‘Cầu phú quý trong nguy hiểm’, nếu không chịu bỏ ra một cái giá nào đó làm sao mà cô có thể được đáp trả.
Đứng trước tình thế ép buộc, Hình Na bước lên, tinh thần cô kéo căng, não bộ hoạt động hết mức, trạng thái nhập thể của cô được cường hóa tới mức tối đa, cái đuôi đằng sau trở nên dài hơn, lắc qua lắc lại cảm nhận sự rung động của môi trường, hai tai cô nhúc nhích cố gắng lắng nghe từng động tĩnh.
Phải nói là bây giờ Hình Na đang ở trong trạng thái kéo căng nhất, chỉ cần một con muỗi bay qua cô thậm chí có thể phân biệt được nó là muỗi đực hay muỗi cái, nó ở đâu và cô có thể đập chết nó ngay lập tức.
Ngạc nhiên thay, đi gần 1 tiếng đồng hồ cô vẫn chưa thấy được gì thay đổi, không có gì thay đổi, nhưng áp lực cũng không hề biến mất
Đi vào phía giữa hang động, phía cửa hang dường như biến mất vì đã đi vào quá sâu, dù cho cô có đi thêm bao nhiêu bước nữa thì đáy hang cứ như vô tận, đi mãi đi mãi, cô không thấy được hồi kết của cái hang này.
Không có một ai, chỉ có những đóa hoa xinh đẹp chìm vào sâu lỗ đen vô tận, mọi thứ như thể đang cho cô thấy ‘Đây nè, đây là một thế giới xinh đẹp, không hề có nguy hiểm hay lo nghĩ gì cả, bạn chỉ cần tận hưởng thôi’.
Mọi thứ quá đỗi bình thường đến mức không bình thường. Hình Na căng trợn tròn mắt, cô tăng cường mọi giác quan một lần nữa, quyết để cho não bộ không bị mê hoặc bởi hoàn cảnh xung quanh.
Hình Na tiếp tục tiến bước, dẫu cho cô không thấy lối ra, cô đi mãi đi mãi mà không quay đầu lại, cứ thế cô dường như trở nên mất phương hướng.
Các giác quan của Hình Na trở nên mệt mỏi, dù không muốn nhưng các giác quan của Hình Na trở nên yếu đuối, cô không thể duy trì tình trạng tốt nhất của mình quá lâu.
Não bộ căng đến đau nhức nhưng cơ thể lại không chịu khống chế mà thả lỏng.
“Ầy, quá mệt mỏi rồi, nghỉ thôi” trong đầu của Hình Na vang lên âm thanh cứ như tiếng lòng của cô.
“Có đi nữa cũng không có hồi kết” từng câu từng câu cứ như muốn tẩy não cô.
“Dừng lại thôi, mình lạc đường rồi”
“Ngồi lại nghỉ ngơi thôi, nơi đây xinh đẹp đến thế cơ mà”
Các câu nói như nói trúng tim của Hình Na, đôi mắt của cô mờ dần, đồng tử của cô co lại rồi dãn ra, đôi mắt đó mất đi linh tính hàng ngày, ẩn sâu trong nó là một sự vô hồn.
Đúng vậy, nếu giờ có ai nhìn thấy Hình Na, họ sẽ nghĩ Hình Na như một cái xác chết di động, cô vô hồn và tê liệt, căng cứng dừng lại bước chân, Hình Na ngồi xuống và chơi đùa với những đóa hoa, thôi nghĩ thôi, cô mệt mỏi quả rồi.
Hình Na thoát ra khỏi trạng thái nhập thể, Eevee bị bức ra khỏi người cô rồi bị những sợi xích xuất hiện từ hư không trói buộc.
“Eevee, eevee, eeveeeeeee” Tiểu Eevee gào lên như cố gắng đánh thức Hình Na, nhưng không thành công, cô vẫn cứ ngồi đấy, vô hồn nhìn vào từng đóa hoa và nở những nụ cười cứng ngắc.
Ngay sau đó Eevee hoàn toàn biến mất khỏi hang động, đúng vậy, cứ như thể eevee đến từ hư không và giờ nó bị hang động hút đi, biến trở về không. Cơ thể eevee như mờ đi, nước mắt trào ra đau đớn.
