Vô Hạn Tương Lai
Chương 138: Trương Hằng (ngũ)
Cứ như vậy, bệnh tình của mẹ Trương Hằng dần ổn định, tuy mỗi tháng cần bỏ ra một khoản tiền thuốc cố định, hơn nữa cũng không thể làm công việc cắt may giống như trước kia, nhưng chung quy vẫn còn sống. Mà dựa vào một vạn dollar của Dương Tễ, rốt cuộc Trương Hằng cũng bước vào cánh cổng trường đại học, trong một năm tại đây, hắn lại viết một câu chuyện khác, tên là Ma Pháp Thế Kỷ… Bất quá câu chuyện này không phải được viết trong sổ tay, mà là lan truyền trên mạng internet, bởi vì như vậy sẽ có nhiều người đọc hơn. Đồng thời... nếu như vận khí tốt mà nói, hắn cũng có thể kiếm được một ít tiền...
Cách hành văn vẫn rất ngây thơ, dù sao Trương Hằng cũng không phải xuất thân từ khoa Văn học, hơn nữa đối với phương diện văn thơ kỳ thực cũng không có gì xuất chúng, nhưng tình tiết trong tiểu thuyết hắn viết đều rất tự nhiên, phảng phất như là chuyện thật sự phát sinh tại một thế giới khác...
Đương nhiên, đã muốn viết tiểu thuyết trên mạng internet, đầu tiên nhất định phải có một bút danh, do đó Trương Hằng lấy bút danh là ZH, ý là viết tắt của Trương Hằng, có điều mạng internet cho phép ngươi đăng kí một cái tên gồm hai chữ như vậy sao? Tự nhiên là đăng kí không được, do đó hắn tùy ý thêm vào một chữ T… vẫn không được, lại thêm một chữ T nữa… vẫn tiếp tục không được, lại thêm một chữ T vậy, nhưng vẫn chưa được, trang đăng ký yêu cầu tên phải có ít nhất sáu chữ cái, cho nên hắn lại thêm một chữ T nữa, trong lúc không cẩn thận nhấn nhầm vào phím chữ Y nằm bên cạnh phím chữ T, hơn nữa lúc ấy hắn rất nóng vội, nhấn bàn phím một cái xong liền vô ý thức xác nhận, vì vậy bút danh của hắn biến thành... ZHTTTY.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuy cách hành văn của Trương Hằng có chút ngây thơ, nhưng tình tiết câu chuyện cũng không tệ, do đó được chấp thuận xuất bản, nhờ vậy hắn cũng lấy được một khoản tiền, sau đó vừa học vừa viết tiểu thuyết, lấy tiền kiếm được trả hết nợ nần của gia đình, cho mẹ tiền chữa bệnh, lúc này cha hắn đã 50 tuổi, công việc bên ngoài thật sự khó tìm, gánh nặng cả gia đình gần như đều nằm trên vai, cho nên hắn chỉ có thể một mực tiếp tục viết tiểu thuyết... Dần dần, câu chuyện hắn viết biến thành một thế giới, tình tiết bên trong cũng dần trở nên sinh động...
Lúc này, khi năm đại học đầu tiên sắp chấm dứt, hắn gặp nàng, tên nàng là Tân Tử… Sau khi phẫu thuật chỉnh lại hàm răng, ngoại hình Trương Hằng cũng coi như không xấu, thậm chí còn có chút baby đáng yêu. Đương nhiên, dùng từ đáng yêu cho nam nhân xác thực là không thỏa đáng, bất quá rất nhiều nữ sinh hắn tiếp xúc trong trường đại học đều nói như thế, mà Tân Tử cũng là nói như vậy. Tình huống tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, làm quen, xin số điện thoại, hẹn hò ngẫu nhiên, sau đó đến nụ hôn đầu tiên, rồi đến... Tóm lại, mọi chuyện diễn ra rất bình thường, nội tâm Trương Hằng cũng càng ngày càng mở rộng, đây là mối tình đầu của hắn, mặc dù không có gì lãng mạn hoành tráng hay kinh nghiệm dày dặn, nhưng chỉ cần nắm tay của nàng, hắn cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù sao trước kia hắn vẫn một mực bị con gái chán ghét cùng khinh bỉ, hiện tại lại có thể tự nhiên nắm tay đi cùng nhau, nếu có thể nắm tay nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay, như vậy hắn cũng thấy mãn nguyện rồi...
