Vô Hạn Tháp Phòng
Chương 26: Phó bản thứ ba 4
Ghét bỏ thì ghét bỏ thế, chứ lúc Anh Lạc xông tới Tô Thần vẫn anh dũng chắn trước mặt Vân Nhàn, đồng thời anh không nhanh không chậm nói chuyện: "Giết người xong quay lại đối phó với quái tinh anh... Hả? A!!"
Nắm đấm chạm nhau, Tô Thần hết sức kinh ngạc phát hiện ra sức lực của Anh Lạc lớn hơn lần trước rất nhiều! Tuy Vân Nhàn đã thêm khiên chắn cho anh nhưng anh vẫn không nhịn được hít hà, cảm thấy một cơn đau nhức ở nắm tay.
Vân Nhàn cũng cảm thấy không đúng: "Anh Sơ đã chết, không có ai thêm buff cho Anh Lạc, sao cậu ta có thể áp đảo anh được?"
"Chết! Chúng mày đều phải chết!!" Anh Lạc đẩy lùi Tô Thần xong cũng không nhìn lại anh cái nào, lập tức bay vọt về phía Vân Nhàn.
"Bạn gái cậu không phải do tôi giết, được chứ?!" Vân Nhàn cảm thấy mình thật sự oan uổng, đồng thời cô liều mạng chạy, muốn cắt đuôi Anh Lạc. Nhưng chạy được một đoạn, vừa quay đầu lại cô đã thấy Anh Lạc theo sát sau lưng, còn Tô Thần vẫn ngồi im dưới đất không nhúc nhích.
"Làm gì đó!" Vân Nhàn giận dữ: "Sao còn chưa đến giúp tôi một chút?"
"Đau, không động đậy được." Tô Thần trả lời đơn giản, sau đó vẫn ngồi liệt dưới đất không chịu nhúc nhích.
Vân Nhàn căn bản không tin, mới bị đánh có một cái mà Tô Thần đã đau không động đậy được á? Chỉ có một cách giải thích duy nhất, anh cố ý. Lúc trước khi hai người đánh nhau cô không hỗ trợ, cho nên bây giờ đến lượt anh khoanh tay đứng nhìn.
Hố hóa! Vân Nhàn hận đến ngứa răng. Cứ đến thời điểm mấu chốt là không đáng tin, cần anh để làm gì!
Phía sau truyền đến giọng mũi dày đặc, hiển nhiên người đuổi theo cô đã càng lúc càng gần. Vân Nhàn động sát ý, nghĩ một mình cô không thể thu thập Anh Lạc sao! Cô bỗng nhiên chuyển hướng chạy về phía người khổng lồ nước.
Anh Lạc vẫn bám sát không buông, biểu cảm trêи mặt càng ngày càng vặn vẹo.
Tô Thần bình tĩnh ngồi xem kịch vui, thậm chí còn muốn tăng độ chân thật cúi đầu buộc dây giày, mặc dù anh không hề đi giày thể thao, cũng không có dây mà buộc...
Bước vào phạm vi tấn công của người khổng lồ nước xong, lập tức có một mũi tên nước bắn về phía cô. Vân Nhàn không né tránh, trực tiếp tự bỏ thêm một khiên chắn sau đó chạy vòng ra đằng sau người khổng lồ nước.
Anh Lạc chạy chậm một bước, hắn thấy Vân Nhàn núp sau người khổng lồ thì lựa chọn cứng đối cứng, đánh thẳng về phía trước. Nhưng đòn tấn công không đến chỗ Vân Nhàn mà đánh trúng người khổng lồ nước. Người khổng lồ nước rống lên một tiếng, cực kì tức giận, vì thế tập trung đối phó Anh Lạc.
Vân Nhàn vừa dùng người khổng lồ nước làm khiên chắn vừa bám sát phía sau nó dùng thuật Lôi Điện tấn công Anh Lạc, thường thường còn phải chú ý thêm cho mình một khiên chắn, bận rộn không kịp trở tay.
