Vô Hạn Khủng Bố
Chương 229: Phá rồi lại lập Bại rồi mới thành
Sau khi Trịnh Xá rơi vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh, Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc cũng không thoát khỏi đường cùng. Trịnh Xá biến mất quá đột ngột, Sở Hiên còn ở lại thì bất ngờ tấn công bọn họ, hai khẩu coilgun liên tục nhả đạn, nếu không phải Tề Đằng Nhất có đeo vòng cổ long tinh thì chỉ loạt đạn đầu tiên đã biến hắn thành tổ ong rồi. Có điều, Lưu Úc lại không may mắn như vậy, sau lượt bắn đầu, cánh tay hắn đã bị đạn coilgun bắn trúng, lúc này cả cánh tay coi như bị phế.
Sở Hiên đúng là có hai khẩu coilgun, nhưng rõ ràng là hắn không có sức chiến đấu mạnh mẽ như Sở hiên thật, dù là Gunkata hay là tín niệm lực λ-drive khủng bố nhất, thậm chí cả mở cơ nhân tỏa cơ bản nhất cũng không sử dụng được, chỉ vỏn vẹn dùng coilgun tấn công hai người Tề Đằng Nhất, nếu không thì bọn họ làm sao chạy thoát nổi?
Khi Sở Hiên nổ súng, cánh tay Lưu Úc bị bắn trúng, trên người Tề Đằng Nhất lại xuất hiện một vòng bảo vệ, nhất thời ngăn cản tất cả đạn colgun, nhưng cứ tiếp tục bị bắn như vậy, vòng bảo vệ bị phá vỡ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đôi mắt Tề Đằng Nhất bỗng biến thành mờ mịt, tiếp đó không chút nghĩ ngợi hất tung chiếc bàn lên, lợi dụng lúc Sở Hiên bị che mắt trong giây lát, hắn xốc Lưu Úc đứng cạnh lên chạy ra ngoài. Mặc kệ tiếng súng phía sau lưng vang lên không ngừng, dù sao thì Sở Hiên không mở cơ nhân tỏa cũng không thể đuổi kịp hắn, để cho hắn mang Lưu Úc chạy thoát trong đường tơ kẽ tóc.
- Trốn không thoát đâu, ngươi trốn không thoát đâu... Ha ha ha, chờ ta tới giết đi, giống như là mấy kẻ kia vậy. Chờ ta tới giết ngươi đi, đừng có chạy nữa, để ta tới giết ngươi đi...
Khi Sở Hiên từ trong phòng chạy ra ngoài đường, bên cạnh hắn lại xuất hiện một người đầu đội mũ đen, mình mặc áo kẻ đen trắng, cả khuôn mặt bị thiêu cháy tan nát, tay mang một chiếc găng có gắn lưỡi dao, bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng sợ, hắn theo sau lưng Sở Hiên đuổi theo hai người Tề Đằng Nhất.
"Không được, lần trước nghe họ nói vòng cổ long tinh không thể ngăn cản quá nhiều công kích, năng lượng bên trong rất có hạn, hai khẩu súng lục của Sở Hiên lại rất mạnh, cũng không biết còn lại bao nhiêu năng lượng. Cánh tay Lưu Úc lại bị thương, phải nhanh chóng cầm máu cho hắn... Trịnh Xá ơi! Freddy đâu có yếu ớt như ngươi nói, hắn rõ ràng là đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều!"
Kỳ thật cũng chẳng trách được Trịnh Xá, bởi vì hoàn cảnh này đối với hắn mà nói quả thực là không có sức công kích gì, điểm đáng sợ của Sở Hiên là trí mưu của hắn, tiếp theo là đồ vật hắn chế tạo ra, cuối cùng mới là sức chiến đấu của hắn. Nhưng cho dù như vậy đi nữa thì nếu là Sở Hiên chân thật cũng đủ giết chết hai người Tề Đằng Nhất mấy lần rồi, vì thế Tề Đằng Nhất có oán thán cũng chỉ tại bản thân hắn không mạnh mẽ mà thôi.
Nhưng Tề Đằng Nhất tốt xấu gì cũng đã dùng qua long huyết, lại được tiêm Progenitor virus, mặc dù tư chất thật sự rất có hạn, thực lực có lẽ còn không bằng nữ nhân vật chính được tiêm Progenitor virus trong Resident Evil, nhưng cũng đã mở được cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, dù phải mang theo một thiếu niên, tốc độ chạy của hắn vẫn nhanh hơn hai kẻ đuổi phía sau rất nhiều.
"Không thể ở lại biệt thự được, chạy ra đường thôi!"
Tề Đằng Nhất không kịp nghĩ ngợi lập tức chạy ra ngoài đường, rời khỏi phu vực biệt thự, trên đường đi hắn không hề nhìn thấy một người nào, giữa ban ngày ba mặt mà cả khu phố hoàn toàn trống trơn, hơn nữa cả thị trấn cũng phảng phất như không hề có bóng dáng con người, yên lặng đến mức khiến người ta phải phát điên. Giờ phút này Tề Đằng Nhất cũng mặc kệ những chuyện đó, ôm Lưu Úc cuống cuồng chạy trên đường.
- Lưu Úc, cố gắng kiên trì, tìm được chỗ trốn ta sẽ phun thuốc cầm máu cho cậu!
Tề Đằng Nhất vừa chạy vừa hét.
Sắc mặt Lưu Úc tái nhợt, nhưng hắn lại lắc đầu nói:
- Không được dừng lại. Tề đại ca, nếu nơi đây là thế giới trong mơ thì sẽ không có hạn chế về khoảng cách, bây giờ anh đang chạy nên trong đầu sinh ra ý thức chạy trốn, Freddy mới không đuổi kịp, nếu anh dừng lại thì bọn chúng sẽ rất nhanh chóng tìm tới nơi... Lúc nằm mơ chính là như vậy, một khi dừng lại sẽ bị quái vật bắt được, vì thế ngàn vạn lần không được dừng lại!
Tề Đằng Nhất ngẩn người, bước chân hơi chậm lại, đang định nói mấy câu với Lưu Úc thì đột nhiên sau lưng hắn vang lên tiếng súng, không biết từ khi nào Sở Hiên cùng Freddy đã đuổi kịp, hơn nữa Freddy còn liên tục hò hét:
- Chạy đi, ta cho các ngươi chạy đấy! tâm linh Trịnh Xá đội trưởng các ngươi đã sắp tan vỡ rồi, các ngươi càng kinh hoàng, sợ hãi, càng phẫn nộ, càng tuyệt vọng, sức mạnh ta lại càng lớn. Ha ha, chỉ cần tâm linh Trịnh Xá cũng sụp đổ, sức mạnh của ta sẽ có thể mô phỏng đầy đủ thực lực của Sở Hiên, giết các ngươi thực là quá dễ dàng... Chạy đi, tiếp tục chạy nữa đi!
Hai người không biêt Trịnh Xá đã xảy ra chuyện gì nhưng đúng là Sở Hiên bắn súng độ chuẩn xác đã tăng mạnh, không ngờ đã dần dần có dáng vẻ của Gunkata. Khi huấn luyện, Tề Đằng Nhất đã nhìn thấy Gunkata cùng tín niệm lực λ-drive của Sở Hiên, cảnh tượng đó lập tức khiến hắn giật nảy mình, vội vã gia tăng cước bộ chạy trốn.
Nhưng mặc cho Tề Đằng Nhất chạy trốn thế nào đi nữa, hai người phía sau vẫn không nhanh không chậm theo sát hắn, vòng bảo vệ của vòng cổ long tinh cũng càng ngày càng mờ nhạt, đã sắp sửa bị phá nát... Tính mạng hai người cũng chỉ còn trong sớm tối...
Trong mộng không có thời gian... Trong mộng không có không gian, tất cả chỉ xem xem trong lòng người có thể nhìn thấu được không mà thôi...
Trương Hằng nhìn Minh Yên Vi cùng đám tội phạm càng lúc càng rời xa, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ tan, thậm chí cả thi thể bên cạnh hóa thành Freddy cũng không có phản ứng, cứ ngây ngốc đứng đó. Trong đầu hắn phảng phất như một bộ phim quay ngược, không ngừng hồi tưởng lại những cảnh tượng từ lúc hắn sinh ra, hài nhi, trẻ con, thiếu niên, thanh niên, trưởng thành.... Chỉ là trong sinh mạng của hắn, lại thiếu mất một thứ rất quan trọng...
"Thiếu mất thứ gì... Ta quên mất chuyện gì nhỉ? Minh Yên Vi... Không, ta vẫn nhớ rõ cô ấy, là ta làm cô ấy tổn thương, là ta đã phụ cô ấy... Mẹ? Không, hơi ấm của mẹ mãi mãi không thể quên được...Cha? Không, mặc dù ta ngày hôm nay là do ông ấy gây ra, nhưng ông ấy cũng rất khổ, ta không trách ông ấy... Đám tội phạm kia? Không, khuôn mặt bọn chúng vẫn khắc sâu trong lòng ta, dù giết chúng một vạn lần cũng không thể quên được... Đó là cái gì? Ta quên mất điều gì?"
Trương Hằng đứng đó, hai mắt vô thần, mặc cho bên cạnh Freddy cười hung ác bước tới gần, hắn vẫn không hề động đậy...
"Người ta nói, trước lúc chết, tất cả mọi chuyện trước đây sẽ hiện ra trong não, vậy thì hiện tại chắc là lúc ta chết phải không? Đúng thế, ta đáng chết, ta có lỗi với cô ấy, hủy hoại cả cuộc đời cô ấy, cũng phá hủy cả cuộc đời ta... Còn có thể có kiếp sau không? Thật muốn nói với cô ấy một câu xin lỗi... Còn có thể có kiếp sau không? Cũng muốn gặp lại mấy người Trịnh Xá, đồng đội... Còn có thể có kiếp sau không? Nhưng mà, rút cuộc là ta đã quên mất cái gì nhỉ? Ta rút cuộc là đã quên mất cái gì?"
Tâm linh Trương Hằng đã hoàn toàn tan vỡ, hắn giờ phút này đến cả dục vọng cầu sinh cũng không còn, chỉ có đáy lòng vẫn còn một chút nghi vấn, ngoài ra hắn đã như người chết. Freddy đã giơ găng tay lên, chỉ cần đâm vào ngực Trương Hằng là xong...
"Ta rút cuộc là đã quên mất thứ gì... Thứ gì rất quan trọng, nếu như quay ngược cuộc đời ta lại một lần, thứ đó..."
Hình ảnh trong đầu Trương Hằng phảng phất như quay lại khi hắn còn nhỏ, còn rất rất nhỏ, lúc đó cha mẹ hắn vẫn khỏe mạnh, lúc đó hắn cùng cô ấy vẫn là bạn thanh mãi trúc mã, lúc đó, hắn vẫn còn...
Một lần, bọn họ vì nghịch ngợm nên lấy trộm cung tên của cha Trương Hằng, lúc chơi đùa, Minh Yên Vi không cẩn thận suýt nữa thì bị tên đâm vào mắt, may nhờ Trương Hằng đẩy mạnh nàng ra, nhưng cuối cùng lại đâm trúng đùi Trương Hằng. Lúc ấy, Trương Hằng còn rất nhỏ nhưng lại mỉm cười an ủi Minh Yên Vi khóc lóc, mặc cho máu tươi chảy ra cũng không hề để ý... Đó là...
"Dũng khí!"
Trương Hằng vụt hét lớn, Freddy ở bên cạnh hoảng sợ, vừa định nhảy tránh ra thì bỗng thấy Trương Hằng hai mắt mờ mịt, tóm lấy vai hắn, dùng sức kéo mạnh đồng thời vung chân đá thẳng vào gót chân hắn. Freddy lập tức bị đẩy vật xuống đất, mà trên tay Trương Hằng không biết từ lúc nào đã cầm một cây cung kim loại màu bạc, trong nháy mắt khi Freddy ngã xuống, Trương Hằng đã tròng dây cung qua cổ hắn, tiếp đó dùng sức kéo mạnh, đầu Freddy liền bị dây cung cắt rời khỏi thân thể.
- Dũng khí! Sai lầm thì đã sai lầm rồi! Chẳng lẽ có thể trốn tránh vĩnh viễn sao? Minh Yên Vi! Em bị tổn thương, anh sẽ dùng cả đời này bù đắp cho em! Nếu như vẫn không đủ, chúng ta cùng xuống địa ngục, đời đời kiếp kiếp bù đắp cho em! Anh nhất định sẽ không chạy trốn nữa! Anh tuyệt đối không chạy trốn nữa!
Trương Hằng phảng phất như phát cuồng, đuổi theo cỗ xe đang càng lúc càng xa, không ngờ khoảng cảnh xa như vậy mà hắn chỉ bước vài bước đã tới nơi, sau đó kéo cung bắn loạn, mấy gã kia không kịp kêu một tiếng đã bị bắn gục xuống đất. Trương Hằng lặng lẽ nhìn Minh Yên y phục không hoàn chỉnh trên xe, rồi hắn hét lên:
- Khi trở về anh sẽ hồi sinh em! Anh tuyệt đối không chạy trốn nữa, từ nay về sau vĩnh viễn không chạy trốn! Thống khổ lúc thơ ấu không phải là cái cớ, cái gì nên bỏ xuống thì hãy bỏ xuống, tương lai... Nếu như có tương lại, anh nhất định sẽ dung tính mạng mình để bù đắp cho em!
Nói đoạn, hắn vụt nhắm mắt lại.
Đến khi Trương Hằng mở mắt ra, hắn đã ở tại con ngõ lúc hắn biến mất, xung quanh làm gì còn Minh Yên Vi nào nữa, cả không gian vắng lặng như tờ, phảng phất như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác. Chỉ là ánh mắt Trương Hằng chưa bao giờ kiên định như thế, không còn một chút bóng dáng nào của sự nhu nhược trước kia, giống như đây mới thật sự là hắn.
Đúng lúc này, từ phía xa chợt vang lên một loạt tiếng súng, Trương Hằng thoáng sửng sốt, cất bước chạy về phía đó. Vòng qua mấy ngã rẽ, hắn liền thấy Sở Hiên cùng Freddy đang đuổi theo Tề Đằng Nhất.
- Freddy... Ngươi định là gì?
Trương Hằng vụt kéo cung, trường cung giương tròn như trăng rằm, mặc dù trên tay chỉ có một mũi tên, nhưng trên mũi tên này lại tràn ngập áp lực cường đại không gì sánh được
- Freddy... Ngươi đuổi theo đồng đội ta làm gì?
Trương Hằng xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa tiếng quát phẫn nộ của hắn cũng khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung sang phía đó. Tề Đằng Nhất vừa nhìn thấy Trương Hằng lập tức ngẩn người, vẻ như đang suy nghĩ người vừa xuất hiện này là ai? Chỉ sau một hai giây, trong lòng hắn chợt máy động, vội hét lên:
- Trương Hằng, ngươi là Trương Hằng! Giúp ta! Mau giúp ta!
Trương Hằng nghe Tề Đằng Nhất nói vậy cũng ngạc nhiên, tại sao Tề Đằng Nhất phảng phất như không nhận ra hắn, hoặc có thể nói là chỉ vừa mới nhớ ra hắn như thế? Có điều giờ phút này Trương Hằng cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, bởi vì vòng cổ long tinh của Tề Đằng Nhất có thể ngăn cản vũ khí công nghệ cao nhưng không thể ngăn cản chiếc găng tay gắn lưỡi dao của Freddy. Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là Freddy đang giơ găng chuẩn bị giết Tề Đằng Nhất, hai người chỉ cách nhau vài bước, tối đa là một hai giây nữa, những lưỡi dao kia sẽ cắm vào lưng Tề Đằng Nhất.
- Cút mẹ ngươi đi!
Trương Hằng quát lớn, giữa hai tay mơ hồ lóe lên một luồng sáng, đến cả cây cung kim loại màu bạc cũng phản xạ luồng sáng này, tiếp đó phụ ma tiễn +4 hóa thành một tia sáng bắn ra. Trong khoảnh khắc đó, thời gian phảng phất như cũng dừng lại, chỉ có tia sáng kia lướt qua không trung, tiếp theo vai trái Freddy đã bị tia sáng bắn đứt, hơn nữa miệng vết thương còn không ngừng tan vỡ, dần dần Freddy đã biến thành bụi phấn tan vào trong gió. Tia sáng kia tiếp tục bắn vào một tòa nhà ở phía xa, chỉ một tia sáng nhỏ bé vậy mà có thể bắn sụp cả một mảng tường lớn. Đến tận lúc này, thời gian xung quanh mới như trở lại bình thường, những mảnh quần áo của Freddy cũng từ trên không rơi xuống.
