Vô Hoa Quả
Chương 1
“A……”
Một tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên, nghe nói nàng chính là người mà nam nhân kia sủng ái nhất.
“Bệ hạ, người làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ?”
Một tên thái giám hốt hoảng chạy tới.
“Bệ hạ, người không sao chứ, nô tài lập tức đi điều tra kẻ nào đứng sau chuyện này”.
Ta không biết tên thái giám này, nhưng xem ra hắn rất trung thành với nam nhân kia nên ta cảm thấy thực chán ghét hắn.
Nam nhân kia trên tay dính đầy máu của tên thích khách; ngay khi lưỡi kiếm của tên thích khách sắp đâm vào ngực hắn. Hắn tay không đâm thẳng vào ngực của tên thích khách. Thích khách vô lực ngã xuống, nam nhân lẳng lặng nhìn tình cảnh trước mắt, mặt không biến sắc, âm lãnh nở một nụ cười.
Thật là khủng khiếp, ta lần đầu tiên chứng kiến tình huống như vậy, mà tên nam nhân kia vẫn đứng đó, dường như mọi thứ xung quanh không quan hệ gì với hắn, cả người hắn là máu, nụ cười vẫn lạnh lùng khiến người khác khiếp đảm—- Lúc này, hắn hướng về phía ta liếc mắt một cái, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, ta run lên một chút nhưng phẫn nộ lập tức dân trào, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt nói với hắn— ta hận ngươi —- phụ hoàng!
………………………………………………
Nơi ở của ta và mẫu thân chính là lãnh cung. Nói ra thì chính ta cũng cảm thấy buồn cười.
Ta là đại hoàng tử – là trưởng tử của nam nhân kia.
Mẫu thân nói khi nàng gặp nam nhân kia nàng còn là một cung nữ 16 tuổi, hắn là thái tử 14 tuổi. Hai người chung sống một thời gian sau đó sinh ra ta.
Vì mẫu thân xuất thân thấp kém, không được coi trọng. Hơn nữa, năm 20 tuổi nam nhân kia đăng cơ lên ngôi hoàng đế, thê thiếp thành đàn nên chẳng còn ai chú ý đến nàng nữa. Nhưng dù sao nàng cũng vì hoàng đế sinh hạ hoàng tử nên nàng được phong Liễu phi.
Mẫu thân nói nam nhân kia không thích có nhiều con nên bất quá tới giờ ta cũng chỉ có 3 người là huynh đệ, tỷ muội.
Nhưng kể từ khi hoàng hậu sinh hạ hoàng tử – nhị đệ Chiêu Diễn của ta. Hoàng hậu liền coi mẫu tử ta như cái gai trong mắt.
Hoàng hậu xuất thân danh môn, thế lực lớn lại câu kết với vài kẻ trong cung bịa ra chuyện mẫu thân ta gian tình với thị vệ.
Mẫu thân nói nàng ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần ta được bình yên. Khi chuyện xảy ra, lắm kẻ liền nghi ngờ ta không phải là con của nam nhân kia.
Lúc mẫu thân bị định tội, nàng hướng nam nhân kia cầu xin cho ta, nhưng hắn nói “Trẫm biết hắn chính là con trẫm, nhưng hắn lớn lên chắc cũng chẳng làm được trò trống gì, để lại chỉ thêm phiền phức, ngươi cứ mang theo hắn đi”.
Thời điểm đó, nàng mới biết nam nhân kia có thể tuyệt tình đến mức độ nào. Năm đó ta 7 tuổi, hắn 21, là chuyện xảy ra cách đây 3 năm. Đối với ta, đây cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng.
Ta chưa từng được hắn ôm vào lòng, trong trí nhớ của ta khuôn mặt của hắn lúc nào cũng đầy vẻ khát máu dọa người, trong lòng ta từ lâu cũng chẳng coi hắn là phụ thân. Cuộc sống của ta ở lãnh cung cũng không khác gì trước đây lắm, chẳng qua chỉ là đổ chỗ mà thôi; bất quá cũng chỉ là thêm mộ chút thanh tịnh.
Mẫu thân ta so với trước đây có trầm tĩnh đi một chút, nàng nói bây giờ ta là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Trong lãnh cung có Tiểu Cúc, Tiểu Thanh lại còn có Lý Đức cùng ta làm bạn. Hắn tuy lớn tuổi hơn ta nhưng đối với ta rất tốt. Khi không có việc gì, hắn thường cùng ta ra ngoài dạo chơi.
Ta mới 10 tuổi nhưng không có vẻ thuần khiết ngây thơ của người cùng trang lứa. Mỗi ngày ta đều xem một vài cuốn sách, chẳng phải vì ta thích học mà thật sự lãnh cung quá yên tĩnh. Tiểu Cúc, Tiểu Thanh, Lý Đức đều có việc phải làm, mẫu thân thì luôn ngồi bên cửa sổ thêu thùa, may vá.
Hơn nữa, câu nói của nam nhân kia “Hắn lớn lên chắc cũng chẳng làm ra trò trống gì, giữ lại chỉ thêm phiền phức” khiến ta quyết tâm làm ra “trò trống” cho hắn xem.
Ngày cứ như thế trôi qua thành quá khứ, cho đến một hôm – khi ta vẫn là một đứa trẻ 10 tuổi.