Tô Thần im lặng cười cười, nếu Vân Nhàn và Anh Lạc lưỡng bại câu thương, chỉ có anh vẫn duy trì trạng thái hoàn hảo, như vậy có thể dùng điều kiện tha mạng cho Vân Nhàn để cô hỗ trợ, độc chiếm phần thưởng quái tinh anh còn lại. Vì thế cho nên anh lựa chọn lui lại, kiên quyết không nhúng tay vào vụ đánh nhau của hai người này.
Ba bên giằng co, người khổng lồ nước lại là bên đầu tiên có thanh máu về đỏ. Anh Lạc không quan tâm gì chỉ biết tấn công, bộ dạng không muốn sống nữa.
Nếu điểm thuộc tính và vật phẩm rơi ra bị Anh Lạc lấy mất thì thật đáng tiếc. Ngẫm lại, Vân Nhàn không thể trở mặt với anh lúc này được để tránh hai mặt giáp địch, Anh Lạc lại chỉ một lòng một dạ nhìn chăm chăm Vân Nhàn, không để ý những người khác, vì thế Tô Thần cẩn thận tới gần, lộ ra một nụ cười tự tin, quái tinh anh nhất định là của anh rồi.
Thoáng thấy Tô Thần tới gần, Vân Nhàn chẳng những không đoạt quái tinh anh với anh mà còn chủ động lùi lại hai bước.
Tô Thần cười vui sướиɠ, nhanh chóng hạ gục người khổng lồ nước. Đang muốn chờ Anh Lạc với Vân Nhàn dây dưa nhau để nhặt tiện nghi tiếp, bỗng nhiên một quyền đánh úp lại.
Tô Thần né tránh đòn hiểm trong đường tơ kẽ tóc, nhíu nhíu mày, chất vấn Anh Lạc: "Làm gì vậy? Kẻ thù của cậu ở kia kìa."
Anh Lạc vẫn không nói lời nào, xông tới tấn công liên tiếp. Mà lúc này Vân Nhàn đã tránh ra xa xa, thích thú cười nói: "Cậu ta mất lí trí rồi, bắt được ai cắn người nấy, không nói lí được đâu."
Vừa rồi lúc người khổng lồ nước bị tấn công mãnh liệt khiến cô cũng phát hiện ra tầm mắt của Anh Lạc đã từ từ dời khỏi người cô.
"Còn không nhanh tới đây hỗ trợ!!" Tô Thần gào to, luống cuống tay chân đối phó với Anh Lạc, đồng thời anh âm thầm kêu khổ. Cách chiến đấu của Anh Lạc là kiểu hoàn toàn không muốn sống nữa, căn bản không có ý định né tránh, loại đối thủ này cực kì phiền toái.
Vân Nhàn ngồi xuống đất, nhàn nhã nói: "Mệt, không động đậy được."
Cô nàng này... Tô Thần nhịn không được mà nghiến răng.
"Cố lên, nhanh chóng xử lý cậu ta đi, tôi tin anh có thể làm được." Vân Nhàn cổ vũ Tô Thần, tiện thể lấy một bình nước từ trong kho vật phẩm tùy thân ra uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Tô Thần đang định đem Anh Lạc dẫn đến cạnh Vân Nhàn thì phát hiện ra tốc độ và lực tấn công của Anh Lạc lại tăng lên một bậc nữa.
"Đậu má!" Tô Thần bế tắc. Chuyện này giống như đánh boss vậy, giai đoạn đầu đơn giản do Vân Nhàn phụ trách, chờ đến lúc cuối boss sắp bạo tẩu thì trọng trách chuyển đến tay anh... Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể sờ mũi nhận mệnh. Cũng may máu của Anh Lạc chỉ còn lại có một phần ba.
Chẳng bao lâu sau Anh Lạc cũng chết, âm thanh máy móc lại vang lên báo tang: "Người chơi số 1424 tử vong, hồ sơ của người chơi đã bị loại bỏ."