Cường hãn, quá cường hãn, uy lực một mũi tên ánh sáng này không ngờ có thể sánh với điểm tuyến ma nhãn của Zero. Mặc dù còn không bằng được đặc tính hủy diệt bất cứ loại vòng bảo vệ nào của điểm tuyến ma nhãn, nhưng uy lưc của phát tên ánh sáng này vòng bảo vệ bình thường cũng không ngăn cản nổi, dù là tốc độ, sức mạnh, độ chính xác, một tiễn này đều đạt tới trình độ đỉnh cao!
- Điện chi tiễn!
Huyết thống tinh linh của Trương Hằng tiến hóa, kỹ năng Phong chi tiễn cũng trở thành Điện chi tiễn, mũi tên bắn ra uy lực, tốc độ đều như lôi điện. Hơn nữa cũng không biết có phải vì Trương Hằng đã đột phá tâm linh hay không, mà sau khi bắn ra một tiễn này hắn không ngờ vẫn không trực tiếp gục ngã như trước mà vẫn miễn cưỡng giương cung, tay cầm sẵn hai mũi tên nhắm về phía Sở Hiên.
- Tề Đằng Nhất!
Trương Hằng gào lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sở Hiên, vội vã nói:
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Sở Hiên cùng ác ma Freddy lại cùng nhau truy đuổi ngươi?
Tề Đằng Nhất đang vừa chạy vừa thở hồng hộc, sau khi Trương Hằng bắn ra một phát vừa rồi, Sở Hiên lại đứng yên tại chỗ, hắn im lặng giơ hai khẩu coilgun ra trước người, không hề động đậy. Tề Đằng Nhất trông thấy Sở Hiên không công kích nữa, hắn cũng trốn ra sau một cửa hàng rồi mới hô lên:
- Trương Hằng! Sở Hiên này là giả, Sở Hiên thực sự không thể bị Freddy kéo vào thế giới trong mơ này được. Vừa rồi Trịnh Xá đang định tấn công Sở Hiên, kết quả là chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa... Đúng rồi, vừa rồi Freddy còn nói, sơ hở tâm linh của Trịnh Xá bị phá hoại càng nghiêm trọng, thực lực của Sở Hiên này lại càng mạnh, ngươi mau tấn công hắn đi!
Trương Hằng lại thoáng chần chừ, bởi vì hắn không biết có nên tin tưởng những gì Tề Đằng Nhất nói hay không. Vừa rồi rõ ràng là Sở Hiên và Freddy cùng nhau tấn công Tề Đằng Nhất, nhưng ai mà biết đây có phải là sắp đặt của sở Hiên hay không? Đối với Trương Hằng đã cùng hợp tác với Sở Hiên nhiều lần mà nói, gã này là loại người đa trí như quỷ, nếu như nói có người có thể dùng mưu kế khiến Freddy gia nhập Trung Châu đội, Trương Hằng tin rằng chỉ Sở Hiên mới có khả năng đó.
Bất quá, tình huống tiếp theo lập tức khiến Trương Hằng không phải suy nghĩ nhiều nữa. Sở Hiên giơ hai khẩu coilgun ra trước người, vốn đang đứng yên đột nhiên hai tay bắt đầu chậm rãi dịch chuyển. Chỉ thấy hai khẩu coilgun nhắm vào Tề Đằng Nhất và Trương Hằng rồi hai tay sở Hiên bỗng chuyển động với tốc độ cực nhanh, nhất thời cả hai người đều bị đạn bắn trúng, trước mặt hai người cùng xuất hiện một tầng phòng hộ nửa trong suốt. Hơn thế nữa, tốc độ bắn cùng độ chính xác của Sở Hiên lại tăng cao, đây đã không còn lại cách bắn súng bình thường nữa, mà là kỹ năng mà chỉ Sở Hiên mới có thể tự học tập được... Phương pháp bắn Gunkata!
Trương Hằng và Tề Đằng Nhất đều bị bắn cho tối tăm mặt mũi. Trương Hằng thì còn đỡ, vòng cổ long tinh của hắn gần như hoàn hảo không hao tổn gì, còn Tề Đằng Nhất thì không chút nghĩ ngợi, trốn sang một cửa hàng bên cạnh, đồng thời gào lên:
- Trương Hằng, làm sao bây giờ? Sơ hở tâm linh của Trịnh Xá lại mở rộng rồi, cứ tiếp tục thế này, Sở Hiên hắn không phải sẽ sử dụng được cả tin niệm lực sao?
Trương Hằng nghe vậy cũng chột dạ, hắn không chỉ từng thấy qua uy lực của Gunkata cùng tín niệm lực λ-drive khủng bố của Sở Hiên trong huấn luyện mà còn được nghe Trịnh Xá kể lại biểu hiện của Sở Hiên trong bộ phim Transformers. Giữa đám robot vô cùng mạnh mẽ như thế mà Sở Hiên vẫn có xông pha bắn giết, vậy thì lúc này muốn giết hắn cùng Tề Đằng Nhất cùng lắm chỉ mất chốc lát mà thôi, vì thế khi Sở Hiên một lần nữa bắn về phía hắn, Trương Hằng không còn chút chần chừ nào nữa, Bạo liệt tiễn hai mũi đã bắn thẳng vào Sở Hiên.
Giờ phút này, Sở Hiên chẳng những sử dụng Gunkata mà ánh mắt hắn cũng biến thành mờ mịt, vừa nhìn là biết đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa. Khi Bạo liệt tiễn hai mũi bắn ra, hai mũi tên vừa nhắm vào nhau, không ngờ đã bị viên đạn nhỏ như mũi kim của coilgun bắn trúng, bụp bụp hai tiếng, hai mũi tên chưa kịp va chạm đã bị bắn nát.
Sự ảo diệu của Gunkata là do lấy quỹ đạo hình tròn làm trung tâm, hướng di chuyển tay của Sở Hiên đã tính toán tất cả các vị trí có thể bị tấn công quanh người hắn, chỉ cần hắn không ngừng đổi hướng bắn, vậy thì tất cả các đòn công kích nhắm vào hắn đều sẽ bị đạn coilgun ngăn chặn trước. Trừ phi những công kích đó không sợ uy lực súng đạn hoặc là uy lực so với đạn coilgun còn mạnh hơn nhiều, nếu không chưa kịp tới gần Sở Hiên đã bị bắn nát rồi.
Trương Hằng thầm tặc lưỡi, hắn quay sang Tề Đằng Nhất quát:
- Tề Đằng Nhất! Ngươi chạy ra xa một chút! Ta ở đây tạm ngăn chặn hắn! Đúng rồi, trước khi Trịnh Xá biến mất có nói gì không?
Tề Đằng Nhất cũng nhanh trí, hắn chạy vọt ra sau cửa hàng, vừa chạy vừa hét:
- Trịnh Xá nói tính mạng của tất cả thành viên trong đội đều nằm trong tay ta, còn nói mức độ cường hóa thân thể ta còn mạnh hơn Freddy rất nhiều, muốn ta giết chết hắn...
Trong tiếng nói, Tề Đằng Nhất đã chạy càng lúc càng xa.
Trương Hằng cũng trốn sau một bức tường, chỉ là coilgun uy lực cực mạnh, sau khi xuyên qua tường vẫn bắn trúng người hắn, bất đắc dĩ Trương Hằng không còn biết làm gì hơn là nằm rạp xuống đất. Hắn cẩn thận suy nghĩ những gì mà Tề Đằng Nhất nói, một lúc sau mới khẽ lẩm bẩm:
- Ý hắn là phải giết chết tên Sở Hiên do ác ma biến thành này phải không? Sơ hở tâm linh của Trịnh Xá càng lớn, thực lực của hắn càng tiếp cận Sở Hiên thật sự? Có ý tứ... Cho ta năm phút nữa, đến lúc đó có thể sử dụng một lần Điện chi tiễn nữa, đến lúc đó, một tiễn có thể phân thắng bại!
Bên kia Tề Đằng Nhất ôm Lưu Úc chạy qua cửa hàng, hắn vừa chạy vừa lấy thuốc cầm máu ra, tiếp theo một tay ôm Lưu Úc, một tay phun thuốc. Làm như vậy, tốc độ chạy của hắn tự nhiên là càng lúc càng chậm, đúng lúc đó, trước mặt Tề Đằng Nhất đột nhiên hoa lên, không đợi hắn kịp phản ứng, ngực trái bỗng đau nhói, ngã nhào xuống đất, nằm lăn ra vỉa hè.
Ở cạnh lối rẽ mà hắn chạy qua, có một người đầu đội mũ đen, mình mặc áo kẻ đen trắng đang đứng. Bộ dạng đó chính là Freddy vừa bị Trương Hằng một tiễn bắn tan lúc nãy, chỉ có điều nhìn hắn giờ phút này hắn hoàn toàn không thương tổn. Chỉ thấy hắn hắn khẽ liếm vết máu trên tay, bật cười hung tợn bước về phía Tề Đằng Nhất. Vừa rồi hắn nhân lúc Tề Đằng Nhất chạy qua, vung tay đâm tới, năm lưỡi đao đều đâm ngập vào ngực Tề Đằng Nhất, lúc này cả Tề Đằng Nhất lẫn Lưu Úc đều ngã xuống đất. Ngực trái Tề Đằng Nhất mang năm vết thương sâu, cũng không biết là có bị thương đến trái tim hay không, chỉ thấy hắn ộc ra máu đen, căn bản không thể cử động được nữa.
Freddy cười châm chọc, nói:
- Thật là đáng tiếc, chỉ cần chủ thể của ta trong giấc mơ này không bị tiêu diệt, vậy thì ta có thể hồi sinh vô hạn. hơn nữa theo sơ hở tâm linh của Trịnh Xá càng lớn, số lượng của ta cũng càng lúc càng nhiều, sức mạnh có thể sử dụng tại thế giới trong mơ này cũng càng lớn, bây giờ ngươi còn chạy được nữa không? Ha ha ha...
Nói đạn, hắn khẽ búng tay, từ đầu đường đằng xa, một chiếc xe tải gắn đầy mũi nhọn xuất hiện, nhìn uy thế thật sự kinh khủng. Đừng nói là bị chiếc xe đó đâm thẳng trước mặt, có lẽ chỉ sượt qua thôi cũng mất nửa cái mạng rồi, mà lúc này, chiếc xe tải đang lao ầm ầm về phía Tề Đằng Nhất.
Tề Đằng Nhất liên tục nôn ra máu, những ý thức vẫn coi như tỉnh táo, chỉ có thể bất lực nhìn chiếc xe lao tới, tâm lý tuyệt vọng cùng cực...
Cái gì là Hiếu? Còn cái gì là Trung?
Vương Hiệp nhìn bài vị của mẹ khóc lớn, máu tươi trên trán chảy đầy mặt, giờ phút này trong lòng hắn đầy thống khổ và mê mang. Mê mang với sứ mệnh của bản thân, mê mang với tất cả những gì mình đã làm, thậm chí là bắt đầu mê mang với cả sự tồn tại của chính mình. Cho dù hắn biết nơi đây là thế giới trong mơ, cho dù hắn biết tất cả rất có thể chỉ là hư ảo, nhưng hắn vẫn cảm thấy mờ mịt... Bởi vì không cần biết là thật hay là giả, hắn đã bắt đầu nảy sinh dao động với niềm tin của mình, mặc cho bàn tay từ phía sau tới gần hắn cũng không hề nhận thấy....
-...Không đúng...
Những lưỡi dao phía sau đang đâm vào gáy Vương Hiệp, nhưng thân người hắn đột nhiên dịch sang một bên, lưỡi dao chỉ đâm trúng vai hắn, mà Freddy cũng tò mò hỏi:
- Cái gì không đúng?
-....Nam nhi quỳ gối vẫn anh hùng[37]... Ông nội ta là quân nhân, cha ta là quân nhân, ta cũng là quân nhân... Có lẽ không thể gặp mẹ lần cuối cùng, nhưng ta sẽ dùng những khoa học kỹ thuật, những kiến thức, sức mạnh đem về từ Chủ Thần không gian, đem những thứ đó đặt trước phần mộ của người, nói với người rằng, đứa con này đã không phụ sự kỳ vọng của người... Con của người cũng là đại anh hùng!
Vương Hiệp vụt xoay người lại, máu tươi trên trán vẫn chảy ròng ròng, cũng chảy vào trong mắt hắn... Đôi mắt đỏ ngầu như máu...
Lại nói Tề Đằng Nhất nằm dưới đất đã cảm thấy tuyệt vọng, mắt thấy chiếc xe càng lúc càng tới gần, mà hắn giờ phút này đến cả lăn người cũng không làm nổi, chỉ cần bị xe tải đâm trúng thì hắn chẳng còn lại được dù chỉ một đống thịt vụn, tình huống này đã là tuyệt cảnh.
Khi chiếc xe còn cách hai người Tề Đằng Nhất sáu bảy chục mét, đột nhiên một đoàn plasma từ trên trời ập xuống, giống như một cột sét lớn bao trùm toàn bộ chiếc xe tải. Đến khi hai người Tề Đằng Nhất định thần lại, chiếc xe đã bị plasma hòa tan thành một vũng nước thép, cột sét uy lực vô cùng cũng đã biến mất, tại trường chỉ còn lại sức nóng khủng khiếp sau khi plasma bùng nổ.
Hai người Tề Đằng Nhất còn đang ngây ngốc nhìn sang phía đó, từ bên lề đường bỗng có một người bước ra, trên tay hắn còn xách theo một cái đầu đang không ngừng gào thét. Người đó cũng không để ý tới cái đầu đang kêu gào khủng khiếp kia, hắn bước tới cạnh hai người Tề Đằng Nhất rồi vung tay ném cái đầu đi, làm nó lăn long lóc tới cạnh chân Freddy, lúc này cái đầu vẫn còn bốc lên hơi khói, giống như là bị đốt cháy.
Vương Hiệp lạnh lùng nói:
- Freddy, ta từ cơn ác mộng ngươi ban cho trở về đây, tên khốn kiếp thích đùa bỡn tâm trí người khác này... Ngươi còn muốn đùa bỡn nhân tâm đến mức nào nữa?
Nói đoạn, hắn hét lớn, hai tay liên tục huy động yêu lực, quanh người hắp lập tức xuất hiện rất nhiều khối thuốc nổ hình cầu nhỏ có mọc hai cánh dơi. Trên những khối cầu này còn có hai cánh tay nhỏ bé, mỗi chiếc đều ôm một quả lựu đạn plasma, Freddy ở đằng xa gào lên, còn chưa kịp chạy trốn, những khối cầu thuốc nổ đã bao vây khắp bốn phương tám hướng xung quanh hắn, tiếp đó plasma tràn ra....
Vương Hiệp mặc dù phẫn nộ đến cực điểm nhưng coi như vẫn còn chút lý trí, khi thuốc nổ do yêu lực tạo ra vây chết Freddy, hắn đã xốc hai người Tề Đằng Nhất dậy, quay người chạy ra xa. Vừa bước được mấy bước, từ phía sau đã ùa tới một luồng khí nóng, luồng khí nóng đó lướt qua lưng ba người, Vương Hiệp chỉ cảm thấy cả đầu tóc như sắp bốc cháy. Sau khi chạy được hơn trăm mét, ba người mới quay đầu lại nhìn, chỗ bị plasma bao trùm đã bị thiêu thành một hố lớn, rộng hơn hai mươi mét, Freddy càng bị đốt cháy đến cả tro bụi cũng không còn.
"Lợi hại!"
Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc đều âm thầm líu lưỡi. Vương Hiệp trong Trung Châu đội không hề nổi bật, thậm chí có thể nói là gần như không có gì đáng để ý, ai mà biết được sức mạnh của hắn lại lớn đến vậy. Khi lựu đạn plasma bùng nổ, điện quang trùng thiên, nếu chỉ riêng uy thế thì thậm chí mấy người Trịnh Xá cũng không bì được, loáng cái đã thiêu cháy Freddy không còn chút tro than nào, nếu được hắn hộ vệ bên cạnh, hai người cơ bản có thể coi là an toàn.
Nhưng Vương Hiệp vừa chạy, bước chân vừa bắt đầu tập tễnh, sau khi chạy dược hai ba trăm mét, hắn cuối cùng cũng dừng lại thở hồng hộc. Tuy vậy hắn vẫn lập tức lấy thuốc cần máu ra, vội vàng phun cho hai người, sau khi xong xuôi, Vương Hiệp rút cuộc cũng ngồi phịch xuống đất. Nhìn bộ dạng hắn lúc này giống như vừa chạy marathon suốt mấy chục km, toàn thân hư thoát cơ hồ sắp ngất đi.
