Vô Hạn Khủng Bố
Chương 70: Chiến đấu ở phía còn lại!
Tiêu Hoành Luật vẫn như cũ, được Trương Hằng ôm trước ngực, mặc dù Trình Khiếu cũng cười hì hì, tỏ ý sẵn lòng tiếp nhận nhiệm vụ bế hắn, nhưn bị Tiêu Hoành Luật cự tuyệt không chút khách khí, còn về chuyện có phải là do sợ bị báo thù hay không thì chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Tiêu Hoành Luật cẩn thận hỏi một nhân viên nghiên cứu:
- Thang máy lớn này có an toàn như các ngươi nói không đó? Vạn nhất có chỗ bị Alien ăn mòn mất thì làm thế nào?
Tên nhân viên nghiên cứu kia lập tức nói:
- Theo tính toán thì sẽ không sao, xung quanh thang máy chính có bố trí lưới điện phòng hộ, cho dù bị công kích rất nhỏ cũng sẽ kịch liệt phản kích. Alien mặc dù có thể kháng cự điện áp bình thường nhưng đối với điện cao áp cũng không có nhiều sức phòng ngự. Đương nhiên, đây chỉ là Alien bình thường, nếu như là Queen mà nói, vỏ ngoài cửa thật sự đủ sức ngăn cản điện cao áp thông thường... Bất quá, ta nghĩ Queen cũng sẽ không tùy tiện chạy tới gần thang máy phải không?
Tiêu Hoành Luạt suy nghĩ tử tế một lúc rồi nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta dùng thang máy chính tiến lên tầng trên... Sau đó cần bao lâu để tới gần tàu cứu sinh!
Gã nhân viên nghiên cứu còn lại vội vàng nói:
- Nếu dựa theo tốc độ của chúng ta hiện tại, có lẽ chạy thêm khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến nơi, đoạn này hẳn là có một vài nhân viên phòng hộ, vũ khí của họ cũng có thể gây thương tổn đối với Alien bình thường, không bằng đem bọn họ đi cùng có được không?
Triệu Anh Không lại lạnh lùng nói:
- Không quen hành động với người xa lạ, nếu như bọn họ dùng đạn thật công kích, ta sợ khi chiến đấu sẽ bị ngộ thương, hơn nữa ngươi tin rằng bọn họ sẽ trợ giúp chúng ta? Trợ giúp đám vật thí nghiệm chúng ta?
Tên nhân viên này lập tức đỏ mặt không dám nói gì nữa. Gã kia vội chuyển đề tài nói:
- Ta không thể hiểu được, rút cuộc các ngươi làm thế nào thoát khỏi đó vậy? Thủy tinh công nghiệp chống đạn, khóa chốt hợp kim cường hóa, lại cộng thêm vòng đầu cùng chất liệu, các ngươi hẳn là khó có khả năng dựa vào lực lượng bản thân thoát ra? Chẳng lẽ có người thả các ngươi ra?
Tiêu Hoành Luật cười lạnh nói:
- Thả chúng ta ra? Ai thả chúng ta ra? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cẩn thận dẫn đường đi, trừ phi các ngươi muốn nổ tung cùng phi thuyển này.
Hai gã nhân viên nghiên cứu nhìn nhau, bọn họ cuối cùng cũng ngậm miệng không nói gì thêm, cứ như vậy dẫn đường phía trước mọi người. Chạy thêm mấy phút, trước mặt hiện lên một cánh cửa thang máy cực lớn, ít nhất cũng cao đến ba mét, bên ngoài có ba tên lính đứng gác. Bọn họ nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, liền ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, tiếp đó mấy tên lính này giơ súng chĩa vào mọi người, gã đứng đầu cao giọng nói:
- Hạ vũ khí, ngồi xuống...
Tiêu Hoành Luật hạ giọng quát:
- Triệu Anh Không!
Triệu Anh Không đã sớm đặt nữ tử xinh đẹp xuống, nàng nhẹ nhàng lao đến trước mặt mọi người, một tay vung lên. Mấy tên lính nhất thời kỳ quái nhìn nhau, tiếp đó phi thường sợ hãi nhìn cơ thể mình từ chỗ ngực chậm rãi đổ xuống đất, cả người bị chia thành hai nửa, chỗ cắt phẳng lỳ như gương, phảng phất như trời sinh đã như vậy. Đến lúc ba người bị rời hẳn thành hai đoạn, máu từ vết thương mới bắt đầu trào ra ồ ạt, nội tạng rơi rụng đầy đất.
Cô bé này thu hồi vũ khí nhỏ như sợi tóc lại,món vũ khí này vừa tung ra thì vừa dai bền, vừa sắc bén, nhưng khi thu hồi lại trên tay thì mềm mịn như tơ. Vũ khí dễ dàng cắt đôi ba tên lính lúc này cuốn quýt trên cánh tay nàng trông như một món trang sức dệt bằng tơ tằm.
Hai gã nhân viên nghiên cứu đơn giản là sợ đến choáng váng, bọn họ ngây ngốc nhìn Triệu Anh Không, cả nửa ngày vẫn không dám nói gì. Không chỉ có hai người bọn họ, mấy người còn lại cũng bị dọa đến trợn mắt há mồm, cũng có người không bị kinh hãi bởi đám thi thể tan nát này, dù sao trải qua mấy bộ phim kinh dị, tâm lý mấy người coi như đã được khảo nghiệm, chỉ có Trương Hằng nhất thời sắc mặt tái xanh, toàn thân không ngừng run rẩy. Căn bệnh của hắn xem ra chẳng có chút thuyên giảm nào, ngược lại có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng, ít nhất từ biểu hiện của hắn, cái kiểu cả người run rẩy này tuyệt đối không phải sợ hãi bình thường.
Biểu hiện của những người còn lại cơ bản là phi thường kinh ngạc, vô luận là Trình Khiếuhay nữ tử xinh đẹp cũng vậy, bọn họ vô cùng ngạc nhiên nhìn ba cỗ thi thể trước mắt. Về phần Tiêu Hoành Luật thì lại bât ngờ vì uy lực của vũ khí cùng mức độ thuần thục của Triệu Anh Không, xét từ tình huống một kích bất thần vừa rồi, vũ khí này căn bản cực khó phòng bị, ít nhất, xem uy lực, giết chết một người cực kỳ dễ dàng. Cự ly cũng được khoảng bảy thước, coi như là vũ khí chiến đấu tầm trung.
Tiêu Hoành Luật bình hạ tâm thần, hắn lập tức nhìn hai gã nhân viên nghiên cứu nói:
- Đây là thang máy chính phải không? Các ngươi khẳng định thang máy này còn có thể vận hành?
Hai gã nhân viên nghiên cứu vội vàng nhìn kỹ bảng điều khiển thang máy, trên đó báo hiệu thang đang không ngừng di xuống, một người vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, thang máy chính thật sự vẫn có thể sử dụng, xét tình hình vừa rồi họ đứng chờ thang máy, phía trên hẳn là cũng có người vậy? Phù, như vậy cũng tốt, chỉ sợ chúng ta vừa đặt chân lên tầng trên đã thấy Alien đầy đất, như thế không khỏi làm người ta quá tuyệt vọng mất...