Thi thể Anh Lạc biến mất, lại có một quyển trục xuất hiện tại vị trí của hắn ta. Tô Thần nhặt lên xem xét.
"Kĩ năng: Cuồng Bạo. Thêm trạng thái Cuồng Bạo cho mục tiêu trong vòng hai phút. Trong trạng thái Cuồng Bạo mục tiêu được tăng 30% sát thương, 30% tốc độ, -3 thủ, đồng thời mục tiêu sẽ mất lí trí, không thể phân biệt địch ta. Mỗi lần phóng kĩ năng tiêu hao 20 MP."
Tô Thần nghĩ thầm, kĩ năng này sát thương cao nhưng khuyết điểm cũng quá lớn, vẫn nên cất lại trước đã. Anh tiện tay nhét đại quyển trục vào kho vật phẩm tùy thân, quay đầu nói với Vân Nhàn: "Mau tới đây cùng đánh quái."
Trong lúc Tô Thần với Anh Lạc quần ẩu, quái tinh anh đã chậm rì rì đi được nửa đường rồi.
"Tôi không yên tâm về anh." Vân Nhàn trực tiếp trả lời. Phó bản tân thủ có thể nắm tay nhau vui sướиɠ đánh boss vì lúc đó được miễn sát thương giữa đồng đội với nhau, không cần lo lắng bị tấn công từ sau lưng. Nhưng bây giờ người chơi không những có thể gây sát thương lẫn nhau, mà đánh chết người chơi còn rơi ra vật phẩm, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn hẳn. Kĩ năng vứt ra cũng không biết rơi vào đầu ai đâu.
Tô Thần bĩu môi, rốt cuộc cũng nói lời thật lòng: "Cô nghĩ rằng tôi yên tâm về cô sao?" Vừa rồi anh không nói ra cũng chỉ là không muốn đem lòng hoài nghi của mình về Vân Nhàn phơi bày ra ngoài, thật ra anh đã âm thầm đề phòng cô từ sớm rồi.
Nhất thời không khí ngưng đọng, hơn nửa ngày không ai nói câu nào.
"Nghĩ kĩ thì phó bản lần này không chừng là cơ hội cuối cùng cho người chơi lấy được điểm thuộc tính, chúng ta nên tận dụng thời cơ." Tô Thần nghiêm túc.
Vân Nhàn cười nhạo: "Người cũng chết thì điểm thuộc tính có tác dụng gì chứ?"
"Vậy chỉ còn một biện pháp cuối cùng." Tô Thần móc ra cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành, dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: "Hai người buộc vào một mối, sau đó cùng nhau thông quan phó bản."
Chỉ có chiếm được ưu thế tuyệt đối ở giai đoạn đầu mới có thể nuôi hi vọng đi tới cuối cùng, cũng bởi vậy anh không muốn từ bỏ bất kì một cơ hội nào có thể đạt được điểm thuộc tính.
Biện pháp tốt như vậy khiến Vân Nhàn cũng phải do dự. Sau khi trói buộc mà Tô Thần còn hố cô thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
"Ném nhẫn qua đây." Vân Nhàn cố gắng đáp ứng: "Sau khi hợp tác vài lần tôi cảm thấy anh hẳn sẽ không dễ dàng bị người ta hố chết đâu."
Tô Thần run rẩy khóe miệng: "Mượn lời tốt lành của cô." Nói xong anh ném chiếc nhẫn nữ cho Vân Nhàn, sau đó gỡ xuống vật phẩm trang sức đang đeo, đeo lên chiếc nhẫn nam.
Cùng lúc đó Vân Nhàn cũng đeo lên chiếc nhẫn nữ.