Tại một cái nhìn khác, trong mắt của Hình Na đang nhìn thấy những điều khủng khiếp khác.
Một cơn hồn thú bạo động, các hồn thú vạn năm, mười vạn năm đổ xô vào muốn tiêu diệt loài người.
Người chết, nhà bị phá hư, cảnh tượng hoang tàn như địa ngục, mọi thứ thật khủng khiếp nhưng lại chân thật đến nỗi để cơ thể cô đau đớn.
Đôi mắt vô hồn nhìn cảnh ba cô bị một con Sói Xám giống như con đã từng ở bờ rìa phía bắc Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vồ chết, lần này ba cô không hề may mắn như đợt ở sâm lâm, ông bị vồ một phát xuyên tim, cơ thể phun trào máu.
Hình Thiên trước khi chết nhìn chằm chằm vào Hình Na, đôi mắt ông như đôi mắt của cá chết như thể muốn nói ‘Sao con không cứu ba, đồ con bất hiếu’, cặp mắt đó như muốn nuốt chửng Hình Na
Hình Na bất lực, cô không làm được gì cả, cô ngồi bất động, không hiểu sao cô cảm thấy sợ, cô không thể nhấc chân lên được, miệng cô cứng hẳn, cặp mắt của ba cô thật đáng sợ, Không, cô muốn chạy trốn.
Cố bật người dậy bỏ chạy, cô bị một bàn tay phía sau giữ chặt, kéo và nhấc bổng cô lên, quay mặt lại cô bị một đôi mắt thù hận nhìn chằm chằm, cả người cô nổi da gà.
Vũ Ngọc mẹ cô với đôi mắt chảy máu, đồng tử co đến mức tận cùng dùng một tay bóp lấy cổ Hình Na gào thét
“Vì mày, vì mày, tất cả là vì mày mà làm cho nhà tao trở nên như vậy, vì mày mà chồng tao phải chết, con khốn nạn, mày tốt hơn là không nên sinh ra trên đời này” Những lời tàn nhẫn, nước bọt phun ra tung tóe, mẹ của Hình Na gào thét điên cuồng.
Đầu Hình Na co giật, đôi mắt cô khóc đến thâm quầng, cô lẩm bẩm kêu rên ‘ không, không, khônggg’ sau đó cô cầm lấy con dao đâm thẳng vào mẹ mình.
“Không, không, tất cả không phải lỗi của ta, không phải lỗi của ta, tất cả là lỗi của các người, các người đáng chết” Hình Na như phát điên đâm liên tục con dao về phía mẹ mình.
Hình Na như trở thành một con thú khác máu, kết mạc của cô gân máu nổi lên, cô đứng dậy hai tay cầm con dao run rẩy, từ thân mẹ cô rút con dao ra, máu chảy xuống như suối, nội tạng lòi ra.
Đột nhiên cô cười như một con quỷ dữ “ Hahhahaha Hahahaha Hahaha chết hết đi, các người chết hết đi”, Hình Na triệt để điên cuồng.
Đằng sau cô con dã thú hình dạng khủng long đang nhìn cô như loài sinh vật hạ đẳng thấp kém, nó há hàm răng hiện ra một cái buồng máu như muốn nuốt chừng cô.
Hình Na điên loạn bị cắn vào trong miệng con dã thú, chân bị đứt đoạn, đôi mắt trợn tròn, miệng cô vẫn cười điên cuồng giống như cô không hề cảm thấy đau đớn.
Trong sự thật, tại cái hang Hình Na nữa khóc nữa cười, đôi mắt điên cuồng co giật rồi lại chảy máu, thôi buông xuôi hết đi, cô thấy mệt mỏi rồi ( tác cũng mệt rồi)
“Buông xuôi thôi” Hình Na lẩm nhẩm, đôi mắt dần nhắm lại, ánh sáng lẽ loi của hang động như đang bị dập tắt, màn đêm bao phủ.
Áp lực như có như không tại đáy hang tối đen như thể nó muốn nuốt chửng cô vào, cộng thêm việc Alvis cho cô đi một mình làm cho cô mất đi chỗ dựa cuối cùng.