Không thể không nói, Tân Tử là một nữ hài rất không tệ, gia cảnh nhà Trương Hằng kỳ thực cũng không giàu có, cho dù nợ nần trong nhà đã trả xong nhờ tiền viết tiểu thuyết, nhưng dù sao hắn vẫn còn đang đi học, học phí hàng năm cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm mỗi tháng mẹ hắn đều phải bỏ tiền ra cho chi phí thuốc men, đa phần những khoản chi tiêu dư ra đều phải gửi về cho gia đình, do đó hắn không có nhiều tiền để đi chơi hay mua sắm, mà Tân Tử cũng không ghét bỏ hắn vì những điều này, ngược lại lấy tiền tiêu vặt của bản thân mua quần áo cho hắn, cũng thường xuyên lôi kéo hắn đi dạo phố hoặc là chạy bộ, không hề đòi hỏi những thứ cao sang mỹ vị, thật sự khiến cho Trương Hằng nằm ngủ cũng bật cười vì hạnh phúc, cho nên hắn đưa Tân Tử về giới thiệu với cha mẹ cùng một vài bằng hữu thân thiết, đặc biệt là huynh đệ duy nhất trong lòng hắn... Dương Tễ.
Một nhóm trai gái thường xuyên ra ngoài ca hát, nói chuyện phiếm, chơi đùa, ba người, Trương Hằng, Dương Tễ cùng Tân Tử…
- Trương Hằng, mộng tưởng của ngươi là gì?
Ba người nằm trên bãi cỏ, không ngừng nói chuyện.
- Mộng tưởng của ta sao? Hiện tại... cuộc sống như hiện tại rất tốt, có thể bình an mà sống, chậm rãi viết tiểu thuyết, nhìn xem nhân vật bên trong có cười có khóc. Ta muốn, sau khi kết hôn sẽ sinh hai đứa một nam một nữ, khi lớn một chút cho chúng đọc tiểu thuyết ta viết…
Trương Hằng nhìn lên trời thì thào, khi nghe đến đoạn sinh hai đứa con một nam một nữ, Tân Tử lại trầm mặc không nói gì, tưởng rằng nàng đang thẹn thùng, Trương Hằng vươn tay ra nắm lấy tay nàng, không ngờ nàng lại hơi thoáng giãy dụa, mà hắn lại không hề chú ý đến những chi tiết này…
Dương Tễ bỗng nhiên nói ra:
- Mộng tưởng của ta... Có lẽ là... Được rồi, đi thôi, ta đưa các ngươi đi uống rượu, hôm nay ta mời.
Lúc này, Trương Hằng đã học đại học được bốn năm, mối quan hệ giữa hắn cùng Tân Tử đã kéo dài được ba năm, sau khi tốt nghiệp Trương Hằng lại bắt đầu viết tiếp ma pháp thế kỷ, lúc trước do bận học nên đã tạm dừng cập nhật Ma pháp thế kỷ, tuy tình tiết câu chuyện có thể tự hành phát triển, nhưng theo hắn càng ngày càng viết ít, tình tiết cũng ngày càng phát triển chậm, người đọc cũng ngày càng giảm dần, mãi cho đến khi hắn tiếp tục viết, tình tiết mới gia tốc tự phát triển.
( Thật sự là thú vị, không ngờ tình tiết câu chuyện lại phát triển nhiều như vậy, nhưng dường như đã có chút nội tình, đây là thế giới do ta sáng tạo ra, vậy mà lại có một vài chi tiết ngay cả ta cũng không biết? )
Sau bốn năm học đại học, tri thức của Trương Hằng ngày càng nhiều, hơn nữa hắn đặc biệt thích đọc sách, không chỉ là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết dịch từ tiếng nước ngoài, mà còn có những tiểu thuyết huyền ảo đang dần trở nên thịnh hành, rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết hắn đều đã đọc kỹ, thậm chí ngay cả tạp chí khoa học Trương Hằng cũng bỏ công nghiên cứu kỹ càng, do vậy tầm mắt của hắn dần trở nên rộng mở, đối với năng lực đặc biệt của bản thân cũng có thể giải thích dựa vào một số tạp chí khoa học.