Hai người vừa đeo xong, âm thanh máy móc vang lên: "Chúc mừng người chơi 520 và 521 trở thành quyến lữ! Ngay lập tức hai người sẽ tạo thành một đội, cùng nhau vào phó bản. Khi một trong hai người chơi tử vong thì người còn lại sẽ tuẫn tình mà chết, xin hãy yêu thương trân trọng người yêu của mình, yêu anh ấy/cô ấy như yêu quý sinh mệnh của chính mình. Một khi đeo nhẫn vĩnh viễn không thể tháo xuống. Chúc hai người chơi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
Bạch đầu giai lão em gái ngươi! Vĩnh kết đồng tâm cả nhà ngươi!!
Vân Nhàn mắng thầm, sau đó lạnh mặt đi đến cạnh Tô Thần, cứng rắn nói: "Đánh quái đi."
"Người chịu thiệt là tôi đó?" Tô Thần bất mãn. Lúc còn sống anh chính là phú nhị đại tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Cuối cùng còn chưa kịp tìm bạn gái, sau khi chết trong cái trò chơi nát này lại tìm được rồi, tình cảm hai người còn "Tốt" đến mức cùng nhau đồng sinh cộng tử!
"Tôi đầy đủ trang bị đó, còn anh?" Vân Nhàn lườm Tô Thần, bộ dáng kia giống y như nhà gái đi xem mắt ghét bỏ nhà trai điều kiện kém vậy.
Tô Thần yên lặng phanh áo gió, sau đó Vân Nhàn thấy được người nào đó mặc trang bị trong lớp áo gió.
Vân Nhàn: "..." Cô lại quên người nào đó có tật xấu thích giấu át chủ bài.
"Tôi so với cô chỉ thiếu mỗi đôi giày. Chờ xong phó bản này đem hai món trang sức kia đổi là đầy đủ hết trang bị rồi." Tô Thần bình tĩnh bổ sung.
"Anh thắng." Vân Nhàn đỡ trán, không buồn nói gì nữa: "Nhanh chóng thông quan đi."
Đánh chết mười một con quái tinh anh trước giúp thuộc tính của hai người tăng mạnh, sau đó lại đeo cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành khiến Thể Chất và Trí Lực nâng cao, cộng thêm cắn hồng dược lam dược, hai người miễn cưỡng ứng phó được.
Rất nhanh phó bản chỉ còn dư lại con quái tinh anh cuối cùng. Vân Nhàn chủ động nhắc: "Vừa nãy tôi đã cộng Thể Chất đến 20, chọn phần thưởng là Thủ +5. Một điểm thuộc tính tự do cuối cùng đối với tôi có hay không cũng không quan trọng."
Tô Thần cũng thành thật nói: "Còn thiếu một chút Lực Lượng của tôi mới đến 20. Nhưng thông quan hẳn sẽ có thưởng điểm thuộc tính, không vội."
"Anh vẫn nên giết con cuối đi." Vân Nhàn nhường lại. Lần này thông quan có thưởng điểm thuộc tính tự do hay không không thể xác định được. Đảm bảo chắc chắn khiến Tô Thần nâng Lực Lượng lên 20 sẽ ổn thỏa hơn một ít. Đây chính là chỗ tốt của tổ đội, phân phối tài nguyên giúp mọi người đạt được lợi ích lớn nhất.
Quái tinh anh cuối cùng bi giết chết xong, âm thanh máy móc lập tức thông báo: "Đã giết chết toàn bộ quái tinh anh, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Đã hoàn thành phó bản, mỗi người chơi được thưởng thêm một điểm thuộc tính tự do và 200 điểm tích phân. Mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi."
"Nếu đã kết thành đồng minh, có phải có một số việc nên nói rõ ngọn ngành hay không?" Tô Thần không vội vã rời đi, ngược lại anh vẫn ung dung nhìn tiểu đồng bọn.
Vân Nhàn nghiêng nghiêng đầu: "Ví dụ như?"
"Điểm thuộc tính, kĩ năng, trang bị, vật phẩm." Tô Thần liên tiếp nói ra vài thứ.
"Nói rõ ngọn ngành? Được thôi." Vân Nhàn sảng kɧօáϊ đồng ý, nhưng ngay sau đó cô bổ sung: "Anh nói trước."