Tại chốn xa lạ này, Alvis đã nói với cô rằng, đây là cửa ải mà cô bắt buộc phải qua, nếu như cô ngay cả cửa ải này mà cũng không thể qua thì làm sao cô có thể trở thành cường giả được.
Hơn tất cả, tuy nơi này tràn đầy nguy hiểm nhưng lại cũng tràn đầy cơ hội, có câu ‘Cầu phú quý trong nguy hiểm’, nếu không chịu bỏ ra một cái giá nào đó làm sao mà cô có thể được đáp trả.
Đứng trước tình thế ép buộc, Hình Na bước lên, tinh thần cô kéo căng, não bộ hoạt động hết mức, trạng thái nhập thể của cô được cường hóa tới mức tối đa, cái đuôi đằng sau trở nên dài hơn, lắc qua lắc lại cảm nhận sự rung động của môi trường, hai tai cô nhúc nhích cố gắng lắng nghe từng động tĩnh.
Phải nói là bây giờ Hình Na đang ở trong trạng thái kéo căng nhất, chỉ cần một con muỗi bay qua cô thậm chí có thể phân biệt được nó là muỗi đực hay muỗi cái, nó ở đâu và cô có thể đập chết nó ngay lập tức.
Ngạc nhiên thay, đi gần 1 tiếng đồng hồ cô vẫn chưa thấy được gì thay đổi, không có gì thay đổi, nhưng áp lực cũng không hề biến mất
Đi vào phía giữa hang động, phía cửa hang dường như biến mất vì đã đi vào quá sâu, dù cho cô có đi thêm bao nhiêu bước nữa thì đáy hang cứ như vô tận, đi mãi đi mãi, cô không thấy được hồi kết của cái hang này.
Không có một ai, chỉ có những đóa hoa xinh đẹp chìm vào sâu lỗ đen vô tận, mọi thứ như thể đang cho cô thấy ‘Đây nè, đây là một thế giới xinh đẹp, không hề có nguy hiểm hay lo nghĩ gì cả, bạn chỉ cần tận hưởng thôi’.
Mọi thứ quá đỗi bình thường đến mức không bình thường. Hình Na căng trợn tròn mắt, cô tăng cường mọi giác quan một lần nữa, quyết để cho não bộ không bị mê hoặc bởi hoàn cảnh xung quanh.
Hình Na tiếp tục tiến bước, dẫu cho cô không thấy lối ra, cô đi mãi đi mãi mà không quay đầu lại, cứ thế cô dường như trở nên mất phương hướng.
Các giác quan của Hình Na trở nên mệt mỏi, dù không muốn nhưng các giác quan của Hình Na trở nên yếu đuối, cô không thể duy trì tình trạng tốt nhất của mình quá lâu.
Não bộ căng đến đau nhức nhưng cơ thể lại không chịu khống chế mà thả lỏng.
“Ầy, quá mệt mỏi rồi, nghỉ thôi” trong đầu của Hình Na vang lên âm thanh cứ như tiếng lòng của cô.
“Có đi nữa cũng không có hồi kết” từng câu từng câu cứ như muốn tẩy não cô.
“Dừng lại thôi, mình lạc đường rồi”
“Ngồi lại nghỉ ngơi thôi, nơi đây xinh đẹp đến thế cơ mà”
Các câu nói như nói trúng tim của Hình Na, đôi mắt của cô mờ dần, đồng tử của cô co lại rồi dãn ra, đôi mắt đó mất đi linh tính hàng ngày, ẩn sâu trong nó là một sự vô hồn.
Đúng vậy, nếu giờ có ai nhìn thấy Hình Na, họ sẽ nghĩ Hình Na như một cái xác chết di động, cô vô hồn và tê liệt, căng cứng dừng lại bước chân, Hình Na ngồi xuống và chơi đùa với những đóa hoa, thôi nghĩ thôi, cô mệt mỏi quả rồi.
Hình Na thoát ra khỏi trạng thái nhập thể, Eevee bị bức ra khỏi người cô rồi bị những sợi xích xuất hiện từ hư không trói buộc.
“Eevee, eevee, eeveeeeeee” Tiểu Eevee gào lên như cố gắng đánh thức Hình Na, nhưng không thành công, cô vẫn cứ ngồi đấy, vô hồn nhìn vào từng đóa hoa và nở những nụ cười cứng ngắc.