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc, hắn kỳ quái nói:
- Kỳ thật ta thấu rất quái lạ, các ngươi không cảm thấy thang máy chạy xuống hơi lâu sao? Trình Khiếu, ngươi bế ta, Trương Hằng, còn nhớ lời ta đã nói không? Vô luận thế nào, lâm địch chỉ cần một kích, không phải ngươi sống thì là ta chết.... Ngươi đừng sợ hãi, chỉ cần muốn giết chết địch nhân là được, như vậy bản thân sẽ có thể an toàn, như vậy địch nhân căn bản khó có thể gây thương tổn đến ngươi.
Trương Hằng thật không dám nhìn tới chỗ ba cỗ thi thể kia, thân thể hắn vẫn hơi run run, sau khi giao Tiêu Hoành Luật cho Trình Khiếu, hắn kỳ quái hỏi:
- Sẽ có chuyện gì sao? Ngươi nói rõ ràng một chút, nếu không ta không chuẩn bị tâm ký chiến đấu, chỉ sợ sẽ sợ đến không kéo nổi dây cung!
Tiêu Hoành Luật cười hì hì nói:
- Vậy không tốt sao? Nếu đã không phải tận lực chiến đấu, lúc chiến đấu ngươi cũng sẽ không có nhiều cố kỵ, chỉ cần một kích bắn ra là được. Còn về chuyện có bắn trúng mục tiêu hay không, sau khi bắn trúng sẽ có chuyện gì, bản thân rút cuộc có chết hay không, những chuyện này ngươi không cần quan tâm tới, ngươi chỉ cần quan tâm đến một thứ thôi... Tên của ngươi đã đặt trên cung chưa?
Trương Hằng hít một hơi thật sâu, hắn lấy một mũi phụ ma tiễn +3 sắc bén ra, một tay cầm mũi tên, tay kia nắm chặt Cổ cung Xạ Thiên Lang. Giống như Tiêu Hoành Luật đã nói, giờ phút này trong đầu hắn không nghĩ tới bất cứ chuyện gì, dù là sợ hãi cũng được, tử vong cũng được, chiến đấu cũng được, dù sao khi nguy hiểm xuất hiện sẽ một tiễn bắn tới, mọi chuyện cứ sau khi bắn rồi tính sau. Như vậy có thể cũng là phương thức chiến đấu thích hợp với hắn nhất, ít nhất, hắn tuyệt đối sẽ không lại sợ hãi bị địch nhân công kích hoặc tử vong.
Chờ đến khi cửa thang máy chính chậm rãi từ tầng trên hạ xuống, Trương Hằng lập tức kéo căng trường cung, chỉ chờ cửa thang máy mở ra là một tiễn bắn tới. Bởi vì hắn đã ngửi được mùi hôi của Alien và mùi máu tanh từ trong thang máy truyền tới, mùi này so với mùi máu tươi từ đám thi thể sau lưng hắn không khác nhau lắm.
Mà Triệu Anh Không cũng đã đồng dạng chuẩn bị chiến đấu, nàng một tay nắm chuôi chủy thủ, tay kia cuốn kim chúc tơ, vô luận trong thang máy có cái gì, nàng cũng đã chuẩn bị đối mặt với loại nguy hiểm đó, là loài người cũng thế, mà là Alien cũng thế.
Trên thực tế, đến cả Tiêu hoành Luật cũng cầm súng Plasma chĩa thẳng vào cửa thang máy. Khi cánh cửa tử từ mở ra, đập vào mắt mọi người lại là một cỗ thi thể vỡ vụn, phảng phất như bị một cái miệng cực lớn cắn xé, nhin vừa tanh tưởi vừa ghê rợn. Tất cả mọi người đều chấn động không nói nên lời, chỉ có Trình Khiếu và Triệu Anh Không bước lên trước, đương nhiên do bị Trình Khiếu ôm, Tiêu Hoành Luạt cũng bị kéo vào, làm thẳng nhóc này sợ điếng người, hắn lạp tức gào lên:
- Bỏ ta xuống trước đã, bỏ ta xuống trước đã... Mặc dù ta không sợ người chết, nhưng nhìn mấy thứ này không phải quá ghê tởm sao? Đừng để ta tới gần họ!
Trình Khiếu phảng phất như đang đùa giỡn, giả bộ muốn ném Tiêu Hoành Luật vào đống thịt nát vụn đó, đến khi làm thằng bé này sợ đến run rẩy cả người, hắn mới cười ha ha, thả Tiêu Hoành Luật xuống, tiếp đó cũng Triệu Anh Không đi tới đống thịt kia.
- Còn rất mới, có lẽ mới chết không quá mười phút trước, hơn nữa từ vết cắn này, a a, chúng ta có lẽ sắp phất to rồi, từ độ lớn mà nói, phỏng chừng ở phía trên chính là...
Trình Khiếu cười ha ha nói.
Triệu Anh Không gậ đầu nói:
- Không sai, bọn họ thật sự chết do bị một vật lớn cắn xé nội tạng, hơn nữa mới chết không quá mười phút trước, phía trên thật sự có thể có...
- Là Queen sao?
Tiêu Hoành Luật hơi mỉm cười khổ sở.
Queen, lớn gấp mấy lần Alien bình thường, hơn nữa chẳng những thân thể lớn như thế, mà cả vở ngoài cứng rắn của Alien cũng dày gấp mấy lần. Nói cách khác, vũ khí bình thường rất có thể không gây được chút thương tổn nào tới nó, mà uy lực của vũ khí năng lượng quả thật rất lớn, nhưng không biết bọn họ có chịu nổi một kích từ cái đuôi của Queen hay không, phải biết rằng, ngay cả lực lượng cũng nhân lên mấy lần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đi đường Tiêu Hoành Luật một mực tính toán làm cách nào tránh được Queen, nhưng người tính không bằng trời tính, bọn họ cuối cùng vẫn gặp phải sinh vật cự đại mà khủng bố, Queen.
- Vậy chiến đi, nhìn mọi người xem... Ta đã nghe Trịnh Xá kể qua về chiến lực đáng sợ của Queen, nghe nói lúc ấy bọn họ gần như lâm vào đoàn diệt mới miễn cưỡng vượt qua được. Với thực lực của chúng ta hiện tại so với họ hẳn là mạnh hơn nhiều, liều mạng với Queen một trận cũng không phải không có khả năng, mặc dù Queen ở đây so với trong phim thì kinh khủng hơn nhiều, nhưng chúng ta cũng không đến mức chắc chắn phải thua!
- Triệu Anh Không, ngươi quấy rối động tác của Queen, Trương Hằng... Tam trọng Bạo liệt tiễn! Gặp địch chỉ một kích, tính mệnh của chúng ta giao hết cho ngươi đó!
Mọi người trong lòng đều thấp thỏm không yên, dù sao bất cứ ai đứng cạnh một đống thịt bị cắn xé nát vụn cũng sẽ cảm thấy bất an. Không nói tới những người khác, chính Trương Hằng là người khó chịu nhất, hắn vốn sợ thấy máu, sợ chiến đấu, nhưng giờ phút này hắn hai chân đứng giữa xương thịt người, cảm giác thịt tươi chất đầy xung quanh thật sự quá kinh khủng, đây cũng chưa tính là gì, nếu bình thường hắn cứ trực tiếp hôn mê là xong, nhưng lúc này lại bị phó thác trách nhiệm.
