Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 122: Khó khăn, tranh cải, Mộc sinh bảo ngọc
Quá trình hấp thu hồn hoàn kéo dài thêm hơn một tiếng đồng hồ, cơ thể Đình Bảo dường như sắp nổ tung, cơ thể co giật như quả bom có thể nỗ banh xác bất cứ lúc nào, Hình Na và Dạ Vũ chảy mồ hồi quan sát quá trình này.
“Tiểu Na, rốt cuộc là tiểu Bảo có sao không đây?” Dạ Vũ lo lắng, nhìn sắc mặt và cơ thể cậu ta, nói không chừng là cậu thể chết bất cứ lúc nào, cứ như vậy nhìn liệu có ổn không.
“Điều này, chúng ta …” Hình Na cũng đang phân vân, không ai biết trước được điều gì, đối phương cũng chỉ là một cậu nhóc 13 tuổi, không biết chừng là cậu nhóc này sơ suất mà vội hấp thu, không để ý đến hậu quả.
Niềm tin và sự chờ đợi của Hình Na bị thời gian mài mòn, cứ một giây một khắc trôi qua, xác suất mà Đình Bảo gặp phải tình trạng bạo thể mà chết càng cao, hơn nữa bên cạnh cô còn có một con nhóc đang cực lo lắng cho cậu ta, giờ cô phải làm sao giờ, chả lẽ phải can thiệp vào quá trình này, một quyết định của cô sẽ có ảnh hưởng to lớn đến cậu ta, nếu không can thiệp thì Đình Bảo có thể chết, nhưng can thiệp thì tương lai cậu sẽ bị hạn chế, điều này liệu có nên không?
“Không chịu được nữa rồi, mình phải giúp cậu ấy” Dạ Vũ không còn kiên nhẫn được nữa, nếu cứ để vậy thì Đình Bảo sẽ chết mất, mặc dù mới gặp nhau không bao lâu, nhưng mà, nhưng mà cô không muốn như vậy, cô phải làm.
“Đừng, dừng lại, bình tĩnh đi” Hình Na bất ngờ trước sự bộc phát của Dạ Vũ, không ngờ cô nhóc này cũng có lúc quyết liệt đến vậy, chả lẽ cậu nhóc mới gặp này tạo ảnh hưởng đến cô lớn vậy sao? Nhưng mà, làm vậy liệu đúng không?
“Bình tĩnh? Bình tĩnh bình tĩnh quái gì, tiểu Na cậu tránh ra, tớ phải cản quá trình này lại” Dạ Vũ nổi điên, cô không thể hiểu nổi tại sao Hình Na lại bảo thủ đến vậy, “Tương lai? thực lực? những thứ đó có quan trọng đến vậy sao? rốt cuộc cậu bị sao vậy tiểu Na, chả lẽ mạng sống đối với cậu rẻ mạt vậy sao?” Dạ Vũ gào lên, cô không chịu nỗi nữa rồi.
“Mình, …” Hình Na đứng hình trước lời nói của Dạ Vũ, đúng rồi ha, đâu phải ai cũng như cô, họ không phải ai cũng sẽ liều mạng để cố gắng tăng mạnh thực lực, cậu nhóc này mới 13 tuổi thôi, ai cũng có dại dột thời trẻ, lỡ may cậu ta thật sơ suất mà mất mạng thì đến lúc đó cô phải tìm ai để nói, vấn đỉnh thiên hạ, trở thành cường giả vô địch, điều đó có quan trọng hơn mạng sống không?
“Được rồi, tiểu Vũ, chúng ta can thiệp đi, xin lỗi” Nghe xong sự gào thét của Dạ Vũ, Hình Na bình tỉnh lại, đúng vậy, muốn làm gì thì làm, trước tiên thì cần có mạng để hưởng cái đã, tại sao cô lại cố chấp với sức mạnh như vậy nhỉ?
