Vô Hạn Phong Lưu
Chương 23: Lớp học độc dược
Mỗi tối thứ tư đều có một lớp thiên văn, và Trần Thịnh thực sự rất thích môn này. Lúc trước khi còn nhỏ hắn luôn mơ ước có một cái kính thiên văn riêng để ngắm nhìn các vì sao trên bầu trời. Và bây giờ, không chỉ ngắm nhìn, mà còn làm hàng đống bài tập về việc điền vị trí các ngôi sao trên bản đồ sao cho giáo sư nữa. Tuy nhiên hắn khá thích thú với chuyện này, mặc dù chuyện này không thích bằng việc nhìn các ngôi sao.
Cuối tuần, các tân sinh Ravenclaw có một lớp độc dược đầu tiên học với nhà Hufflepuff do giáo sư Snape, người hùng thầm lặng trong truyện của chúng ta dạy. Tất nhiên ngoài những mỹ danh như người dũng cảm nhất, chung thủy nhất, điệp viên giỏi nhất vân vân và vân vân không ai biết thì ông có vài tiếng xấu mà ai cũng biết: thiên vị, mở miệng là mắng mỏ hoặc nói móc người khác.
Giáo sư Snape bắt đầu bằng một bài phát biểu đã đi vào sử sách: “Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”.
Không thể không nói, bài diễn văn của giáo sư Snape rất cuốn hút, rất có tính lôi kéo cũng như kích phát đấu chí chứng tỏ mình không phải là một “tên đầu bò” của học sinh. Đáng tiếc thường thì mọi người sẽ bị cái cách dạy học và vẻ ngoài đáng sợ của Snape làm mọi chuyện hoàn toàn đi sai hướng.
“Được rồi! Chúng ta có một người có cái tên khá lạ ở đây! Trần! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?” – Giáo sư Snape bỗng nhìn chằm chằm Trần Thịnh hỏi. Coi bộ giáo sư độc dược của chúng ta cũng có chút ấn tượng với đứa trẻ mồ côi mà thầy ấy đi đón lúc hè.
“Một thứ thuốc ngủ cực mạnh tên cơn đau của cái chết đang sống thưa thầy.” – Trần Thịnh có chuẩn bị rồi, không dễ ăn anh đâu a ha ha ha…
“Được, nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?” – “Từ bao tử con dê, là sỏi nghiền có thể giải hầu hết các chất độc, thưa thầy.” – “Mũ thầy tu và cây bả sói khác nhau ở chỗ nào?” – “Hai cây đó là một, còn có tên là cây phụ tử, thưa thầy.” – Trần Thịnh rất nhẹ nhàng trả lời trót lọt ba câu hỏi của giáo sư Snape.
“Được rồi, tại sao các ngươi không ghi chép nó đi?” – Giáo sư Snape có vẻ không được hài lòng lắm khi mà màn mở đầu của mình không đạt được thành công như mong đợi. Từ đó đến cuối buổi học, giáo sư Snape chia cặp bọn trẻ, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, và tuyệt đối không thèm đếm xỉa gì đến Trần Thịnh nữa.
Được rồi, do Ravenclaw và Hufflepuff học cùng nhau nên cũng không có đến mức độ một bên khen một bên chê kinh khủng như trong lớp của Gryffindor và Slytherin. Mà tại đây, hoàn toàn là chỉ có tiếng chê mà thôi, Trần Thịnh rốt cuộc hiểu tại sao học trò lại sợ lớp của giáo sư Snape đến thế, và bản thân Snape cũng chỉ luôn dạy ra những đứa đầu bò như ông ta nói. Trong một không khí học tập căng thẳng như vậy, không khó hiểu khi mà đa số học sinh lại không làm được theo yêu cầu của Snape.
Trần Thịnh biết hắn cần học tốt môn này, không biết vấn đề dược liệu như thế nào, nhưng có nhiều món độc dược rất hữu ích, từ trị thương, trị bệnh, kéo dài sự sống, trị nguyền rủa. Cho tới những món khác dùng để giết người, để tra hỏi người khác, thậm chí còn có phúc linh tề loại này tăng may mắn đồ vật nữa.
Đó là chưa kể đến, hòn đá phù thủy là kết tinh của cả luyện kim thuật và độc dược cao cấp nhất. Còn hòn đá phù thủy là cái gì, ôi nó là một cục đá màu đỏ có thể biến mọi thứ thành vàng và chế ra thuốc trường sinh bất lão. Hấp dẫn chưa nào?
Tất nhiên hiện tại ngồi chế độc dược trị mụn nhọt mà mơ mộng tới chuyện chế tạo hòn đá phù thủy cho riêng mình thì đúng là hơi bị xa xôi quá. Với lại thời gian của Trần Thịnh ở lại tại thế giới này cũng có hạn, bản thân hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy để nghiên cứu chế tạo ra nó. Có lẽ cách tốt nhất cho Trần Thịnh là cố gắng lấy được hòn đá phù thủy mà cụ Dumbledore đang bảo vệ bên trong trường này.