Tính mạng của tất cả đồng bọn a, tất cả đều phó thác lên Tam trọng Bạo liệt tiễn của hắn, áp lực như thế làm hắn đến cả tư cách để ngất xỉu như trước cũng chẳng còn.
Trước đó, sau khi hắn luyện được Tam trọng Bạo liệt tiễn đã nói cho Tiêu Hoành Luật uy lực của kỹ năng này, khuyết điểm lớn nhất chính là, độ chính xác hoàn toàn không đủ. Có thể nói, nếu như một tiễn bình thường độ chính xác là 100%, Bạo liệt tiễn thông thường độ chính xác là 90%, vậy Tam trọng Bạo liệt tiễn chỉ có độ chính xác là 50%, hắn chỉ có một nửa xác suất bắn trúng mục tiêu, mà hơn nữa rất có thể một nửa xác suất này cũng không bắn trúng chỗ yếu hại. Nói tóm lại, với uy lực cực lớn của Tam trọng Bạo Liệt tiễn, được bao nhiêu lại mất bấy nhiêu, có được uy lực khổng lồ thì cũng mất đi độ chính xác.
Trương Hằng hít sâu một hơi, hắn ổn định lại thân thể đang run rẩy, tiếp đó cẩn thận hỏi:
- Tiêu Hoành Luật, uy lực của Tam trọng Bạo liệt tiễn quả thật rất lớn, nhưng đồng dạng, nguy hiểm cũng quá cao, vạn nhất không bắn trúng thì làm sao bây giờ? Tin ta đi, có phụ ma tiễn +3 này rồi, chỉ cần uy lực của Bạo liệt tiễn phổ thông là đã đủ lớn rồi, đừng sử dụng Tam trọng Bạo liệt tiễn nữa!
Tiêu Hoành Luật lại lắc lắc đầu, mắt thấy đã sắp lên tầng trên, hắn mới từ từ nói:
- Được rồi, ngươi có thể vứt bỏ chúng ta, một mình chạy trốn mà... Giống như ngươi vứt bỏ nữ nhân của ngươi vậy, để nàng bị luân phiên...
Trương Hằng một quyền đánh bay cả Trình Khiếu đang ôm Tiêu Hoành Luật lên, rơi thẳng xuống đống thịt vụn. Vậy còn chưa đủ, hắn vụt xốc Tiêu Hoành Luật lên, nhưng chỉ thấy tiểu nam hài này nhìn hắn cười nhạt, hơn nữa Trình Khiếu cũng lao tới ôm lấy Tiêu Hoành Luật, hắn lạnh lùng nói:
- Nam nhân không được đem sai lầm của mình biến thành đau đớn của người khác!
Trương Hằng gục đầu xuống, hắn thở dài nói:
- Không, hắn nói đúng, ta là kẻ nhát gan... Bỏ nàng lại một mình, bỏ nàng lại một mình mà chạy trốn! Đây không phải kẻ nhát gan thì là gì? Hắn nói rất đúng a!
Tiêu Hoành Luật sờ sờ mặt, hắn lẩm bẩm mấy tiếng "đánh đau quá a", vừa không ngừng nói:
- Biết Xạ Thiên Lang từ đâu mà có không? Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, Tây Bắc vọng, Xạ Thiên Lang[3], chính là lúc này!
Một tiếng đinh khẽ vang lên, thang máy chính cuối cùng cũng tới tầng cao nhất, Trương Hằng hai mắt mờ mịt, hắn không chút nghĩ ngợi giương Xạ Thiên Lang cong vòng như trăng tròn, tay cầm chặt ba mũi phụ ma tiễn, một tiếng rít lên, một tiễn đẩy một tiễn bắn ra. Đến mũi tên thứ ba, mấy mũi tên đã lấp lóe quang mang chói mắt, thuộc tính ma pháp phụ trợ của mỗi mũi tên đều bộc phát, tiếp đó hung hăng bắn thẳng vào một cái đầu cực lớn đang thò ra. Thịch một tiếng trầm đục, mũi tên phá không bay mất, cái đầu khổng lồ kia phảng phất như bằng bùn đất, từ từ biến thành bụi phấn, phiêu tán giữa không trung. Đến khi cả cái đầu đã biến mất không thấy nữa, thân thể to lớn kia mới chậm rãi đổ xuống đất.
- Đây, đây là uy lực đặc thù của phụ ma tiễn + 3, vô luận là thứ gì cũng có thể dễ dàng hóa thành tro bụi, biết mất không thấy nữa, không chỉ như thế, còn gia tăng tầm bắn và lực phá hoại. Vì vậy ta mới nói, chỉ cần một tiễn bắn ra là được, hà tất phải sử dụng Tam trọng Bạo liệt tiễn chứ?
Trương Hằng từ trong thang máy đi ra, hắn vừa nói vừa kỳ quái nhìn xung quanh. Loại cảm giác tiến nhập vào trạng thái mở cơ nhân tỏa này, mặc dù là hắn ngẫu nhiên phát hiện ra, nhưng vô luận thế nào, loại cảm giác này cũng cực kỳ tuyệt vời, trực giác chiến đấu không ngừng cuồn cuộn truyền tới, làm hắn thấy bản thân như trong chốc lát biến thành siêu. Cảm giác này thật sự không thể diễn tả với người khác, đương nhiên, đau khổ sau khi giải trừ trạng thái mở cơ nhân tỏa cũng không thể nói với người khác được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tiêu Hoành Luật thấy Trương Hằng vụt đau đớn, hắn dựa vào cửa thang máy không ngừng co quắp, nhìn cả người đơn giản chỉ có thống khổ. Thậm chí đến Trình Khiếu điểm mấy huyệt đạo của hắn cũng vô dụng, Tiêu Hoành Luật gãi gãi đầu nói:
- Hóa ra là như vậy a, thật đúng là làm người ta phải tiếc nuối. Kỳ thật bạo liệt tiễn bình thường có lẽ cũng đủ rồi, ta đã đánh giá thấp uy lực của vũ khí phụ trợ ma pháp này, đúng rồi, ngươi không soa chứ?
Trương Hằng chỉ hận không thể cắt Tiêu Hoành Luật thành từng miếng ăn thịt, hắn ha miệng hớp từng ngụm không khí, nói:
- Ngươi... Ngươi rất đáng ghét!
Tiêu Hoành Luật cười ha ha nói:
- Cũng không đúng, ta không phải đã bị ngươi đánh một phát sao? Mọi người coi như hòa, ngươi hiện tại không phải cảm thấy tốt hơn nhiều sao? Đúng không? Chỉ cần không sợ hãi là sẽ không sợ hãi, ha ha, địch nhân tất cả chỉ là hổ giấy thôi, nhìn qua có vẻ đáng sợ, kỳ thật cũng chẳng có gì, chỉ cần ngươi giết chết đối phương là được rồi, đối phương cản bản vô pháp làm hại đến ngươi, ha ha ha...
