Vô Hạn Phong Lưu
Chương 46: Đêm Halloween không yên bình
“Malfoy không được nói như vậy!” – Lão Hagrid gầm gừ khi nghe tụi nhỏ kể lại mọi chuyện tại sân tập Quidditch. “Nhưng mà cũng may cây đũa phép của cháu bắn ngược lại cháu, nếu không trúng thằng Malfoy thì thế nào Lucius Malfoy cũng hầm hè vô trường kiếm chuyện. Ít ra như thế này thì cháu còn đỡ rắc rối với lão ta.” – Lão Hagrid quay sang nói với Ron.
“Không, Thịnh lúc nãy đã tẩn Malfoy một trận ra trò vì chuyện này rồi. Lúc đó cậu ấy thật đáng sợ, một mình đánh văng sáu thành viên khác của đội Slytherin, sau đó dọng vô mặt Malfoy bốn cú đấm như trời giáng! Con dám cá hiện tại Malfoy đang ở trong trạm xá sửa mũi với mọc răng lại!” – Ron ngóc đầu lên nói với Hagrid. Nó đã ói hết óc sên ra, hiện tại đã không còn óc sên chui ra từ miệng nó nữa. “Khỏe thật, bùa chú của Thịnh vẫn luôn hiệu quả như vậy. Để nó tự chảy ra khỏe hơn ói nhiều. Con từng thấy người bị lời nguyền này phải ói cả ngày óc sên, mà con chỉ có mười phút liền xong.” – Ron vỗ vỗ cái bụng của mình nói.
“Thịnh nó đánh Malfoy dữ vậy hả? Như vậy không ổn đâu! Nhà Malfoy rất giàu có và quyền lực trong giới phù thủy. Nếu họ làm khó dễ với chuyện kinh doanh của Thịnh thì không hay chút nào, đến lúc đó sẽ có một đống người mất đi trợ giúp tài chính từ quỹ từ thiện của thằng nhỏ.” – Hagrid nghe Ron kể thì hết hồn. Mặc dù từng là một Gryffindor, nhưng mà năm tháng đã khiến cho Hagrid biết suy nghĩ hơn các sư tử con hiện tại. Không thấy cụ Dumbledore sao? Sư tử già hóa cáo!
Hermione nghe cuộc đối thoại của mọi người, mắt nàng nhìn xa xăm, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Trần Thịnh trở về lâu đài, chuyện đầu tiên là cho các gia tinh đi báo tin đến các chi nhánh của hắn, báo động chuyện rất có thể gia tộc Malfoy sẽ gây khó dễ cho họ trong thời gian tới, mọi người cần cẩn thận. Tiếp theo là chuyển sang thị trường nước ngoài, vì hắn biết, trong thời gian tới, chắc chắn doanh số bán hàng trong nước sẽ sụt giảm.
Bẵng đi một thời gian, quả thật chuyện làm ăn của Trần Thịnh cũng bị ảnh hưởng, khi mà số hàng hóa bán ra chỉ còn phân nửa so với lúc trước. Có điều Trần Thịnh đã ứng phó bằng cách mở rộng thị trường sang nước Pháp và Đức, vậy nên doanh thu không giảm mà lại tăng lên so với trước. Ảnh hưởng nặng nhất, chỉ là thị trường nội địa nước Anh thôi. Gia đình Malfoy chưa đủ mạnh để ảnh hưởng đến nước ngoài.
Gần đến lễ Halloween rồi, và Trần Thịnh cũng bắt đầu luyện tập Quidditch với các thành viên khác của đội Ravenclaw. Tốc độ điên cuồng của Trần Thịnh khiến cho các thành viên khác thổn thức không thôi. Xem ra năm nay cúp Quidditch rất có khả năng sẽ do Ravenclaw đoạt rồi.
Hôm lễ Halloween, Trần Thịnh bắt gặp bộ ba Harry, Ron và Hermione đang định đi đến tầng hầm ngầm tham gia tử nhật của con ma Nick suýt mất đầu nhà Gryffindor. Trần Thịnh cũng không có hứng thú lắm với chuyện này, nhưng mà hắn cũng không muốn để cho Hermione phải chịu khổ vì ý tưởng ngu ngốc đó của Harry nên hắn đành đi theo tham gia cho vui. Vả lại, bắt đầu từ tối nay sẽ có những cuộc tấn công xảy ra mà, Trần Thịnh tất nhiên là phải tham gia vào cuộc vui này rồi. Còn Harry và Ron thì càng vui mừng vì có đứa cùng đi chịu khổ với bọn chúng.
