Võ Hiệp Tiêu Dao Lục
Chương 20: Bái Kiến Tụ Hiền Trang
một vị sư nào. Tiết Thần Y bỗng xen vào.
“Kiều huynh một thân một mình, đêm qua vào chùa Thiếu Lâm mà không tổn một sợi lông, sợi tóc, lại còn bắt được một vị cao tăng đem đi, quả thật là lạ. Trong đó ắt có điều gì khác lạ, những điều ngươi nói ra hẳn có điều chưa nói hết, chưa nói thật.”
“Huyền Khổ đại sư là ân sư của tại hạ, không phải do tại hạ làm hại, mà đêm hôm qua tại hạ cũng chẳng bắt một vị cao tăng trong chùa ra. Các vị có nhiều điều chưa rõ ràng, tại hạ cũng có nhiều điều còn thắc mắc.”
Huyền Nạn nói:
“Nói gì thì nói, tiểu cô nương này không thể do phương trượng sư huynh chúng ta đả thương. Phương trượng sư huynh là một cao tăng hữu đạo, địa vị chưởng môn một phái, lẽ nào lại ra tay đánh một cô bé con? Dù tiểu cô nương đây có muôn vàn chuyện sai quấy thì sư huynh chúng ta cũng không chấp nhất.”
“Đúng đó, Huyền Từ phương trượng lòng dạ từ bi, quyết không thể nào ra tay hại một tiểu cô nương như thế. Chắc hẳn có kẻ nào mạo xưng cao tăng chùa Thiếu Lâm, khích bác xúi bẩy ra tay đánh người bừa bãi.”
Kiều Phong gật đầu. Sau đó nói với Tiết Thần Y:
“Nếu vị tiểu cô nương này chết vì chưởng lực Đại Kim Cương thì thanh danh của phái Thiếu Lâm thể nào cũng bị hoen ố, xin Tiết Thần Y mở dạ từ bi.”
Nói xong ông vái một cái thật dài. Huyền Tịch không đợi Tiết Thần Y trả lời, hỏi A Châu:
“Ra tay đả thương cô nương là ai thế? Thí chủ bị thương ở địa phương nào? Người đó bây giờ đang ở đâu?”
A Châu sau đó bịa ra một câu chuyện, rằng một người đả thương nàng, để thử trình độ Tiết thần y. Kiều Phong nghe A Châu nói xong, bèn nói:
“Tiết tiên sinh hôm nay cứu mạng cho cô nương này, Kiều Phong ngày sau không dám quên đại đức đó.”
Tiết Thần Y cười khẩy mấy tiếng nói:
“Ngày sau không dám quên đại đức ư? Không lẽ hôm nay ngươi còn tin rằng mình sẽ sống mà ra khỏi Tụ Hiền Trang này được chăng? Còn có, kể cả ngươi còn sống, ngươi đừng mong ta cứu vị cô nương này.”
“Thật không?”
Một tiếng lạnh nhạt cất lên, Giang Minh vẫn đứng bên cạnh Kiều Phong nói.
“Kiều huynh một thân một mình, đêm qua vào chùa Thiếu Lâm mà không tổn một sợi lông, sợi tóc, lại còn bắt được một vị cao tăng đem đi, quả thật là lạ. Trong đó ắt có điều gì khác lạ, những điều ngươi nói ra hẳn có điều chưa nói hết, chưa nói thật.”
“Huyền Khổ đại sư là ân sư của tại hạ, không phải do tại hạ làm hại, mà đêm hôm qua tại hạ cũng chẳng bắt một vị cao tăng trong chùa ra. Các vị có nhiều điều chưa rõ ràng, tại hạ cũng có nhiều điều còn thắc mắc.”
Huyền Nạn nói:
“Nói gì thì nói, tiểu cô nương này không thể do phương trượng sư huynh chúng ta đả thương. Phương trượng sư huynh là một cao tăng hữu đạo, địa vị chưởng môn một phái, lẽ nào lại ra tay đánh một cô bé con? Dù tiểu cô nương đây có muôn vàn chuyện sai quấy thì sư huynh chúng ta cũng không chấp nhất.”
“Đúng đó, Huyền Từ phương trượng lòng dạ từ bi, quyết không thể nào ra tay hại một tiểu cô nương như thế. Chắc hẳn có kẻ nào mạo xưng cao tăng chùa Thiếu Lâm, khích bác xúi bẩy ra tay đánh người bừa bãi.”
Kiều Phong gật đầu. Sau đó nói với Tiết Thần Y:
“Nếu vị tiểu cô nương này chết vì chưởng lực Đại Kim Cương thì thanh danh của phái Thiếu Lâm thể nào cũng bị hoen ố, xin Tiết Thần Y mở dạ từ bi.”
Nói xong ông vái một cái thật dài. Huyền Tịch không đợi Tiết Thần Y trả lời, hỏi A Châu:
“Ra tay đả thương cô nương là ai thế? Thí chủ bị thương ở địa phương nào? Người đó bây giờ đang ở đâu?”
A Châu sau đó bịa ra một câu chuyện, rằng một người đả thương nàng, để thử trình độ Tiết thần y. Kiều Phong nghe A Châu nói xong, bèn nói:
“Tiết tiên sinh hôm nay cứu mạng cho cô nương này, Kiều Phong ngày sau không dám quên đại đức đó.”
Tiết Thần Y cười khẩy mấy tiếng nói:
“Ngày sau không dám quên đại đức ư? Không lẽ hôm nay ngươi còn tin rằng mình sẽ sống mà ra khỏi Tụ Hiền Trang này được chăng? Còn có, kể cả ngươi còn sống, ngươi đừng mong ta cứu vị cô nương này.”
“Thật không?”
Một tiếng lạnh nhạt cất lên, Giang Minh vẫn đứng bên cạnh Kiều Phong nói.
Tác giả :
grandholy