Tô Thần tự biết lịch sử đen tối của mình, cho nên anh không phản đối, trực tiếp đưa đồng hồ sang.
Nắm đấm chạm nhau, Tô Thần hết sức kinh ngạc phát hiện ra sức lực của Anh Lạc lớn hơn lần trước rất nhiều! Tuy Vân Nhàn đã thêm khiên chắn cho anh nhưng anh vẫn không nhịn được hít hà, cảm thấy một cơn đau nhức ở nắm tay.
Vân Nhàn cũng cảm thấy không đúng: "Anh Sơ đã chết, không có ai thêm buff cho Anh Lạc, sao cậu ta có thể áp đảo anh được?"
"Chết! Chúng mày đều phải chết!!" Anh Lạc đẩy lùi Tô Thần xong cũng không nhìn lại anh cái nào, lập tức bay vọt về phía Vân Nhàn.
"Bạn gái cậu không phải do tôi giết, được chứ?!" Vân Nhàn cảm thấy mình thật sự oan uổng, đồng thời cô liều mạng chạy, muốn cắt đuôi Anh Lạc. Nhưng chạy được một đoạn, vừa quay đầu lại cô đã thấy Anh Lạc theo sát sau lưng, còn Tô Thần vẫn ngồi im dưới đất không nhúc nhích.
"Làm gì đó!" Vân Nhàn giận dữ: "Sao còn chưa đến giúp tôi một chút?"
"Đau, không động đậy được." Tô Thần trả lời đơn giản, sau đó vẫn ngồi liệt dưới đất không chịu nhúc nhích.
Vân Nhàn căn bản không tin, mới bị đánh có một cái mà Tô Thần đã đau không động đậy được á? Chỉ có một cách giải thích duy nhất, anh cố ý. Lúc trước khi hai người đánh nhau cô không hỗ trợ, cho nên bây giờ đến lượt anh khoanh tay đứng nhìn.
Hố hóa! Vân Nhàn hận đến ngứa răng. Cứ đến thời điểm mấu chốt là không đáng tin, cần anh để làm gì!
Phía sau truyền đến giọng mũi dày đặc, hiển nhiên người đuổi theo cô đã càng lúc càng gần. Vân Nhàn động sát ý, nghĩ một mình cô không thể thu thập Anh Lạc sao! Cô bỗng nhiên chuyển hướng chạy về phía người khổng lồ nước.
Anh Lạc vẫn bám sát không buông, biểu cảm trêи mặt càng ngày càng vặn vẹo.
Tô Thần bình tĩnh ngồi xem kịch vui, thậm chí còn muốn tăng độ chân thật cúi đầu buộc dây giày, mặc dù anh không hề đi giày thể thao, cũng không có dây mà buộc...
Bước vào phạm vi tấn công của người khổng lồ nước xong, lập tức có một mũi tên nước bắn về phía cô. Vân Nhàn không né tránh, trực tiếp tự bỏ thêm một khiên chắn sau đó chạy vòng ra đằng sau người khổng lồ nước.
Anh Lạc chạy chậm một bước, hắn thấy Vân Nhàn núp sau người khổng lồ thì lựa chọn cứng đối cứng, đánh thẳng về phía trước. Nhưng đòn tấn công không đến chỗ Vân Nhàn mà đánh trúng người khổng lồ nước. Người khổng lồ nước rống lên một tiếng, cực kì tức giận, vì thế tập trung đối phó Anh Lạc.
Vân Nhàn vừa dùng người khổng lồ nước làm khiên chắn vừa bám sát phía sau nó dùng thuật Lôi Điện tấn công Anh Lạc, thường thường còn phải chú ý thêm cho mình một khiên chắn, bận rộn không kịp trở tay.