Cả bọn bốn đứa đi sâu xuống các tầng hầm. Những ngọn nến đen tỏa ra ánh sáng xanh khiến cho hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng lạnh hơn nữa. Trần Thịnh buộc phải cho mỗi đứa yếm thêm một bùa ấm áp để chống lạnh. Tuy vậy bọn chúng vẫn có thể thấy được hơi thở của mình biến thành sương mù.
“Nơi các con ma tu tập thì không khí sẽ ngày càng lạnh lẽo. Bản thân chúng cũng luôn tỏa ra hơi lạnh rồi.” – Trần Thịnh nhìn hàng trăm con ma đang lướt qua lướt lại trong căn hầm khổng lồ nói. Hiện tại chỗ này đã lạnh đến mức nếu không có lời nguyền ấm áp bảo vệ, cả bọn chắc đã run lập cập rồi.
Âm nhạc tệ khỏi nói, nghe như là tiếng hàng ngàn chiếc móng tay cào lên tấm bảng đen vậy. Đồ ăn thì toàn là những thứ ôi thiu hoặc đang thối rữa. Trần Thịnh nhìn các con má há miệng lớn bay ngang qua những món đồ ăn, thắc mắc không biết mấy cây nhang có tác dụng gì với tụi ma này không? Hắn rút ra ba cây nhang, thắp rồi cắm lên một cái bánh ngọt hắn mang theo ra từ nhà bếp.
Một làn khói nghi ngút bay lên, và lập tức, tiếng ồn ào trò chuyện của các con ma ngưng bặc, bọn chúng tập trung lại quanh chiếc bánh ngọt cắm nhang, thi nhau hít lấy hít để. “Ôi đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ta cũng có thể cảm nhận lại hương vị ngọt ngào của món ăn!” – Một con ma xúc động thốt lên, những giọt nước mắt màu bạc chảy dài trên má nó.
Tiệc tử nhật của Nick suýt mất đầu biến thành một bữa tiệc thực sự khi các con ma được thưởng thức món ăn. Chúng cố gắng truy hỏi Trần Thịnh về mấy cây nhang, hắn nhún vai, có nói cho các ngươi thì các ngươi cũng có đốt nhang được đâu? Vậy nên hắn nói mỗi cuối tuần có thể đốt nhang dùm bọn chúng một lần để chúng đi cảm nhận mỹ thực. Điều này khiến các con ma của lâu đài Hogwarts vui mừng không thôi. Còn các con ma ở các vùng khác cũng quyết tâm khi trở về phải nhờ người mua nhang về cho mình.
Sau khi ở lại chơi với các con ma một chút, Trần Thịnh lập tức giục bọn nhỏ trở về. “Nhiêu đó là đủ rồi, các cậu cũng đã biết tử nhật của ma là gì rồi đó, bây giờ chúng ta nên trở lại đại sảnh đường ăn tiệc dành cho người sống thôi!” – ba đứa còn lại đều đồng ý, và bọn chúng nhanh chóng rời khỏi căn hầm lạnh buốt này.
“Chắc chưa hết món tráng miệng đâu!” – Ron dẫn đầu nhóm hướng về phía cầu thang, giọng tràn trề hy vọng. Có vẻ như không gì có thể hấp dẫn Ron hơn đồ ăn cả.
Đúng lúc này Harry bỗng chựng lại, áp tai vô tường đá, vẻ như đang cố gắng lắng nghe cái gì, Trần Thịnh biết chuyện gì đến cũng phải đến rồi. Harry nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến. Harry kêu bọn hắn cùng lắng nghe, nhưng tất nhiên chỉ có cu cậu là nghe hiểu được xà ngữ.
“Đi lối này!” – Harry chợt hét lên rồi bắt đầu chạy lên cầu thang. Cả bọn không có lựa chọn nào khác là đuổi theo nó. Cả bọn băng ngang sảnh đường, đến cầu thang cẩm thạch, lên tầng lầu một. “Hắn sắp giết ai đó!” – Harry hét lên, rồi chạy như bay lên cầu thang, theo sát là Trần Thịnh, trong tay cầm sẵn đũa phép. “Mọi người cẩn thận!” – Trần Thịnh vừa chạy vừa nói, trong tay đũa phép đã yếm bùa bảo vệ lên cho bốn đứa.
Cả bọn lục tung tầng hai, đến một hành lang cuối cùng vắng teo. Ron định hỏi Harry chuyện gì thì Hermione đã thốt lên: “Nhìn kìa!” – Trên bức tường, một hàng chứ được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh màu máu: “Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.” – bên dưới, bà Noris bị hóa đá treo lủng lẳng trên cán đuốc.
“Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi!” – Ron lập tức đề nghị. Harry nói: “Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?” – Trần Thịnh thì đã quan sát xung quanh hiện trường, tìm xem có manh mối gì sót lại hay không.
Tiếng cười nói rộn ràng chợt lắng xuống khi mọi người tan tiệc và nhìn thấy cảnh này. Số từ: 1520
“Không, Thịnh lúc nãy đã tẩn Malfoy một trận ra trò vì chuyện này rồi. Lúc đó cậu ấy thật đáng sợ, một mình đánh văng sáu thành viên khác của đội Slytherin, sau đó dọng vô mặt Malfoy bốn cú đấm như trời giáng! Con dám cá hiện tại Malfoy đang ở trong trạm xá sửa mũi với mọc răng lại!” – Ron ngóc đầu lên nói với Hagrid. Nó đã ói hết óc sên ra, hiện tại đã không còn óc sên chui ra từ miệng nó nữa. “Khỏe thật, bùa chú của Thịnh vẫn luôn hiệu quả như vậy. Để nó tự chảy ra khỏe hơn ói nhiều. Con từng thấy người bị lời nguyền này phải ói cả ngày óc sên, mà con chỉ có mười phút liền xong.” – Ron vỗ vỗ cái bụng của mình nói.
“Thịnh nó đánh Malfoy dữ vậy hả? Như vậy không ổn đâu! Nhà Malfoy rất giàu có và quyền lực trong giới phù thủy. Nếu họ làm khó dễ với chuyện kinh doanh của Thịnh thì không hay chút nào, đến lúc đó sẽ có một đống người mất đi trợ giúp tài chính từ quỹ từ thiện của thằng nhỏ.” – Hagrid nghe Ron kể thì hết hồn. Mặc dù từng là một Gryffindor, nhưng mà năm tháng đã khiến cho Hagrid biết suy nghĩ hơn các sư tử con hiện tại. Không thấy cụ Dumbledore sao? Sư tử già hóa cáo!
Hermione nghe cuộc đối thoại của mọi người, mắt nàng nhìn xa xăm, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Trần Thịnh trở về lâu đài, chuyện đầu tiên là cho các gia tinh đi báo tin đến các chi nhánh của hắn, báo động chuyện rất có thể gia tộc Malfoy sẽ gây khó dễ cho họ trong thời gian tới, mọi người cần cẩn thận. Tiếp theo là chuyển sang thị trường nước ngoài, vì hắn biết, trong thời gian tới, chắc chắn doanh số bán hàng trong nước sẽ sụt giảm.
Bẵng đi một thời gian, quả thật chuyện làm ăn của Trần Thịnh cũng bị ảnh hưởng, khi mà số hàng hóa bán ra chỉ còn phân nửa so với lúc trước. Có điều Trần Thịnh đã ứng phó bằng cách mở rộng thị trường sang nước Pháp và Đức, vậy nên doanh thu không giảm mà lại tăng lên so với trước. Ảnh hưởng nặng nhất, chỉ là thị trường nội địa nước Anh thôi. Gia đình Malfoy chưa đủ mạnh để ảnh hưởng đến nước ngoài.
Gần đến lễ Halloween rồi, và Trần Thịnh cũng bắt đầu luyện tập Quidditch với các thành viên khác của đội Ravenclaw. Tốc độ điên cuồng của Trần Thịnh khiến cho các thành viên khác thổn thức không thôi. Xem ra năm nay cúp Quidditch rất có khả năng sẽ do Ravenclaw đoạt rồi.
Hôm lễ Halloween, Trần Thịnh bắt gặp bộ ba Harry, Ron và Hermione đang định đi đến tầng hầm ngầm tham gia tử nhật của con ma Nick suýt mất đầu nhà Gryffindor. Trần Thịnh cũng không có hứng thú lắm với chuyện này, nhưng mà hắn cũng không muốn để cho Hermione phải chịu khổ vì ý tưởng ngu ngốc đó của Harry nên hắn đành đi theo tham gia cho vui. Vả lại, bắt đầu từ tối nay sẽ có những cuộc tấn công xảy ra mà, Trần Thịnh tất nhiên là phải tham gia vào cuộc vui này rồi. Còn Harry và Ron thì càng vui mừng vì có đứa cùng đi chịu khổ với bọn chúng.
Cả bọn bốn đứa đi sâu xuống các tầng hầm. Những ngọn nến đen tỏa ra ánh sáng xanh khiến cho hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng lạnh hơn nữa. Trần Thịnh buộc phải cho mỗi đứa yếm thêm một bùa ấm áp để chống lạnh. Tuy vậy bọn chúng vẫn có thể thấy được hơi thở của mình biến thành sương mù.