Lúc này vẫn nguy cơ trùng trùng, mặc dù Vương Hiệp còn rất suy yếu nhưng hắn vẫn lập tức hỏi tình huống hiện tại. Tề Đằng Nhất cũng rất may mắn, ngực trái bị năm lưỡi dao đâm trúng vậy mà lại không làm bị thương đến trái tim, mặc dù trong lúc nói không ngừng ho ra máu tươi nhưng hắn dù sao cũng còn chưa chết, cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện từ sau khi Vương Hiệp biến mất.
-....Chính là như vậy, vừa rồi Trương Hằng cầm chân Sở Hiên, ta mới đưa Lưu Úc chạy tới đây. Ai mà biết Freddy không hề buông tha cho bọn ta, chỉ cần tên Sở Hiên giả đó không chét, vậy thì hắn có thể hồi sinh vô hạn. Hơn thế nữa, theo sơ hở tâm linh của Trịnh Xá càng lớn, sức mạnh của hắn sẽ càng cao, số lượng cũng càng nhiều, có vẻ thực lực của tên Sở Hiên giả kia cũng biến thành gần như tương tự Sở Hiên trong thế giới hiện thực. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu ác ma Freddy nữa đây.
Tề Đằng Nhất vừa thở dốc vừa nói.
Vương Hiệp thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Các ngươi tìm chỗ trốn đi, nhớ kỹ không được chạy loạn, ta đi trợ giúp Trương Hằng tiêu diệt tên Sở Hiên giả đó. Nếu đúng là thực lực hắn tương đương với Sở Hiên thật sự thì một khi sử dụng tín niệm lực, chính là lúc chúng ta chết hết, vì vậy cho dù thế nào đi nữa cũng phải tiêu diệt Sở Hiên giả trước lúc đó...
Nói đoạn, hắn dợm chân dứng dậy.
- Không thể đi...
Lưu Úc đột nhiên tóm chặt lấy góc áo Vương Hiệp, nói:
- Hai người bọn em sống sót cũng là mấu chốt... Nếu nơi đây là trong mơ vậy thì giấc mơ nhất định phải có người ngủ mới có thể tiếp tục duy trì. Hơn nữa, nơi đây là thế giới trong mơ an toàn, ngoài hai người bọn em ra, tất cả những người khác đều bị kéo vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh, nếu em và Tề đại ca chết trong thế giới này thì hai điểm nút cuối cùng để duy trì thế giới trong mơ an toàn cũng sẽ biến mất, mọi người cũng thể tỉnh lại được nữa!
Vương Hiệp cùng Tề Đằng Nhất đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi:
- Thật sao?
- Tám phần là thật.
Lưu Úc không hề lỏng tay, tiếp tục nói:
- Em đã nói mình đã đọc rất nhiều truyện đúng không? Do luôn bị nhốt trong nhà hết sức buồn chán nên em tìm mua đủ loại sách thượng vàng hạ cám về nhà, trong đó cũng có vài cuốn liên quan đến giấc mơ của con người. Ví dụ như nếu như một giấc mơ chân thực đến mức anh không thể phân biệt nổi giấc mơ và sự thật khi anh chết trong mơ, ở ngoài đời cũng sẽ tử vong, ngoài ra còn có... Nằm mơ cần có hai điều, một là người ngủ mơ, hai là thông tin gây ra giấc mơ. Nếu như tên Sở Hiên giả này là do Freddy biến thành, vậy thì hắn chính là thông tin gây ra giấc mơ này, vì thế khi khi tất cả mọi người đều trải qua thế giới trong mơ tuyệt cảnh, em cùng Tề Đằng Nhất đại ca chính là chỗ dựa duy nhất của thế giới trong mơ này.
Vương Hiệp cùng Tề Đằng Nhất đều có chút bất ngờ nhìn gã thiếu niên này, có điều họ vẫn làm cùng một việc, mỗi người xốc một tay Lưu Úc, dẫn hắn chạy sâu vào trong con đường.
- Tuy có nhiều chỗ bọn ta không thể hiểu nổi... Nhưng khi cậu nói những chuyện này, thần thái có vẻ rất giống Sở Hiên với Tiêu Hoành Luật khi giải thích cho bọn ta, vì thế, cho dù thế nào thì... bọn ta cứ tin tưởng cậu vậy.
Vương Hiệp vừa chạy vừa nói, Tề Đằng Nhất ở bên cạnh cũng gật gật đầu.
Lưu Úc ngạc nhiên nhìn hai người, hắn tựa hồ không hiểu tại sao hai người này bỗng dưng lại tin lời hắn nói. Bất quá, vậy cũng tốt, ít nhất là cái mạng nhỏ của hắn và Tề Đằng Nhất tạm thời được bảo đảm, nhưng hắn vẫn tò mò hỏi:
- Tề Đằng Nhất đại ca, vết thương trên ngực anh không sao chứ? Lúc trước có vẻ bị đâm rất sâu...
Tề Đằng Nhất ho khan mấy tiếng nhưng không tiếp tục phun máu nữa, hắn cười khổ đáp:
- Không lâu nữa cậu cũng có thể giống như ta, chỉ cần quay lại Chủ Thần không gian là có thể dùng long huyết một lần, nó có thể giúp tố chất thân thể cậu mạnh hơn gấp đôi người bình thường, hơn nữa sức hồi phục cũng trở nên rất biến thái.... Tất nhiên là không được đến mức quái thai như Trịnh Xá....
Lưu Úc gật gật đầu rồi lại tò mỏ hỏi:
- Vậy thì vị đại ca kia đâu? Người tên là Trương Hằng ấy, anh ấy cũng dùng qua long huyết phải không? Có thể đánh bại Sở Hiên không?
Vương Hiệp và Tề Đằng Nhất lại lập tức cùng cười khổ, đưa mắt nhìn nhau không biết nói gì, một lúc lâu sau Vương Hiệp mới lên tiếng:
- Nếu thật sự đúng như Freddy nói, một khi sơ hở tâm linh của Trịnh Xá mở rộng hết mức, để thực lực của tên Sở Hiên giả này giống như hệt như Sở Hiên thật, đến lúc đó bọn ta thật sự không tự tin có thể đánh bại nổi hắn... Kể cả Sở Hiên không sử dụng trí tuệ của hắn đi nữa thì thực lực cũng thâm sâu khôn lường.
- Trương Hằng... Tính mạng của mọi người đều trông cậy vào ngươi đấy...
Mở một phía khác, Trương Hằng tuyệt đối không hề nghĩ như vậy, hắn lúc này đơn giản là đến cả cái mạng mình cũng khó giữ, còn nói gì tới bảo vệ tính mạng người khác nữa?
Sở Hiên đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, dù là tốc độ, sức mạnh hay khả năng phản ứng, tất cả tố chất thân thể đều vượt qua Trương Hằng, ngoài ra Gunkata của hắn một khi sử dũng cũng là liên miên bất tuyệt, bắn cho vòng bảo vệ của Trương Hằng rung động liên tục. Về phần Trương Hằng thì Bạo liệt tiễn hai mũi, thậm chí là ba mũi đều chưa tới gần Sở Hiên đã bị bắn nát, mà mấy lần hắn sử dụng kỹ năng bắn trên diện rộng của cây cung màu bạc lại đều bị Sở Hiên tránh được, dần dần hắn chỉ có chịu bị bắn, căn bản không có cơ hội trả đòn.
"Còn hơn ba phút nữa sẽ có thể dùng Điện chi tiễn. Tin rằng uy lực của Điện chi tiễn sẽ giết được tên Sở Hiên giả này ngay lập tức... Chỉ có điều, từ trước đến nay hắn luôn chỉ biểu hiện năng lực ở phương diện trí tuệ, không ngờ sức chiến đấu của hắn lại khủng bố đến thế này, đây mới đúng là thực lực của Sở Hiên trong hiện thực sao? Hắn thậm chí còn chưa dùng tới tín niệm lực λ-drive..."
Có lẽ khi ở bên cạnh mình thì không cảm thấy có gì lợi hại, nhưng một khi biến thành kẻ địch, đến lúc đó mới biết, đồng đội mình hóa ra cũng mạnh đến thế...
Trương Hằng đã bị Sở Hiên bức ra ngoài đường, vòng cổ long tinh của hắn đã sắp tiêu hao hết năng lượng, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể chạy vào môt ngõ nhỏ, tìm thấy cửa sau của một căn nhà liền trực tiếp tiến vào. Vào đến nơi hắn mới phát hiện đây là phía sau của một quán bar, tuy vậy hắn cũng chẳng dám nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục chạy về phía cửa chính. Nhưng Trương Hằng vừa mở cửa ra, đập vào mắt đã là hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng tới, Sở Hiên đang đứng trước mặt hắn, mà vòng cổ long tinh có lẽ đã không ngăn được nổi mấy phát đạn nữa... Tất cả đã kết thúc...
Khi Trình Khiếu nhìn thấy cô gái mà hắn yêu đi cùng một người đàn ông rời khỏi quán bar, hắn tức giận điên cuồng chạy ra ngoài. Chát một tiếng, cánh cửa ra vào bị Trình Khiếu một cước đá vụn, nhưng hai người kia đã ở cách hắn rất xa, Trình Khiếu chỉ có thể trơ mắt nhìn người hắn yêu thương biến mất, hơn nữa còn là một kỹ nữ bị người khác kéo đi, hắn không thể làm được gì...
- Đừng có bố láo...
- Freddy, người biêt tại sao ta đuổi ra không? Là bởi vì nghe người khác gọi cô ấy là gái mà tức giận? Hay là nhìn thấy cố ấy bị kẻ khác kéo đi mà hoảng loạn, kích động? Đừng đùa với ta! Ta đến là để giết ngươi, ngoài ra còn muốn nói cho người một chân lý!
Trịnh Xá cao giọng quát lớn:
- Ta thừa nhận ta rất háo sắc, cho nên chuyện khó tiếp nhận nhất là cô gái mà ta yêu phản bội lại ta, dù là về tâm lý hay thể xác! Đó đúng là nhược điểm lớn nhất trong tâm linh ta, nhưng mà...
- Sở dĩ tình yêu có thể tồn tại chính là vì có tin tưởng! Freddy! Ngươi cho rằng dùng ảo ảnh như vậy có thể lừa được ta? Khiến ta hoài nghi cô ấy thành kỹ nữ, căm giận cô ấy thất thân, thậm chí vì phẫn nộ mà làm thương tổn cô ấy sao? Đừng có đùa với ta!
- Tình yêu của ta, nguyện dùng tính mạng mình để tin tưởng!
Trương Hằng thở dài nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, hắn cười khổ nói:
- Lúc trước mặt dù rất sợ chết nhưng trong lòng kỳ thật lại rất muốn chết... Bây giờ không sợ chết, nhưng trong lòng lại không hề muốn chết, có phải là rất mẫu thuẫn không?
Nói đoạn, Trương Hằng cười khổ nhắm mắt lại.
Tên Sở Hiên giả này quả là làm y như thật, hắn không nói một tiếng khẽ nâng súng lên, đang định siết cò thì đột nhiên một người từ trong hư không xuất hiện giữa hắn và Trương Hằng. Người đó xuất hiện vô cùng đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho Trương Hằng cùng Sở Hiên đều sững sờ, mà bản thân người đó cũng ngẩn ra, tiếp theo Sở Hiên theo quán tính siết cò súng.
Một loạt đạn bắn bụp bụp vào mặt người kia, nhưng cảnh tượng đầu óc tan nát lại không hề xuất hiện như tưởng tượng. Trên mặt người đó xuất hiện một tầng rung động, giống như vòng bảo vệ, ngăn cản tất cả đạn coilgun ở ngoài.
Người xuất hiện chính là Trình Khiếu, hắn vội vàng hét lên:
- Sở Hiên, người điên rồi à? Ta là Trình Khiếu! Ngươi không nhớ hình dạng ta nữa sao? Ta là Trình Khiếu!
Trương Hằng thấy Trình vừa nói vừa định né sang bên, hắn cũng hoảng sợ lập tức gào lên:
- Trình Khiếu! Không được loạn động! Vòng cổ long tinh của ta hết năng lượng rồi! Đúng rồi, tên Sở Hiên này là giả, hắn không phải Sở Hiên thật sự, hắn do Freddy phục chế ra từ ý thức Trịnh Xá!
Trong lúc nói, từ trước mặt Trình Khiếu đã có nhiều viên đạn lọt qua, Trương Hằng lập túc bị bắn trúng mấy phát, vòng bảo vệ rung động muốn vỡ, hắn hoảng hốt né ra sau lưng Trình Khiếu. Trình Khiếu bấy giờ mới kịp phản ứng, vội vã hất nòng súng của Sở hiên ra, nhưng trước khi biết rõ sự tình hắn tuyệt không tấn công Sở Hiên.
Phản ứng của Sở Hiên lại vượt ngoài dự đoán của Trình Khiếu, trong nháy mắt khi Trình Khiếu đẩy nỏng súng, cổ tay Sở Hiên một vặn một đẩy, cánh tay cong lại đập thẳng vào thái dương Trình Khiếu, tiếp đó nhả đạn một tràng. Mặc dù Trình Khiếu có vòng bảo vệ chống đỡ nhưng lực đạn coilgun bắn vào vòng bảo vệ vẫn đẩy hắn ngã nhào sang bên, mà nhân cơ hội đó, hai khẩu súng của Sở Hiên lại chĩa vào Trương Hằng.
Trương Hằng thầm than khổ, Gunkata của Sở Hiên dù trong cận chiến cũng quá lợi hại, đến cả Trình Khiếu biết võ thuật cũng không ngăn nổi hắn. Mắt thấy hai họng súng đoạt mạng sắp bắn tới, không ngờ rằng Trình Khiếu đang nằm dưới đất chợt vụt dậy. Trong khoảnh khắc hắn ngã xuống đã mở cơ nhân tỏa, tiếp đó chỉ thấy một tay hắn chống xuống đất, cả người xoay bật lên, rồi trở tay đấm một quyền vào bụng Sở hiên, không dừng lại, hai tay Trình Khiếu luân phiên đánh tới, Sở Hiên không ngờ không có đến cơ hội để thở hắt ra.
- Không sai! Hắn không phải Sở Hiên, Gunkata của Sở Hiên mạnh hơn hắn nhiều!
Trình Khiếu vừa đáng vừa quát.
Trương Hằng lại nghĩ thầm, bây giờ đã lợi hại đến thế này rồi, vậy thì Gunkata của Sở Hiên thật sự còn mạnh đến mức nào nữa chứ? Hắn chưa kịp hỏi đã bị Trình Khiếu đá văng vào trong quán, dù một cước này Trình Khiếu đã khống chế lực đạo nhưng cũng đá cho Trương Hằng thiếu chút nữa thì nôn mật xanh mật vàng. Có điều, tiếp theo hắn lập tức cảm tạ Trình Khiếu, bởi vì từ bên ngoài quán vang lên một tràng tiếng súng, cửa ra vào cùng vách kích của quán bar đã bị bắn nát vụn. Trương Hằng trộm nhìn ra ngoài, chỉ thấy Trình Khiếu không ngừng dùng tay đánh vào người sở Hiên, còn Sở Hiên lại linh hoạt dùng nòng súng ngăn cản nắm tay Trình Khiếu. Mỗi lần nắm đấm của Trình Khiếu đánh tới, Sở Hiên lại khải hỏa bắn văng nắm tay đi, nhất thời Trình Khiếu không ngờ không thể đánh trúng Sở Hiên một phát nào, ngược lại vòng bảo vệ trên người hắn đã bị bắn rất nhiều.
Trong lòng Trình Khiếu cũng âm thầm kêu khổ, hắn đúng là có học võ từ nhỏ, nhưng so với võ thuật, hắn lại cảm thấy hứng thú hơn với y thuật vả cổ thuật của gia tộc, vì thế không hề học được những loại võ công cao thâm nhất, kể cả quyền thuật mà hắn thành thạo nhất cũng chỉ học có một loại quyền pháp cao thâm mà thôi.
"Ta nhớ Sở Hiên từng nói, Gunkata của hắn là căn cứ vào vô số tài liệu phương pháp bắn và giao đấu cận chiến, tính toát tất cả các phương hướng có thể công kích xung quanh cơ thể. Nói cách khác, hoặc là dùng phương hướng không công kích để tấn công hắn, nhưng vậy sẽ không thể gây tổn thương gì được cho hắn, hoặc là tấn công vào điểm trí mạng của hắn, dùng tốc độ, sức mạnh để đột phá phòng ngự của Gunkata!"