Cánh tay của Hình Na buông ra, Dạ Vũ được tự do cô lập tức lao vào phía Đình Bảo, cô tính dùng hồn lực của mình để chặn lại quá trình hấp thu hồn hoàn của Đình Bảo, trong thân thể tái mét của đối phương, cô cảm thấy đau đớn thay cho cậu, tại sao vậy? tại sao lại như vậy trong khi họ mới chỉ gặp nhau không bao lâu?
“Rục rịch” Cơ thể Đình Bảo bỗng chuyển động một tý, một nguồn năng lượng khác khá ôn hòa từ người cậu bộc phát ra, nó nhỏ yếu đến nỗi không nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng bằng tinh linh mắt, Hình Na thấy rõ từng chút một, từng chút một hồn lực của con Kim Tinh Chồn được làm dịu đi, oán niệm của nó cũng bị đánh nát.
“Quick Attack” Đột tốc lao lên cản lại Dạ Vũ, không được, quả nhiên đúng như cô nghĩ ban đầu, cậu nhóc này có tính toán hết của bản thân, đáng lý ra cô không nên mềm lòng quá.
“Cái quái gì vậy tiểu Na, rốt cuộc lại là sao vậy? sao cậu không để mình cứu cậu ta, bộ cậu và cậu ta có hận thù gì sao?” Đột nhiên bị cản lại, Dạ Vũ gào to lên, cô triệu hoán võ hồn và hồn đạo khí của mình ra, tính mở ra một đường để lại gần Đình Bảo, không được, cậu ta không được chết, một cái gì đó trong Dạ Vũ xuất hiện.
“Chát” Một cái tát vang dội, cái tát làm cho Dạ Vũ trở nên đơ ra, Hình Na tát cô, cậu ta tát cô? từ khi sinh ra chưa ai dám làm vậy với cô, tại sao? cô làm gì sai sao? “Aaaaaaaa, rốt cuộc là tại sao, Hình Naaaaaa” Không còn gọi cô là tiểu Na nữa, Dạ Vũ gọi thẳng tên cô.
“Bình tĩnh lại đi, nhìn kỹ đi, tiểu Bảo, cậu ta đang dần khôi phục rồi, đừng phá hết công sức của cậu ta” Hình Na cũng bức xúc, cô gào lên trực tiếp với Dạ Vũ, 2 người con gái đang đè lên nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Ể” Nước mắt vẫn còn chảy, má cô hồng chót, Dạ Vũ bất ngờ trước câu nói của cô, nhìn qua sắc mặt của Đình Bảo, không biết từ khi nào mà cậu ta đã dần dần an ổn trở lại, nhưng mà má cô rát quát, cô bị tiểu Na tát, cô thấy cực kỳ ủy khuất, cô đâu có làm gì sai đâu a, hức hức.
Cầm lấy tay Dạ Vũ, Hình Na dùng lực tát thẳng lên má mình “Chát” cú tát đau điếng dùng lực còn mạnh hơn khi tát Dạ Vũ, khuôn mặt nóng hổi đau rát.
“Thế này là được chưa?” Hình Na nhịn đau mà nói với Dạ Vũ, cô biết rằng hành động lúc nãy của mình là quá lố, nhưng vì kiềm chế lại Dạ Vũ, cô buộc phải làm vậy.
“T.. T. Tiểu Na, oa hu hu hu, hức hức, m.. mình xin lỗi” Dạ Vũ bật khóc, cô tuy biết rằng Đình Bảo có khả năng sẽ an toàn, nhưng nó chỉ là có thể thôi mà, cô sợ chứ, cơ mà, tại sao cô lại cảm thấy lo lắng cho cậu ta? Không biết nữa, Dạ Vũ gào lên dúi đầu vô lồng ngực Hình Na.
Khuôn mặt còn rát hồng, Hình Na đưa tay ra xoa đầu Dạ Vũ “Được rồi, được rồi, cậu là bé ngoan, những gì cậu nói lúc nãy cũng rất đúng, nhưng chúng ta đang sinh sống tại Đấu La Đại Lục, nơi này được làm vua mà thua làm giặc, nếu giờ cậu ta không mạnh lên thì sau này có rất nhiều chuyện mà tiểu Bảo sẽ không làm được, chúng ta phải tin tưởng cậu ta, phải không” Nói bằng giọng từ tốn, Hình Na bình tĩnh mà xoa dịu cảm xúc của Dạ Vũ.