Trương Hằng được Trình Khiếu dìu đỡ chậm rãi đứng lên. Hắn thật sự muốn hung hắng đập cho Tiêu Hoành Luật một quyền, nhưng giờ phút hắn này toàn thân vô lực. Giải trừ trạng thái mở cơ nhân tỏa tiền kỳ đều là như vậy, một khi sử dụng sau đó sẽ là một thời gian vô lực, cho nên bât đắc dĩ chỉ có thể để một nhân viên nghiên cứu bế Tiêu Hoành Luật, còn Trình Khiếu cõng Trương Hằng, dù sao mọi người cũng đều phải chạy đua với thời gian, vô luận thế nào cũng phải trong thời gian nhất định tới được bên trong tàu cứu sinh.
- Ha ha, cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã dễ dàng giải quyết một Queen có thể khiến đoàn diệt đó? Các ngươi chẳng phải đã nói đội ngũ của đội trưởng lúc trước không phải thiếu chút nữa thì đoàn diệt sao? Lúc đó thực lực của mọi người rất yếu sao?
Trình Khiếu vừa chạy vừa cười ha ha nói.
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên từ thông đạo cạnh thang máy một bóng đen to lớn xông ra, ba một tiếng trầm đục, Triệu Anh Không lao tới ngăn cản bóng đen đó đị đánh bay ra hơn mười thước, tiếp đó Trương Hằng thoáng cái đã đập lên vách tường. Người vốn phải trúng công kích lúc nãy là Trình Khiếu, hắn ngây người nhìn Triệu Anh Không phía xa, liền đó vứt Trương Hằng xuống đất, đoạt lấy súng Plasma trên tay Tiêu Hoành Luật, vụt lao tới phía trước.
Trong thông đạo, một Alien khổng lồ lớn gần mười thước đứng đó, thân nó dài ít nhất cũng hơn mười thước, vỏ ngoài đen sì phảng phất như sắt thép, bất cứ ai đối diện với nó sẽ cảm thấy một luồng áp bức to lớn. Tuy nhiên Trình Khiếu rõ ràng là ngoại lên, hắn phảng phất như không cảm thấy áp lực khôngt lồ của Queen, khi cái đuôi Queen còn đang rút về, hắn đã đưa súng nhắm vào đùi nó bóp cò. Một đạo thiểm quang lóe lên, Trình Khiếu bị đánh bay, đồng thời trên đùi Queen chỉ vỏn vẹn xuất hiện một cái lỗ bị hào tan lõm và, tựa hồ đến khớp xươn cũng không bị thương. Bất quá, cảm giác đau đớn này đủ để kích thích Queen đại khai sát giới rồi.
Trình Khiếu bị đáng bay ra xa, nhưng hắn lại nhảy bật dậy như chẳng hề hắn gì, chỉ có súng Plasma trên tay hắn đã nát vụn. Vừa rồi một kích của cái đuôi đáng trúng khẩu súng, nếu không chỉ một phát là đủ đáng gãy tan mấy xương ngực hắn, thậm chí cắt đứt đôi người.
Queen gào lên, nó nhấc chân xông về phía mọi người, hai chân to lớn tạo cho tất cả một loại ảo giác, phảng phất như nó chỉ đạp nhẹ một phát, mọi người sẽ bị áp thành bánh thịt. Vì thế, khi Queen xông tới, mấy người đối diện đều vô thức lùi lạu phía sau, bọn họ không nhìn thấy Triệu Anh Không từ xa lao tới chỗ Queen, khi cái đuôi quét về phía mọi người, nang đã đến cạnh chân nó, phần đùi to lớn lập tức bị nhẹ nhàng cắt đứt, vô số dịch acid màu vàng từ chỗ đó phun ra, mà Queen cũng mất trọng tâm ngã xuống đất.
Triệu Anh Không không nói tiếng nào, nhảy tới trên người Queen, trước khi nó kịp quay đầu bắn lưỡi ra, trong tay nàng đã xuất hiện thêm một thanh chủy thủ đầy lửa. Chỉ thấy nàng nhảy tới trong nháy mắt, thanh chủy thủ đã hung hăng đâm thẳng vào giữa đầu Queen, hỏa diễm kịch liệt cũng đồng dạng thiêu đốt đại não Queen.
Alien có linh không không? Chẳng ai dám khẳng định chuyện này, nhưng từ tiếng kêu thê thảm cùng cực của Queen có thể thấy, nó tuyệt đối đang phải chịu khống khổ khủng khiếp. Nó điên cuồng giãy dụa, mặt đất đã bị dịch thể có tính ăn mòn mạnh của nó khoét thành một lỗ lớn, tổng lượng dịch acid mà nó phun ra cơ hồ ăn mòn cả sàn tàu thành một cái ao nhỏ, chỉ cần bước một bước là sẽ mắc kẹt trong đó. Đến cả nửa ngày sau, con Alien khổng lò này mới từ từ ngừng giãy dụa, cứ như vậy chết giữa đương trường.
Triệu Anh Không yên lặng đi tới cạnh Queen, sợi tơ kim loại trong tay nàng hơi vung ra, tiếp đó dùng sức kéo một phát, cây hỏa diễm chủy thủ đã được nàng kéo về. Triệu Anh Không cẩn thận quan sát chủy thủ, hoàn hảo, vô luận là tài liệu chế tạo bản thân chủy thủ hay tài liệu chế tạo chuôi, đều là kim loại nàng chưa từng thấy qua, mà thứ kim loại này tựa hồ không sợ acid ăn mòn, cứ như vậy cắm vào trong não Queen mà vẫn không hao tổn chút nào, làm Triệu Anh Không khẽ mỉm cười.
Trình Khiếu cùng những người còn lại cùng chạy tới, bọn họ đều lớn tiếng hoan hô, mà bộ dạng Trình Khiếu lại càng khoa trương, hắn đưa tay ôm lấy Triệu Anh Không vào lòng, dộ dạng rất là quan tâm chăm sóc:
- Nữ hài tử sao có thể đánh đấm như vậy được? Bất quá.... Ngươi vừa rồi đánh rất sảng khoái a, ha ha ha, tiếc là ta không có vũ khí vừa tay, nếu không ta có thể cùng chiến đấu với ngươi rồi... Triệu Anh Không? Triệu Anh Không!
Triệu Anh Không không ngờ đã không còn chút cử động nào, cô bé này vừa tra chủy thủ vào vỏ, nàng đã đứng như vậy hôn mê bất tỉnh, khóe miệng không ngừng rỉ máu, cả người yếu ớt. Trình Khiếu vội vàng cẩn thận chạm vào vai nàng, từ vai trái đến bụng trái đã dính đòn nghiêm trọng, khớp xương cơ hồ nát vụn, không chỉ như thế, nội tạng cũng đã trọng thương, Trình Khiếu lập tức nói:
- Mau lên! Chúng ta cùng nhau chạy, mẹ kiếp, mau lên a! Nàng tối đa chỉ sống được mười phút nữa, đã bị chảu máu trong rồi, ta đã điểm mấy huyệt đạo, nhưng không có kim châm, không thể hoàn toàn ngăn chặn được, mau chạy a!
Chưa dứt lời, hắn đã ôm Triệu Anh Không điên cuồng chạy đi.
Những người còn lại đều sững sờ, Trương Hằng vốn toàn thân đã như nhũn ra, sau khi nghe vậy hắn cũng cắn răng bắt đầu đi theo mọi người. Tất cả nối tiếp nhau chạy đi, chỉ có Tiêu Hoành Luật vẫn hưởng thụ đặc quyền được bế đi, bất quá sắc mặt hắn đã xanh mét, không ngừng ngắt ngắt tóc suy nghĩ.