Trong một quyển tạp chí, Trương Hằng thấy bài viết về một đứa bé có năng lực đặc biệt tại nước Mỹ, nghe nói chỉ cần cho đứa bé này quan sát chăm chú một số đồ vật kích thước nhỏ, ví dụ như một hòn đá, nó sẽ có thể làm cho những vật nhỏ này biến mất, hoàn toàn ném những thứ này vào không gian ảo, cái gọi là không gian ảo tức là chỉ không gian không thể tồn tại, hoặc là không thể thăm dò.
Mà đồng dạng trong một quyển tạp chí khoa học khác của Đức, nghe nói có một thanh niên bị chấn thương não mà trở thành người thực vật. Sau khi ngủ say rất nhiều năm tỉnh lại cũng có năng lực đặc biệt, chính là khi cảm xúc kích động sẽ có một vài hòn đá nhỏ hoặc là những viên kim loại hiện ra bên cạnh, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào, nghe nói những vật này cũng là từ trong không gian ảo mà ra.
Khoa học có lý luận về vô cùng vô tận thế giới song song, ngay cả trong tôn giáo cũng có tài liệu về đa nguyên vũ trụ, ví dụ như một hạt cát một thế giới trong Phật giáo, như vậy có khi nào những câu chuyện hắn viết ra cũng là chân thật? Giống như là lý luận “cái hộp”, nếu như nhân loại nghiên cứu ra trí thông minh nhân tạo, lại để cho trí thông minh đó chỉ có thể sinh tồn tại thế giới bên trong máy tính, có trí tuệ, có thể tiến hóa cùng phát triển, đến một ngày nào đó, bọn hắn cũng vẫn sẽ không biết là bản thân đang ở trong máy tính sao? Như vậy nhân loại chúng ta thì thế nào? Có lẽ nào nhân loại cũng là do sinh mạng thể cao cấp tạo ra? Có lẽ nào chúng ta cũng đang ở trong “cái hộp”?
Trương Hằng nghĩ rất có thể là do tiểu thuyết của hắn đã vô tình kết nối với một thế giới khác, hơn nữa khi hắn phát hiện ra bí mật này đúng là thời điểm cảm xúc đang kích động dị thường, tinh thần lực tăng trưởng trên phạm vi lớn, cho nên mới khiến cho tình tiết câu chuyện tự hành phát triển, rồi sau đó ý niệm của hắn yếu dần, cho nên tình tiết phát triển ngày càng chậm, nhưng theo người xem càng nhiều, càng nhiều người muốn biết có chuyện gì xảy ra, luồng ý niệm này hội tụ lại tạo thành động lực khiến cho tốc độ phát triển của tình tiết nhanh lên.
Trương Hằng rất tự giễu đối với sự giải thích về năng lực đặc biệt của bản thân, chỉ là dù sao hắn cũng không có hứng thú nói cho người khác biết, cũng không phải muốn độc hưởng năng lực, trong mắt hắn, năng lực này bất quá chỉ là dùng để giết thời gian cùng viết tiểu thuyết mà thôi, hắn cũng không quá mức để ý, do vậy mới giữ bí mật về năng lực này, do vậy tương lai mới...
Tóm lại, thời gian vẫn dần trôi, cuộc sống của Trương Hằng vẫn ổn định, chỉ là dần trở nên không yên ổn, bởi vì nguyên nhân không biết nào đó, giữa hắn và Tân Tử nổi lên mâu thuẫn.