“Kia là? Mộc sinh bảo ngọc?” Hình Na chú ý đến giữa cơ thể của Đình Bảo, một viên ngọc lục bảo phát sáng, hào quang xanh lá nhàn nhạt thật ấm lòng người đang xoa dịu cơ thể cậu ta, hóa ra đây là hậu chiêu của cậu ta sao? hèn gì mà cậu ta lại tự tin đến vậy, thật là, nếu có nó sao không nói trước cho bọn cô để họ đỡ lo lắng, chết tiệt, đợi tên này hấp thu xong thì chết dưới tay cô, chết tiệt, má cô còn đỏ quá.
“Mộc sinh bảo ngọc? Đó là gì vậy?” Dạ Vũ tò mò, cô không biết đó là thứ đồ vật gì.
“Mộc sinh bảo ngọc, một loại ngọc thạch chứa năng lượng cực kỳ đặc biệt, chỉ giành cho những người mang thuộc tính mộc, nó có thể cải thiện thể chất, giúp hấp thu hồn hoàn dễ hơn, còn có một ít xác suất tăng niên kỷ hồn hoàn lên 1 hay 2 năm nữa, trên hết mang lâu dài còn có thể cải thiện thuộc tính bản thân, vì vậy loại ngọc này là trân bảo khó kiếm, dùng tiền không thể đong đếm được” Hình Na nói ra, cô cũng chỉ nhận ra loại thạch này khi Alvis từng giới thiệu về nó, công dụng rất là bá đạo.
“Vậy là giờ cậu ta không sao rồi nhỉ?” Dạ Vũ thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt vẫn còn đỏ, cô nằm bệch xuống đất, chết tiệt, tên khốn này làm cô phải lo dữ quá, khi hắn tỉnh dậy cô phải chọc cậu ta cho thỏa mãn.
Nhìn nhìn quá trình hấp thu ngày càng thông thuận, Hình Na cũng ngồi xuống, xem ra giai đoạn khó khăn nhất đã trải qua, chỉ chờ cậu ta hấp thu xong nữa là được.
“Tiểu Na, rốt cuộc là tiểu Bảo có sao không đây?” Dạ Vũ lo lắng, nhìn sắc mặt và cơ thể cậu ta, nói không chừng là cậu thể chết bất cứ lúc nào, cứ như vậy nhìn liệu có ổn không.
“Điều này, chúng ta …” Hình Na cũng đang phân vân, không ai biết trước được điều gì, đối phương cũng chỉ là một cậu nhóc 13 tuổi, không biết chừng là cậu nhóc này sơ suất mà vội hấp thu, không để ý đến hậu quả.
Niềm tin và sự chờ đợi của Hình Na bị thời gian mài mòn, cứ một giây một khắc trôi qua, xác suất mà Đình Bảo gặp phải tình trạng bạo thể mà chết càng cao, hơn nữa bên cạnh cô còn có một con nhóc đang cực lo lắng cho cậu ta, giờ cô phải làm sao giờ, chả lẽ phải can thiệp vào quá trình này, một quyết định của cô sẽ có ảnh hưởng to lớn đến cậu ta, nếu không can thiệp thì Đình Bảo có thể chết, nhưng can thiệp thì tương lai cậu sẽ bị hạn chế, điều này liệu có nên không?
“Không chịu được nữa rồi, mình phải giúp cậu ấy” Dạ Vũ không còn kiên nhẫn được nữa, nếu cứ để vậy thì Đình Bảo sẽ chết mất, mặc dù mới gặp nhau không bao lâu, nhưng mà, nhưng mà cô không muốn như vậy, cô phải làm.
“Đừng, dừng lại, bình tĩnh đi” Hình Na bất ngờ trước sự bộc phát của Dạ Vũ, không ngờ cô nhóc này cũng có lúc quyết liệt đến vậy, chả lẽ cậu nhóc mới gặp này tạo ảnh hưởng đến cô lớn vậy sao? Nhưng mà, làm vậy liệu đúng không?