"Nếu như đã có hai Queen, vậy Alien thể tiến hóa... Sẽ có mấy con đây?
Tiêu Hoành Luật cẩn thận hỏi một nhân viên nghiên cứu:
- Thang máy lớn này có an toàn như các ngươi nói không đó? Vạn nhất có chỗ bị Alien ăn mòn mất thì làm thế nào?
Tên nhân viên nghiên cứu kia lập tức nói:
- Theo tính toán thì sẽ không sao, xung quanh thang máy chính có bố trí lưới điện phòng hộ, cho dù bị công kích rất nhỏ cũng sẽ kịch liệt phản kích. Alien mặc dù có thể kháng cự điện áp bình thường nhưng đối với điện cao áp cũng không có nhiều sức phòng ngự. Đương nhiên, đây chỉ là Alien bình thường, nếu như là Queen mà nói, vỏ ngoài cửa thật sự đủ sức ngăn cản điện cao áp thông thường... Bất quá, ta nghĩ Queen cũng sẽ không tùy tiện chạy tới gần thang máy phải không?
Tiêu Hoành Luạt suy nghĩ tử tế một lúc rồi nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta dùng thang máy chính tiến lên tầng trên... Sau đó cần bao lâu để tới gần tàu cứu sinh!
Gã nhân viên nghiên cứu còn lại vội vàng nói:
- Nếu dựa theo tốc độ của chúng ta hiện tại, có lẽ chạy thêm khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến nơi, đoạn này hẳn là có một vài nhân viên phòng hộ, vũ khí của họ cũng có thể gây thương tổn đối với Alien bình thường, không bằng đem bọn họ đi cùng có được không?
Triệu Anh Không lại lạnh lùng nói:
- Không quen hành động với người xa lạ, nếu như bọn họ dùng đạn thật công kích, ta sợ khi chiến đấu sẽ bị ngộ thương, hơn nữa ngươi tin rằng bọn họ sẽ trợ giúp chúng ta? Trợ giúp đám vật thí nghiệm chúng ta?
Tên nhân viên này lập tức đỏ mặt không dám nói gì nữa. Gã kia vội chuyển đề tài nói:
- Ta không thể hiểu được, rút cuộc các ngươi làm thế nào thoát khỏi đó vậy? Thủy tinh công nghiệp chống đạn, khóa chốt hợp kim cường hóa, lại cộng thêm vòng đầu cùng chất liệu, các ngươi hẳn là khó có khả năng dựa vào lực lượng bản thân thoát ra? Chẳng lẽ có người thả các ngươi ra?
Tiêu Hoành Luật cười lạnh nói:
- Thả chúng ta ra? Ai thả chúng ta ra? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cẩn thận dẫn đường đi, trừ phi các ngươi muốn nổ tung cùng phi thuyển này.
Hai gã nhân viên nghiên cứu nhìn nhau, bọn họ cuối cùng cũng ngậm miệng không nói gì thêm, cứ như vậy dẫn đường phía trước mọi người. Chạy thêm mấy phút, trước mặt hiện lên một cánh cửa thang máy cực lớn, ít nhất cũng cao đến ba mét, bên ngoài có ba tên lính đứng gác. Bọn họ nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, liền ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, tiếp đó mấy tên lính này giơ súng chĩa vào mọi người, gã đứng đầu cao giọng nói:
- Hạ vũ khí, ngồi xuống...
Tiêu Hoành Luật hạ giọng quát:
- Triệu Anh Không!
Triệu Anh Không đã sớm đặt nữ tử xinh đẹp xuống, nàng nhẹ nhàng lao đến trước mặt mọi người, một tay vung lên. Mấy tên lính nhất thời kỳ quái nhìn nhau, tiếp đó phi thường sợ hãi nhìn cơ thể mình từ chỗ ngực chậm rãi đổ xuống đất, cả người bị chia thành hai nửa, chỗ cắt phẳng lỳ như gương, phảng phất như trời sinh đã như vậy. Đến lúc ba người bị rời hẳn thành hai đoạn, máu từ vết thương mới bắt đầu trào ra ồ ạt, nội tạng rơi rụng đầy đất.
Cô bé này thu hồi vũ khí nhỏ như sợi tóc lại,món vũ khí này vừa tung ra thì vừa dai bền, vừa sắc bén, nhưng khi thu hồi lại trên tay thì mềm mịn như tơ. Vũ khí dễ dàng cắt đôi ba tên lính lúc này cuốn quýt trên cánh tay nàng trông như một món trang sức dệt bằng tơ tằm.
Hai gã nhân viên nghiên cứu đơn giản là sợ đến choáng váng, bọn họ ngây ngốc nhìn Triệu Anh Không, cả nửa ngày vẫn không dám nói gì. Không chỉ có hai người bọn họ, mấy người còn lại cũng bị dọa đến trợn mắt há mồm, cũng có người không bị kinh hãi bởi đám thi thể tan nát này, dù sao trải qua mấy bộ phim kinh dị, tâm lý mấy người coi như đã được khảo nghiệm, chỉ có Trương Hằng nhất thời sắc mặt tái xanh, toàn thân không ngừng run rẩy. Căn bệnh của hắn xem ra chẳng có chút thuyên giảm nào, ngược lại có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng, ít nhất từ biểu hiện của hắn, cái kiểu cả người run rẩy này tuyệt đối không phải sợ hãi bình thường.
Biểu hiện của những người còn lại cơ bản là phi thường kinh ngạc, vô luận là Trình Khiếuhay nữ tử xinh đẹp cũng vậy, bọn họ vô cùng ngạc nhiên nhìn ba cỗ thi thể trước mắt. Về phần Tiêu Hoành Luật thì lại bât ngờ vì uy lực của vũ khí cùng mức độ thuần thục của Triệu Anh Không, xét từ tình huống một kích bất thần vừa rồi, vũ khí này căn bản cực khó phòng bị, ít nhất, xem uy lực, giết chết một người cực kỳ dễ dàng. Cự ly cũng được khoảng bảy thước, coi như là vũ khí chiến đấu tầm trung.
Tiêu Hoành Luật bình hạ tâm thần, hắn lập tức nhìn hai gã nhân viên nghiên cứu nói:
- Đây là thang máy chính phải không? Các ngươi khẳng định thang máy này còn có thể vận hành?
Hai gã nhân viên nghiên cứu vội vàng nhìn kỹ bảng điều khiển thang máy, trên đó báo hiệu thang đang không ngừng di xuống, một người vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, thang máy chính thật sự vẫn có thể sử dụng, xét tình hình vừa rồi họ đứng chờ thang máy, phía trên hẳn là cũng có người vậy? Phù, như vậy cũng tốt, chỉ sợ chúng ta vừa đặt chân lên tầng trên đã thấy Alien đầy đất, như thế không khỏi làm người ta quá tuyệt vọng mất...
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc, hắn kỳ quái nói:
- Kỳ thật ta thấu rất quái lạ, các ngươi không cảm thấy thang máy chạy xuống hơi lâu sao? Trình Khiếu, ngươi bế ta, Trương Hằng, còn nhớ lời ta đã nói không? Vô luận thế nào, lâm địch chỉ cần một kích, không phải ngươi sống thì là ta chết.... Ngươi đừng sợ hãi, chỉ cần muốn giết chết địch nhân là được, như vậy bản thân sẽ có thể an toàn, như vậy địch nhân căn bản khó có thể gây thương tổn đến ngươi.