Nghĩ tới đây, Trình Khiếu lập tức không chần chừ nữa, dưới chân dùng sức đạp mạnh vào Sở Hiên, sau đó mượn lực đạn của coilgun, bay ngược vào trong quán bar. Còn đang ở giữa không trung, hắn đã đeo găng tay ma pháp truyền thuyết cấp B vào, trong nháy mắt trước khi chạm đất, hai chân giậm mạnh lên quầy, một lần nữa phóng ra ngoài.
- Hồn viên Thái Cực quyền!
Trình Khiếu liều mạng phóng tới chỗ Sở Hiên, cuối cùng cũng vọt đến trước mặt Sở Hiên chỉ trong khoảnh khắc trước khi Sở Hiên tiến vào trong quán. Tiếp đó, bước chân hắn vặn vẹo theo một góc độ kỳ lạ, giống kiểu đi của Charlot trong phim đen trắng, một chặn một xoay, thoáng cái đã vòng sang bên cạnh Sở Hiên rồi vung quyền đánh vào vai Sở Hiên. Tốc độ cùng sức mạnh của quyền này đều mạnh hơn những đòn công kích trước rất nhiều, bốp một tiếng đã đánh trúng vai Sở Hiên trước khi coilgun kịp chặn lại. Trình Khiếu thầm hô tốt, tiếp đó hai tay, hai vai, hai chân không ngừng chuyển động, giống như dính sát vào người Sở Hiên, tuyệt đối không cách hắn quá ba mươi phân. Một loạt cú đấm như cuồng phong cuốn tới, hai người giao đấu giống như đang xoay tròn quanh nhau, nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, cú đánh cuối cùng của Trình Khiếu đấm thẳng vào cằm Sở Hiên, đẩy văng hắn ra khỏi quán bar.
- Tốt!
Trương Hằng quát lớn, nâng cây cùng kim loại màu bạc, đang định chạy ra ngoài, không ngờ Trình Khiếu bỗng thở hồng hộc tóm lấy vai hắn, kéo hắn chạy khỏi chỗ đó.
Trương Hằng vừa chạy vừa ngạc nhiên hỏi:
- Làm gì vậy? Nhân lúc hắn ngã cho hắn một mũi tên chứ.
Trình Khiếu lập tức cười khổ, giơ tay phải lên cho Trương Hằng xem, bàn tay đó không ngờ đã tróc da rách thịt, giống như là Trình Khiếu vừa đấm mạnh vào một tấm thép. Nhưng vậy cũng không đúng, cho dù là đấm vào sắt thép thì với tố chất thân thể của Trình Khiếu cũng đâu thể khiến nắm tay bị thương nặng như vậy được?
Trương Hằng lập tức kỳ quái nhìn hắn, Trình Khiếu bấy giờ mới nói:
- Phát cuối cùng có cảm giác rất không thích hợp… Đúng vậy, giống như là một vòng bảo vệ đánh như thế nào cũng thể phá vỡ, hoặc là thứ gì đó tương tự. Hắn đã có tín niệm lực rồi, mặc dù còn chưa hoàn hảo nhưng hắn chắc chắn đã bắt đầu có thể sử dụng tín niệm lực…
Lúc này, hai người đã từ cửa sau chạy ra khỏi quán bar, từ phía sau bỗng truyền đến một làn sóng kỳ dị, rồi cả căn nhả đổ sụp xuống. Nếu hai người chạy chậm một chút thôi là chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới đống đổ nát đó.
- Con mẹ nó, uy lực sao mạnh thế này? Trước đây luôn không cảm thấy tên biến thái này có gì mạnh cả… Không ngờ đến khi thành kẻ địch, hắn lại mạnh đến mức này…
Trương Hằng cùng Trình Khiếu đều líu cả lưỡi, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái rồi gần như làm cùng một động tác, chạy. Cả hai đều không muốn, cũng không dám đối mặt với Sở Hiên nữa.
- Trương Hằng! Phong chi tiễn đâu? Bắn chết tên biến thái ấy đi. Không kiếp, ngoan ngoãn làm quân sư không làm, biến thành cái gì robot hình người thế này…
Trình Khiếu vừa chạy vừa gào lên.
Trương Hằng thầm tính toán rồi vội vàng nói:
- Không phải Phong chi tiễn, ta đã có thể sử dụng được Điện chi tiễn còn mạnh hơn, còn hơn hai phút nữa… Ta cũng đâu có muốn chết!
- Hơn hai phút nữa?
- Chúng ta còn kiên trì được hơn hai phút nữa sao?
Trương Hằng và Trình Khiếu có thể kiên trì được hơn hai phút nữa hay không, việc này đến cả bản thân họ cũng không biết. Có điều, ở bên kia, ba người Vương Hiệp trên thực tế đừng nói đến hơn hai phút, bọn họ sợ rằng không thể chịu thêm nổi ba mươi giây nữa.
Thực lực ác ma Freddy có vẻ càng lúc càng mạnh, sau khi Trương Hằng cũng Vương Hiệp mỗi người giết hắn một lần, chưa tới mười phút sau, ở trên đường phía xa ba người Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc truyền tới tiếng động cơ xe, cả ba đều có thể nghe thấy rõ ràng. Khi tiếng xe càng lúc càng tới gần, bọn họ rút cuộc cũng nhìn rõ là loại xe nào, đó đâu phải ô tô gì, rõ ràng là loại xe phá dỡ chuyên dụng, ở phía trước có gắn một khối cầu sắt lớn để phá hủy nhà cửa. Ba chiếc xe như vậy nối đuôi nhau tiến tới, trên mỗi xe lại có một tên Freddy đang ngồi, hơn nữa tên đi đầu còn thò ra khỏi cửa xe, cười lên điên cuồng.
Tề Đằng Nhất và Lưu Úc đồng thời nhìn sang Vương Hiệp, Vương Hiệp thì lập tức hét lên:
- Mau chạy đi, yêu lực của ta vừa rồi đã dùng gần hết rồi. Ta chỉ hoán đổi thuộc tính Tạc đạn chi phối giả cấp thấp nhất, yêu lực vốn đã rất ít, lúc nãy nhìn thấy Freddy nên tâm tình kích động, kết quả là láng cái đã dùng hết yêu lực. Nếu muốn khôi phục lại thì cũng cần ít nhất là một hai phút nữa, mau chạy đi!
Dứt lời, hắn đã xốc Lưu Úc dậy chạy đi, Tề Đằng Nhất hơi ngẩn người rồi cũng theo sau, ba người cùng trốn vào trong những con ngõ nhỏ vắng vẻ.
Do bị ba chiếc xe lớn truy đuổi nên ba người làm sao dám chạy ở trên đường lớn, cứ chui vào những ngõ ngách nhỏ, sau lưng cũng lập tức vang lên tiếng nhà cửa đổ vỡ. Ba chiếc xe cũng thật hung hăng, không ngờ lại xông thẳng vào con ngõ đuổi theo, trên đường đi gặp nhà phá nhà, gặp phòng đập phòng, mặc dù tốc độ đúng là có giảm xuống như vẫn truy đuổi gắt gao sau lưng ba người, khiến họ căn bản không dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng chạy tới trước.
Nhưng khiến cho ba người kỳ quái là, họ rõ ràng chạy về phía khu vực phồn hoa nhất của thị trấn, địa hình ở đó phức tạp hơn, nhà cửa cũng dày đặc, to lớn hơn, nhưng sao họ càng chạy, nhà cửa xung quanh lại càng thưa thớt? Mắt thấy khung cảnh dần dần trở nên trống trải, ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cũng chỉ biết tăng tốc chạy tới trước, giờ phút này quay đầu lại thuần túy là tự tìm đường chết, cũng chỉ có một con đường tối đen trước mắt, biện pháp sống sót duy nhất là tiếp tục chạy nhanh hơn nữa.
- Không đúng, đây là khu vực phụ cận biện thự của chúng ta… Xung quanh đây ngoài biệt thự ra thì đều là đất trống!
Vương Hiệp đang chạy bỗng kêu lên.
Hai người kia bấy giờ mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, ở cách đó không xa chính là biệt thự nơi họ ở, cũng không biết Freddy rút cuộc là dùng cách nào, không ngờ có thể kéo họ trở về gận biệt thự, tại đây họ căn bản không có nơi nào để trốn tránh.
Ba chiếc xe phía sau đã càng lúc càng tới gần, chỗ trốn duy nhất của ba người chỉ có biệt thự cách đó không xa, mặc dù biết rõ là sau khi vào biệt thự sẽ không còn khu vực rộng rãi để họ chạy trốn nữa, nhưng ba chiếc xe lớn vẫn không ngừng ép tới, họ cũng chỉ biết chạy về phía biệt thự. Nhưng không hiểu tại sao, tốc độ của loại xe này vậy mà lại không thua kém tốc độ ô tô cỡ nhỏ bao nhiêu, dần dần, ba chiếc xe đã chỉ còn cách ba người hơn hai mươi mét, chiếc đi đầu đã vung quả cầu sắt khổng lồ, chuẩn bị đập xuống…
Khi ba người Vương Hiệp đang gặp nguy hiểm thì cuộc đấu giữa Triệu Anh Không và Triệu Chuế Không lại có chuyển biến mới.
Thế giới trong mơ an toàn và thế giới trong mơ tuyệt cảnh kỳ thật đều chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tại thế giới trong mơ tuyệt cảnh, nếu như ngươi có thể nhìn xuyên được giấc mộng này, cũng tức là đại não cho rằng chân thật nhưng lại bị ngươi nhìn thấu chân diện mục, vậy thì ngươi có thể tự thoát khỏi giấc mơ này trong nháy mắt, hoặc có thể ngược lại khống chế giấc mơ này, đến lúc đó Freddy cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay ngươi, mặc cho ngươi xử lý.
Chỉ là người có thể làm đến mức đó có lẽ đã không thể gọi là con người nữa rồi, vì thế nếu là con người, vậy thì một biện pháp để thoát khỏi thế giới trong mư tuyệt cảnh chính là nhìn xuyên được sơ hở tâm linh của mình, cũng có thể gọi là khắc phục tâm ma. Nếu như khắc phục được, vậy thì có thể thoát ra ngay lập tức, ở bên ngoài cũng chỉ mới qua chốc lát mà thôi, nếu như không thể nhìn xuyên được, vậy thì chỉ có thể vĩnh viễn trầm luân trong đó, vô cùng vô tận, tới khi nào thân thể tử vong mới thôi.
Triệu Anh Không giờ phút này chính là đang lâm vào tâm ma như vậy, mà tâm ma của nàng chính là người mà trong hiện thực nàng không thể bỏ qua được nhất, Triệu Chuế không, cũng là chuyện mà nàng vĩnh viễn không thể từ bỏ được, Triệu Chuế Không giết chết bạn bè thời thơ ấu của họ. Không cần biết là hắn có khổ tâm hay không, không cần biết chân tướng sự việc là thế nào, sai lầm đã phạm phải, cho dù có khổ tâm thì cũng làm sao? Những người bạn đó dù thế nào cũng không thể sống lại được nữa...
Triệu Anh Không mang tâm tình mâu thuẫn như vậy chiến đấu với Triệu Chuế Không. Tình yêu thầm kín trước kia đã hóa thành thù hận, nhưng trong thù hận lại mang theo do dự khó tả, với tình trạng của nàng hiện tại, trận chiến này không đánh cũng bại. Càng huống chi thực lực của đối phương vượt xa nàng, chiến đấu một lúc, trên người nàng đã mang đầy vết thương, hơn nữa cứ tiếp tục thế này, ý chí tâm thần của nàng cũng sẽ vĩnh viễn chìm đắm tại nơi này, không có cách nào thoát thân nữa.
Triệu Anh Không vung thanh trọng kiếm hai tay chém thẳng vào Triệu Chuế Không, nhưng không biết từ khi nào, đã có một sợi dây kim loại cực nhỏ chắn ngang, nhát kiếm này chém xuống chỉ bắn ra mấy đốm hoa lửa. Tiếp đó, Triệu Chuế Không nhân lúc thế kiếm lực đạo giảm mạnh, vung chỉ khẽ búng vào sống kiếm, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức truyền tới hai tay Triệu Anh Không. Cảnh giới nhập vi chính là như vậy, người đạt tới cảnh giới này có thể đem toàn bộ sức mạnh tập trung vào một kích, không lọt ra ngoài chút nào, thậm chí còn có thể thoáng khống chế phương hướng của luồng sức mạnh này, chính vì thế nếu như người chưa đạt tới cảnh giới nhập vi muốn cận chiến với người đã đạt tới cảnh giới này thì việc đầu tiên phải làm là hãy chuẩn bị tinh thần bị giết ngay tức khắc đi.
Có điều thực lực của Triệu Anh Không dù sao cũng không kém, lại đang mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, khi lực đạo cực lớn truyền vào hai tay, nàng thoáng cái đã đâm kiếm xuống đất, triệt tiêu luồng sức mạnh đó. Nhưng cho dù như vậy thì hai tay Triệu Anh Không vẫn cảm thấy vừa đau đớn vừa tê bại.
Từ sau khi bắt đầu giao chiến, Triệu Chuế Không cũng không nói gì nữa, chỉ có khuôn mặt mang đầy vẻ cười cợt khó diễn tả, mặc dù nhìn nụ cười rất thân thiết, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh lẽo như băng, khiến cho người khác nhìn qua không khỏi run bần bật. Tuy nhiên công kích của hắn lại không được sắc bén và khủng bố như Triệu Chuế Không thật sự, mặc dù ngăn cản đòn tấn công của Triệu Anh Không có vẻ rất ung dung nhẹ nhàng nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nếu Triệu Chuế Không thật sự, sợ rằng đã sớm đánh cho Triệu Anh Không vô lực hoàn thủ rồi.
- Thật đúng là ngu xuẩn, thân là một thích khách, không ngờ lại đi sử dụng trọng kiếm hai tay của chiến sỹ, hơn nữa còn là trường kiếm kiểu trung cổ của phương Tây... Muội thật sự là thiên tài ám sát trong trí nhớ của ta sao? Thật sự là Triệu Anh Không ngay từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn tất cả mọi người sao?
Triệu Chuế Không lại búng chỉ hất văng trọng kiếm, cũng không hiểu có phải ảo giác của nàng hay không mà Triệu Anh Không luôn cảm thấy người trước mặt mình đang càng đánh càng mạnh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, mức độ mạnh lên của hắn còn đang gia tăng, thậm chí còn bắt đầu lắm lời hơn.
- Muội biết không? Tiểu biểu muội của ta, ngay từ nhỏ muội đã lôi cuốn tất cả ánh mắt của ta, sự tồn tại của muội đối với ta mà nói, phảng phất như sao trời... Không là mặt trời tỏa đầy ánh sáng, muội là quả táo nhỏ của ta... Bảo vệ muội từ từ lớn lên, trưởng thành, sau đó hái xuống, muội có biết không? Muội là kỳ tài trăm năm khó khặp của gia tộc thích khách, thực lực của muội vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người bọn ta, lại thêm vóc dáng đồng nhan cự nhũ tuyệt thế, nếu có thể đoạt được muội, chỉ nghĩ tới quá trình đó thôi đã đủ khiến người ta hưng phấn đến phát cuồng rồi.
Triệu Chuế Không vừa nói vừa chỉ xuống thân dưới, chỗ đó không ngờ đã dựng đứng lên. Triệu Anh Không liếc nhìn một cái lập tức hung hăng chém xuống một kiếm.
Triệu Chuế Không cười ha hả khẽ nhảy lùi về sau, tránh thoát thanh kiếm vô hình chỉ vài milimet. Sau đó trong nháy mắt trước khi chạm đất, cũng không biết hắn làm thế nào, Triệu Anh Không chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đến khi nàng định thần lại thì Triệu Chuế Không đã đứng sau lưng nàng, hai tay khẽ đặt lên yết hầu nàng.
- Nhưng ta đã nhầm, muội căn bản không phải kỳ tài trăm năm khó gặp gì cả, muội thậm chí còn không bằng được ta. Không chỉ từ bỏ phương thức tấn công của thích khách, còn từ bỏ cả thích khách chi đạo, muội luôn mong muốn có được đồng đội phải không? Thân là thích khách thì không cần đồng đội, bọn chúng chỉ là chướng ngại ngăn cản muội mạnh lên mà thôi, chẳng trách thực lực muội lại càng ngày càng yếu ớt. Sau khi từ bỏ thích khách chi đạo, muội đã biến thành một quả táo hư thối rồi, chờ sau khi ta giết muội, sẽ giết luôn cả đám đồng đội của của muội nữa, để cho tất cả gặp lại dưới địa ngục, ha ha ha...
Trong khi Triệu Chuế Không nói chuyện, bàn tay đặt trên cổ Triệu Anh Không dần dần biến hóa, mờ ảo uốn khúc, bàn tay đó liền biến thành một bàng tay đeo găng gắn lưỡi dao, tiếp đó năm ngón tay cong lại vào trong, lưỡi dao cũng sắp sửa xuyên thủng yết hầu Triệu Anh Không.