Tô Thần im lặng cười cười, nếu Vân Nhàn và Anh Lạc lưỡng bại câu thương, chỉ có anh vẫn duy trì trạng thái hoàn hảo, như vậy có thể dùng điều kiện tha mạng cho Vân Nhàn để cô hỗ trợ, độc chiếm phần thưởng quái tinh anh còn lại. Vì thế cho nên anh lựa chọn lui lại, kiên quyết không nhúng tay vào vụ đánh nhau của hai người này.
Ba bên giằng co, người khổng lồ nước lại là bên đầu tiên có thanh máu về đỏ. Anh Lạc không quan tâm gì chỉ biết tấn công, bộ dạng không muốn sống nữa.
Nếu điểm thuộc tính và vật phẩm rơi ra bị Anh Lạc lấy mất thì thật đáng tiếc. Ngẫm lại, Vân Nhàn không thể trở mặt với anh lúc này được để tránh hai mặt giáp địch, Anh Lạc lại chỉ một lòng một dạ nhìn chăm chăm Vân Nhàn, không để ý những người khác, vì thế Tô Thần cẩn thận tới gần, lộ ra một nụ cười tự tin, quái tinh anh nhất định là của anh rồi.
Thoáng thấy Tô Thần tới gần, Vân Nhàn chẳng những không đoạt quái tinh anh với anh mà còn chủ động lùi lại hai bước.
Tô Thần cười vui sướиɠ, nhanh chóng hạ gục người khổng lồ nước. Đang muốn chờ Anh Lạc với Vân Nhàn dây dưa nhau để nhặt tiện nghi tiếp, bỗng nhiên một quyền đánh úp lại.
Tô Thần né tránh đòn hiểm trong đường tơ kẽ tóc, nhíu nhíu mày, chất vấn Anh Lạc: "Làm gì vậy? Kẻ thù của cậu ở kia kìa."
Anh Lạc vẫn không nói lời nào, xông tới tấn công liên tiếp. Mà lúc này Vân Nhàn đã tránh ra xa xa, thích thú cười nói: "Cậu ta mất lí trí rồi, bắt được ai cắn người nấy, không nói lí được đâu."
Vừa rồi lúc người khổng lồ nước bị tấn công mãnh liệt khiến cô cũng phát hiện ra tầm mắt của Anh Lạc đã từ từ dời khỏi người cô.
"Còn không nhanh tới đây hỗ trợ!!" Tô Thần gào to, luống cuống tay chân đối phó với Anh Lạc, đồng thời anh âm thầm kêu khổ. Cách chiến đấu của Anh Lạc là kiểu hoàn toàn không muốn sống nữa, căn bản không có ý định né tránh, loại đối thủ này cực kì phiền toái.
Vân Nhàn ngồi xuống đất, nhàn nhã nói: "Mệt, không động đậy được."
Cô nàng này... Tô Thần nhịn không được mà nghiến răng.
"Cố lên, nhanh chóng xử lý cậu ta đi, tôi tin anh có thể làm được." Vân Nhàn cổ vũ Tô Thần, tiện thể lấy một bình nước từ trong kho vật phẩm tùy thân ra uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Tô Thần đang định đem Anh Lạc dẫn đến cạnh Vân Nhàn thì phát hiện ra tốc độ và lực tấn công của Anh Lạc lại tăng lên một bậc nữa.
"Đậu má!" Tô Thần bế tắc. Chuyện này giống như đánh boss vậy, giai đoạn đầu đơn giản do Vân Nhàn phụ trách, chờ đến lúc cuối boss sắp bạo tẩu thì trọng trách chuyển đến tay anh... Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể sờ mũi nhận mệnh. Cũng may máu của Anh Lạc chỉ còn lại có một phần ba.
Chẳng bao lâu sau Anh Lạc cũng chết, âm thanh máy móc lại vang lên báo tang: "Người chơi số 1424 tử vong, hồ sơ của người chơi đã bị loại bỏ."
Thi thể Anh Lạc biến mất, lại có một quyển trục xuất hiện tại vị trí của hắn ta. Tô Thần nhặt lên xem xét.