Trương Hằng thật không dám nhìn tới chỗ ba cỗ thi thể kia, thân thể hắn vẫn hơi run run, sau khi giao Tiêu Hoành Luật cho Trình Khiếu, hắn kỳ quái hỏi:
- Sẽ có chuyện gì sao? Ngươi nói rõ ràng một chút, nếu không ta không chuẩn bị tâm ký chiến đấu, chỉ sợ sẽ sợ đến không kéo nổi dây cung!
Tiêu Hoành Luật cười hì hì nói:
- Vậy không tốt sao? Nếu đã không phải tận lực chiến đấu, lúc chiến đấu ngươi cũng sẽ không có nhiều cố kỵ, chỉ cần một kích bắn ra là được. Còn về chuyện có bắn trúng mục tiêu hay không, sau khi bắn trúng sẽ có chuyện gì, bản thân rút cuộc có chết hay không, những chuyện này ngươi không cần quan tâm tới, ngươi chỉ cần quan tâm đến một thứ thôi... Tên của ngươi đã đặt trên cung chưa?
Trương Hằng hít một hơi thật sâu, hắn lấy một mũi phụ ma tiễn +3 sắc bén ra, một tay cầm mũi tên, tay kia nắm chặt Cổ cung Xạ Thiên Lang. Giống như Tiêu Hoành Luật đã nói, giờ phút này trong đầu hắn không nghĩ tới bất cứ chuyện gì, dù là sợ hãi cũng được, tử vong cũng được, chiến đấu cũng được, dù sao khi nguy hiểm xuất hiện sẽ một tiễn bắn tới, mọi chuyện cứ sau khi bắn rồi tính sau. Như vậy có thể cũng là phương thức chiến đấu thích hợp với hắn nhất, ít nhất, hắn tuyệt đối sẽ không lại sợ hãi bị địch nhân công kích hoặc tử vong.
Chờ đến khi cửa thang máy chính chậm rãi từ tầng trên hạ xuống, Trương Hằng lập tức kéo căng trường cung, chỉ chờ cửa thang máy mở ra là một tiễn bắn tới. Bởi vì hắn đã ngửi được mùi hôi của Alien và mùi máu tanh từ trong thang máy truyền tới, mùi này so với mùi máu tươi từ đám thi thể sau lưng hắn không khác nhau lắm.
Mà Triệu Anh Không cũng đã đồng dạng chuẩn bị chiến đấu, nàng một tay nắm chuôi chủy thủ, tay kia cuốn kim chúc tơ, vô luận trong thang máy có cái gì, nàng cũng đã chuẩn bị đối mặt với loại nguy hiểm đó, là loài người cũng thế, mà là Alien cũng thế.
Trên thực tế, đến cả Tiêu hoành Luật cũng cầm súng Plasma chĩa thẳng vào cửa thang máy. Khi cánh cửa tử từ mở ra, đập vào mắt mọi người lại là một cỗ thi thể vỡ vụn, phảng phất như bị một cái miệng cực lớn cắn xé, nhin vừa tanh tưởi vừa ghê rợn. Tất cả mọi người đều chấn động không nói nên lời, chỉ có Trình Khiếu và Triệu Anh Không bước lên trước, đương nhiên do bị Trình Khiếu ôm, Tiêu Hoành Luạt cũng bị kéo vào, làm thẳng nhóc này sợ điếng người, hắn lạp tức gào lên:
- Bỏ ta xuống trước đã, bỏ ta xuống trước đã... Mặc dù ta không sợ người chết, nhưng nhìn mấy thứ này không phải quá ghê tởm sao? Đừng để ta tới gần họ!
Trình Khiếu phảng phất như đang đùa giỡn, giả bộ muốn ném Tiêu Hoành Luật vào đống thịt nát vụn đó, đến khi làm thằng bé này sợ đến run rẩy cả người, hắn mới cười ha ha, thả Tiêu Hoành Luật xuống, tiếp đó cũng Triệu Anh Không đi tới đống thịt kia.
- Còn rất mới, có lẽ mới chết không quá mười phút trước, hơn nữa từ vết cắn này, a a, chúng ta có lẽ sắp phất to rồi, từ độ lớn mà nói, phỏng chừng ở phía trên chính là...
Trình Khiếu cười ha ha nói.
Triệu Anh Không gậ đầu nói:
- Không sai, bọn họ thật sự chết do bị một vật lớn cắn xé nội tạng, hơn nữa mới chết không quá mười phút trước, phía trên thật sự có thể có...
- Là Queen sao?
Tiêu Hoành Luật hơi mỉm cười khổ sở.
Queen, lớn gấp mấy lần Alien bình thường, hơn nữa chẳng những thân thể lớn như thế, mà cả vở ngoài cứng rắn của Alien cũng dày gấp mấy lần. Nói cách khác, vũ khí bình thường rất có thể không gây được chút thương tổn nào tới nó, mà uy lực của vũ khí năng lượng quả thật rất lớn, nhưng không biết bọn họ có chịu nổi một kích từ cái đuôi của Queen hay không, phải biết rằng, ngay cả lực lượng cũng nhân lên mấy lần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đi đường Tiêu Hoành Luật một mực tính toán làm cách nào tránh được Queen, nhưng người tính không bằng trời tính, bọn họ cuối cùng vẫn gặp phải sinh vật cự đại mà khủng bố, Queen.
- Vậy chiến đi, nhìn mọi người xem... Ta đã nghe Trịnh Xá kể qua về chiến lực đáng sợ của Queen, nghe nói lúc ấy bọn họ gần như lâm vào đoàn diệt mới miễn cưỡng vượt qua được. Với thực lực của chúng ta hiện tại so với họ hẳn là mạnh hơn nhiều, liều mạng với Queen một trận cũng không phải không có khả năng, mặc dù Queen ở đây so với trong phim thì kinh khủng hơn nhiều, nhưng chúng ta cũng không đến mức chắc chắn phải thua!
- Triệu Anh Không, ngươi quấy rối động tác của Queen, Trương Hằng... Tam trọng Bạo liệt tiễn! Gặp địch chỉ một kích, tính mệnh của chúng ta giao hết cho ngươi đó!
Mọi người trong lòng đều thấp thỏm không yên, dù sao bất cứ ai đứng cạnh một đống thịt bị cắn xé nát vụn cũng sẽ cảm thấy bất an. Không nói tới những người khác, chính Trương Hằng là người khó chịu nhất, hắn vốn sợ thấy máu, sợ chiến đấu, nhưng giờ phút này hắn hai chân đứng giữa xương thịt người, cảm giác thịt tươi chất đầy xung quanh thật sự quá kinh khủng, đây cũng chưa tính là gì, nếu bình thường hắn cứ trực tiếp hôn mê là xong, nhưng lúc này lại bị phó thác trách nhiệm.
Tính mạng của tất cả đồng bọn a, tất cả đều phó thác lên Tam trọng Bạo liệt tiễn của hắn, áp lực như thế làm hắn đến cả tư cách để ngất xỉu như trước cũng chẳng còn.