Này lại dẫn tới một chuyện nữa, làm sao thuyết phục được chủ nhân của Hòn đá phù thủy và con cáo già Dumbledore trao nó cho mình dùng đây? Số từ: 1054
Cuối tuần, các tân sinh Ravenclaw có một lớp độc dược đầu tiên học với nhà Hufflepuff do giáo sư Snape, người hùng thầm lặng trong truyện của chúng ta dạy. Tất nhiên ngoài những mỹ danh như người dũng cảm nhất, chung thủy nhất, điệp viên giỏi nhất vân vân và vân vân không ai biết thì ông có vài tiếng xấu mà ai cũng biết: thiên vị, mở miệng là mắng mỏ hoặc nói móc người khác.
Giáo sư Snape bắt đầu bằng một bài phát biểu đã đi vào sử sách: “Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”.
Không thể không nói, bài diễn văn của giáo sư Snape rất cuốn hút, rất có tính lôi kéo cũng như kích phát đấu chí chứng tỏ mình không phải là một “tên đầu bò” của học sinh. Đáng tiếc thường thì mọi người sẽ bị cái cách dạy học và vẻ ngoài đáng sợ của Snape làm mọi chuyện hoàn toàn đi sai hướng.
“Được rồi! Chúng ta có một người có cái tên khá lạ ở đây! Trần! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?” – Giáo sư Snape bỗng nhìn chằm chằm Trần Thịnh hỏi. Coi bộ giáo sư độc dược của chúng ta cũng có chút ấn tượng với đứa trẻ mồ côi mà thầy ấy đi đón lúc hè.
“Một thứ thuốc ngủ cực mạnh tên cơn đau của cái chết đang sống thưa thầy.” – Trần Thịnh có chuẩn bị rồi, không dễ ăn anh đâu a ha ha ha…
“Được, nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?” – “Từ bao tử con dê, là sỏi nghiền có thể giải hầu hết các chất độc, thưa thầy.” – “Mũ thầy tu và cây bả sói khác nhau ở chỗ nào?” – “Hai cây đó là một, còn có tên là cây phụ tử, thưa thầy.” – Trần Thịnh rất nhẹ nhàng trả lời trót lọt ba câu hỏi của giáo sư Snape.
“Được rồi, tại sao các ngươi không ghi chép nó đi?” – Giáo sư Snape có vẻ không được hài lòng lắm khi mà màn mở đầu của mình không đạt được thành công như mong đợi. Từ đó đến cuối buổi học, giáo sư Snape chia cặp bọn trẻ, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, và tuyệt đối không thèm đếm xỉa gì đến Trần Thịnh nữa.
Được rồi, do Ravenclaw và Hufflepuff học cùng nhau nên cũng không có đến mức độ một bên khen một bên chê kinh khủng như trong lớp của Gryffindor và Slytherin. Mà tại đây, hoàn toàn là chỉ có tiếng chê mà thôi, Trần Thịnh rốt cuộc hiểu tại sao học trò lại sợ lớp của giáo sư Snape đến thế, và bản thân Snape cũng chỉ luôn dạy ra những đứa đầu bò như ông ta nói. Trong một không khí học tập căng thẳng như vậy, không khó hiểu khi mà đa số học sinh lại không làm được theo yêu cầu của Snape.
Trần Thịnh biết hắn cần học tốt môn này, không biết vấn đề dược liệu như thế nào, nhưng có nhiều món độc dược rất hữu ích, từ trị thương, trị bệnh, kéo dài sự sống, trị nguyền rủa. Cho tới những món khác dùng để giết người, để tra hỏi người khác, thậm chí còn có phúc linh tề loại này tăng may mắn đồ vật nữa.
Đó là chưa kể đến, hòn đá phù thủy là kết tinh của cả luyện kim thuật và độc dược cao cấp nhất. Còn hòn đá phù thủy là cái gì, ôi nó là một cục đá màu đỏ có thể biến mọi thứ thành vàng và chế ra thuốc trường sinh bất lão. Hấp dẫn chưa nào?
Tất nhiên hiện tại ngồi chế độc dược trị mụn nhọt mà mơ mộng tới chuyện chế tạo hòn đá phù thủy cho riêng mình thì đúng là hơi bị xa xôi quá. Với lại thời gian của Trần Thịnh ở lại tại thế giới này cũng có hạn, bản thân hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy để nghiên cứu chế tạo ra nó. Có lẽ cách tốt nhất cho Trần Thịnh là cố gắng lấy được hòn đá phù thủy mà cụ Dumbledore đang bảo vệ bên trong trường này.
Này lại dẫn tới một chuyện nữa, làm sao thuyết phục được chủ nhân của Hòn đá phù thủy và con cáo già Dumbledore trao nó cho mình dùng đây? Số từ: 1054
Tác giả :
Cô Phong