Ngay sau đó Eevee hoàn toàn biến mất khỏi hang động, đúng vậy, cứ như thể eevee đến từ hư không và giờ nó bị hang động hút đi, biến trở về không. Cơ thể eevee như mờ đi, nước mắt trào ra đau đớn.
Tại một cái nhìn khác, trong mắt của Hình Na đang nhìn thấy những điều khủng khiếp khác.
Một cơn hồn thú bạo động, các hồn thú vạn năm, mười vạn năm đổ xô vào muốn tiêu diệt loài người.
Người chết, nhà bị phá hư, cảnh tượng hoang tàn như địa ngục, mọi thứ thật khủng khiếp nhưng lại chân thật đến nỗi để cơ thể cô đau đớn.
Đôi mắt vô hồn nhìn cảnh ba cô bị một con Sói Xám giống như con đã từng ở bờ rìa phía bắc Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vồ chết, lần này ba cô không hề may mắn như đợt ở sâm lâm, ông bị vồ một phát xuyên tim, cơ thể phun trào máu.
Hình Thiên trước khi chết nhìn chằm chằm vào Hình Na, đôi mắt ông như đôi mắt của cá chết như thể muốn nói ‘Sao con không cứu ba, đồ con bất hiếu’, cặp mắt đó như muốn nuốt chửng Hình Na
Hình Na bất lực, cô không làm được gì cả, cô ngồi bất động, không hiểu sao cô cảm thấy sợ, cô không thể nhấc chân lên được, miệng cô cứng hẳn, cặp mắt của ba cô thật đáng sợ, Không, cô muốn chạy trốn.
Cố bật người dậy bỏ chạy, cô bị một bàn tay phía sau giữ chặt, kéo và nhấc bổng cô lên, quay mặt lại cô bị một đôi mắt thù hận nhìn chằm chằm, cả người cô nổi da gà.
Vũ Ngọc mẹ cô với đôi mắt chảy máu, đồng tử co đến mức tận cùng dùng một tay bóp lấy cổ Hình Na gào thét
“Vì mày, vì mày, tất cả là vì mày mà làm cho nhà tao trở nên như vậy, vì mày mà chồng tao phải chết, con khốn nạn, mày tốt hơn là không nên sinh ra trên đời này” Những lời tàn nhẫn, nước bọt phun ra tung tóe, mẹ của Hình Na gào thét điên cuồng.
Đầu Hình Na co giật, đôi mắt cô khóc đến thâm quầng, cô lẩm bẩm kêu rên ‘ không, không, khônggg’ sau đó cô cầm lấy con dao đâm thẳng vào mẹ mình.
“Không, không, tất cả không phải lỗi của ta, không phải lỗi của ta, tất cả là lỗi của các người, các người đáng chết” Hình Na như phát điên đâm liên tục con dao về phía mẹ mình.
Hình Na như trở thành một con thú khác máu, kết mạc của cô gân máu nổi lên, cô đứng dậy hai tay cầm con dao run rẩy, từ thân mẹ cô rút con dao ra, máu chảy xuống như suối, nội tạng lòi ra.
Đột nhiên cô cười như một con quỷ dữ “ Hahhahaha Hahahaha Hahaha chết hết đi, các người chết hết đi”, Hình Na triệt để điên cuồng.
Đằng sau cô con dã thú hình dạng khủng long đang nhìn cô như loài sinh vật hạ đẳng thấp kém, nó há hàm răng hiện ra một cái buồng máu như muốn nuốt chừng cô.
Hình Na điên loạn bị cắn vào trong miệng con dã thú, chân bị đứt đoạn, đôi mắt trợn tròn, miệng cô vẫn cười điên cuồng giống như cô không hề cảm thấy đau đớn.
Trong sự thật, tại cái hang Hình Na nữa khóc nữa cười, đôi mắt điên cuồng co giật rồi lại chảy máu, thôi buông xuôi hết đi, cô thấy mệt mỏi rồi ( tác cũng mệt rồi)
“Buông xuôi thôi” Hình Na lẩm nhẩm, đôi mắt dần nhắm lại, ánh sáng lẽ loi của hang động như đang bị dập tắt, màn đêm bao phủ.
Tác giả :
Bao0593846371