“Bình tĩnh? Bình tĩnh bình tĩnh quái gì, tiểu Na cậu tránh ra, tớ phải cản quá trình này lại” Dạ Vũ nổi điên, cô không thể hiểu nổi tại sao Hình Na lại bảo thủ đến vậy, “Tương lai? thực lực? những thứ đó có quan trọng đến vậy sao? rốt cuộc cậu bị sao vậy tiểu Na, chả lẽ mạng sống đối với cậu rẻ mạt vậy sao?” Dạ Vũ gào lên, cô không chịu nỗi nữa rồi.
“Mình, …” Hình Na đứng hình trước lời nói của Dạ Vũ, đúng rồi ha, đâu phải ai cũng như cô, họ không phải ai cũng sẽ liều mạng để cố gắng tăng mạnh thực lực, cậu nhóc này mới 13 tuổi thôi, ai cũng có dại dột thời trẻ, lỡ may cậu ta thật sơ suất mà mất mạng thì đến lúc đó cô phải tìm ai để nói, vấn đỉnh thiên hạ, trở thành cường giả vô địch, điều đó có quan trọng hơn mạng sống không?
“Được rồi, tiểu Vũ, chúng ta can thiệp đi, xin lỗi” Nghe xong sự gào thét của Dạ Vũ, Hình Na bình tỉnh lại, đúng vậy, muốn làm gì thì làm, trước tiên thì cần có mạng để hưởng cái đã, tại sao cô lại cố chấp với sức mạnh như vậy nhỉ?
Cánh tay của Hình Na buông ra, Dạ Vũ được tự do cô lập tức lao vào phía Đình Bảo, cô tính dùng hồn lực của mình để chặn lại quá trình hấp thu hồn hoàn của Đình Bảo, trong thân thể tái mét của đối phương, cô cảm thấy đau đớn thay cho cậu, tại sao vậy? tại sao lại như vậy trong khi họ mới chỉ gặp nhau không bao lâu?
“Rục rịch” Cơ thể Đình Bảo bỗng chuyển động một tý, một nguồn năng lượng khác khá ôn hòa từ người cậu bộc phát ra, nó nhỏ yếu đến nỗi không nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng bằng tinh linh mắt, Hình Na thấy rõ từng chút một, từng chút một hồn lực của con Kim Tinh Chồn được làm dịu đi, oán niệm của nó cũng bị đánh nát.
“Quick Attack” Đột tốc lao lên cản lại Dạ Vũ, không được, quả nhiên đúng như cô nghĩ ban đầu, cậu nhóc này có tính toán hết của bản thân, đáng lý ra cô không nên mềm lòng quá.
“Cái quái gì vậy tiểu Na, rốt cuộc lại là sao vậy? sao cậu không để mình cứu cậu ta, bộ cậu và cậu ta có hận thù gì sao?” Đột nhiên bị cản lại, Dạ Vũ gào to lên, cô triệu hoán võ hồn và hồn đạo khí của mình ra, tính mở ra một đường để lại gần Đình Bảo, không được, cậu ta không được chết, một cái gì đó trong Dạ Vũ xuất hiện.
“Chát” Một cái tát vang dội, cái tát làm cho Dạ Vũ trở nên đơ ra, Hình Na tát cô, cậu ta tát cô? từ khi sinh ra chưa ai dám làm vậy với cô, tại sao? cô làm gì sai sao? “Aaaaaaaa, rốt cuộc là tại sao, Hình Naaaaaa” Không còn gọi cô là tiểu Na nữa, Dạ Vũ gọi thẳng tên cô.
“Bình tĩnh lại đi, nhìn kỹ đi, tiểu Bảo, cậu ta đang dần khôi phục rồi, đừng phá hết công sức của cậu ta” Hình Na cũng bức xúc, cô gào lên trực tiếp với Dạ Vũ, 2 người con gái đang đè lên nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Ể” Nước mắt vẫn còn chảy, má cô hồng chót, Dạ Vũ bất ngờ trước câu nói của cô, nhìn qua sắc mặt của Đình Bảo, không biết từ khi nào mà cậu ta đã dần dần an ổn trở lại, nhưng mà má cô rát quát, cô bị tiểu Na tát, cô thấy cực kỳ ủy khuất, cô đâu có làm gì sai đâu a, hức hức.