"Kĩ năng: Cuồng Bạo. Thêm trạng thái Cuồng Bạo cho mục tiêu trong vòng hai phút. Trong trạng thái Cuồng Bạo mục tiêu được tăng 30% sát thương, 30% tốc độ, -3 thủ, đồng thời mục tiêu sẽ mất lí trí, không thể phân biệt địch ta. Mỗi lần phóng kĩ năng tiêu hao 20 MP."
Tô Thần nghĩ thầm, kĩ năng này sát thương cao nhưng khuyết điểm cũng quá lớn, vẫn nên cất lại trước đã. Anh tiện tay nhét đại quyển trục vào kho vật phẩm tùy thân, quay đầu nói với Vân Nhàn: "Mau tới đây cùng đánh quái."
Trong lúc Tô Thần với Anh Lạc quần ẩu, quái tinh anh đã chậm rì rì đi được nửa đường rồi.
"Tôi không yên tâm về anh." Vân Nhàn trực tiếp trả lời. Phó bản tân thủ có thể nắm tay nhau vui sướиɠ đánh boss vì lúc đó được miễn sát thương giữa đồng đội với nhau, không cần lo lắng bị tấn công từ sau lưng. Nhưng bây giờ người chơi không những có thể gây sát thương lẫn nhau, mà đánh chết người chơi còn rơi ra vật phẩm, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn hẳn. Kĩ năng vứt ra cũng không biết rơi vào đầu ai đâu.
Tô Thần bĩu môi, rốt cuộc cũng nói lời thật lòng: "Cô nghĩ rằng tôi yên tâm về cô sao?" Vừa rồi anh không nói ra cũng chỉ là không muốn đem lòng hoài nghi của mình về Vân Nhàn phơi bày ra ngoài, thật ra anh đã âm thầm đề phòng cô từ sớm rồi.
Nhất thời không khí ngưng đọng, hơn nửa ngày không ai nói câu nào.
"Nghĩ kĩ thì phó bản lần này không chừng là cơ hội cuối cùng cho người chơi lấy được điểm thuộc tính, chúng ta nên tận dụng thời cơ." Tô Thần nghiêm túc.
Vân Nhàn cười nhạo: "Người cũng chết thì điểm thuộc tính có tác dụng gì chứ?"
"Vậy chỉ còn một biện pháp cuối cùng." Tô Thần móc ra cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành, dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: "Hai người buộc vào một mối, sau đó cùng nhau thông quan phó bản."
Chỉ có chiếm được ưu thế tuyệt đối ở giai đoạn đầu mới có thể nuôi hi vọng đi tới cuối cùng, cũng bởi vậy anh không muốn từ bỏ bất kì một cơ hội nào có thể đạt được điểm thuộc tính.
Biện pháp tốt như vậy khiến Vân Nhàn cũng phải do dự. Sau khi trói buộc mà Tô Thần còn hố cô thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
"Ném nhẫn qua đây." Vân Nhàn cố gắng đáp ứng: "Sau khi hợp tác vài lần tôi cảm thấy anh hẳn sẽ không dễ dàng bị người ta hố chết đâu."
Tô Thần run rẩy khóe miệng: "Mượn lời tốt lành của cô." Nói xong anh ném chiếc nhẫn nữ cho Vân Nhàn, sau đó gỡ xuống vật phẩm trang sức đang đeo, đeo lên chiếc nhẫn nam.
Cùng lúc đó Vân Nhàn cũng đeo lên chiếc nhẫn nữ.
Hai người vừa đeo xong, âm thanh máy móc vang lên: "Chúc mừng người chơi 520 và 521 trở thành quyến lữ! Ngay lập tức hai người sẽ tạo thành một đội, cùng nhau vào phó bản. Khi một trong hai người chơi tử vong thì người còn lại sẽ tuẫn tình mà chết, xin hãy yêu thương trân trọng người yêu của mình, yêu anh ấy/cô ấy như yêu quý sinh mệnh của chính mình. Một khi đeo nhẫn vĩnh viễn không thể tháo xuống. Chúc hai người chơi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
Bạch đầu giai lão em gái ngươi! Vĩnh kết đồng tâm cả nhà ngươi!!