Một tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên, nghe nói nàng chính là người mà nam nhân kia sủng ái nhất.
“Bệ hạ, người làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ?”
Một tên thái giám hốt hoảng chạy tới.
“Bệ hạ, người không sao chứ, nô tài lập tức đi điều tra kẻ nào đứng sau chuyện này”.
Ta không biết tên thái giám này, nhưng xem ra hắn rất trung thành với nam nhân kia nên ta cảm thấy thực chán ghét hắn.
Nam nhân kia trên tay dính đầy máu của tên thích khách; ngay khi lưỡi kiếm của tên thích khách sắp đâm vào ngực hắn. Hắn tay không đâm thẳng vào ngực của tên thích khách. Thích khách vô lực ngã xuống, nam nhân lẳng lặng nhìn tình cảnh trước mắt, mặt không biến sắc, âm lãnh nở một nụ cười.
Thật là khủng khiếp, ta lần đầu tiên chứng kiến tình huống như vậy, mà tên nam nhân kia vẫn đứng đó, dường như mọi thứ xung quanh không quan hệ gì với hắn, cả người hắn là máu, nụ cười vẫn lạnh lùng khiến người khác khiếp đảm—- Lúc này, hắn hướng về phía ta liếc mắt một cái, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, ta run lên một chút nhưng phẫn nộ lập tức dân trào, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt nói với hắn— ta hận ngươi —- phụ hoàng!
………………………………………………
Nơi ở của ta và mẫu thân chính là lãnh cung. Nói ra thì chính ta cũng cảm thấy buồn cười.
Ta là đại hoàng tử – là trưởng tử của nam nhân kia.
Mẫu thân nói khi nàng gặp nam nhân kia nàng còn là một cung nữ 16 tuổi, hắn là thái tử 14 tuổi. Hai người chung sống một thời gian sau đó sinh ra ta.
Vì mẫu thân xuất thân thấp kém, không được coi trọng. Hơn nữa, năm 20 tuổi nam nhân kia đăng cơ lên ngôi hoàng đế, thê thiếp thành đàn nên chẳng còn ai chú ý đến nàng nữa. Nhưng dù sao nàng cũng vì hoàng đế sinh hạ hoàng tử nên nàng được phong Liễu phi.
Mẫu thân nói nam nhân kia không thích có nhiều con nên bất quá tới giờ ta cũng chỉ có 3 người là huynh đệ, tỷ muội.
Nhưng kể từ khi hoàng hậu sinh hạ hoàng tử – nhị đệ Chiêu Diễn của ta. Hoàng hậu liền coi mẫu tử ta như cái gai trong mắt.
Hoàng hậu xuất thân danh môn, thế lực lớn lại câu kết với vài kẻ trong cung bịa ra chuyện mẫu thân ta gian tình với thị vệ.
Mẫu thân nói nàng ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần ta được bình yên. Khi chuyện xảy ra, lắm kẻ liền nghi ngờ ta không phải là con của nam nhân kia.
Lúc mẫu thân bị định tội, nàng hướng nam nhân kia cầu xin cho ta, nhưng hắn nói “Trẫm biết hắn chính là con trẫm, nhưng hắn lớn lên chắc cũng chẳng làm được trò trống gì, để lại chỉ thêm phiền phức, ngươi cứ mang theo hắn đi”.
Thời điểm đó, nàng mới biết nam nhân kia có thể tuyệt tình đến mức độ nào. Năm đó ta 7 tuổi, hắn 21, là chuyện xảy ra cách đây 3 năm. Đối với ta, đây cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng.
Ta chưa từng được hắn ôm vào lòng, trong trí nhớ của ta khuôn mặt của hắn lúc nào cũng đầy vẻ khát máu dọa người, trong lòng ta từ lâu cũng chẳng coi hắn là phụ thân. Cuộc sống của ta ở lãnh cung cũng không khác gì trước đây lắm, chẳng qua chỉ là đổ chỗ mà thôi; bất quá cũng chỉ là thêm mộ chút thanh tịnh.
Mẫu thân ta so với trước đây có trầm tĩnh đi một chút, nàng nói bây giờ ta là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Trong lãnh cung có Tiểu Cúc, Tiểu Thanh lại còn có Lý Đức cùng ta làm bạn. Hắn tuy lớn tuổi hơn ta nhưng đối với ta rất tốt. Khi không có việc gì, hắn thường cùng ta ra ngoài dạo chơi.
Ta mới 10 tuổi nhưng không có vẻ thuần khiết ngây thơ của người cùng trang lứa. Mỗi ngày ta đều xem một vài cuốn sách, chẳng phải vì ta thích học mà thật sự lãnh cung quá yên tĩnh. Tiểu Cúc, Tiểu Thanh, Lý Đức đều có việc phải làm, mẫu thân thì luôn ngồi bên cửa sổ thêu thùa, may vá.
Hơn nữa, câu nói của nam nhân kia “Hắn lớn lên chắc cũng chẳng làm ra trò trống gì, giữ lại chỉ thêm phiền phức” khiến ta quyết tâm làm ra “trò trống” cho hắn xem.
Ngày cứ như thế trôi qua thành quá khứ, cho đến một hôm – khi ta vẫn là một đứa trẻ 10 tuổi.
Tác giả :
Jumpvoice