Triệu Anh Không lúc này đã ngừng rơi lệ, hai mắt hoàn toàn mờ mịt, nhìn qua giống như là đối mắt sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại có thể
Sở Hiên đúng là có hai khẩu coilgun, nhưng rõ ràng là hắn không có sức chiến đấu mạnh mẽ như Sở hiên thật, dù là Gunkata hay là tín niệm lực λ-drive khủng bố nhất, thậm chí cả mở cơ nhân tỏa cơ bản nhất cũng không sử dụng được, chỉ vỏn vẹn dùng coilgun tấn công hai người Tề Đằng Nhất, nếu không thì bọn họ làm sao chạy thoát nổi?
Khi Sở Hiên nổ súng, cánh tay Lưu Úc bị bắn trúng, trên người Tề Đằng Nhất lại xuất hiện một vòng bảo vệ, nhất thời ngăn cản tất cả đạn colgun, nhưng cứ tiếp tục bị bắn như vậy, vòng bảo vệ bị phá vỡ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đôi mắt Tề Đằng Nhất bỗng biến thành mờ mịt, tiếp đó không chút nghĩ ngợi hất tung chiếc bàn lên, lợi dụng lúc Sở Hiên bị che mắt trong giây lát, hắn xốc Lưu Úc đứng cạnh lên chạy ra ngoài. Mặc kệ tiếng súng phía sau lưng vang lên không ngừng, dù sao thì Sở Hiên không mở cơ nhân tỏa cũng không thể đuổi kịp hắn, để cho hắn mang Lưu Úc chạy thoát trong đường tơ kẽ tóc.
- Trốn không thoát đâu, ngươi trốn không thoát đâu... Ha ha ha, chờ ta tới giết đi, giống như là mấy kẻ kia vậy. Chờ ta tới giết ngươi đi, đừng có chạy nữa, để ta tới giết ngươi đi...
Khi Sở Hiên từ trong phòng chạy ra ngoài đường, bên cạnh hắn lại xuất hiện một người đầu đội mũ đen, mình mặc áo kẻ đen trắng, cả khuôn mặt bị thiêu cháy tan nát, tay mang một chiếc găng có gắn lưỡi dao, bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng sợ, hắn theo sau lưng Sở Hiên đuổi theo hai người Tề Đằng Nhất.
"Không được, lần trước nghe họ nói vòng cổ long tinh không thể ngăn cản quá nhiều công kích, năng lượng bên trong rất có hạn, hai khẩu súng lục của Sở Hiên lại rất mạnh, cũng không biết còn lại bao nhiêu năng lượng. Cánh tay Lưu Úc lại bị thương, phải nhanh chóng cầm máu cho hắn... Trịnh Xá ơi! Freddy đâu có yếu ớt như ngươi nói, hắn rõ ràng là đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều!"
Kỳ thật cũng chẳng trách được Trịnh Xá, bởi vì hoàn cảnh này đối với hắn mà nói quả thực là không có sức công kích gì, điểm đáng sợ của Sở Hiên là trí mưu của hắn, tiếp theo là đồ vật hắn chế tạo ra, cuối cùng mới là sức chiến đấu của hắn. Nhưng cho dù như vậy đi nữa thì nếu là Sở Hiên chân thật cũng đủ giết chết hai người Tề Đằng Nhất mấy lần rồi, vì thế Tề Đằng Nhất có oán thán cũng chỉ tại bản thân hắn không mạnh mẽ mà thôi.
Nhưng Tề Đằng Nhất tốt xấu gì cũng đã dùng qua long huyết, lại được tiêm Progenitor virus, mặc dù tư chất thật sự rất có hạn, thực lực có lẽ còn không bằng nữ nhân vật chính được tiêm Progenitor virus trong Resident Evil, nhưng cũng đã mở được cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, dù phải mang theo một thiếu niên, tốc độ chạy của hắn vẫn nhanh hơn hai kẻ đuổi phía sau rất nhiều.
"Không thể ở lại biệt thự được, chạy ra đường thôi!"
Tề Đằng Nhất không kịp nghĩ ngợi lập tức chạy ra ngoài đường, rời khỏi phu vực biệt thự, trên đường đi hắn không hề nhìn thấy một người nào, giữa ban ngày ba mặt mà cả khu phố hoàn toàn trống trơn, hơn nữa cả thị trấn cũng phảng phất như không hề có bóng dáng con người, yên lặng đến mức khiến người ta phải phát điên. Giờ phút này Tề Đằng Nhất cũng mặc kệ những chuyện đó, ôm Lưu Úc cuống cuồng chạy trên đường.
- Lưu Úc, cố gắng kiên trì, tìm được chỗ trốn ta sẽ phun thuốc cầm máu cho cậu!
Tề Đằng Nhất vừa chạy vừa hét.
Sắc mặt Lưu Úc tái nhợt, nhưng hắn lại lắc đầu nói:
- Không được dừng lại. Tề đại ca, nếu nơi đây là thế giới trong mơ thì sẽ không có hạn chế về khoảng cách, bây giờ anh đang chạy nên trong đầu sinh ra ý thức chạy trốn, Freddy mới không đuổi kịp, nếu anh dừng lại thì bọn chúng sẽ rất nhanh chóng tìm tới nơi... Lúc nằm mơ chính là như vậy, một khi dừng lại sẽ bị quái vật bắt được, vì thế ngàn vạn lần không được dừng lại!
Tề Đằng Nhất ngẩn người, bước chân hơi chậm lại, đang định nói mấy câu với Lưu Úc thì đột nhiên sau lưng hắn vang lên tiếng súng, không biết từ khi nào Sở Hiên cùng Freddy đã đuổi kịp, hơn nữa Freddy còn liên tục hò hét:
- Chạy đi, ta cho các ngươi chạy đấy! tâm linh Trịnh Xá đội trưởng các ngươi đã sắp tan vỡ rồi, các ngươi càng kinh hoàng, sợ hãi, càng phẫn nộ, càng tuyệt vọng, sức mạnh ta lại càng lớn. Ha ha, chỉ cần tâm linh Trịnh Xá cũng sụp đổ, sức mạnh của ta sẽ có thể mô phỏng đầy đủ thực lực của Sở Hiên, giết các ngươi thực là quá dễ dàng... Chạy đi, tiếp tục chạy nữa đi!
Hai người không biêt Trịnh Xá đã xảy ra chuyện gì nhưng đúng là Sở Hiên bắn súng độ chuẩn xác đã tăng mạnh, không ngờ đã dần dần có dáng vẻ của Gunkata. Khi huấn luyện, Tề Đằng Nhất đã nhìn thấy Gunkata cùng tín niệm lực λ-drive của Sở Hiên, cảnh tượng đó lập tức khiến hắn giật nảy mình, vội vã gia tăng cước bộ chạy trốn.
Nhưng mặc cho Tề Đằng Nhất chạy trốn thế nào đi nữa, hai người phía sau vẫn không nhanh không chậm theo sát hắn, vòng bảo vệ của vòng cổ long tinh cũng càng ngày càng mờ nhạt, đã sắp sửa bị phá nát... Tính mạng hai người cũng chỉ còn trong sớm tối...
Trong mộng không có thời gian... Trong mộng không có không gian, tất cả chỉ xem xem trong lòng người có thể nhìn thấu được không mà thôi...
Trương Hằng nhìn Minh Yên Vi cùng đám tội phạm càng lúc càng rời xa, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ tan, thậm chí cả thi thể bên cạnh hóa thành Freddy cũng không có phản ứng, cứ ngây ngốc đứng đó. Trong đầu hắn phảng phất như một bộ phim quay ngược, không ngừng hồi tưởng lại những cảnh tượng từ lúc hắn sinh ra, hài nhi, trẻ con, thiếu niên, thanh niên, trưởng thành.... Chỉ là trong sinh mạng của hắn, lại thiếu mất một thứ rất quan trọng...
"Thiếu mất thứ gì... Ta quên mất chuyện gì nhỉ? Minh Yên Vi... Không, ta vẫn nhớ rõ cô ấy, là ta làm cô ấy tổn thương, là ta đã phụ cô ấy... Mẹ? Không, hơi ấm của mẹ mãi mãi không thể quên được...Cha? Không, mặc dù ta ngày hôm nay là do ông ấy gây ra, nhưng ông ấy cũng rất khổ, ta không trách ông ấy... Đám tội phạm kia? Không, khuôn mặt bọn chúng vẫn khắc sâu trong lòng ta, dù giết chúng một vạn lần cũng không thể quên được... Đó là cái gì? Ta quên mất điều gì?"
Trương Hằng đứng đó, hai mắt vô thần, mặc cho bên cạnh Freddy cười hung ác bước tới gần, hắn vẫn không hề động đậy...
"Người ta nói, trước lúc chết, tất cả mọi chuyện trước đây sẽ hiện ra trong não, vậy thì hiện tại chắc là lúc ta chết phải không? Đúng thế, ta đáng chết, ta có lỗi với cô ấy, hủy hoại cả cuộc đời cô ấy, cũng phá hủy cả cuộc đời ta... Còn có thể có kiếp sau không? Thật muốn nói với cô ấy một câu xin lỗi... Còn có thể có kiếp sau không? Cũng muốn gặp lại mấy người Trịnh Xá, đồng đội... Còn có thể có kiếp sau không? Nhưng mà, rút cuộc là ta đã quên mất cái gì nhỉ? Ta rút cuộc là đã quên mất cái gì?"
Tâm linh Trương Hằng đã hoàn toàn tan vỡ, hắn giờ phút này đến cả dục vọng cầu sinh cũng không còn, chỉ có đáy lòng vẫn còn một chút nghi vấn, ngoài ra hắn đã như người chết. Freddy đã giơ găng tay lên, chỉ cần đâm vào ngực Trương Hằng là xong...
"Ta rút cuộc là đã quên mất thứ gì... Thứ gì rất quan trọng, nếu như quay ngược cuộc đời ta lại một lần, thứ đó..."
Hình ảnh trong đầu Trương Hằng phảng phất như quay lại khi hắn còn nhỏ, còn rất rất nhỏ, lúc đó cha mẹ hắn vẫn khỏe mạnh, lúc đó hắn cùng cô ấy vẫn là bạn thanh mãi trúc mã, lúc đó, hắn vẫn còn...
Một lần, bọn họ vì nghịch ngợm nên lấy trộm cung tên của cha Trương Hằng, lúc chơi đùa, Minh Yên Vi không cẩn thận suýt nữa thì bị tên đâm vào mắt, may nhờ Trương Hằng đẩy mạnh nàng ra, nhưng cuối cùng lại đâm trúng đùi Trương Hằng. Lúc ấy, Trương Hằng còn rất nhỏ nhưng lại mỉm cười an ủi Minh Yên Vi khóc lóc, mặc cho máu tươi chảy ra cũng không hề để ý... Đó là...
"Dũng khí!"
Trương Hằng vụt hét lớn, Freddy ở bên cạnh hoảng sợ, vừa định nhảy tránh ra thì bỗng thấy Trương Hằng hai mắt mờ mịt, tóm lấy vai hắn, dùng sức kéo mạnh đồng thời vung chân đá thẳng vào gót chân hắn. Freddy lập tức bị đẩy vật xuống đất, mà trên tay Trương Hằng không biết từ lúc nào đã cầm một cây cung kim loại màu bạc, trong nháy mắt khi Freddy ngã xuống, Trương Hằng đã tròng dây cung qua cổ hắn, tiếp đó dùng sức kéo mạnh, đầu Freddy liền bị dây cung cắt rời khỏi thân thể.
- Dũng khí! Sai lầm thì đã sai lầm rồi! Chẳng lẽ có thể trốn tránh vĩnh viễn sao? Minh Yên Vi! Em bị tổn thương, anh sẽ dùng cả đời này bù đắp cho em! Nếu như vẫn không đủ, chúng ta cùng xuống địa ngục, đời đời kiếp kiếp bù đắp cho em! Anh nhất định sẽ không chạy trốn nữa! Anh tuyệt đối không chạy trốn nữa!
Trương Hằng phảng phất như phát cuồng, đuổi theo cỗ xe đang càng lúc càng xa, không ngờ khoảng cảnh xa như vậy mà hắn chỉ bước vài bước đã tới nơi, sau đó kéo cung bắn loạn, mấy gã kia không kịp kêu một tiếng đã bị bắn gục xuống đất. Trương Hằng lặng lẽ nhìn Minh Yên y phục không hoàn chỉnh trên xe, rồi hắn hét lên:
- Khi trở về anh sẽ hồi sinh em! Anh tuyệt đối không chạy trốn nữa, từ nay về sau vĩnh viễn không chạy trốn! Thống khổ lúc thơ ấu không phải là cái cớ, cái gì nên bỏ xuống thì hãy bỏ xuống, tương lai... Nếu như có tương lại, anh nhất định sẽ dung tính mạng mình để bù đắp cho em!
Nói đoạn, hắn vụt nhắm mắt lại.
Đến khi Trương Hằng mở mắt ra, hắn đã ở tại con ngõ lúc hắn biến mất, xung quanh làm gì còn Minh Yên Vi nào nữa, cả không gian vắng lặng như tờ, phảng phất như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác. Chỉ là ánh mắt Trương Hằng chưa bao giờ kiên định như thế, không còn một chút bóng dáng nào của sự nhu nhược trước kia, giống như đây mới thật sự là hắn.
Đúng lúc này, từ phía xa chợt vang lên một loạt tiếng súng, Trương Hằng thoáng sửng sốt, cất bước chạy về phía đó. Vòng qua mấy ngã rẽ, hắn liền thấy Sở Hiên cùng Freddy đang đuổi theo Tề Đằng Nhất.
- Freddy... Ngươi định là gì?
Trương Hằng vụt kéo cung, trường cung giương tròn như trăng rằm, mặc dù trên tay chỉ có một mũi tên, nhưng trên mũi tên này lại tràn ngập áp lực cường đại không gì sánh được
- Freddy... Ngươi đuổi theo đồng đội ta làm gì?
Trương Hằng xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa tiếng quát phẫn nộ của hắn cũng khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung sang phía đó. Tề Đằng Nhất vừa nhìn thấy Trương Hằng lập tức ngẩn người, vẻ như đang suy nghĩ người vừa xuất hiện này là ai? Chỉ sau một hai giây, trong lòng hắn chợt máy động, vội hét lên:
- Trương Hằng, ngươi là Trương Hằng! Giúp ta! Mau giúp ta!
Trương Hằng nghe Tề Đằng Nhất nói vậy cũng ngạc nhiên, tại sao Tề Đằng Nhất phảng phất như không nhận ra hắn, hoặc có thể nói là chỉ vừa mới nhớ ra hắn như thế? Có điều giờ phút này Trương Hằng cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, bởi vì vòng cổ long tinh của Tề Đằng Nhất có thể ngăn cản vũ khí công nghệ cao nhưng không thể ngăn cản chiếc găng tay gắn lưỡi dao của Freddy. Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là Freddy đang giơ găng chuẩn bị giết Tề Đằng Nhất, hai người chỉ cách nhau vài bước, tối đa là một hai giây nữa, những lưỡi dao kia sẽ cắm vào lưng Tề Đằng Nhất.
- Cút mẹ ngươi đi!
Trương Hằng quát lớn, giữa hai tay mơ hồ lóe lên một luồng sáng, đến cả cây cung kim loại màu bạc cũng phản xạ luồng sáng này, tiếp đó phụ ma tiễn +4 hóa thành một tia sáng bắn ra. Trong khoảnh khắc đó, thời gian phảng phất như cũng dừng lại, chỉ có tia sáng kia lướt qua không trung, tiếp theo vai trái Freddy đã bị tia sáng bắn đứt, hơn nữa miệng vết thương còn không ngừng tan vỡ, dần dần Freddy đã biến thành bụi phấn tan vào trong gió. Tia sáng kia tiếp tục bắn vào một tòa nhà ở phía xa, chỉ một tia sáng nhỏ bé vậy mà có thể bắn sụp cả một mảng tường lớn. Đến tận lúc này, thời gian xung quanh mới như trở lại bình thường, những mảnh quần áo của Freddy cũng từ trên không rơi xuống.
Cường hãn, quá cường hãn, uy lực một mũi tên ánh sáng này không ngờ có thể sánh với điểm tuyến ma nhãn của Zero. Mặc dù còn không bằng được đặc tính hủy diệt bất cứ loại vòng bảo vệ nào của điểm tuyến ma nhãn, nhưng uy lưc của phát tên ánh sáng này vòng bảo vệ bình thường cũng không ngăn cản nổi, dù là tốc độ, sức mạnh, độ chính xác, một tiễn này đều đạt tới trình độ đỉnh cao!