Thật sự là không nghĩ ra nguyên nhân, từ trước đến nay hắn vẫn rất chu đáo rất nghe lời Tân Tử, có thể do trải nghiệm lúc nhỏ, Trương Hằng thật sự vô cùng toàn tâm toàn ý đối với mối tình này, mối tình đầu tiên trong đời, cho nên dù cho đôi lúc Tân Tử ủy khuất hay hờn dỗi, hắn cũng tận khả năng không tạo ra mâu thuẫn với nàng, những lần xích mích như vậy trôi qua rất nhanh, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt. Mọi chuyện cứ như vậy cho đến gần đây, Tân Tử bắt đầu giận dữ nổi nóng vô duyên vô cớ, một việc bé xíu cũng có thể làm ầm ỹ cả buổi, khiến cho hắn không biết phải làm sao, cũng có chút dự cảm không tốt…
Cách hành văn vẫn rất ngây thơ, dù sao Trương Hằng cũng không phải xuất thân từ khoa Văn học, hơn nữa đối với phương diện văn thơ kỳ thực cũng không có gì xuất chúng, nhưng tình tiết trong tiểu thuyết hắn viết đều rất tự nhiên, phảng phất như là chuyện thật sự phát sinh tại một thế giới khác...
Đương nhiên, đã muốn viết tiểu thuyết trên mạng internet, đầu tiên nhất định phải có một bút danh, do đó Trương Hằng lấy bút danh là ZH, ý là viết tắt của Trương Hằng, có điều mạng internet cho phép ngươi đăng kí một cái tên gồm hai chữ như vậy sao? Tự nhiên là đăng kí không được, do đó hắn tùy ý thêm vào một chữ T… vẫn không được, lại thêm một chữ T nữa… vẫn tiếp tục không được, lại thêm một chữ T vậy, nhưng vẫn chưa được, trang đăng ký yêu cầu tên phải có ít nhất sáu chữ cái, cho nên hắn lại thêm một chữ T nữa, trong lúc không cẩn thận nhấn nhầm vào phím chữ Y nằm bên cạnh phím chữ T, hơn nữa lúc ấy hắn rất nóng vội, nhấn bàn phím một cái xong liền vô ý thức xác nhận, vì vậy bút danh của hắn biến thành... ZHTTTY.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuy cách hành văn của Trương Hằng có chút ngây thơ, nhưng tình tiết câu chuyện cũng không tệ, do đó được chấp thuận xuất bản, nhờ vậy hắn cũng lấy được một khoản tiền, sau đó vừa học vừa viết tiểu thuyết, lấy tiền kiếm được trả hết nợ nần của gia đình, cho mẹ tiền chữa bệnh, lúc này cha hắn đã 50 tuổi, công việc bên ngoài thật sự khó tìm, gánh nặng cả gia đình gần như đều nằm trên vai, cho nên hắn chỉ có thể một mực tiếp tục viết tiểu thuyết... Dần dần, câu chuyện hắn viết biến thành một thế giới, tình tiết bên trong cũng dần trở nên sinh động...
Lúc này, khi năm đại học đầu tiên sắp chấm dứt, hắn gặp nàng, tên nàng là Tân Tử… Sau khi phẫu thuật chỉnh lại hàm răng, ngoại hình Trương Hằng cũng coi như không xấu, thậm chí còn có chút baby đáng yêu. Đương nhiên, dùng từ đáng yêu cho nam nhân xác thực là không thỏa đáng, bất quá rất nhiều nữ sinh hắn tiếp xúc trong trường đại học đều nói như thế, mà Tân Tử cũng là nói như vậy. Tình huống tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, làm quen, xin số điện thoại, hẹn hò ngẫu nhiên, sau đó đến nụ hôn đầu tiên, rồi đến... Tóm lại, mọi chuyện diễn ra rất bình thường, nội tâm Trương Hằng cũng càng ngày càng mở rộng, đây là mối tình đầu của hắn, mặc dù không có gì lãng mạn hoành tráng hay kinh nghiệm dày dặn, nhưng chỉ cần nắm tay của nàng, hắn cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù sao trước kia hắn vẫn một mực bị con gái chán ghét cùng khinh bỉ, hiện tại lại có thể tự nhiên nắm tay đi cùng nhau, nếu có thể nắm tay nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay, như vậy hắn cũng thấy mãn nguyện rồi...