Vân Nhàn mắng thầm, sau đó lạnh mặt đi đến cạnh Tô Thần, cứng rắn nói: "Đánh quái đi."
"Người chịu thiệt là tôi đó?" Tô Thần bất mãn. Lúc còn sống anh chính là phú nhị đại tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Cuối cùng còn chưa kịp tìm bạn gái, sau khi chết trong cái trò chơi nát này lại tìm được rồi, tình cảm hai người còn "Tốt" đến mức cùng nhau đồng sinh cộng tử!
"Tôi đầy đủ trang bị đó, còn anh?" Vân Nhàn lườm Tô Thần, bộ dáng kia giống y như nhà gái đi xem mắt ghét bỏ nhà trai điều kiện kém vậy.
Tô Thần yên lặng phanh áo gió, sau đó Vân Nhàn thấy được người nào đó mặc trang bị trong lớp áo gió.
Vân Nhàn: "..." Cô lại quên người nào đó có tật xấu thích giấu át chủ bài.
"Tôi so với cô chỉ thiếu mỗi đôi giày. Chờ xong phó bản này đem hai món trang sức kia đổi là đầy đủ hết trang bị rồi." Tô Thần bình tĩnh bổ sung.
"Anh thắng." Vân Nhàn đỡ trán, không buồn nói gì nữa: "Nhanh chóng thông quan đi."
Đánh chết mười một con quái tinh anh trước giúp thuộc tính của hai người tăng mạnh, sau đó lại đeo cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành khiến Thể Chất và Trí Lực nâng cao, cộng thêm cắn hồng dược lam dược, hai người miễn cưỡng ứng phó được.
Rất nhanh phó bản chỉ còn dư lại con quái tinh anh cuối cùng. Vân Nhàn chủ động nhắc: "Vừa nãy tôi đã cộng Thể Chất đến 20, chọn phần thưởng là Thủ +5. Một điểm thuộc tính tự do cuối cùng đối với tôi có hay không cũng không quan trọng."
Tô Thần cũng thành thật nói: "Còn thiếu một chút Lực Lượng của tôi mới đến 20. Nhưng thông quan hẳn sẽ có thưởng điểm thuộc tính, không vội."
"Anh vẫn nên giết con cuối đi." Vân Nhàn nhường lại. Lần này thông quan có thưởng điểm thuộc tính tự do hay không không thể xác định được. Đảm bảo chắc chắn khiến Tô Thần nâng Lực Lượng lên 20 sẽ ổn thỏa hơn một ít. Đây chính là chỗ tốt của tổ đội, phân phối tài nguyên giúp mọi người đạt được lợi ích lớn nhất.
Quái tinh anh cuối cùng bi giết chết xong, âm thanh máy móc lập tức thông báo: "Đã giết chết toàn bộ quái tinh anh, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Đã hoàn thành phó bản, mỗi người chơi được thưởng thêm một điểm thuộc tính tự do và 200 điểm tích phân. Mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi."
"Nếu đã kết thành đồng minh, có phải có một số việc nên nói rõ ngọn ngành hay không?" Tô Thần không vội vã rời đi, ngược lại anh vẫn ung dung nhìn tiểu đồng bọn.
Vân Nhàn nghiêng nghiêng đầu: "Ví dụ như?"
"Điểm thuộc tính, kĩ năng, trang bị, vật phẩm." Tô Thần liên tiếp nói ra vài thứ.
"Nói rõ ngọn ngành? Được thôi." Vân Nhàn sảng kɧօáϊ đồng ý, nhưng ngay sau đó cô bổ sung: "Anh nói trước."
Tô Thần tự biết lịch sử đen tối của mình, cho nên anh không phản đối, trực tiếp đưa đồng hồ sang.
Tác giả :
Khinh Vân Đạm