- Điện chi tiễn!
Huyết thống tinh linh của Trương Hằng tiến hóa, kỹ năng Phong chi tiễn cũng trở thành Điện chi tiễn, mũi tên bắn ra uy lực, tốc độ đều như lôi điện. Hơn nữa cũng không biết có phải vì Trương Hằng đã đột phá tâm linh hay không, mà sau khi bắn ra một tiễn này hắn không ngờ vẫn không trực tiếp gục ngã như trước mà vẫn miễn cưỡng giương cung, tay cầm sẵn hai mũi tên nhắm về phía Sở Hiên.
- Tề Đằng Nhất!
Trương Hằng gào lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sở Hiên, vội vã nói:
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Sở Hiên cùng ác ma Freddy lại cùng nhau truy đuổi ngươi?
Tề Đằng Nhất đang vừa chạy vừa thở hồng hộc, sau khi Trương Hằng bắn ra một phát vừa rồi, Sở Hiên lại đứng yên tại chỗ, hắn im lặng giơ hai khẩu coilgun ra trước người, không hề động đậy. Tề Đằng Nhất trông thấy Sở Hiên không công kích nữa, hắn cũng trốn ra sau một cửa hàng rồi mới hô lên:
- Trương Hằng! Sở Hiên này là giả, Sở Hiên thực sự không thể bị Freddy kéo vào thế giới trong mơ này được. Vừa rồi Trịnh Xá đang định tấn công Sở Hiên, kết quả là chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa... Đúng rồi, vừa rồi Freddy còn nói, sơ hở tâm linh của Trịnh Xá bị phá hoại càng nghiêm trọng, thực lực của Sở Hiên này lại càng mạnh, ngươi mau tấn công hắn đi!
Trương Hằng lại thoáng chần chừ, bởi vì hắn không biết có nên tin tưởng những gì Tề Đằng Nhất nói hay không. Vừa rồi rõ ràng là Sở Hiên và Freddy cùng nhau tấn công Tề Đằng Nhất, nhưng ai mà biết đây có phải là sắp đặt của sở Hiên hay không? Đối với Trương Hằng đã cùng hợp tác với Sở Hiên nhiều lần mà nói, gã này là loại người đa trí như quỷ, nếu như nói có người có thể dùng mưu kế khiến Freddy gia nhập Trung Châu đội, Trương Hằng tin rằng chỉ Sở Hiên mới có khả năng đó.
Bất quá, tình huống tiếp theo lập tức khiến Trương Hằng không phải suy nghĩ nhiều nữa. Sở Hiên giơ hai khẩu coilgun ra trước người, vốn đang đứng yên đột nhiên hai tay bắt đầu chậm rãi dịch chuyển. Chỉ thấy hai khẩu coilgun nhắm vào Tề Đằng Nhất và Trương Hằng rồi hai tay sở Hiên bỗng chuyển động với tốc độ cực nhanh, nhất thời cả hai người đều bị đạn bắn trúng, trước mặt hai người cùng xuất hiện một tầng phòng hộ nửa trong suốt. Hơn thế nữa, tốc độ bắn cùng độ chính xác của Sở Hiên lại tăng cao, đây đã không còn lại cách bắn súng bình thường nữa, mà là kỹ năng mà chỉ Sở Hiên mới có thể tự học tập được... Phương pháp bắn Gunkata!
Trương Hằng và Tề Đằng Nhất đều bị bắn cho tối tăm mặt mũi. Trương Hằng thì còn đỡ, vòng cổ long tinh của hắn gần như hoàn hảo không hao tổn gì, còn Tề Đằng Nhất thì không chút nghĩ ngợi, trốn sang một cửa hàng bên cạnh, đồng thời gào lên:
- Trương Hằng, làm sao bây giờ? Sơ hở tâm linh của Trịnh Xá lại mở rộng rồi, cứ tiếp tục thế này, Sở Hiên hắn không phải sẽ sử dụng được cả tin niệm lực sao?
Trương Hằng nghe vậy cũng chột dạ, hắn không chỉ từng thấy qua uy lực của Gunkata cùng tín niệm lực λ-drive khủng bố của Sở Hiên trong huấn luyện mà còn được nghe Trịnh Xá kể lại biểu hiện của Sở Hiên trong bộ phim Transformers. Giữa đám robot vô cùng mạnh mẽ như thế mà Sở Hiên vẫn có xông pha bắn giết, vậy thì lúc này muốn giết hắn cùng Tề Đằng Nhất cùng lắm chỉ mất chốc lát mà thôi, vì thế khi Sở Hiên một lần nữa bắn về phía hắn, Trương Hằng không còn chút chần chừ nào nữa, Bạo liệt tiễn hai mũi đã bắn thẳng vào Sở Hiên.
Giờ phút này, Sở Hiên chẳng những sử dụng Gunkata mà ánh mắt hắn cũng biến thành mờ mịt, vừa nhìn là biết đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa. Khi Bạo liệt tiễn hai mũi bắn ra, hai mũi tên vừa nhắm vào nhau, không ngờ đã bị viên đạn nhỏ như mũi kim của coilgun bắn trúng, bụp bụp hai tiếng, hai mũi tên chưa kịp va chạm đã bị bắn nát.
Sự ảo diệu của Gunkata là do lấy quỹ đạo hình tròn làm trung tâm, hướng di chuyển tay của Sở Hiên đã tính toán tất cả các vị trí có thể bị tấn công quanh người hắn, chỉ cần hắn không ngừng đổi hướng bắn, vậy thì tất cả các đòn công kích nhắm vào hắn đều sẽ bị đạn coilgun ngăn chặn trước. Trừ phi những công kích đó không sợ uy lực súng đạn hoặc là uy lực so với đạn coilgun còn mạnh hơn nhiều, nếu không chưa kịp tới gần Sở Hiên đã bị bắn nát rồi.
Trương Hằng thầm tặc lưỡi, hắn quay sang Tề Đằng Nhất quát:
- Tề Đằng Nhất! Ngươi chạy ra xa một chút! Ta ở đây tạm ngăn chặn hắn! Đúng rồi, trước khi Trịnh Xá biến mất có nói gì không?
Tề Đằng Nhất cũng nhanh trí, hắn chạy vọt ra sau cửa hàng, vừa chạy vừa hét:
- Trịnh Xá nói tính mạng của tất cả thành viên trong đội đều nằm trong tay ta, còn nói mức độ cường hóa thân thể ta còn mạnh hơn Freddy rất nhiều, muốn ta giết chết hắn...
Trong tiếng nói, Tề Đằng Nhất đã chạy càng lúc càng xa.
Trương Hằng cũng trốn sau một bức tường, chỉ là coilgun uy lực cực mạnh, sau khi xuyên qua tường vẫn bắn trúng người hắn, bất đắc dĩ Trương Hằng không còn biết làm gì hơn là nằm rạp xuống đất. Hắn cẩn thận suy nghĩ những gì mà Tề Đằng Nhất nói, một lúc sau mới khẽ lẩm bẩm:
- Ý hắn là phải giết chết tên Sở Hiên do ác ma biến thành này phải không? Sơ hở tâm linh của Trịnh Xá càng lớn, thực lực của hắn càng tiếp cận Sở Hiên thật sự? Có ý tứ... Cho ta năm phút nữa, đến lúc đó có thể sử dụng một lần Điện chi tiễn nữa, đến lúc đó, một tiễn có thể phân thắng bại!
Bên kia Tề Đằng Nhất ôm Lưu Úc chạy qua cửa hàng, hắn vừa chạy vừa lấy thuốc cầm máu ra, tiếp theo một tay ôm Lưu Úc, một tay phun thuốc. Làm như vậy, tốc độ chạy của hắn tự nhiên là càng lúc càng chậm, đúng lúc đó, trước mặt Tề Đằng Nhất đột nhiên hoa lên, không đợi hắn kịp phản ứng, ngực trái bỗng đau nhói, ngã nhào xuống đất, nằm lăn ra vỉa hè.
Ở cạnh lối rẽ mà hắn chạy qua, có một người đầu đội mũ đen, mình mặc áo kẻ đen trắng đang đứng. Bộ dạng đó chính là Freddy vừa bị Trương Hằng một tiễn bắn tan lúc nãy, chỉ có điều nhìn hắn giờ phút này hắn hoàn toàn không thương tổn. Chỉ thấy hắn hắn khẽ liếm vết máu trên tay, bật cười hung tợn bước về phía Tề Đằng Nhất. Vừa rồi hắn nhân lúc Tề Đằng Nhất chạy qua, vung tay đâm tới, năm lưỡi đao đều đâm ngập vào ngực Tề Đằng Nhất, lúc này cả Tề Đằng Nhất lẫn Lưu Úc đều ngã xuống đất. Ngực trái Tề Đằng Nhất mang năm vết thương sâu, cũng không biết là có bị thương đến trái tim hay không, chỉ thấy hắn ộc ra máu đen, căn bản không thể cử động được nữa.
Freddy cười châm chọc, nói:
- Thật là đáng tiếc, chỉ cần chủ thể của ta trong giấc mơ này không bị tiêu diệt, vậy thì ta có thể hồi sinh vô hạn. hơn nữa theo sơ hở tâm linh của Trịnh Xá càng lớn, số lượng của ta cũng càng lúc càng nhiều, sức mạnh có thể sử dụng tại thế giới trong mơ này cũng càng lớn, bây giờ ngươi còn chạy được nữa không? Ha ha ha...
Nói đạn, hắn khẽ búng tay, từ đầu đường đằng xa, một chiếc xe tải gắn đầy mũi nhọn xuất hiện, nhìn uy thế thật sự kinh khủng. Đừng nói là bị chiếc xe đó đâm thẳng trước mặt, có lẽ chỉ sượt qua thôi cũng mất nửa cái mạng rồi, mà lúc này, chiếc xe tải đang lao ầm ầm về phía Tề Đằng Nhất.
Tề Đằng Nhất liên tục nôn ra máu, những ý thức vẫn coi như tỉnh táo, chỉ có thể bất lực nhìn chiếc xe lao tới, tâm lý tuyệt vọng cùng cực...
Cái gì là Hiếu? Còn cái gì là Trung?
Vương Hiệp nhìn bài vị của mẹ khóc lớn, máu tươi trên trán chảy đầy mặt, giờ phút này trong lòng hắn đầy thống khổ và mê mang. Mê mang với sứ mệnh của bản thân, mê mang với tất cả những gì mình đã làm, thậm chí là bắt đầu mê mang với cả sự tồn tại của chính mình. Cho dù hắn biết nơi đây là thế giới trong mơ, cho dù hắn biết tất cả rất có thể chỉ là hư ảo, nhưng hắn vẫn cảm thấy mờ mịt... Bởi vì không cần biết là thật hay là giả, hắn đã bắt đầu nảy sinh dao động với niềm tin của mình, mặc cho bàn tay từ phía sau tới gần hắn cũng không hề nhận thấy....
-...Không đúng...
Những lưỡi dao phía sau đang đâm vào gáy Vương Hiệp, nhưng thân người hắn đột nhiên dịch sang một bên, lưỡi dao chỉ đâm trúng vai hắn, mà Freddy cũng tò mò hỏi:
- Cái gì không đúng?
-....Nam nhi quỳ gối vẫn anh hùng[37]... Ông nội ta là quân nhân, cha ta là quân nhân, ta cũng là quân nhân... Có lẽ không thể gặp mẹ lần cuối cùng, nhưng ta sẽ dùng những khoa học kỹ thuật, những kiến thức, sức mạnh đem về từ Chủ Thần không gian, đem những thứ đó đặt trước phần mộ của người, nói với người rằng, đứa con này đã không phụ sự kỳ vọng của người... Con của người cũng là đại anh hùng!
Vương Hiệp vụt xoay người lại, máu tươi trên trán vẫn chảy ròng ròng, cũng chảy vào trong mắt hắn... Đôi mắt đỏ ngầu như máu...
Lại nói Tề Đằng Nhất nằm dưới đất đã cảm thấy tuyệt vọng, mắt thấy chiếc xe càng lúc càng tới gần, mà hắn giờ phút này đến cả lăn người cũng không làm nổi, chỉ cần bị xe tải đâm trúng thì hắn chẳng còn lại được dù chỉ một đống thịt vụn, tình huống này đã là tuyệt cảnh.
Khi chiếc xe còn cách hai người Tề Đằng Nhất sáu bảy chục mét, đột nhiên một đoàn plasma từ trên trời ập xuống, giống như một cột sét lớn bao trùm toàn bộ chiếc xe tải. Đến khi hai người Tề Đằng Nhất định thần lại, chiếc xe đã bị plasma hòa tan thành một vũng nước thép, cột sét uy lực vô cùng cũng đã biến mất, tại trường chỉ còn lại sức nóng khủng khiếp sau khi plasma bùng nổ.
Hai người Tề Đằng Nhất còn đang ngây ngốc nhìn sang phía đó, từ bên lề đường bỗng có một người bước ra, trên tay hắn còn xách theo một cái đầu đang không ngừng gào thét. Người đó cũng không để ý tới cái đầu đang kêu gào khủng khiếp kia, hắn bước tới cạnh hai người Tề Đằng Nhất rồi vung tay ném cái đầu đi, làm nó lăn long lóc tới cạnh chân Freddy, lúc này cái đầu vẫn còn bốc lên hơi khói, giống như là bị đốt cháy.
Vương Hiệp lạnh lùng nói:
- Freddy, ta từ cơn ác mộng ngươi ban cho trở về đây, tên khốn kiếp thích đùa bỡn tâm trí người khác này... Ngươi còn muốn đùa bỡn nhân tâm đến mức nào nữa?
Nói đoạn, hắn hét lớn, hai tay liên tục huy động yêu lực, quanh người hắp lập tức xuất hiện rất nhiều khối thuốc nổ hình cầu nhỏ có mọc hai cánh dơi. Trên những khối cầu này còn có hai cánh tay nhỏ bé, mỗi chiếc đều ôm một quả lựu đạn plasma, Freddy ở đằng xa gào lên, còn chưa kịp chạy trốn, những khối cầu thuốc nổ đã bao vây khắp bốn phương tám hướng xung quanh hắn, tiếp đó plasma tràn ra....
Vương Hiệp mặc dù phẫn nộ đến cực điểm nhưng coi như vẫn còn chút lý trí, khi thuốc nổ do yêu lực tạo ra vây chết Freddy, hắn đã xốc hai người Tề Đằng Nhất dậy, quay người chạy ra xa. Vừa bước được mấy bước, từ phía sau đã ùa tới một luồng khí nóng, luồng khí nóng đó lướt qua lưng ba người, Vương Hiệp chỉ cảm thấy cả đầu tóc như sắp bốc cháy. Sau khi chạy được hơn trăm mét, ba người mới quay đầu lại nhìn, chỗ bị plasma bao trùm đã bị thiêu thành một hố lớn, rộng hơn hai mươi mét, Freddy càng bị đốt cháy đến cả tro bụi cũng không còn.
"Lợi hại!"
Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc đều âm thầm líu lưỡi. Vương Hiệp trong Trung Châu đội không hề nổi bật, thậm chí có thể nói là gần như không có gì đáng để ý, ai mà biết được sức mạnh của hắn lại lớn đến vậy. Khi lựu đạn plasma bùng nổ, điện quang trùng thiên, nếu chỉ riêng uy thế thì thậm chí mấy người Trịnh Xá cũng không bì được, loáng cái đã thiêu cháy Freddy không còn chút tro than nào, nếu được hắn hộ vệ bên cạnh, hai người cơ bản có thể coi là an toàn.
Nhưng Vương Hiệp vừa chạy, bước chân vừa bắt đầu tập tễnh, sau khi chạy dược hai ba trăm mét, hắn cuối cùng cũng dừng lại thở hồng hộc. Tuy vậy hắn vẫn lập tức lấy thuốc cần máu ra, vội vàng phun cho hai người, sau khi xong xuôi, Vương Hiệp rút cuộc cũng ngồi phịch xuống đất. Nhìn bộ dạng hắn lúc này giống như vừa chạy marathon suốt mấy chục km, toàn thân hư thoát cơ hồ sắp ngất đi.
Lúc này vẫn nguy cơ trùng trùng, mặc dù Vương Hiệp còn rất suy yếu nhưng hắn vẫn lập tức hỏi tình huống hiện tại. Tề Đằng Nhất cũng rất may mắn, ngực trái bị năm lưỡi dao đâm trúng vậy mà lại không làm bị thương đến trái tim, mặc dù trong lúc nói không ngừng ho ra máu tươi nhưng hắn dù sao cũng còn chưa chết, cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện từ sau khi Vương Hiệp biến mất.