“Nơi các con ma tu tập thì không khí sẽ ngày càng lạnh lẽo. Bản thân chúng cũng luôn tỏa ra hơi lạnh rồi.” – Trần Thịnh nhìn hàng trăm con ma đang lướt qua lướt lại trong căn hầm khổng lồ nói. Hiện tại chỗ này đã lạnh đến mức nếu không có lời nguyền ấm áp bảo vệ, cả bọn chắc đã run lập cập rồi.
Âm nhạc tệ khỏi nói, nghe như là tiếng hàng ngàn chiếc móng tay cào lên tấm bảng đen vậy. Đồ ăn thì toàn là những thứ ôi thiu hoặc đang thối rữa. Trần Thịnh nhìn các con má há miệng lớn bay ngang qua những món đồ ăn, thắc mắc không biết mấy cây nhang có tác dụng gì với tụi ma này không? Hắn rút ra ba cây nhang, thắp rồi cắm lên một cái bánh ngọt hắn mang theo ra từ nhà bếp.
Một làn khói nghi ngút bay lên, và lập tức, tiếng ồn ào trò chuyện của các con ma ngưng bặc, bọn chúng tập trung lại quanh chiếc bánh ngọt cắm nhang, thi nhau hít lấy hít để. “Ôi đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ta cũng có thể cảm nhận lại hương vị ngọt ngào của món ăn!” – Một con ma xúc động thốt lên, những giọt nước mắt màu bạc chảy dài trên má nó.
Tiệc tử nhật của Nick suýt mất đầu biến thành một bữa tiệc thực sự khi các con ma được thưởng thức món ăn. Chúng cố gắng truy hỏi Trần Thịnh về mấy cây nhang, hắn nhún vai, có nói cho các ngươi thì các ngươi cũng có đốt nhang được đâu? Vậy nên hắn nói mỗi cuối tuần có thể đốt nhang dùm bọn chúng một lần để chúng đi cảm nhận mỹ thực. Điều này khiến các con ma của lâu đài Hogwarts vui mừng không thôi. Còn các con ma ở các vùng khác cũng quyết tâm khi trở về phải nhờ người mua nhang về cho mình.
Sau khi ở lại chơi với các con ma một chút, Trần Thịnh lập tức giục bọn nhỏ trở về. “Nhiêu đó là đủ rồi, các cậu cũng đã biết tử nhật của ma là gì rồi đó, bây giờ chúng ta nên trở lại đại sảnh đường ăn tiệc dành cho người sống thôi!” – ba đứa còn lại đều đồng ý, và bọn chúng nhanh chóng rời khỏi căn hầm lạnh buốt này.
“Chắc chưa hết món tráng miệng đâu!” – Ron dẫn đầu nhóm hướng về phía cầu thang, giọng tràn trề hy vọng. Có vẻ như không gì có thể hấp dẫn Ron hơn đồ ăn cả.
Đúng lúc này Harry bỗng chựng lại, áp tai vô tường đá, vẻ như đang cố gắng lắng nghe cái gì, Trần Thịnh biết chuyện gì đến cũng phải đến rồi. Harry nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến. Harry kêu bọn hắn cùng lắng nghe, nhưng tất nhiên chỉ có cu cậu là nghe hiểu được xà ngữ.
“Đi lối này!” – Harry chợt hét lên rồi bắt đầu chạy lên cầu thang. Cả bọn không có lựa chọn nào khác là đuổi theo nó. Cả bọn băng ngang sảnh đường, đến cầu thang cẩm thạch, lên tầng lầu một. “Hắn sắp giết ai đó!” – Harry hét lên, rồi chạy như bay lên cầu thang, theo sát là Trần Thịnh, trong tay cầm sẵn đũa phép. “Mọi người cẩn thận!” – Trần Thịnh vừa chạy vừa nói, trong tay đũa phép đã yếm bùa bảo vệ lên cho bốn đứa.
Cả bọn lục tung tầng hai, đến một hành lang cuối cùng vắng teo. Ron định hỏi Harry chuyện gì thì Hermione đã thốt lên: “Nhìn kìa!” – Trên bức tường, một hàng chứ được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh màu máu: “Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.” – bên dưới, bà Noris bị hóa đá treo lủng lẳng trên cán đuốc.
“Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi!” – Ron lập tức đề nghị. Harry nói: “Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?” – Trần Thịnh thì đã quan sát xung quanh hiện trường, tìm xem có manh mối gì sót lại hay không.
Tiếng cười nói rộn ràng chợt lắng xuống khi mọi người tan tiệc và nhìn thấy cảnh này. Số từ: 1520
Tác giả :
Cô Phong