Trước đó, sau khi hắn luyện được Tam trọng Bạo liệt tiễn đã nói cho Tiêu Hoành Luật uy lực của kỹ năng này, khuyết điểm lớn nhất chính là, độ chính xác hoàn toàn không đủ. Có thể nói, nếu như một tiễn bình thường độ chính xác là 100%, Bạo liệt tiễn thông thường độ chính xác là 90%, vậy Tam trọng Bạo liệt tiễn chỉ có độ chính xác là 50%, hắn chỉ có một nửa xác suất bắn trúng mục tiêu, mà hơn nữa rất có thể một nửa xác suất này cũng không bắn trúng chỗ yếu hại. Nói tóm lại, với uy lực cực lớn của Tam trọng Bạo Liệt tiễn, được bao nhiêu lại mất bấy nhiêu, có được uy lực khổng lồ thì cũng mất đi độ chính xác.
Trương Hằng hít sâu một hơi, hắn ổn định lại thân thể đang run rẩy, tiếp đó cẩn thận hỏi:
- Tiêu Hoành Luật, uy lực của Tam trọng Bạo liệt tiễn quả thật rất lớn, nhưng đồng dạng, nguy hiểm cũng quá cao, vạn nhất không bắn trúng thì làm sao bây giờ? Tin ta đi, có phụ ma tiễn +3 này rồi, chỉ cần uy lực của Bạo liệt tiễn phổ thông là đã đủ lớn rồi, đừng sử dụng Tam trọng Bạo liệt tiễn nữa!
Tiêu Hoành Luật lại lắc lắc đầu, mắt thấy đã sắp lên tầng trên, hắn mới từ từ nói:
- Được rồi, ngươi có thể vứt bỏ chúng ta, một mình chạy trốn mà... Giống như ngươi vứt bỏ nữ nhân của ngươi vậy, để nàng bị luân phiên...
Trương Hằng một quyền đánh bay cả Trình Khiếu đang ôm Tiêu Hoành Luật lên, rơi thẳng xuống đống thịt vụn. Vậy còn chưa đủ, hắn vụt xốc Tiêu Hoành Luật lên, nhưng chỉ thấy tiểu nam hài này nhìn hắn cười nhạt, hơn nữa Trình Khiếu cũng lao tới ôm lấy Tiêu Hoành Luật, hắn lạnh lùng nói:
- Nam nhân không được đem sai lầm của mình biến thành đau đớn của người khác!
Trương Hằng gục đầu xuống, hắn thở dài nói:
- Không, hắn nói đúng, ta là kẻ nhát gan... Bỏ nàng lại một mình, bỏ nàng lại một mình mà chạy trốn! Đây không phải kẻ nhát gan thì là gì? Hắn nói rất đúng a!
Tiêu Hoành Luật sờ sờ mặt, hắn lẩm bẩm mấy tiếng "đánh đau quá a", vừa không ngừng nói:
- Biết Xạ Thiên Lang từ đâu mà có không? Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, Tây Bắc vọng, Xạ Thiên Lang[3], chính là lúc này!
Một tiếng đinh khẽ vang lên, thang máy chính cuối cùng cũng tới tầng cao nhất, Trương Hằng hai mắt mờ mịt, hắn không chút nghĩ ngợi giương Xạ Thiên Lang cong vòng như trăng tròn, tay cầm chặt ba mũi phụ ma tiễn, một tiếng rít lên, một tiễn đẩy một tiễn bắn ra. Đến mũi tên thứ ba, mấy mũi tên đã lấp lóe quang mang chói mắt, thuộc tính ma pháp phụ trợ của mỗi mũi tên đều bộc phát, tiếp đó hung hăng bắn thẳng vào một cái đầu cực lớn đang thò ra. Thịch một tiếng trầm đục, mũi tên phá không bay mất, cái đầu khổng lồ kia phảng phất như bằng bùn đất, từ từ biến thành bụi phấn, phiêu tán giữa không trung. Đến khi cả cái đầu đã biến mất không thấy nữa, thân thể to lớn kia mới chậm rãi đổ xuống đất.
- Đây, đây là uy lực đặc thù của phụ ma tiễn + 3, vô luận là thứ gì cũng có thể dễ dàng hóa thành tro bụi, biết mất không thấy nữa, không chỉ như thế, còn gia tăng tầm bắn và lực phá hoại. Vì vậy ta mới nói, chỉ cần một tiễn bắn ra là được, hà tất phải sử dụng Tam trọng Bạo liệt tiễn chứ?
Trương Hằng từ trong thang máy đi ra, hắn vừa nói vừa kỳ quái nhìn xung quanh. Loại cảm giác tiến nhập vào trạng thái mở cơ nhân tỏa này, mặc dù là hắn ngẫu nhiên phát hiện ra, nhưng vô luận thế nào, loại cảm giác này cũng cực kỳ tuyệt vời, trực giác chiến đấu không ngừng cuồn cuộn truyền tới, làm hắn thấy bản thân như trong chốc lát biến thành siêu. Cảm giác này thật sự không thể diễn tả với người khác, đương nhiên, đau khổ sau khi giải trừ trạng thái mở cơ nhân tỏa cũng không thể nói với người khác được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tiêu Hoành Luật thấy Trương Hằng vụt đau đớn, hắn dựa vào cửa thang máy không ngừng co quắp, nhìn cả người đơn giản chỉ có thống khổ. Thậm chí đến Trình Khiếu điểm mấy huyệt đạo của hắn cũng vô dụng, Tiêu Hoành Luật gãi gãi đầu nói:
- Hóa ra là như vậy a, thật đúng là làm người ta phải tiếc nuối. Kỳ thật bạo liệt tiễn bình thường có lẽ cũng đủ rồi, ta đã đánh giá thấp uy lực của vũ khí phụ trợ ma pháp này, đúng rồi, ngươi không soa chứ?
Trương Hằng chỉ hận không thể cắt Tiêu Hoành Luật thành từng miếng ăn thịt, hắn ha miệng hớp từng ngụm không khí, nói:
- Ngươi... Ngươi rất đáng ghét!
Tiêu Hoành Luật cười ha ha nói:
- Cũng không đúng, ta không phải đã bị ngươi đánh một phát sao? Mọi người coi như hòa, ngươi hiện tại không phải cảm thấy tốt hơn nhiều sao? Đúng không? Chỉ cần không sợ hãi là sẽ không sợ hãi, ha ha, địch nhân tất cả chỉ là hổ giấy thôi, nhìn qua có vẻ đáng sợ, kỳ thật cũng chẳng có gì, chỉ cần ngươi giết chết đối phương là được rồi, đối phương cản bản vô pháp làm hại đến ngươi, ha ha ha...
Trương Hằng được Trình Khiếu dìu đỡ chậm rãi đứng lên. Hắn thật sự muốn hung hắng đập cho Tiêu Hoành Luật một quyền, nhưng giờ phút hắn này toàn thân vô lực. Giải trừ trạng thái mở cơ nhân tỏa tiền kỳ đều là như vậy, một khi sử dụng sau đó sẽ là một thời gian vô lực, cho nên bât đắc dĩ chỉ có thể để một nhân viên nghiên cứu bế Tiêu Hoành Luật, còn Trình Khiếu cõng Trương Hằng, dù sao mọi người cũng đều phải chạy đua với thời gian, vô luận thế nào cũng phải trong thời gian nhất định tới được bên trong tàu cứu sinh.