-....Chính là như vậy, vừa rồi Trương Hằng cầm chân Sở Hiên, ta mới đưa Lưu Úc chạy tới đây. Ai mà biết Freddy không hề buông tha cho bọn ta, chỉ cần tên Sở Hiên giả đó không chét, vậy thì hắn có thể hồi sinh vô hạn. Hơn thế nữa, theo sơ hở tâm linh của Trịnh Xá càng lớn, sức mạnh của hắn sẽ càng cao, số lượng cũng càng nhiều, có vẻ thực lực của tên Sở Hiên giả kia cũng biến thành gần như tương tự Sở Hiên trong thế giới hiện thực. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu ác ma Freddy nữa đây.
Tề Đằng Nhất vừa thở dốc vừa nói.
Vương Hiệp thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Các ngươi tìm chỗ trốn đi, nhớ kỹ không được chạy loạn, ta đi trợ giúp Trương Hằng tiêu diệt tên Sở Hiên giả đó. Nếu đúng là thực lực hắn tương đương với Sở Hiên thật sự thì một khi sử dụng tín niệm lực, chính là lúc chúng ta chết hết, vì vậy cho dù thế nào đi nữa cũng phải tiêu diệt Sở Hiên giả trước lúc đó...
Nói đoạn, hắn dợm chân dứng dậy.
- Không thể đi...
Lưu Úc đột nhiên tóm chặt lấy góc áo Vương Hiệp, nói:
- Hai người bọn em sống sót cũng là mấu chốt... Nếu nơi đây là trong mơ vậy thì giấc mơ nhất định phải có người ngủ mới có thể tiếp tục duy trì. Hơn nữa, nơi đây là thế giới trong mơ an toàn, ngoài hai người bọn em ra, tất cả những người khác đều bị kéo vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh, nếu em và Tề đại ca chết trong thế giới này thì hai điểm nút cuối cùng để duy trì thế giới trong mơ an toàn cũng sẽ biến mất, mọi người cũng thể tỉnh lại được nữa!
Vương Hiệp cùng Tề Đằng Nhất đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi:
- Thật sao?
- Tám phần là thật.
Lưu Úc không hề lỏng tay, tiếp tục nói:
- Em đã nói mình đã đọc rất nhiều truyện đúng không? Do luôn bị nhốt trong nhà hết sức buồn chán nên em tìm mua đủ loại sách thượng vàng hạ cám về nhà, trong đó cũng có vài cuốn liên quan đến giấc mơ của con người. Ví dụ như nếu như một giấc mơ chân thực đến mức anh không thể phân biệt nổi giấc mơ và sự thật khi anh chết trong mơ, ở ngoài đời cũng sẽ tử vong, ngoài ra còn có... Nằm mơ cần có hai điều, một là người ngủ mơ, hai là thông tin gây ra giấc mơ. Nếu như tên Sở Hiên giả này là do Freddy biến thành, vậy thì hắn chính là thông tin gây ra giấc mơ này, vì thế khi khi tất cả mọi người đều trải qua thế giới trong mơ tuyệt cảnh, em cùng Tề Đằng Nhất đại ca chính là chỗ dựa duy nhất của thế giới trong mơ này.
Vương Hiệp cùng Tề Đằng Nhất đều có chút bất ngờ nhìn gã thiếu niên này, có điều họ vẫn làm cùng một việc, mỗi người xốc một tay Lưu Úc, dẫn hắn chạy sâu vào trong con đường.
- Tuy có nhiều chỗ bọn ta không thể hiểu nổi... Nhưng khi cậu nói những chuyện này, thần thái có vẻ rất giống Sở Hiên với Tiêu Hoành Luật khi giải thích cho bọn ta, vì thế, cho dù thế nào thì... bọn ta cứ tin tưởng cậu vậy.
Vương Hiệp vừa chạy vừa nói, Tề Đằng Nhất ở bên cạnh cũng gật gật đầu.
Lưu Úc ngạc nhiên nhìn hai người, hắn tựa hồ không hiểu tại sao hai người này bỗng dưng lại tin lời hắn nói. Bất quá, vậy cũng tốt, ít nhất là cái mạng nhỏ của hắn và Tề Đằng Nhất tạm thời được bảo đảm, nhưng hắn vẫn tò mò hỏi:
- Tề Đằng Nhất đại ca, vết thương trên ngực anh không sao chứ? Lúc trước có vẻ bị đâm rất sâu...
Tề Đằng Nhất ho khan mấy tiếng nhưng không tiếp tục phun máu nữa, hắn cười khổ đáp:
- Không lâu nữa cậu cũng có thể giống như ta, chỉ cần quay lại Chủ Thần không gian là có thể dùng long huyết một lần, nó có thể giúp tố chất thân thể cậu mạnh hơn gấp đôi người bình thường, hơn nữa sức hồi phục cũng trở nên rất biến thái.... Tất nhiên là không được đến mức quái thai như Trịnh Xá....
Lưu Úc gật gật đầu rồi lại tò mỏ hỏi:
- Vậy thì vị đại ca kia đâu? Người tên là Trương Hằng ấy, anh ấy cũng dùng qua long huyết phải không? Có thể đánh bại Sở Hiên không?
Vương Hiệp và Tề Đằng Nhất lại lập tức cùng cười khổ, đưa mắt nhìn nhau không biết nói gì, một lúc lâu sau Vương Hiệp mới lên tiếng:
- Nếu thật sự đúng như Freddy nói, một khi sơ hở tâm linh của Trịnh Xá mở rộng hết mức, để thực lực của tên Sở Hiên giả này giống như hệt như Sở Hiên thật, đến lúc đó bọn ta thật sự không tự tin có thể đánh bại nổi hắn... Kể cả Sở Hiên không sử dụng trí tuệ của hắn đi nữa thì thực lực cũng thâm sâu khôn lường.
- Trương Hằng... Tính mạng của mọi người đều trông cậy vào ngươi đấy...
Mở một phía khác, Trương Hằng tuyệt đối không hề nghĩ như vậy, hắn lúc này đơn giản là đến cả cái mạng mình cũng khó giữ, còn nói gì tới bảo vệ tính mạng người khác nữa?
Sở Hiên đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, dù là tốc độ, sức mạnh hay khả năng phản ứng, tất cả tố chất thân thể đều vượt qua Trương Hằng, ngoài ra Gunkata của hắn một khi sử dũng cũng là liên miên bất tuyệt, bắn cho vòng bảo vệ của Trương Hằng rung động liên tục. Về phần Trương Hằng thì Bạo liệt tiễn hai mũi, thậm chí là ba mũi đều chưa tới gần Sở Hiên đã bị bắn nát, mà mấy lần hắn sử dụng kỹ năng bắn trên diện rộng của cây cung màu bạc lại đều bị Sở Hiên tránh được, dần dần hắn chỉ có chịu bị bắn, căn bản không có cơ hội trả đòn.
"Còn hơn ba phút nữa sẽ có thể dùng Điện chi tiễn. Tin rằng uy lực của Điện chi tiễn sẽ giết được tên Sở Hiên giả này ngay lập tức... Chỉ có điều, từ trước đến nay hắn luôn chỉ biểu hiện năng lực ở phương diện trí tuệ, không ngờ sức chiến đấu của hắn lại khủng bố đến thế này, đây mới đúng là thực lực của Sở Hiên trong hiện thực sao? Hắn thậm chí còn chưa dùng tới tín niệm lực λ-drive..."
Có lẽ khi ở bên cạnh mình thì không cảm thấy có gì lợi hại, nhưng một khi biến thành kẻ địch, đến lúc đó mới biết, đồng đội mình hóa ra cũng mạnh đến thế...
Trương Hằng đã bị Sở Hiên bức ra ngoài đường, vòng cổ long tinh của hắn đã sắp tiêu hao hết năng lượng, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể chạy vào môt ngõ nhỏ, tìm thấy cửa sau của một căn nhà liền trực tiếp tiến vào. Vào đến nơi hắn mới phát hiện đây là phía sau của một quán bar, tuy vậy hắn cũng chẳng dám nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục chạy về phía cửa chính. Nhưng Trương Hằng vừa mở cửa ra, đập vào mắt đã là hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng tới, Sở Hiên đang đứng trước mặt hắn, mà vòng cổ long tinh có lẽ đã không ngăn được nổi mấy phát đạn nữa... Tất cả đã kết thúc...
Khi Trình Khiếu nhìn thấy cô gái mà hắn yêu đi cùng một người đàn ông rời khỏi quán bar, hắn tức giận điên cuồng chạy ra ngoài. Chát một tiếng, cánh cửa ra vào bị Trình Khiếu một cước đá vụn, nhưng hai người kia đã ở cách hắn rất xa, Trình Khiếu chỉ có thể trơ mắt nhìn người hắn yêu thương biến mất, hơn nữa còn là một kỹ nữ bị người khác kéo đi, hắn không thể làm được gì...
- Đừng có bố láo...
- Freddy, người biêt tại sao ta đuổi ra không? Là bởi vì nghe người khác gọi cô ấy là gái mà tức giận? Hay là nhìn thấy cố ấy bị kẻ khác kéo đi mà hoảng loạn, kích động? Đừng đùa với ta! Ta đến là để giết ngươi, ngoài ra còn muốn nói cho người một chân lý!
Trịnh Xá cao giọng quát lớn:
- Ta thừa nhận ta rất háo sắc, cho nên chuyện khó tiếp nhận nhất là cô gái mà ta yêu phản bội lại ta, dù là về tâm lý hay thể xác! Đó đúng là nhược điểm lớn nhất trong tâm linh ta, nhưng mà...
- Sở dĩ tình yêu có thể tồn tại chính là vì có tin tưởng! Freddy! Ngươi cho rằng dùng ảo ảnh như vậy có thể lừa được ta? Khiến ta hoài nghi cô ấy thành kỹ nữ, căm giận cô ấy thất thân, thậm chí vì phẫn nộ mà làm thương tổn cô ấy sao? Đừng có đùa với ta!
- Tình yêu của ta, nguyện dùng tính mạng mình để tin tưởng!
Trương Hằng thở dài nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, hắn cười khổ nói:
- Lúc trước mặt dù rất sợ chết nhưng trong lòng kỳ thật lại rất muốn chết... Bây giờ không sợ chết, nhưng trong lòng lại không hề muốn chết, có phải là rất mẫu thuẫn không?
Nói đoạn, Trương Hằng cười khổ nhắm mắt lại.
Tên Sở Hiên giả này quả là làm y như thật, hắn không nói một tiếng khẽ nâng súng lên, đang định siết cò thì đột nhiên một người từ trong hư không xuất hiện giữa hắn và Trương Hằng. Người đó xuất hiện vô cùng đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho Trương Hằng cùng Sở Hiên đều sững sờ, mà bản thân người đó cũng ngẩn ra, tiếp theo Sở Hiên theo quán tính siết cò súng.
Một loạt đạn bắn bụp bụp vào mặt người kia, nhưng cảnh tượng đầu óc tan nát lại không hề xuất hiện như tưởng tượng. Trên mặt người đó xuất hiện một tầng rung động, giống như vòng bảo vệ, ngăn cản tất cả đạn coilgun ở ngoài.
Người xuất hiện chính là Trình Khiếu, hắn vội vàng hét lên:
- Sở Hiên, người điên rồi à? Ta là Trình Khiếu! Ngươi không nhớ hình dạng ta nữa sao? Ta là Trình Khiếu!
Trương Hằng thấy Trình vừa nói vừa định né sang bên, hắn cũng hoảng sợ lập tức gào lên:
- Trình Khiếu! Không được loạn động! Vòng cổ long tinh của ta hết năng lượng rồi! Đúng rồi, tên Sở Hiên này là giả, hắn không phải Sở Hiên thật sự, hắn do Freddy phục chế ra từ ý thức Trịnh Xá!
Trong lúc nói, từ trước mặt Trình Khiếu đã có nhiều viên đạn lọt qua, Trương Hằng lập túc bị bắn trúng mấy phát, vòng bảo vệ rung động muốn vỡ, hắn hoảng hốt né ra sau lưng Trình Khiếu. Trình Khiếu bấy giờ mới kịp phản ứng, vội vã hất nòng súng của Sở hiên ra, nhưng trước khi biết rõ sự tình hắn tuyệt không tấn công Sở Hiên.
Phản ứng của Sở Hiên lại vượt ngoài dự đoán của Trình Khiếu, trong nháy mắt khi Trình Khiếu đẩy nỏng súng, cổ tay Sở Hiên một vặn một đẩy, cánh tay cong lại đập thẳng vào thái dương Trình Khiếu, tiếp đó nhả đạn một tràng. Mặc dù Trình Khiếu có vòng bảo vệ chống đỡ nhưng lực đạn coilgun bắn vào vòng bảo vệ vẫn đẩy hắn ngã nhào sang bên, mà nhân cơ hội đó, hai khẩu súng của Sở Hiên lại chĩa vào Trương Hằng.
Trương Hằng thầm than khổ, Gunkata của Sở Hiên dù trong cận chiến cũng quá lợi hại, đến cả Trình Khiếu biết võ thuật cũng không ngăn nổi hắn. Mắt thấy hai họng súng đoạt mạng sắp bắn tới, không ngờ rằng Trình Khiếu đang nằm dưới đất chợt vụt dậy. Trong khoảnh khắc hắn ngã xuống đã mở cơ nhân tỏa, tiếp đó chỉ thấy một tay hắn chống xuống đất, cả người xoay bật lên, rồi trở tay đấm một quyền vào bụng Sở hiên, không dừng lại, hai tay Trình Khiếu luân phiên đánh tới, Sở Hiên không ngờ không có đến cơ hội để thở hắt ra.
- Không sai! Hắn không phải Sở Hiên, Gunkata của Sở Hiên mạnh hơn hắn nhiều!
Trình Khiếu vừa đáng vừa quát.
Trương Hằng lại nghĩ thầm, bây giờ đã lợi hại đến thế này rồi, vậy thì Gunkata của Sở Hiên thật sự còn mạnh đến mức nào nữa chứ? Hắn chưa kịp hỏi đã bị Trình Khiếu đá văng vào trong quán, dù một cước này Trình Khiếu đã khống chế lực đạo nhưng cũng đá cho Trương Hằng thiếu chút nữa thì nôn mật xanh mật vàng. Có điều, tiếp theo hắn lập tức cảm tạ Trình Khiếu, bởi vì từ bên ngoài quán vang lên một tràng tiếng súng, cửa ra vào cùng vách kích của quán bar đã bị bắn nát vụn. Trương Hằng trộm nhìn ra ngoài, chỉ thấy Trình Khiếu không ngừng dùng tay đánh vào người sở Hiên, còn Sở Hiên lại linh hoạt dùng nòng súng ngăn cản nắm tay Trình Khiếu. Mỗi lần nắm đấm của Trình Khiếu đánh tới, Sở Hiên lại khải hỏa bắn văng nắm tay đi, nhất thời Trình Khiếu không ngờ không thể đánh trúng Sở Hiên một phát nào, ngược lại vòng bảo vệ trên người hắn đã bị bắn rất nhiều.
Trong lòng Trình Khiếu cũng âm thầm kêu khổ, hắn đúng là có học võ từ nhỏ, nhưng so với võ thuật, hắn lại cảm thấy hứng thú hơn với y thuật vả cổ thuật của gia tộc, vì thế không hề học được những loại võ công cao thâm nhất, kể cả quyền thuật mà hắn thành thạo nhất cũng chỉ học có một loại quyền pháp cao thâm mà thôi.
"Ta nhớ Sở Hiên từng nói, Gunkata của hắn là căn cứ vào vô số tài liệu phương pháp bắn và giao đấu cận chiến, tính toát tất cả các phương hướng có thể công kích xung quanh cơ thể. Nói cách khác, hoặc là dùng phương hướng không công kích để tấn công hắn, nhưng vậy sẽ không thể gây tổn thương gì được cho hắn, hoặc là tấn công vào điểm trí mạng của hắn, dùng tốc độ, sức mạnh để đột phá phòng ngự của Gunkata!"
Nghĩ tới đây, Trình Khiếu lập tức không chần chừ nữa, dưới chân dùng sức đạp mạnh vào Sở Hiên, sau đó mượn lực đạn của coilgun, bay ngược vào trong quán bar. Còn đang ở giữa không trung, hắn đã đeo găng tay ma pháp truyền thuyết cấp B vào, trong nháy mắt trước khi chạm đất, hai chân giậm mạnh lên quầy, một lần nữa phóng ra ngoài.
- Hồn viên Thái Cực quyền!