Cầm lấy tay Dạ Vũ, Hình Na dùng lực tát thẳng lên má mình “Chát” cú tát đau điếng dùng lực còn mạnh hơn khi tát Dạ Vũ, khuôn mặt nóng hổi đau rát.
“Thế này là được chưa?” Hình Na nhịn đau mà nói với Dạ Vũ, cô biết rằng hành động lúc nãy của mình là quá lố, nhưng vì kiềm chế lại Dạ Vũ, cô buộc phải làm vậy.
“T.. T. Tiểu Na, oa hu hu hu, hức hức, m.. mình xin lỗi” Dạ Vũ bật khóc, cô tuy biết rằng Đình Bảo có khả năng sẽ an toàn, nhưng nó chỉ là có thể thôi mà, cô sợ chứ, cơ mà, tại sao cô lại cảm thấy lo lắng cho cậu ta? Không biết nữa, Dạ Vũ gào lên dúi đầu vô lồng ngực Hình Na.
Khuôn mặt còn rát hồng, Hình Na đưa tay ra xoa đầu Dạ Vũ “Được rồi, được rồi, cậu là bé ngoan, những gì cậu nói lúc nãy cũng rất đúng, nhưng chúng ta đang sinh sống tại Đấu La Đại Lục, nơi này được làm vua mà thua làm giặc, nếu giờ cậu ta không mạnh lên thì sau này có rất nhiều chuyện mà tiểu Bảo sẽ không làm được, chúng ta phải tin tưởng cậu ta, phải không” Nói bằng giọng từ tốn, Hình Na bình tĩnh mà xoa dịu cảm xúc của Dạ Vũ.
“Kia là? Mộc sinh bảo ngọc?” Hình Na chú ý đến giữa cơ thể của Đình Bảo, một viên ngọc lục bảo phát sáng, hào quang xanh lá nhàn nhạt thật ấm lòng người đang xoa dịu cơ thể cậu ta, hóa ra đây là hậu chiêu của cậu ta sao? hèn gì mà cậu ta lại tự tin đến vậy, thật là, nếu có nó sao không nói trước cho bọn cô để họ đỡ lo lắng, chết tiệt, đợi tên này hấp thu xong thì chết dưới tay cô, chết tiệt, má cô còn đỏ quá.
“Mộc sinh bảo ngọc? Đó là gì vậy?” Dạ Vũ tò mò, cô không biết đó là thứ đồ vật gì.
“Mộc sinh bảo ngọc, một loại ngọc thạch chứa năng lượng cực kỳ đặc biệt, chỉ giành cho những người mang thuộc tính mộc, nó có thể cải thiện thể chất, giúp hấp thu hồn hoàn dễ hơn, còn có một ít xác suất tăng niên kỷ hồn hoàn lên 1 hay 2 năm nữa, trên hết mang lâu dài còn có thể cải thiện thuộc tính bản thân, vì vậy loại ngọc này là trân bảo khó kiếm, dùng tiền không thể đong đếm được” Hình Na nói ra, cô cũng chỉ nhận ra loại thạch này khi Alvis từng giới thiệu về nó, công dụng rất là bá đạo.
“Vậy là giờ cậu ta không sao rồi nhỉ?” Dạ Vũ thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt vẫn còn đỏ, cô nằm bệch xuống đất, chết tiệt, tên khốn này làm cô phải lo dữ quá, khi hắn tỉnh dậy cô phải chọc cậu ta cho thỏa mãn.
Nhìn nhìn quá trình hấp thu ngày càng thông thuận, Hình Na cũng ngồi xuống, xem ra giai đoạn khó khăn nhất đã trải qua, chỉ chờ cậu ta hấp thu xong nữa là được.
Tác giả :
Bao0593846371