- Ha ha, cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng đã dễ dàng giải quyết một Queen có thể khiến đoàn diệt đó? Các ngươi chẳng phải đã nói đội ngũ của đội trưởng lúc trước không phải thiếu chút nữa thì đoàn diệt sao? Lúc đó thực lực của mọi người rất yếu sao?
Trình Khiếu vừa chạy vừa cười ha ha nói.
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên từ thông đạo cạnh thang máy một bóng đen to lớn xông ra, ba một tiếng trầm đục, Triệu Anh Không lao tới ngăn cản bóng đen đó đị đánh bay ra hơn mười thước, tiếp đó Trương Hằng thoáng cái đã đập lên vách tường. Người vốn phải trúng công kích lúc nãy là Trình Khiếu, hắn ngây người nhìn Triệu Anh Không phía xa, liền đó vứt Trương Hằng xuống đất, đoạt lấy súng Plasma trên tay Tiêu Hoành Luật, vụt lao tới phía trước.
Trong thông đạo, một Alien khổng lồ lớn gần mười thước đứng đó, thân nó dài ít nhất cũng hơn mười thước, vỏ ngoài đen sì phảng phất như sắt thép, bất cứ ai đối diện với nó sẽ cảm thấy một luồng áp bức to lớn. Tuy nhiên Trình Khiếu rõ ràng là ngoại lên, hắn phảng phất như không cảm thấy áp lực khôngt lồ của Queen, khi cái đuôi Queen còn đang rút về, hắn đã đưa súng nhắm vào đùi nó bóp cò. Một đạo thiểm quang lóe lên, Trình Khiếu bị đánh bay, đồng thời trên đùi Queen chỉ vỏn vẹn xuất hiện một cái lỗ bị hào tan lõm và, tựa hồ đến khớp xươn cũng không bị thương. Bất quá, cảm giác đau đớn này đủ để kích thích Queen đại khai sát giới rồi.
Trình Khiếu bị đáng bay ra xa, nhưng hắn lại nhảy bật dậy như chẳng hề hắn gì, chỉ có súng Plasma trên tay hắn đã nát vụn. Vừa rồi một kích của cái đuôi đáng trúng khẩu súng, nếu không chỉ một phát là đủ đáng gãy tan mấy xương ngực hắn, thậm chí cắt đứt đôi người.
Queen gào lên, nó nhấc chân xông về phía mọi người, hai chân to lớn tạo cho tất cả một loại ảo giác, phảng phất như nó chỉ đạp nhẹ một phát, mọi người sẽ bị áp thành bánh thịt. Vì thế, khi Queen xông tới, mấy người đối diện đều vô thức lùi lạu phía sau, bọn họ không nhìn thấy Triệu Anh Không từ xa lao tới chỗ Queen, khi cái đuôi quét về phía mọi người, nang đã đến cạnh chân nó, phần đùi to lớn lập tức bị nhẹ nhàng cắt đứt, vô số dịch acid màu vàng từ chỗ đó phun ra, mà Queen cũng mất trọng tâm ngã xuống đất.
Triệu Anh Không không nói tiếng nào, nhảy tới trên người Queen, trước khi nó kịp quay đầu bắn lưỡi ra, trong tay nàng đã xuất hiện thêm một thanh chủy thủ đầy lửa. Chỉ thấy nàng nhảy tới trong nháy mắt, thanh chủy thủ đã hung hăng đâm thẳng vào giữa đầu Queen, hỏa diễm kịch liệt cũng đồng dạng thiêu đốt đại não Queen.
Alien có linh không không? Chẳng ai dám khẳng định chuyện này, nhưng từ tiếng kêu thê thảm cùng cực của Queen có thể thấy, nó tuyệt đối đang phải chịu khống khổ khủng khiếp. Nó điên cuồng giãy dụa, mặt đất đã bị dịch thể có tính ăn mòn mạnh của nó khoét thành một lỗ lớn, tổng lượng dịch acid mà nó phun ra cơ hồ ăn mòn cả sàn tàu thành một cái ao nhỏ, chỉ cần bước một bước là sẽ mắc kẹt trong đó. Đến cả nửa ngày sau, con Alien khổng lò này mới từ từ ngừng giãy dụa, cứ như vậy chết giữa đương trường.
Triệu Anh Không yên lặng đi tới cạnh Queen, sợi tơ kim loại trong tay nàng hơi vung ra, tiếp đó dùng sức kéo một phát, cây hỏa diễm chủy thủ đã được nàng kéo về. Triệu Anh Không cẩn thận quan sát chủy thủ, hoàn hảo, vô luận là tài liệu chế tạo bản thân chủy thủ hay tài liệu chế tạo chuôi, đều là kim loại nàng chưa từng thấy qua, mà thứ kim loại này tựa hồ không sợ acid ăn mòn, cứ như vậy cắm vào trong não Queen mà vẫn không hao tổn chút nào, làm Triệu Anh Không khẽ mỉm cười.
Trình Khiếu cùng những người còn lại cùng chạy tới, bọn họ đều lớn tiếng hoan hô, mà bộ dạng Trình Khiếu lại càng khoa trương, hắn đưa tay ôm lấy Triệu Anh Không vào lòng, dộ dạng rất là quan tâm chăm sóc:
- Nữ hài tử sao có thể đánh đấm như vậy được? Bất quá.... Ngươi vừa rồi đánh rất sảng khoái a, ha ha ha, tiếc là ta không có vũ khí vừa tay, nếu không ta có thể cùng chiến đấu với ngươi rồi... Triệu Anh Không? Triệu Anh Không!
Triệu Anh Không không ngờ đã không còn chút cử động nào, cô bé này vừa tra chủy thủ vào vỏ, nàng đã đứng như vậy hôn mê bất tỉnh, khóe miệng không ngừng rỉ máu, cả người yếu ớt. Trình Khiếu vội vàng cẩn thận chạm vào vai nàng, từ vai trái đến bụng trái đã dính đòn nghiêm trọng, khớp xương cơ hồ nát vụn, không chỉ như thế, nội tạng cũng đã trọng thương, Trình Khiếu lập tức nói:
- Mau lên! Chúng ta cùng nhau chạy, mẹ kiếp, mau lên a! Nàng tối đa chỉ sống được mười phút nữa, đã bị chảu máu trong rồi, ta đã điểm mấy huyệt đạo, nhưng không có kim châm, không thể hoàn toàn ngăn chặn được, mau chạy a!
Chưa dứt lời, hắn đã ôm Triệu Anh Không điên cuồng chạy đi.
Những người còn lại đều sững sờ, Trương Hằng vốn toàn thân đã như nhũn ra, sau khi nghe vậy hắn cũng cắn răng bắt đầu đi theo mọi người. Tất cả nối tiếp nhau chạy đi, chỉ có Tiêu Hoành Luật vẫn hưởng thụ đặc quyền được bế đi, bất quá sắc mặt hắn đã xanh mét, không ngừng ngắt ngắt tóc suy nghĩ.
"Nếu như đã có hai Queen, vậy Alien thể tiến hóa... Sẽ có mấy con đây?
Tác giả :
Zhttty