Không thể không nói, Tân Tử là một nữ hài rất không tệ, gia cảnh nhà Trương Hằng kỳ thực cũng không giàu có, cho dù nợ nần trong nhà đã trả xong nhờ tiền viết tiểu thuyết, nhưng dù sao hắn vẫn còn đang đi học, học phí hàng năm cũng không phải một khoản nhỏ, cộng thêm mỗi tháng mẹ hắn đều phải bỏ tiền ra cho chi phí thuốc men, đa phần những khoản chi tiêu dư ra đều phải gửi về cho gia đình, do đó hắn không có nhiều tiền để đi chơi hay mua sắm, mà Tân Tử cũng không ghét bỏ hắn vì những điều này, ngược lại lấy tiền tiêu vặt của bản thân mua quần áo cho hắn, cũng thường xuyên lôi kéo hắn đi dạo phố hoặc là chạy bộ, không hề đòi hỏi những thứ cao sang mỹ vị, thật sự khiến cho Trương Hằng nằm ngủ cũng bật cười vì hạnh phúc, cho nên hắn đưa Tân Tử về giới thiệu với cha mẹ cùng một vài bằng hữu thân thiết, đặc biệt là huynh đệ duy nhất trong lòng hắn... Dương Tễ.
Một nhóm trai gái thường xuyên ra ngoài ca hát, nói chuyện phiếm, chơi đùa, ba người, Trương Hằng, Dương Tễ cùng Tân Tử…
- Trương Hằng, mộng tưởng của ngươi là gì?
Ba người nằm trên bãi cỏ, không ngừng nói chuyện.
- Mộng tưởng của ta sao? Hiện tại... cuộc sống như hiện tại rất tốt, có thể bình an mà sống, chậm rãi viết tiểu thuyết, nhìn xem nhân vật bên trong có cười có khóc. Ta muốn, sau khi kết hôn sẽ sinh hai đứa một nam một nữ, khi lớn một chút cho chúng đọc tiểu thuyết ta viết…
Trương Hằng nhìn lên trời thì thào, khi nghe đến đoạn sinh hai đứa con một nam một nữ, Tân Tử lại trầm mặc không nói gì, tưởng rằng nàng đang thẹn thùng, Trương Hằng vươn tay ra nắm lấy tay nàng, không ngờ nàng lại hơi thoáng giãy dụa, mà hắn lại không hề chú ý đến những chi tiết này…
Dương Tễ bỗng nhiên nói ra:
- Mộng tưởng của ta... Có lẽ là... Được rồi, đi thôi, ta đưa các ngươi đi uống rượu, hôm nay ta mời.
Lúc này, Trương Hằng đã học đại học được bốn năm, mối quan hệ giữa hắn cùng Tân Tử đã kéo dài được ba năm, sau khi tốt nghiệp Trương Hằng lại bắt đầu viết tiếp ma pháp thế kỷ, lúc trước do bận học nên đã tạm dừng cập nhật Ma pháp thế kỷ, tuy tình tiết câu chuyện có thể tự hành phát triển, nhưng theo hắn càng ngày càng viết ít, tình tiết cũng ngày càng phát triển chậm, người đọc cũng ngày càng giảm dần, mãi cho đến khi hắn tiếp tục viết, tình tiết mới gia tốc tự phát triển.
( Thật sự là thú vị, không ngờ tình tiết câu chuyện lại phát triển nhiều như vậy, nhưng dường như đã có chút nội tình, đây là thế giới do ta sáng tạo ra, vậy mà lại có một vài chi tiết ngay cả ta cũng không biết? )
Sau bốn năm học đại học, tri thức của Trương Hằng ngày càng nhiều, hơn nữa hắn đặc biệt thích đọc sách, không chỉ là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết dịch từ tiếng nước ngoài, mà còn có những tiểu thuyết huyền ảo đang dần trở nên thịnh hành, rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết hắn đều đã đọc kỹ, thậm chí ngay cả tạp chí khoa học Trương Hằng cũng bỏ công nghiên cứu kỹ càng, do vậy tầm mắt của hắn dần trở nên rộng mở, đối với năng lực đặc biệt của bản thân cũng có thể giải thích dựa vào một số tạp chí khoa học.