Trình Khiếu liều mạng phóng tới chỗ Sở Hiên, cuối cùng cũng vọt đến trước mặt Sở Hiên chỉ trong khoảnh khắc trước khi Sở Hiên tiến vào trong quán. Tiếp đó, bước chân hắn vặn vẹo theo một góc độ kỳ lạ, giống kiểu đi của Charlot trong phim đen trắng, một chặn một xoay, thoáng cái đã vòng sang bên cạnh Sở Hiên rồi vung quyền đánh vào vai Sở Hiên. Tốc độ cùng sức mạnh của quyền này đều mạnh hơn những đòn công kích trước rất nhiều, bốp một tiếng đã đánh trúng vai Sở Hiên trước khi coilgun kịp chặn lại. Trình Khiếu thầm hô tốt, tiếp đó hai tay, hai vai, hai chân không ngừng chuyển động, giống như dính sát vào người Sở Hiên, tuyệt đối không cách hắn quá ba mươi phân. Một loạt cú đấm như cuồng phong cuốn tới, hai người giao đấu giống như đang xoay tròn quanh nhau, nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, cú đánh cuối cùng của Trình Khiếu đấm thẳng vào cằm Sở Hiên, đẩy văng hắn ra khỏi quán bar.
- Tốt!
Trương Hằng quát lớn, nâng cây cùng kim loại màu bạc, đang định chạy ra ngoài, không ngờ Trình Khiếu bỗng thở hồng hộc tóm lấy vai hắn, kéo hắn chạy khỏi chỗ đó.
Trương Hằng vừa chạy vừa ngạc nhiên hỏi:
- Làm gì vậy? Nhân lúc hắn ngã cho hắn một mũi tên chứ.
Trình Khiếu lập tức cười khổ, giơ tay phải lên cho Trương Hằng xem, bàn tay đó không ngờ đã tróc da rách thịt, giống như là Trình Khiếu vừa đấm mạnh vào một tấm thép. Nhưng vậy cũng không đúng, cho dù là đấm vào sắt thép thì với tố chất thân thể của Trình Khiếu cũng đâu thể khiến nắm tay bị thương nặng như vậy được?
Trương Hằng lập tức kỳ quái nhìn hắn, Trình Khiếu bấy giờ mới nói:
- Phát cuối cùng có cảm giác rất không thích hợp… Đúng vậy, giống như là một vòng bảo vệ đánh như thế nào cũng thể phá vỡ, hoặc là thứ gì đó tương tự. Hắn đã có tín niệm lực rồi, mặc dù còn chưa hoàn hảo nhưng hắn chắc chắn đã bắt đầu có thể sử dụng tín niệm lực…
Lúc này, hai người đã từ cửa sau chạy ra khỏi quán bar, từ phía sau bỗng truyền đến một làn sóng kỳ dị, rồi cả căn nhả đổ sụp xuống. Nếu hai người chạy chậm một chút thôi là chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới đống đổ nát đó.
- Con mẹ nó, uy lực sao mạnh thế này? Trước đây luôn không cảm thấy tên biến thái này có gì mạnh cả… Không ngờ đến khi thành kẻ địch, hắn lại mạnh đến mức này…
Trương Hằng cùng Trình Khiếu đều líu cả lưỡi, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái rồi gần như làm cùng một động tác, chạy. Cả hai đều không muốn, cũng không dám đối mặt với Sở Hiên nữa.
- Trương Hằng! Phong chi tiễn đâu? Bắn chết tên biến thái ấy đi. Không kiếp, ngoan ngoãn làm quân sư không làm, biến thành cái gì robot hình người thế này…
Trình Khiếu vừa chạy vừa gào lên.
Trương Hằng thầm tính toán rồi vội vàng nói:
- Không phải Phong chi tiễn, ta đã có thể sử dụng được Điện chi tiễn còn mạnh hơn, còn hơn hai phút nữa… Ta cũng đâu có muốn chết!
- Hơn hai phút nữa?
- Chúng ta còn kiên trì được hơn hai phút nữa sao?
Trương Hằng và Trình Khiếu có thể kiên trì được hơn hai phút nữa hay không, việc này đến cả bản thân họ cũng không biết. Có điều, ở bên kia, ba người Vương Hiệp trên thực tế đừng nói đến hơn hai phút, bọn họ sợ rằng không thể chịu thêm nổi ba mươi giây nữa.
Thực lực ác ma Freddy có vẻ càng lúc càng mạnh, sau khi Trương Hằng cũng Vương Hiệp mỗi người giết hắn một lần, chưa tới mười phút sau, ở trên đường phía xa ba người Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc truyền tới tiếng động cơ xe, cả ba đều có thể nghe thấy rõ ràng. Khi tiếng xe càng lúc càng tới gần, bọn họ rút cuộc cũng nhìn rõ là loại xe nào, đó đâu phải ô tô gì, rõ ràng là loại xe phá dỡ chuyên dụng, ở phía trước có gắn một khối cầu sắt lớn để phá hủy nhà cửa. Ba chiếc xe như vậy nối đuôi nhau tiến tới, trên mỗi xe lại có một tên Freddy đang ngồi, hơn nữa tên đi đầu còn thò ra khỏi cửa xe, cười lên điên cuồng.
Tề Đằng Nhất và Lưu Úc đồng thời nhìn sang Vương Hiệp, Vương Hiệp thì lập tức hét lên:
- Mau chạy đi, yêu lực của ta vừa rồi đã dùng gần hết rồi. Ta chỉ hoán đổi thuộc tính Tạc đạn chi phối giả cấp thấp nhất, yêu lực vốn đã rất ít, lúc nãy nhìn thấy Freddy nên tâm tình kích động, kết quả là láng cái đã dùng hết yêu lực. Nếu muốn khôi phục lại thì cũng cần ít nhất là một hai phút nữa, mau chạy đi!
Dứt lời, hắn đã xốc Lưu Úc dậy chạy đi, Tề Đằng Nhất hơi ngẩn người rồi cũng theo sau, ba người cùng trốn vào trong những con ngõ nhỏ vắng vẻ.
Do bị ba chiếc xe lớn truy đuổi nên ba người làm sao dám chạy ở trên đường lớn, cứ chui vào những ngõ ngách nhỏ, sau lưng cũng lập tức vang lên tiếng nhà cửa đổ vỡ. Ba chiếc xe cũng thật hung hăng, không ngờ lại xông thẳng vào con ngõ đuổi theo, trên đường đi gặp nhà phá nhà, gặp phòng đập phòng, mặc dù tốc độ đúng là có giảm xuống như vẫn truy đuổi gắt gao sau lưng ba người, khiến họ căn bản không dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng chạy tới trước.
Nhưng khiến cho ba người kỳ quái là, họ rõ ràng chạy về phía khu vực phồn hoa nhất của thị trấn, địa hình ở đó phức tạp hơn, nhà cửa cũng dày đặc, to lớn hơn, nhưng sao họ càng chạy, nhà cửa xung quanh lại càng thưa thớt? Mắt thấy khung cảnh dần dần trở nên trống trải, ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cũng chỉ biết tăng tốc chạy tới trước, giờ phút này quay đầu lại thuần túy là tự tìm đường chết, cũng chỉ có một con đường tối đen trước mắt, biện pháp sống sót duy nhất là tiếp tục chạy nhanh hơn nữa.
- Không đúng, đây là khu vực phụ cận biện thự của chúng ta… Xung quanh đây ngoài biệt thự ra thì đều là đất trống!
Vương Hiệp đang chạy bỗng kêu lên.
Hai người kia bấy giờ mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, ở cách đó không xa chính là biệt thự nơi họ ở, cũng không biết Freddy rút cuộc là dùng cách nào, không ngờ có thể kéo họ trở về gận biệt thự, tại đây họ căn bản không có nơi nào để trốn tránh.
Ba chiếc xe phía sau đã càng lúc càng tới gần, chỗ trốn duy nhất của ba người chỉ có biệt thự cách đó không xa, mặc dù biết rõ là sau khi vào biệt thự sẽ không còn khu vực rộng rãi để họ chạy trốn nữa, nhưng ba chiếc xe lớn vẫn không ngừng ép tới, họ cũng chỉ biết chạy về phía biệt thự. Nhưng không hiểu tại sao, tốc độ của loại xe này vậy mà lại không thua kém tốc độ ô tô cỡ nhỏ bao nhiêu, dần dần, ba chiếc xe đã chỉ còn cách ba người hơn hai mươi mét, chiếc đi đầu đã vung quả cầu sắt khổng lồ, chuẩn bị đập xuống…
Khi ba người Vương Hiệp đang gặp nguy hiểm thì cuộc đấu giữa Triệu Anh Không và Triệu Chuế Không lại có chuyển biến mới.
Thế giới trong mơ an toàn và thế giới trong mơ tuyệt cảnh kỳ thật đều chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tại thế giới trong mơ tuyệt cảnh, nếu như ngươi có thể nhìn xuyên được giấc mộng này, cũng tức là đại não cho rằng chân thật nhưng lại bị ngươi nhìn thấu chân diện mục, vậy thì ngươi có thể tự thoát khỏi giấc mơ này trong nháy mắt, hoặc có thể ngược lại khống chế giấc mơ này, đến lúc đó Freddy cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay ngươi, mặc cho ngươi xử lý.
Chỉ là người có thể làm đến mức đó có lẽ đã không thể gọi là con người nữa rồi, vì thế nếu là con người, vậy thì một biện pháp để thoát khỏi thế giới trong mư tuyệt cảnh chính là nhìn xuyên được sơ hở tâm linh của mình, cũng có thể gọi là khắc phục tâm ma. Nếu như khắc phục được, vậy thì có thể thoát ra ngay lập tức, ở bên ngoài cũng chỉ mới qua chốc lát mà thôi, nếu như không thể nhìn xuyên được, vậy thì chỉ có thể vĩnh viễn trầm luân trong đó, vô cùng vô tận, tới khi nào thân thể tử vong mới thôi.
Triệu Anh Không giờ phút này chính là đang lâm vào tâm ma như vậy, mà tâm ma của nàng chính là người mà trong hiện thực nàng không thể bỏ qua được nhất, Triệu Chuế không, cũng là chuyện mà nàng vĩnh viễn không thể từ bỏ được, Triệu Chuế Không giết chết bạn bè thời thơ ấu của họ. Không cần biết là hắn có khổ tâm hay không, không cần biết chân tướng sự việc là thế nào, sai lầm đã phạm phải, cho dù có khổ tâm thì cũng làm sao? Những người bạn đó dù thế nào cũng không thể sống lại được nữa...
Triệu Anh Không mang tâm tình mâu thuẫn như vậy chiến đấu với Triệu Chuế Không. Tình yêu thầm kín trước kia đã hóa thành thù hận, nhưng trong thù hận lại mang theo do dự khó tả, với tình trạng của nàng hiện tại, trận chiến này không đánh cũng bại. Càng huống chi thực lực của đối phương vượt xa nàng, chiến đấu một lúc, trên người nàng đã mang đầy vết thương, hơn nữa cứ tiếp tục thế này, ý chí tâm thần của nàng cũng sẽ vĩnh viễn chìm đắm tại nơi này, không có cách nào thoát thân nữa.
Triệu Anh Không vung thanh trọng kiếm hai tay chém thẳng vào Triệu Chuế Không, nhưng không biết từ khi nào, đã có một sợi dây kim loại cực nhỏ chắn ngang, nhát kiếm này chém xuống chỉ bắn ra mấy đốm hoa lửa. Tiếp đó, Triệu Chuế Không nhân lúc thế kiếm lực đạo giảm mạnh, vung chỉ khẽ búng vào sống kiếm, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức truyền tới hai tay Triệu Anh Không. Cảnh giới nhập vi chính là như vậy, người đạt tới cảnh giới này có thể đem toàn bộ sức mạnh tập trung vào một kích, không lọt ra ngoài chút nào, thậm chí còn có thể thoáng khống chế phương hướng của luồng sức mạnh này, chính vì thế nếu như người chưa đạt tới cảnh giới nhập vi muốn cận chiến với người đã đạt tới cảnh giới này thì việc đầu tiên phải làm là hãy chuẩn bị tinh thần bị giết ngay tức khắc đi.
Có điều thực lực của Triệu Anh Không dù sao cũng không kém, lại đang mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, khi lực đạo cực lớn truyền vào hai tay, nàng thoáng cái đã đâm kiếm xuống đất, triệt tiêu luồng sức mạnh đó. Nhưng cho dù như vậy thì hai tay Triệu Anh Không vẫn cảm thấy vừa đau đớn vừa tê bại.
Từ sau khi bắt đầu giao chiến, Triệu Chuế Không cũng không nói gì nữa, chỉ có khuôn mặt mang đầy vẻ cười cợt khó diễn tả, mặc dù nhìn nụ cười rất thân thiết, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh lẽo như băng, khiến cho người khác nhìn qua không khỏi run bần bật. Tuy nhiên công kích của hắn lại không được sắc bén và khủng bố như Triệu Chuế Không thật sự, mặc dù ngăn cản đòn tấn công của Triệu Anh Không có vẻ rất ung dung nhẹ nhàng nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nếu Triệu Chuế Không thật sự, sợ rằng đã sớm đánh cho Triệu Anh Không vô lực hoàn thủ rồi.
- Thật đúng là ngu xuẩn, thân là một thích khách, không ngờ lại đi sử dụng trọng kiếm hai tay của chiến sỹ, hơn nữa còn là trường kiếm kiểu trung cổ của phương Tây... Muội thật sự là thiên tài ám sát trong trí nhớ của ta sao? Thật sự là Triệu Anh Không ngay từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn tất cả mọi người sao?
Triệu Chuế Không lại búng chỉ hất văng trọng kiếm, cũng không hiểu có phải ảo giác của nàng hay không mà Triệu Anh Không luôn cảm thấy người trước mặt mình đang càng đánh càng mạnh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, mức độ mạnh lên của hắn còn đang gia tăng, thậm chí còn bắt đầu lắm lời hơn.
- Muội biết không? Tiểu biểu muội của ta, ngay từ nhỏ muội đã lôi cuốn tất cả ánh mắt của ta, sự tồn tại của muội đối với ta mà nói, phảng phất như sao trời... Không là mặt trời tỏa đầy ánh sáng, muội là quả táo nhỏ của ta... Bảo vệ muội từ từ lớn lên, trưởng thành, sau đó hái xuống, muội có biết không? Muội là kỳ tài trăm năm khó khặp của gia tộc thích khách, thực lực của muội vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người bọn ta, lại thêm vóc dáng đồng nhan cự nhũ tuyệt thế, nếu có thể đoạt được muội, chỉ nghĩ tới quá trình đó thôi đã đủ khiến người ta hưng phấn đến phát cuồng rồi.
Triệu Chuế Không vừa nói vừa chỉ xuống thân dưới, chỗ đó không ngờ đã dựng đứng lên. Triệu Anh Không liếc nhìn một cái lập tức hung hăng chém xuống một kiếm.
Triệu Chuế Không cười ha hả khẽ nhảy lùi về sau, tránh thoát thanh kiếm vô hình chỉ vài milimet. Sau đó trong nháy mắt trước khi chạm đất, cũng không biết hắn làm thế nào, Triệu Anh Không chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đến khi nàng định thần lại thì Triệu Chuế Không đã đứng sau lưng nàng, hai tay khẽ đặt lên yết hầu nàng.
- Nhưng ta đã nhầm, muội căn bản không phải kỳ tài trăm năm khó gặp gì cả, muội thậm chí còn không bằng được ta. Không chỉ từ bỏ phương thức tấn công của thích khách, còn từ bỏ cả thích khách chi đạo, muội luôn mong muốn có được đồng đội phải không? Thân là thích khách thì không cần đồng đội, bọn chúng chỉ là chướng ngại ngăn cản muội mạnh lên mà thôi, chẳng trách thực lực muội lại càng ngày càng yếu ớt. Sau khi từ bỏ thích khách chi đạo, muội đã biến thành một quả táo hư thối rồi, chờ sau khi ta giết muội, sẽ giết luôn cả đám đồng đội của của muội nữa, để cho tất cả gặp lại dưới địa ngục, ha ha ha...
Trong khi Triệu Chuế Không nói chuyện, bàn tay đặt trên cổ Triệu Anh Không dần dần biến hóa, mờ ảo uốn khúc, bàn tay đó liền biến thành một bàng tay đeo găng gắn lưỡi dao, tiếp đó năm ngón tay cong lại vào trong, lưỡi dao cũng sắp sửa xuyên thủng yết hầu Triệu Anh Không.
Triệu Anh Không lúc này đã ngừng rơi lệ, hai mắt hoàn toàn mờ mịt, nhìn qua giống như là đối mắt sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại có thể
Tác giả :
Zhttty