Trong một quyển tạp chí, Trương Hằng thấy bài viết về một đứa bé có năng lực đặc biệt tại nước Mỹ, nghe nói chỉ cần cho đứa bé này quan sát chăm chú một số đồ vật kích thước nhỏ, ví dụ như một hòn đá, nó sẽ có thể làm cho những vật nhỏ này biến mất, hoàn toàn ném những thứ này vào không gian ảo, cái gọi là không gian ảo tức là chỉ không gian không thể tồn tại, hoặc là không thể thăm dò.
Mà đồng dạng trong một quyển tạp chí khoa học khác của Đức, nghe nói có một thanh niên bị chấn thương não mà trở thành người thực vật. Sau khi ngủ say rất nhiều năm tỉnh lại cũng có năng lực đặc biệt, chính là khi cảm xúc kích động sẽ có một vài hòn đá nhỏ hoặc là những viên kim loại hiện ra bên cạnh, cứ như vậy đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào, nghe nói những vật này cũng là từ trong không gian ảo mà ra.
Khoa học có lý luận về vô cùng vô tận thế giới song song, ngay cả trong tôn giáo cũng có tài liệu về đa nguyên vũ trụ, ví dụ như một hạt cát một thế giới trong Phật giáo, như vậy có khi nào những câu chuyện hắn viết ra cũng là chân thật? Giống như là lý luận “cái hộp”, nếu như nhân loại nghiên cứu ra trí thông minh nhân tạo, lại để cho trí thông minh đó chỉ có thể sinh tồn tại thế giới bên trong máy tính, có trí tuệ, có thể tiến hóa cùng phát triển, đến một ngày nào đó, bọn hắn cũng vẫn sẽ không biết là bản thân đang ở trong máy tính sao? Như vậy nhân loại chúng ta thì thế nào? Có lẽ nào nhân loại cũng là do sinh mạng thể cao cấp tạo ra? Có lẽ nào chúng ta cũng đang ở trong “cái hộp”?
Trương Hằng nghĩ rất có thể là do tiểu thuyết của hắn đã vô tình kết nối với một thế giới khác, hơn nữa khi hắn phát hiện ra bí mật này đúng là thời điểm cảm xúc đang kích động dị thường, tinh thần lực tăng trưởng trên phạm vi lớn, cho nên mới khiến cho tình tiết câu chuyện tự hành phát triển, rồi sau đó ý niệm của hắn yếu dần, cho nên tình tiết phát triển ngày càng chậm, nhưng theo người xem càng nhiều, càng nhiều người muốn biết có chuyện gì xảy ra, luồng ý niệm này hội tụ lại tạo thành động lực khiến cho tốc độ phát triển của tình tiết nhanh lên.
Trương Hằng rất tự giễu đối với sự giải thích về năng lực đặc biệt của bản thân, chỉ là dù sao hắn cũng không có hứng thú nói cho người khác biết, cũng không phải muốn độc hưởng năng lực, trong mắt hắn, năng lực này bất quá chỉ là dùng để giết thời gian cùng viết tiểu thuyết mà thôi, hắn cũng không quá mức để ý, do vậy mới giữ bí mật về năng lực này, do vậy tương lai mới...
Tóm lại, thời gian vẫn dần trôi, cuộc sống của Trương Hằng vẫn ổn định, chỉ là dần trở nên không yên ổn, bởi vì nguyên nhân không biết nào đó, giữa hắn và Tân Tử nổi lên mâu thuẫn.
Thật sự là không nghĩ ra nguyên nhân, từ trước đến nay hắn vẫn rất chu đáo rất nghe lời Tân Tử, có thể do trải nghiệm lúc nhỏ, Trương Hằng thật sự vô cùng toàn tâm toàn ý đối với mối tình này, mối tình đầu tiên trong đời, cho nên dù cho đôi lúc Tân Tử ủy khuất hay hờn dỗi, hắn cũng tận khả năng không tạo ra mâu thuẫn với nàng, những lần xích mích như vậy trôi qua rất nhanh, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt. Mọi chuyện cứ như vậy cho đến gần đây, Tân Tử bắt đầu giận dữ nổi nóng vô duyên vô cớ, một việc bé xíu cũng có thể làm ầm ỹ cả buổi, khiến cho hắn không biết phải làm sao, cũng có chút dự cảm không tốt…
Tác giả :
Zhttty